Trầm mặc
Thơ
•
Thứ sáu, 07/01/2022, 17:45 PM
Anh ôm chồng sách cũ Trầm mặc những đêm dài Xót xa đời lữ khách Mệnh yểu thế mà hay
Nội dung bài thơ: Trầm mặc
Anh ôm chồng sách cũ
Trầm mặc những đêm dài
Xót xa đời lữ khách
Mệnh yểu thế mà hay
Bài thơ Trầm mặc của tác giả Nhà thơ Tuệ Sỹ - Phạm Văn Thương, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.
Nhà thơ Tuệ Sỹ - Phạm Văn Thương
Nghệ danh: Tuệ Sỹ
Tên thật: Phạm Văn Thương
Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Tuệ Sỹ - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác
Nhà thơ Tuệ Sỹ, Thơ Tuệ Sỹ
Cùng tác giả: Nhà thơ Tuệ Sỹ - Phạm Văn Thương
Thơ
•
07.01.2022
Ta cúi xuống trên chân người bụi đỏ Để nhìn sâu trong vết tích hoang đường Ta sống lại trên môi cười rạng rỡ Để nhìn sâu trong ngọn nến tàn canh
Thơ
•
07.01.2022
Sương mai lịm khói trà Gió lạnh vuốt tờ hoa Nhè nhẹ tay nâng bút Nghe lòng rộn âm ba
Thơ
•
07.01.2022
Chim trời xếp cánh Hát vu vơ mấy tiếng trong lồng Nhớ mãi rừng cây thăm thẳm Ủ tâm tư cho hạt thóc cay nồng Rát bỏng với nỗi hơn khổ nhục Nó nhịn ăn Rồi chết gục Ta đã hát những bài ca phố chợ Người ăn mày kêu lịch sử đi lui Chàng tuổi trẻ cụt châ
Thơ
•
07.01.2022
Quỳ xuống đó nghe hương trời cát bụi Đôi chân trần xuôi ảo ảnh về đâu Tay níu lại những lần khân chìm nổi Hận thu cao mây trắng bỗng thay màu Ta sẽ rủ gió lùa trên tóc rối Giọng ân tình năn nỉ bước đi mau Còi rộn rã bởi hoang đường đã đổi Bởi phiêu l
Thơ
•
07.01.2022
Mười năm sau anh sẽ về thăm phố cũ Màu Trường Sơn pha nắng rực trưa hè Anh vẫn nhớ những con đường bụi đỏ Và tình yêu trong ánh mắt rã rờ
Thơ
•
07.01.2022
Tôi vẫn đợi những đêm dài khắc khoải Màu xanh xao trong tiếng khóc ven rừng Trong bóng tối hận thù, tha thiết mãi Một vì sao bên khoé miệng rưng rưng Tôi vẫn đợi những đêm đen lặng gió Màu đen tuyền ánh mắt tự ngàn xưa Nhìn hun hút cho dài thêm lịch
Thơ
•
07.01.2022
Đôi mắt ướt tuổi vàng khung trời hội cũ Áo màu xanh không xanh mãi trên đồi hoang Phút vội vã bỗng thấy mình du thủ Thắp đèn khuya ngồi kể chuyện trăng tàn Từ núi lạnh đến biển im muôn thuở Đỉnh đá này và hạt muối đó chưa tan Cười với nắng một ngày s
Thơ
•
07.01.2022
Gà xao xác gọi hồn ta từ quá khứ Về nơi đây cùng khốn với điêu linh Hương trái đắng mùa thu buồn bụi cỏ Ôi ngọt ngào đâu mái tóc em xinh Từng tiếng lẻ loi buồn thống thiết Nghe rộn ràng từ vết lở con tim Từ nơi đó ta ghi lời vĩnh biệt Nắng buồn ơi là
Thơ
•
07.01.2022
Một bước đường thôi nhưng núi cao Trời ơi mây trắng đọng phương nào Đò ngang neo bến đầy sương sớm Cạn hết ân tình, nước lạnh sao? Một bước đường xa, xa biển khơi Mấy trùng sương mỏng nhuộm tơ trời Thuyền chưa ra bến bình minh đỏ Nhưng mấy nghìn năm
Thơ
•
07.01.2022
Mười lăm năm một bước đường Đau lòng lữ thứ đoạn trường Cha ơi Đêm dài tưởng tượng Cha ngồi Gối cao tóc trắng rã rời thân con Phù sinh một kiếp chưa tròn Chiêm bao hạc trắng hãi hùng thiên cơ Tuần trăng cữ nước tình cờ Lạc loài du tử mắt mờ viễn phươ
Thơ
•
07.01.2022
Tự hôm nào suối tóc ngọt lời ca Tay em rung trên những phím lụa ngà Thôi huyễn tượng xô người theo cát bụi Vùng đất đỏ bàn chân ai bối rối Đạp cung đàn sưong ứa đọng vành môi Đưòng xanh xanh phơn phớt nụ ai cười Như tơ liễu ngại ngùng lay nắng nhạ
Thơ
•
07.01.2022
Vác cuốc xuống chân đồi Nắng mai hồng đôi môi Nghiêng vai hờn tuổi trẻ Máu đỏ rợn bên trời Sức yếu lòng đất cứng Sinh nhai tủi nhục nhiều Thân gầy tay cuốc nặng Mắt lệ nóng tình yêu Thầy tóc trắng bơ vơ Con mắt xanh đợi chờ Đèn khuya cùng lẻ bóng Khú
Thơ
•
07.01.2022
Ta nhớ mãi ngày Đông tràn ruợu ngọt Ngày hội mùa ma quỷ khóc chơi vơi Trưa phố thị nhạc buồn loang nắng nhạt Chìm hư vô đáy mắt đọng ngàn khơi Đây khúc nhạc đưa hồn lên máu đỏ Bước luân hồi chen chúc cọng lau xanh Xô đẩy mãi sóng vàng không bến đỗ Tr
Thơ
•
07.01.2022
Đá mòn phơi nẻo tà dương Nằm nghe nước lũ khóc chừng cuộc chơi Ngàn năm vang một nỗi đời Gió đưa cuộc lữ lên lời viễn phương Đan sa rã mộng phi thường Đào tiên trụi lá bên đường tử sinh Đồng hoang mục tử chung tình Đăm chiêu dư ảnh nóc đình hạc khô
Thơ
•
07.01.2022
Một ước hẹn đã chôn vùi tang tóc Cánh chim trời xa mãi giữa lòng sâu Nghe một nỗi hao mòn trong thoáng chốc Một mùa thu một vạn tiếng kêu gào Khuya còn lạnh sương mù và gió lốc Thở hơi dài cát bụi cuốn chiêm bao Bên cửa sổ bên kia đồi sao mọc Một lầ
Thơ
•
07.01.2022
Màu nắng xế ôi màu hương tóc cũ Chiều trơ vơ chiều dạt mấy hồn tôi Trời viễn mộng đọa đầy đi mấy thuở Mộng kiêu hùng hay muối mặn giữa trùng khơ
Thơ
•
07.01.2022
1. Một con én một đoạn đường lây lất Một đêm dài nghe thác đổ trên cao Ta bước vội qua dòng sông biền biệt Đợi mưa dầm trong cánh bướm xôn xao 2. Bóng ma gọi tên người mỗi sáng Từng ngày qua từng tiếng vu vơ Mưa xanh lên tóc huyền sương nặng Trong g
Thơ
•
07.01.2022
Ngọn gió đưa anh đi mười năm phiêu lãng Nhìn quê hương qua chứng tích điêu tàn Triều Đông hải vẫn thì thầm cát trắng Truyện tình người và nhịp thở Trường Sơn Mười năm nữa anh vẫn lầm lì phố thị Yêu rừng sâu nên khóe mắt rưng rưng Tay anh với trời ca
Thơ
•
07.01.2022
Không vì đời quẫn bức Nhưng vì yêu rừng sâu Bước đường vần tủi nhục Biết mình đi về đâu Ta muốn đi làm thuê Đời không thuê sức yếu Ta mộng phương trời xa Trời buồn mây nặng trĩu Ven bờ thân cỏ dại Sức sống thẹn vai gầy Tóc trắng mờ biên ải Nỗi hờn mâ
Thơ
•
07.01.2022
Ôi nhớ làm sao, em nhỏ ơi! Từng đêm ngục tối mộng em cười Ta hôn tay áo thay làn tóc Nghe đắng môi hồng lạnh tím người Đừng ghét mùa mưa, em nhỏ ơi! Nằm ru vách đá chuyện lưu đày Cho ta chút nắng bên song cửa Để vẽ hình em theo bóng mây Cho đến bao g
Thơ
•
07.01.2022
Ai biết mình tóc trắng Vì yêu ngọn nến tàn Rừng khuya bên bếp lạnh Ngồi đợi gió sang canh
Thơ
•
07.01.2022
Người mắt biếc ngây thơ ngày hội lớn Khóe môi cười nắng quái cũng gầy hao Như cò trắng giữa đồng xanh bất tận Ta yêu người vì khoảnh khắc chiêm ba
Thơ
•
07.01.2022
Lửa đã tắt từ buổi đầu sáng thế Một kiếp người ray rứt bụi tro bay Tôi ngồi mãi giữa tha ma mộ địa Lạnh trăng tà lụa trắng trải rừng cây Khuya rờn rợn gió vèo run bóng quỷ Quỳ run run hôn mãi lóng xương gầy Khóc năn nỉ sao hình hài chưa rã Để hồn ta
Thơ
•
07.01.2022
1 Nắng sớm in tường bạc Trúc gầy ngả bóng xanh Tâm tư lắng tĩnh mặc Tơ nhện buông xuôi cành 2 Trúc biếc che ngày nắng Hương chiều đuổi mộng xa Phương trời nhuộm ráng đỏ Tóc trắng nhện tơ lòa 3 Gió khẽ lay cành trúc Huơng vàng ánh nhện tơ Buông rời g
Nhớ con đường thơm ngọt môi em
Thơ
•
07.01.2022
Tóc em tung bay sương chiều khói biếc Dệt tơ trời thành khúc hát bâng khuâng Tình hay mộng khi Trường Sơn xa hút Đến bao giờ mây trắng gởi tin sang Hồn tôi đi trong rừng lang thang Cọng lời ru từ ánh trăng tàn Mắt em nhỏ ngại ngùng song cửa Nghe tình
Thơ
•
07.01.2022
Ta tìm em trong giấc chiêm bao Nỗi buồn thu nhỏ hàng cây cao Cháy đỏ mùa đông ta vẫn lạnh Bóng tối vương đầy đôi mắt sâu Yêu em dâng cả ráng chiều thu Em đốt tình yêu bằng hận thù Cháy đỏ mùa đông ta vẫn lạnh Giấc mơ không kín dãy song tù
Thơ
•
07.01.2022
Mắt em quán trọ của ngàn sao Ngọt ngất hoang sơ ánh rượu đào Pha loãng nắng tà dâng cát bụi Ấm lòng khách lữ bước lao đao Mắt huyền thăm thẳm mượt đêm nhung Mưa hạt long lanh rọi nến hồng Sương lạnh đưa người xanh khói biển Bình minh quán trọ nắng rư
Thơ
•
07.01.2022
Nàng lớn lên giữa quê hương đổ nát Tay mẹ gầy mà đất sống hoang khô Đàn em nhỏ áo chăn không đủ ấm Tuổi trăng tròn quanh má đọng sương thu Nửa đêm lạnh tóc nàng hương khói nhạt Bóng cha già thăm thẳm tận u linh Tuổi hai mươi mà đêm dài sương phụ Ngọ
Thơ
•
07.01.2022
Nằm ôm một bóng trăng gầy Vai nghiêng tủi nhục hờn lay mộng tàn Rừng sâu mấy nhịp Trường Sơn Biển đông mấy độ triều dâng ráng hồng Khóc tràn cuộc lữ long đong Người đi còn một tấm lòng đơn sơ? Máu người pha đỏ sắc cờ Phương trời xẻ nửa giấc mơ dị thư