Không ngủ
Thơ
•
Thứ ba, 26/10/2021, 19:34 PM
Có giăng bóng lạnh vườn đào, Có giàn nhạc ngựa lơi vào trong đêm. Và trong lòng với con tim, Có lời em, có bóng em rõ ràng. Thuyền giăng ai thả sang đoài, Đêm khuya mở nhẹ then cài cửa ra. Giăng vào bóng nữa là ba, Với em ở trái tim ta là nhiều.
Nội dung bài thơ: Không ngủ
Có giăng bóng lạnh vườn đào,
Có giàn nhạc ngựa lơi vào trong đêm.
Và trong lòng với con tim,
Có lời em, có bóng em rõ ràng.
Thuyền giăng ai thả sang đoài,
Đêm khuya mở nhẹ then cài cửa ra.
Giăng vào bóng nữa là ba,
Với em ở trái tim ta là nhiều.
Bài thơ Không ngủ của tác giả Nhà thơ Nguyễn Bính - Nguyễn Trọng Bính, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.
Nhà thơ Nguyễn Bính - Nguyễn Trọng Bính
Nghệ danh: Nguyễn Bính
Tên thật: Nguyễn Trọng Bính
Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Nguyễn Bính - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác
Không ngủ,Nguyễn Bính
Cùng tập thơ: Hương cố nhân (1941)
Trường huyện [Bươm bướm ngày xưa]
Thơ
•
26.10.2021
Học trò trường huyện ngày năm ấy, Anh tuổi bằng em, lớp tuổi thơ. Những buổi học về không có nón, Đội đầu chung một lá sen tơ. Lá sen vương vấn hương sen ngát, Ấp ủ hai ta, chút nhuỵ hờ Lũ bướm tưởng hoa cài mái tóc, Theo về tận cửa mới tan mơ.
Thơ
•
26.10.2021
Sông Ngân nước chảy hững hờ, Ngưu Lang ngồi khóc bên bờ sông Ngân. Một năm gặp được mấy lần? Anh khổ vô ngần, Chức Nữ em ơi! Đôi ta chẳng đẹp lòng giời, Một dòng nước bạc
Thơ
•
26.10.2021
Cơ giời định rớt cả mùa đông, Suốt chín mươi đêm xuống một lòng. Giấc bướm ngại sang đò bến lạnh, Không về với kẻ lẻ chăn bông. Rượu uống kỳ say bữa thất thường, Buồn như tên lính ở biên cương. Đêm ba mươi Tết, trời mưa bụi, Sực nhớ quê nhà, uống rượ
Thơ
•
26.10.2021
Chả trách Mai Thơ bảo mãi mình: - Anh đừng phụ kẻ rất yêu anh. Thì ra họ tưởng mình như họ, Họ tưởng rằng ai cũng bạc tình. Em có bao giờ hiểu được tôi, Giờ đây em đã phụ tôi rồi. Cho tôi được khóc vì tôi thấy. Tôi đã tan hoang cả kiếp người.
Thơ
•
26.10.2021
Sông Thương nước mấy lần xanh? Xa xôi lắm lắm cho anh nhớ nàng. Ai xui sông vắng đò giang, Muốn lên thăm nàng biết lối nào lên. Giá anh có phép thần tiên, Bắc cầu bằng bút, đan thuyền bằng thư, Đem tim đắp đập, câu cừ, Anh lên trên ấy đã từ ngày xưa.
Thơ
•
26.10.2021
Hà Nội có hồ loạn tiếng ve, Nắng dâng làm lụt cả trưa hè. Năm xưa một buổi đương mưa lụt Tôi tiễn chân người sang biệt ly. Từ buổi về đây sầu lại sầu, Người xa vời quá ai thương đâu! Tôi đi ngửa mặt trên hè vắng, Xem những cành cây nó cưới nhau. Nhớ
Thơ
•
26.10.2021
Chưa hè giời đã nắng chang chang, Tu hú vừa kêu, vải mới vàng, Hoa gạo tàn đi cho sắc đỏ, Nhập vào sắc đỏ của hoa xoan. Mặt hồ vua đúc khối tiền sen, Bươm bướm đông như đám rước đèn. Ở bãi cỏ non mà lộng gió, Bắt đầu có những cánh diều lên. Khoá hộ
Thơ
•
26.10.2021
Oan khổ cho tôi đến bực nào! Đàn tôi đánh đứt cả muôn dây. Nối cho tơ ấy thay tơ khác, Hỡi những bàn tay, những ngón tay. Ba gian, bốn gió, một thân đàn, Trục phượng thì thầm với phím loan: - “Vụng kén tri âm là luỵ đó, Để giang hồ hết cả âm vang.”
Thơ
•
26.10.2021
Tính ra đã đến bốn năm rồi, Có một “người thơ” yêu dấu tôi, Tôi chép hàng nghìn trang Nhật ký. Như người đã chép đó, người ơi!
Thơ
•
26.10.2021
Tình tôi: nước chẩy đôi bề, Nửa sang sông Nhuệ, nửa về sông Thương. Chị tôi thân thiết trăm đường, Từ tấm bé vẫn yêu thương tôi nhiều. Em tôi có một buổi chiều, Chắc là đẹp lắm!.. Là yêu nhau liền. Chị tôi sông nước con thuyền, Oan không phải chuyế
Thơ
•
26.10.2021
Tặng anh bức ảnh nhỏ, Chụp mùa sen năm nay, Từ buổi tình duyên lỡ, Đêm nào tôi cũng say. ... Mộng vàng tan vỡ cả, Đời sao dài những ngày. Nước mắt là cơm bữa, Hợp tan như bèo mây. Trông lên giời xanh đó, Có những con chim bay. Hồn tôi rồi vẫn thế, Hì
Thơ
•
26.10.2021
Thuở trước loài hoa chửa biết cười, Vô tình con bướm trắng sang chơi. “Khác nào tôi đã sang chơi đấy”, - Rước bướm dừng chân. Hoa hé môi. Từ đấy loài hoa mới biết cười, “Cũng như nàng mới biết yêu tôi”. Hoa yêu dấu bướm cho nên bướm, Quả quyết yêu h
Thơ
•
26.10.2021
Ngồi trên bến gió chờ nàng, Lá đưa thuyền lá vàng sang bến nào. Bờ sông thấp, nước sông cao, Lá thuyền này đã trôi vào bến anh. Vớt lên, thả xuống sao đành, Anh gửi cho mình, giữ lấy mình ơi! Này đây một chiếc lá rơi, Không, không, không phải, giấy
Thơ
•
26.10.2021
Từ em bỏ xứ Cao Bằng, Về Hà Nội một tuần giăng đã tròn. Ở riêng đây với mối buồn, Nhớ người trong Trữ La thôn rất nhiều. Trữ La mây sớm mưa chiều, Bàn tay giũ lụa quyết điều bỏ em. Thường thì em khóc về đêm, Bảo rằng đừng nữa, khốn quen nết rồi. Ní
Thơ
•
26.10.2021
Trên rừng có một đôi chim, Chia nhau từ một quả sim trái mùa. Trên trần có đôi bạn thơ, Chưa khăng khít mấy đã hờ hững nhau.
Thơ
•
26.10.2021
Trên ba mươi sáu dây lòng, Phượng nào là phượng lại không cầu hoàng. Nào tôi phụ bạc chi nàng? Khốn thay! ai đúc nhà vàng cho tôi? Có ai qua cửa nhà giời, Đánh cho tôi lấy một hồi đăng văn: - “Quê con ở dưới phàm trần, Khiếu oan một sớ cúi dâng cửa g
Thơ
•
26.10.2021
Nói mãi rằng yêu bảo mãi rằng: - Em ngon như quả, quý như vàng. Xem chưa vừa ý em tôi lắm, Em bảo: - Thôi anh chỉ nói sằng! Chả nhẽ anh khen đến hết lời, Hay khen “đẹp nhất” nhé, em tôi? Thưa không, đẹp nhất thì không ạ, Đâu dám đem so với mọi người.
Thơ
•
26.10.2021
Buốt tê đầu lưỡi, giá tê tay, Rét cóng môi non, lạnh nhíu mày. Buồn đến lòng tôi rồi hạ trại, Đốt đường sạn đạo, ở luôn đây. Chim hiền ướt cánh vắng thư sang, Gà xóm cầm canh gáy trễ tràng. Giời đất cứ như quân chiến bại, Cây vườn rách rưới, gió lang
Thơ
•
26.10.2021
Nhà tôi có một vườn dâu, Có giàn đỗ ván, có ao cấy cần. Hoa đỗ ván giữa mùa xuân, Lứa dâu tháng tháng, lứa cần năm năm. Em tôi là gái mười lăm, Quét sân, chạy chợ, chăn tằm sớm trưa. Thầy tôi dạy học chữ nho, Dạy dăm ba đứa học trò loanh q
Thơ
•
26.10.2021
Anh giồng cả thẩy hai vườn cải, Tháng chạp hoa non nở cánh vàng. Lũ bướm láng giềng đương khát nhuỵ, Mách cùng gió sớm rủ rê sang. Qua dậu tầm xuân thấy bướm nhiều, Bướm vàng vàng quá, bướm yêu yêu, Em sang bắt bướm vườn anh mãi