Tây Ninh

Thơ   •   Thứ ba, 02/11/2021, 16:45 PM

Nơi ngỡ hấp dẫn tôi bằng ngọn núi Bà Đen, Cô tu sĩ làm thơ chỉ đường cho Giải phóng, Toà thánh thất vàng son, thâm u và bí ẩn, Hay rừng cao su trùng điệp tới chân trời... Biên giới một màu xanh, như dấu nối không lời Dải đất ba mươi năm, bao lối mò

Nội dung bài thơ: Tây Ninh

Nơi ngỡ hấp dẫn tôi bằng ngọn núi Bà Đen,

Cô tu sĩ làm thơ chỉ đường cho Giải phóng,

Toà thánh thất vàng son, thâm u và bí ẩn,

Hay rừng cao su trùng điệp tới chân trời...

Biên giới một màu xanh, như dấu nối không lời

Dải đất ba mươi năm, bao lối mòn trùng điệp,

Đầu não chiến khu, khiến kẻ thù kinh khiếp,

Nơi khai sinh lá cờ Mặt trận đính vàng sao...

Những trảng cỏ miên man. Những đồn điền đất đỏ.

Vườn hồ tiêu và cây trái ngọt ngào.

Cô dân quân áo đen, cài dao và mắt xếch,

Chiếc xe ngựa buổi chiều lọc cọc giữa đồi cao...

                 *

Nhưng đấy là Tây Ninh trong lòng tôi tưởng tượng

Dãy phố thực lúc này tôi gặp dịu dàng hơn:

Con sông chảy xanh trong, chiếc cầu vòm cũ kỹ,

Mái nhà ngói nhỏ nhoi dưới bóng lá xanh rờn!

Có gì thật thiết tha trong nụ cười bình dị

Trong dáng bước tảo tần bà mẹ áo gầy vai,

Dáng em gái đi học về, buổi chiều đang cuốc đất

Một chút nắng dịu dàng trên tóc, mãi không phai!

Và thương cảm xiết bao những vạt hầm trú ẩn

Y như những năm còn bom đạn quân thù,

Vừa hậu phương, vừa chiến trường, hạt gạo đem

                                    sẻ nửa,

Biên giới sát tầm tay, đâu có dễ làm ngơ?

                 *

Tôi quên đi mọi dấu tích vàng son, mọi cảnh trí lạ kỳ,

Chỉ còn thực lòng mình, với gian khổ, buồn vui,

                                   phẫn nộ,

Đến gắn cùng các anh – những người kề cửa ngõ,

Làm mũi khiên che cuộc đời đầy ưu ái sau lưng.

Vườn hồ tiêu đang lên, nồng cay đến rưng rưng,

Mía đọng mật ngọt ngào, màu tươi dâng mát mắt...

Đơn giản quá, Tây Ninh! Đất này đâu thể khác,

Tôi trở lại những gì mộc nhất của hồn tôi!


Bài thơ Tây Ninh của tác giả Nhà thơ Bằng Việt - Nguyễn Việt Bằng, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.

Nhà thơ Bằng Việt - Nguyễn Việt Bằng

Nghệ danh: Bằng Việt

Tên thật: Nguyễn Việt Bằng

Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Bằng Việt - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác

icon Bằng Việt, Thơ Bằng Việt, Nhà thơ Bằng Việt, Tập thơ Khoảng cách giữa lời

Tổng hợp

Cùng tập thơ: Khoảng cách giữa lời (1984)

Giao hưởng số chín

Thơ   •   02.11.2021
Trước chiến tranh... Một lần, em thảng thốt Khi bất ngờ nghe "Giao hưởng của Niềm Vui" Em như lửa, em không rời được lửa, Thúc em yêu mọi khát vọng trên đời! Đấy là chiều mùa đông. Bom chưa rơi xuống phố, Chỉ thấy hạt cây cơm nguội rơi đầy.

Đọc lại “Dế mèn phiêu lưu ký”

Thơ   •   02.11.2021
Chia sẻ với bác Tô Hoài chút cảm nhận của tuổi thơ. Một chút buồn trong vắt và mong manh Như dĩ vãng xa xưa thức dậy, Bỗng phấp phỏng yêu đời biết mấy Trong nỗi bồn chồn ao ước bâng quơ! Không biết nên cười hay khóc Nôn nao vội vã lạ lùng, Nhớ da diế

Hoa phượng, lăng vua, phố chợ...

Thơ   •   02.11.2021
1 Trước tiên là màu hoa Màu đỏ chói, bay nồng nàn như lửa, Mùa hè này cộng với màu đỏ ấy Không gian xao động lạ lùng! Xao động của lòng tôi Thành phố thực quê hương! Thành phố của Nam Bình,           

Dọn về làng cũ

Thơ   •   02.11.2021
Già lắm rồi! Ông cụ tóc phau phau Hì hụi băng qua tranh lác một màu, Bàn chân đứng xoa xoa nền đất cũ Mười năm rồi! Vườn tược, cửa nhà đâu? Da đỏ như gạch cua, cụ bậm môi nín lặng: Đây chính thực làng ư? Đâu dấu mộ ông bà? Lượm bát nhang vỡ đôi, ngó

Bến Ninh Kiều

Thơ   •   02.11.2021
Lội rừng, ngày ấy có em, Đôi bờ đá ẩm, vắt sên bám nhiều. “Quê em có bến Ninh Kiều...” Bỗng dưng em kể suốt chiều tung tăng! Tháng Giêng trời giá căm căm, Đôi con cua cáy nhỏ bằng ngón tay! “Anh ăn gắng khoẻ đợt này, “Phải chi về miệt dưới đầy cá tôm

Đích

Thơ   •   02.11.2021
Tôi ao ước bao năm cái đích tận cùng! Năm 73, giữa rừng Một ban trưa, cây thưa, bóng sáng, Tần ngần nghe lặng phắc tiếng bom Hết tiếng súng thông đường như nhịp cầm canh, Trời quang loá và ve kêu rộ. Nhảy ùm xuống tắm sông Xê Ca Máng, Lần đầu tiên sa

Thời đại của tốc độ lớn

Thơ   •   02.11.2021
Chúng ta sống vào thời căng sức nhất Hơn mọi thời – sáu chục vạn năm qua! Hãy giả định: Lịch sử loài người dài 60 cây số Thì 58 cây số đầu là đất bãi, rừng hoang, Cây số thứ 59 mới tạo được những chiếc rìu bằng đá Cách ta 200 mét, mới có đế chế huy h

Tây Ninh

Thơ   •   02.11.2021
Nơi ngỡ hấp dẫn tôi bằng ngọn núi Bà Đen, Cô tu sĩ làm thơ chỉ đường cho Giải phóng, Toà thánh thất vàng son, thâm u và bí ẩn, Hay rừng cao su trùng điệp tới chân trời... Biên giới một màu xanh, như dấu nối không lời Dải đất ba mươi năm, bao lối mò

Khoảng cách giữa lời

Thơ   •   02.11.2021
Biết làm sao! Chúng ta quá nhiều lời Ngay ở chỗ lẽ ra cần nói ngắn! Bao lần em lẳng lặng Đủ khiến tôi bàng hoàng! Khi phần nói lấn hết phần được sống Lấn hết mọi điều tiềm ẩn giữa câu Thì vạn câu thơ cũng thành rẻ rúng Liệu còn gì vang vọng nữa trong

Thời lá đỏ

Thơ   •   02.11.2021
Nhớ những kỷ niệm cùng Phạm Tiến Duật Có một thời lá đỏ của chúng mình, Thời rất lắm ước ao, thời quá thừa xúc cảm, Thời của tình yêu bao la, thoáng đãng... Chúng mình yêu rừng tự đấy yêu đi! Sống với rừng nguyên thuỷ Nếp nghĩ trở về quy luật thiê

Hốc núi

Thơ   •   02.11.2021
Người kể chuyện ngồi im như tạc vào vách đá Mười ba năm ròng trôi qua mắt anh Đôi mắt sâu thăm thẳm Tôi rét run lên trong hốc núi mùa mưa Cơn mưa dai dẳng lạ! (Ngỡ mưa suốt tuần suốt tháng suốt năm đi nữa Vẫn có bao người dầm mưa đi qua!) Ngư

Trò chuyện với thành phố của đời mình

Thơ   •   02.11.2021
1 Tôi có những ước mơ trong thành phố cũ Như những ngôi sao tự tuổi chín mười... Sau hai mươi năm Chúng vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt xanh ngăn ngắt Lá bàng non ngày ấy đỏ lạ lùng Ước mơ chín, ngỡ chừng ăn thấy ngọt, Bàng vàng ươm rụng đầy lối đi, Ngườ

Mai mốt đến sông Đà

Thơ   •   02.11.2021
Sẽ chẳng còn dòng sông ngang ngược đổi từng mùa Những mũi đá nhe nanh trên Thác Bờ hiểm hóc Chẳng còn dáng còng lưng trên mũi thuyền độc mộc Mãi tự thuở xăm mình xuôi ngược đất Phong Châu! Con khủng long vươn dài hai trăm cây số dốc Quật nát những rừ

Đỉnh Prômêtê

Thơ   •   02.11.2021
Đỉnh cao vợi. Núi vươn lên vô tận, Nơi Prômêtê ăn cắp lửa bị xiềng. Tiếng xích như còn âm vang trong đá. Đã có một thời, lẫn cùng giọng hú, Mặt người không xa khuôn mặt sói rừng Nhai thịt sống, rồi lấy tay chùi mép! Đêm cuối cùng trước khi có Prômêtê

Gương mặt

Thơ   •   02.11.2021
Đất nước từng trải nhiều, nên đất nước chẳng                                  đăm ch

Plixetxcaia

Thơ   •   02.11.2021
Tấm màn đỏ chói chang vụt hắt lửa vào mình Chiếc đầu bò tót buông dài mười mét, Đột nhiên, cả dàn nhạc rướn lên Âm thanh nổ bùng thành tràng sấm giật Từng chùm đèn pha biếc xanh ánh chớp Một bông hoa trắng ngần trên cát bỏng lăn tròn... Plixetxcaia h

Hoa tường vi

Thơ   •   02.11.2021
Tặng bạn Tường Vi Bỗng chốc, hoa làm tôi dịu lại, Sau nửa đời, trên những chuyến tàu xa... Trưa lặng thầm, hoa tường vi thức dậy, Nắng đọng mật ngọt ngào, ngỡ vốc được trên tay, Những vỉa hè ngân vang trong lòng thành phố Những thao thức ngây thơ tr