Chứng ngộ

Thơ   •   Thứ bảy, 20/11/2021, 00:34 AM

An nhiên như vầng trăng Sáng ngần trong gió bụi Mênh mang cõi vĩnh hằng Là đức tin không tuổi Vượt trên đỉnh hư không Giữ tâm mình tự tại Giới thuyết như dòng sông Gập ghềnh và chảy mãi Khép mình là ẩn dật Lá rơi là vô thường Đời khóc - cười - hư -

Nội dung bài thơ: Chứng ngộ

An nhiên như vầng trăng

Sáng ngần trong gió bụi

Mênh mang cõi vĩnh hằng

Là đức tin không tuổi

Vượt trên đỉnh hư không

Giữ tâm mình tự tại

Giới thuyết như dòng sông

Gập ghềnh và chảy mãi

Khép mình là ẩn dật

Lá rơi là vô thường

Đời khóc - cười - hư - thực

Tâm niệm là sắc không

Đây bến bờ chứng ngộ

Lạc quan trong mắt người

Hãy quên niềm lao khổ

Hãy dung hòa nỗi vui.


Bài thơ Chứng ngộ của tác giả Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.

Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng

Nghệ danh: Lãm Thắng, Lam Thuỵ

Tên thật: Nguyễn Lãm Thắng

Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Nguyễn Lãm Thắng - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác

icon Tác giả Nguyễn Lãm Thắng, Thơ Nguyễn Lãm Thắng

Tổng hợp

Cùng tác giả: Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng

Chuyến xe cuối năm

Thơ   •   21.11.2021
Em theo ba mẹ về quê Để cùng ông bà đón tết Chuyến xe cuối năm đông ghê! Quà xen với người đông nghịt Mặt ai cũng tươi hớn hở Chuyện trò rôm rả thật vui Có ông khách già tóc trắng Răng rụng hết trơn vẫn cười Có bà gầy như bà nội Răng đen bỏm bẻm nha

Trở qua trở lại

Thơ   •   20.11.2021
Nằm nghe gió rách sau vườn Vết đau co lại, nhẹ trườn qua cây Tôi nằm duỗi cẳng, quơ tay Đùn lên, một tiếng thở dài văng ra Khuya rơi lộp bộp hiên nhà Đất buồn, nghe nước khóc oà trong đêm Nhìn ngoài trời, toàn màu đen Nghe xa xa, vọng tiếng rên cô

Khuya trôi theo bóng

Thơ   •   21.11.2021
Dắt buồn qua mấy ngõ rêu Thấy ta trôi, tựa cánh bèo trong khuya Quách thành ngậm bóng u mê Đã nghe nhang khói theo về cùng ta Còi tàu rét cóng sân ga Âm dương chất nặng một toa kiếp người Khi buồn đã biết lên ngôi Nghĩa là vũ trụ mồ côi ngàn l

Đò Cồn

Thơ   •   21.11.2021
Nghe đồn có một đàn cò Sáng nay đậu trắng bến đò Cồn Le Hỏi thăm lá mít lá me Đêm qua sương rụng hắn đè đau không?

Đêm rùng mình nỗi đau

Thơ   •   20.11.2021
Đã cong một bờ cỏ rối đã chết một sợi tóc môi thơm sao em không về nghe đêm cào cấu một lối chiêm bao ngút gió sông buồn từng ngón tay u mê trượt trên làn da khô cháy của mùa cằn cỗi tiếng dế đói làm nám bóng khuya tội lỗi sao em không về? những ước

Lớp học hè

Thơ   •   21.11.2021
Đâu phải nghỉ hè là chúng mình không đến lớp Để gốc phượng già ngồi ủ rủ góc sân vuông Để ghế đá đơn côi mệt mỏi bốn chân buồn Và chiếc lá nằm yên nghe thời gian qua mặt trống Đâu phải nghỉ hè là chúng mình ham chơi lêu lổng Đợi đến mùa thu, tháng ch

Khi anh thức giấc

Thơ   •   20.11.2021
Anh ở nơi không có ngôi nhà do mình tạo nên anh đang nghĩ về ngày tháng cũ với ngôi mộ cổ trước sân sáng trưa chiều tối có tiếng rao dạo anh biết ngày mai dĩ vãng lặp lại tầm thường thật tồi tệ anh lạc vào giấc ngủ sợi tóc không biết nói nhưng biế

Quay quắt ngả tư

Thơ   •   20.11.2021
Thanh quản đắng huda thơ dấy bọt xuân cây bàng mệt lử nhìn mặt trần gian lấm mây thắt vòng tay phố bàn chân sám hối từng bước rễ cây em cười lát cày ruộng cũ năm ngón bóp mặt trời thuỵ & anh nghe nhiều đôi mắt em nụ cười em ngã tư phố quay quắ

Bốn mùa

Thơ   •   20.11.2021
Mùa thu nằm nhớ mùa hè Mùa đông cảm lạnh nằm đè mùa thu Tình yêu biến dạng hình thù Một hôm ngóc dậy thù lù: mùa xuân.

Khóc cho bài thơ chết non

Thơ   •   20.11.2021
tôi viết điếu văn tiễn một bài thơ qua đời đêm qua bài thơ chết non sau cơn ức chế tử cung sáng tạo những cơn mưa khóc sướt mướt như em ngày chạm nỗi nhớ mùa theo cơn gió trôi tuột xuống nấm mồ cũ kỹ tôi hay hồn ma lẩn quẩn trong mái đời dột nát nhữ

An ủi

Thơ   •   20.11.2021
Người cho tôi hột tình cờ Tôi về ươm, và đợi chờ mầm lên Mầm lên, nảy một đọt duyên Tôi nghe đời bớt ưu phiền trong tôi.

Góc phố câm có cơn mưa điếc

Thơ   •   20.11.2021
Góc phố câm không quên gót chân tôi cơn mưa ập tới tôi nép ngô đồng gió hất tung đời nhành lá tất tả vòng xe xới mưa mưa thấm tôi như em thấm tôi mùi lạ tình ướt sũng niềm đau sau lưng thành có cơn sấm sét trong ngực tôi có nhiều cơn giông phía tr

Sự tự do quẳng con chim tôi vào lửa

Thơ   •   21.11.2021
sự tự do quẳng con chim tôi vào lửa để mọc thêm nhiều lông mới, ôi con chim của tôi, con chim tự do, con chim tìm mồi trên nhánh cành đổ nát của tháng ngày mù tối không lối đi, con chim của tôi hát bài ca vong thân chới với trên vòm trời thẫm xám

Nhớ cái chết của thằng bạn đào vàng năm cũ

Thơ   •   20.11.2021
1. ngày ấy mùa xuân không còn xanh trên lá rừng mi và năm anh em nữa đã chết trong hầm đêm ấy tau và N còn sống sót đêm ấy hai đứa khóc nước mắt và máu nhoà trên đôi tay kiệt sức tau bới đào vô vọng không một nén nhang để gọi hồn mi dậy tau biết m

Trên đồi xuân mộng

Thơ   •   20.11.2021
anh trườn lên đồi xanh ngập dưới tiếng nhạc của loài dế than những nõn lá non mướt mang những hạt sương hình bầu vú lóng lánh nhựa yêu ban mai rất thơm mùi thảo nguyên tình ái em ngồi xuống bên anh hái nhè nhẹ từng nụ hôn ngợp ngọt môi em mọng đỏ của

Khuya muộn

Thơ   •   20.11.2021
Nỗi thương tặng hết người rồi Thôi đừng khóc nữa, đã bồi hồi khuya Hoang vu phố thị đầm đìa Chênh vênh dấu ngựa đi, về chênh vênh Lời ru hun hút nhớ quên Chút lòng thảo dã chút tình nắng mưa Lời ru nằng nặng ngày xưa Xoáy dòng sâu thẳm những mùa đơ

Vai diễn

Thơ   •   21.11.2021
Thử đóng vai nàng, thử điểm tô Ngùi thương ai đó lỗi đường tơ Mảnh tình day dứt... sầu ra phết Mắt lệ rưng rưng... thảm thấy mồ Cải giới đổi hình thường chủ động Lộn lời uốn giọng há ngây thơ? "Thói quen" nào dễ "thành quy luật" V

Cắn nhau một cá rô đồng

Thơ   •   20.11.2021
bởi con cá rô mà làm anh nhớ cái sần sùi tuổi thơ bởi con cá rô mà làm anh thấy cái mùi bùn quê hương bị chiên xù bởi con cá rô mà anh thấy cái vòm trời chật trong cái đĩa bởi con cá rô mà anh thấy cái con người anh như đám cỏ giữa đồng khô em cắn c

Gió 2

Thơ   •   20.11.2021
Chừ đây gió nhập vào tôi Vòng vo phố thị tôi trôi trên đường Tôi là con gió yêu thương Lang thang góc phố chở hương tặng nàng.

Khách hàng của nghề bán quan tài

Thơ   •   20.11.2021
khách hàng của nghề bán quan tài là những người bị sai khiến từ những người chế

Ý thu

Thơ   •   21.11.2021
Lối phượng mượt mà tóc biếc xanh Vào thu ý gió khẽ mơn cành Hiên rêu len lén hồn hoa động Bờ cỏ xôn xao bóng nắng hanh Áo trắng em duyên màu thục nữ Tim hồng anh rộn nét thư sinh Ô hay! ánh mắt nào đăm đắm Một phút đơn sơ hóa mộng lành.

Một thoáng Hạ Long

Thơ   •   21.11.2021
Triệu triệu năm đá vẫn bên nhau sóng vẫn vỗ dưới chân tình chung thủy thoáng Hạ Long cho hồn thêm thi vị em có cùng với màu áo rong rêu? Anh hóa thành tượng đá tình yêu trong mắt em xanh kiều diễm anh - cánh buồm hiển hiện bập bềnh trên sóng tình em.

Ác mộng

Thơ   •   20.11.2021
đêm qua tôi đi trong ác mộng ưỡn ngực bước trên con đường vạch sẵn con đường đầy hoa ảo sắc có mùi tanh của máu giẫm đạp lên những hình hài quái gỡ con đường bắt nguồn từ tối tăm mở ra những tháng ngày đen tối vùi lấp nước mắt tài hoa chôn sống dày v

Tương tư

Thơ   •   21.11.2021
Mắt gầy ngơ ngác lạc qua sông Bến ấy chiều xưa có nhớ không? Gió gợi nguồn thương, ngùi tấc dạ Mưa đan niềm nhớ, xót tơ lòng Cũng đành dấu kín tình trong mộng Nào dám mơ thầm thuỷ với chung? Con sóng hoàng hôn chừ khuất nẻo Thu ơi! Ai khóc giữa ngà

Trong góc hồn tôi

Thơ   •   21.11.2021
trong góc hồn tôi em quét những câu thơ rời rạc nỗi buồn tôi nghe tim mình nhói đau từng vết chổi cào má

Khuya đè lên thân xác tôi

Thơ   •   20.11.2021
Khuya đè lên thân xác tôi một tảng băng lạnh khiếp đột nhiên tôi hiểu rằng máu tôi đang nhảy múa trong tháng ngày cuồng nộ.

Nghiệt

Thơ   •   20.11.2021
tai ương luôn ập tới ở bất cứ lúc nào nơi nào & nuốt vội vã từng giọt nước mắt khô kiệt tôi biết tìm đâu sự thật những lớp bụi dày đặc đã cất dấu vào dĩ vãng của tương lai thật buồn cho sự đần độn thô bỉ nhãn tiền cánh đồng không hẹn mùa màng đã

Lời của cây nơi hố thẳm

Thơ   •   20.11.2021
vắt ngang qua rừng thẳm & đu mình dọc triền đá dựng ở đây quanh năm không có mặt trời chỉ bao trùm một mùa đông ghẻ lạnh ghê hồn bao nhiêu nước mắt của xứ sở này đã ngấm vào thịt da bỏng rát & tê buốt lũ rêu bám chặt trên lưng những định hướ

Rứa mới biết

Thơ   •   20.11.2021
Thưa em, cũng đã lâu rồi Cái ngày em xé bầu trời rách tươm Nhân gian tựa một đống rơm Em toan chích lửa giận hờn, thủ tiêu Cũng may anh uống thuốc liều Ném quẹt ga, xuống sông chiều, ngon chưa! Thế rồi cỏ nát tưa lưa Đất trời đảo lộn cũng vừa tạm ngư

Nói chuyện với người bạn già xa nửa vòng trái đất

Thơ   •   20.11.2021
Bạn hỏi tôi có luyến tiếc gì về buổi chiều sắp tàn tôi mím môi cười & rít đốm lửa cuối cùng của ngày như cuộc chia tay của tình yêu không nợ lặng thầm mà đau cạn kiếp cũng chẳng còn gì ngoài gió lũ lượt buốt giá lội qua sông hết rồi phiên chợ cuố

Thời gian nhắm mắt

Thơ   •   20.11.2021
Dự kiến thời gian nằm ngửa & không gian nằm sấp nằm nghiêng tạm gọi [ăn] gian theo dự kiến mặt đất nhô những bộ xương [dĩ nhiên mọc nhánh đẻ cành đâm quả sinh sôi nảy nở vân vân] điều này khả thi dưới mặt đất lớp lớp tầng tầng xác chết nằm ngh

Nhớ em

Thơ   •   20.11.2021
Bóng đêm hắn rất tù mù Bóng ta có chút hình thù bóng đêm Tù mù ngồi nhớ bóng em Tất nhiên không thể là quên hình thù.

Độc ẩm

Thơ   •   21.11.2021
Ngươi ngồi trong vườn chuối Ngươi ngó ra ngoài đường Thấy gì trong bóng tối? Thấy gì trong đêm sương? Con rắn trườn dưới đất Con dơi lượn trên đầu Tiếng thở dài rất thật Thở hoài chẳng thành câu Ngươi là ta đấy hử? Ta là ngươi đấy sao? Biết nhau rồi,

Thôi đành

Thơ   •   21.11.2021
Cải đã lên ngồng trải bến sông Duyên xưa đành lỗi sợi tơ hồng Cánh chim mòn mỏi nơi phương gió Tóc liễu bơ phờ giữa cõi không Lối mộng người về thôi đã vắng Chợ duyên ai biết có còn đông? Trách chi tình hỡi cho xa xót Giọt lệ thầm rơi quặn đáy lòng!.

Lỡ tay

Thơ   •   21.11.2021
Ta ném vào hoàng hôn, cục đá Làm rách mặt trời trên núi xa Ui chao máu đổ, ui là máu! Chảy xuống dòng sông đỏ mù loà Con chim bói cá toan đớp máu Đôi cánh sôi lên máu - mặt - trời Vũ trụ mệt nhoài trong biến động Nằm im và thở chẳng ra hơi.

Đường lên dốc núi

Thơ   •   20.11.2021
Đường lên dốc núi xói mòn bao năm tiếng bước chân còn ngân trong hố thẳm.

Trước biển Vũng Tàu

Thơ   •   20.11.2021
ngay giờ phút này và ngày mai ta nghĩ về ngày ta ra đi để ta bước tiếp ngày hôm nay ngày mai khúc hát nhảy múa trên bàn tay từng vượt biển ta bế con đường trên đôi tay ta tạo những con đường trên sóng sóng sẽ lấp con đường ta khai phóng con đường sẽ

Choáng

Thơ   •   21.11.2021
Anh nép vào Thánh giá Nghe tiếng chuông chiều vang Thấy mình chia hai nửa Địa ngục và thiên đàng.

Leo

Thơ   •   20.11.2021
Leo ngang qua ngọn núi già Thấy mình là gió, thấy ta là rừng Thấy ngàn xưa bớt lạnh lùng Thấy ngàn sau ấm một vùng nắng lên.

Thơ   •   20.11.2021
Từ trong lịch sử bước ra Thiêng liêng hé chút mặn mà vầng trăng Băn khoăn pha chút dùng dằng Mới hay chú Cuội, chị Hằng là hai.

Ác mộng dài

Thơ   •   20.11.2021
Mắt em rơm rớm mưa phùn Tìm chi ở dưới vũng bùn rứa em? Mỗi ngày máu đổ xuống thêm Ruộng đồng quằn quại mọc lên xác người.

Từng giọt mồ hôi

Thơ   •   21.11.2021
Từng giọt mồ hôi đã nói lên những suy nghĩ và hành vi.

Xem thư pháp

Thơ   •   21.11.2021
Xem thư pháp, có người bảo: - tấm bùa ém quỷ có người thốt lên: - tuyệt đẹp!

Nghe mùi khoai nướng

Thơ   •   20.11.2021
Chiều ngang qua trước cổng trường Nghe mùi khoai nướng, mà thương khoai lùi Nhớ hồi nhỏ, lỡ ham vui Lùi khoai, để cháy đen thui, tiếc hoài.

Máu đang bùng lên ngọn lửa

Thơ   •   20.11.2021
hố thẳm thời gian mọc tua tủa những phiến cộc cằn tươi roi rói bóng ma hay những cánh chim chạng vạng mổ vào sau gáy mùa khô kiệt bàn tay độc hành trên tiếng gõ đã rách tươm màu biệt lộ thung lũng ma trơi đang đông cứng từng vết mê ca của ngọn cuồng

Khi em nằm mớ

Thơ   •   20.11.2021
Em nằm gác cẳng lên trời Bỏ quên nhan sắc trên đồi Giai Nhân Sao khuya nẩy giọt rần rần Bao nhiêu thi thể cởi trần tắm sương Thời gian không được bình thường Tiễn bao kinh kệ lên đường ra đi Và thơ cũng chẳng ra gì Khi em nằm mớ rất tuỳ tiện nghen!

Sâu răng

Thơ   •   21.11.2021
Sâu răng ngậm kẹo ngọt nhức buốt.

Chiều rỗng

Thơ   •   21.11.2021
Người xa quá! Bao giờ gặp lại? Bến sông xưa, hoa cải đã vàng Nương chiều trơ nấm mộ hoang Tiếng chim, hay tiếng của hoàng hôn rơi?! Tìm đâu thấy nụ cười ngày cũ Nắng vô ưu đã rũ bên cầu Một bờ huyễn mộng xanh xao Màu non nước, vẫn sặm màu thê lương

Chết

Thơ   •   20.11.2021
Bữa ni bụi chuối chết khô Đứng nhìn mai mốt sông hồ chết thiêu Thê thê gió thổi ngược chiều Lật trang sử, chết thiệt nhiều là dân.

Tuy Hoà

Thơ   •   20.11.2021
anh gom những mảnh vỡ của vầng trăng còn sót lại trên cát vàng tiễn mùa hạ đi về phía em anh biết những ngón tay đã bầm rát vì nỗi đau tự tử anh vác núi trên vai thấy con đường dài những đợt sóng anh nắm lấy dòng sông anh nắm lấy biển phố chiều nay c

Ánh sáng là sự trần truồng của tiếng thở

Thơ   •   20.11.2021
đặt trên đồi biếc cỏ xác một nụ hôn máu khô đã hoài thai môi lửa sưởi ấm những hạt sương làm tình trên nách lá rớt xuống rốn bình minh những giọt thị dâm ngân ngân tiếng nấc rùng mình trên đồi ngút hương mùa xanh khoả thân cám dỗ như câu thơ khoả

Tình quê

Thơ   •   20.11.2021
Đứa mũi trịt, đứa môi dày Yêu nhau, hú hí suốt ngày với nhau Đứa giữ bò, đứa giữ trâu Tháng ngày phơi cái đầu dầu, tội chưa! Mặc cho nắng, mặc cho mưa Nụ cười ngọt xớt, sớm trưa mặn nồng Lúa bao mùa, kết nên bông Tình lên mướt rượt cho đồng lúa vui Y

Tuổi à! tuổi ơi!

Thơ   •   21.11.2021
nhẹ nâng từng tuổi trên tay mà thương chi lạ những ngày gọi tên à ơi! nhớ nhớ quên quên đòng đưa là những muộn phiền lắc lư Tuổi nào góp gió mùa thu tuổi nào xuân sắc hái từ chiêm bao tuổi nào bão thét gió gào tuổi nào đằm thắm một màu ái ân Một ng

Tự do kiểm duyệt

Thơ   •   21.11.2021
tự kiểm duyệt thôi em! coi lại ta có còn chung ngôn ngữ? ta khát nhau từng suy nghĩ hồng cầu nên khát vọng muôn đời thành quy luật bám bấu vào nhau âm dương hai cực đối lập hay hợp hoà chỉ có em mới cho anh đáp số anh viết cho em cảm xúc như huyế

Thơr trong mắt của anh đấy

Thơ   •   21.11.2021
Thơ ở trong mắt của anh đấy khi anh nhìn rõ âm thanh.

Điệp ngữ tình

Thơ   •   21.11.2021
Hai cánh cửa phòng lỏng chốt ngập ngừng khẽ đập vào nhau điệp ngữ của lòng... lộc cộc vội vàng, ồn ã... lắng sâu... Tình yêu không là gió đâu! đấy là đất trời cảm xúc không gian vẫn giữ gam màu của những nụ hôn hạnh phúc Đôi khi bên đời rất thực em

Nắng trúc

Thơ   •   21.11.2021
Lời gió hay lời trúc Tơ nắng hay tơ lòng Bướm vàng hay hoa cúc Có ta hay là không?

Ngó trăng méo xẹo

Thơ   •   21.11.2021
Ta nuốt trăng, chừ! ta nuốt trăng Mùa thu đã chết ở cung Hằng Xác thu ta đốt, hoà chung rượu Cô độc như là không chiếu chăn Em đến, rồi đi như gió mây Như bia mộ lạnh giữa khuya gầy Như hoang mang thở trong niềm nhớ Như rượu không người tay nối tay

Vọng làng

Thơ   •   21.11.2021
Tôi lớn lên làng đã mất đình làng câu đối cũ vỡ òa từng nét vụn gò đồi cũ nghiêng vai cho đồng ruộng và dấu xưa nuôi lúa biếc xanh đòng Gần ba mươi năm... vướng nợ dòng sông gió xa lắc cứ vọng về thủa nhỏ nỗi nhớ ngợp ngờm hồn hoa gạo đỏ Vu Gia ơi! c

Hành trình tiếng vọng

Thơ   •   20.11.2021
những chất chồng họa tiết nước mắt quệt lên gò má sơn dầu xám xịt một màu mùa đông khe suối một màu mùa hạ biển dâu nhốt chật không gian bố cục ánh sáng lấy từ đôi mắt thiếp ngủ đã nói lời tiên tri xanh xao những phiến màu toát ra từ tiếng thở đã nó

Chân dung tự hoạ

Thơ   •   21.11.2021
Tôi vẽ mặt tôi bằng bột màu cõi lạ miên trường nỗi buồn cuốn tóc thời gian cọ si mê cùn trơ mộng ảo tôi vẽ mắt tôi bằng giọt trăng ngàn Em đừng đến mà vẹo xiêu bố cục mắt sẽ điêu ngoa, môi sẽ lệch bờ tôi vẽ mặt tôi bằng bàn tay ký ức bạc phếch màu râ

Nóng dữ hè!

Thơ   •   21.11.2021
Trời nóng, thương mẹ gà ấp trứng Chó thè lưỡi thở, người như điên Hôn nhau đến độ không còn hứng Ngủ với tình nhơn trong chảo chiên Mồ hôi ríu rít mồ hôi rụng Máu biếng tuần hoàn, máu đã xanh Đêm chết, nên bầu trời đã lủng Một bầy sao nhảy rất lưu ma

Vệt trăng kinh thành

Thơ   •   20.11.2021
Mở mắt đen ướt em lột xác kinh sư em lóc thịt trăng Ngọ Môn & chúng ta cắn máu giấc mơ chói trinh mặt trời đêm quẫy đám cháy loã lồ bạo khát ban mai ló nóng trương mồ hôi nhiệt đới âm giai huyền ẩn gạch mẻ nứt ma hiện kéo mắt tình nhơ

Cháo nhuyễn tâm linh

Thơ   •   20.11.2021
Cháo nhuyễn tâm linh lửa cháy màu huyền niệm hơi thở phơi bày nhựa sống.

Như một phiêu bồng

Thơ   •   21.11.2021
Thiên thu ngủ phía mặt trời Anh về cô đọng mấy lời tà dương Hỏi bàn chân mấy con đường? Hỏi em mắt lệ thấm Tương giang sầu Em về, anh biết về đâu? Mùa xuân rục giữa sắc màu phù hoa Cô đơn đội nắng giang hà Em qua phố rộng dấu tà lụa bay Thưa rằng đã

Cánh dơi

Thơ   •   21.11.2021
Những giọt nước mắt đêm được xối vào khối đá câm có những dấu vân tay buồn rát người đàn bà chưa đẻ bao giờ đã thốt lên hơi nóng sự quằn quại của dây thần kinh đang kéo tơ sóng sánh như tinh dịch những nhịp đập bị đâm thủng trơn ướt tôi lộn cổ xuống

Giờ tan học

Thơ   •   21.11.2021
Chuông reo, chuông reo vui Ngoài hiên mẹ đang chờ Mang giày và đội mũ Vẫy tay cháu chào cô.

Hát với Thiên An

Thơ   •   21.11.2021
vời vợi tiếng chuông ngân chiều mờ phai trên ngàn thông sầu thầm hỏi gió trong mây đâu hương xưa mối tình ban đầu? lạc giữa chốn hư vô ta tìm đâu ơi màu mắt biếc? lặng lẽ bóng mây trôi ta như đá xanh xao buồn rầu! ngồi với lá xương khô nghe ngàn năm

Hồn của làng

Thơ   •   21.11.2021
Trưa. Trời nắng. Cực thấy bà! Có con chim nhỏ rất là chịu chơi Giương cao cổ, hót một hơi Thật là sảng khoái. Tuyệt vời con chim!

Mồng tám tháng ba

Thơ   •   20.11.2021
thưa món quà đắt tiền và hoa hồng nàng đã vứt vào sọt rác nàng đã ngoảnh mặt em buồn vô hạn thưa em đừng băn khoăn và buồn bã nữa ngay bây giờ em hãy nghĩ về mẹ của em em chưa bao giờ tặng cho mẹ một bông hoa trong dịp này phải không

Ngợp cầu chợ dinh nghe nằng nặng

Thơ   •   20.11.2021
Hút gió Vĩ Dã chạy hộc xì hơi về Phú Thượng ngày căng ngực có vẻ mới tưng tức em cười ngả gió nón mơn mơn nhìn từ cầu dòng sông mịch cồn nổi thành làng em vít đôi chân cong mặt nhìn chim buồn te hé khoé áo dài non mướt rủ rê chiều cầu nối chuyệ

Vợ

Thơ   •   20.11.2021
Em chừ ăn diện ngút ngàn Mắt môi chẳng muốn đụng hàng với ai Áo xuân non, lỏng khuy cài Trăng xuân thơm nức một vài cách tân.

Một đêm

Thơ   •   20.11.2021
Rồi đến lúc sự già nua cũng mệt mỏi Bọt cuộc đời không còn hơi men Những lá khô không buồn chui vào cội rễ Sẽ tê cứng mùa đông cạn kiệt Biển chết vùi không thao thức sóng Cát cũng chết theo Gió tạo những nấm mồ Lạnh toát mồ hôi một tiếng dương cầm N

Trưa mùng tám Tết nơi đó mùa đang rụng trứng [gà]

Thơ   •   21.11.2021
Nơi đó máu đã đông trong trí nhớ đá chất trong ngực nặng trịch tiếng thở chết dần tiếng nhạc đưa tang chìm xuống đáy dòng sông vĩnh viễn không mùa xuân trở lại một lần trong giấc mơ tôi đã chọn sự bình yên rau đắng khuôn mặt cơm khê giữa cuộc đời khá

Bình minh có nhiều chiếc lá xanh rơi rụng

Thơ   •   20.11.2021
Anh nhận ra tiếng ú ớ lũ chuột đêm vũng tối âm thanh đê tiện nhân bản bóp chết trăng chuột đục khoét bờ gạch cũ chiếc ống nhựa dẫn nước ngôi nhà hoại tử nền móng anh tỉnh dậy bình minh có nhiều chiếc lá xanh rơi rụng.

Thành phố chen chúc

Thơ   •   21.11.2021
Thành phố chen chúc những con hẻm là lối thoát duy nhất của rác và những chú chó buổi sáng con người đang hít thở.

Ngát tận

Thơ   •   20.11.2021
không một trở lực nào ngăn cản sức hút của nụ hôn anh vuốt ve không gian hạnh phúc những lỗ hổng của gió và sự cọ xát tạo ra mùi thơm ngút ngàn biển tiếng hôn nhảy múa lăn tròn trên ngực em có lẽ em đang ngủ trong giấc mơ chỉ mình anh biết sự lãng m

Về những nụ hôn

Thơ   •   20.11.2021
Có lần anh nắm tay em trong mùa hoa vàng rộ Đêm mở khoá loài người bằng lồng ngực sinh sôi Cánh đồng mở ra màu huyền bí đất trời Tạo những cánh võng làm bằng gió Anh và em nhè nhẹ ru nụ hôn vào giấc mơ dài thần tiên Tiếng cót két của mê đắm Của răng

Chớm thu

Thơ   •   21.11.2021
Bàn tay cô gió Chạm xanh mặt hồ Giọt sương nho nhỏ Làm nồng lá khô Đã thơm tập vở Đã mềm gót son Thu về chạm ngõ Cốm thơm ngợp hồn.

Giêng

Thơ   •   21.11.2021
những giọt mưa hay những hạt bụi đang hát điệu luân vũ giêng ái ân giục những nụ hôn một ngày đầu năm đã chật những hân hoan trìu mến những câu nói ấm đến vô cùng những ánh mắt dịu dàng khôn tả trên nhánh xuân một đàn bướm rập rờn chuỗi mùa hương mớ

Không trắc buồn

Thơ   •   20.11.2021
Thôi rồi! còn gì đâu em Khuya lang thang, anh đi tìm ngày xưa Sương hoang mang tê môi thừa Đèn vàng run trong giao mùa căm căm Thôi rồi từ đây xa xăm Lời yêu thương tràn dư âm cồn cào Anh về trong đêm chênh chao Trăng mồ côi nằm chiêm bao bên trời M

Nhện hỡi!

Thơ   •   21.11.2021
Có buồn không hở nhện? Thì nhả vào cô đơn Những đường tơ yểu mệnh Rung lên như tiếng đờn.

Tưởng tượng

Thơ   •   21.11.2021
Cái mông của mùa đông cuộm lên như bụng con nhện ra vẻ lịch thiệp lạ lùng tôi trộm nhìn dòng suối đổ xuống với những bờ thác trắng mềm mại nhưng vẫn làm tôi hoài nghi về lũ lụt có khi nào mái tóc của em thơm và mướt có thể trượt lên hồn tôi chảy má

Những giọt xuân

Thơ   •   21.11.2021
Tôi nằm trong rừng già với mùi thơm cỏ khô tịch lặng những tia nắng lọt khe rải trên thân thể trần truồng của tôi những giọt nhựa xuân lấp lánh tinh quái linh thiêng trong hốc đá xanh đang nói lời uy vũ tôi nghe cơn gió nhảy múa với những nụ hôn đa

Giả thiết

Thơ   •   21.11.2021
Cứ yên lặng như bồ thóc cứ nhìn nhau như nước qua cầu như gió chiều cứ lướt qua nhau như ly cà phê không đường đắng nghét... Rồi có một ngày bồ thóc nảy mầm hoài niệm rồi có một ngày nước xoáy chân cầu rồi có một ngày gió thành bao mùa ngâu rồi có m

Buổi sáng và những hột mưa đen

Thơ   •   21.11.2021
câu chuyện lòng như cánh hoa rã nát thời gian cho chúng ta những phút giây tức tưởi em hãy cắn nát vai anh một lần nữa hãy cấu cào để biết những giọt máu cuối cùng còn chảy anh ngậm tiếng chim bi ai vào tận đáy lòng hãy giữ một chút hơi cho ấm linh h

Giáo dục

Thơ   •   21.11.2021
Sự bành trướng của lòng tham của chủ nghĩa toàn trị ăn dần không gian cần thiết tối thiểu những đứa trẻ khó tung đôi cánh tự do chúng ăn những món ăn tinh thần thô tạp nhất ta đã thấy mây đen phủ kín trên đường bay của chúng.

Những giọt máu trong buổi chiều mù

Thơ   •   20.11.2021
ba con kiến riện bò ngang cửa sổ mục cái nắng sau bão cũng lạ lẫm như ngày của riêng em trong tháng buổi chiều như cọng rơm khô queo phất phơ những râu gió 14h42 anh nhắn tin cho em qua điện thoại những con chữ là những tia máu bắn xa hơn khoảng cách

Những linh hồn trôi

Thơ   •   20.11.2021
theo thời gian trì trệ những linh hồn trôi vất vưởng giữa bình minh ngột ngạt mặt trời khô máu thoi thóp trên những khối bê tông man rợ trong ngôi nhà mồ tối om những linh hồn dẫm đạp nhau trôi ngờ vực nhìn nhau lạnh buốt những ánh mắt cú vọ đã hú

Khuya sôi

Thơ   •   21.11.2021
Giai điệu cứa đêm tôi chọc thủng ngày mới nhú 1, 2, 3, 4, 5… ngón thôi ứ ư ừ cũng đủ… Mắt bội thu cái ngó tình gật gù lặng đăm âm thanh vừa tách vỏ vỡ òa một tên câm Khuya sôi tê mắt rượu anh sôi vàng màu em dối gian nào mắc cỡ khi ngày cắn vào đêm B

Trong thân xác này là những que nhang

Thơ   •   21.11.2021
Đây từng sợi tóc từ trên trời thao thức trắng đã bay cùng khói thuốc chiều nhuốm bạc ngày cũ còn nguyên máu lửa ngày cũ còn nguyên bóng đêm ôi thân tàu đứt đoạn nước mắt bi ai những cuộc triển lãm tầm thường nhất lặp lại một khung cửa hẹp buồn như lỗ

Nỗi buồn là dòng máu chảy xiết

Thơ   •   21.11.2021
Lũ muỗi hiếp dâm những lỗ chân lông trên đùi tôi đêm lạnh quá có lúc thế giới này chỉ là con gió cuốn linh hồn đi cúi xuống cắt tỉa móng chân mình nỗi buồn mọc từ thân thể ngày tháng có sợi lông mi rớt trên bàn chân sự chia sẻ rất chậm tôi không dám

Bệnh lý

Thơ   •   21.11.2021
Muôn đời không hối hả Trục đất quay từ từ Người mau quên người quá Nên địa cầu ung thư!

Vào Sài Gòn đi, mình again

Thơ   •   21.11.2021
cho Lê Liên Không thể lấy từng nụ hôn mà đo nỗi nhớ bởi yêu thương như máu và nước mắt giọt máu đợi chờ giọt nước mắt khi mình nghĩ về nhau mà ứa rụng những con đường em đưa anh đi bây chừ đã thành những thước phim trong ngực Sài Gòn trưa nắng bụi Sà

Lịch sử hiện lên từ xương trắng

Thơ   •   21.11.2021
Thước phim dĩ vãng chất chồng nước mắt đáy huyệt máu đông tội ác khôn lường đào sâu những ao cá cũ con chim sáo bị bóp chết trong bàn tay hốt trứng vì nói ngọng lông hoá tro tàn cuối trời huyết dụ những que diêm chưa cháy hết những que diêm thành tha

Trên cầu sương khói

Thơ   •   20.11.2021
Dã Viên, Bạch Hổ mù sương Hồn ai lạnh dưới sông Hương thế này Gió oan nào buốt nhành cây Máu ai nhuộm tím cõi này hỡi thơ?

Chiều mọc râu trên hoàng hôn cỏ

Thơ   •   20.11.2021
chiều mọc râu trên hoàng hôn cỏ lún phún từng cọng thở dài chiếc lá gỏ ngày trở lại bằng ơ hờ lũ ốc bưu vàng lăn qua ngày trắc trở chiều mọc râu trên từng câu thơ hăng hăng mùi rơm ngút mũi nỗi nhớ đạp bùn thức dậy mùa yêu ngày lặn hụp dắt em qua cá

Ngày và đêm

Thơ   •   20.11.2021
Mở hai con mắt, bước đi Ngày điên loạn não, đêm trì trệ tim.

Đài phát thanh vang ở các góc phố

Thơ   •   20.11.2021
Đài phát thanh vang ở các góc phố người đi qua các nẻo đường bản tin đứt ra từng khúc.

Ánh mắt

Thơ   •   20.11.2021
Ánh mắt mở đầu một tình yêu tình yêu ấy chết cũng từ ánh mắt và vọng mãi trong niềm thù hận.