Đêm

Thơ   •   Thứ năm, 10/02/2022, 14:57 PM

Những đêm Hà Nội ngày xưa Trằn trọc Không yên Những cửa Từ đầu hôm Như những mắt nhắm nghiền Bóng nhà bóng cây Ôm nhau Run sợ Đêm Hà Nội ngày xưa Như con bệnh hạ xoài Nung mủ Như một nhà thương điên Lên cơn hôn mê Thiết giáp Xe tăng L

Nội dung bài thơ: Đêm

Những đêm Hà Nội ngày xưa

Trằn trọc

Không yên

Những cửa

Từ đầu hôm

Như những mắt nhắm nghiền

Bóng nhà bóng cây

Ôm nhau

Run sợ

Đêm Hà Nội ngày xưa

Như con bệnh hạ xoài

Nung mủ

Như một nhà thương điên

Lên cơn hôn mê

Thiết giáp

Xe tăng

Lính tẩy

Phòng Nhì.

Tiếng rú của người

Tiếng rít của xe

Những chiếc jeep điên

Đuổi gái

Nghiến người

Quắc mắt đèn pha

Đỏ tia đòng đọc

Đêm Hà Nội ngày xưa

Đầu người

Và tình yêu

Treo

Trên đầu sợi tóc

Và sau từng đêm

Mệt nhọc

Hốc hác

Hồ Gươm

Như mắt thâm quầng

Hốt hoảng gọi nhau

Không kịp vớ áo quần

Những đêm Hà Nội ngày xưa

Loã lồ

Mình đầy ung độc

Đã xuống tàu đêm

Vào Sài Gòn

Tất cả

Những đêm Sài Gòn

Ngày mai

Đêm giang mai

Tẩu mã

Đang mâng

Cấp cứu gấp vạn lần

Những đêm xưa Hà Nội

“10$ 1 cốc cà phê

100$ con gái…”

Quảng cáo đóng đầy

Ngực đêm

Như áo ngủ Sài Gòn

Đêm Hà Nội

Ngày nay

Như em nhỏ nằm tròn

Ru trong nôi chế độ

Những đèn dài đại lộ

Như những tràng hoa đêm

Nở long lanh

Trong giấc ngủ

Bình yên

Ngã Tư Sở, Cống Vọng, Khâm Thiên

Nằm ngủ

Những đêm

Giữa tình cảm lớn

Gió đêm về

Thơm hoa rừng, lúa ruộng

Đặt bàn tay

Lên những cửa ô nghèo

Khi chúng ta về

Ánh sáng

Đã về theo

Và từng cặp người yêu

Đem về trong giấc mơ

Hình ảnh hồ Gươm

Đẹp như hồ thần thoại

In bóng người yêu

Chung thuỷ

Đợi chờ


Bài thơ Đêm của tác giả Nhà thơ Hữu Loan - Nguyễn Hữu Loan, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.

Nhà thơ Hữu Loan - Nguyễn Hữu Loan

Nghệ danh: Hữu Loan

Tên thật: Nguyễn Hữu Loan

Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Hữu Loan - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác

icon Hữu Loan, Thơ Hữu Loan, Nhà thơ Hữu Loan

Tổng hợp

Cùng tác giả: Nhà thơ Hữu Loan - Nguyễn Hữu Loan

Hoa lúa

Thơ   •   10.02.2022
Em là con gái đồng xanh Tóc dài vương hoa lúa Đôi mắt em mang chân trời quê cũ Giếng ngọt, cây đa Anh khát tình quê ta trong mắt em thăm thẳm Nhạc quê hương say đắm Trong lời em từng lời Tiếng quê hương muôn đời và tiếng em là một Em ca giữa đồng xa

Đêm

Thơ   •   10.02.2022
Những đêm Hà Nội ngày xưa Trằn trọc Không yên Những cửa Từ đầu hôm Như những mắt nhắm nghiền Bóng nhà bóng cây Ôm nhau Run sợ Đêm Hà Nội ngày xưa Như con bệnh hạ xoài Nung mủ Như một nhà thương điên Lên cơn hôn mê Thiết giáp Xe tăng L

Màu tím hoa sim

Thơ   •   10.02.2022
Khóc vợ Lê Đỗ Thị Ninh Nàng có ba người anh đi bộ đội Những em nàng Có em chưa biết nói Khi tóc nàng xanh xanh Tôi người Vệ quốc quân xa gia đình Yêu nàng như tình yêu em gái Ngày hợp hôn nàng không đòi may áo mới Tôi mặc đồ quân nhân đôi giày đinh

Đèo Cả

Thơ   •   10.02.2022
Đèo cả! Đèo cả! núi cao ngất    mây trời Ai Lao    sầu đại dương    dặm về heo hút Đá bia mù sương * Bên quán Hồng Quân        người      &

Ôm Tết vào lòng

Thơ   •   10.02.2022
Quê hương ta           Như gái đẹp làng Lim Ôm đầy ngực               đầy tay Những mùa xuân và những tết cổ truyền Bao nhiêu nă

Chuyện tôi về

Thơ   •   10.02.2022
Hữu Loan là thực hay Hữu Loan chỉ là mơ Anh còn sống hay anh mới hiện về từ xa lắm ngày xưa từ mới khai sinh chế độ? - Kính chào anh Hữu Loan anh Từ Thức Nga Sơn ba mươi năm về động Hoa Vàng! Đấy là câu chào tôi ở trụ sở Hội Nhà văn Bình Trị Thiên củ

Tâm sự thủ đô

Thơ   •   10.02.2022
Trên những chuyến xe bò Đi về Kim Liên Đi về Chèm, Vẽ... Những người Thủ đô tản cư Đoàn xe đi Chở nặng tâm tư Một góc nhà Một hè phố Mắt em biếc một chiều xưa Quán Thánh, Cổ Ngư, Bạch Mai Bóng liễu, tháp rùa Một thằng bạn một thằng con ở lại Khấp khể

Cũng những thằng nịnh hót

Thơ   •   10.02.2022
(Sau khi đọc bài: “Những thằng nịnh hót” của Maiakovski) Dưới thời kỳ Pháp thuộc Những thằng nịnh hót nghênh ngang Lưng rạp trước quan Tây Bắc vợ như thang Chân trèo lên danh vọng Đuôi vợ chúng đi Lọt theo đầu chúng Bao nhiêu nhục nhằn; Nhục

Ngày mai

Thơ   •   10.02.2022
Khi nắng chiều tắt thở Trên hàng cau úa vàng Bóng từng đoàn nạng gỗ Đi kêu trên đường làng Đàn ai Trong chiều tàn Tiếng âm rơi Tan vỡ Có đêm dư hưởng về Xa thẳm Em đến Mồ xưa biếc cỏ vàng Em hiền như chị Mắt ngời xanh lam Em mang trong tóc Nắng thơm