Ơi à... à ơi...

Thơ   •   Thứ tư, 17/11/2021, 15:16 PM

À ơi... tôi tự ru mình Như buồm ru gió lênh đênh sông dài Như hoa rụng trước Phật đài Đón câu kinh sớm mượn vài an vui Câu ru ghé xuống phận đời Nỗi buồn xưa hãy dần trôi lặng thầm Có còn đôi chút dư âm Nhờ đôi cánh mỏng sâm cầm mang theo... Chút duy

Nội dung bài thơ: Ơi à... à ơi...

À ơi... tôi tự ru mình

Như buồm ru gió lênh đênh sông dài

Như hoa rụng trước Phật đài

Đón câu kinh sớm mượn vài an vui

Câu ru ghé xuống phận đời

Nỗi buồn xưa hãy dần trôi lặng thầm

Có còn đôi chút dư âm

Nhờ đôi cánh mỏng sâm cầm mang theo...

Chút duyên tình đã bọt bèo

Thì thôi đừng giữ mà gieo nợ lòng

À ơi... ru nước thuận dòng

Tôi về bến tịnh còn mong ngủ vùi...


Bài thơ Ơi à... à ơi... của tác giả Nhà thơ Từ Nguyễn - Nguyễn Thị Nguyệt, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.

Nhà thơ Từ Nguyễn - Nguyễn Thị Nguyệt

Nghệ danh: Từ Nguyễn

Tên thật: Nguyễn Thị Nguyệt

Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Từ Nguyễn - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác

icon Từ Nguyễn, Nhà thơ Từ Nguyễn, Thơ Từ Nguyễn, Tập thơ Lối yêu thương

Tổng hợp

Cùng tập thơ: Tập thơ: Lối yêu thương

Trong em nỗi lạ...

Thơ   •   17.11.2021
Có ai thương tình nhặt hộ Cho tôi dăm chiếc lá vàng Viết lên một vài dòng nhớ Không còn lạnh nỗi mùa sang... Cuối thu lá đã mỏi mòn Đầu đông cây buồn trơ ngọn Cỏ gầy lơ thơ mấy khóm Tiễn mùa yêu dấu vời xa... Tóc xanh một thuở cài hoa Áo thơ ngây vư

Chút duyên xuân thầm lặng

Thơ   •   17.11.2021
Mảnh trời bình yên đáy giếng Đôi mắt soi vào xa xăm Mặt nước không hề xao động Chiếc lá thản nhiên im nằm... Mùa xuân xôn xao ngoài ngõ Người ta nôn nao ước mong Trong vườn mấy bông hoa nhỏ Dường như vẫn quá lặng thầm... Một chút duyên xuân e ấp Thẹ

Tự khúc vỗ về

Thơ   •   17.11.2021
Tôi Người lữ hành Vừa qua một chặng dài Đứng lại. Không buồn Không vui Đêm nay Những nụ cười Những lời chia tay Chúc tụng Nhắc lại dăm chuyện đời Rồi soi vào nhau tìm chân tóc bạc Những năm tháng đếm lùi Giật ngược So người sau, kẻ trước Thoắt mộ

Ru cho qua hết nỗi buồn

Thơ   •   17.11.2021
Đêm qua ai gửi khúc ru Dịu dàng như thoảng gió thu chớm về Ru cho giấc cũ não nề Trôi đi cùng với cơn mê cuộc đời Nỗi buồn nghe cũng dường vơi Câu ru không tiếng "à ơi" vẫn mềm... Ngủ đi, tìm những êm đềm Ngủ đi, thả mấy nỗi niềm trôi xa Bâ

Chung một vầng trăng

Thơ   •   17.11.2021
Đêm nay một vầng trăng ngọc Thênh thang ngự giữa cõi trời Bên hiên ai ngồi chải tóc Lượt cài lên ánh trăng soi Lung linh một vầng trăng ngọc Tre nghiêng bóng lá bồi hồi Lại ngỡ có cành trăng mọc Vội chìa tay hứng kẻo rơi Đêm nay chung một vầng trăng

Chiếc vỏ ốc

Thơ   •   17.11.2021
Con ốc đi đâu mà bỏ quên chiếc vỏ Rỗng không Chỉ còn nghe tiếng gió Vọng từ đâu đó, ngàn khơi... Tôi lắng nghe Hình như có tiếng cười Khe khẽ lan theo từng vòng xoáy ốc Tôi lắng nghe Câu chuyện về cuộc đời Rì rầm sóng chiều mang tới... Ngoài kia b

Đi qua cuộc đời

Thơ   •   17.11.2021
Ta đi qua cuộc đời trong lặng lẽ riêng ta Đường còn dài hay đượm bóng chiều tà? Hoàng hôn nhuộm Tím lòng ai cô lẻ Chợt bàng hoàng nghe tiếng gọi đời xa... Ta ngồi đây cùng nỗi buồn trong ta Ơi thế nhân! Bao giờ sẽ nhạt nhoà? Hương kỷ niệm đang ngập

Lấy gì mà trao nhau?

Thơ   •   17.11.2021
*Chút nắng vàng đã lại bỏ ra đi Sáng nay mưa, giọt giọt buồn gõ miên man trên thềm lá... Tôi đã viết bao nhiêu câu thơ? Hàng ngàn câu, có lẽ... Buồn, vui, yêu thương, khổ sầu... biết bao nhiêu mà kể Có không một ngày cạn kiệt máu trong tim? Đôi kh

Chút nắng mùa đông...

Thơ   •   17.11.2021
Chút nắng mùa đông em muốn nhận Huế mình cũng nhớ âm thầm Mỗi độ tháng này mưa nhiều lắm Biết lấy gì gửi đến chốn xa xăm... Hay gửi cho em một chút ân tình Của quê hương đã xa từ dạo ấy Câu dân ca, tiếng thơ ngâm thoảng dậy Từ dòng Hương vẫn lặng lờ

Lời phủ dụ

Thơ   •   17.11.2021
Lặng thầm nghe từ những rạng ban mai Con chim hót lời yêu thương thảnh thót Chiếc đồng hồ so bì, gõ giọt Gọi ngày đang lên... Xuân chưa qua, mưa đã tạnh, gió lại hiền Huế vẫn dịu dàng nét cũ Khăn choàng sương mong manh lời phủ dụ Bên cánh mai rã rờ

Lật từng trang ký ức

Thơ   •   17.11.2021
Những ước vọng của một đời người Dù bé nhỏ hay lớn lao Chẳng thể có một vòm trời nào đủ rộng Ta vẫn cần một nơi để sống Để bươn chải với đời đến mệt nhoài chưa thôi... Ai cũng có một miền quê để thương nhớ khôn nguôi Như một chiếc nôi êm ru đờ

Giấc mơ êm

Thơ   •   17.11.2021
Lắng nghe Một khúc đàn mơ Từ đâu vọng tới Ngẩn ngơ nỗi gì? Gió khuya Trổi giọng thầm thì Ru ai an giấc Khép mi Mộng vờn! Quên đi Bao chuyện dỗi hờn Xua tan những áng mây buồn Đêm nay... Vườn khuya tĩnh lặng Giấc say Yên bình đậu xuống Tháng ngày ấm ê

Gửi em một nụ đời

Thơ   •   17.11.2021
Này em, đừng cúi mặt Giọt buồn vương nơi mắt Những niềm vui đã mất Tiếc nhớ ngậm ngùi thêm Này em, đừng cúi mặt Cuộc tình xưa ghi khắc Những ngày qua đã khuất Đắng xót lại nhiều hơn! Hãy góp lời ca với mọi người Bao tiếng vui cười bên em đó Nắng gió

Góc đêm của những yên bình

Thơ   •   17.11.2021
Đêm an bình, đêm sum vầy, đêm nghỉ ngơi... Đêm không phải cuồng quay trong nhịp đời cơm áo Cất nụ cười gượng gạo Những nếp hằn trên trán giãn ra... Những ưu tư tan trong góc an hòa Niềm riêng được sẻ chia... Yêu thương vỗ về giấc tối Ngày mai, cuộc đ

Tình tự với nỗi buồn

Thơ   •   17.11.2021
Em thả nỗi buồn cho gió mang đi Tới chốn hoang vu vùi nơi biển cát Buồn vỡ vụn, nát vào lòng sa mạc Lạc lối về... tìm nẻo khác nương thân... Thả nỗi buồn xoá luôn những bâng khuâng Chút nuối tiếc cũng cho đi ở trọ Tâm hồn trống-như căn nhà lộng gió G

Đêm xuân

Thơ   •   17.11.2021
Đêm Rơi dìu dịu hương xuân Mưa ư? Không! Chỉ ngập ngừng như sương... Giọt vừa đọng nhẹ mi vương Mỏng như sợi gió khẽ vờn tóc tơ... Đêm Nghe một khúc xuân mơ Thoảng qua tâm thức tiếng chờ tiếng mong... Xuân khơi mạch nhớ vào trong Ta đem chén gió mà

Lá giữa rừng thu

Thơ   •   16.11.2021
Một góc riêng lặng lẽ Êm đềm con nước trôi Những xôn xao nhân thế Nơi này... nghe xa xôi... Tháng ngày đi vời vợi Bao nhiêu điều đã qua Những buồn vui, cay đắng Những âm thầm xót xa... Một góc riêng êm ả Chút tình thơ mặn mà Đời nhẹ như chiếc lá Giữa

Lối nhỏ dành cho yêu thương

Thơ   •   17.11.2021
Có một lúc nào đó trên đường đời đầy chông gai mọc Ta-người lữ hành khó nhọc Lê bước chân trần trên những đau thương... Dẫu lòng đôi khi rất buồn Tim kêu lên buốt nhói Ngày chìm sâu vào bóng tối Thì em ơi, hãy cố giữ cho yêu thương một lối nhỏ trở

Một chút tôi...

Thơ   •   17.11.2021
Xôn xao một chút gió Nhẹ nhàng đưa cành xuân Tiếng đời reo ngang ngõ Nắng cuối chiều bâng khuâng Nụ mai vàng đến muộn Lỡ thì, lòng rưng rưng Nhện buông đường tơ xuống Nỡ vô tình, dửng dưng! Xuân chưa qua, bước chậm Đã xót niềm phù vân Hoa còn tươi s

Cho mình, cho người...

Thơ   •   17.11.2021
Hãy ngủ đi em giấc ngủ thật êm Đêm nay em gối đầu lên mộng Trong mơ sâu lắng nghe lời tình đắm Thầm thì như một khúc ru em... Hãy ngủ đi em mặc gió động ngoài hiên Mặc cơn giông giữa đêm xé bầu trời bằng gió Những bình an đang kề bên em đó Là tấm chă

Gió đông

Thơ   •   17.11.2021
Gió đêm nay xao xác lạ Ngoài hiên bóng mùa đông đi qua... Dường như có lời thì thầm gửi lại Em ơi đừng nữa thiết tha! Đêm nay có một người về Đường quen nhớ chăng mùa thu trước? Vầng trăng êm soi nụ cười đáy nước Bây giờ bóng cũ lìa xa... Đêm nay...

Xin một ngày mới an lành

Thơ   •   17.11.2021
Một ngày mới bắt đầu Không còn là ngày của hôm qua nữa Thế giới hôm nay xin đừng tan rữa Trong sóng thần, động đất, chiến tranh! Xin một ngày mới an lành Dù vết thương hôm qua chưa kín miệng Tang tóc còn chưa biết kéo dài đến bao lâu... Và nỗi đau kh

Cỏ lá êm đềm

Thơ   •   17.11.2021
Đã nghe lời cỏ lá Đang thì thầm đâu đây... Phù du cất tiếng gọi Những tương phùng nước, mây... Chỉ là lời cỏ lá Sao lòng dường mê say? Chút nồng nàn hối hả Gửi cuối mùa thu nay... Những mơ màng cỏ lá Cho biết mấy dịu dàng Sương long lanh đến lạ Gợ

Không là mặt trăng, mặt trời...

Thơ   •   17.11.2021
Em không ví anh là mặt trời Vì nếu thế vầng dương sẽ cách xa em nhiều lắm Với em, anh là ánh nắng Dìu dịu của mùa thu... Anh cũng đừng ví em là vầng trăng xa xôi Dẫu tên em là trăng từ thuở mới ra đời Xin hãy gọi em là người yêu bé nhỏ Dù tuổi hai mư

Tập làm triết gia

Thơ   •   17.11.2021
Thế giới sẽ thế nào khi ta tuột mất niềm tin? Ngàn triệu cánh tay giơ lên, chới với? Ồ, không đâu Chỉ mình ta nông nổi Hạt cát sá gì trong lòng của biển khơi... Thương lắm cuộc đời bé nhỏ ta ơi Chòng chành giữa dòng trôi Đã đôi lần níu lại Rồi lại bư

Còn có một bến bờ

Thơ   •   17.11.2021
Nếu còn có bến bờ Dịu êm, không bão tố Nguyện làm con sóng vỡ Dưới chân ghềnh đá xô Cho dẫu đời hư vô Còn bao điều được-mất Mình sẽ lau nước mắt Thôi khóc những phù du... Một bến bờ tri kỷ Có xa ngàn cố lý Bỗng thấy như gần kề... Bến nhỏ đợi thuyền v

Chút hương sắc tiễn đưa

Thơ   •   17.11.2021
Chiều cuối tháng trời khoác màu lá úa Mưa bay bay ngày hắt bóng giao mùa Xuân cố nén mà không kìm được nữa Trút nỗi niềm lên hương sắc tiễn đưa! Chiều cuối tháng chỉ vừa se chút lạnh Ngõ thời gian thấp thoáng vẻ mong manh Tia nắng vàng hôm qua cò

Chín bỏ làm mười

Thơ   •   17.11.2021
Đêm chia mấy nhánh trên đầu Ngó phương bên ấy-một mầu đen đen... Bên này mấy ánh sao quen Mong manh thắp ngọn mắt đèn ngóng ai? Lá rơi đợi tiếng thở dài Gió đưa thoảng nhẹ... hiên ngoài lao xao... Đêm nghiêng thả mấy giọt sầu Cây chìa vai hứng giấ

Hãy là gió qua môi...

Thơ   •   17.11.2021
Đôi khi lòng đau đáu Một nỗi niềm khó vơi Chỉ là không thể nói Đành giấu sau nụ cười Cốc cà phê ngọt đắng Rực rỡ nắng ban mai Một chút buồn xa vắng Thoảng qua mành, lay lay... Đôi khi lòng riêng biết Chuyện chỉ là thế thôi Đừng bận lòng, đừng nhớ Hãy

Có lẽ đã bình an

Thơ   •   17.11.2021
Em vẫn tìm từng chút một bình an Góp nhặt âm thầm từng mẩu vụn Thắp ngọn nến bao lâu rồi tắt ngúm Xua bão lòng xua tiếng gió than van... Không còn ghét mặt trời mang ánh nắng chói chang Không oán những cơn mưa sụt sùi nẫu đất Tập bình thản với lẽ đờ

Ngày đang mới

Thơ   •   17.11.2021
Có một mặt trời đang ló dạng chân mây Một nụ ban mai vừa hé Những phận đời nhỏ bé bỗng nghe ăm ắp đầy... Ngửa bàn tay hứng lấy ánh ngày Mở lòng chờ ấm áp Điều gì còn mất mát Chút nữa rồi sẽ chắp cánh xa bay Có một bình minh đang ngang qua đây Những

Em có còn tin?

Thơ   •   17.11.2021
Em có còn tin tình yêu sẽ tái sinh những điều kỳ diệu người điên quay về tìm trí nhớ dòng sông nằm ôn nhịp thở nồng nàn đất phả vào tim Em có còn tin trong tha thiết lời tình không có mầm giả dối không có cơn gió nào đi qua quá vội cỏ không úa tr

Còn đây cơn rét tháng ba

Thơ   •   17.11.2021
Con vừa đắp lên một tuổi Mẹ giờ chắc cũng già thêm? Chẳng thể hình dung ra được Dù cày nát cả bóng đêm... Tháng Ba, Huế đổ mưa mềm Gõ nhẹ vào dòng tâm thức Miên man một miền ký ức Niềm thương nỗi nhớ dâng lên... Tháng Ba, rét về bỗng ngọt Con trăng đ

Trong tiếng mưa đêm

Thơ   •   17.11.2021
Cơn mưa về bất chợt rụng trên vòm lá đêm Con trăng đi ngủ sớm thèm điệu ru êm êm... Tôi cũng vừa bất chợt Ra đứng ngẩn bên thềm Tìm ánh trăng vằng vặc Mới đây còn khoe duyên... Đêm ngậm ngùi bất chợt Từng khoảnh khắc dày thêm Bao điều xa ng

Nào có ai cần

Thơ   •   17.11.2021
Không ai cần, tôi vẫn cứ là tôi Là câu thơ để vuốt ngực cho người Cho dịu xuống nỗi buồn từ đâu đó Dù chỉ đôi khi, đôi khi thôi... Không ai cần, ngày tháng vẫn hoài trôi Niềm vui đến và đi như đã trót lẽ đời Người đến rồi đi như định mệnh Sông vốn ch

Tự tình cùng tháng ba

Thơ   •   17.11.2021
Tháng Ba Xuân vẫn chưa mòn Cúc, mai vàng nụ... Hồng còn khoe duyên Đêm buông Trăng ghé bên thềm Hoa Xoan thoang thoảng hương mềm gió đưa... Tháng Ba Quẫy đạp niềm xưa Lá xao xác rụng Bóng mùa ngả nghiêng Con trăng thả sợi tơ hiền Níu chùm hoa tím cộ

Chỉ một mình tôi

Thơ   •   17.11.2021
Chỉ một mình tôi với mùa thu Với mây giăng xám... Với sương mù Với se se lạnh cho lòng nhớ Khe khẽ trong chiều, một khúc ru... Chỉ một mình tôi Với tôi thôi Bao nhiêu thương mến đã xa rồi Đôi khi ngơ ngác Đôi khi hiểu Bể dâu mấy cuộc cũng đành trôi!

Nơi giọng đời khắc khoải

Thơ   •   17.11.2021
Đêm qua lang thang một triền sông một bờ cỏ lau mộng mị dòng nước lặng tờ yên nghỉ đám cỏ guộc gầy vướng trên lối chân đi... Từ nơi nào vọng lại tiếng Từ quy Nuôi một giọng đời khắc khoải Cánh chim bay đi chẳng bao giờ về lại Để rừng khuya còn gọi mã

Xin đừng là điều đã qua

Thơ   •   17.11.2021
Thế hệ mình lớn lên bằng cơm mem Khác với cháu con Chúng lớn lên bằng sữa ngoại Nếu thấy chẳng giống mình cũng xin đừng ái ngại Bởi ngày xưa, mình có chịu nghe ai! Những trò chơi mình một thuở mê say Giờ lạ lẫm với tuổi thơ thành phố Cái thời mình h

Một ngày mới an bình

Thơ   •   17.11.2021
Một ngày mới đã lên kia rồi Này bạn nhé hãy sẻ chia cùng với tôi! Một ngọn gió nhẹ qua bên trời Làn mây trắng buổi đầu ngày chơi vơi... Một ngày mới nắng lên rất hồng Có tiếng chim hót ca vui nhẹ nhàng Trong ban mai nụ biếc bâng khuâng lòng Ngoài kia

Khúc an lành gieo trên nỗi mong manh

Thơ   •   17.11.2021
Nếu em nói với anh đôi khi em không hiểu được chính mình Em là ai, cuộc đời sẽ dài hay ngắn? Những ưu tư trộn cùng cay đắng giữ cho riêng mình chút xa lạ cùng anh Có trách hờn, có giận em không? Ta bên nhau đi qua bao tháng năm mặn nồng yêu thương

Biết đâu là có thể...

Thơ   •   17.11.2021
Có thể rồi một ngày nỗi buồn không còn ngang qua đây Con chim sáo vô tư lại nhảy nhót theo bầy Em không ẩn trong nỗi sầu cô quạnh Mưa đã ngừng lạnh thôi bủa trùng vây! Có thể rồi một ngày ngọn nắng cũng ngây say Với mật vàng ươm và hoa thơm ngát Em s

Chầm chậm chiều ơi

Thơ   •   17.11.2021
Chiều trôi chầm chậm, chiều ơi! Để mây trắng ghé, niềm tôi nhẹ nhàng Gió nâng đôi cánh hiền ngoan Chim chiều thôi nỗi bàng hoàng ngày qua... Nắng vàng dịu cuối cơn mưa Long lanh giọt ướt cho vừa Hạ thơm Ghé đồng thăm những vàng rơm Ghé sông nghe tiế

Bóng đổ bên chiều

Thơ   •   17.11.2021
Đôi khi giữa cuối chiều lòng ngập đầy trống vắng Từng giọt, từng giọt đắng Rơi nối dài, quanh đây... Ai nhặt hộ niềm tây Để gió ngừng bổi hổi Lá đừng nỡ cong môi Trách chiều gieo bối rối Đôi khi ngày thật nhạt Tưởng chừng như võ vàng Mây đuổi nha

Đến đi là chuyện nhỏ...

Thơ   •   17.11.2021
Đọc thơ bạn tôi ngỡ gặp người quen Những nhọc nhằn áo cơm nơi xứ người cách trở Cái buốt lạnh đốt khô hơi thở Giữa phố đông, lòng không ghé, hững hờ! Đọc thơ bạn tôi lại đếm từng giờ Như ngày nào lần theo dòng thời gian quay ngược Góc phố nà

Lời cỏ lá

Thơ   •   17.11.2021
Có khi âm thầm nhớ Về câu chuyện ngày đã qua Chợt nghe chòng chành nơi nhịp thở Con sóng buồn một thời ngỡ đã xa... Có khi hờ hững lạ Không cần ai hiểu niềm ta Ngồi trong bóng đêm mưa nhạt nhòa Chút âu sầu như chẳng thể thiết tha Cõi lòng c

Bên yêu thương

Thơ   •   17.11.2021
Em về với chốn yêu thương Nhẹ nâng từng phiến lá vườn lót êm Lắng nghe từ cõi yêu mềm Lời ru một thuở êm đềm, đắm say... Em về tóc xoã vờn mây Gửi mùi hương cũ nhớ ngày bên nhau Câu thơ thôi nét u sầu Cùng anh ươm nắng nhuộm màu nhớ nhung... Em về, c

Giọt sương tím

Thơ   •   17.11.2021
Tôi đem chiếc lá mùa xưa Trải lên thềm Hạ để lừa giọt sương... Đêm giăng thêm nỗi vấn vương Trăng vàng nửa mảnh bên vườn... đợi... mong... Khoắc khuya đèn vẫn thức, chong Sương mờ đâu thấy? Chỉ lòng nao nao... Long lanh chi thế ngàn sao Nhỏ giùm mấy

Đêm nghe những thầm thì...

Thơ   •   17.11.2021
Đêm Nghe những thì thầm Tiếng đời lăn qua rất nhẹ Như sương đang rơi cùng hoa khế Trải xuống thềm rêu... Đêm Nhuốm màu cô liêu Tiếng lòng chừng như khắc khoải Không dưng niềm riêng quay về lại Tê tái người ơi! Nhủ lòng đừng nữa chơi vơi Nhủ tình ngủ

Lời tình lên ngôi

Thơ   •   17.11.2021
Không có trái tim nào dửng dưng đâu em Không có niềm đau nào rời xa cuộc sống Đôi khi cõi lòng ta vắng, trống Nhưng rồi cũng nhanh qua... Đừng hỏi vì sao những lời buồn còn quanh quẩn bên ta Bởi đời không thể chỉ có vui và an lạc Còn những lúc ngh

Có chút gì đậu nhẹ trên tay

Thơ   •   17.11.2021
Con chim sáo đã quay về Nghiêng cánh thả chút hồn quê rớt lại Chùm mai vàng mê mải Tung vũ điệu mừng xuân... Gió chiều nay thổi vầng mây xám bâng khuâng Ghé bên thềm xao xác Se se lạnh như bóng mùa đi lạc Bước ngại ngùng, ngơ ngác... ngó mà thương! G

Nét thơ lạc giữa biển đời

Thơ   •   17.11.2021
Tôi đi tìm lại nụ cười Lạc vào đâu đó biển đời đa đoan Tôi đi tìm cánh chim hoang Độ nào ghé lại bên hàng liễu ru Tôi đi tìm hạt sương thu Long lanh một thuở, phiêu du cõi tình Tôi đi tìm lại bóng mình Chênh vênh ghềnh đá, biết tìm ở đâu? Soi vào nơ

Cỏ gãy

Thơ   •   17.11.2021
Không còn là mây lang thang Trôi theo cánh chim bạt gió Chỉ là con sóng hững hờ Dạt về một phương nào đó... Có còn là bến bình yên Sao thấy một trời dông gió? Tin yêu chẳng đành dứt bỏ Cứ giữ bên lòng oan khiên Mơ về một cõi an nhiên Vỗ về niềm đa

Nơi tiếng ve mùa hạ

Thơ   •   17.11.2021
Con ve vẫn cứ miệt mài Gọi ai không biết? Rạc rài thâu đêm... Gọi từ buổi Hạ vừa nhen Tháng Năm chừ đã... Vẫn quen giọng sầu! Gọi về thuở ấy ban đầu? Lá xanh, cành mới chớm màu tương tư Gọi người một thoáng hồ như? Người bao năm đã tạ từ, chia ly

Nghĩ về tình yêu

Thơ   •   17.11.2021
Tình yêu là gì nhỉ? Câu hỏi thật tầm thường Đã bao người định nghĩa Có thể nào mới hơn! Tình yêu là thế đó Cũ mòn bấy nhiêu năm Mà lặng thầm ray rức Mà mãi hoài băn khoăn Tình yêu là hạnh phúc Tình yêu là khổ đau Nụ cười tươi hôm trước Và nỗi buồn h

Nắng & hoa và...

Thơ   •   17.11.2021
Sáng nay ra phố về Lòng chợt thấy vui cùng hoa và nắng Từ nơi em trong lắm Bỗng nhớ về phương anh... Đây nắng vàng tràn xuống đời em Đậu trên mắt, môi và tóc Những tia nắng lung linh màu ngọc Ấm Mềm Nhẹ Và rất thơm... Muốn gửi cho anh đôi chút mây vờ

Tự khúc cuối mùa

Thơ   •   17.11.2021
Tháng Ba đón những cơn mưa Đón chiều lịm nắng gió lùa từng cơn Mây giăng tím ngõ hoàng hôn Bời bời lá trút ngỡ hờn dỗi ai... Tháng Ba chớm nỗi mùa phai Tình Xuân trở gót lạc loài nhân đôi Tháng Ba trỗi khúc chơi vơi Khơi dòng kỷ niệm gọi bồi hồi lê

Chút dịu dàng xin được giữ cho nhau

Thơ   •   17.11.2021
Khi tháng ngày trút chiếc áo đắng cay Mùa đông đi qua, nỗi buồn thôi tê tái... Một sớm yên bình, xuân quay trở lại Nhánh đời xanh, bờ cỏ dại gọi mời... Có nụ cười ghé thoảng trên môi Giữa hương tóc chợt ấm mùi kỷ niệm Gió khẽ nhắc câu nồng nàn âu yếm

Lặng lẽ một góc mùa

Thơ   •   17.11.2021
Lặng thầm tôi nhặt mùa xưa Tinh mơ ngọn gió mới vừa thổi qua... Tưởng ngày xuân cũ đã xa Nào hay góc nhớ la đà cành thương Ngổn ngang trăm sợi tơ vương Buộc trên cánh én ngàn phương gọi về... Lặng thầm lay gọi cơn mê Nắng lên, vỡ giọt sương khuya muộ

Đêm bên sóng lặng dòng Hương

Thơ   •   17.11.2021
Tháng Ba ngan ngát hương xoan Tôi đưa tay hứng giọt vàng mùa trăng Hàng cây trải bóng lá nằm Tôi ngồi trải những xa xăm đếm thầm... Mấy mùa qua? Đã phù vân! Chỉ còn lại đó một vầng trăng xưa Chim quyên sắp sửa gọi mùa Giọng hờn khắc khoải bao g

Ngày xưa

Thơ   •   17.11.2021
Ngày xưa... có ngọn gió cuồng chân lang thang cùng mây ngàn Bay qua cõi phù du hồn mơ giấc mơ hoang... Ngày xưa... có một vườn thơ nép bên sông trăng mơ màng Khoe chút yên bình mời gọi nhân gian... Ngày xưa... có con sóng lãng du dừng chân bờ cát và

Tận thế

Thơ   •   17.11.2021
Ừ nhỉ? Nếu mai tận thế Không còn phải nghĩ đến nhau Sẽ chẳng ai buồn nhỏ lệ Khơi nguồn cho những niềm đau Hay nhỉ? Ngày mai tận thế Làm gì còn chuyện trước-sau? Đá cũng câm lời kể lể Thì thầm bặt tiếng ngàn lau... Thì cứ ngày mai tận thế Riêng mình

Kết nụ tình xanh

Thơ   •   17.11.2021
Cuối tuần này có vui không em? Trời bên ấy đã vào xuân chưa nhỉ Nắng có hồng tươi đẹp lòng tri kỷ Hoa khoe sắc bừng hương rực rỡ nét xuân thì Cuối tuần này có gì lạ không em? Mùa đông đã rời đi mang theo màu mây xám Chim ríu rít trên vườn tình gọi bạ

Khúc biến tấu của mùa đông

Thơ   •   17.11.2021
Một ngày mùa đông Trời chạm ngõ hồng Tinh mơ nghiêng mình trên dòng sông lặng Cây ven bờ đợi nắng trầm ngâm... Một chiều mùa đông Lá rơi rơi ngoài hiên vắng Gió dừng chân... Ngơ ngẩn... Có chút gì lạ lẫm Quanh đây... Không là mùa đông lạnh buốt va

Có thể gần, có thể xa...

Thơ   •   17.11.2021
Có đôi khi hững hờ Nhìn cuộc đời đi qua không vướng bận Có phải niềm vui đã nhạt đi ánh sáng? Ơ thờ hiện trên mỗi trang thơ... Có đôi khi chạnh buồn Bao ước mơ đã ngoài tầm tay với Có gì đâu trên chặng đường ta bước tới? Cô đơn ở nơi đó! Ngậm ngùi...

Ơi à... à ơi...

Thơ   •   17.11.2021
À ơi... tôi tự ru mình Như buồm ru gió lênh đênh sông dài Như hoa rụng trước Phật đài Đón câu kinh sớm mượn vài an vui Câu ru ghé xuống phận đời Nỗi buồn xưa hãy dần trôi lặng thầm Có còn đôi chút dư âm Nhờ đôi cánh mỏng sâm cầm mang theo... Chút duy

Yêu thương cần có lối về

Thơ   •   17.11.2021
Nào ai khuyên bảo được con tim Phút tĩnh tại, dặn lòng ta thế Cuộc đời vốn vẫn quen trò dâu-bể Thì tin yêu một chút cũng giữ gìn! Có những khi chao đảo lòng tin Khóc vì ngỡ chính mình đang bội tín Cũng xin đừng để tiếng lòng câm nín Bởi yêu thương cầ

Đêm trăng lạnh

Thơ   •   17.11.2021
Trăng buông ánh lạnh, trăng mờ Tôi chìa tay vớt chút hờ hững đêm... Sương rơi... Lá ngủ Cành êm... Mình tôi lắng với giọt mềm, say say... Sợi buồn ai khiến mà lay... Tơ chùng mấy mối sầu đầy mấy canh... Thôi đừng gió lộng vây quanh Để tôi mua nốt mộ

Mùa đang qua

Thơ   •   17.11.2021
Sương mờ buông, Huế lạnh Trăng thượng tuần mong manh Đêm xuân lòng có chạnh Mà nỗi gì vây quanh? Mai rụng, hồng cũng rụng Lổ đổ trước hiên nhà Đỏ, vàng cùng trộn lẫn Tiễn một mùa đang qua... Chút gió xuân xao xác Tiếc thương những mặn mà Một khuô

Chuyến xe đời

Thơ   •   17.11.2021
Đôi khi ngẫm về đời Đang trôi qua lặng lẽ Lại bắt chước như người Nghĩ về một chuyến xe... Một chuyến xe định mệnh Nào dễ ai chối từ Thôi cứ đành nhận lấy Nỗi thực lẫn niềm hư... Chuyến xe đời nhanh, chậm Lăn qua khúc gập ghềnh Có âu sầu vướng bậ

Tản mạn cùng thế nhân

Thơ   •   17.11.2021
Cuộc đời vốn buồn, còn vui được cứ vui Đừng tìm kiếm thêm những nỗi ngậm ngùi Nếu một lúc nào không gượng nổi Sẽ nhủ với riêng ta: ừ thì vẫn là đời! Một cõi nhân gian có mênh mông, chật hẹp Đâu chỉ tình cờ ta nhặt đắng cay thôi Không thể xô cho cửa

Một chút Huế

Thơ   •   17.11.2021
Không biết người về có nhớ một chiều xuân? Đường Phượng bay lá cũng ngập ngừng Cấm cung nặng niềm chi mưa đổ Thềm rêu dấu cũ rưng rưng! Không biết người về có nhớ một dòng sông? Đêm lung linh, thầm thì lời cổ tích Sóng xô mạn thuyền câu hò lỡ nhịp X

Biển không còn hát về nỗi buồn

Thơ   •   17.11.2021
Rồi một ngày cây phi lao không còn hát về nỗi buồn Con ốc đã rời đi, cát lấp đầy lòng chiếc vỏ Chỉ đại dương cô đơn giữa mênh mông sóng gió Mơ về một ngày lặng lẽ, dịu êm... Biển vẫn cồn cào những lúc triều lên Sóng vẫn đôi khi lạnh lùng, man dại Nhữ

Giả sử không có nỗi buồn…

Thơ   •   17.11.2021
Nếu không có nỗi buồn, không có giọt mưa tuôn Ta sẽ gửi vào đâu những ngày lòng day dứt Những đêm đen mắt sầu cay rưng rức Biết lấy gì mà trang trải cho vơi? Nếu không có nỗi buồn, không có tiếng lá rơi Biết giấu vào đâu mấy nỗi ngậm ngùi? Nhân thế c

Lập đông

Thơ   •   17.11.2021
Đã nghe trời Huế lập đông Chút se se lạnh gieo lòng nắng mai Mùa này Huế chẳng nhớ ai? Mưa chưa vội đổ giọt dài, giọt vương... Xanh trời Huế - lặng dòng Hương Mấy vầng mây trắng nhẹ vờn bóng xưa Người về tìm chút hương đưa Của mùa thu cũ mới vừa sa

Cõi phôi pha

Thơ   •   17.11.2021
Tiếc một thuở lòng nhẹ như mây trắng Lang thang trôi trên mấy cụm phiêu bồng Đôi khi ghé bên nhành hoa, ngọn nắng Mỗi ngày qua lại mong ngóng rạng đông... Ta một thuở giờ đâu rồi ấy nhỉ? Để bây giờ thao thức với mênh mông Nỗi buồn cứ lạc vào trong ý

Mơ một mùa vui

Thơ   •   17.11.2021
Mùa thu đi, cứ đi Nhưng em đừng đốt tình bằng tàn thu héo úa Cũng đừng mong đông trải cho mình nhung lụa Xuân có nhanh về cũng thế thôi! Yêu thương, giận hờn... rồi sẽ xa xôi Cái đã qua bao giờ vẫn sẽ là kỷ niệm Nếu nhỡ để con tim mình im tiếng Em sẽ

Về với biển ngày mưa

Thơ   •   17.11.2021
Em về với biển một ngày mưa Một trời mây xám bỗng giăng, đưa... Biển vắng hay lòng đang xa vắng? Sóng gào lên đó, mấy niềm xưa! Em về với biển một chiều mưa Lặng đứng ngoài kia mấy bóng dừa Hình như thuyền cũng quên bến đậu Cát buồn lần đếm, vết châ

Nỗi mùa mong manh...

Thơ   •   17.11.2021
Chớm đông, se lạnh giọt buồn Hiu hiu ngọn gió chợt luồn tâm tư Chớm đông - gợi những âm dư Mùa xưa lá đổ... bây chừ nơi mô? Nắng về chẳng đủ hong khô Từng con mắt lá khóc mờ cõi xưa Âm thầm những buổi chiều mưa Đông khơi từng chút nỗi mùa mong manh Đ

Ơi chiều!

Thơ   •   17.11.2021
Chiều chưa tắt nắng Gió lay... Xa xa Vọng lại Bóng ngày đang trôi... Trong veo Tiếng trẻ con cười Đời như Lại sáng Và người...bỗng vui! Có gì Gieo xuống lòng tôi? Yêu thương Hết những xa vời Khói mây... Ngoài vườn Hoa khế rụng đầy Buồn xưa gió đã thổ

Không chọn được mùa rơi

Thơ   •   17.11.2021
Những chiếc lá hình như không biết chọn mùa để rơi Chưa tới độ thu phong sao lại vàng sớm thế? Đang giữa mùa xuân, tình nồng nàn vô kể Vội chi em những tàn phai nào ai muốn vỗ về... Những chiếc lá buồn hiu Cuộn trong lòng bao niềm riêng có lẽ? Nghe đ

Tình xuân

Thơ   •   17.11.2021
Kìa, một mùa xuân nữa đang về Dịu dàng như là mây Tươi xinh dáng ngọc Trong buốt giá hé nụ cười e ấp Tình xuân gieo mật ngọt cho tháng ngày trôi hết những mong manh Cánh chim nép vào vòm cây xanh... Em nép vào vòng tay anh Vòng tay yêu thương cho em

Nét đời

Thơ   •   17.11.2021
Cây bàng ngoài khung cửa Đã thay màu áo xanh Non tơ mầm nhựa ứa Gió xuân vuốt ve cành Nơi này em một thuở Nuôi chút tình long lanh Thời gian qua nỗi nhớ Đọng giọt sầu mong manh Hương xuân se se lạnh Thoảng đưa mấy ngọt lành Nắng vàng phơn phớt ngọn V

Hương thời gian

Thơ   •   17.11.2021
Chim Quyên nợ nhớ nợ thương Đêm da diết gọi Ngày vương vấn thầm Qua Giêng, đâu phải tàn xuân Vội chi mà giục tiếng gần tiếng xa... Trăng vàng khoác áo sương pha Chưa rằm đã vỡ, ánh nhòa làm đôi... Hoa Xuân ủ giọt rượu trời Hương thời gian khẽ cất lờ

Tôi ơi!

Thơ   •   17.11.2021
Có khi vui, muốn khóc Lúc buồn tênh lại cười Lần tay thầm đếm tóc Biết cuộc đời đang vơi... Nắng còn trong như ngọc Lóng lánh cành thông tươi Chim còn dang cánh rộng Vẫy vùng giữa cuộc chơi Thôi đừng gieo nước mắt Lên trên nỗi ngậm ngùi Chưa độ mùa s

Đừng qua lối cũ

Thơ   •   17.11.2021
Anh bảo đừng về lối cũ Đường xưa sương chắn mất rồi Kỷ niệm gối đầu êm ngủ Xin đừng đánh thức em ơi! Nếu em không về lối khác Anh nói cùng em điều gì? Ngoài kia trời xanh bát ngát Mặc! Em cứ về lối ni... Em vẫn về qua lối cũ Ở đó, tình còn khắc ghi T

Chờ nghe tiếng lá rơi

Thơ   •   17.11.2021
Có nơi nào lặng lẽ Như quanh chỗ tôi ngồi? Chưa khuya mà quạnh quẽ Dường như bủa vây đời... Bầy ve đi ngủ sớm... Những rộn ràng im hơi... Con đom đóm đi lạc Một đốm sáng nửa vời... Người ta đi ngủ hết Đèn tắt, cửa đóng rồi Riêng mình thức quen nế

Mấy giọt vô thường

Thơ   •   17.11.2021
Sương gieo động giọt vô thường Khẽ khàng đậu nhánh hoang đường đêm xuân Trăng soi miền sáng mông lung Đường êm đưa lối mộng cùng nhân gian Hương tình ướp nhụy Mộc Lan Hương đời thơm chút dịu dàng còn lưa... Nguyên Tiêu trăng sáng... sao thưa... Lòng

Đánh cắp tuổi thơ em…

Thơ   •   17.11.2021
Ai đánh cắp tuổi thơ em Để đăm chiêu sớm hằn lên nét mặt? Vé số trên tay còn dày nguyên cả xấp Chiều muộn rồi Ai mua giúp nữa không? Với tôi và mọi người: chỉ một trận mưa giông Cùng lắm là áo quần đang phơi lại phải mang phơi thêm một buổi Là mấy g

Bên anh, em là mùa xuân

Thơ   •   17.11.2021
Anh có nghe từ đất trời Lời thì thầm Rót từng giọt trong, vui Là tình yêu dậy lên từ hương cỏ Câu nồng nàn lao xao của gió Lắng nghe nhé anh Điều em muốn ngỏ Khe khẽ thôi mà thiết tha lắm đó, anh! Em sẽ không tìm trong ký ức mùa thu buồn Chút mưa qua

Man mác cùng thu

Thơ   •   17.11.2021
Sáng nay có phải thu về? Chút man mác, chút dãi dề... đâu đây... Chuyện xưa chừ đã nước mây Buồn đau gột với tháng ngày cũng nguôi... Đất trời chớ gợi niềm tôi Thu về? Đừng cứ nửa vời gần, xa... Mây từ phía ấy trôi qua Tôi từ bất chợt vội ra đó

Còn biết yêu nỗi buồn...

Thơ   •   17.11.2021
Tôi trải vào thơ mình nỗi buồn Như một thói quen của người hành xác Là chính tôi, không là ai khác Tự gột rửa mình lớp bụi thời gian... Đã quen rồi với những miên man Xin đừng ai trách tôi Trút lòng cùng thiên hạ! Tôi là tôi, phút tâm hồn yếu lả Cũng

Ngồi với cơn mưa

Thơ   •   17.11.2021
Tôi ngồi cùng với cơn mưa Lắng nghe nỗi niềm của Hạ Một góc âm thầm đến lạ Cánh đời chấp chới bay qua Tôi ngồi cùng với cơn mưa Ngoài kia khung trời xám bạc Buồn ai kết muôn triệu hạt Gõ hoài một nhịp miên man Tiếng mưa khơi nỗi mùa sang Gợi khúc

Màu phôi phai

Thơ   •   17.11.2021
Đôi khi là chiếc lá Rời rã rụng trong chiều Có khi là cọng cỏ Nép bên bờ cô liêu... Ta nhìn ta bỡ ngỡ Bước đời qua đã nhiều Gom tình trong cõi nhớ Nhốt trên ghềnh đá xiêu... Đôi khi là tiếng gió Trở trăn suốt đêm dài Có khi là chiếc bóng Thẫn thờ bê

Ngỏ cùng tháng ba...

Thơ   •   17.11.2021
Tháng 3 mẹ cho con chào đời Thuở ấy cũng như mọi người có lẽ con bắt đầu bằng tiếng khóc? Tháng 3 long lanh đọng ngọc Sương trắng phủ mờ góc thành cũ nơi mẹ sinh con... Tháng 3 lẫm chẫm đôi chân Lên bốn, lên năm phải rời xa vòng tay mẹ Những tháng

Trao gửi cho nhau

Thơ   •   17.11.2021
Vẫn biết là niềm cũ chưa qua Em hãy nhìn kia: bầu trời xanh màu ngọc bích Lung linh ánh nắng mai tươi vui Vi vu làn gió nhẹ gọi mời Quên nỗi buồn xưa, em nhé? Xin lặng thầm mơ một thuở tinh khôi... Có thể là khó để em quên Nơi kỷ niệm xưa, nồng nàn h

Thương nỗi mùa vông vang

Thơ   •   17.11.2021
Có một con thuyền nhỏ Lênh đênh dòng Tương Giang Chiều ghé qua bến gió Thả chút đời lang thang... Có một vành trăng mỏng Mái chèo khua vỡ tan Sóng vô tình nào biết Ngàn muôn nỗi ngổn ngang... Có một điều đã ngỡ Tàn theo nhịp thời gian Rồi mỗi khi tr

Chỉ đôi khi thôi nhé!

Thơ   •   17.11.2021
Đôi khi vui, quên hết Chạnh nhớ ra lại buồn Đời đôi lần mỏi mệt Muốn ngủ rồi... ngủ luôn! Đôi khi ngồi mà tiếc Giá chưa sinh kiếp này Vun trồng thêm duyên-nghiệp Được làm làn mây bay... Đôi khi cười: vớ vẩn! Rồi nghĩ thầm: hay hay... Mấy khi được lẩ

Lời tình biển hát

Thơ   •   17.11.2021
Về nghe biển hát lời tình Sóng xô bờ vắng Thuyền ghìm khát khao… Gió chừng như cũng nôn nao Muốn ra khơi chẳng chịu vào núi đâu! Biển xanh hăm hở cuộn trào Mưa ư? Mặc! Cứ mời chào Ngoài kia… Về nghe dương liễu ru đưa Mềm như cái thuở môi vừa ghé mô

Cho chút tàn phai

Thơ   •   17.11.2021
Có những điều có thể tàn phai Chiếc lá của mùa thu Đoá hoa hồng rã nhuỵ... Và cuộc đời vốn nhiều hệ luỵ Đôi khi ám lên nét hồn tươi Nhưng là rừng đâu có dễ mòn vơi Là hoa có mùa tàn, mùa nở Ngay chiếc lá vàng kia dẫu có nhiều trăn trở Vẫn muốn gửi và