Tội lỗi hân hoan mới

Thơ   •   Thứ hai, 08/11/2021, 14:50 PM

hãy quấn quanh cổ anh những sợi mềm tơ lụa với hương trầm hai vai tóc cay mùi khói thuốc hãy nhỏ xuống ngực anh những giọt lệ cuối cùng trả buồn cho dĩ vãng giữ lấy bình minh mai ăn năn dành kiếp khác hãy gác lên bụng anh đôi chân em ngọc thạch má

Nội dung bài thơ: Tội lỗi hân hoan mới

hãy quấn quanh cổ anh

những sợi mềm tơ lụa

với hương trầm hai vai

tóc cay mùi khói thuốc

hãy nhỏ xuống ngực anh

những giọt lệ cuối cùng

trả buồn cho dĩ vãng

giữ lấy bình minh mai

ăn năn dành kiếp khác

hãy gác lên bụng anh

đôi chân em ngọc thạch

máu rì rào trong thân

trái tim nào vẫn đập

hãy gối lên tay anh

đầu em như trái bưởi

mỗi múi như một ngăn

cất anh từng mảnh nhỏ

hãy gửi trên môi anh

vô vàn tội lỗi mới

hạnh phúc không thể vơi

bởi chưa từng đầy ắp

tay sẽ mãi trong tay

bởi mắt nhìn đã chết

hãy đắp lên người anh

thịt da em ngào ngạt

ôi hương vị ái ân

ứ ngực anh hạnh phúc

hãy cám ơn tổ tông

mở đường cho ta thấy

tội lỗi muôn ngàn năm

không bao giờ xoá sạch

nếu Chúa khước từ ta

đành tự mình cứu rỗi

em một vai thiên đàng

anh một vai địa ngục

chân bước lùi tương lai

chân ra ngoài quá khứ

Thượng đế hãy quay đi

khi chúng tôi hạnh phúc

về với tội tổ tông

thấy tận cùng chân lý

em một đời như đêm

buông rèm che sự thật


Bài thơ Tội lỗi hân hoan mới của tác giả Nhà thơ Du Tử Lê - Lê Cự Phách, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.

Nhà thơ Du Tử Lê - Lê Cự Phách

Nghệ danh: Du Tử Lê

Tên thật: Lê Cự Phách

Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Du Tử Lê - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác

icon Nhà thơ Du Tử Lê, Thơ Du Tử Lê, Tập Thơ Du Tử Lê

Tổng hợp

Cùng tập thơ: Thơ Du Tử Lê (1967-1972)

Ngày chúng ta

Thơ   •   08.11.2021
thức dậy em, thức dậy em nắng rực rỡ đã vàng hanh cổng trước nụ thương đau đã héo rụng đêm rồi giấc mơ buồn đã theo gió ra khơi mây dạm hỏi đã đầy trời kéo tới thôi chảy nốt đi em dòng lệ tủi thôi vai rung cố ấm áo anh đền thôi môi non em thử nếm tì

Vỡ lòng cho một người con gái Mỹ

Thơ   •   08.11.2021
1. không bao giờ đâu Donna, Donna dù anh có yêu em hơn bất cứ thứ gì có trên đất Mỹ thì anh cũng vẫn trở về anh vẫn phải trở về quê hương anh cái dải đất nóng khô cong hình chữ S cái dải đất không lớn bằng tiểu bang California của xứ sở em (nơi a

Dưới mái hiên người

Thơ   •   08.11.2021
ở đây đêm lạnh từng hồi lưng co bóng núi đêm dài thấu xương đạn dò hướng máu tôi buông cánh chim nào ủ vết thương qua đời ở đây hết đứng lại ngồi trông tin thư bặt đợi người quá giang xe trong bến đỗ muộn màng mui không bụi phủ sét hàng ghế con ở đ

Thiếp đồng

Thơ   •   08.11.2021
tôi vai đâm nhánh giáo dài xuyên ngang qua óc bửa đôi sọ đầu lưng cong lở loét bướu sầu trên thân thể nọ những nhàu nát, xưa phố lìa nước mắt cây thưa vén manh áo mỏng tay ru ngực, mời yêu em lượng nước ngọn trời tai thu tiếng lạ hồn ngồi bếp trong

Thiên đàng ta muốn bỏ

Thơ   •   08.11.2021
kẻ nào gọi tên ta qua chín lần cửa ngục phải em đang trở về hay tiền thân ta đó sống với đầu óc điên ta quay cuồng dục vọng đêm mơ thấy kẻ nào đã cùng ta hoan lạc ngày mở mắt trông lên con chim nào mới chết muốn hết mau đời còn để kiếp sau đền tội p

Bướm, chuột, và dế

Thơ   •   08.11.2021
cúi hôn em, cúi hôn đời mưa chan muối mặn cỏ ngùi tấc da máu ngừng mạch ngóng nghe xa những con sâu nhỏ bò qua giấc muồi hiểu chi em, lạnh ta rồi đêm trong đêm, quạnh hiu đời quạnh h

Những dòng cuối sáu tám

Thơ   •   08.11.2021
1. phải rồi, phải rồi em trong trường hợp nào, thì, chúng ta cũng không thể xa nhau khi rắn địa đàng đã can gián nàng đừng hái lầm trái cấm nàng khăng khăng đưa tay ngắt lấy cho mình trái hạnh phúc chín nàng đã chọn địa ngục vì đó mới chính là nơi để

Khúc Thuỵ Du

Thơ   •   08.11.2021
1. như con chim bói cá trên cọc nhọn trăm năm tôi tìm đời đánh mất trong vụng nước cuộc đời như con chim bói cá tôi thường ngừng cánh bay ngước nhìn lên huyệt lộ bầy quạ rỉa xác người (của tươi đời nhượng lại) bữa ăn nào ngon hơn làm sao tô

Bài chờ nhắm mắt

Thơ   •   08.11.2021
nằm khuya ngó xéo mưa dầm hồn trăm dây cáp điện ngầm qua thân đời ta chưa thể về gần loanh quanh nỗi chết chờn vờn hơi quen thù ghìm trong một dao điên chém ngang vai mỏng xẻ nghiêng mặt buồn nằm co ngó xuống muộn màng dưới hiên mưa lũ ẩm vàng xác tô

Phúc âm nàng

Thơ   •   08.11.2021
1. không, bây giờ y không còn đến đó nơi có ổ gà, có rào kẽm, có bức trường thành, có sân bay, có nhà thương, nhà xác nơi những trưa đi qua mắt y đổ lửa những chiều về cát liếm thịt da nơi ngày tháng vẫn trôi qua trong từng cơn thở nhọc những phiế

Tưởng tới người ở Thông Tây Hội

Thơ   •   08.11.2021
khuya nhau, trời ứa ngậm ngùi mưa quanh giường ẩm ván đôi tường vàng cuộc vui chưa kịp ra ràng tưởng đâu mộng đã hoang đàng về đây tay rờ rẫm bóng không lay ngóng chân xa lại, lắng cây bên thềm vẫn sân cát, lá ưu phiền tình mưa tơi tả trăm miền hư kh

Tội lỗi hân hoan mới

Thơ   •   08.11.2021
hãy quấn quanh cổ anh những sợi mềm tơ lụa với hương trầm hai vai tóc cay mùi khói thuốc hãy nhỏ xuống ngực anh những giọt lệ cuối cùng trả buồn cho dĩ vãng giữ lấy bình minh mai ăn năn dành kiếp khác hãy gác lên bụng anh đôi chân em ngọc thạch má

Hai bài lục bát ở quê người

Thơ   •   08.11.2021
1. đớn đau tôi ứa lệ trào cây khô trên ngọn gốc hao dáng người nằm co chân chạm ván đời tay bưng ngực mỏng kéo hơi thở buồn râu cùng tóc mọc, như gươm rạch đâm ngang mặt những đường máu thâm nhớ người rét buốt đêm câm sương sa kính phẳng đã đầm đìa

Ngục đời

Thơ   •   08.11.2021
tự mở cửa ngục đời bước trở về hăm hở dấu vết những cơn mơ còn nõn xanh lụa cỏ xuống theo tam cấp người thấy sâu dần tuyệt vọng cố hình dung hồn ta một phồng vàng khói tụ em nguệch ngoạc ngón sầu hiện hình ai cổ quái cố hình dung lòng ta một thân c

Khi trông thư Thuỵ Châu

Thơ   •   08.11.2021
cũng đành người đã quên tôi con chim nào cũng một đời kêu than cây phong đã đỏ lá vàng quán sâu tôi quấn khăn quàng đợi đêm phải người quá nhẹ chân êm? tôi nghe như thể gió vin cửa ngoài cũng đành người lỡ ham vui núi non nào cũng một đời cô đơn tuy

Đêm mưa về Chí Hoà thăm mẹ

Thơ   •   08.11.2021
hiên bưng bóng tối vai người mưa quanh ghế gỗ hạt soi mương ngoài mây sa thấp mái lá gồi nghe thân chuyển động từng hồi nước sông lòng già sớm bạc cơn mong sáng vun chân mộ chiều trông nhang tàn mẹ ngồi giữa cõi chia tan óc moi xác những đứa con đã v

Thập tự

Thơ   •   08.11.2021
buổi sáng trong cơn mơ ta thấy mình cao cả bàn tay nâng thánh kinh mắt nhìn em xa lạ đứng trên bục thiêng liêng ta cao lời rao giảng... hạnh phúc như bánh thánh chỉ nên ăn một lần ngày tơi như tóc thả em gầy xanh cơn yêu mây đẫm dầm cảm xúc mưa giă

Kẻ lìa ta cuối cùng

Thơ   •   08.11.2021
gọi ta ôi gọi ta giọng nào không âm vọng chiều rình trên chóp cao đêm duỗi mình dưới ngõ gọi ta ôi gọi ta cây thì thầm nhựa chảy cỏ rét mướt ra đi về cuối dòng tan tác gọi ta ôi gọi ta tình trăm năm chín đỏ giọt lệ mềm như tơ nhưng cách nào cắn vỡ

Nén đá giầm trời

Thơ   •   08.11.2021
1. thân tôi củi nỏ lửa người đêm, thu hồn ẩn – ngày – hồi xác ve thịt mồi xương khét cơn mê da căng mặt trống gân se sợi rời yêu em ném đá giầm đời nhồi bông bụng đặc muối lời hàm oan ngực người thắp sáng than van lưng cong cỏ rậm mắt thâm giọt ngày

Khi xa Du và T.Ch.

Thơ   •   08.11.2021
nhớ người gần gụi môi hôn đắp chăn ngang ngực nghe buồn đôi chân tay thừa thãi nhớ lưng ngoan nhớ em hơi thở phà quanh cổ trần nhớ hơi hướm, nhớ tình gần nhớ cơn mơ lẻ những lần xót xa nhớ trăm năm, nhớ mù loà nhớ em vóc ốm, bây giờ biệt tăm

Khúc cầu hoàng

Thơ   •   08.11.2021
xin mắt mở tạnh trăm miền bão rớt môi ô mai xin muối mặn lời vàng tình đắm đuối khôn nguôi hồn thảng thốt tay tham lam không thể đợi giờ mềm người linh hiển trên đỉnh cùng gió cuốn chân chim khuyên chưa bước xuống cuộc đời cánh buồm nào đã khép kí

Khởi đầu một kiếp

Thơ   •   08.11.2021
1. như que diêm trước sau gì cũng một lần bật sáng cũng một lần anh thắp rực đời em cũng mộ lần bàn tay buồn bã đó bưng mặt mình kín suốt một tương lai thôi những sợi tóc kia sớm đằm cơn cảm xúc thôi những giọt lệ kia bàng hoàng vuông trán tối hãy ng

Lục bát sau tám năm cho người về

Thơ   •   08.11.2021
người về mưa động trong cây mừng tôi như thuở ngày gầy nắng xưa người về chân bước trong thơ tháng năm tận tuyệt đủ chưa oán cừu? người về dựng lại hoang liêu trong đôi mắt ấy đã nhiều mộ bia (người từ thế giới bên kia?) thấy tôi không? đã hồ

Bài cuối năm

Thơ   •   08.11.2021
1. cỏ đã mọc trên từng phần mộ mới ngày đã xanh trên từng mái hiên vàng ta đã sống những ngày kề nỗi chết những ngày dài nhục nhã đã như sông những ngày hồng cũng đã sẵn mây đen những ngày nắng cũng đã đầy sương lạnh tình như núi nên lòng không hổ

Phúc âm riêng của hai người

Thơ   •   08.11.2021
1. cây buồn lá đến rơi thôi hồn dang cánh muộn thu đời nhá nhem mối đùn đất đắng cay em bù nhau chưa đủ lệ hoen ngày vàng chung thân tôi – địa ngục nàng ngậm trầm nuốt ngải mong chàng yên vui 2. trời buồn thôi cũng mây luôn bao năm tiếng động bức hồ

Sau ba mùa tăm tối

Thơ   •   08.11.2021
sầu như đá muôn năm còn ở đó tình như hoa, đầu cúi xuống nghẹn ngào ta như cỏ và hồn như sương lạnh em hiểu gì? khi giọt lệ không rơi em hiểu gì? một cánh nhạn lẻ loi quay trở lại, một mình, miền giá rét lòng đã hẹp nói chi trời bát ngát óc như vung

Thơ cho một người họ Huỳnh

Thơ   •   08.11.2021
tôi vẫn thế trở về đây đơn độc một hồn sầu chấn ngự một non cao một vai xiêu, một cổ xiết ân, cừu một đầu nặng chất mang tình thảm thiết người vẫn thế gánh đời tôi thua thiệt mắt vẫn buồn như suốt dạo tôi đi tóc đương xanh nhưng lòng đã bạc nhiều châ

Chết đuối

Thơ   •   08.11.2021
con vi trùng không tên đục rỗng tôi tự đó cơn sốt người bao năm hôm nay còn vật vã tháng năm tôi dựng ngược mắt mù cơn mưa say trán khô vùng bão rớt cát ngủ trong đầu già vai nhô vùng rét buốt trông chừng cánh chim qua hồn dài con nước lớn chia ngh

Dỗ giấc người bất hạnh

Thơ   •   08.11.2021
như đôi mắt sớm thành ga cô quạnh mối sầu nào thành tóc xuống hai vai buổi chiều nào khói đứng trên môi mây cũng thấp trong từng hơi thở yếu em đừng hỏi vì sao người đời khó hiểu vì sao ta không thể sống thiếu nhau vì sao mưa chưa đủ ướt đôi đầu mà m

Về ngày 25 tháng 3

Thơ   •   08.11.2021
nghe tôi chiều cũng lên đồi cây chia nỗi nhớ từng ngôi lá tàn qua sân cát dấu chân chàng bếp trong khói muộn ngỡ vàng dáng tôi ngồi bao năm buồn mấy đời hiên sâu ghế gỗ tuổi còi, thân xơ soi tôi bóng sắc phạc phờ vươn vai dòn ải đợi giờ bỏ đi đầu khô

Bis

Thơ   •   08.11.2021
đánh cây lũng thấp lên đồi khoan thân mũi nhọn đẽo đời đá ong lượng tình đã chín đêm nuông lệ ai chua xót thành sông về nguồ

Ngực trầm hương ấu thơ

Thơ   •   08.11.2021
năm năm rồi, thoáng chốc thương người mái đầu xanh lỡ cùng ta mơ mộng rớm máu bàn chân không dốc người dao xốc ngược níu kéo đời long đong tay thánh thần cũng mỏi năm năm rồi, thoáng chốc hồn buồn theo cây trông máu đi về chốn khác tình đau trong

Ý nghĩ khi rời Thông Tây Hội

Thơ   •   08.11.2021
1. nỗi tuyệt vọng đầm đìa nào hỡi em đã cướp đi mất của chúng ta những bình minh tay trần cổ nõn những đỉnh cao ngọn thẳng mắt người những giấc trưa đợi chiều những bước chiều đợi tối những cơn mưa tình nhân ríu chân về một lối những ngày nắng môi s

Viết ở Fort Harrison

Thơ   •   08.11.2021
1. thôi ngày mai ta sẽ được rời khỏi nơi đây như phạm nhân được rời lao xá như một tay ma đầu ta hà hà xuống núi như một samurai trở về nơi rách rưới như cánh chim sau thời gian thương tích cùng nỗi vui mừng bay lên tìm về một nơi yêu dấu 2. ngày ma

Về từ vô vọng

Thơ   •   08.11.2021
về tự một dòng sông em nồng nàn như biển gió cuốn muôn nghìn năm lấp chôn tình vô vọng về tự một mùa đông em rầu rầu sương cỏ hồn mưng mưng mây mù mắt bơ phờ cõi nhớ về tự một ngày mưa em não nùng oan khổ cây khẳng khiu đợi chờ lá một đời héo úa v

Tình sầu Du Tử Lê

Thơ   •   08.11.2021
ta như sương mà người như hoa dối gian nhàu nát nụ hôn đầu tình đi từng bước trên lưng gió gieo xuống đời nhau hạt thương đau người một phương ta cũng một phương phố cao ngày thấp nắng mưa trùng mắt sâu ẩn nhốt trời giông tố ta một hồn câm giông gió

Và khi chia tay T.Ch.

Thơ   •   08.11.2021
chim cao bay lạ tiếng chì mái ngon hiên nặng lá thì thầm, vui khi về hồn đã chia đôi buồn trôi từ mắt xuống môi hôn người vách tình ái lở vữa vôi hồn tôi đã đóng đinh đời lún sâu gió mù phố chuyển dạ đau ru con thiếu tháng trên đầu tình xưa vừa lòng

Lúc người chết

Thơ   •   08.11.2021
hãy mang đi hồn tôi một hồn đầy bóng tối một hồn đầy hương phai một hồn đầy gió nổi hãy mang đi hồn tôi một hồn đầy mắt đỏ mưa nối liền vai người buồn nối liền thân tôi tình nối liền nỗi chết hãy mang đi hồn tôi một hồn đầy bão rớt một hồn đầy điên m