Ác mộng

Thơ   •   Thứ bảy, 20/11/2021, 15:46 PM

đêm qua tôi đi trong ác mộng ưỡn ngực bước trên con đường vạch sẵn con đường đầy hoa ảo sắc có mùi tanh của máu giẫm đạp lên những hình hài quái gỡ con đường bắt nguồn từ tối tăm mở ra những tháng ngày đen tối vùi lấp nước mắt tài hoa chôn sống dày v

Nội dung bài thơ: Ác mộng

đêm qua tôi đi trong ác mộng

ưỡn ngực bước trên con đường vạch sẵn

con đường đầy hoa ảo sắc

có mùi tanh của máu

giẫm đạp lên những hình hài quái gỡ

con đường bắt nguồn từ tối tăm mở ra những tháng ngày đen tối

vùi lấp nước mắt tài hoa

chôn sống dày vò huyết thống

bằng nhác cuốc vong ân

bằng viên đạn cu ly ngu xuẩn

bằng khẩu hiệu chọc mù thế thái

con đường có sẵn

mang lốt doạ người

con đường có sẵn

đẫy rẫy những hố hầm lừa bịp

mọc lên những vòng hoa sắc máu gian hùng

&&

&&&&

&&&&&&

giật mình

&

tỉnh dậy

ngoài trời gió mùa đông bắc lạnh căm căm

từng đốt xương rôm rốp lời cõi chết.


Bài thơ Ác mộng của tác giả Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.

Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng

Nghệ danh: Lãm Thắng, Lam Thuỵ

Tên thật: Nguyễn Lãm Thắng

Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Nguyễn Lãm Thắng - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác

icon Tác giả Nguyễn Lãm Thắng, Thơ Nguyễn Lãm Thắng

Tổng hợp

Cùng tác giả: Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng

Sự cấm kỵ

Thơ   •   21.11.2021
Sự cấm kỵ rốt cuộc sẽ làm người ta hay nhắc đến và nhớ sự hiếu kỳ sinh ra từ đó sự thật sinh ra từ đó.

Hôn lần cuối

Thơ   •   20.11.2021
tôi quyết định hôn nàng lần cuối như ánh mắt của con mèo đen hôn vào bóng tối nụ hôn bế mạc loé lên như vệt sao băng và tan ra thành nước mắt trên gò má nàng bóng đêm gợn lên thuỷ triều đen nàng ôm tôi thật chặt ghì riết hơn mọi lần thượng đế cũng

Mười bốn tháng tám một chín bảy ba

Thơ   •   20.11.2021
hai lẻ chín trừ một chín bảy ba té ra mình băm sáu tuổi mặt vẫn gầy vẫn hốc hác như xưa tóc vẫn húi cua răng vẫn sứt miệng rộng tuềnh vẫn thích chút chua cay năm bảy ba ngày mười bốn tháng này trong trời đất có một thằng ra đời quẫy đạp cha mù mắt nê

Ngợp cầu chợ dinh nghe nằng nặng

Thơ   •   20.11.2021
Hút gió Vĩ Dã chạy hộc xì hơi về Phú Thượng ngày căng ngực có vẻ mới tưng tức em cười ngả gió nón mơn mơn nhìn từ cầu dòng sông mịch cồn nổi thành làng em vít đôi chân cong mặt nhìn chim buồn te hé khoé áo dài non mướt rủ rê chiều cầu nối chuyệ

Bạn ảo

Thơ   •   20.11.2021
Bạn đâm vào tim tôi bằng những lời khen ngọt như đường phèn bạn bảo tôi hãy sống và hồn nhiên sống đừng âu lo buồn bực hãy an phận an phận tột cùng để ăn tròn ba bữa và gắng sức đẻ ra những câu thơ cũ mèm nịnh bợ vâng cảm ơn bạn bạn hãy xem tôi đã

Khúc hát ban mai

Thơ   •   20.11.2021
Núi     sừng sững            nắng mưa                  tình cha bất diệt Dòng sông ơi!

Bên góc chùa làng

Thơ   •   21.11.2021
Khum tay ủ gió chùa làng Trên môi biến dạng chưa tàn cuộc mê Nắng loang ướt lá bồ đề Tiếng chuông đột quỵ bên lề hoàng hôn Đã non nửa thế kỷ buồn Kiếp người như tấm bia mòn xanh rêu Lòng như ngói rụng tiêu điều Lặng câm, mà nát trăm chiều ruột gan.

Mưa Hà Khê

Thơ   •   20.11.2021
Mưa từ Thiên Mụ mưa ra Hà Khê ướt át réo qua Nguyệt Biều Một buổi chiều, hai buổi chiều Áo em đã mỏng ít nhiều đường cong Một dòng nước lớn là sông Một dòng huyền nhiệm, chút lòng em đây Thanh trà đọng giọt trên cây Mưa trinh bạch, rót xuống tay trắ

Chiều thu rất ngọt

Thơ   •   20.11.2021
Như gió như mưa như mùa thu ùa về bên khung cửa Một giấc xanh làm thức tỉnh buổi chiều xanh Tôi đón nhận những bồi hồi hạnh phúc Một ngày vui, em đã đến chân thành Một ngày vui có nắng đẹp long lanh Trong đôi mắt đôi môi người thiếu nữ Tình vạn dặm m

Đồi thơm

Thơ   •   21.11.2021
Ê Đê này! Ê Đê ơi! Chiều tê mắt rượu tôi ngồi đợi em Em gùi đầy ắp lặng im Chảy sau lưng một tiếng chim gọi chiều Khói tôi buồn thỉu buồn thiu Em nghiêng vai xuống phía đìu hiu tôi Chưa cầm tay đã bồi hồi Em nghe không? phía lưng đồi rất thơm Chậm th

Là thầy cô của chúng em

Thơ   •   21.11.2021
Là ban mai nắng ấm cho bầu trời xanh trong Cho cỏ hoa mật ngọt toả ngát hương thơm lành Là dòng sông trong veo cho tuổi thơ tắm mát Là vầng trăng ngọt ngào đưa em vào giấc mơ Là một khúc dân ca cho em mơ nguồn cội Có bóng hình quê hương trong những b

Huế yêu

Thơ   •   20.11.2021
Anh yêu mái tóc em dài Tháng giêng trong vắt, em cài hồn nhiên Anh yêu tà áo lụa mềm Trắng trong như thể lòng em thật thà Anh yêu đôi môi mặn mà Nụ cười chúm chím như là cô tiên Anh yêu đôi mắt nhung huyền Những điều thương nhớ đọng trên mắt ngà Anh

Lời mưa

Thơ   •   20.11.2021
Thì em, em đã quay về Con đường xanh lối cỏ thề ướt mưa Thỏa bao nhiêu những mong chờ Vòng tay là mấy bến bờ yêu thương Gió mùa lành lạnh con đường Mà trong nhau, ấm một phương trùng phùng Đã qua giấc ngủ mông lung Nụ cười đã xoá bão giông đi rồi T

Dưới rặng tre

Thơ   •   20.11.2021
Tôi thấy người đang chảy ra Mặt trời tụ máu trên da thịt mình Buổi chiều không một âm thanh Trơ trơ dưới nắng mấy nhành tre khô Đường về bóng đổ quanh co Buồn như mấy đống cứt bò không tên.

Sáng nay Hà Nội lại mưa

Thơ   •   21.11.2021
lũ mây đen khoả thân khiêu khích nóc nhà hàng xóm mấy thằng con của trời nghịch ngợm gõ ầm ào trên mái tôn điếc cả lỗ tai buổi sáng chúng nó nói gì tôi không hiểu những hạt mưa cọ xác vào dây thần kinh đêm qua của tôi còn nồng mùi men rượu những hạ

Nỗi buồn là dòng máu chảy xiết

Thơ   •   21.11.2021
Lũ muỗi hiếp dâm những lỗ chân lông trên đùi tôi đêm lạnh quá có lúc thế giới này chỉ là con gió cuốn linh hồn đi cúi xuống cắt tỉa móng chân mình nỗi buồn mọc từ thân thể ngày tháng có sợi lông mi rớt trên bàn chân sự chia sẻ rất chậm tôi không dám

Tết quê

Thơ   •   20.11.2021
Mùng một tết, trèo lên non Thắp nhang, cho khói cuộn tròn lên mây Ngó xuống ruộng, chộ chim bay Ngó xuống chưn, chạm một ngày sắp qua Sông thì vẫn gọi Vu Gia Chùa, thì vẫn chỗ Đò Ba Bến buồn Lấy tay bụm bụm nước nguồn Thấy hơi lạnh lạnh trong buồng

Gặp tia nắng trong dạ con bình minh

Thơ   •   20.11.2021
Lội qua ánh sáng lạnh chạm cuộc tình hờ tròn lẳng nanh mọc từ sống lưỡi gió tro phủ hồn nón rách em cong môi nhang khói Kim Long lời xương ám dụ khâu niềm tin rắn độc cau nhô tia đàn măng cụt xoe tán vo ve muỗi nhựa hôn vắt kiệt sức mình đùn tổ kiế

Cắt từng phần thể xác

Thơ   •   20.11.2021
Cắt từng phần thể xác sắp đặt thành bố cục mới nhưng phải dấu đi bộ não.

Mặt trời mọc từ những ngón tay đan

Thơ   •   20.11.2021
Tất cả có thể là cái chết Tất cả là máu Cái chết chảy máu trên đường Con đường tuyệt vọng Bàn chân không nói gì Bàn chân chết dần từng bước Huyệt mộ cảm ơn bàn chân Hãy đan tay đi em Cho tim bớt lạnh Những nấm mồ như nụ hô

Lòng tôi có thể như là tất niên

Thơ   •   21.11.2021
Thu gom ngày rách tháng mòn Hóa vàng xong, tôi chỉ còn đêm đông Chút tro tàn, đủ ấm không? Gió ơi đừng thổi mà lòng tôi đau! Môi bầm muốn thốt một câu Một câu thôi, lại gục đầu, rồi thôi Bốn mươi năm lẻ làm người Đem nước mắt, gói nụ cười vào thơ Trè

Em yêu cao nguyên

Thơ   •   21.11.2021
Em ở cao nguyên Mênh mông đồi núi Trong veo con suối Trong ngần tiếng chim Em ở cao nguyên Trà xanh biêng biếc Cà phê trĩu cành Bốn mùa tươi xanh Em yêu cao nguyên Tình yêu của núi Yêu từng tiếng chim Yêu từng con suối Em yêu cao nguyên Âm vang ngày

Đã chết trong lòng một giấc mơ

Thơ   •   21.11.2021
Thì ta cứ chết thêm lần nữa Cũng chẳng sao đâu, chả việc gì Đất đã chung thân cùng với nước Sống là hoài niệm, chết hôm ni.

Hai người mẹ

Thơ   •   21.11.2021
Sáng đưa con đến lớp Cho con ăn, rồi đi Gửi con cho cô giáo Chiều mẹ đón con về Sáng sớm và chiều, tối Mẹ là mẹ của con Cả ngày trên lớp học Mẹ là cô giáo hiền Phải thật ngoan con nhé! Phải biết vâng lời cô Bao nhiêu điều mới mẽ Trong câu hát lời thơ

Nằm nghe máu rụng

Thơ   •   20.11.2021
Rồi đây thịt rữa xương khô Tôi về, tôi đắp nấm mồ cho tôi Nhân gian trống vắng thôi rồi Nắng chiều, hay nước mắt rơi cuối ngày? Hồn tôi cát bụi bu đầy Máu tim sa mạc - vũng lầy ăn năn.

Đêm qua nghĩa địa

Thơ   •   20.11.2021
Khuya, ta với gió và sương Quanh co qua những ngả đường mộ bia Trước, sau, cát xoá lối về Ta làm một cái bổn lề nhơn gian.

Em vẽ ngôi trường em

Thơ   •   21.11.2021
Ngôi trường của em Ngói hồng rực rỡ Từng ô cửa nhỏ Nhìn ra chân trời Ngôi trường dễ thương Đứng bên sườn núi Có một dòng suối Lượn qua cổng trường Ngôi trường yêu thương Có cây che mát Có cờ Tổ quốc Bay trong gió ngàn Ngôi trường khang trang Có thầy,

Ếch và cóc

Thơ   •   21.11.2021
Ếch chê rằng: - Thứ cóc hôi Da xù xì lại đứng ngồi lom khom Như ta đây, mới đáng gờm Nói về tài trí, giỏi hơn gấp mười Trên cạn: nhảy, dưới nước: bơi Đâu như có, đứng phình hơi chờ mồi. Cóc về không nói nửa lời Đứng nhìn cái nắng giữa trời chang cha

Bệnh

Thơ   •   20.11.2021
Con chim viêm họng kêu trời Con ve sổ mũi làm rơi giọt buồn Con người sống chẳng ra tuồng Con ma đã nhập vào trong con người.

Mộng tưởng

Thơ   •   20.11.2021
Tiếng ngàn sau, vọng đó chăng? Đâu đây phảng phất mùi trăng rất hiền Trùng trùng sóng mộng xô nghiêng Càn khôn vấp té giữa miền hư vô.

Buổi sáng trong rừng cũ

Thơ   •   20.11.2021
Giọt sương thứ nhứt đã tan Đá thê lương, vọng trên ngàn dưới khe Từng xanh lớp lớp mây che Ngày u ám, đã vội khoe sắc buồn Gió ngang một phát, đi luôn Lá khô vội trở nỗi hờn ghen xưa Hứng hột nắng, bợ hột mưa Cuộc tình được mấy hột thừa ra đâu? Em đ

Nhớ một chiều Hà Nội

Thơ   •   21.11.2021
Nhớ một chiều Hà Nội em bên anh gió chạm vào tóc em như chạm vào nỗi ghen anh thầm lặng Hồ Tây xanh màu thu dịu nắng sóng chau mày khi đối diện em anh Nụ hôn nào cũng xanh màu thiên thanh đã nhuộm biếc nước hồ thu thăm thẳm có nụ cười nào làm anh say

Tôi đã thấy sáng nay đoá hoa hồng rụng

Thơ   •   21.11.2021
Đêm qua cơn mưa ập xuống tôi đã nghĩ đến đoá hoa hồng trước ngõ sáng nay những cánh hoa đã rời cuống ướt nhẹp như những xác gián nằm tả tơi trên mặt đất bầm tím thường ngày những sợi tóc của tôi rụng xuống có thể chúng không cho tôi thấy chúng đã đ

Bóng trưa

Thơ   •   20.11.2021
Cởi trâu thăm lại ruộng xưa Thấy mưa trong rú mới vừa qua khe Gió gầy nhom, thấp lè tè Dắt cụ già, gánh bộn bề lo toan.

Lạc

Thơ   •   20.11.2021
Đi dọc theo mùa rám nắng dưới chân núi mỏi dòng sông ô nhiễm tự nguồn dài thêm hành trình u ám ta nghe tiếng thở dài Cao Bá Quát siết buốt giữa hai hàm răng chiếc bóng ám ảnh giấc ngủ loài chim tự do ta ngồi bẹp xuống giữa hoang hoải mầm ươn lượm lặ

Đồng hồ báo thức

Thơ   •   21.11.2021
Chiếc đồng hồ của bé Thật ngoan ơi là ngoan! Sáng nào cũng dậy sớm Đúng giờ hẹn, chuông vang Bé liền mau thức dậy Tập thể dục nhịp nhàng Rồi đánh răng súc miệng Tự giác ngồi vào bàn Bé ôn lại bài cũ Cùng với bạn chim sâu Cún con vừa tỉnh ngủ Ngồi lắc

Thơ   •   20.11.2021
Vô tình em lướt qua nhanh Để cho con chó thất thanh sủa dồn Gà con, gà mẹ hết hồn Loe toe báo động nỗi buồn cho anh.

Chân dung tự hoạ

Thơ   •   21.11.2021
Tôi vẽ mặt tôi bằng bột màu cõi lạ miên trường nỗi buồn cuốn tóc thời gian cọ si mê cùn trơ mộng ảo tôi vẽ mắt tôi bằng giọt trăng ngàn Em đừng đến mà vẹo xiêu bố cục mắt sẽ điêu ngoa, môi sẽ lệch bờ tôi vẽ mặt tôi bằng bàn tay ký ức bạc phếch màu râ

Ấy bỏ cả tiếng đồng hồ

Thơ   •   20.11.2021
Ấy bỏ cả tiếng đồng hồ để tạo dáng tóc nhưng không vứt nổi một chiếc vỏ kẹo vào sọt rác.

Quay quắt ngả tư

Thơ   •   20.11.2021
Thanh quản đắng huda thơ dấy bọt xuân cây bàng mệt lử nhìn mặt trần gian lấm mây thắt vòng tay phố bàn chân sám hối từng bước rễ cây em cười lát cày ruộng cũ năm ngón bóp mặt trời thuỵ & anh nghe nhiều đôi mắt em nụ cười em ngã tư phố quay quắ

Buồn như

Thơ   •   20.11.2021
Buồn như Đập Đá đổ mưa Buồn như Cồn Hến mắc lừa Chợ Dinh Buồn như bèo ngả ba Sình Lênh đênh chẳng biết phận mình ra răng!

Sự may mắn còn sót lại

Thơ   •   20.11.2021
đã mệt mỏi lắm! không ngủ được những con chuột động cỡn trên la phông nhà trọ cũ đêm khuya bức nóng em khêu lên ngọn đèn chói mắt những sợi tóc rối mù loà nép vào ngực trần anh ở đây đêm ngột ngạt may còn những nụ hôn che khuất vầng trăng gãy vụn.

Về Huyền Không Sơn Thượng

Thơ   •   20.11.2021
Đây núi đồi bình yên Có tiếng chim dịu hiền Có trăm hoa khoe sắc Trên lối về như nhiên Đây có hồ sen thơm Có cây cầu đã cũ Có đôi bờ cỏ non Có đồi thông nho nhỏ Có bài thơ trên đá Với nét chữ tài hoa Có dăm người khách lạ Mỗi ngày mỗi ngày qua Đây ng

Mất chìa

Thơ   •   20.11.2021
Bao giờ cho hết hận thù? Cho xương dưới mộ gật gù uống bia Bao giờ cho hết cách chia Cho đêm mở một lối về bình minh?

Mùi bể dâu

Thơ   •   20.11.2021
Trưa, đem chó chết đi chôn Nhẹ tay, kéo vội linh hồn nắng lên Tôi nghe cỏ khóc rất hiền Thấy đa đoan chảy triền miên đất trời Chập chờn trong gió, bướm bơi Hồn thu ảm đạm trong lời hoa đau Mây đen phủ kín trên đầu Đã nghe mùi của bể dâu rất nồng.

Cuối năm viếng mộ Nguyễn Du

Thơ   •   21.11.2021
... đường xa gió bụi mịt mù cồn quê nắng hoàng hôn sẫm bên đê khói hoàng hôn trắng nhập nhoè khói hương Khô chi ngọn cỏ ven đường vàng chi phiến lá đoạn trường hỡi cây! mấy trăm năm, một cuộc này mà người sau trước còn cay đắng lòng? Chữ tâm sao kh

Ngồ ngộ

Thơ   •   21.11.2021
Cứ bảo hiểu chân tơ kẽ tóc Tóc trên đầu ta chưa hề thấy gốc Bao năm đội mái đầu đi Lắm lần thấy mình xuẩn ngốc Cứ bảo thấu hiểu trái tim Vuốt râu gật gù tỏ vẻ Đến khi nhịp đập lặng im Trút hơi ra đi lặng lẽ...

Đứng dưới nắng

Thơ   •   21.11.2021
Nắng to, nhiệt độ nó tăng Nên trong người, thấy cứ căng thẳng hoài Mịt mù ngọn gió qua tai Con chim nó đứng trên cây nó dòm.

Kể lể của một buổi chiều Chúa nhựt

Thơ   •   21.11.2021
phía sau khung cửa nhìn ra mùa đông là chiếc hộp đựng tôi, khói thuốc và hũ rượu ba kích màu tím than gợi dục những cánh hoa sen giấy cởi trần suốt ngày im lặng như những đốt xương trắng ngày rét bén như dao sắc cứa từng lớp da tôi lũ kiến háu ăn tr

Chới với 2

Thơ   •   20.11.2021
Chừ, ngồi bó gối, khoanh tay Dòm đêm tróc vảy, ngó ngày nớt da Tay trần, trơ những ngón ma Bấu sương, cào gió rụng, và xé trăng Lù lù mộ hoá thành lăng Màu non nước, rợn màu nhang khói. Mù Miếu đền mèo khóc, chó tru Tương lai chẳng biết hình thù ra

Bé hát karaoke

Thơ   •   21.11.2021
Hai tay cầm mic Bé hét bé la Chữ theo tiếng nhạc Lời là: - A!... a!...

Cây thảo nhơn

Thơ   •   20.11.2021
Cây thảo nhơn hiu hiu gió đôi mắt em khép cửa biển chiều.

Chuyến xe ký ức

Thơ   •   21.11.2021
Những toa nụ cười trẻ thơ trên chuyến xe bọ xít rầm rập qua đồi tưởng tượng hành tinh chở lương thực mồng tơi tím ngắt chở bụi đất làng quê vọc lấm quần đùi Chuyến xe đi qua những buổi ăn điểm tâm ổi non muối ớt những đọt xoài, đọt cóc, lá me chua..

Những chiếc bánh bị giết chết

Thơ   •   21.11.2021
họ đã xé một cách tàn nhẫn lớp áo và hàm răng dữ tợn đã cắn sứt làm đôi chiếc bánh họ nhai bằng hàm răng khát máu những chiếc bánh đã bị giết đột ngột và tức tưởi chocolate máu đặc sữa não bột xương vỡ chỉ là thức ăn thôi ư? chỉ là nhu cầu thôi ư? s

Giọt máu còn tươi trong từng cơn biển thét

Thơ   •   21.11.2021
Ánh mắt đơ đơ ngày tàn khốc trời động lạnh vô cùng môi khô chết nụ cười chân lang thang anh góc phố cột điện cô đơn rêu nhỏ giọt hồn máu từ biển xa quay về trong quay quắt hờn căm anh nhủ máu mình cúi xuống những vòng khăn trắng xoá chân trời lủng

Trung du

Thơ   •   20.11.2021
thời gian trắng hớ rỗng tuếch những ngọn núi cúi mặt thê thảm nhìn dòng sông nhầy nhụa máu những con người tôi đã gặp chết dần như cục đất bạc màu những bàn tay xương xẩu chìa ra sau mùa lũ quét những ánh mắt đục ghèn rơm rớm cơn đói đục thân những c

Tìm một vạt đất làm một ngôi mộ gió

Thơ   •   20.11.2021
tôi leo lên đồi cùng với con trai và các cháu nhỏ thắp nén nhang ngưỡng vọng tổ tiên lũ dê đã đi ăn xa để lại một bãi phân dày đặt như những viên thuốc tể chúng còn bới đào trên nấm mộ, hất tung những bát nhang nằm lăn lóc năm xưa anh kế tôi đã phá

Góc phố câm có cơn mưa điếc

Thơ   •   20.11.2021
Góc phố câm không quên gót chân tôi cơn mưa ập tới tôi nép ngô đồng gió hất tung đời nhành lá tất tả vòng xe xới mưa mưa thấm tôi như em thấm tôi mùi lạ tình ướt sũng niềm đau sau lưng thành có cơn sấm sét trong ngực tôi có nhiều cơn giông phía tr

Vẽ trên võ não

Thơ   •   21.11.2021
Vẽ trên vỏ não những đường vân tay để biết một ngày máu chảy về đâu?

Cho ngày sinh nhật 40

Thơ   •   21.11.2021
Chết đi hỡi dòng nước mắt lột tròng những giọt máu bắt đầu rời thân xác này trong mùa biến động đất trời quằn quại trong chiếc còng rỉ sét mặt người nhìn nhau qua hơi thở xám bùn những tiếng thở theo điệu nhạc chiêu hồn chập chờn đàn trâu đi chập chờ

Rong chơi trong bóng khuya

Thơ   •   21.11.2021
Ban đêm như khu mộ cổ ta rong chơi không biết mỏi mệt những đốt xương trong ta rạo rực bên ánh đèn mờ nhạt.

Nói phét

Thơ   •   20.11.2021
Có khi mình tự hỏi mình Làm thơ giống với làm tình chỗ mô? Khi thì vợ, lúc thì bồ Làm tình giống với làm thơ chỗ này.

Vội mà không vội

Thơ   •   20.11.2021
Thấy đêm hối hả vô cùng Tiếng ho đã vội lăn đùng ra sân Thấy khuya hối hả bao lần Câu thơ tọt xuống mộ phần nằm chơi!

Ngó lại

Thơ   •   21.11.2021
Tiễn đưa nhang khói về trời Nhẹ tênh trôi giữa cõi đời phù du Lợi danh trong đám mây mù Chiều nay theo gió thiên thu đi rồi Dòng sông không muốn, mà trôi Đục trong rồi cũng về xuôi một dòng Dối gian ai đếm ai đong Biển xanh có hiểu được lòng bể dâu T

Hoá ra con chữ cũng hay cợt đùa

Thơ   •   21.11.2021
Số không (0) giống hệt chữ O Chữ vê đúp (W) là chữ mờ (M) đầu quay Nờ (N) nằm nghiêng là zét (Z) này Chữ hờ (H) là chữ i (I) xoay nghiêng đầu Lộn đầu sáu (6), hoá chín (9) mau I

Nhạt

Thơ   •   20.11.2021
Xin em mặc áo vu quy Đừng bao giờ nhớ đường về ngày xưa. Bao nhiêu nắng, bấy nhiêu mưa Nhạt nhòa như thể là chưa chúng mình.

Nhớ màu áo cũ

Thơ   •   21.11.2021
Xa em từ bảy đời vương Cây thù đâu, đứng bên đường, chết khô Đìa làng, con giếc, con rô Mấy năm rồi, bỏ đi mô rứa tề?! Nhớ xưa, hai đứa nhà quê Giận nhau quá trớn, làm khê mối tình Đất trời từ đó làm thinh Trái tim hai đứa gùng ghinh tới chừ Mỗi kh

Đêm rùng mình nỗi đau

Thơ   •   20.11.2021
Đã cong một bờ cỏ rối đã chết một sợi tóc môi thơm sao em không về nghe đêm cào cấu một lối chiêm bao ngút gió sông buồn từng ngón tay u mê trượt trên làn da khô cháy của mùa cằn cỗi tiếng dế đói làm nám bóng khuya tội lỗi sao em không về? những ước

Bước mùa

Thơ   •   21.11.2021
Nghe chừng rét mướt đôi tay Lòn bon đã rụng giữa ngày quê hương Nghe chừng mưa nắng vô thường dòng Vu Gia đã ngậm sương cuối mùa Nghe chừng trong bước già nua mẹ trông con, giọt tim khua suối ngàn ... Nghe chừng khuya gió lang thang vốc thơ trút vộ

Trên cầu sương khói

Thơ   •   20.11.2021
Dã Viên, Bạch Hổ mù sương Hồn ai lạnh dưới sông Hương thế này Gió oan nào buốt nhành cây Máu ai nhuộm tím cõi này hỡi thơ?

Gà trống gáy trưa

Thơ   •   21.11.2021
Hình như nắng quá cho nên Chú gà trống tía cất lên: - O!… ó! ò!... Giật mình chú vện ngẩn ngơ Bác trâu nói với thím bò: - Khổ chưa! Mọi người đang kéo giấc trưa Thế mà gà trống gáy bừa là sao? Thím bò cười mỉm thì thào: - Chắc gà mớ ngủ... chẳng sa

Có một mùa xuân muộn màng ở Huế

Thơ   •   21.11.2021
Sẽ không nói gì nữa đâu khi mùa xuân về quá trễ tràng có lẽ cơn mưa cũng mỏi mệt ngủ quên trên mạng nhện mái nhà xưa tiếng chim đục hơn khi chạm vào cơn gió độc câu hát ru con mềm nhũn hoá thân chiếc tã lót ướt đầm mấy lần chiêm bao bay ngoài cửa sổ

Khi bà xã mang bầu

Thơ   •   20.11.2021
Mới gặp nhau, chợt giật mình Rồi ra, lại bất thình lình yêu nhau Chẳng vôi thắm, chẳng cau trầu Mà môi hai đứa đỏ au rồi tề! Nửa là phố, nửa là quê Kết vào nhau, thành lời thề nắng mưa Gặp là thích, ngó là ưa Tình yêu là chuyện ngày xưa ấy mà! Rứa mà

Rưng rức họng đêm

Thơ   •   20.11.2021
Truy tìm trong xác đêm một dáng ngồi trăng khuyết Câu thơ mỏng như cánh ve non trần truồng hơi thở Một ý nghĩ mơ hồ thắp lên ngàn ánh sao Lưng chừng một chiêm bao quặn đau tiền kiếp Giọt nước mắt nào rơi ngắn ngực em Hối thúc từng ngón tay Như bóp ná

Chào ngày cũ

Thơ   •   20.11.2021
Một ngày cũ lại mở ra Ban mai, hay bóng nắng tà đạo kia Nhìn gần, lớp lớp cách chia Ngó xa, cũng chỉ là lìa tan thôi Dẻo chót lưỡi, ngọt đầu môi Bao dối trá, sặc nụ cười sát nhân Chào đời là đã chung thân nỗi buồn, về với mộ phần chưa nguôi Còn đây,

Trong giấc mưa khuya

Thơ   •   20.11.2021
Mưa ngủ gục ở trên đồi Đá ngàn năm, vẫn cứ ngồi trơ trơ Nửa đêm động mả động mồ Hàng hàng lớp lớp xương khô trở mình

Công việc

Thơ   •   21.11.2021
Những vì sao đêm nay nhảy múa ca tụng vũ trụ sẽ vụt tắt khi đêm tàn nhường chỗ cho những giọt máu ca tụng nỗi đau của loài người sẽ kéo dài mãi mãi.

Thì hai đứa động viên nhau

Thơ   •   21.11.2021
Một đêm hai đứa thở bằng nhau Tát nửa vầng trăng, chẳng có gàu Vẫn động viên nhau đừng lỗi nhịp Giọt càn khôn rụng xuống mau mau.

Chiều Đá Đĩa

Thơ   •   20.11.2021
bỏ rơi giữa phố một ngày nghiệt ngã cánh đồng chuột cắn tôi đi về phía khô khốc gió Nam Cồ biển không hát trong cổ họng những câu thơ lùn hàng dừa xanh năm ngoái xơ xác nhìn tôi đá chất trong lòng oằn trĩu tôi tìm trong chiều Đá Đĩa một giọt oan hồ

Tiếng mưa đêm giã nát mái tranh

Thơ   •   21.11.2021
Tiếng mưa đêm giã nát mái tranh gà mái cúi đầu đảo trứng mẹ kéo tấm chăn rách lên ngực con.

Mùa tóc úa

Thơ   •   21.11.2021
Em bỏ lại đằng sau, mùa tóc úa Cỏ đồi hoang khóc nấc mấy đời trăng Màu thế tục còn vương nhàu lệ ứa Bước chân cuồng có đuổi kịp sao băng? Bờ đá lạnh chưa tan từng nhịp thở Đỉnh phù vân sương trắng ngủ bao đời Sợi tóc bạc xâu lời kinh lở dở Máu khuya

Cuối thu

Thơ   •   20.11.2021
thật im lặng bởi bây giờ đã cuối Thu rồi mùa Thu đem dấu mùa Xuân trên căn gác trong ngách phố 30 mùa Xuân đem dấu lửa trong ngực em nõn nà dấu trong bộ váy ngợp màu cốm xanh Thu bất chợt hồng lên trong bức tranh em vẽ treo phía trên cầu thang anh ch

Ngỏ

Thơ   •   20.11.2021
Một ngày mới lại nhú lên Tuổi mình cũng đã rụng thêm một ngày Gặp nhau đây, siết bàn tay Nghe mùa xuân đến trình bày yêu thương.

Thơ   •   20.11.2021
Cùng chung một ổ trứng đau Nở ra một lũ, đá nhau suốt ngày Ú u mặt dạn mày dày Giật giành hút trứng, ỉa đầy ổ hôi.

Choáng

Thơ   •   21.11.2021
Anh nép vào Thánh giá Nghe tiếng chuông chiều vang Thấy mình chia hai nửa Địa ngục và thiên đàng.

Tôi ngồi

Thơ   •   21.11.2021
Tôi ngồi đốt những ngón tay Thấy màu máu đỏ vụt bay lên trời Thấy thịt da của một đời Reo lên tí tách. Khóc cười đó sao? Tôi ngồi mài lưỡi thành dao Đâm vào tôi. Máu ào ào tuôn ra Bên ngoài là cõi người ta Bên ngoài tí nữa là ma quỷ rồi Tôi ngồi chế

Chán thiệt luôn

Thơ   •   21.11.2021
Mà thực sự, chán hung rồi Ngoài kia mây phủ kín trời, trắng phau Tôi ngồi rít thuốc, hơi mau Khói bay trắng cả mái đầu như mây Thưa em, tấm lòng tôi đây Em qua lấy, kẻo hôm nay héo xàu Mang về chăm sóc cho lâu Thì may ra, mới tươi màu như xưa Hôm nay

Của choa

Thơ   •   20.11.2021
Hất cái buồn ra ngoài sân Gặp cơn mưa, mưa lấy chân đá vào Dang tay, choa chụp, mới đau! Buồn nguyên một cục lại nhào vô choa.

Thấy

Thơ   •   20.11.2021
Ta từ huyệt mộ bước ra Thấy vầng trăng cũ vừa già vừa teo Ruộng quê kết hạt đói nghèo Ngập trong bão lũ trôi vèo theo ma.

Những toà tháp nát dần theo tuế nguyệt

Thơ   •   21.11.2021
Những toà tháp nát dần theo tuế nguyệt con người xây dựng con người phá huỷ và con người phục chế.

Gặp chi cắc cớ rứa trời?

Thơ   •   21.11.2021
Chết cha mệ nội tui rồi! Tự nhiên quên trớt những lời ngày xưa Gặp em mà ngỡ như đùa Hai hai năm, cũng đã vừa u mê Nói thì vẫn tiếng nhà quê Cười thì cũng đã hôi ê giọng cười Em chừ người cũng ra người Tui chừ răng giống đười ươi quá chừng Cầm tay mà

Hội làng

Thơ   •   20.11.2021
Tháng giêng làng mở hội làng Dập dềnh kiệu rước, xênh xang trống cờ U thầy nhớ thuở còn tơ Nụ cười thèn thẹn, chiếc ô ngập ngừng Sân chùa nghi ngút trầm hương Mái rêu ảo ảo, mưa xuân mờ mờ Em khoe đôi má đào tơ Ngày xuân có kẻ ngẩn ngơ cổng chùa Đa

Ngày về nhớ Bùi Giáng

Thơ   •   20.11.2021
… Và em khóc một chiều bên ni bên nớ, mộng xuân khai vụn vỡ cõi thiên bồng, nghe Thu Bồn Vu Gia Hàn giang gọi hồn Hoài Phố, tím bên trời giấc ngủ rêu phong, ngày ngun ngút chân chim hão lộng, dấu di thư hun hút phố trang đài, chân mày cong gót hài mỏ

Vượn hú bầm phiến lá

Thơ   •   20.11.2021
mù khơi lang thang trôi lá chiều tím rịm nỗi nhớ lập loà khu rừng hoang phế một giây nằm nghe đá rách cũng đủ làm đau bể dâu ta nằm trong tiếng thở mộng mị về dòng trôi lá trút vào thiên tai tiền kiếp cho lỏng đốt xương trầm luân mưa cháy lên cháy lê

Mù 2

Thơ   •   20.11.2021
Em từ biến thể cuộc vui Mắt xanh truy sát, nụ cười điều tra Đầu non chật chội khuya tà Con trăng tử trận phía ga tuyệt mù.

Đêm biển

Thơ   •   20.11.2021
Tôi lăn ra cùng với sương biển mệt nhoài tê gió ầm ào vật vã những vỏ bia lon sóng đánh lùi trả lại không bàn tay buồn nhận chán chường chỉ có bờ cát trẻ con há mồm đêm đen vồm vã            

Nửa đêm mưa nghe cái chân lạnh ngắt

Thơ   •   21.11.2021
thằng con ho cả đêm cựa quậy với cơn sốt con mèo kêu như móc ruột cơn rét nó biết tôi còn sống khi nó lấy chân khèo cái chân trái của tôi rồi lại khèo cái chân phải của tôi vợ tôi ba chặp lại vỗ vỗ cái mông thằng cu rồi ba chặp lại rờ rờ cái trán thằ

Trên hành trình làm người

Thơ   •   21.11.2021
Trong hành trình làm người ít nhất dưới bàn chân của mình một chú kiến đã chết.

Bụi

Thơ   •   20.11.2021
Khói bay những sợi tơ khùng Làm nhoè nhật nguyệt giữa vùng như nhiên Bàn chân rớm giọt máu điên Đầu thai vào đám bụi thiền vô thanh.

Chiếc răng hỏng

Thơ   •   21.11.2021
Rụng thì sắp rụng rồi đây Lung lay thì đã lung lay lâu rồi Xương mòn, tuỷ cạn đấy thôi Còn dây dưa nữa, còn tồi tệ thêm Tái tê ngày, nhức nhối đêm Lắm phen máu chảy ruột mềm mà đau! Cầu trời trốc gốc cho mau Nụ cười trở lại nguyên màu như xưa.