Hồi tưởng tháng chạp
Thơ
•
Thứ ba, 02/11/2021, 13:28 PM
Đột ngột hiện lên Những cái cây tháng Chạp Như chữ viết người Trung Hoa. Bay về một con quạ Trong hoàng hôn. Đậu im lìm. Và những cái tai sợ hãi Biến mất trên cánh đồng. Con đường đất xám không nơi ẩn náu Như trước vành móng ngựa
Nội dung bài thơ: Hồi tưởng tháng chạp
Đột ngột hiện lên
Những cái cây tháng Chạp
Như chữ viết người Trung Hoa.
Bay về một con quạ
Trong hoàng hôn. Đậu im lìm.
Và những cái tai sợ hãi
Biến mất trên cánh đồng.
Con đường đất xám không nơi ẩn náu
Như trước vành móng ngựa
Người đàn ông ra đi, chìm xuống nơi đầu dốc
Không bao giờ mọc lên.
Lúc ấy ngôi nhà lưng đồi
Tối dần như một con quạ
Và những cái tai sợ hãi
Rụt rè nhô lên.
Bài thơ Hồi tưởng tháng chạp của tác giả Nhà thơ Nguyễn Quang Thiều, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.
Nhà thơ Nguyễn Quang Thiều
Nghệ danh: Nguyễn Quang Thiều
Tên thật: Nguyễn Quang Thiều
Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Nguyễn Quang Thiều - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác
Nguyễn Quang Thiều, Thơ Nguyễn Quang Thiều, Nhà thơ Nguyễn Quang Thiều
Cùng tập thơ: Hồi tưởng
Thơ
•
02.11.2021
Chúng ta không thể tìm thấy dấu vết quen thuộc Của thành phố trong buổi sáng mù sương Những hàng cây biến mất, những ngôi nhà biến mất Biến mất những con đường cùng với biển chỉ đường Trong nỗi sợ hãi biến mất những thói quen
Thơ
•
02.11.2021
Đột ngột hiện lên Những cái cây tháng Chạp Như chữ viết người Trung Hoa. Bay về một con quạ Trong hoàng hôn. Đậu im lìm. Và những cái tai sợ hãi Biến mất trên cánh đồng. Con đường đất xám không nơi ẩn náu Như trước vành móng ngựa
Thơ
•
02.11.2021
Chúng ta nằm bên nhau cắt chéo chiếc giường Những cái cây bị quật đổ sau bão Trong giấc mơ anh thấy những gã thợ xẻ đeo mặt nạ Đang bật những dây mực dọc thân thể chúng ta Trong im lặng tuyệt đỉnh, những gã thợ Xẻ chúng ta thành những tấm thẫm đỏ
Thơ
•
02.11.2021
Lúc ấy chúng ta đang đi trong khu vườn bệnh viện Choán đầy bóng tối và hơi nóng mùa hạ Từ lùm cây rũ rượi đom đóm bay ra Thoa chút sáng lên mặt hai ta tựa lâu rồi cách biệt
Thơ
•
02.11.2021
Giờ vẫn nghe rì rầm Lời kể chốn thôn quê buổi tối Ngôi nhà trắng chập chờn Giữa những ngôi nhà trắng Mẹ tôi viêm đại tràng mãn tính Chập chờn hai mươi năm Người thường mơ thấy ngôi nhà Treo đầy tã lót Nhưng không sao nhớ được
Thơ
•
02.11.2021
Đó là tháng sực nức mùi thuốc Bắc Những ngón tay xanh nhợt mép giường Và tháng Hai, đúng là tháng Hai, tôi nhớ tiếng khóc trong câu chuyện
Thơ
•
02.11.2021
Giữa tháng Tám cây thị vàng rũ rượi Như người ốm nhiều năm không tìm ra bệnh. Một hoàng hôn xưa tôi đứng nhìn cây Không đủ sức bỏ đi không can đảm đến gần
Thơ
•
02.11.2021
Trong chiếu chăn ẩm ướt Mơ con đường hoa tầm xuân Chạy qua nghĩa địa Đã tản mát đồ cúng lễ đầu năm Một bà già ốm dậy Hé cửa cảnh giác nhìn
Thơ
•
02.11.2021
Một giọng nói sợ hãi vừa được nhắc lại Trong ngôi nhà đầy bóng tối tháng Năm Em mang về những bông hoa từ cánh đồng xa lắc Tiếng nước đổ vào bình gốm vang lên nức nở đều đều Trong bóng tối những bông hoa như người thiếu máu
Thơ
•
02.11.2021
Rền vang những cánh đồng, buổi bình minh đất đai Tôi thấy mùa loa kèn sinh ra dưới vòm trời bất diệt Chúng ta đợi quá lâu một cái chết sống lại Những nhạc công yếu già lần lượt bỏ đi. Im lặng như chưa từng có gì sinh ra trên đất đai này.
Thơ
•
02.11.2021
Không nhìn thấy gì trên bầu trời đen thẳm nhường kia. Nhưng chúng tôi biết mây đang bay. Gió đêm mở ra một đại lộ và sớm mai sẽ biến mất. Mây đang bay, chúng tôi nhận ra và muốn kêu lên. Đứa em gái út của chúng tôi ốm đau, nặng nhọc
Thơ
•
02.11.2021
Trong ánh trăng buốt lạnh vọng về tiếng gọi Một cái bóng lướt trên những luống cày khô trắng cánh đồng Vừa xa lạ, vừa thân quen, vừa xua đuổi, vừa cố nhớ