Say thơ
Thơ
•
Thứ sáu, 05/11/2021, 15:08 PM
Ước gì chữ bật ra Thơ Vàng rung lên tiếng, ta sờ được yêu Ðem mình choán hết Cô liêu Mở toang âm hưởng ra chiều vu vơ Tai ngây ngất nhạc không bờ Hồn điên ép nát mơ hồ giữa tay Cho cuồng tư tưởng cho say Ðê mê nhân thế đã đầy ánh trăng Thơ thiêng thổ
Nội dung bài thơ: Say thơ
Ước gì chữ bật ra Thơ
Vàng rung lên tiếng, ta sờ được yêu
Ðem mình choán hết Cô liêu
Mở toang âm hưởng ra chiều vu vơ
Tai ngây ngất nhạc không bờ
Hồn điên ép nát mơ hồ giữa tay
Cho cuồng tư tưởng cho say
Ðê mê nhân thế đã đầy ánh trăng
Thơ thiêng thổn thức cung Hằng
Một trang suối chảy, muôn lằn sáng reo
Chìm trong Nhớ, chết trong Yêu
Quên, quên hết cả nỗi nghèo tứ thi
Cho hồn đau đến mê si
Trăng bay rớt sáng, lời đi bật lòa
Ta càng víu được mơ hoa
Càng phai thế sự, cành xa nhân tình
Bài thơ Say thơ của tác giả Nhà thơ Hồ Dzếnh - Hà Triệu Anh, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.
Nhà thơ Hồ Dzếnh - Hà Triệu Anh
Nghệ danh: Hồ Dzếnh
Tên thật: Hà Triệu Anh
Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Hồ Dzếnh - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác
Tác giả Hồ Dzếnh, Thơ Hồ Dzếnh, Tập thơ Hoa xuân đất Việt
Cùng tập thơ: Hoa xuân đất Việt (1946)
Thơ
•
05.11.2021
Mẹ tôi sống lặng trong làng nhỏ Ðâu biết thời gian đổi mới rồi Lòng vẫn đau buồn thiên vạn cổ Nào hay non nước đã reo vui Bồ hôi cứ thấm từng thân áo Lưng mãi còng trên lớp bụi đời Mẹ vẫn điềm nhiên trong dáng lão Vun trồng mấy luống bắp, khoai tươ
Thơ
•
05.11.2021
Ai đã sống như ta thời chói lói Lưỡi gươm vàng đâm suốt bản đồ Âu Khúc chiến thắng cao lừng trời vòi vọi Cờ nguyên nhung mừng đóng gió Tây Châu Thuở ấy, quân Nguyên áo giáp, nhung Tay huơi hoa kích, đẹp vô cùng Ngựa phi nuốt chửng ngày trăm dặm Nắng
Thơ
•
05.11.2021
Ta không muốn nắn cung đàn Ðêm xưa dạo dưới trăng vàng đợi Em Bền gì mấy thoáng hương duyên Ðẹp gì mấy sợi mây huyền gợi mơ Thơ dâng ngùn ngụt sắc cờ Máu tươi hoen ố những giờ ái ân Quen chân là khách dương trần Trái tim đau xót bao lần vì yêu Bình m
Thơ
•
05.11.2021
Ta biết Ngươi là Hoa Xuân Đất Việt! Tuổi xanh thắm nhưng lòng sôi chính huyết Tóc bừng bừng nhưng ngút chí Non sông Ngươi thèm say vũ bão, khát xung phong Mơ chinh chiến vỡ tung lòng tủi cực Ôi Nam Việt! Ôi hờn Non nước nhục Tám mươi năm đau xót, tám
Thơ
•
05.11.2021
Ta trả lại cho đàn cung nhớ tiếc Cho mùa thu những xác lá vàng rơi Ta trả lại cả u hoài, thống thiết Khi xuân về bừng sáng nên cây tươi Ta nghiêng kính trước xuân hồng đất nước Lửa yêu đời thiêu cháy chuyện ngày xưa Như sóng cả tràn lan niềm mộng ước
Thơ
•
05.11.2021
Non sông đương lúc bừng bừng dậy Khí vũ hiên ngang dồn mọi lòng... Bút hỡi, thiêng liêng, người hãy cháy Kiếm thần kia ánh lên từng không Ta đứng nơi đây nguyện một lời: "Non kia dù lở, bãi kia bồi Ðất thiêng không để dành hai giống Linh khí Trờ
Thơ
•
05.11.2021
Giở lần trang sách xưa Nhớ thời áp bức Giang sơn ơi! lòng Ngươi nguội đau chưa? Mộng đời Ngươi đã thức? Cõi trần ai đêm nay ta bơ vơ Giật mình cảm xúc... Hận muốn toát ra thơ Tình tan vào uất ức Hồn đau run mơ tưởng bóng cờ Ghi dấu những ngày quốc nh
Thơ
•
05.11.2021
Tặng Trang-Biểu-Huệ Về làm chi nữa nơi đây Xứ run rét mướt, cõi đầy bồng hoang Thành xưa: từng lớp điêu tàn Ðường xưa: di ảnh muôn vàn lá rơi Tiến lên: nắng ngụt chân trời Trở về chi, nước non hời xác xơ! Mắt say ánh máu pha cờ Bước chân run giữa ha