Những người không chết

Thơ   •   Thứ bảy, 23/10/2021, 14:22 PM

Kính tặng anh Nguyễn Chí Diểu Anh với tôi giữa bốn tường vôi lạnh Lặng nhìn nhau, lựa phải nói năng chi! Anh nghe thu rứt lá gọi đời đi Tôi thấy cả một mùa xuân bước lại. Anh là một thuỷ thủ già vững lái Tôi, bên anh là bạn mới cầm chèo Gần nhau đây

Nội dung bài thơ: Những người không chết

Kính tặng anh Nguyễn Chí Diểu

Anh với tôi giữa bốn tường vôi lạnh

Lặng nhìn nhau, lựa phải nói năng chi!

Anh nghe thu rứt lá gọi đời đi

Tôi thấy cả một mùa xuân bước lại.

Anh là một thuỷ thủ già vững lái

Tôi, bên anh là bạn mới cầm chèo

Gần nhau đây mà xa biết bao nhiêu

Giữa hai đứa mênh mông là biển rộng!

Thuyền anh đã bao lần theo ngọn sóng

Trôi điêu linh trên vực mặn không cùng

Cánh buồm xưa kiêu hãnh gạt cuồng phong

Nay tơi tả rủ dòng trên cột lỏng

Và mạn ván miên man theo nhịp sóng

Chiều hôm nay giông tố giạt vô bờ

Chiều hôm nay, trên bãi đá chơ vơ

Tôi đứng ngó thuyền anh trơ xác chết

Ôi trong đó biết bao ngày oanh liệt!

Chết hay không, nhân loại, những linh hồn

Đã từng đau khổ lắm, đã tiêu non

Tất cả máu của một thời trai trẻ

Để đem lại cho Người ngày mới mẻ?

Không! Không! Không! Anh không chết. Trong tôi

Ý đời anh đã nẩy lộc đâm chồi

Trong cân não của một loài cơ cực

Anh đương sống với bao nhiêu sinh lực

Của thân cây đương buổi nhựa lên cành!

Kim nam châm đã hướng dẫn đời anh

Tôi sẵn có trong tay từ thuở ấy

Đường đi đó, nhổ sào lên, tôi lái

Chiếc thuyền tôi vui lướt giữa muôn thuyền

Nào cần chi biển rộng dẫu bình yên

Hay ghê gớm nổi cồn cao sóng dữ

Tôi cứ lái cho tới ngày mệt lử

Một chiều kia, dù lại cũng như anh

Trở về đây trong mạn ván tan lành

Giữa lúc những thuyền kia lướt tới.


Bài thơ Những người không chết của tác giả Nhà thơ Tố Hữu - Nguyễn Kim Thành, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.

Nhà thơ Tố Hữu - Nguyễn Kim Thành

Nghệ danh: Tố Hữu

Tên thật: Nguyễn Kim Thành

Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Tố Hữu - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác

icon Những người không chết,Thơ Tố Hữu

Tổng hợp

Cùng tập thơ: Máu lửa

Đông Kinh nhuộm máu

Thơ   •   23.10.2021
Tặng những người đàn bà Nhật chết trên đường sắt Đông Kinh Nhật hoàng! Nhật hoàng! Trên ngai vàng chễm chệ Uất hận của Phù Tang Đã vang cùng sóng bể! Trong lầu son lộng lẫy Phe phẩy quạt ngà xinh Nghe không ngươi huyết chảy Trên đường sắt Đông Kinh?

Hi vọng

Thơ   •   23.10.2021
Liên Xô nở trước đời tôi ba tuổi Hai mươi xuân gội nhựa ướt đầu xanh Có bao nhiêu đem khởi cuộc hành trình Tôi chất cả vào rương còn lưng lẻo Ồ vui quá! Rộn ràng trên vạn nẻo Bốn phương trời và sau dấu muôn chân Cũng như tôi, tất cả tuổi đương xuâ

Hồn chiến sĩ

Thơ   •   23.10.2021
Em hãy vặn dây đàn lên tí nữa Và hãy cao giọng hát khúc sầu bi! Đưa ngón tay nhỏ mềm, em hãy lựa Tiếng đàn sao cho nức nở lâm ly! Em không khóc, nhưng sao anh muốn khóc Em không than, anh lại những buồn đau Con chim non không đợi chờ cánh mọc Cơ khổ

Chiều

Thơ   •   23.10.2021
Lão ngồi bên cửa sổ Trong nắng nhạt chiều thu Còng lưng đan chiếc rổ Mai bán lấy vài xu. Bàn tay khô lẩy bẩy Kéo mũi lạt tre vàng Theo điệu buồn run rẩy Trên làn môi khô khan Cho tới khi chiều tắt Đôi ngọn lá vàng rơi Vô tình qua trước mắt Lão buông

Dửng dưng

Thơ   •   23.10.2021
Du khách bảo đây vườn kín đáo Với hương dìu dịu, ý ngàn xưa Thời mây xanh nhạt màu hư ảo Đây xứ mơ màng, đây xứ thơ... Cô gái thẫn thờ vê áo mỏng, Nghiêng nghiêng vành nón dáng chờ ai Ven bờ sông phẳng con đò mộng Lả lướt đi về trong gió mai... Thành

Tiếng hát sông Hương

Thơ   •   23.10.2021
       Trên dòng Hương Giang        Em buông mái chèo        Trời trong veo        Nước trong veo  &

Tháp đổ

Thơ   •   23.10.2021
Ai lẩn thẩn đem màu tươi hoa lá Rắc trên cành khô chết nhựa trong cây? Ai khờ dại nhặt từng viên gạch rã Băng bó sườn cổ tháp đã lung lay? Cây dù gượng xanh lại ngày xuân cũ Tháp dù mong hàn lại vết phong sương Mộng ảo tất! Gió lùa cây xiêu đổ Tháp c

Ý xuân

Thơ   •   23.10.2021
Xuân bước nhẹ trên nhành non lá mới Bạn đời ơi, vui chút với trời hồng! Hết lạnh rồi, gió bắc với mưa đông Đây nắng tới với chim ca lanh lảnh Thì vui chút cho hồn thêm nhựa mạnh Gân thêm săn và máu hận thêm nồng! Đời lạt mùi và đau đớn bất công Là để

Như những con tầu

Thơ   •   23.10.2021
Khi ta đã say mùi hương chân lý Đời đắng cay không một chút ngọt bùi Đời đau buồn không một tiếng cười vui Đời đen tối phải đi tìm ánh sáng Ta bước tới. Chỉ một đường: Cách mạng Vững lòng tin sẽ nắm chắc thành công Như những con tàu giữa biển mênh mô

Quyết để kháng

Thơ   •   23.10.2021
Đàn báo Nhật giật mình khi chợt hiểu Lầm hoài thai một ảo mộng ngông cuồng Nó dậy rồi, sư tử của phương Đông Nó đã dậy, oai phong và dũng hãn. Giữa sông núi điêu linh dày khói đạn Tưởng cầm tay thân ái của Mao - Chu? Cả Trung Hoa nhất thống chống quâ

Hầm người

Thơ   •   23.10.2021
Bao nhiêu hy vọng đem ngày mới Với cả trời vui phủ địa cầu Tôi đã nuôi trong lòng phấn khởi Từ ngày chân bước xuống hầm sâu Nơi rộng mênh mông không giới hạn Cơ chừng xây trải mấy muôn năm Hồn tôi - ôi đã, theo đèn bạn Trông thấy xương khô trắng đấ

Tương tri

Thơ   •   23.10.2021
Anh không hỏi từ đâu Em lạc loài trôi tới Hỏi mà chi em hỡi Càng thêm tủi lòng nhau! Anh đã biết rằng em Sống rày đây mai đó Trong bụi đường sương gió Bên xó chợ chân thềm. Chiều hôm nay gió lạnh Đẩy em tới buồng anh Em ơi nghèo không bánh Anh chỉ có

Tình thương với chiến tranh

Thơ   •   23.10.2021
Gửi những bà mẹ và những người vợ Nhật, Đức, Ý Hỡi những bà mẹ hiền Hỡi những bà đáng kính Đang não nuột ưu phiền Nỗi chồng con đi lính! Các bà đã từng trải Biết bao nhiêu ngày đêm Trong một trời sợ hãi Riết chặt những bầu tim. Các bà đã từng trông Q

Đi đi em!

Thơ   •   21.10.2021
Rứa là hết! Chiều ni em đi mãi Còn mong chi ngày trở lại Phước ơi! Quên làm sao, em hỡi, lúc chia phôi Bởi khác cảnh, hai đứa mình nghẹn nói. Em len lét, cúi đầu, tay xách gói Áo quần dơ, cắp chiếc nón le te Vẫn chưa thôi, lời day dứt nặng nề Hàng dâ

Xuân lòng

Thơ   •   23.10.2021
Nắng xuân tưới trên thân dừa xanh dịu Tàu cau non lấp loáng muôn gươm xanh Ánh nhởn nhơ đùa quả non trắng phếu Và chảy tan qua kẽ lá vườn chanh. Gió nhè nhẹ, hương cỏ cây nhè nhẹ Thoảng bay lên, hương mạ dưới đồng xa Tự đâu đó, hương muôn hoa mới hé

Liên hiệp lại

Thơ   •   23.10.2021
Vô sản thế giới liên hiệp lại! (Các Mác) Khóc là nhục. Rên, hèn. Van, yếu đuối Và dại khờ là những lũ người câm Trên đường đi như những bóng âm thầm Nhận đau khổ mà gởi vào im lặng. Đời ta đã chứa bao nhiêu cay đắng Bao nhiêu xương, bao nhiê

Mồ côi

Thơ   •   23.10.2021
Con chim non rũ cánh Đi tìm tổ bơ vơ Quanh nẻo rừng hiu quạnh Lướt mướt dưới dòng mưa. Con chim non chiu chít Lá động khóc tràn trề Chao ôi buồn da diết Chim ơi biết đâu về. Gió lùa mưa rơi rơi Trên nẻo đường sương lạnh Đi về đâu em ơi Phơi thân tà

Vú em

Thơ   •   23.10.2021
Nàng gửi con về nương xóm cũ Nghẹn ngào trở lại đẩy xe nôi Rồi từ hôm ấy, ôm con chủ Trong cánh tay êm, luống ngậm ngùi Nàng nhớ con nằm trong tổ lạnh Không chăn, không nệm ấm, không màn. Biết đâu trong những giờ hiu quạnh Nó gọi tên nàng tiếng đã kh

Những người không chết

Thơ   •   23.10.2021
Kính tặng anh Nguyễn Chí Diểu Anh với tôi giữa bốn tường vôi lạnh Lặng nhìn nhau, lựa phải nói năng chi! Anh nghe thu rứt lá gọi đời đi Tôi thấy cả một mùa xuân bước lại. Anh là một thuỷ thủ già vững lái Tôi, bên anh là bạn mới cầm chèo Gần nhau đây

Ly rượu thọ

Thơ   •   23.10.2021
Mã Chiếm Sơn buông cương và ngẫm nghĩ Ngựa rung đầu hí lạnh giữa tàn quân Đồi phong xa bốc khói, đỉnh non gần Đã khuất phục dưới lá cờ binh Nhật. Trán kiêu hãnh lần đầu trông xuống đất Mã nghẹn ngào: “Thôi hết, Mãn Châu ơi!” Và quân binh cúi lặng chẳ

Hãy đứng dậy

Thơ   •   23.10.2021
Người ta lớn bởi vì ngươi cúi xuống Hỡi nhân dân hãy đứng thẳng lên! (Ma-rat) Người ta lớn bởi vì ta quỳ xuống Có gì đâu ta cầu khẩn van lơn? Có gì đâu ta ôm mãi căm hờn? Hãy đứng dậy, ta có quyền vui sống! Ai đi gõ vào cửa lòng lạnh ngắt Và

Lao Bảo

Thơ   •   23.10.2021
Đèo cao vút vươn mình trong lau xám Đá uy nghiêm trầm mặc dưới trời tro Gió nói gì với rừng sâu u ám Đường sao run, tê tái cả hồn thơ! Xe dừng lại! Tường ai xây tháp núi? Một thành trì đổ nát những ngày xưa Của một giống dân vùi trong máu bụi Nay điê

Hai đứa bé

Thơ   •   23.10.2021
Tôi không muốn mời anh đi xa lạ Tìm đau thương trong xã hội điêu tàn. Kể làm sao cho hết cảnh lầm than Lúc trái ngược đã tràn đầy tất cả! Này đây anh, một bức tranh gần gũi: Nó thô sơ? Có lẽ. Nhưng trung thành. Nó tầm thường? Nhưng chính bởi hồn anh

Tiếng sáo Ly Quê

Thơ   •   23.10.2021
Ly Quê trên súng thần công Xinh xinh như một tiên đồng Bồng Lai Trăng khuya len xuống rừng dài Đường non thăm thẳm, đá gài lô nhô Hồng quân mê mải sông hồ Đêm nay tạm nghỉ bên bờ suối reo Đêm nay như những chiều chiều Đôi con chim đứng lưng đèo ngẩ

Từ ấy

Thơ   •   23.10.2021
Từ ấy trong tôi bừng nắng hạ Mặt trời chân lý chói qua tim Hồn tôi là một vườn hoa lá Rất đậm hương và rộn tiếng chim... Tôi buộc lòng tôi với mọi người Để tình trang trải với trăm nơi Để hồn tôi với bao hồn khổ Gần gũi nhau thêm mạnh khối đời Tôi đã

Hỏi cụ Ngáo

Thơ   •   23.10.2021
Nghe nói ngày xưa lão chặt đầu Đầu xanh đầu bạc, tội gì đâu? Sao không chặt hết đầu bao đứa, Mũ mão rồng bay, áo phượng chầu? Nay lão vác tròng đi thịt chó Chó vàng chó mực, tội gì đâu? Sao không thịt hết bao con đó Liếm gót giầy Tây, béo mượt đầu?

Lão đầy tớ

Thơ   •   23.10.2021
Lão trương hai bàn tay Nhìn tôi và trắng trợn: “Tôi không hay đùa bỡn, Làm việc quá trâu cày Đến già, còn bửa củi Gánh nước, cuốc vườn cau Đất bụi lấm đầy đầu Mà chủ còn hắt hủi! Như cái kiếp ăn mày Ngồi ăn trang góc xó Buồn thiu như con chó Áo rách