Người với vạn vật

Thơ   •   Thứ hai, 08/11/2021, 23:43 PM

Lồng lộng trời cao, Thênh thang bể rộng. Ở trong cao rộng, Muôn giống nghìn hình. Có giống thai sinh, Có loài trứng nở. Giống hay biến hoá, Giống hay nổi chìm. Hai cánh loài chim, Bốn chân loài thú. Giống rùa có vỏ, Giống cá có vây. Giống cỏ giống câ

Nội dung bài thơ: Người với vạn vật

Lồng lộng trời cao,

Thênh thang bể rộng.

Ở trong cao rộng,

Muôn giống nghìn hình.

Có giống thai sinh,

Có loài trứng nở.

Giống hay biến hoá,

Giống hay nổi chìm.

Hai cánh loài chim,

Bốn chân loài thú.

Giống rùa có vỏ,

Giống cá có vây.

Giống cỏ giống cây,

Đuôi trên đầu dưới.

Giống rắn quá tội,

Không chân không tay.

Giống giun thảm thay,

Không tai không mắt.

Xét trong vạn vật,

Quý nhất là người.

Khác hết mọi loài,

Mới là người đó.

Ơn trời phúc tổ,

Ta được làm người.

Ta đã làm người,

Nghĩ sao cho đáng.


Bài thơ Người với vạn vật của tác giả Nhà thơ Phan Bội Châu - 潘佩珠, Phan Văn San, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.

Nhà thơ Phan Bội Châu - 潘佩珠, Phan Văn San

Nghệ danh: Phan Bội Châu

Tên thật: Phan Bội Châu 潘佩珠, Phan Văn San

Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Phan Bội Châu - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác

icon Tác giả Phan Bội Châu, Thơ Phan Bội Châu, Tập thơ tiếng Việt

Tổng hợp

Cùng tập thơ: Thơ tiếng Việt

Độc lập với hợp quần

Thơ   •   08.11.2021
Hai chữ độc lập, Với chữ hợp quần. Hình thức tuy phân, Tinh thần vẫn hợp. Nhiều người tự lập, Hợp lại nên quần. Nhóm họp tinh thần, Quần ta độc lập. Cây nhiều núi rậm, Nước nhiều bể sâu. Quần hợp với nhau, Bầy càng to tát. Muôn nghìn sức góp, Sức mạ

Tính tự vệ

Thơ   •   08.11.2021
Hễ là một vật, Có một cách khôn. Muốn cho sinh tồn, Phải cần tự vệ. Dù loài nhỏ bé, Cũng biết mọi đường. Đàn kiến xoi hang, Bầy ong gây tổ. Én ngừa mưa gió, Ngậm bùn qua sông. Nhạn sợ lạnh lùng, Dời nam tránh bắc. Người hơn muôn vật, Tài trí thông m

Người lượm phân

Thơ   •   08.11.2021
Việc này khó nhất ở trần gian, Ta gánh làm chơi chẳng khó khăn. Báu quý ngọc trời bôi cội lúa, Yêu vì hương nước, dưỡng chồi lan. Ruột người đủ món vơ nhào sạch, Màu đất ra tay rắc rải chan. Thả cuốc buông cào trông bốn bể, Ai làm lúa tốt cả nhân gia

Nghĩa vụ với quốc gia

Thơ   •   08.11.2021
Góp nghìn ức nhà, Mới gây nên nước. Nước có quyền nước, Mới giữ được nhà. Nước tức là nhà, Nhà tức là nước. Vậy nên nhà nước, Hai chữ liền nhau. Nước là nhà to, Nhà là nước nhỏ. Cơ đồ tiên tổ, Thành quách non sông. Xương trắng máu hồng, Gây nên gấm v

Bán chữ

Thơ   •   08.11.2021
Thưa các anh em, các chị em, Chữ tôi hay lắm phải pha dèm. Trời e sao đổ ngăn người đọc, Đất sợ sông nhào đón kẻ xem. Sấy lửa cha Tần càng quý lắm, Chữa phong chú Tháo lại kỳ thêm. Tinh thần một lối văn không mực, Chả tốn tiền mua cũng đã thèm.

Lấy anh thì lấy, nằm chung không nằm

Thơ   •   08.11.2021
Thời thế xui nên giá vợ chồng, Lấy anh chưa dễ đã nằm chung. Ừ chơi cho nó toi đồng bạc, Thiệt chẳng cho ai nếm má hồng. Cười gượng lắm khi che nửa mặt, Khóc thầm một nỗi khác hai lòng. Bao giờ duyên cũ thay duyên mới, Thoả thuận cùng nhau tát biển Đ

Thuyền đêm trời lụt tứ tuyệt bài 2

Thơ   •   08.11.2021
Gió đêm cuốn bể dựng non triều, Thoát mới nghe ra tưởng đất reo, Đau đớn những ai say giấc quá, Bên tai sấm sét cố nằm liều.

Đề cây hoàng mai ở trước bia cô Ấu Triệu

Thơ   •   08.11.2021
May sao hoàng chủng trổ ra mày. Muôn tía nghìn hồng nhượng bậc thầy Sẵn chất vàng mười chi lọ nhuộm, Thấy ai trắng nhất chẳng hề say. Trước mồ liệt nữ chung hồn phách, Trên bảng khôi nguyên trổ mặt mày. Ai hỡi! Tìm xuân này sẽ bảo: Xuân thay, bản sắc

Thuyền đêm trời lụt tứ tuyệt bài 5

Thơ   •   08.11.2021
Ma lụt gù nhau nuốt núi sông, Lại toan cướp tuốt chiếc thuyền ông. Liều gan chống thử cùng mưa gió. Thua được chờ xem lúc cuối cùng.

Gửi bạn bài 1

Thơ   •   08.11.2021
Con đường Vinh - Huế chẳng bao xa, Bảy tám năm trời vắng chẳng ta. Duy có mộng hồn mau chóng tuyệt: Chỉ trong nửa phút lại liền qua.

Nhà nông than bão lụt bài 1

Thơ   •   08.11.2021
Trời oán thù chi với chúng ta? Thường năm bão lụt mãi không tha. Áo tơi ướt át, người ra quái, Cồn bãi mênh mông, nước nuốt nhà. Bèo sậy được mùa thâu lá rụng, Cá rồng sẵn dịp bắt thây ma. Mùa màng ngó đã không trơn ráo, Hỏng tháng mười rồi ngóng thá

Mười bài thơ Tết - Công thương

Thơ   •   08.11.2021
Loanh quanh ngày tháng sống qua thì Còn vắt tiền mua cái tiếng "si" Bạc nợ nhà băng đòi riết tới Vốn nhà phố xá bán không đi Giàu sang mừng thấy vui xuân mới Túng bấn thêm cho tháng nhuận trì Thôi lại tết cùng ba chén rượu Còn trời cò

Than nhà quê

Thơ   •   08.11.2021
Nghe nói "nhà quê" mấy kẻ ưa, Chẳng quê thì có lịch bao giờ? Lầu cao, máu mủ anh vôi cát, Áo tốt, chân tay chị vải tơ. Tiền cậy mớ dầu ông đóng góp, Cơm nhờ vải vóc cụ cày bừa. Chẳng quên thì cứ trau giồi lịch, Nói rõ người hèn đã biết chưa

Giang hồ mãn địa nhất ngư ông bài 1

Thơ   •   08.11.2021
Núi đó ai đây bể đó ai? Giang hồ đầy đất một cha chài. Mênh mông nước bạc trời mù tít, Đủng đỉnh thuyền câu lão sống dai. Trước mắt đã làm cơ tạo hoá Trong tay chi sót ngón cò trai? Từng phen ghềnh thác, từng giông tố, Nhắm cuộc năm châu tủm tỉm cườ

Tạ ơn người cho lịch năm mới bài 1

Thơ   •   08.11.2021
Quên lửng năm trời đã bấy nay, Ơn người tặng lịch nhắc cho hay. Á Âu xáo lộn đen pha đỏ. Tân cựu phân minh tớ đội thầy. Tháng Một đứng trên đầu tháng Chạp, Ngày Nam nằm dưới đít ngày Tây. Xem trên mặt giấy càng thêm cảm, Năm mới đâu nào mới ở đây.

Thuyền đêm trời lụt tứ tuyệt bài 9

Thơ   •   08.11.2021
Rồng thiêng không nước lấy gì bay? Được lụt xem chừng có lẽ may, Vi vảy sẵn sàng chờ biến hoá, Trong ao vừa đó đã lên mây,

Hoạ bài “Vịnh bức dư đồ rách” của Tản Đà bài 1

Thơ   •   08.11.2021
Thôi để rồi ta sẽ liệu bồi, Ta bồi cho chúng chị em coi. Giận cho con cái đà hư thế, Nhớ đến ông cha dám bỏ hoài. Còn núi, còn sông nhìn vẫn rõ, Có hồ, có giấy dễ như chơi. Vì chưng hồ giấy ta chưa có, Đành chịu ngồi trông rách tả tơi.

Thuyền đêm trời lụt tứ tuyệt bài 8

Thơ   •   08.11.2021
Ôi lũ con đen lút tới cùng, Còn ai tai mắt đỡ đầu ngong? Thuyền ai còn đó e rồi nữa, Đẩy một bè xương tới biển đông.

Bệnh trung cảm tác

Thơ   •   08.11.2021
Đau đi đau lại cứ đau hoài, Chết quách thời xong, khéo sống dai! Có lẽ lòng trời khuyên bác gắng, Hay là gan đất sợ ông xơi? Chưa mang bộ xác đi theo quỷ, Hãy vác chòm râu ngạo với đời. Tính tuổi gần đây vừa bảy chục, So cùng Bành Tổ hãy còn trai.

Nhàn ngâm bài 2

Thơ   •   08.11.2021
Chuyện quá buồn nghe, vẫn cứ nghe, Tiếng than ngoài ngõ, khóc bên hè. Con mèo ăn chuột, chuột ngang dọc, Thằng bếp coi cơm, cơm nhão nhè. Trước mắt, trộm ghen trăng biển mọc, Bên tai, ngựa kệ gió đông về. Tội tình cô gái xuân vừa nụ, Mắc bợm thầy

Từ giã bạn bè lần cuối cùng

Thơ   •   08.11.2021
Mạc sầu tiền lộ vô tri kỷ, Thiên hạ hà nhân bất thức quân? Bảy mươi tư tuổi trót phong trần, Nay được bạn mới tinh thần hoạt hiện. Những ước anh em đầy bốn biển, Nào ngờ trăng gió nhốt ba gian. Sống xác thừa, mà chết cũng xương tàn, Câu tâm sự gởi ch

Tình tự với rượu bài 3

Thơ   •   08.11.2021
Muốn tạ thần thơ, thần cứ tiến, Toan đuổi ma sầu, ma lại đến. Có sống thôi đi đỡ với đời, Chẳng say thời cũng chi hơn chén. Văn minh nhảy nhót gái xô trai, Phấn đấu lung tung vàng lẫn vện. Giốc hồ đạp án nói trời kêu, Này ta quyết với trời già, kiện!

Tết cu li

Thơ   •   08.11.2021
Nghĩ tới anh em phải choáng đầu, Tết ai nào phải Tết mình đâu? Kiếm cơm năm suốt mười hai tháng. Bán sức, ngày vừa ít chục xu. Con đói vì khô hai vú sữa, Thân còn thêm cực mấy phen xâu, Tết hoài Tết huỷ, vui chi tá? Pháo láng giềng kêu tởm điếc mù!

Văn tế cụ Thai Xuyên Trần Quý Cáp

Thơ   •   08.11.2021
Chúng ta có sinh ra làm người dân mất nước mới biết rằng: Hiền nhân quân tử là phạm vào cấm vật của nhà cầm quyền, Triết học chân lý là can vào tội điều của nhà pháp luật. Nếu chúng ta không là dân vong quốc, làm gì mà biết được việc như thế! Đau đớ

Đêm mưa thương người bán bánh rao bài 2

Thơ   •   08.11.2021
Đường trơn như mỡ bấn như dưa, Nách kẹp đi hoài mới ngán chưa? Dài họng kêu to khua quỷ đói, Cứng chân bước dõi đuổi thần mưa, Mang mì sẽ nếm lòng thiên hạ, Bán miệng mừng không thuế nước nhà. Lũ đó có chăng phường Ngũ Tử, Thường ngày tiếng sáo dọ

Tính tự giác

Thơ   •   08.11.2021
Lòng là thợ giỏi, Óc là thợ hay. Tai mắt chân tay, Lại như máy điện. Soi vào thời hiện, Như bức gương treo. Gõ đến thời kêu, Như chuông nhà phật. Cơ trời nhiệm nhặt, Chẳng quý mà linh. Là bởi tính mình, Tự nhiên cảm giác. Vui mừng thương giận, Chạm

Văn tế cô Giang

Thơ   •   08.11.2021
Than ôi! Sóng nhân đạo ở hai mươi thế kỷ, bạn má hồng toan cướp gái làm trai; Gương nữ hùng treo một khoé trời Nam, lũ da trắng phải ghê dòng nước Việt. Trên quốc sử mực chàm giấy phấn, “ông” cả đoàn nhan nhản bầy nô; Dưới Long Thành máu biếc cỏ xanh

Ái quốc

Thơ   •   08.11.2021
Nay ta hát một thiên ái quốc, Yêu gì hơn yêu nước nhà ta. Trang nghiêm bốn mặt sơn hà, Ông cha để lại cho ta lọ vàng. Trải mấy lớp tiền vương dựng mở, Bốn ngàn năm giãi gió dầm mưa, Biết bao công của người xưa, Gang sông, tấc núi, dạ thưa, ruột tằm.

Thuyền đêm trời lụt tứ tuyệt bài 4

Thơ   •   08.11.2021
Khát nước lâu ngày nước lại no, Cua bơi cá nhảy, bấy tha hồ! Rồng thiêng đủng đỉnh trên mây bạc, Ngó xuống nhân hoàn biển chửa to.

Trông mưa

Thơ   •   08.11.2021
Ông nhác ông mưa, lại giả mưa, Vừa mừng vừa sợ bị ông lừa. Đồng điền ba tháng thiêu như lửa, Chày cối liền năm lặng tựa tờ. Thở ngốt hơi trâu phường chợ búa. Kêu khan giọng cuốc bạn cày bừa. Bắc thang lên tột xanh xanh hỏi: Keo nước làm chi mãi bây g

Thác lời Nguyễn Thái Học cùng chị em cô Giang, Bắc bài 3 - Hồn cậu trả lời 2

Thơ   •   08.11.2021
Dắt nhau ta tới tận thiên đình Quyết dẹp cho yên sóng bất bình Mặt nước em còn hồng giọt máu Nợ đời anh chửa trắng tay tanh Trăm năm thề với trời riêng đội Bảy thước âu là mẹ chẳng sinh Mình hỡi! Mình đừng buồn bã quá Hồn còn mạnh khoẻ, phách

Thuyền đêm trời lụt tứ tuyệt bài 7

Thơ   •   08.11.2021
Biển kêu như sấm nước như trời, Kìa chiếc thuyền ai lủng lẳng bơi, Một lão ba thằng cười khúc khích, Bầy ma thấy cũng vỗ tay cười.

Thuyền đêm tức cảnh

Thơ   •   08.11.2021
Một lá thuyền lơ lửng, Năm canh nguyệt ủ ê. Mưa lùa xe ngựa chạy, Gió thổi nón tơi về. Gà gáy mơ hồ sáng, Quyên kêu sắp sửa hè. Ông này quá vô sự: Ba chén ngáy khè khè!

Vô đề (II) bài 3

Thơ   •   08.11.2021
Trót chẳng đi đâu mãi cứ ngồi, Cứ ngồi nhưng lại muốn đi hoài. Muốn đi mà lại đi chưa đặng, Thôi hãy ngồi suông thủng thẳng chơi.

Đá tự thuật bài 3

Thơ   •   08.11.2021
Liếc mắt trên đời chán những tuồng, Thấy mềm thì nắn, rắn thì buông. Phải thi gan sắt xông nghìn đạn, Từng trải lòng son khắp vạn truông. Hùm mới hiện hình non biết mặt, Chim đà ngậm giận biển quay luồng. Chờ thay cuộc mới ta làm khánh, Nam Bắc vang

Sống

Thơ   •   08.11.2021
Sống tủi làm chi đứng chật trời Sống nhìn thế giới hổ chăng ai? Sống làm nô lệ cho người khiến Sống chịu ngu si để chúng cười Sống tưởng công danh, không tưởng nước Sống lo phú quý, chẳng lo đời Sống mà như thế đừng nên sống Sống tủi làm chi đứng chậ

Cảm tác vào nhà ngục Quảng Đông

Thơ   •   08.11.2021
Vẫn là hào kiệt, vẫn phong lưu, Chạy mỏi chân thì hẵng ở tù. Đã khách không nhà trong bốn bể, Lại người có tội giữa năm châu. Dang tay ôm chặt bồ kinh tế, Mở miệng cười tan cuộc oán thù. Thân ấy hãy còn, còn sự nghiệp, Bao nhiêu nguy hiểm sợ gì đâu.

Năm mới 1936

Thơ   •   08.11.2021
Thì giờ là của báu, Đi mau như nước chảy lau lảu. Mới năm một ngàn chín trăm ba mươi lăm, Đã thấy năm một ngàn chín trăm ba mươi sáu. Năm cũ không ra sao! Năm mới sẽ thế nào? Trái Đất quay hoài không biết mệt, Con ma "khủng hoảng" không chị

Tặng cô gái bé bơi xuồng

Thơ   •   08.11.2021
Gởi thân vào áng dinh hoàn, Khác gì một lá giữa ngàn rừng xanh? Thuyền con lơ lửng một mình, Lại còn trống troảng như hình không ta. Thình lình thấy chiếc xuồng qua, Có cô gái bé mười ba tuổi đầu. Vóc cô non yếu mặc dầu, Nhưng tài chèo chống lại già

Tuyệt cú bài 2

Thơ   •   08.11.2021
Ông lão ngồi trơ say trót tháng, Đứa con ngủ gật mớ luôn năm. Lòng quê muôn dặm sườn mây Bắc, Tin bạn ba hàng cánh nhạn Nam.

Nhàn ngâm bài 1

Thơ   •   08.11.2021
Như mình thong thả có ai đâu, Thong thả càng thêm tức nỗi đau. Hồn Thục kêu hoài khan giọng cuốc, Cung cầm, đàn mãi lãng tai trâu. Khúc cầu duyên cũ hoa rơi lụy, Kể chuyện đời nay, đá lắc đầu. Muốn kéo nường trăng xuôi cạnh gối, Nường trăng gai tởm đ

Văn tế đồng bào Nghệ Tĩnh chết vì nạn lụt

Thơ   •   08.11.2021
Than ôi! Hoạ hồng thuỷ vì đâu đưa tới, gớm ghê con tạo quá già tay; Trận cuồng phong mấy ngọn xông qua, đau đớn thằng bần nên vỗ ngực. Cõi cực lạc trông chê trông chán, trông đã hết no; Dân vô cố chết ngược chết xuôi, nghĩ càng thêm tức. Sóng bất bì

Ái quần

Thơ   •   08.11.2021
Trời sinh ra một giống ta, Non sông riêng một nước nhà Việt Nam. Kể năm hơn bốn nghìn năm, Ông cha một họ, anh em một nhà. Giống vàng riêng một mầu da, Đen răng, dài tóc ai mà khác ai? Chỉ vì tan tác từng người, Phen này đến nỗi lạc loài xót xa. Ai ơ

Gửi cô phương danh

Thơ   •   08.11.2021
Phàm vật hữu hình giai hữu hoại Một nắm xương nuôi mối có gì gì Chẳng bao lăm ba vạn sáu ngàn ngày Trăm tuổi cũng không hơn gì chốc phút Bất hủ chỉ phương danh là thọ tột Chẳng phương danh thì trăm một nay mai Kìa núi có khi lở, biển có khi vơi Có kh

Đề miếu thờ Ấu Triệu

Thơ   •   08.11.2021
Dây lưng một giải bền hơn sắt; Nét máu ngàn thu đậm với hồng. Câu đối mặt này còn thiếu chữ; Dám xin đồng chí góp thêm lời.

Ru em ngủ

Thơ   •   08.11.2021
Ru hời, ru hỡi, ru hơi Nín đi em hỡi chị ngồi chị ru Nước ta từ dựng cơ đồ Bốn ngàn lẽ địa đồ còn kia Rừng vàng biển bạc thiếu gì Non sông đất nước cũng thì người ta Mà thử ngắm Xiêm La, Nhựt Bổn Một vót lên cùng bạn liệt cường Nước mình thua kém tră

Xem gương trong lúc bệnh bài 2

Thơ   •   08.11.2021
Người ở đời này bệnh quá đông, Muôn người e chẳng một người không. Hình cưa mặt hộc dân hàng lũ, Mắt thỏ râu chồn cụ mấy ông? Áo mũ dễ gì che mũi khỉ? Đầu cằm khó nỗi vẽ nên rồng. Đời này há lẽ đời ma bệnh, Gương có thần chăng, ngán kẻ trông.

Vịnh hoa hàm tiếu

Thơ   •   08.11.2021
Dở cười dở khóc ngán tuồng đời, Cười với ai, hay khóc với ai? Đành ngậm máu son chờ Phật nhả, Cố ôm lòng đỏ đợi trời soi. Nghiêng thành nghiêng nước thây đồ quỷ, Như ngọc như vàng chán mặt ngoài! Nhắn hỏi đông hoàng tri kỉ chứ, Khi vui chẳng lọ miệng

Xem gương trong lúc bệnh bài 1

Thơ   •   08.11.2021
Tủm tỉm xem gương quá nực cười, Mặt mình mình ngỡ mặt nhà ai! Mắt xanh dường biển thêm sâu hoáy, Râu bạc hơn sương lại khí dài. Cồn má đen thui trồi núi sắt, Lông mày trắng toát vạch đường vôi. Gan vàng một khối nghe sôi mãi, Biết đã sờn chưa, sẽ hỏ

Hỡi con chim cu kia ơi

Thơ   •   08.11.2021
Hỡi con chim cu kia ơi! Khi xưa mày ở trên trời, Mày bay mày nhảy theo bầu bạn. Nước, trời sinh ra cho mày uống, Ruộng, người cày có lúa cho mày ăn, Cớ làm sao mày quên bản quên căn? Chốn rừng xanh mày nỡ phụ, Nơi đồng bằng mày cũng lánh xa! Mày tham

Nhà nông than bão lụt bài 2

Thơ   •   08.11.2021
Hỏng tháng mười rồi ngóng tháng ba! Nhưng ông lụt mãi, tính sao mà? Long vương chiếm cả vườn và ruộng, Phong bá xô toang cửa lẫn nhà. Non nước vẫy vùng tôm ếch cá, Đói cơm khóc lóc trẻ trai già. Ông ơi! Thương nể quân mình với! Sống sót còn xương bọc

Đồng hồ náo

Thơ   •   08.11.2021
Vì sợ người ta ngủ quá say, Liều công đánh thức cả đêm ngày. Giờ thì ghi nhớ mười hai tiếng, Máy thánh thiêng liêng một sợi dây. Chuông có hồi kêu người phải tỉnh, Phút không khi nghỉ đất hằng xoay. Khen cho tài ngủ người mình nhỉ? Reo đã bao lâu cũ

Em bé mồ côi đi tu

Thơ   •   08.11.2021
Cha mẹ em đều chết mất rồi! Cho nên em phải chịu mồ côi. Cù tao chín chữ khôn đền một, Cầm sắt trăm năm chẳng vẹn mười. Ngậm đắng nhân tình đen tựa lọ, Nuốt cay thế thái bạc như vôi! Thôi thì tụng niệm “Nam mồ phật”, Sắc sắc không không khỏi luỵ đời!

Khát nước

Thơ   •   08.11.2021
Vì cớ sao mà khát nước hoài? Trà đâu? Ta hãy uống mầy chơi Không Tàu thì Huế tha thồ thú Pha tục và tiên đặc bỏ đời Ám lạnh tình đời năm bảy chén Lạt nồng mùi thế một vài hơi Trà ơi, còn nước là vinh hạnh Cháy lưỡi khô môi thảm những mùi!

Năm hết Tết đến

Thơ   •   08.11.2021
Cờ thế sự tốt đương toan giục, Chốc ba trăm sáu chục lại năm ngày. Xa chưa ra, mã chưa tới, pháo chưa bay, Thoắt ngoài cửa trông vào, đông đã đến! Đau vạn sự hoa tàn nguyệt khuyết, Mừng tân cơ đông hết lại xuân về! Bâng khuâng chuông sớm đêm khuya, M

Phu quét đường

Thơ   •   08.11.2021
Ngan ngát chông gai gớm mọi đường, Thương người ta phải quét cho quang, Đồ dơ cậy sức tay liều lĩnh Tưới bụi nhờ ơn nước sẵn sàng. Dọc đất ngang trời, sao chổi múa, Chống mưa cản gió, dặm mây trường. Miễn cho thiên hạ không gai mắt, Khó khẳng từ đâu,

Cây cờ

Thơ   •   08.11.2021
Ai ơi xin thử ngó cây cờ Một lá kìa kia dáng phất phơ Cao thấp quyền về tay kẻ múa Trắng vàng màu lựa mặt người ưa Trên cao mấy cửa chiêu bài hão Xoay đủ tứ bề ngọn gió đưa Rồi cũng về tay ai nấy phất Xôn xao dưới bóng bọn vẩy hùa.

Bán mình

Thơ   •   08.11.2021
Muốn bán mình đi, bán với ai? Ai mua ta cũng thử rao chơi. Thân vừa đúng mực hơn năm thước, Tuổi hãy còn son ngoại sáu mươi. Miệng tựa chuông đồng vang dậy đất, Râu ria sao chổi quét ngang trời. Nếu có ai hỏi: nghề chi rứa? Tôi đã cồng khua mõ gióng

Chết

Thơ   •   08.11.2021
Chết mà vì nước, chết vì dân, Chết đấng nam nhi trả nợ trần. Chết bởi Đông Chu hồi thất quốc, Chết vì Tây Hán lúc tam phân. Chết như Hưng Đạo, hồn thành thánh, Chết tựa Trưng Vương, phách hoá thần. Chết cụ Tây Hồ danh chẳng chết, Chết mà vì nước, chế

Tình tự với rượu bài 2

Thơ   •   08.11.2021
Mưa khéo trêu nhau gió chọc nhau, Núi sông bỏ chặt những dây sầu. Bà đâu vắng ngắt bà cùng chén, Bạn luống trông hoài, bạn với bầu Khấn nguyện đàn sau chim đỉnh núi. Kêu rêu hồn nước cuốc đêm thu. Trời ơi, chớ bảo say là quấy! Trời nếu như tôi cũng g

Vào thành

Thơ   •   08.11.2021
Vào thành ra cửa Ðông Xe ngựa chạy tứ tung Vào thành ra cửa Tây Sa gấm rực như mây Vào thành ra cửa Nam Áo mũ đỏ pha chàm Vào thành ra cửa Bắc Mưa gió đen hơn mực Dạo khắp trong với ngoài Ðàn địch vang tai trời Ðau lòng có một người! Hỏi ai? Ai biế

Đá tự thuật bài 1

Thơ   •   08.11.2021
Tên tôi là Đá vẫn trời trao, Hàn thử phong sương trải biết bao. Một tấm gan bền thi với đạn, Muôn cân xương cứng chọi cùng dao. Đau trời khuyết phải liều thân vá, Tức biển sâu, nên ném khối vào, Đoàn thể may còn vô số mạnh, Ức muôn hòn chất thấy

Mười bài thơ Tết - Nhà giàu

Thơ   •   08.11.2021
Than trách thây ai trẻ với già Ta vui cái thú sống riêng ta Xe hơi chen chúc dừng đầy ngõ Áo gấm vào ra rộn cả nhà Tiếng chúc tiếng mừng xen tiếng pháo Câu cười, câu tán lẫn câu ca Tết như thế mãi vui đâu hết Sông biển mây rừng chán ngó xa

Con đò trên sông

Thơ   •   08.11.2021
Cái kiếp sinh ra ở giữa vời Quản bao vào lộng lại ra khơi Tha hồ giông tố liều theo nước Nào kể công lao cốt vớt người Hào hiệp giang hồ đều bạn cả Kiên trinh tiết tháo có trời soi Thế gian ai kể tri âm đó Không nước thôi thời hết ngược xuôi!

Vô đề (III) bài 5

Thơ   •   08.11.2021
Ai biết trời Nam hãy có người, Sịch nghe tưởng ngỡ sấm bên tai. Lông hồng coi nhẹ vàng muôn lượng, Ngôi quý xem nhường dép nửa đôi. Phơi tỏ cùng trời gan đỏ chói, Nhá nhem thây kệ mắt đen thui. Ví chăng kịp lúc làm vai vế, Sau ngựa Châu xin quất ngọ

Nói chuyện với cây cừa bên thuyền

Thơ   •   08.11.2021
Nhân duyên lạ thiệt lão cùng mầy, Chung chiếc thuyền con bấy tháng ngày, Lấp biển đây đã khô tuỷ đá, Che trời đó cũng sói đầu cây. Nếu còn thời thế cho xoay ngón, Há lẽ anh hùng mãi bó tay? Thôi lão cùng mầy trò chuyện khoác, Chán chi hùm gió với rồ

Phu xe than trời mưa bài 1

Thơ   •   08.11.2021
Gió dập mưa dồn dợn tứ tung, Trời ôi sao nỡ hiếp thằng cùng? Bùn lầy choán cả trăm đường ngả, Tơi nón đành riêng một núi sông. Nuôi xác kìa ai thêm nặng thịt, Gò lưng khiến tớ quá đau lòng. Cha trời con cũng con chung cả, Tuồng bất bình kia có chán k

Đêm ngồi một mình bài 2

Thơ   •   08.11.2021
Khuya khoắt mình riêng nghĩ vắn dài, Ngó xuôi ngó ngược bóng theo người. Nhét năm ba chữ thêm đầy bụng, Kể ức ngàn thu, quá ngán đời. Ếch réo tư bề mừng được nước, Dế ngâm bốn vách khóc không trời. Thôi thì mình biết mình là đủ, Cũng chẳng chiều ai c

Hoạ “Thức khuya”

Thơ   •   08.11.2021
Chờ đợi trường danh tý chẳng màng, Sao ăn không ngọt, ngủ không an? Trăm năm ngán đó tuồng đâu bể, Muôn họ nhờ ai bạn chiếu chăn. Cửa sấm gớm ghê người đánh trống, Tai trâu mệt mỏi khách đưa đàn. Lòng sen đàng đẵng tơ sen vướng, Mưa gió bao phen gốc

Đọc tập thơ Cao Bá Quát bài 3

Thơ   •   08.11.2021
Thấy vui liền vác tập thơ ra, Đồ nhắm xưa nay cụ với ta. Son mực thảy thừa oan kiếp giấy. Gió mưa lầm lạc rủi đời hoa. Tấm bia vạn cổ trời đề chữ, Nắm cốt ba sinh đất gán nhà. Trên án hương tâm, hồn hỡi dậy. Sau ly rượu cúc, trước chung trà.

Thác lời Nguyễn Thái Học cùng chị em cô Giang, Bắc bài 1 - Cô khóc cậu

Thơ   •   08.11.2021
Thình lình một tiếng sét ngang lưng, Nuốt nghẹn tình tơ xiết nói năng. Mây mịt mờ xanh trời vẫn hắc, Giọt chan chứa đổ, bể khôn bằng. Thân vàng đành cậu liều theo cái, Dạ tuyết thôi em gởi với trăng. May nữa duyên sau còn gặp gỡ, Suối vàng cười nụ có

Thuyền đêm trời lụt tứ tuyệt bài 1

Thơ   •   08.11.2021
Dưới đèn bên gối gió thu vào, Chào bạn lâu nay ở chốn nào? Một tiếng hát chài kinh thột dậy, Té ra trời biển cách xa nhau!

Hoạ bài “Vịnh bức dư đồ rách” của Tản Đà bài 2

Thơ   •   08.11.2021
Hoá rách ra lành thế mới hay, Trời giăng giấy khắp, đất hồ đầy. Non sông sẵn vóc thêu hoa gấm, Gan óc ghe phen trổ gió mây. Trắng úa, hồng tươi tuỳ thợ ý, Bột rền, keo dẻo cốt thầy tay. Người đà mới mới ta nên mới, Bồi vá mà chi, khéo khuấy rầy.

Gửi bạn bài 3

Thơ   •   08.11.2021
Ước ao gió thổi Bác vào kinh, Gió thổi Nam hoài, quá bực minh Nếu có tàu bay lên vặn miết, Trong ba mươi phút tới thành Vinh.

Phan Bội Châu khóc cháu

Thơ   •   08.11.2021
Thoát nghe đến tiếng cụ nghè Ôn, Dầu cháu cũng thương, chẳng lọ con. Chín suối bao giờ quên lịch sử, Nghìn thu chưa dễ thác linh hồn. Bác còn nhớ cháu khi trò chuyện, Nay đã hồn xưa nợ nước non! Khóc chẳng làm gì, thôi phải hát, Sống như thác vậy, ch

Cảm tác nhân ngày đệ bát chu niên cụ Phan Tây Hồ

Thơ   •   08.11.2021
Tám chín năm vắng khách hào hùng Ngàn bốn mặt non sông chiều tịch mịch Nếu lúc nọ mang em đi nốt quách Chốn suối vàng thần tịch chuyện trong ngoài Anh khuây buồn, anh cũng chung vui Bao mưa gió thây trời và kệ đất Phan còn đó, anh đâu sao vắng ngắt N

Than thở một mình tính không ngủ được bài 3

Thơ   •   08.11.2021
Chẳng trách gì ai chỉ trách mình, Vì mình nhầm lỗi uổng tài tình. Miệng cười ghê gớm đen pha bạc, Đống cát lô nhô sỏi với sành. Toan, dạ ấy phơi, lòng ấy tỏ, Nhưng chân chưa vững bước chưa lanh. Hỏi trời, trời biết say hay tỉnh, Muốn hét to lên, lạ

Tuyệt cú bài 6

Thơ   •   08.11.2021
Máy chuyển tư mùa xuân hạ chóng, Gương treo muôn dặm Bắc Nam soi. Thân già lận đận ôm đầu chịu, Bạn trẻ hung băng mở mắt coi.

Tỉnh quốc dân phú

Thơ   •   08.11.2021
Liếc xem phong thổ; Nghe tiếng quốc âm. Ở ống thì dài, ổ bầu thì tròn, đã biết ngạn ngôn vẫn có; Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, cho hay cổ huấn đã nhằm. Sống nhiều tuổi biết nhiều điều, cổ nhân đã dạy; Hơn một ngày hay một chước, tiền định chẳng

Đề bia Ấu Triệu

Thơ   •   08.11.2021
Lọ là các cậu, lọ là ông, Ai bảo rằng thư chẳng phải hùng. Miệng có chào lòng quên sấm sét, Gan đành bỏ mạng tiếc non sông. Dây lưng một dải bền hơn sắt, Nét máu nghìn thu đậm với hồng. Ai biết hỏi chăng thời chớ hỏi, Hỏi hòn đá nọ biết hau không?

Câu đối điếu cụ nghè Tập Xuyên Ngô Đức Kế

Thơ   •   08.11.2021
Chân mây góc biển gần ba chục xuân thu, duyên gặp gỡ chẳng bao lăm, tình già trẻ, nghĩa anh em, hợp hợp ly ly, trách nỗi trời xanh trêu trớ quái; Gió Á mưa Âu giữa hai mươi thế kỷ, chuyện buồn cười còn lắm nhỉ, cảnh tự do, miền cực lạc, phi phi thị

Tuyệt cú bài 1

Thơ   •   08.11.2021
Ba gian nhà dột trời soi bụng, Năm tấm rèm chong gió chọc đầu. Sớm tưới ngành hoa mây tới phủ, Đêm xem kinh Phật nguyệt vào hầu.

Điếu Phan Văn Trường

Thơ   •   08.11.2021
Tự tùng phân thủ, lục tải dư tương ức đán tương văn, vọng Ba Lê, vọng Tây Cống, chuyển vọng Đông Kinh, thiên hải thương mang, thuỳ lão lệ; Tổng cá thương tâm, bách niên trung đồng sinh nghi đồng tử, khốc Tây Hồ, khốc Tập Xuyên hựu khốc phu tử, giang

Trách trời hạn bài 2

Thơ   •   08.11.2021
Hạn mãi trời toan giết chúng con, Mấy lâu mong nước, nước đâu còn! May chi cô cóc chưa khan tiếng, Tội quá thân lươn dám quản bùn. Khô quá đồng vàng trên sáu thẻ, Rồi đây giá gạo dưới ba lon. Nếu ông cứ hạn này mãi mãi, Dốc cả sông mà chảy cả non.

Lòng tự nhượng

Thơ   •   08.11.2021
Gà chung một lồng, Cá chung một vũng. Dành ăn đua uống, Lúc nhúc lao nhao. Há có lẽ nào, Ta cũng như nó. Đạo trời rành rõ, Có trẻ có già. Già là ông cha, Trẻ là con cháu. Ông cha ta mộ, Con cháu ta yêu. Nhịn ít nhường nhiều, Ấy là phải lẽ. Tham tài b

Trách trời hạn bài 3

Thơ   •   08.11.2021
Thần hạn rồi đây đến thế nào? Mỡ dầu trăm họ rẻ hơn bèo. Nam phương hoá đức càng dong tới, Đông để xuân phong lựa dịp vào. Mây luống bồi hồi rồng dưới giếng, Lửa e chan chứa cá trong ao. Nếu hi sinh lão mà mưa tới, Chi chút thân già dám tiếc sao?

Tượng vôi đứng trước cửa đền sập

Thơ   •   08.11.2021
Khéo khéo làm chi đứng mãi đây? Râu mày, áo mão lại cân đai. Thành xiên đất lở đành trương mắt, Kẻ vái người van cứ điếc tai! Xôi thịt quanh năm gào lễ cúng, Cửa nhà trăm vạ mặc thây ai! Thần quyền mạt vận, hay chăng nhỉ? Mưa gió tan tành một đống vô

Thuyền đêm trời lụt tứ tuyệt bài 10

Thơ   •   08.11.2021
Dưới cầu Bến Ngự dựa cây sung, Một chiếc thuyền con sóng tứ tung. Giữa kiếp trầm luân ôi các bạn, Gánh non lấp bể gắng nhau cùng!

Ngồi dưới cây tùng tức cảnh bài 2

Thơ   •   08.11.2021
Hỏi trời, ông có hiểu chăng ông? Lão ấy là ai? Bạn với tùng. Lạnh chẳng sờn gan, sương hết phép, Nóng càng tươi lá, nắng ghê lòng. Bao phen gió sấm từng nuôi hạc, Chờ dịp mây mưa sẽ hoá rồng. Trời cũng cười cho đời tẻ nhỉ? Một cây cổ thụ, một thằng

Mừng Đông Dương tạp chí

Thơ   •   08.11.2021
“Kê kí minh hĩ! Đông phương minh hĩ!“ Đọc hai câu thơ ấy, vội mừng ngâm. Đêm năm canh ảm đạm âm thầm Gáy một tiếng vang ầm ba bốn mặt! Thôi giục vừng hồng trên quả đất, Sau tiếng gà gáy bỗng thấy mặt trời lên. Màn mây mù quét sạch, hiện thanh thiên,

Xuân cảm

Thơ   •   08.11.2021
Xuân cũ vừa qua, xuân mới tới Cảnh tầm xuân mới cả nước non này Kìa lều tranh vách đất, nọ thành quách lâu đài Quang cảnh thảy trong ngoài đua vẻ mới Khách tầm xuân dập dìu lui tới Cảnh xuân vui, phơi phới cả bầu trời Thấy xuân qua xin bày tỏ đôi lờ

Đêm trăng lên núi Ngự Bình bài 1

Thơ   •   08.11.2021
Cây dáng xanh um, nguyệt dáng trong Ngự Bình sơn, phải núi mình không? Đát trơ trẽn mặt, non như thẹn, Gió gớm ghê chiều, đá dễ long. Trải mấy bể dâu và bức hoạ, Nỏ bao mưa nắng một chồi thông. Bốn mươi năm trước từng bầu bạn, Ông nhớ mình chăng? Sẽ

Mừng Tết

Thơ   •   08.11.2021
Mừng lúc gặp tam đương thai thái, Cờ gió đông phấp phới trước thềm hoa. Đàn chim oanh cất tiếng nhặt khoan. Xui giục khách mở màn ngồi dậy nói. À Tết, Tết rày đà tới đó, Tết những gì xin hỏi họ nhà ta? Kìa nhà pháo nổ, kìa cửa treo hoa; Kìa xôi thị

Thơ viết trong tù bài 2

Thơ   •   08.11.2021
Xuống sáu mươi năm ở cõi đời, Hôm nay duyên nợ thế là thôi! Bình sinh chí khí ra sao nhỉ? Trăng dưới dòng sông mây giữa trời.

Bánh mì

Thơ   •   08.11.2021
Mì kia gốc phải nước mình không? Nghe tiếng rao mì thốt động lòng. Chiếc bánh não nùng mùi đất lạ, Bát cơm đau đớn máu cha ông. Văn minh những vỏ chưng ba mặt, Thấm thía tim gan lệ mấy dòng. Nhớ lại sáu mươi năm trở ngược. Say mì lắm kẻ bán non sông.

Nghĩa vụ với xã hội

Thơ   •   08.11.2021
Tứ bề xã hội, Bao bọc mình ta. Từ gần đến xa, Một giây vấn vít. Vải nhờ gái dệt, Ruộng nhờ trai cày. No ấm hàng ngày, Là ơn người đó. Buôn nhờ chợ búa, Nghề có thợ thuyền. Ăn tiêu quanh niên, Nợ người sao khỏi. Nếu không xã hội, Còn có mình đâu? Ta p

Tết

Thơ   •   08.11.2021
Trái Đất xoay hoài chả biết mỏi, Chạy quanh giáp vòng lại chạy lại, Ba trăm sáu chục lẻ năm ngày, Cái tuồng năm mới thấy diễn mãi, Ngày tháng như nước cứ chảy xuôi Âm lịch, dương lịch thêm lôi thôi, Trời già thinh thinh chẳng thèm nói, Để trẻ xôn xa

Tính tự động

Thơ   •   08.11.2021
Trời cha đất mẹ, Mới giáng sinh ta. Một tiếng khóc oà, Ta ra đời đó. Nhơn nhơn con đỏ, Tự nhiên nhi nhiên. Chẳng cậy ai khuyên, Chẳng phiền ai giục. Chưa rờ đùm bọc, Đã sẵn cơ quan. Hay lật hay trườn, Hay bò hay chựng. Chốc đà hay đứng, Chốc lại hay

Nghĩa vụ làm người

Thơ   •   08.11.2021
Tằm siêng kéo tơ, Ong chăm gây mật. Mèo lo bắt chuột, Gà cần gáy đêm. Chức phận phải làm, Vật gì cũng có. Huống người ta đó, Nghĩa vụ rất to. Trời đã phó cho, Mình nên gánh vác. Nếu mình lười nhác, Chớ nể ăn suông. Vá áo túi cơm, Biết bao xấu hổ. Đầ

Hình người

Thơ   •   08.11.2021
Lò trời đúc nặn, Ta được làm người. Đầu cao đội trời, Chân dày đạp đất. Sáng đôi con mắt, Tỏ đôi lỗ tai. Đôi vế đôi vai, Chân tay cứng cỏi. Vẫy ba tấc lưỡi, Núi bể rung rinh. Vươn bảy thước mình, Dọc ngang trời đất. Xét suy vạn vật, Lại có óc khôn. Ó