Tác giả Vũ Hoàng Chương - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác

Thơ   •   Thứ ba, 09/11/2021, 22:08 PM

Tác giả Vũ Hoàng Chương - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác

Nghệ danh: Vũ Hoàng Chương

Tên thật: Vũ Hoàng Chương

Tiểu sử của nhà thơ Vũ Hoàng Chương

Vũ Hoàng Chương sinh ngày 5 tháng 5 năm 1916 tại Nam Định. Chánh quán của ông ở làng Phù Ủng, tỉnh Hưng Yên. Thuở nhỏ ông theo học Albert Sarrault ở Hà Nội, đỗ tú tài năm 1937. Năm 1938 ông vào trường Luật nhưng chỉ được một năm thì lại bỏ đi làm Phó kiểm soát Sở hoả xa Đông Dương. Năm 1941 ông bỏ Sở hoả xa đi học toán tại Hà Nội, rồi bỏ dở để đi dậy ở Hải Phòng. Trong suốt thời gian này, ông không ngừng viết thơ, viết kịch. Năm 1954, Vũ Hoàng Chương vào Sài Gòn, tiếp tục sáng tác không ngừng cho đến khi ông mất vào tháng 10 năm 1975.

Thơ ông hoài cổ, giàu chất nhạc, với nhiều sắc nét Đông Phương dù ông lớn lên giữa cao trào Thơ Mới. Thơ của ông được đánh giá là “tiếng thở dài của phương Đông trầm mặc”.

 Cuộc đời của Vũ Hoàng Chương

Chuyện đời Vũ Hoàng Chương cũng khá ly kỳ. Chả thế mà trong Thi nhân Việt Nam, Hoài Thanh - Hoài Chân đã từng viết: “Ý giả như Vũ Hoàng Chương định nối nghiệp những thi hào tựa của Đông Á: Lái nghiệp say. Người say đủ thứ: Say rượu, say ca, say tình đong đưa. Người lại còn hơn cổ nhân những thứ say mới nhập cảng: Say thuốc phiện, say nhảy đầm. Bấy nhiêu cái say sưa đều nuôi bằng một say sưa to hơn mọi say sưa khác: Say thơ…”. Mấy câu thơ có chữ “say” mà tôi nhớ của Vũ Hoàng Chương là ở bài “Say đi em” mà Hoài Thanh - Hoài Chân đưa vào tập “Thi nhân Việt Nam” cùng “Quên”, “Phương xa”, “Nghe hát”.

(...)

Năm 1937, ông đỗ tú tài Tây và theo học Khoa Luật Đại học Hà Nội. Hai năm sau, ông thôi học, làm phó thanh tra Sở Hỏa xa Đông Dương. Có lúc ông đã làm trưởng ga Bắc Ninh. Cũng thời ấy, ông bắt đầu có thơ in trên các báo và gây được sự chú ý. Năm 1940, tập thơ “Say” được ấn hành. Ông tâm sự với Bàng Bá Lân - người bạn thơ thân thiết đến cuối đời - rằng: “Thơ tôi làm khá nhiều nhưng chưa có ý định in. Tại Lưu Trọng Lư nợ tôi ít tiền, không trả được, đành gán cho tôi số giấy mà ông ấy trữ để in thơ. Thế là bỗng dưng tôi có giấy lại sẵn thơ.(...) 

Năm 1941, ông lại thôi làm Hỏa xa để vào trường đại học, học toán. Năm 1942 là năm Vũ Hoàng Chương có nhiều kỷ niệm với bạn văn chương, lúc ấy ông đã thôi học toán xuống Hải Phòng dạy tư. Dịp rằm tháng bảy, ông cùng nhà thơ Đỗ Huy Nhiệm, Lê Trọng Quỹ và Thế Lữ cùng lên nghe Quan họ ở Kinh Bắc. Chuyến say sưa ấy, Vũ Hoàng Chương đã ghi lại bằng một bài thơ trong đó có đoạn:

“…Hành trình thế đó rượu lang thang

Cạnh nách sẵn hai thằng bạn Kiết

Tôi và ông Quỹ gắng bước theo

Say cứ bừa say, miễn đừng chết...”.

Từ Cách mạng tháng Tám, Vũ Hoàng Chương vẫn gắn bó với kịch thơ và cùng Đoàn Văn Cừ ra tập “Thơ lửa” ở khu 3 khi dạy học ở Thái Bình. Trong hoạt động kịch thơ ở Hà Nội từ trước và sau Cách mạng tháng Tám, Vũ Hoàng Chương với Hoàng Cầm đã để lại giai thoại về cuộc tình tay ba với bà Tuyết Khanh (sau này là vợ Hoàng Cầm). Khi Tuyết Khanh cùng Hoàng Cầm hoạt động văn nghệ ở khu 10, ở khu 3, Vũ Hoàng Chương đã thốt lên thơ qua bài “Nhớ cố nhân”: 

“Khanh của Hoàng ơi! Lửa bốn phương

khói lên ngùn ngụt chén tha hương…”.

Khi Tuyết Khanh rời bỏ kháng chiến, ôm con về nuôi ở Hải Phòng, thì Vũ Hoàng Chương cũng hồi cư về Hà Nội. Mỗi khi Hà Nội diễn kịch thơ Vũ Hoàng Chương, Tuyết Khanh cũng đi lên xem. Họ vẫn coi nhau như cố nhân cả khi Tuyết Khanh và Vũ Hoàng Chương cùng di cư vào Sài Gòn.

Ở Sài Gòn từ năm 1954 đến 30.4.1975, Vũ Hoàng Chương vẫn được coi là một trong những bậc trưởng thượng về thơ. Khi phong trào Phật giáo lên cao với sự kiện tự thiêu của nhà sư Thích Quảng Đức, Vũ Hoàng Chương đã xúc động viết bài thơ “Lửa” khá dài. Đó cũng là cách chuộc lỗi, bởi ông đã từng viết tụng ca Ngô Đình Diệm, từng hô hào “Bắc tiến”... Để động viên bà con Phật giáo đấu tranh, Vũ Hoàng Chương đã nhờ con trai người bạn thơ Lam Giang nghe và học thuộc lòng bài thơ, rồi mang đi đọc lại cho những người lãnh đạo phong trào chép lại, phổ biến.

Theo laodong.vn

Nhận xét 

"...Ý giả Vũ Hoàng Chương định nối cái nghiệp những thi hào-xưa của Đông Á: cái nghiệp say. Người say đủ thứ: say rượu, say đàn, say ca, say tình đong đưa. Người lại còn "hơn" cổ nhân những thứ say mới nhập-cảng: say thuốc phiện, say nhảy đầm. Bấy nhiêu say sưa đều nuôi bằng một say sưa to hơn mọi say sưa khác: say thơ.... cái say sưa của Vũ Hoàng Chương là một thứ say sưa có chừng mực, say sưa mà không hẳn là trụy lạc, mặc dầu từ say sưa đến trụy lạc đường chẳng dài chi. Nhưng trụy lạc hay say sưa đều mang theo một niềm ngao ngán. Niềm ngao ngán ấy ta vốn đã gặp trong thơ xưa. Duy ở đây có cái vị chua chát, hằn học, và bi đát riêng... (Hoài Thanh - Hoài Chân, "Thi nhân Việt Nam")


Tác phẩm tiêu biểu


- Thơ say (1940)
- Mây (1943)
- Tâm sự kẻ sang Tần (1961)
- Lửa từ bi (1963)
- Ta đợi em từ ba mươi năm (1970)
- Chúng ta mất hết chỉ còn nhau (1973)
- Trương Chi (kịch thơ, 1944)

icon Vũ Hoàng Chương,Thơ Vũ Hoàng Chuo,Tác giả Vũ Hoàng Chương

Tổng hợp

Tác phẩm tiêu biểu của Vũ Hoàng Chương

Tình thứ nhất

Thơ   •   17.11.2021
Xuân đằm trong mơ... một buổi chiều Bên em anh thấy sóng lòng xiêu Mê man giải hết tình u ẩn Trong lúc điên rồ anh quá yêu. Vì anh vẫn ước: Chẳng bao giờ Em hiểu tình ta, nhắc chuyện xưa. Anh sợ đời anh đầy lệ tủi Không làm vui được em ngây th

Bia hùng lực

Thơ   •   14.11.2021
đất PHẬT trời THƠ, một phen bĩ cực. xót đạo thương đời, lòng đau rưng rức. bồ tát thiêu thân, đêm tan đáy vực. thế giới nghiêng mình, Việt-Nam bừng thức. kìa tháp ĐOÀN VIÊN, này bia HÙNG LỰC. đá hiện Thời Gian, khắc sâu ký ức. thông điệp TỪ BI: TRÁI

Cung đàn lỗi nhịp

Thơ   •   15.11.2021
Mẹ con đàn Sói vẫn chưa già; Ôi nét kiêu hùng tượng đá hoa! Xót nỗi phế vương lòng nguội lạnh, Đường bay còn dẫn tới Rôma.

Chính nghĩa

Thơ   •   14.11.2021
TRÍ vút lên ngàn vạn trượng cao THIỆN TÂM HỘ PHÁP chẳng hề nao Ánh vàng tuôn khắp soi lòng súng Tay trắng ngồi kia chấp mũi dao. Năm hạng dân đều linh cảm thấy Mười phương Phật đã hiện thân vào. Những ai tráng sĩ con nhà Lạc Trong mũ còn chưa dựng tó

Tiếng đó người đâu

Thơ   •   20.11.2021
Tiếng nói Thi ca miền Tự do" Mười hai năm trước giữa Sài đô Cất lên cao vút, nghe đồng vọng Cả khối băng kia đáy ngọc hồ, Chắc cũng nao nao dòng Bến Hải Cùng ba mươi sáu phố phường xưa. Đêm nay, vẫn tiếng ai sang sảng Trời hỡi, mà sao nghẹn gió

Sự thật hiển nhiên

Thơ   •   27.11.2021
Hỏi lòng tay, hỏi gan bàn chân, Và hỏi lên đôi má, rất gần! Chưa lạnh thấm da, chưa đổi tiết, Làm sao đã có được mùa xuân?

Bóng đó hình đâu

Thơ   •   14.11.2021
Quảng đảo bom thiêu ngọc đá tàn Bóng ai cầm súng vẫn chưa tan Thiếu Lâm chùa cổ, nghe trên vách Bóng Đạt Ma ngồi bật tiếng than.

Ngấn lệ trăng soi

Thơ   •   15.11.2021
Móng hồng còn vết trên cao Hồng sơn còn ngóng thi hào Nguyễn Du. Sắc hương nằm lạnh thiên thu: Bạc phau gò tuyết, sa mù nửa vai. Sớm chiều mây trắng đeo đai, Giá băng nín thở cho dài nhớ thương. Tiếng Thơ từ buổi lên đường, Gươm đàn chắp cánh đoạn tr

Vịnh thái hoà

Thơ   •   13.11.2021
(Lời muôn hoa) Người Yêu Hoa, Với loài Hoa, Lòng dâng trời bể Cao tiếng đồng ca Phiêu phiêu múa rụng sầu dương thế, Dẻo bước mềm tay nhịp nõn nà... Nghe trắng bình minh ngoài bốn dậu Thôi qua rồi u ám mộng đêm qua! Nào chị em ta! Hỡi Người Y

Cũng vì em

Thơ   •   17.11.2021
Em cười bảo: “Sao anh nhớ mãi Từng chi tiết nhỏ quãng đời xưa? Vui chuyện sao anh thường nhắc lại Những lúc em còn tuổi ấu thơ? Em thì chuyện cũ em quên hết Vì em độ ấy mới mười hai, Ngoài sự nô đùa em chẳng biết Không buồn dĩ vãng mộng tương

Gương đen

Thơ   •   18.11.2021
Gắng chùi giầy cho thật bóng đi em! Nghĩ ngợi gì kia chứ? Lau xong giầy của tôi Em còn những đôi giầy khác nữa. Đừng nghe bất cứ ai cười nói chung quanh! Đừng nghe nhịp quay cuồng ngoài lộ! Cũng đừng nghe tuồng Cải-lương trong máy phóng thanh! Hãy tự

Tâm tình bạn trai

Thơ   •   16.11.2021
Kể lại đời nhau... chợt khóc òa Bên này bên nọ một thân hoa... Kiều Nhi, mộng buộc thuyền chưa tỉnh Nghe dậy cuồng phong, tóc rối xòa.

Chân hứng

Thơ   •   10.11.2021
Tặng Chấn và Liên Từ thuở chàng say ôm vũ trụ Thu trong bầu rượu một đêm trăng Nhảy xuống muôn trùng sông quạnh quẽ Đem theo chân hứng gửi cô Hằng Chừng như thơ náu mãi cung tiên Lóng lánh canh khuya bạc cạnh thuyền Không đoái hoài chi dương thế nữa

Dịu nhẹ

Thơ   •   10.11.2021
Gợn trắng ngàn mai thoảng dáng xuân, Màu trinh e lệ gió ân cần, Mươi bông cúc nõn chờ tay với, Một chút hoa đào vướng gót chân. Thuyền nhỏ sông lam yểu điệu về, Cỏ chen màu liễu bước chân đê. Tình xuân ai chở đầy khoang ấy, Hương sắc thanh bình ngập

Sứ mạng phi thuyền

Thơ   •   17.11.2021
Non trăm dặm cách mặt trăng già, Sao chịu về không, hỡi bộ ba? Nếu phải người thơ này, nhất định Mang về bến cũ gốc cây đa!

Một kiếp phù dung

Thơ   •   17.11.2021
Vừa da trắng nõn, áo nâu non, Đã chuyển màu sang yếm đỏ son. Bóng xế, đời hoa ngăn ngắt tím Bay theo huyền hạc cánh chon von.

Tối tân hôn

Thơ   •   10.11.2021
Do dự mãi, đêm nay rời xứ mộng Ta chiều em, bỏ cánh tại cung Trăng, Lên bước xuống thuyền mây chờ cửa động Vội vàng đi, quên biệt giã cô Hằng Gió đêm lồng lộng thổi Thuyền mây vùn vụt trôi Đang bâng khuâng, điện biếc đã xa rồi Giữa lúc toả muôn h

Năm ngón tay Phật

Thơ   •   14.11.2021
Bàn tay Đức Phật giơ lên Hồi chuông nhịp mõ vang rền Gọi tỉnh muôn loài trong cõi bụi. Năm vị Thiền Sư lòng cao như núi Và rỗng không như mõ ấy chuông này. Gỗ rung Vàng réo Lửa Đất Nước tình chan chứa; Ngũ Hành Sơn ngồi nhập định khuya nay Cho đến hô

Dư âm hạt cát

Thơ   •   14.11.2021
Theo ngọn triều lên ngủ bến vàng, Kiếp hành vân gửi bóng lang thang. Qua đêm, nước xuống, mây về biển, Cát rã rời muôn vết dọc ngang. Chừ... khắp bình sa, mỗi khối hờn Nứt ra thành tiếng gọi cô đơn. Tay ai vĩ tuyến vừa căng thẳng Cho bản đàn thu bã

Thu có nguyệt

Thơ   •   13.11.2021
Sương thu ngủ trắng ngọc liên thành Phượng nở đêm nào cặp má Khanh Hội thắm đèn hoa, mây họp bạn Kề vai cùng đẹp áo trăng xanh... Chừ đây mưa gió mưa tung hoành Xa nhau đành nỡ cho đành gió mưa Đêm nào thôi đã đêm xưa Cánh tay ngùi vết hương

Ba chữ mê hoặc

Thơ   •   16.11.2021
Kèm cho cả nhà học Đã có thày giáo riêng. Anh qua lại khuya sớm Chỉ vì: “Anh yêu em.” Nhà đông người vui nhộn Chẳng ai còn nhớ ra Nơi này anh có mặt Vì đâu? từ bao giờ? Em là gái lớn nhất Mà chưa lớn bao nhiêu Cậu mợ so đôi tuổi Thì anh hơn em nhiề

Bảng đen thời đại

Thơ   •   17.11.2021
Thày chăm dạy Toán, dạy Văn chương; Mỗi buổi trò ngoan ngoãn tới trường. Đâu biết chợ hoa quanh lớp học, Lời chim phấn bướm dạy yêu đương!

Tang tóc miền Trung

Thơ   •   14.11.2021
Mồ chôn tự động thắt vòng dây Huyệt sóng đào lên giục gửi thây. Hàng vạn sinh linh vùi nước bạc, Non Hoành mặc niệm trắng khăn mây.

Đời tàn ngõ hẹp

Thơ   •   12.11.2021
Gối vải mộng phong bầu Vàng son mờ gác xép, Bừng tỉnh mưa còn mau, Chiều tàn trong ngõ hẹp. Mưa lùa gian gác xép, Ngày trắng theo nhau qua. Lá rơi đầy ngõ hẹp: Đời hiu hiu xế tà. Ôi! ta đã làm chi đời ta? Ai đã làm chi lòng ta? Cho đời tàn tạ lòng bă

Tự thân tác nghiệp

Thơ   •   16.11.2021
Đá nhập mình cây, hồn nở tươi. Hồn cây vào hát ngọt môi người Sao người chuyển kiếp về thân đá Hồn vẫn khư khư mộng vá trời?

Không làm nhân chứng

Thơ   •   27.11.2021
Lần cuối cùng Em hẹn gặp Anh, Con đường quen thuộc bỗng vô danh. Đá bưng tai mắt cây bưng mặt, Ai giết đời ai biết lấy mình.

Chính nghĩa

Thơ   •   14.11.2021
TRÍ vút lên ngàn vạn trượng cao THIỆN TÂM HỘ PHÁP chẳng hề nao Ánh vàng tuôn khắp soi lòng súng Tay trắng ngồi kia chấp mũi dao. Năm hạng dân đều linh cảm thấy Mười phương Phật đã hiện thân vào. Những ai tráng sĩ con nhà Lạc Trong mũ còn chưa dựng tó

Nói với em

Thơ   •   17.11.2021
Có ai giúp được gì đâu em! Cha mẹ chúng ta đã về nằm dưới mộ Còn lo rằng không yên; Cho dẫu lá vàng chưa vội rụng Thì sớm khuya sương nắng bồi hồi Cũng chỉ đến cành khô lay lứt thôi. Nước chẳng của ai – như từng đợt con rơi – Vẫn chảy qua cầu… Đâu p

Kỷ Dậu hồi thanh

Thơ   •   27.11.2021
Kê minh nhật thướng cựu sơn xuyên, Hồi ức Quang Trung vũ hịch truyền. Sơn vĩ sơn đầu hoa giải ngữ, Hòa âm xuân thảo nhiễu bình nguyên.

Thoát hình

Thơ   •   15.11.2021
Rào rạt trong cây nhựa trắng ngần Đã nghe dồn cả tới đài xuân Đã nghe rào rạt từng cơn gió Về mách tin hương với cõi trần Vườn đây rừng đấy cùng xao xuyến Này phút hồn hoa sắp hiện thân Nụ đã trên cành đau đớn cựa Giờ thiêng hấp hối đã nghe gầ

Còn biết làm sao

Thơ   •   15.11.2021
Hàng cây xõa tóc chạy đâm nhào Ngược với chiều xe chúi mũi lao... Trước mặt có gì nguy? Hẳn thế! Không dừng lại được, biết làm sao!

Thanh bình

Thơ   •   14.11.2021
Bế môn cao ngoạ Tầm Dương thành, Tuý đảo càn khôn liễu bán sinh. Khởi tích lạc hoa - tằng lạc phách, Hà phương vong thế - dĩ vong hình. Đăng tiền Quỷ Hoả tầm giai thoại, Mộng lý Đào Nguyên tục cựu minh. Hưu quái ngã môn chung nhật lạc, Tại phong yê

Vườn tâm sự

Thơ   •   09.11.2021
Tặng N.H Một dĩ vãng tràn thơ và đẫm lệ Những u hoài chôn kín tận thâm tâm Anh dùng dằng mãi chiều nay mới kể Mặc dầu em thúc giục đã bao năm Vườn tâm sự sắc hương nào có thiếu Nhưng hương tàn trong nhị sắc trên hoa Đây đó ngủ âm thầm muôn cánh héo N

Tưởng niệm

Thơ   •   15.11.2021
Mộng cá hình chim một vút bay Đã hay địa cực nối liền ngay. Không gian nuốt trọn vào tia chớp; Ánh bút trời xưa đẹp tới nay. Men nào cho cánh bằng say? Tuyết rơi lệ khóc lưu đày từng cơn. Biển băng nào chẳng cô đơn; Bắc Nam cũng một khối hờn khác ch

Nửa truyện hồ ly

Thơ   •   12.11.2021
Dàn dưa mưa lất phất Mênh mông sầu xứ đêm dài... Hư vô, động tiếng giầy ai? - Mình ta buồn dặc dặc, Say giữa hai tờ Liêu Trai! Rún rẩy hoa đèn rung ngọn bấc Không gian dàn mãi tiếng giầy ai! Dầu cạn lưng chừng phao, Sợ nhỏ thon mềm dáng liễu; Hài s

Đào sâu trang sử

Thơ   •   18.11.2021
Khổ đau tràn bốn cửa Thành Dư ba chợ Bến, hồi thanh xóm Chùa. Ngựa Thời-gian phá trường đua Hí lên cho bước Giao-mùa nhịp theo. Đường Hai-mươi lắng chuông gieo Gối tay thế kỷ nằm theo hút buồn. Dưới kia thác lũ mưa nguồn Lệ hay mạch nước ào tuôn vỡ b

Một trong hai nửa

Thơ   •   17.11.2021
Mặt tôi bị cắt làm hai mảnh Theo chiều ngang; Tôi nằm đây, còn mũi Nhô lên cao đỉnh núi phập phồng, Hơi thở vào nghe máu chảy muôn sông. Và tôi còn miệng Với đủ cả đầu môi trót lưỡi Để than van gào gọi Qua từng cơn bi phẫn nổi tam bành Át giọng bầy c

Cánh buồm trắng

Thơ   •   09.11.2021
Đằng xa mây tán loạn Gió Bắc thổi không ngừng Rặng núi còn đâu nữa Dải lụa quấn ngang lưng Mặt trời xuống bụi trúc Mây nhẹ đua nhau trôi Tiếng trống trên chòi huyện Thu không đã đổ hồi Ánh vàng lây lứt vướng Trên đồng lúa bao la Màu tím hồng tan ná

Thảnh thơi

Thơ   •   12.11.2021
Ta nằm thanh thản trong Cây Bóng tỏa vô biên lồng lộng Sắc Rễ uốn tràng giang ngoài thôn khói vườn mây Thu gọn thời gian vào chớp mắt Nền Âm Dương ngự thuở bắt đầu xây Muôn vàn tinh tú thơ ngây Hoa nở đèn treo tám phương vằng vặc Ta đã vừa đây Chiếm

Di tích loài người

Thơ   •   17.11.2021
Tháp sắt nào đây? Trụ dẫn đầu Đẩy lên sức lửa đốt năm châu! Đằng kia: tháp chữ Kim, từng đã Vùi lửa tham tàn xuống đáy sâu.

Bao năm hơi tiếng

Thơ   •   27.11.2021
Đã quen giọng nói thuở cầu thân, Quen khúc mê hồn, điệu giật gân. Quen cả vòng tay, quen nhịp bước. Hơi bom tiếng súng cũng quen dầ

Hỏi ai người khóc

Thơ   •   17.11.2021
Ngọn đèn soi đáy chữ Vàng rung mãi chén thề Hỡi ơi rừng ngôn ngữ Vòng vây giam hoa lê! Ta van tiếng Sở giọng Tề Giẽ ra cho bóng hoa kề hồn trăng. Hai trăm năm vời vợi Đường xa hiện pháp đăng. Trời xưa dìu Tiếng Mới Về cả đêm nay chăng? Gió mây chìm

Vọng Phu

Thơ   •   15.11.2021
Lệ nghẹn đường trôi về biển Đông; Uổng mơ tin nhạn đón tin hồng. Nghe chăng? Núi dựng sầu chinh phụ; Nam Bắc hai phương đá ngóng chồng. Sáng choang sắt thép ngày ra đi; Kẻ ngược người xuôi, khinh biệt ly. Dứt áo, sông Tần hay bến Việt, Nào ai thao th

Chết nửa vời

Thơ   •   09.11.2021
Bước đã mỏi mà trông càng đã mỏi Ta dừng chân nhắm mắt một đêm nay Thả chiếc bách không chèo trên bể khói Mặc trôi về đâu đó nước non say Kìa một cõi trăm hình muôn vạn tiếng Đương dần phai dần hiện, tắt rồi vang Ta cố gọi những giác quan lười biếng

Phương trời thiên cổ

Thơ   •   16.11.2021
Súng đâu ba bẩy tiếng vang rền, Hỏi trái mơ nào rụng trước tiên? Ngóng một phương trời thăm thẳm ấy, Ngàn thu người đẹp vẫn cô miên!

Trước sau gì

Thơ   •   17.11.2021
Trước sau gì đôi vòng tay Cũng buông nhau để ôm đầy nhớ thương Anh buông khối ngọc hoang đường Phút giây ngờ bốc thành hương đa tình Em buông sức sống thần linh Thịt da vừa hiện nguyên hình trẻ trai. Buông tay rụng hết ngày mai Hỡi ơi từ ngón lên v

Tình xưa

Thơ   •   14.11.2021
Anh đã tưởng Em quên rồi thuở ấy Nguyệt tròn gương phong nhụy đóa hoa tình Mái chèo thơ buộc chặt khóe thu xinh Đâu biết có phong ba tàn nhẫn thế Trải một cuộc nương dâu thành bãi bể Anh tưởng rằng Em đã dứt tình xưa Có ngờ đâu, trời hỡi! -- đế

Mẹ gà con vịt

Thơ   •   17.11.2021
Đàn con thèm nước chạy Đông Đoài, Mẹ chúng quanh sân bới, bới hoài... Đêm xuống về nằm chung một ổ, Ao bèo cối thóc mộng chia hai.

Gửi tặng

Thơ   •   13.11.2021
Mùa lạnh đã về kia; ai chiến sĩ Áo nhung trao mỏng mảnh, ấm gì chăng? Ngùn ngụt bãi sa trường lên tử khí Đàn quạ đen bay rợp bóng cô Hằng, Nắm xương vụn ướt đầm hơi giá rét Vũng máu loang đọng thắm nỗi oan thù Kẻ bị dấu nằm co bên xác chết Rùng mình

Thiếu phụ soi gương

Thơ   •   20.11.2021
Đòi tập thư về em đốt đi Cho thành than nhé mảnh tình si... Lạ thay giòng chữ càng in đậm Mỗi lúc em tô lại nét chì.

Giữa mùa nắng gắt

Thơ   •   15.11.2021
Tận đáy mùi hương giấc cỏ chìm; Đỉnh cao tiếng hót đậu hồn chim. Lá thư tình đợi trời xa tắp, Dưới bóng nào đây ngủ trái tim?

Kỷ Dậu hồi thanh

Thơ   •   17.11.2021
Kê minh nhật thướng cựu sơn xuyên, Hồi ức Quang Trung vũ hịch truyền. Sơn vĩ sơn đầu hoa giải ngữ, Hòa âm xuân thảo nhiễu bình nguyên.

Bạc tình

Thơ   •   09.11.2021
Hoa trắng đầy mồ Não nuột tiếng ai vừa khóc? Sương vẩn đục Khói mơ hồ Nhìn quanh: chiều xám với tha ma! Vắng tanh! ôi, chiều, nơi tha ma! Nhưng đâu đây ai khóc gần hay xa Mà thảm thiết hay thu vừa nức nở? Không, không phải giọng hờn trong sắc úa Khô

Giây phút ngỡ ngàng

Thơ   •   16.11.2021
Làm sao tôi nhận ra cô bé ngồi kia! Chiếc én đình Vương Tạ Giữa Sài Gòn Sáu Tư                      nắng phai mùa đố lá Hoàng hôn dài lê thê...

Tâm sự một giòng lệ

Thơ   •   14.11.2021
Nước mắt chảy thành sông Về Ngôi Chùa Của Nước. Kìa ai giàn thế công Sắt thép ngăn đường trước! Phải người máy hay không Mà vô tình thế được? Ôi, Hòn ngọc Viễn Đông Lăn theo vàng Nữu-ước! Câu “Trợ Trụ vi ngược” Vang vang buồn mênh mông... Bên đường c

Tiếng thơ mùa loạn

Thơ   •   14.11.2021
Lẽ Từ Bi truyền ra cho Bạo Lực Quỳ xuống nơi đây! Dưới gót ngươi máu lệ tràn đầy. Và xương tuỷ chúng sanh      khúc đã khô queo            khúc còn dính thịt. Xương má

Vượt nguy

Thơ   •   20.11.2021
Nổi lên, bắp thịt đà-công! Gân căng hết mức tăng bồng đó nghe! Hồn ma, kìa những thuyền bè Từng đau dưới búa trên đe quãng này. Con quái vật lại chiều nay Vươn ra ức triệu cánh tay giết người. Vò ngang vặn ngược tả tơi Đứt tung mạch nước, da trời, lò

Công chúa mười lăm

Thơ   •   16.11.2021
Xa tặng YSA Công Chúa Mười Lăm, nàng ở đâu? Tìm nàng, thôi đã nát Âu châu Ba Lê, Nhã Điển hay La Mã Đâu cũng rêu in lệnh Miễn Chầu Sân chầu lẻ cặp, những vần thơ Giạt tới Sông Xanh lạnh ngắt bờ Nét vẽ bay lên sườn Núi Trắng Đâu rừng Thi Hoạ thuở ba

Đâu mùa thơ mộng

Thơ   •   18.11.2021
Lối mòn xe nát hướng Tây Đông, Mũi đánh hơi chưa gặp cỏ đồng, Chú ngựa kéo lê đời giữa khoảng Mùi tanh Chợ Cá ngát Lăng Ông.

Bài ca siêu thoát

Thơ   •   12.11.2021
Trải mấy hoang mang tìm kiếm Lòng sao khát mãi chưa vừa Đôi(1) lẽ Có Không mầu nhiệm Đêm đêm ta hỏi người xưa Đuốc kim cổ, đây lòng(2) ta thành kính Hội trầm luân cùng ý thức Huyền Vi Mà sáu nẻo hôn mê còn chửa định Ta về đâu? Kìa Ngư

Mây sóng tình thơ

Thơ   •   16.11.2021
Đêm đêm Bắc-hải Thái-bình đương Hai chiếc bao lan dài nhớ thương. Mượn nguyệt cầu kia làm tín trạm Mây tình lang gửi sóng tình nương. Ký hiệu truyền ra gợn nổi chìm Mang theo từng tiếng đập con tim Đàn vào hơi thở ai trinh nữ Mộng trắng thơ và

Đăng trình

Thơ   •   12.11.2021
Bao nhiêu hạt cát bến sông này Đã bấy nhiêu ngàn thế kỷ nay Ta vượt ngàn năm đường ánh sáng Tự ngoài Vô Tận đến nơi đây Trái Đất mừng ta nhạc vút cao Băng sơn gầm thét, hỏa sơn gào Bóng ta in xuống chân trời mới Nhật Nguyệt hai phương ngửa mặt chà

Nửa đêm trừ tịch

Thơ   •   17.11.2021
Bấy nay một mối tình cao quý Tưởng đã chìm sâu cát bụi đời Khoảnh khắc thiêu tàn duyên tục luỵ Nửa đêm trừ tịch gió lên khơi. Giai nhân danh sĩ mấy người Bốn phương tâm sự một trời Cố đô. Mười năm qua, đến bây giờ Nhìn nhau thấy cả giấc mơ thuở nào.

Hoặc thoại

Thơ   •   20.11.2021
Bỗng dưng mọc ý hoang đường: Trăng mâm cao, hẳn mười phương cỗ đầy. Trăng lên mâm cỗ tự bày, Rắn ơi, đừng vẽ cho mày thêm chân! Con trâu ăn cỏ đồng gần Là hơn! “Ngưu quỷ Xà thần” ai tin? Hỏi ngay súng đạn bom mình Xem cô gái Việt ưa nhìn đến đâu! Cô

Hoa Trang hương sách

Thơ   •   14.11.2021
Nước Việt từ sau buổi xuống đường, Hoa Trang giòng giõi ngát thư hương. Trên bờ năm tháng soi thân phận, Liễu hết thời khoe họ Đế vương!

Ướm hỏi thời gian

Thơ   •   15.11.2021
Dĩ vãng - gia tư của tháp Hời - Mòn theo bóng tháp đá gầy rơi... Bóng trong gương của nàng nhan sắc Vốn liếng - theo ngày xuân có vơi?

Nối lửa từ bi

Thơ   •   14.11.2021
dân tộc ta không thể nào thua! đạo pháp ta đời đời xán lạn! dầu trải mấy qua phân ly tán, bị áp bức, phao vu, bội phản, nhưng vẫn còn Núi còn Sông, còn chót vót               &nbs

Trời nước tỉnh đông

Thơ   •   17.11.2021
“Sang đò cò nhẩy...” em còn nhớ, Kiều-Thu ơi, những buổi “đánh chuyền”? Bây giờ mới thật sang đò chứ; Nhịp bước chim Ương và chim Uyên! Bên kia đò ngang là tỉnh lỵ Hảiđương rồi đấy, em biết không? Mà em cần biết làm chi nhỉ! Mau xuống đò thô

Xúc động cuối năm

Thơ   •   17.11.2021
Năm ngoài nơi đây nhoẻn miệng cười, Tin sương đồn đại: mặt hoa tươi… Năm nay cuộc Thưởng Văn dừng bước, Chẳng thấy hoa đâu chỉ thấy người. Người đón Nàng Thơ sắp hiện thân, Người khen bút pháp ấy tinh thần, Người trao tên họ, người ghi chép; Người,

Bài ca dị hoả

Thơ   •   12.11.2021
Đêm hoả táng trần tâm, cõi đời nghiêng đổ Thịt xương ôi! nằm nhé đất oan khiên Trần cấu lâng lâng ngoài cửa mộ Ta thoát hình, nương khói bay lên Bắc đẩu ngang trời bạch lạp Mây chiều nghi ngút toà sen Khối kim ô bừng đỏ nén hương đền Tịch mịch! hỡi ơ

Khoa học loài người

Thơ   •   14.11.2021
Dưới trận đòn tra, sức điện quay Tiếng kêu vỡ ngực xé trời bay Nửa phần nhân loại ngây-thơ hỏi: Một vệ-tinh nào phóng nữa đây?

Xuân tứ

Thơ   •   13.11.2021
Oanh thanh lịch lịch chuyển u tùng Xuân tứ triền miên thục dữ đồng Ngạnh chất bình do phiêu nộn thúy Cựu thời hoa dĩ biến tân hồng Hỗn trần ưng ngộ vô vi thuyết Tận túy hà thương bất đảo ông! Khước tiếu lăng tằng tam sổ bối Thanh thiên hư ỷ kiếm thư

Trăng cũ

Thơ   •   12.11.2021
Nguyệt lạnh màu sương dãi phố khuya Hàn quang mơ khói bước say về... Dưới chân bóng lá đường thêu gợn, Trên ấy chừng rung nhịp áo nghê! Nét thuý phai vàng, rêu biếc ngõ; Trăng nười năm nhạt dáng hoa lê. Chàng si! Thôi chớ làm duyên nữa! Khúc Phượng,

Quay về

Thơ   •   17.11.2021
Đêm xe lửa ghé Na Sầm Lũng sâu chợt hiểu gõ lầm ải quan Núi vây lòng chảo mê man Khói sương đè nặng lá gan cây rừng. Lạc loài thôn bản rưng rưng Kiều Thu, Hà Nội... mấy từng xa xưa! Bấy lâu xuôi ngược đường Nam Bắc Đầu máy vô tình mặc đẩy đưa. Tuầ

Đá vọng giai nhân

Thơ   •   20.11.2021
Đứng mãi đây chờ cô gái xinh; Hai mươi mấy đợt gió vô tình... Hẳn không đợi đến trà mi nở Người mới vong thân... đá hiện hình!

Nhớ mai

Thơ   •   16.11.2021
Khói tỏa thơ ngâm dưới gốc này Hôm nào... để nhớ tới hôm nay, Tiếng tiêu thổn thức bên thành nổi Từng trận mưa hoa trắng vũng lầy. Rã cánh em hồng theo chị bạch Hồn thơm biết có gửi đâu đây? Phút vui những tiếc sao mà ngắn Nâng chén thanh mai giọt lệ

Thời gian ở đây

Thơ   •   17.11.2021
Máu mặt trời loang mặt biển chiều, Một ngày thương tích đã trôi theo… Trăng lên nữa đó! trăng vàng vọt Đối diện cùng đêm bệnh hiểm nghèo.

Đá ngủ bên thềm

Thơ   •   14.11.2021
Quán khách nằm xuông lắng tiếng mưa Cái xuân đời loạn não nùng chưa! Mặt e gió cợt đào không mở Thoi giục năm già én cứ đưa Thẹn nỗi mình thêm hờn nỗi nước Thương người sau lại nhớ người xưa Biết cùng ai nói câu tâm sự Đá ngủ bên thềm gọi chẳng thưa

U tình

Thơ   •   09.11.2021
Anh biết em từ độ, Em mới tuổi mười hai, Anh yêu em từ thuở, Em còn tóc xoã vai. Tháng ngày đi mau quá, Chốc đã sáu năm trời, Tình anh vẫn chưa hiểu: “Chưa, là không”, em ơi! Em vẫn tin anh lắm, Em vẫn mến anh nhiều. Nhưng em tin em mến, Đâu phải l

Một phiến u hoài

Thơ   •   16.11.2021
Cắt vào tâm sự thê lương Mỗi đêm rằm chuốt thành gương sáng ngời. Mặc ai gió lặng mây lười Trăng tròn ta gửi cho người tròn trăng. Bốn năm qua rồi đó chăng? Nàng soi vẫn thấy đêm vằng vặc xưa. Mắt xanh in bóng thuyền mơ Tóc hoa vàng đọng vầ

Trách gì ai

Thơ   •   13.11.2021
Ai trách gì ai những bấy lâu Xem thơ chẳng biết ý thơ sầu! Thi nhân tự trách mình thôi chứ: Bèo nổi mà sao rễ quá sâu? Cuối sông nước chảy về đâu? Rễ bèo khăng khít riêng đầu sông Tương. Chiều mưa bàng bạc phố phường Lệ rưng rưng chợt ngùi thư

Ai có qua cầu

Thơ   •   16.11.2021
Lời thiếu nữ ) Hôm nay mình là cô dâu; Của hồi môn: chiếc gối sầu mang theo. Các bạn chê điềm gở; Mình cười nghe trong veo, Mà lạ chưa, má phấn đỏ lên nhiều! Tiếng gì như ngọc vỡ? Hay là hạt sương? Hay là châu lệ      x

Người với người

Thơ   •   14.11.2021
(Thông-điệp của MỘT gửi cho TẤT CẢ) Chúng ta đều là NGƯỜI Đều thế đứng cao sang            đều sắc máu đỏ tươi Đều hãnh-diện trên muôn loài ngự trị, Nhưng buồn thay... một phút nào kia

Điềm Thái Hoà

Thơ   •   14.11.2021
Bước chân Di Lặc thoáng gần xa Điềm báo rồi chăng buổi Thái Hoà Nước chẩy đưa dần mây tới bến Trăng lên đẩy ngược bóng về hoa. Nhịp nhàng với trước sau không khác Chót vót trong trời đất có Ta! Hội mở tháng Tư lòng hiện Phật Sáng trưng muôn hạt cát N

Paris tái ngộ

Thơ   •   16.11.2021
Trường bay vàng rót hoạ mi, Chàng Say chẳng hẹn Paris vẫn chờ. Kim thời gian trỏ Không-giờ, Đường hoa sực tỉnh bất ngờ... dậy men. Tiếng chào vang đỉnh Eiffel, Mở vòng tay cũ, sông Seine trắng ngần. Rimbaud có phải tiền thân Từ Phi-châu khoác phong

Một cuộc bể dâu

Thơ   •   14.11.2021
(Tập Kiều) Cơ trời dâu bể đa đoan Nỡ đày đoạ trẻ càng oan khốc già. Phật-tiền ngày bạc lân la Đầy sân gươm tuốt sáng loà... thất kinh! Gió mưa âu hẳn tan tành Thôi thôi đã mắc vào vành chẳng sai. Hằm-hằm sát khí ngất trời Hết điều khinh trọng

Mơ chùa Hương

Thơ   •   14.11.2021
phơi phới hồn Thơ chắp cánh mây đường lên đất Bắc mở trời Tây. núi trong bóng Phật còn "thơm" mãi động chẳng tay Người vẫn "dấu" đây. một sợi kỳ HƯƠNG rừng suối dẫn muôn trùng cổ TÍCH gió trăng vây. trái mơ vàng ửng hoa mơ trắng

Nhắn qua biển lớn

Thơ   •   14.11.2021
gan ruột bên kia biển Thái Bình quặn đau theo bước mỗi tù binh. ví đem mở rộng lòng thương ấy đủ thắng rồi... đâu phải viễn chinh! ôi, mở lòng thương ra bốn biển, xương khô thịt héo cũng hồi sinh! ngàn xưa thiên hạ xưng Vô Địch kẻ xót người như xót c

Di tích loài người

Thơ   •   27.11.2021
Tháp sắt nào đây? Trụ dẫn đầu Đẩy lên sức lửa đốt năm châu! Đằng kia: tháp chữ Kim, từng đã Vùi lửa tham tàn xuống đáy sâu.

Trái cấm

Thơ   •   14.11.2021
Ai khóc thầm trong giọt lệ nâu? Ý thơm ngùi rạn trái tim nhầu Canh khuya thổn thức giờ siêu thoát Ngọn bấc hồng tươi lửa vạc dầu. Hỏa thiêu quằn quại má huyền nhung. Giác ngộ - lòng say chợt não nùng: Em đã vì Thơ đêm Sáng Tạo Dâng mình cho nhạc vú

Nỗi mừng Do Thái

Thơ   •   16.11.2021
Nghe quanh Biển Chết đá hồi sinh Gấm vóc từng trang hiện Thánh Kinh. Chới với bàn tay bao thế kỷ Run run mở lại chính quê mình.

Trời cao Phật hiện

Thơ   •   14.11.2021
Trời lưu ly hiện Phật Kim Cương Mây bạc thân vàng nét tỏ gương Quạ lửa càng sôi cơn thịnh nộ Càng in bóng ngọc xuống mười phương.

Khí thiêng Hồng Lĩnh

Thơ   •   15.11.2021
Nổi gió thu lên ngọn kiếm dài; Vàng đâu bén tiếng, sắt đeo đai... Non cao nước chảy không cần biết Còn có bao giờ ai khóc ai!

Trường ca Phật Đản

Thơ   •   14.11.2021
Đã chín trăm ngàn kiếp phù du trôi qua Từ phút Tình thương nhập thể chói loà. Trên giòng Thời gian      hợp tan bao nhiêu đời tinh đẩu; Tới nay: thế kỷ Hai mươi sáu Vừa Tám tuổi phương phi. Lũ chúng con ngửa mặt chắp tay quỳ

Giờ đã điểm

Thơ   •   13.11.2021
Giờ điểm rồi đây, hỡi Tuổi-Xanh! Có nghe nét chữ réo tung hoành? Có nghe giòng mực sôi trang giấy Nhịp bốn ngàn thu sử Đấu-Tranh? Đứng lên, nào bạn trẻ! Thét lên một tiếng đồng thanh Cho vang trời bể Nỗi sắt niềm đanh! Cùng đáp ý muôn vàn thế hệ... Ô

Hận tráng sĩ

Thơ   •   12.11.2021
Một đi, tráng sĩ thẹn quay về Lưu giản chưa phai nét mực đề Còn có xanh đâu đôi mái tóc Mà không chín quách một nồi kê? Ai chàng ai thiếp duyên Hồ Hán? Rằng lạ rằng quen giọng Sở Tề? Đọc lại bài thơ ai tống biệt Đìu hiu sông Dịch lạnh lùng ghê!

Khúc hát chào xuân

Thơ   •   13.11.2021
(Lời muôn hoa) Gió sương rìu búa Nay sắp thôi rồi Bóng mùa đông gió rìu sương búa Nay sắp như tiếng vang phai rồi Tan tành mây xám lưng trời Mai mốt lưng trời Mây xám tơi bời Vui mừng đi, chúng mình ơi! Múa làm duyên, hát mà chơi! Chúng mình

Tâm tình bạn trai

Thơ   •   15.11.2021
Kể lại đời nhau... chợt khóc òa Bên này bên nọ một thân hoa... Kiều Nhi, mộng buộc thuyền chưa tỉnh Nghe dậy cuồng phong, tóc rối xòa.

Bài ca tận tuý

Thơ   •   12.11.2021
Mặt khói chơi vơi hề ngọn đèn chênh vênh Kìa núi tà dương đỏ rậy Lam mờ bể nguyệt rung rinh Đã mở cánh huyền vi hề sau rèm hiển hiện Còn nguyên khối hỗn mang hề vũ trụ sơ sinh Hồn mê loạn, áo trần ai vụt biến Lộ đài thiêng trong một phút hoa quỳnh

Chiến công đời trần

Thơ   •   14.11.2021
(Nhân dịp kỷ niệm Hưng-Đạo-Vương) Trang sử Đông-A nhược thắng cường Đến nay càng đẹp ý treo gương, Hội Diên-Hồng đó nền Dân-Chủ Sóng Bạch-Đằng kia hịch Đại-Vương, Giáo trỏ "Thôn Ngưu" trời đã nín Tay chàm "Sát Thát" giặc