Đèo Cả

Thơ   •   Thứ năm, 10/02/2022, 14:55 PM

Đèo cả! Đèo cả! núi cao ngất    mây trời Ai Lao    sầu đại dương    dặm về heo hút Đá bia mù sương * Bên quán Hồng Quân        người      &

Nội dung bài thơ: Đèo Cả

Đèo cả!

Đèo cả!

núi cao ngất

   mây trời Ai Lao

   sầu đại dương

   dặm về heo hút

Đá bia mù sương

*

Bên quán Hồng Quân

       người

           ngựa

               mỏi

nhìn dốc

   ngồi than

       thương

           ai

               lên

                   đường!

*

Chầy ngày

lạc giữa núi

sau chân

       lối vào

           xanh tuôn.

Dưới cây bên suối độc

   cheo leo chòi canh

   như biên cương

       tóc râu trùm

           vai rộng

Không nhận ra người làng

rau khe

cơm vắt

áo phai màu chiến trường

       ngày thâu

           vượn hú

đêm canh gặp hùm

       lang thang

*

Gian nguy

       lòng không nhụt

căm thù 100 năm xa

máu thiêng sôi

dào dạt

từ nguồn thiêng

       ông cha

"cần xây chiến luỹ ngất

đây hình hài niên hoa

xâm lăng! xâm lăng

súng thèm

       gươm khát..."

- Ai ngân

       lung

           lay

               đêm quê nhà

*

Lặn lội bao rừng suối

       ăn với nhau

           bữa heo rừng

               công thui

chấm muối

và trên sạp cây rừng

tâm tình suốt tối

       biệt nhau

           rừng hoang canh gà

Râu ngược

       chào nhau

           bên vách núi

*

Giặc từ vũng Rô bắn tới

giặc từ trong đánh ra

Đèo cả

   vẫn

       giữ

           vững

Chân Đèo Nam

       máu giặc

mấy

   lần

       nắng

           khô

*

Suối

   mang

       bóng

           người

Soi

   những

       về

           đâu?


Bài thơ Đèo Cả của tác giả Nhà thơ Hữu Loan - Nguyễn Hữu Loan, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.

Nhà thơ Hữu Loan - Nguyễn Hữu Loan

Nghệ danh: Hữu Loan

Tên thật: Nguyễn Hữu Loan

Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Hữu Loan - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác

icon Hữu Loan, Thơ Hữu Loan, Nhà thơ Hữu Loan

Tổng hợp

Cùng tác giả: Nhà thơ Hữu Loan - Nguyễn Hữu Loan

Hoa lúa

Thơ   •   10.02.2022
Em là con gái đồng xanh Tóc dài vương hoa lúa Đôi mắt em mang chân trời quê cũ Giếng ngọt, cây đa Anh khát tình quê ta trong mắt em thăm thẳm Nhạc quê hương say đắm Trong lời em từng lời Tiếng quê hương muôn đời và tiếng em là một Em ca giữa đồng xa

Đêm

Thơ   •   10.02.2022
Những đêm Hà Nội ngày xưa Trằn trọc Không yên Những cửa Từ đầu hôm Như những mắt nhắm nghiền Bóng nhà bóng cây Ôm nhau Run sợ Đêm Hà Nội ngày xưa Như con bệnh hạ xoài Nung mủ Như một nhà thương điên Lên cơn hôn mê Thiết giáp Xe tăng L

Màu tím hoa sim

Thơ   •   10.02.2022
Khóc vợ Lê Đỗ Thị Ninh Nàng có ba người anh đi bộ đội Những em nàng Có em chưa biết nói Khi tóc nàng xanh xanh Tôi người Vệ quốc quân xa gia đình Yêu nàng như tình yêu em gái Ngày hợp hôn nàng không đòi may áo mới Tôi mặc đồ quân nhân đôi giày đinh

Đèo Cả

Thơ   •   10.02.2022
Đèo cả! Đèo cả! núi cao ngất    mây trời Ai Lao    sầu đại dương    dặm về heo hút Đá bia mù sương * Bên quán Hồng Quân        người      &

Ôm Tết vào lòng

Thơ   •   10.02.2022
Quê hương ta           Như gái đẹp làng Lim Ôm đầy ngực               đầy tay Những mùa xuân và những tết cổ truyền Bao nhiêu nă

Chuyện tôi về

Thơ   •   10.02.2022
Hữu Loan là thực hay Hữu Loan chỉ là mơ Anh còn sống hay anh mới hiện về từ xa lắm ngày xưa từ mới khai sinh chế độ? - Kính chào anh Hữu Loan anh Từ Thức Nga Sơn ba mươi năm về động Hoa Vàng! Đấy là câu chào tôi ở trụ sở Hội Nhà văn Bình Trị Thiên củ

Tâm sự thủ đô

Thơ   •   10.02.2022
Trên những chuyến xe bò Đi về Kim Liên Đi về Chèm, Vẽ... Những người Thủ đô tản cư Đoàn xe đi Chở nặng tâm tư Một góc nhà Một hè phố Mắt em biếc một chiều xưa Quán Thánh, Cổ Ngư, Bạch Mai Bóng liễu, tháp rùa Một thằng bạn một thằng con ở lại Khấp khể

Cũng những thằng nịnh hót

Thơ   •   10.02.2022
(Sau khi đọc bài: “Những thằng nịnh hót” của Maiakovski) Dưới thời kỳ Pháp thuộc Những thằng nịnh hót nghênh ngang Lưng rạp trước quan Tây Bắc vợ như thang Chân trèo lên danh vọng Đuôi vợ chúng đi Lọt theo đầu chúng Bao nhiêu nhục nhằn; Nhục

Ngày mai

Thơ   •   10.02.2022
Khi nắng chiều tắt thở Trên hàng cau úa vàng Bóng từng đoàn nạng gỗ Đi kêu trên đường làng Đàn ai Trong chiều tàn Tiếng âm rơi Tan vỡ Có đêm dư hưởng về Xa thẳm Em đến Mồ xưa biếc cỏ vàng Em hiền như chị Mắt ngời xanh lam Em mang trong tóc Nắng thơm