Ái quần

Thơ   •   Thứ hai, 08/11/2021, 23:50 PM

Trời sinh ra một giống ta, Non sông riêng một nước nhà Việt Nam. Kể năm hơn bốn nghìn năm, Ông cha một họ, anh em một nhà. Giống vàng riêng một mầu da, Đen răng, dài tóc ai mà khác ai? Chỉ vì tan tác từng người, Phen này đến nỗi lạc loài xót xa. Ai ơ

Nội dung bài thơ: Ái quần

Trời sinh ra một giống ta,

Non sông riêng một nước nhà Việt Nam.

Kể năm hơn bốn nghìn năm,

Ông cha một họ, anh em một nhà.

Giống vàng riêng một mầu da,

Đen răng, dài tóc ai mà khác ai?

Chỉ vì tan tác từng người,

Phen này đến nỗi lạc loài xót xa.

Ai ơi! nghĩ lại kẻo mà,

Kìa gương giống đỏ có xa đâu nào!

Chữ rằng: "đồng chủng, đồng bào"

Anh em liệu tính làm sao bây giờ?

Sao cho nội ngoại tương phù,

Ba mươi sáu tỉnh cũng như một nhà.

Sao cho Nam Bắc hiệp hoà,

Hơn hai mươi triệu mà ra một người.

Chớ cậy thế, chớ tham tài, Bỏ điều lợi nhỏ, tính bài lợi chung.

Chớ ganh khí, chớ khoe công,

Dứt tình ghen ghét, bỏ lòng xai nghi.

Ai ơi, xin sửa mình đi!

Công tư đức ấy hai bề vẹn hai.

Những điều nát nước, tan loài,

Rước voi cõng rắn thì thôi xin chừa.

May ra trời có chuyển cơ,

Anh em ta được như xưa sum vầy.

Họ hàng đông đủ cánh vây,

Chen vai ưu thắng, ra tay cạnh tồn.

Thể đoàn như đá chẳng mòn,

Như thành chẳng lở, như non chẳng dời.

Đừng như đàn quạ giữa trời,

Gặp cơn mưa gió vội rời nhau xa.

Có đàn thì mới có ta,

Đàn là rất trọng, ta là rất khinh.

Dù khi sóng gió bất bình,

Lợi đàn thì dẫu thiệt mình cũng cam.

Làm cho cố kết nghìn năm,

Mới hay rằng bọn người Nam anh hùng.

Làm cho nổi tiếng Lạc Hồng,

Vẻ vang dòng dõi con Rồng cháu Tiên.

Nước nhà cơ nghiệp vẹn tuyền,

Chúng ta, ta giữ lợi quyền của ta.

Mấy câu thuận miệng ngâm nga,

Ai ơi xin nhớ bài ca hợp đàn...


Bài thơ Ái quần của tác giả Nhà thơ Phan Bội Châu - 潘佩珠, Phan Văn San, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.

Nhà thơ Phan Bội Châu - 潘佩珠, Phan Văn San

Nghệ danh: Phan Bội Châu

Tên thật: Phan Bội Châu 潘佩珠, Phan Văn San

Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Phan Bội Châu - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác

icon Tác giả Phan Bội Châu, Thơ Phan Bội Châu, Tập thơ tiếng Việt

Tổng hợp

Cùng tập thơ: Thơ tiếng Việt

Vịnh cái trống

Thơ   •   08.11.2021
Khen khéo cho ai chế tạo mầy Có danh mà thực chẳng ra gì Mặt lì thây kệ hai đầu đánh Bụng rỗng không trơn một tý giày Ra lịnh ba hồi vang tiếng ác Kẻ rồng năm sắc phỉnh người ngây Da trâu tang nứt thôi đừng láo Chờ sấm trời kêu sẽ biết tay.

Tặng cô gái bé bơi xuồng

Thơ   •   08.11.2021
Gởi thân vào áng dinh hoàn, Khác gì một lá giữa ngàn rừng xanh? Thuyền con lơ lửng một mình, Lại còn trống troảng như hình không ta. Thình lình thấy chiếc xuồng qua, Có cô gái bé mười ba tuổi đầu. Vóc cô non yếu mặc dầu, Nhưng tài chèo chống lại già

Trận mưa thình lình

Thơ   •   08.11.2021
Ông mưa ônng chẳng bảo cho hay, Bỗng chốc mê man bốn bể đầy, Nhà dột ba gian thành nước ngập, Rèm thưa mấy lớp thấy rồng vây. Căng dù ngồi giữ vài chồng sách, Đội nón ra xem mấy khóm cây. Khô hạn bấy lâu khao khát vũ, Phen này ông Vũ mới ra tay.

Hoạ “Thức khuya”

Thơ   •   08.11.2021
Chờ đợi trường danh tý chẳng màng, Sao ăn không ngọt, ngủ không an? Trăm năm ngán đó tuồng đâu bể, Muôn họ nhờ ai bạn chiếu chăn. Cửa sấm gớm ghê người đánh trống, Tai trâu mệt mỏi khách đưa đàn. Lòng sen đàng đẵng tơ sen vướng, Mưa gió bao phen gốc

Thuyền đêm trời lụt tứ tuyệt bài 9

Thơ   •   08.11.2021
Rồng thiêng không nước lấy gì bay? Được lụt xem chừng có lẽ may, Vi vảy sẵn sàng chờ biến hoá, Trong ao vừa đó đã lên mây,

Tự trào

Thơ   •   08.11.2021
Râu mày trơ trẽn với non sông, Thiệt phải mình chăng? Lòng hỏi lòng. Sấm điếc gió câm trời đất trọi, Muông qua chim lại tháng ngày chung. Có đôi (ném) xác thịt, đôi không đặng, Toan vớt đồng bào, vớt chẳng xong. Biết nói cùng ai, cười với bó

Nằm gốc sung

Thơ   •   08.11.2021
Thời thế xui nên giả vợ chồng, Lấy anh chưa dễ đã nằm chung, Ừ chơi, coi nó toi đồng bạc, Há chịu cho ai nếm má hồng! Cười gượng lắm khi che nửa mặt, Khóc thầm vì nỗi khác hai lòng. Bao giờ duyên mới thay duyên cũ, Thoả thuận cùng nhau tát bể đông!

Thuyền đêm trời lụt tứ tuyệt bài 1

Thơ   •   08.11.2021
Dưới đèn bên gối gió thu vào, Chào bạn lâu nay ở chốn nào? Một tiếng hát chài kinh thột dậy, Té ra trời biển cách xa nhau!

Tạ ơn người bạn gái cho cái bao đầu

Thơ   •   08.11.2021
Tuy vẫn đầu suông vẫn cứ đầu, Trời kia chung đội với ai đâu! Còn vai còn sọ càng như thế, Bao nắng bao mưa cũng mặc dầu! Ghê những xiêm đai mà cỏ rác, Biết đâu khăn yếm, chẳng mày râu! Ơn người tri kỉ thương đầu bạc, Vấn vít tơ tình mãi mãi lâu!

Tết

Thơ   •   08.11.2021
Trái Đất xoay hoài chả biết mỏi, Chạy quanh giáp vòng lại chạy lại, Ba trăm sáu chục lẻ năm ngày, Cái tuồng năm mới thấy diễn mãi, Ngày tháng như nước cứ chảy xuôi Âm lịch, dương lịch thêm lôi thôi, Trời già thinh thinh chẳng thèm nói, Để trẻ xôn xa

Đêm ngồi một mình bài 2

Thơ   •   08.11.2021
Khuya khoắt mình riêng nghĩ vắn dài, Ngó xuôi ngó ngược bóng theo người. Nhét năm ba chữ thêm đầy bụng, Kể ức ngàn thu, quá ngán đời. Ếch réo tư bề mừng được nước, Dế ngâm bốn vách khóc không trời. Thôi thì mình biết mình là đủ, Cũng chẳng chiều ai c

Đề cảnh xưa thành Thăng Long

Thơ   •   08.11.2021
Một đỉnh non cao với một tôi, Hỏi non non đứng đã bao hồi? Nổi chìm kim cổ xem mây lượn, Ấm lạnh xuân thu sẵn đá bồi. Hồn nước, thề mình son một tấm, Tuồng đời thây kẻ bạc đôi ngươi. Ngại ngùng gió bắc kinh đàn nhạn, Có nhớ nam chăng, nhạn nhạn ôi!

Đọc tập thơ Cao Bá Quát bài 1

Thơ   •   08.11.2021
Ừ, thế non sông mới thấy tài! Tài cao há lẽ mẹp như ai? Xung lên, trời muốn hai tay đấm, Hứng tới, vời toan một cẳng bơi. Mây gió xoay tròn đầu ngọn bút, Càn khôn chết lỏng nửa tròng ngươi. Khí thiêng đất nước còn nguyên đó, Chín suối ai ơi đứng dậy

Vô đề (I)

Thơ   •   08.11.2021
Chán khóc ai rồi lại khóc mình, Dở cười dở nói, dở làm thinh. Lung tung sóng bể, à đa sự, Lấp ló trăng đêm, ủa hữu tình! Cương ngựa, ách trâu, cười một giống, Tiếng gà, máu quốc, khách năm canh. Ngán cho kìa chiếc thuyền con cỏn, Chở nổi bao nhiêu kh

Thiên vấn phú

Thơ   •   08.11.2021
Trời cao mênh mông Này tôi hỏi ông? Nước Việt Nam tôi, Một góc Á Đông. Dân Việt vẫn con trời thảy, cỏ cây vẫn đội trời chung; Ai vắt nên hình chữ S, ai ban cho hiệu con Rồng? Chẳng Mường Mọi, sao kêu bằng Lạc? Chẳng cánh lông, sao gọi bằng Hồng? Sa

Giang hồ mãn địa nhất ngư ông bài 1

Thơ   •   08.11.2021
Núi đó ai đây bể đó ai? Giang hồ đầy đất một cha chài. Mênh mông nước bạc trời mù tít, Đủng đỉnh thuyền câu lão sống dai. Trước mắt đã làm cơ tạo hoá Trong tay chi sót ngón cò trai? Từng phen ghềnh thác, từng giông tố, Nhắm cuộc năm châu tủm tỉm cườ

Hoài cảm chùa Non Nước

Thơ   •   08.11.2021
Say non say nước lại say chùa Mến nước non càng mến cố đô Đuốc tuệ lưng trời tà muội dẹp Gươm khôn phất gió quỷ ma trừ Bùi ngùi tháp cổ trên nền cỏ Cám cảnh bia tàn trước gió mưa Vịnh cảnh bao lâu xin hỏi Phật Có chăng non nước đặng như xưa?

Tính tự vệ

Thơ   •   08.11.2021
Hễ là một vật, Có một cách khôn. Muốn cho sinh tồn, Phải cần tự vệ. Dù loài nhỏ bé, Cũng biết mọi đường. Đàn kiến xoi hang, Bầy ong gây tổ. Én ngừa mưa gió, Ngậm bùn qua sông. Nhạn sợ lạnh lùng, Dời nam tránh bắc. Người hơn muôn vật, Tài trí thông m

Gọi trà

Thơ   •   08.11.2021
Vì cớ sao mà khát nước hoài? Trà đâu ta sẽ nếm mày chơi. Chẳng Tàu thì Huế tha hồ thú, Pha tục và tiên đặc bỏ đời. Nóng nguội tình người năm bảy chén, Lạt nồng mùi thế, một vài hơi. Trà ơi! Còn nước là vinh hạnh, Cháy lưỡi khô môi thảm những ai.

Tuyệt cú bài 4

Thơ   •   08.11.2021
Ba mươi năm trước đành như vậy, Bảy chục xuân gần đã chắc chi. Trước một quyển kinh kêu Phật hỏi, Sau vài cốc rượu kéo trời say.

Hỏi trăng

Thơ   •   08.11.2021
Trăng ơi! Trăng có biết hay chăng? Non nước cùng ai sẽ nói năng? Hồn quế chỉ riêng thân chú Cuội? Lòng gương sao lẻ bóng cô Hằng? Bao giờ chung cả kho vô tận? Mấy lúc soi thâu bể bất bằng? Hoá khuyết nên tròn e cũng dễ? Cớ chi trăng cũ, cũ hoài trăng

Khuê phụ thu hoài

Thơ   •   08.11.2021
Ngô một lá thình lình khiếp gió, Giật mình nghe trận tố chiều hôm; Trăm dâu đổ cả đầu tằm, Ngậm ngùi thân thế, ăn nằm sao yên? Tài bồ liễu đã hèn lại vụng, Bạn chị em may cũng theo đòi; Lần hồi năm tháng đưa thoi, Trẻ trung mới đó, chốc ngoài ba mươ

Vô đề (II) bài 1

Thơ   •   08.11.2021
Một xó nằm co một lão ngông, Mắt lòng soi khắp nỗi dân cùng. Ước thân này hoá nghìn muôn nước, Dạo bắc rồi nam, tây rồi đông.

Phu xe than trời mưa bài 2

Thơ   •   08.11.2021
Lụt mưa chi mãi hỡi cha trời, Cướp nón chưa rồi dựt cả tơi. Chở xác ghê cho thần thánh thịt, Khuống chân thương nỗi ngựa trâu người. Đường nguyên chung chạ không cao thấp, Lẽ phải xô bồ có một hai. Khó nhọc mặc lòng săn bước tới, Sẵn còn đôi cánh vớ

Đọc tập thơ Cao Bá Quát bài 3

Thơ   •   08.11.2021
Thấy vui liền vác tập thơ ra, Đồ nhắm xưa nay cụ với ta. Son mực thảy thừa oan kiếp giấy. Gió mưa lầm lạc rủi đời hoa. Tấm bia vạn cổ trời đề chữ, Nắm cốt ba sinh đất gán nhà. Trên án hương tâm, hồn hỡi dậy. Sau ly rượu cúc, trước chung trà.

Lấy anh thì lấy, nằm chung không nằm

Thơ   •   08.11.2021
Thời thế xui nên giá vợ chồng, Lấy anh chưa dễ đã nằm chung. Ừ chơi cho nó toi đồng bạc, Thiệt chẳng cho ai nếm má hồng. Cười gượng lắm khi che nửa mặt, Khóc thầm một nỗi khác hai lòng. Bao giờ duyên cũ thay duyên mới, Thoả thuận cùng nhau tát biển Đ

Mười bài thơ Tết - Thợ thuyền

Thơ   •   08.11.2021
Biết bao máy móc cướp trơn nghề Tết lấy gì đây ? Sợ Tết về Tiền bạc bọn trong mười ngón ép Tháng ngày qua trọn một đời thuê Mua vui nhưng tởm ma trêu chọc Bán dại còn e nợ bộn bề Cặm cụi lo co xong mấy bữa Tết gì cực quá hỡi xanh tê!

Tượng vôi đứng trước cửa đền sập

Thơ   •   08.11.2021
Khéo khéo làm chi đứng mãi đây? Râu mày, áo mão lại cân đai. Thành xiên đất lở đành trương mắt, Kẻ vái người van cứ điếc tai! Xôi thịt quanh năm gào lễ cúng, Cửa nhà trăm vạ mặc thây ai! Thần quyền mạt vận, hay chăng nhỉ? Mưa gió tan tành một đống vô

Thất bại là mẹ thành công

Thơ   •   08.11.2021
Tay ba lần gãy, Mới biết thuốc tiên. Đánh trăm trận quen, Mới hay tướng giỏi. Nếu không thất bại, Sao có thành công. Xưa nay anh hùng, Từng thua mới được. Cờ vì lỡ bước, Bàn trước chịu thua. Tính kỹ toan sâu, Bàn sau chắc được. Chông gai ngan ngác, S

Trách trời hạn bài 2

Thơ   •   08.11.2021
Hạn mãi trời toan giết chúng con, Mấy lâu mong nước, nước đâu còn! May chi cô cóc chưa khan tiếng, Tội quá thân lươn dám quản bùn. Khô quá đồng vàng trên sáu thẻ, Rồi đây giá gạo dưới ba lon. Nếu ông cứ hạn này mãi mãi, Dốc cả sông mà chảy cả non.

Thuyền đêm trời lụt tứ tuyệt bài 8

Thơ   •   08.11.2021
Ôi lũ con đen lút tới cùng, Còn ai tai mắt đỡ đầu ngong? Thuyền ai còn đó e rồi nữa, Đẩy một bè xương tới biển đông.

Văn tế đồng bào Nghệ Tĩnh chết vì nạn lụt

Thơ   •   08.11.2021
Than ôi! Hoạ hồng thuỷ vì đâu đưa tới, gớm ghê con tạo quá già tay; Trận cuồng phong mấy ngọn xông qua, đau đớn thằng bần nên vỗ ngực. Cõi cực lạc trông chê trông chán, trông đã hết no; Dân vô cố chết ngược chết xuôi, nghĩ càng thêm tức. Sóng bất bì

Thác lời Nguyễn Thái Học cùng chị em cô Giang, Bắc bài 3 - Hồn cậu trả lời 2

Thơ   •   08.11.2021
Dắt nhau ta tới tận thiên đình Quyết dẹp cho yên sóng bất bình Mặt nước em còn hồng giọt máu Nợ đời anh chửa trắng tay tanh Trăm năm thề với trời riêng đội Bảy thước âu là mẹ chẳng sinh Mình hỡi! Mình đừng buồn bã quá Hồn còn mạnh khoẻ, phách

Nghĩa hai chữ Độc lập

Thơ   •   08.11.2021
Nhà kia bốn cột, Hai trước hai sau. Thuyền kia hai chèo, Một tả một hữu. Che mưa cản gió, Chống sóng đuổi triều. Sức phải cân nhau, Đôi bên đứng vững. Thân ta ta dựng, Chẳng nương cậy người. Không phiền luỵ ai, Không ai đè nén. Xoay non lấp biển, Quấ

Từ biệt bạn lần cuối

Thơ   •   08.11.2021
Mạc sầu tiền lộ vô tri kỷ, Thiên hạ thuỳ nhân bất thức quân. Bẩy mươi tư tuổi trót phong trần, Nay gặp bạn mới tinh thần hoạt hiện. Những ước anh em đầy bốn biển, Ai ngờ trăng gió nhốt ba gian. Sống xác thừa mà chết cũng xương tan, Câu tâm sự gởi ch

Thác lời Nguyễn Thái Học cùng chị em cô Giang, Bắc bài 2 - Hồn cậu trả lời 1

Thơ   •   08.11.2021
Gặp mình, mình lại thẹn cùng mình, Ai khiến em mà vội gặp anh? Vẫn nghĩ hữu chung ví hữu thuỷ, Thôi thề đồng tử chẳng đồng sinh. Trăm năm cuộc bụi, dâu hay bể, Một tấm lòng son, sắt với đinh. Gió dữ mưa cuồng thây kệ nó, Dắt nhau ta tới tận thiên đì

Tặng thanh niên

Thơ   •   08.11.2021
Duyên nợ mặn mà non nước cũ, Tình cờ gặp gỡ tháng ngày xuân... Còn trời, còn đất, còn đây đấy, Ai nấy chia nhau gánh một phần.

Văn tế Mai Sơn Nguyễn Thượng Hiền

Thơ   •   08.11.2021
Than ôi! Dâu chìm bể nồi, ngán cuộc đời mây gió xáo đòi phen; Kẻ Bắc người Nam, xót tình bạn ruột tằm vò mấy đoạn. Cây sa núi lở, dấu sư nho khôn biết đâu tìm; Trời sập đất già, nguồn đạo nghĩa chẳng bao giờ cạn. Lửng lơ mây bạc cuối trời; Thấp thoá

Mười bài thơ Tết - Thầy tu

Thơ   •   08.11.2021
Rằng Tết thời vui chẳng mấy ai Duy mình vui Tết nhất trên đời Hương hoa vô số người mê cúng Chè oản tha hồ phật sống xơi Sướng tột là không xâu thuế tới Giờ thừa lại có kiệu cờ chơi Rày nghe hội Phật cùng lan khắp Cứ việc Nam mô tụng niệm hoà

Nhà nông than bão lụt bài 2

Thơ   •   08.11.2021
Hỏng tháng mười rồi ngóng tháng ba! Nhưng ông lụt mãi, tính sao mà? Long vương chiếm cả vườn và ruộng, Phong bá xô toang cửa lẫn nhà. Non nước vẫy vùng tôm ếch cá, Đói cơm khóc lóc trẻ trai già. Ông ơi! Thương nể quân mình với! Sống sót còn xương bọc

Con đò trên sông

Thơ   •   08.11.2021
Cái kiếp sinh ra ở giữa vời Quản bao vào lộng lại ra khơi Tha hồ giông tố liều theo nước Nào kể công lao cốt vớt người Hào hiệp giang hồ đều bạn cả Kiên trinh tiết tháo có trời soi Thế gian ai kể tri âm đó Không nước thôi thời hết ngược xuôi!

Giang hồ mãn địa nhất ngư ông bài 2

Thơ   •   08.11.2021
Tơi nón kia kìa đố biết ai? Giang hồ đầy đất một cha chài. Nhà trên mặt nước mênh mông biển, Chài giữa lòng sông ngất ngưởng trời. Đã kiếp trong đời mong gánh vạn, Phải gan đầu gió vững phân mười. Rày mai kiếm cách câu cho thú, Bắt lũ kình nghê nhố

Mười bài thơ Tết - Công thương

Thơ   •   08.11.2021
Loanh quanh ngày tháng sống qua thì Còn vắt tiền mua cái tiếng "si" Bạc nợ nhà băng đòi riết tới Vốn nhà phố xá bán không đi Giàu sang mừng thấy vui xuân mới Túng bấn thêm cho tháng nhuận trì Thôi lại tết cùng ba chén rượu Còn trời cò

Em bé mồ côi đi tu

Thơ   •   08.11.2021
Cha mẹ em đều chết mất rồi! Cho nên em phải chịu mồ côi. Cù tao chín chữ khôn đền một, Cầm sắt trăm năm chẳng vẹn mười. Ngậm đắng nhân tình đen tựa lọ, Nuốt cay thế thái bạc như vôi! Thôi thì tụng niệm “Nam mồ phật”, Sắc sắc không không khỏi luỵ đời!

Hoạ bài “Vịnh bức dư đồ rách” của Tản Đà bài 1

Thơ   •   08.11.2021
Thôi để rồi ta sẽ liệu bồi, Ta bồi cho chúng chị em coi. Giận cho con cái đà hư thế, Nhớ đến ông cha dám bỏ hoài. Còn núi, còn sông nhìn vẫn rõ, Có hồ, có giấy dễ như chơi. Vì chưng hồ giấy ta chưa có, Đành chịu ngồi trông rách tả tơi.

Khát nước

Thơ   •   08.11.2021
Vì cớ sao mà khát nước hoài? Trà đâu? Ta hãy uống mầy chơi Không Tàu thì Huế tha thồ thú Pha tục và tiên đặc bỏ đời Ám lạnh tình đời năm bảy chén Lạt nồng mùi thế một vài hơi Trà ơi, còn nước là vinh hạnh Cháy lưỡi khô môi thảm những mùi!

Ngâm trong khi ốm

Thơ   •   08.11.2021
Vóc hạc xương mai tuyết nặng nề, Hồn thơ như tỉnh lại như mê. Trong đau dòng giống, mây tan tác, Ngoài cảm non sông, bụi bốn bề. Thần thánh mơ màng trời giấc mớ, Ma tà lồng loạt nguyệt canh khuya. Đông qua có lẽ xuân về chóng, Ai chớ lòng chồn để xác

Gửi bạn bài 3

Thơ   •   08.11.2021
Ước ao gió thổi Bác vào kinh, Gió thổi Nam hoài, quá bực minh Nếu có tàu bay lên vặn miết, Trong ba mươi phút tới thành Vinh.

Hoạ “Gái ở chùa”

Thơ   •   08.11.2021
Bản lai không vết cậy gì thoa Hoá gặp đâu thì cũng thế à Một chữ đã đành thân quý trọng Trăm năm phải tính cuộc gần xa Tải vì cái kiếp con không mẹ Hổ cũng như ai sãi có chùa Khuya sớm hương tâm nguyền với Phật Nhành dương mưa rưới vạn nghìn hoa

Sau trận bão Quy Nhơn

Thơ   •   08.11.2021
Dưới trăng bày rõ cảnh tang thương Ghê gớm thua chi bãi chiến trường! Bãi rộng, bùn bôi, thưa bóng lửa, Chùa hiu, gió thoảng vắng mùi hương. Cây đưa mấy dặm phơi xương trắng, Ngói đổ đầy nơi nhuộm máu hường. Hoạ kiếp dân lành đâu đến nỗi? Thường năm

Đá tự thuật bài 2

Thơ   •   08.11.2021
Trót mang lấy tiếng đá từ xưa, Với sắt thi gan há phải vừa! Giáng búa nghìn cân thây kệ nó, Dựng bia muốn thuở phải chờ ta. Vá trời đặng kín tha hồ luyện, Ghép đất cho bằng chẳng quản xa. Phỏng khiến lòng trời là đất cả, Những tuồng mềm nắn có đâu mà

Nghĩa hai chữ tự do

Thơ   •   08.11.2021
Cá trong bể rộng, Mặc sức vẫy vùng. Chim trên trời cao, Tha hồ bay liệng. Đạo trời đặt định, Mình được tự do. Song le tự do, Có hai đường lối. Có thực có dối, Có thị có phi. Nếu sai một ly, Thời đi một dặm. Thánh hiền mô phạm, Cốt chính thân mình. Vứ

Can anh

Thơ   •   08.11.2021
I Anh chớ đi! Anh chớ đi! Em cố can anh, anh cứ đi! Anh ơi anh, phải nghĩ suy, Sau lưng anh đã có những gì? II Anh chớ chạy! Anh chớ chạy! Em cố can anh, anh cứ chạy! Anh ơi anh, anh phải nghĩ, Trước mắt những gì anh từng thấy? III Anh chớ nóng! Anh

Lòng thị phi

Thơ   •   08.11.2021
Trắng đen mờ mịt, Là mắt nguời mù. Chèo bội mơ hồ, Là tai người điếc. Người đời muôn việc, Có phải có chăng. Lấy phải làm chăng, Lấy chăng làm phải. Lẽ trời đã trải, Lòng người còn đâu? Nào vàng nào thau, Nào ngọc nào đá. Nào chân nào giả, Đạo lý rà

Hỡi con chim cu kia ơi

Thơ   •   08.11.2021
Hỡi con chim cu kia ơi! Khi xưa mày ở trên trời, Mày bay mày nhảy theo bầu bạn. Nước, trời sinh ra cho mày uống, Ruộng, người cày có lúa cho mày ăn, Cớ làm sao mày quên bản quên căn? Chốn rừng xanh mày nỡ phụ, Nơi đồng bằng mày cũng lánh xa! Mày tham

Vào thành

Thơ   •   08.11.2021
Vào thành ra cửa Ðông Xe ngựa chạy tứ tung Vào thành ra cửa Tây Sa gấm rực như mây Vào thành ra cửa Nam Áo mũ đỏ pha chàm Vào thành ra cửa Bắc Mưa gió đen hơn mực Dạo khắp trong với ngoài Ðàn địch vang tai trời Ðau lòng có một người! Hỏi ai? Ai biế

Bài ca chúc Tết thanh niên

Thơ   •   08.11.2021
Dậy! Dậy! Dậy! Bên án một tiếng gà vừa gáy Chim trên cây liền ngỏ ý chào mừng Xuân ơi xuân, xuân có biết hay chăng? Buồn cùng sông, thẹn cùng núi, tủi cùng trăng Hai mươi năm lẻ đã từng chua với xót Trời đất may còn thân sống sót Tháng ngày khuây kh

Lòng nhân ái

Thơ   •   08.11.2021
Loài người sinh dục, Gốc vì ái tình. Ái là mầm tình, Tình là hạt ái. Bởi hay biết ái, Mới gọi rằng nhân. Ta với song thân, Với huynh với đệ. Với già với trẻ, Đều phải thương yêu. Nòi giống thương nhau, Lại là mật thiết. Cũng khí cũng huyết, Cũng thị

Từ giã bạn bè lần cuối cùng

Thơ   •   08.11.2021
Mạc sầu tiền lộ vô tri kỷ, Thiên hạ hà nhân bất thức quân? Bảy mươi tư tuổi trót phong trần, Nay được bạn mới tinh thần hoạt hiện. Những ước anh em đầy bốn biển, Nào ngờ trăng gió nhốt ba gian. Sống xác thừa, mà chết cũng xương tàn, Câu tâm sự gởi ch

Thuyền đêm trời lụt tứ tuyệt bài 10

Thơ   •   08.11.2021
Dưới cầu Bến Ngự dựa cây sung, Một chiếc thuyền con sóng tứ tung. Giữa kiếp trầm luân ôi các bạn, Gánh non lấp bể gắng nhau cùng!

Đồng hồ náo

Thơ   •   08.11.2021
Vì sợ người ta ngủ quá say, Liều công đánh thức cả đêm ngày. Giờ thì ghi nhớ mười hai tiếng, Máy thánh thiêng liêng một sợi dây. Chuông có hồi kêu người phải tỉnh, Phút không khi nghỉ đất hằng xoay. Khen cho tài ngủ người mình nhỉ? Reo đã bao lâu cũ

Bánh mì

Thơ   •   08.11.2021
Mì kia gốc phải nước mình không? Nghe tiếng rao mì thốt động lòng. Chiếc bánh não nùng mùi đất lạ, Bát cơm đau đớn máu cha ông. Văn minh những vỏ chưng ba mặt, Thấm thía tim gan lệ mấy dòng. Nhớ lại sáu mươi năm trở ngược. Say mì lắm kẻ bán non sông.

Nhàn ngâm bài 1

Thơ   •   08.11.2021
Như mình thong thả có ai đâu, Thong thả càng thêm tức nỗi đau. Hồn Thục kêu hoài khan giọng cuốc, Cung cầm, đàn mãi lãng tai trâu. Khúc cầu duyên cũ hoa rơi lụy, Kể chuyện đời nay, đá lắc đầu. Muốn kéo nường trăng xuôi cạnh gối, Nường trăng gai tởm đ

Đá tự thuật bài 1

Thơ   •   08.11.2021
Tên tôi là Đá vẫn trời trao, Hàn thử phong sương trải biết bao. Một tấm gan bền thi với đạn, Muôn cân xương cứng chọi cùng dao. Đau trời khuyết phải liều thân vá, Tức biển sâu, nên ném khối vào, Đoàn thể may còn vô số mạnh, Ức muôn hòn chất thấy

Ngồi dưới cây tùng tức cảnh bài 2

Thơ   •   08.11.2021
Hỏi trời, ông có hiểu chăng ông? Lão ấy là ai? Bạn với tùng. Lạnh chẳng sờn gan, sương hết phép, Nóng càng tươi lá, nắng ghê lòng. Bao phen gió sấm từng nuôi hạc, Chờ dịp mây mưa sẽ hoá rồng. Trời cũng cười cho đời tẻ nhỉ? Một cây cổ thụ, một thằng

Đêm trăng lên núi Ngự Bình bài 2

Thơ   •   08.11.2021
Ông nhớ mình chăng? Sẽ hỏi ông, Hồn đi đâu vắng? Núi nằm không? Đứng năm canh suốt, bao anh đá, Reo một mình suông, mấy cụ tùng? Trời ngẩn ngơ say, người chếch bóng, Gió thờ ơ mát, nguyệt tròn vòng. Ngự Bình! Há lẽ quên sao nhé? Vun đắp nghìn thu dấ

Một mình ngồi thuyền

Thơ   •   08.11.2021
Trên nước tiêu dao một chiếc tròng, Chẳng chi là rắn chẳng chi rồng. Ông tù đặc biệt lòng trời đất, Lão ngốc vô danh bóng núi sông. Ba chục năm xưa chim mặt biển, Bảy mươi tuổi mới cọp trong lồng. Sầu vài ly rượu gì gì nữa, Đôi nắm xương tàn vạn sự x

Thơ viết trong tù bài 1

Thơ   •   08.11.2021
Nếu chết xong đi cái cũng hay, Còn ta ta lại tính cho mày. Trời đâu có ngục chôn thần thánh? Đất há không đường ruổi gió mây? Tát cạn bể Đông chèo tấc lưỡi, Mở quang ngàn Bắc vẫy đôi tay. Anh em ai nấy xin thêm gắng, Công nghiệp ngàn thu há một ngày!

Hoạ bài “Vịnh bức dư đồ rách” của Tản Đà bài 2

Thơ   •   08.11.2021
Hoá rách ra lành thế mới hay, Trời giăng giấy khắp, đất hồ đầy. Non sông sẵn vóc thêu hoa gấm, Gan óc ghe phen trổ gió mây. Trắng úa, hồng tươi tuỳ thợ ý, Bột rền, keo dẻo cốt thầy tay. Người đà mới mới ta nên mới, Bồi vá mà chi, khéo khuấy rầy.

Gà gáy sáng

Thơ   •   08.11.2021
Mưa sấm âm thầm giữa buổi khuya, Chốc vang tiếng trống tẻ te te. Tác lên vừa lúc năm canh rạng, Kêu lớn cho người bốn bể nghe. Vỗ cánh ba hồi khua chúng dậy, Chẻ then muốn cửa rước xuân về. Nhẽ nào cam được non sông ấy? Một gáy vừng đông bỗng lập loè

Bài thơ tặng một cô gánh nước

Thơ   •   08.11.2021
Vì nỗi thương người, phải nhọc mình, Hai vai một gánh nặng đôi bình. Sóng vơi giếng cạn, lòng đầy mãi, Nắng dãi mưa dầm, gót chạy lanh. Rưới cỏ thêm màu cho đất trắng, Làm mưa chia sức với trời xanh. Nhà nhà có nước là vui vẻ, Chẳng quản công trình,

Đêm thu cảm tác

Thơ   •   08.11.2021
Khen ai khéo vẽ nét trời thu, Nước biếc non xanh một bức đồ, Bên vách rỉ reo đờn cánh dế, Ngoài sân lác đác mõ nhành ngô. Mây năm tầng bủa, rồng phun nước, Trống bốn bể vang, ếch được mưa. Đêm vắng cùng ai trò chuyện nhỉ? Chuông chùa xen với tiếng na

Văn tế các tiên liệt Việt Nam quốc dân đảng

Thơ   •   08.11.2021
Gươm ba thước chọc trời kinh, chớp cháy, này Lâm Thao này Yên Bái, này Vĩnh Bảo, khí phục thù hơi thở một tầng mây; Súng liên thanh vang đất thụt, non reo, nào chủ đồn, nào xếp cẩm, nào quan binh, ma hút máu người bay theo ngọn gió. Trách nông nỗi tr

Than thở một mình tính không ngủ được bài 1

Thơ   •   08.11.2021
Không ăn không nói cũng không làm, Khóc ngấm cười thầm trước gió nam. Còn dính mùi đời nên nuốt gắng, Chưa xong mở miệng phải phô thàm. Ba chung rượu cạn tiên pha quỷ, Một cuộc cờ xoay thánh lẫn phàm. Mua nước không tiền đành chịu khát, Khát xong toa

Mừng Đông Dương tạp chí

Thơ   •   08.11.2021
“Kê kí minh hĩ! Đông phương minh hĩ!“ Đọc hai câu thơ ấy, vội mừng ngâm. Đêm năm canh ảm đạm âm thầm Gáy một tiếng vang ầm ba bốn mặt! Thôi giục vừng hồng trên quả đất, Sau tiếng gà gáy bỗng thấy mặt trời lên. Màn mây mù quét sạch, hiện thanh thiên,

Than nhà quê

Thơ   •   08.11.2021
Nghe nói "nhà quê" mấy kẻ ưa, Chẳng quê thì có lịch bao giờ? Lầu cao, máu mủ anh vôi cát, Áo tốt, chân tay chị vải tơ. Tiền cậy mớ dầu ông đóng góp, Cơm nhờ vải vóc cụ cày bừa. Chẳng quên thì cứ trau giồi lịch, Nói rõ người hèn đã biết chưa

Bán mình

Thơ   •   08.11.2021
Muốn bán mình đi, bán với ai? Ai mua ta cũng thử rao chơi. Thân vừa đúng mực hơn năm thước, Tuổi hãy còn son ngoại sáu mươi. Miệng tựa chuông đồng vang dậy đất, Râu ria sao chổi quét ngang trời. Nếu có ai hỏi: nghề chi rứa? Tôi đã cồng khua mõ gióng

Vịnh hoa hàm tiếu

Thơ   •   08.11.2021
Dở cười dở khóc ngán tuồng đời, Cười với ai, hay khóc với ai? Đành ngậm máu son chờ Phật nhả, Cố ôm lòng đỏ đợi trời soi. Nghiêng thành nghiêng nước thây đồ quỷ, Như ngọc như vàng chán mặt ngoài! Nhắn hỏi đông hoàng tri kỉ chứ, Khi vui chẳng lọ miệng

Cảm tác nhân ngày đệ bát chu niên cụ Phan Tây Hồ

Thơ   •   08.11.2021
Tám chín năm vắng khách hào hùng Ngàn bốn mặt non sông chiều tịch mịch Nếu lúc nọ mang em đi nốt quách Chốn suối vàng thần tịch chuyện trong ngoài Anh khuây buồn, anh cũng chung vui Bao mưa gió thây trời và kệ đất Phan còn đó, anh đâu sao vắng ngắt N

Bệnh trung cảm tác

Thơ   •   08.11.2021
Đau đi đau lại cứ đau hoài, Chết quách thời xong, khéo sống dai! Có lẽ lòng trời khuyên bác gắng, Hay là gan đất sợ ông xơi? Chưa mang bộ xác đi theo quỷ, Hãy vác chòm râu ngạo với đời. Tính tuổi gần đây vừa bảy chục, So cùng Bành Tổ hãy còn trai.

Đầu mùa hè

Thơ   •   08.11.2021
Xuân đó mà nay đã hạ rồi, Bầu sen nghe có khí hương bay Nắng nung cỏ biếc, màu xanh nhạt, Gió xác hoa hồng, sắc đỏ phai. Lửa lựu đầu thềm phơi cánh bướm, Vườn hè núp bóng tỉnh hồn ve. Hy Hoàng giấc mộng kìa ai tá? Thời đại đâu xưa thế giới này!

Xem gương trong lúc bệnh bài 1

Thơ   •   08.11.2021
Tủm tỉm xem gương quá nực cười, Mặt mình mình ngỡ mặt nhà ai! Mắt xanh dường biển thêm sâu hoáy, Râu bạc hơn sương lại khí dài. Cồn má đen thui trồi núi sắt, Lông mày trắng toát vạch đường vôi. Gan vàng một khối nghe sôi mãi, Biết đã sờn chưa, sẽ hỏ

Cây cờ

Thơ   •   08.11.2021
Ai ơi xin thử ngó cây cờ Một lá kìa kia dáng phất phơ Cao thấp quyền về tay kẻ múa Trắng vàng màu lựa mặt người ưa Trên cao mấy cửa chiêu bài hão Xoay đủ tứ bề ngọn gió đưa Rồi cũng về tay ai nấy phất Xôn xao dưới bóng bọn vẩy hùa.

Đọc tập thơ Cao Bá Quát bài 2

Thơ   •   08.11.2021
Cười ngất ông xanh quá thiệt thà, Sinh ta nhưng cố bắt làm ta. Ngoài năm châu lớn gì gì huậy? Trong bốn nghìn năm thế thế a? Trót chẳng hay ư, nhưng chẳng dở, Đành không trẻ nữa, ngán không già. Mò tìm quên quách chòm râu bạc, Bảy chục còn nghi tuổ

Đá tự thuật bài 3

Thơ   •   08.11.2021
Liếc mắt trên đời chán những tuồng, Thấy mềm thì nắn, rắn thì buông. Phải thi gan sắt xông nghìn đạn, Từng trải lòng son khắp vạn truông. Hùm mới hiện hình non biết mặt, Chim đà ngậm giận biển quay luồng. Chờ thay cuộc mới ta làm khánh, Nam Bắc vang

Vô đề (III) bài 5

Thơ   •   08.11.2021
Ai biết trời Nam hãy có người, Sịch nghe tưởng ngỡ sấm bên tai. Lông hồng coi nhẹ vàng muôn lượng, Ngôi quý xem nhường dép nửa đôi. Phơi tỏ cùng trời gan đỏ chói, Nhá nhem thây kệ mắt đen thui. Ví chăng kịp lúc làm vai vế, Sau ngựa Châu xin quất ngọ

Vô đề (II) bài 2

Thơ   •   08.11.2021
Dân khổ bao nhiêu đau bấy nhiêu, Nước kia ai đắm, lửa ai thiêu? Trơ trơ thế mãi, trơ trơ mãi, Hạn lụt còn lưa, lại cái nghèo!

Khóc báo Dân

Thơ   •   08.11.2021
Oe oe một tiếng chốc trăm năm, Trông thấy khôn ngăn giọt luỵ ngầm. Thần thánh vẫn thiêng sao thảm đạm! Giang sơn chưa chết há âm thầm? Vài hồi trống tủi sai đường tính, Mấy lũ dân đen miệng nó câm. Còn vợ còn chồng còn đẻ nữa, Trên đường sự sống phả

Phu quét đường

Thơ   •   08.11.2021
Ngan ngát chông gai gớm mọi đường, Thương người ta phải quét cho quang, Đồ dơ cậy sức tay liều lĩnh Tưới bụi nhờ ơn nước sẵn sàng. Dọc đất ngang trời, sao chổi múa, Chống mưa cản gió, dặm mây trường. Miễn cho thiên hạ không gai mắt, Khó khẳng từ đâu,

Nói chuyện với cây cừa bên thuyền

Thơ   •   08.11.2021
Nhân duyên lạ thiệt lão cùng mầy, Chung chiếc thuyền con bấy tháng ngày, Lấp biển đây đã khô tuỷ đá, Che trời đó cũng sói đầu cây. Nếu còn thời thế cho xoay ngón, Há lẽ anh hùng mãi bó tay? Thôi lão cùng mầy trò chuyện khoác, Chán chi hùm gió với rồ

Bệnh hạ huyết lại phát, có bạn gái cho tiền uống thuốc

Thơ   •   08.11.2021
Thân này đáng chết sống là thừa, Bệnh có người thương, thiệt chẳng ngờ! Bạc giấy mấy tờ, ơn đáng vạn, Lòng son một tấm, nghĩa từ xưa. Còn trời ắt hẳn nòi chưa diệt, Không nước, thôi đành của cũng lưa. Sẽ mướn nường trăng soi thấu dạ, Nghìn thu vàng đ

Đêm gần sáng

Thơ   •   08.11.2021
Ngọn đèn leo lét quá đêm thâu, Chợt thấy vừng đông hé nửa đầu. Dùi trống Linh Quang khua xóm núi, Chày chuông Thiên Mụ đuổi thuyền câu. Lưng trời nắng nhạt sao đôi nụ, Mặt bể hồng tươi nước một màu. Ba tiếng gà kêu thiên hạ rạng, Dậy xem tia sáng khắ

Không đề

Thơ   •   08.11.2021
Muốn nói nhưng mà nói với ai? Nín câm, chẳng lẽ nín câm hoài? Giữa đường gặp mãi người gai mắt, Ngoài cửa đưa vào chuyện choáng tai. Tiếng súng Mãn Châu xoay cả đất, Con tàu Hồng Hải cháy luôn trời. Dưới đèn ngẫm nghĩ gương kim cổ, Mình nói mình ngh

Ái quần

Thơ   •   08.11.2021
Trời sinh ra một giống ta, Non sông riêng một nước nhà Việt Nam. Kể năm hơn bốn nghìn năm, Ông cha một họ, anh em một nhà. Giống vàng riêng một mầu da, Đen răng, dài tóc ai mà khác ai? Chỉ vì tan tác từng người, Phen này đến nỗi lạc loài xót xa. Ai ơ

Lòng tự ố

Thơ   •   08.11.2021
Cũng tai cũng mắt, Cũng chân cũng tay. Ta so với người, Vẫn không gì khác. Cớ sao người được, Mà ta lại thua? Chỉ vì ta ngu, Mà người thì trí. Người sao mạnh mẽ, Mà ta hư hèn? Người sao thánh hiền, Mà ta dung tục? Ơn trời nung đúc, Ta vẫn con trai. M

Trách trời hạn bài 3

Thơ   •   08.11.2021
Thần hạn rồi đây đến thế nào? Mỡ dầu trăm họ rẻ hơn bèo. Nam phương hoá đức càng dong tới, Đông để xuân phong lựa dịp vào. Mây luống bồi hồi rồng dưới giếng, Lửa e chan chứa cá trong ao. Nếu hi sinh lão mà mưa tới, Chi chút thân già dám tiếc sao?

Gửi bạn bài 2

Thơ   •   08.11.2021
Đêm ngày mơ tưởng mặt Hồng Lam Nếu hoá thân làm ngọn gió nam, Thổi miết một hơi về tận Nghệ, Câu thơ bầu rượu, họp anh em.

Sống

Thơ   •   08.11.2021
Sống tủi làm chi đứng chật trời Sống nhìn thế giới hổ chăng ai? Sống làm nô lệ cho người khiến Sống chịu ngu si để chúng cười Sống tưởng công danh, không tưởng nước Sống lo phú quý, chẳng lo đời Sống mà như thế đừng nên sống Sống tủi làm chi đứng chậ

Văn tế Phan Chu Trinh

Thơ   •   08.11.2021
Than ôi! Tuồng thiên diễn mưa Âu gió Mỹ, cuộc nọ kém thua hơn được, ngó non sông nên nhớ bậc tiên tri; Dấu địa linh con Lạc cháu Hồng, người sao trước có sau không, kinh sấm sét hỡi đau lòng hậu bối. Vẫn biết tinh thần di tạo hoá, sống là còn mà thác

Ru em ngủ

Thơ   •   08.11.2021
Ru hời, ru hỡi, ru hơi Nín đi em hỡi chị ngồi chị ru Nước ta từ dựng cơ đồ Bốn ngàn lẽ địa đồ còn kia Rừng vàng biển bạc thiếu gì Non sông đất nước cũng thì người ta Mà thử ngắm Xiêm La, Nhựt Bổn Một vót lên cùng bạn liệt cường Nước mình thua kém tră