Trăng xưa

Thơ   •   Chủ nhật, 14/11/2021, 23:49 PM

Em lang thang một mình bên biển vắng Chiều hoàng hôn tim tím cả đất trời Sóng nhè nhẹ ru cát vàng lặng lẽ Giữa mây hồng thấp thoáng hải âu bay Lặng phút giây rồi hoàng hôn dần tắt Nhường ánh trăng vằng vặc của đêm về Gió êm ả, dịu dàng trăng la

Nội dung bài thơ: Trăng xưa

Em lang thang một mình bên biển vắng

Chiều hoàng hôn tim tím cả đất trời

Sóng nhè nhẹ ru cát vàng lặng lẽ

Giữa mây hồng thấp thoáng hải âu bay

Lặng phút giây rồi hoàng hôn dần tắt

Nhường ánh trăng vằng vặc của đêm về

Gió êm ả, dịu dàng trăng lan toả

Rắc nỗi buồn trong từng cánh hoa rơi

Trăng vẫn thế, biển ngày xưa vẫn thế

Góc phố quen, con đường nhỏ bồi hồi

Cà phê đắng rơi giọt rơi nhè nhẹ

Kỷ niệm về còn in dấu hôn môi

Trăng vẫn thế, cả đất trời vẫn thế

Vũ trụ thênh thang, nhân loại bộn bề

Giữa hoang phế, những mầm cây vẫn hát

Chỉ chúng mình là đã khác ngày xưa...


Bài thơ Trăng xưa của tác giả Nhà thơ Vũ Thanh Hoa, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.

Nhà thơ Vũ Thanh Hoa

Nghệ danh: Vũ Thanh Hoa

Tên thật: Vũ Thanh Hoa

Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Vũ Thanh Hoa - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác

icon Nhà thơ Vũ Thanh Hoa, Thơ Vũ Thanh Hoa, Tập thơ Ru con một mình

Tổng hợp

Cùng tập thơ: Ru con một mình

Người đàn bà vẽ tranh

Thơ   •   14.11.2021
"Tặng nữ Họa sỹ Mai Thanh Thìn" Người đàn bà vẽ tranh Chị chấm lên tranh vàng, xanh, tím, đỏ Từ nơi ấy hiện lên rực rỡ Thời thanh xuân, kỷ niệm những mối tình Người đàn bà vẽ tranh Chị vẽ cuộc đời từ hai màu đen trắng Mặt trời chói chang và

Con

Thơ   •   14.11.2021
Mẹ cắn môi hé nụ cười trong nỗi đau trở dạ Con Bà gọi mẹ Mẹ gọi con Con Tiếng gọi Thân thương Bé bỏng Đời Đôi lúc Trái tim mẹ tan nát Đôi chân mẹ bước lạc Con Bầu trời trong dịu mát Mặt biển dâng dào dạt Thảm cỏ xanh thơm ngát tận vô cùng Con Nâng

Ru con một mình

Thơ   •   14.11.2021
À ơi... con hãy ngủ Lời mẹ ru dịu dàng À ơi... con bé bỏng Lời mẹ ru mênh mang Ru một nửa vầng trăng À ơi... con bướm trắng Ru giọt mưa trĩu nặng Ru giọt nắng nhẹ tênh Ru nỗi buồn lênh đênh À ơi...nhành rau đắng Ba con mãi đi vắng Mẹ ru con một mình

Im lặng

Thơ   •   14.11.2021
Anh cứ đến bên em dịu dàng trong im lặng Đừng nói với em về vũ trụ và sự trường tồn Đừng nói với em về  cuộc đời ngọt ngào, cuộc đời cay đắng Hãy để em hiểu thật nhiều về nỗi cô đơn Mỗi khoảnh khắc dần trôi, đời người lại ngắn hơn Chẳng  đủ

Lời tỏ tình thứ ba

Thơ   •   14.11.2021
Rất có thể thêm một lần nông nổi Thêm một lần vật vã giữa bão dông Thêm một lần cánh diều bay chới với Thêm một lần em ấp ủ hư không Nhưng như thế còn hơn là nghi hoặc Để trái tim phải dằn vặt lặng thầm Anh vô hạn hay là anh hữu hạn Sóng đời em khô

Nói với anh

Thơ   •   14.11.2021
Cuộc đời em là hằng hà nông nổi Là bến neo của tập hợp sai lầm Là tổng số của ngàn lần xin lỗi Là tận cùng của dãy số âm Một lần nữa, em mong anh hãy nhận « Xin lỗi anh » lời ấy dẫu muộn mằn Hương nén thơ có  về theo cát bụi Linh hồn em cũng kh

Khúc tự ru

Thơ   •   14.11.2021
Có thể chứ một ngày kia thức dậy Nghe tin em từ giã cuộc đời này Hồn thơ hóa trong lá cây, ngọn cỏ Thong thả phiêu bồng theo áng mây bay Em sẽ chết nhẹ nhàng như đã sống Thanh thản ung dung thưởng thức cả vui buồn Không tiếc nuối vì không từng giả

Một ngày

Thơ   •   14.11.2021
Rồi sẽ đến một ngày Nắng nhạt nhòa trên hàng cây cửa sổ Nỗi buồn lênh đênh vào gió Biển trầm ngâm xanh thẳm phía vô bờ Anh đi Em giữ lại chút gì Trên đảo vắng hai đứa ngồi im lặng Cái rét ngọt trùm trong chăn ấm Vết răng trên vai xưa Rồi sẽ đến kh

Oẳn tù tì

Thơ   •   14.11.2021
Sa mạc cằn khô trắng phơi hoang vu bỏng cát Xương rồng vươn cao Đầm lầy tăm tối bùn đọng điêu tàn nhớp nháp Đóa sen ngạt ngào Phố thị bon chen ngổn ngang tình người nhợt nhạt Ta phải lòng nhau Em tung đồng xu sấp ngửa Oẳn tù tì Hứng trên tay Mặt phả

Cuối cùng của sự thật

Thơ   •   14.11.2021
Khẳng định trái đất quay Galilê bị Giáo Hội tù đày Puskin sẵn sàng đấu súng với Dantes Để chứng minh tình yêu duy nhất Kiếm tìm sự sống ngoài trái đất Armstrong lên mặt trăng Lịch sử thăng trầm Nhân loại gian nan Đi đến cuối cùng Sự thật Em yêu anh D

Say, tỉnh

Thơ   •   14.11.2021
Một ly, hai ly rồi ba ly Cả bàn tiệc đã say mà ta vẫn tỉnh Thiên hạ say có thể nói ra Giấc mơ ông hoàng, tỉ phú, triết gia Còn mình ta với ta Vẫn đếm được từng ly: một, hai, ba, bốn Vẫn thấy bầu trời xanh xa xôi Đất khô cằn gần gũi Thấy nước mắt tr

Em mặc thật xinh trong đám cưới của anh

Thơ   •   14.11.2021
Tặng Bùi Đế Yên Nhận tấm thiệp hồng anh gửi trên tay Chầm chậm mở ra, mong thời gian ngừng lại Em đọc mãi tên anh ghi bên trái Cạnh tên anh, tên cô gái không quen Đám cưới anh, người bên người đông chen Hoa lộng lẫy, rượu tràn li, đèn rực rỡ Em bước

Gió hôn

Thơ   •   14.11.2021
Chiều chớp mắt rơi vào đêm thăm thẳm Sương mơ màng tạc nỗi nhớ lên mây Trời óng ánh trôi ngàn sao lóng lánh Khẽ khàng rơi đôi chiếc lá hao gầy Em ngơ ngẩn mơ về xa xôi ấy Đêm tràn thu cả vũ trụ mênh mang Chiếc hôn anh hay là cơn gió thoảng Chúm chím

Hình như

Thơ   •   14.11.2021
hình như có gì rất khẽ chạm vào chúng mình nhè nhẹ mơ hồ một nỗi nhớ nhung hình như có gì rất riêng chỉ hai chúng mình mới biết giấu trong ánh nhìn da diết sương giăng nhoà mây bâng khuâng hình như có gì rất gần dịu dàng làm mình ngây ngất ngả nghiê

Lời tỏ tình thứ tư

Thơ   •   14.11.2021
Em không biết có kiếp trước, kiếp sau? Vũ trụ có luân hồi? Chúa có thật tạo ra loài Người? Êva chính là xương sườn của Ađam bị lạc? Vũ khí hạt nhân vùi trong mấy phần trái đất? Bao giờ Thế chiến thứ ba? Em yêu anh con sóng dịu dàng vùi lòng b

Trên đường

Thơ   •   14.11.2021
Vừa sụt sùi đám ma Lại tưng bừng đám cưới Đoạn đường ba cây số Đoạn khóc xen đoạn cười Bệnh viện trắng và lạnh Đón đứa bé ra đời Cửa bên kia hấp hối Một người về xa xôi Công viên xanh ngan ngát Môi hôn bao lứa đôi Có một kẻ lấm lét Chờ cơ móc túi ngư

Chữ ký

Thơ   •   14.11.2021
Hôm nay mình ra Tòa Có mấy người làm chứng Họ dửng dưng lẳng lặng Công nhận mình…chia tay Mình ngồi hai bên bàn Mà vợi xa tít tắp Biết bao giờ mới gặp Giữa đôi bờ chia phôi Cầm cây bút mồ côi Em bặm môi nắn nót Cái chữ ký đắng đót Để xa nhau suốt đờ

Giấc mơ (II)

Thơ   •   14.11.2021
Rồi sẽ đến một ngày thôi… Ừ nhỉ Em ra đi. Ta sẽ chẳng là gì Ta tập quên, sẽ giả vờ không nghĩ Tất cả vui buồn đều như gió bay đi Hẳn anh nghe lòng xao xuyến mỗi khi Lang thang bước giữa hoàng hôn tím biếc Trong im lặng tiếng trái tim tha thiết Gọi m

Lời tỏ tình thứ nhất

Thơ   •   14.11.2021
Vũ trụ có anh là phải có em rồi Cuộc đời hữu hạn mà tình yêu bất tận Khoảnh khắc  bên nhau làm cả trời nhung nhớ Nghiêng ngả phím đàn, run rẩy giọt thơ rơi Mỗi sáng bình minh tạ ơn, đất trời Thiên định, nhân duyên để cho mình gặp gỡ Phố tấp nập

Cho anh

Thơ   •   14.11.2021
Anh cứ ở phương trời về phía các vì sao Nơi có gió, có mây, có cầu vồng lung linh bảy sắc Em giấu anh nơi túi áo Em giấu anh dưới gối nằm Giấu anh trong em sâu thẳm Nếu một ngày anh bước đến bên em Lan toả Vỡ oà Cuốn trôi em Khoảnh khắc Tặng cho em m

Trăng rằm

Thơ   •   14.11.2021
"Tặng người sinh nhật 26.9"   Sinh nhật anh lung linh giữa đêm rằm Em gửi  trăng  ngút ngàn nỗi nhớ Em gửi  trăng  giấc mơ còn dang dở Phía xa vời, anh có nhớ em không? Ước gì mình lại như hồi trẻ con Cùng đón Tr

Người

Thơ   •   14.11.2021
"Kính tặng Nhà thơ Lê Huy Mậu"    Từ thế cúi bỗng vươn mình đứng dậy Lịch sử hát lên Vượn hoá Con Người Giữa giá rét đá chạm thành tia lửa Ủ hạt giống lành, hứng giọt mưa rơi Giữa vũ trụ Người ngẩng đầu kiêu hãnh Từ man sơ  l

Một mình xuân

Thơ   •   14.11.2021
Trời se lạnh. Gió đong đưa hây hẩy Cây mượt xanh. Búp he hé đầu cành Én chấp chới. Cả vườn choàng áo mới Phố dập dìu. Chợ rôm rả vòng quanh Bên hàng xóm khăn rèm đem hong nắng Góc phố quen lá, nếp xếp chật nhà Sân nhà sau lợn, gà kêu ra rả Khách xếp

Lời thú nhận của kẻ tội đồ

Thơ   •   14.11.2021
Từ khi gặp anh, em thành kẻ tội đồ Chẳng thật thà như ngày xưa vốn có Đám đông trầm tư tự dưng em hớn hở Đám đông ồn ào em lại thấy cô liêu Em trở thành kẻ tàng trữ tình yêu Thầm lặng đầu cơ biết bao là nỗi nhớ Đem trái tim cho trái tim gán nợ Mó

Ván cờ

Thơ   •   14.11.2021
Ngẫu nhiên Anh và em Chơi một ván cờ Không quân trắng quân đen Không bên chính bên tà Bàn cờ nhoà giới tuyến Anh tiến Em lùi Anh lùi Em tiến Chơi chơi Thật thật Thật thật Chơi chơi Em đi nhầm từ bước đầu tiên Nhầm cả bước đứng yên Nên Không thể lùi K

Mười xăngtimet

Thơ   •   14.11.2021
Anh gõ cửa Căn phòng em đóng Anh gõ Kiên trì Nhẫn nại Hoài mong Sau cánh cửa Em nép mình e ngại Mình cách nhau Mười xăng-ti-mét Then cài Em sẽ mở Hay là Em không mở? Ôi, Chúa ơi! Em không thể Trả lời Anh đứng đợi Ngoài trời nắng tắt Đêm ùa về vằng

Câu đùa

Thơ   •   14.11.2021
Đi qua em Anh rơi một câu đùa Gió chuyển mùa Mây xa xăm Chiều mơ màng  tím sẫm Nhặt câu đùa Em tắm trăng ủ nắng Câu đùa nảy mầm Thành nỗi nhớ mênh mang Bước thời gian Nỗi nhớ ngút ngàn Anh xa xôi Đường xưa Quên lối Em thầm lặng Giữ lại thờ

Chiếc bình anh

Thơ   •   14.11.2021
Em nhắm mắt đi về phía anh Run rẩy bàn chân Chòng chành trên sợi dây mảnh Em nhắm mắt Để thấy Để nghe Để nhớ Để không sợ Tung toé những mảnh anh vụn gãy Thoi thóp con sóng tâm hồn Rưng rưng trái tim máu chảy Tơi tả tình yêu Đừng kể với em sau lưng a

Hoá trang

Thơ   •   14.11.2021
Em hoá trang biến mất Bà cô cau có, đồng bóng, tham lam hiện ra Cô bé ngây thơ, mơ mộng, dịu dàng Anh hóa trang biến mất Lão già ích kỷ, giả dối, phũ phàng hiện ra Chàng trai thông minh, hào hoa, chân thật Thiên hạ hoá trang bằng áo cổ cồn, cà vạt b

Người xưa

Thơ   •   14.11.2021
mình đi qua nhau cơn gió rùng mình hồi sinh lũ chim lạc đường trốn rét cuối thu lá rơi về phía nắng mây thức giấc xa xăm anh đừng nhìn em ánh nhìn trăm năm đừng nói với em dịu dàng như thế để hạt mầm ngủ yên lặng lẽ hồn em cây đã sum sê mình đi qua

Lang thang

Thơ   •   14.11.2021
Hình như một chiếc lá rụng Giật mình chạm nhẹ mùa thu Cửa sổ phòng ai đã khép Đêm ơi về tự bao giờ… Lang thang một mình trên phố Nắm đầy một nắm sao rơi Tiếng cười ai trong gió thoảng Ngập tràn nỗi nhớ chơi vơi Giấu nỗi buồn vào trong tóc Nghênh ng

Trái tim mùa thu

Thơ   •   14.11.2021
Trái tim em, khiêm nhường bé nhỏ Đủ giấu anh vào thăm thẳm giấc mơ Trái tim em nồng nàn tia lửa Đủ sưởi anh khi lạnh giá ùa về Trên trời sáng, muôn ngàn sao sáng Ngôi sao anh rơi trong tim em Vũ trụ lớn, trái tim bé nhỏ Riêng của anh khoảng lặng yê

Lô-gíc của phi lý

Thơ   •   14.11.2021
khoảnh khắc một đời anh có em khoảnh khắc một đời anh mất em hai cô đơn thành tình yêu hai nỗi đau thành hạnh phúc ngô nghê luôn phẳng lặng đa tình luôn bão dông trời cao biển rộng sa mạc mênh mông giấc mơ dịu dàng nồng nàn khát cháy trò ú

Khúc hoài niệm

Thơ   •   14.11.2021
Gió trở mùa. Chiều nghiêng trong chớp mắt Trời ngút xanh. Mây bạc trắng không ngờ Em đứng lại. Ngày qua quên đếm tuổi Giấu phai tàn. Nhặt từng lá thu rơi Kỷ niệm cũ choàng trong màu áo cũ Bỗng sênh sang phơi gợi giữa muôn màu Trái tim thức, tình yê

Thu rơi

Thơ   •   14.11.2021
Mùa thu rơi mềm trên má Long lanh ngọc ánh giọt mưa Mùa thu rơi mềm trong lá Buông lơi óng ả hiên nhà Thả  thu rơi về ký ức Bâng khuâng nỗi nhớ dâng tràn Em đặt bàn tay lên ngực Anh rơi vào trong mêng mang Giật mình heo may trở giấc Trăng rơi,

Phượng đỏ

Thơ   •   14.11.2021
Bước ra sân gặp cả trời phượng đỏ Cháy mênh mang rừng rực sớm hè Phố đông đúc người chen người vội vã Chỉ một người ngơ ngẩn ngước nhìn hoa Hoa thầm lặng dâng hết mình sắc đỏ Cơn gió hè qua rơi xa xót bên thềm Chút nhan sắc của một thời rực rỡ Khi c

Đêm trôi

Thơ   •   14.11.2021
em nhớ anh nỗi nhớ khôn cùng khoảng trời đêm trải dài về bất tận anh gần bên mà ngút ngàn xa tắp em nguyện cầu một khoảnh khắc đêm trôi giữa chơi vơi em ôm trọn bầu trời níu thời gian em quay vòng ngược lại mười hai tháng đêm trôi vào thần thoại nh

Anh

Thơ   •   14.11.2021
anh cứ như là anh con hổ đói của em con ngựa non của em con cừu hiền của em cầu vồng bẩy sắc chàng trai sôi nổi người đàn ông điềm tĩnh, lặng trầm phím đàn em vang khúc ngân dưới tay anh mềm mại em thấy mình hoà vào nhân loại ướt đầm hạnh phúc trần g

Em tìm Em

Thơ   •   14.11.2021
cởi bỏ xiêm y em  tìm em lăn trên những viên gạch trần khát khao rớm máu hồng hoang quẫy đạp thì thầm hơi thở đại ngàn vệt bình minh đan chéo hoàng hôn vĩ cầm rung thanh âm nguyên thuỷ nụ cười hoài thai từ giọt lệ chìm trong vũ trụ luân hồi rê

Phía cô đơn

Thơ   •   14.11.2021
Em một mình đi về phía cô đơn Sau em Cổ tích Tuổi thơ Những giấc mơ Cứ dần xa xa mãi Em đứng lại Thời gian trôi Lá rơi Nắng rơi Đêm rơi Mặt trời không bao giờ tắt Em thấy mình Nhỏ bé Mồ côi Lẻ loi Lạc loài Vĩ đại Giữa những đôi người âu yếm ngả va

Chuyến tàu

Thơ   •   14.11.2021
Em đem cả thời kiêu sa thiếu nữ Gửi mây trôi. Thơ thẩn gió xa gần Ký ức ngủ. Chôn dấu tình xưa cũ Đốt nỗi buồn nhen nhóm khoảng bình yên Tro quá khứ em rắc vào quá khứ Hóa mênh mông một nhân ảnh mơ hồ Giọt lệ nóng nhỏ tan tành tượng đá Người thật gầ

Nói với tình yêu

Thơ   •   14.11.2021
Thấp thoáng phiêu diêu Thực thực hư hư Cõi trần hay giấc mộng Tình yêu Thiên đường  huyền hoặc Lả lơi nơi ánh mắt Ngẩn ngơ câu nói nửa chừng Tình yêu Run rẩy hoang mang Thênh thang niềm khát vọng Sẽ sàng như cơn gió Mỏng manh quá giọt sương Tình

Trước ngày sinh nhật

Thơ   •   14.11.2021
Rụt rè bóc tờ lịch mỏng Bâng khuâng con số mười hai Rón rén thời gian chẳng biết Sinh nhật của mình ngày mai Nhè nhẹ cắm bông hồng đỏ Sẽ sàng bày chiếc bánh kem Cẩn thận đếm từng cây nến Nâng niu ly rượu trên bàn Nến nhiều cả phòng rực sáng Lung l

Trăng xưa

Thơ   •   14.11.2021
Em lang thang một mình bên biển vắng Chiều hoàng hôn tim tím cả đất trời Sóng nhè nhẹ ru cát vàng lặng lẽ Giữa mây hồng thấp thoáng hải âu bay Lặng phút giây rồi hoàng hôn dần tắt Nhường ánh trăng vằng vặc của đêm về Gió êm ả, dịu dàng trăng la

Người tình Internet

Thơ   •   14.11.2021
gõ con phím vô tri thế giới ùa về giữa hư ảo anh thản nhiên ngự trị hoang hoải mong manh mơ màng lặng lẽ em yêu anh như chưa từng yêu thời đại văn minh tình yêu tính bằng giây em gặp anh tính bằng lần truy cập gửi cho nhau bâng khuâng dòng cảm nhậ

Nỗi nhớ

Thơ   •   14.11.2021
Em đóng cửa, cài then nỗi nhớ vẫn ùa vào Nỗi nhớ lẩn vào tóc Vào môi Vào giấc mơ mỗi đêm Huyền ảo Nỗi nhớ mênh mang buồn Chứa chan vui Phiêu diêu miền tiếc nuối Chẳng biết bây giờ anh có nhớ về  em… Nhốt  nỗi nhớ trong nhà, em đóng cửa cà

Tin nhắn

Thơ   •   14.11.2021
Đã lâu rồi sao anh chẳng nhắn tin Điện thoại buồn nằm lim dim ngủ Dòng tin cũ em để nguyên ngăn cũ Tự dối lòng như vừa nhận tin anh Một dòng tin giản dị, mong manh Cả hôm ấy em thấy lòng phấn chấn Hôm nào vắng, điện thoại nằm im ắng Em bỗng âu lo rồ

Bài thơ tặng Sinh nhật

Thơ   •   14.11.2021
Tháng mười một trời bắt đầu chớm lạnh Gió heo may ngơ ngẩn đón đông về Anh cẩn thận, hãy choàng thêm áo ấm Sương cao nguyên nhoà mưa lâm thâm Một bông hoa nở bên đường tĩnh lặng Dã quỳ ơi! Có phải tặng riêng anh? Hoa hãy nói những điều em thầm nói D

Nắng và mưa

Thơ   •   14.11.2021
mùa hạ gồng mình hong nắng bấy lâu thảng thốt nhận ra kiệt sức mưa về giọt mưa rụt rè lặng lẽ rồi vỡ oà nức nở xót xa tơi tả cánh hoa cắn răng nhìn nghìn lá rụng gió trở mình không giấu được tiếng rên đất nứt nẻ khô giờ thoả khát em đi giữa mưa nước

Chờ thu

Thơ   •   14.11.2021
Lại một ngày qua rồi nhỉ Trên cây  gió khẽ thở dài Nắng cong hàng hiên suy nghĩ Thôi rồi, hè sắp ra đi… Em mở nhẹ nhàng trang sách Theo nhau  kỷ niệm dâng về Lặng im nỗi buồn tí tách Dịu dàng giọt giọt cà phê Em khép hàng mi nhè nhẹ À ơ