Cung trầm

Thơ   •   Thứ bảy, 20/11/2021, 00:50 AM

Em đừng thốt lên hương trinh sẽ vỡ mắt cỏ buồn dưới chân thần tượng ta về hâm nóng bùa mê tình yêu như biển chết muối đã ướp xác mình ta như cây ăng- tênh đuối gió đã mất sóng môi em hãy ngồi yên đấy em đừng cọ vai đừng lắc lư ngực trần mưa rớt xuống

Nội dung bài thơ: Cung trầm

Em đừng thốt lên

hương trinh sẽ vỡ

mắt cỏ buồn dưới chân thần tượng

ta về hâm nóng bùa mê

tình yêu như biển chết

muối đã ướp xác mình

ta như cây ăng- tênh đuối gió

đã mất sóng môi em

hãy ngồi yên đấy

em đừng cọ vai

đừng lắc lư ngực trần

mưa rớt xuống bờ hồng hoang mỏng dính

mặt trời lăng xê quả đắng

ta hoang ca cung trầm


Bài thơ Cung trầm của tác giả Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.

Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng

Nghệ danh: Lãm Thắng, Lam Thuỵ

Tên thật: Nguyễn Lãm Thắng

Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Nguyễn Lãm Thắng - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác

icon Tác giả Nguyễn Lãm Thắng, Thơ Nguyễn Lãm Thắng

Tổng hợp

Cùng tác giả: Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng

Thăm cô giáo

Thơ   •   20.11.2021
Hai mươi tháng mười một Bé cùng bạn thăm cô Tặng cô nhiều hoa cúc Và giọng hát ngây thơ Với nụ cười đằm thắm Cô gật đầu cảm ơn Cô hiền như cô Tấm Giữa muôn đoá hoa thơm Cô xoa đầu của bé Khen: - Bé ngoan hát hay! (Sao cô giống mẹ thế Cũng khen bé

Khó ngủ

Thơ   •   20.11.2021
Đánh thức mùa sau bằng tiếng thở dài huyền thoại về một đêm trăng bàng bạc móng vuốt của âm thanh cấu cào sau gáy tai bằng tiếng gió rít xao xác Huỷ thân trong bình yên nghe mục rũ từng xác lá nghe khúc hành ca của loài kiến đêm nghe rạn nứt của ngô

Lũ ve quần hội trên tán cây kêu từ sáng đến tối

Thơ   •   20.11.2021
Lũ ve quần hội trên tán cây kêu từ sáng đến tối âm thanh chảy nước mắt thấm đất khóc những xác ve.

Chí

Thơ   •   20.11.2021
Đêm qua xỉn rượu quá trời Sáng nay tỉnh lại, bồi hồi xỉn yêu Lơ thơ trưa, lác đác chiều Con chim ríu rít muôn điều ái ân.

Ngày tận với em trong giấc tự do

Thơ   •   21.11.2021
anh bóc đôi cánh mềm thiên đường rung lên tầng tầng ân ái lộ ra những nụ hôn tròn căng thơm phức những giọt mồ hôi cám dỗ vào mùa tách vỏ ngày tháng sóng sánh lớp da non nõn nà mềm mại nụ hồng sơ khai mởn ngọt chúm chím hồng hoang ngày tận ta yê

Nắng sôi trên mặt đường

Thơ   •   20.11.2021
Nắng sôi trên mặt đường cụ già khom lưng những bước chân trong chảo nóng.

Nói chuyện với người bạn già xa nửa vòng trái đất

Thơ   •   20.11.2021
Bạn hỏi tôi có luyến tiếc gì về buổi chiều sắp tàn tôi mím môi cười & rít đốm lửa cuối cùng của ngày như cuộc chia tay của tình yêu không nợ lặng thầm mà đau cạn kiếp cũng chẳng còn gì ngoài gió lũ lượt buốt giá lội qua sông hết rồi phiên chợ cuố

Ngó ngang mùa cũ

Thơ   •   21.11.2021
Từ bữa nớ, em về, không lại nữa Vườn hoang vu, khế rụng suốt đêm ngày Rồi sau đó, nghe tin em có chửa Với một người, yêu chưa hết đắm say Và mải miết, dòng đời trôi vô hậu Em biệt tăm, biệt tích ở nơi mô Tôi cũng đã trở thành người ở đậu Trên nẻo buồ

Lạc trong khói lửa

Thơ   •   21.11.2021
Tháng Tư máu chảy bầm tâm tưởng Tóc mẹ khô nhàu, khói đạn bay Môi lạnh, mắt sầu chưa ráo hận Ôm con lạc với nước non này!

Sự đấu tranh

Thơ   •   21.11.2021
cứ thấm vào đá những giọt nước mắt của những người đang sống đang tù tội đang hấp hối sự sống đang tiếp nối từ những giọt lệ ca ngợi tự do trước khi hoá đá

Điên

Thơ   •   20.11.2021
Mười ngón tay, bóp sọ mình Cơn điên khởi phát xé hình hài điên Rượt cái nhớ, đuổi cái quên Ta nằm với đất và rên với mình.

Ngó mà bưa

Thơ   •   20.11.2021
Huế chừ đã nín cơn mưa Mà trong cuống họng còn thừa gió đông Mây mù bám riết núi sông Con thuyền cũ, vẫn cứ chòng chành trôi Giơ tay, tôi bới mặt trời Thời gian rướm máu mắt người, bầm đen Lang thang cõi lạ, thành quen Trái tim khô máu có tên nấm mồ.

Đang về chỗ nớ

Thơ   •   20.11.2021
Ta về, ngồi, một góc đêm Đen thui, như thể ngày em có chồng Ngoài trời, có vẻ mênh mông Nhưng dòm qua, vẫn thấy không bình thường Chẳng nhìn ra, được con đường Nhưng nghe, là biết môi trường rất đen Ngỡ lạ lẫm, mà rất quen Nghe ho, lại nhớ mùi hen s

Nơi ấy mặt trời ló lên

Thơ   •   21.11.2021
Nàng cúi xuống nhặt lấy chiếc xác thối của mình một lần nữa nàng cúi xuống nhặt lấy chiếc xác thối của mình như điếu thuốc rã trên bãi cát mùa đông nàng đã cất giấu thật khéo léo trong trái tim mình và nàng khóc những chiếc vỏ ốc biến thành những giọ

Con đường duy nhất

Thơ   •   21.11.2021
Em cứ uống đi đây là những giọt máu nóng hổi cuồng nhiệt nhất mà tôi có em cứ hút đi như con ong hút nhuỵ mùi nhang khói kích động hoa hương sự hiến dâng phải chăng là nền tảng của thảm hoạ khôn lường hoặc ít ra cũng là mầm mống của sự đau khổ tiếp

Rừng cháy

Thơ   •   21.11.2021
Rừng cháy, hoang mang mùi gỗ khét Cuối trời mù mịt khói tro bay Gió chiều thổi nát câu thơ chết Ôi! nghĩa trang buồn! Ta ở đây Ôi! nghĩa trang buồn! Ta ở đây Bao gươm giáo sẵn ở nơi này Hét lên một tiếng, ôi là máu Máu chảy bao đời cho đến nay.

Đất trời còn mưa gió nhiều

Thơ   •   20.11.2021
Đất trời còn mưa gió nhiều như nỗi bất công.

Những...

Thơ   •   21.11.2021
Những dòng sông lạnh có những mùa xuân tự trầm Những cánh đồng trắng có những xác lũ đọng trên những nấm mộ gầy Những ngọn đồi ung thư có những tiếng chim gãy khúc trong chiều Những bước chân tôi về có những nỗi đau mọc lên những nỗi đau khác.

Ngôi mộ lặng thinh

Thơ   •   20.11.2021
Ngôi mộ lặng thinh cơn gió đập đầu vào tấm bia ướp xác mình bằng mùi nhang khói.

Nắng đổ rát lưng tháp

Thơ   •   20.11.2021
Nắng đổ rát lưng tháp mưa xối nát gạch hồng cỏ xanh cổ tích.

Vỗ về hột bụi

Thơ   •   20.11.2021
Một hôm nằm rục bên trời Ngó mây gặm cỏ trên đồi Huyền Như Suối khe trượt xuống từ từ Tiếng con chim hót hình như đã già Trườn lên, con rắn dò la Lá khô khúm núm những ba bốn lần Giá mà chẳng chút bâng khuâng Thì mây với gió chẳng cần vờn nhau Ngườ

Anh thận trọng sắp lại từng hơi thở

Thơ   •   20.11.2021
anh thận trọng sắp lại từng hơi thở nhẹ nhàng để hình dung khuôn mặt em mặn ướt có lẽ hạnh phúc đang sôi lên từng cơn nước mắt mùa đông chạy trốn nơi xứ tuyết khi biết chúng mình cầm tay nhau chưa bao giờ mình đắm trầm trong nhau như thế như hạt đang

Nghe mùi khoai nướng

Thơ   •   20.11.2021
Chiều ngang qua trước cổng trường Nghe mùi khoai nướng, mà thương khoai lùi Nhớ hồi nhỏ, lỡ ham vui Lùi khoai, để cháy đen thui, tiếc hoài.

Thơ tặng ta ngày cuối đông

Thơ   •   21.11.2021
Ta như ốc sên chậm chạp Bao giờ liếm hết mùa đông Cơn mưa băm vằm giấc ngủ Hoảng hồn như bị xe tông Một ngày nuốt bao nỗi nhớ Rồi ho suốt mấy đêm liền Ta như cái đồ phải gió Vật vờ nửa tỉnh nửa điên Một đêm gió về cởi áo Giật mình nghe trái tim run B

Quê cũ

Thơ   •   21.11.2021
Tiếng chim hót ngày hôm qua Đã biệt tích, với nắng tà chiều ni Cồn xa, cát lấp lối đi Hỏi hoàng hôn muộn nói gì trong sương?

Những oan hồn hoá đá

Thơ   •   20.11.2021
chuyện về một lão nông treo cổ chết trên dây oan nghiệt phía bầu trời hoàng hôn đỏ máu ngày chật hơi thở nâu những chuồng bò xây bằng đá núi hình nấm mộ xưa chuyện về một người đàn ông treo cổ chết theo con mình cha đẻ ra con và cha chết theo c

Thơ   •   20.11.2021
Còn đây dăm bảy nụ cười Cuốn trong cơn bão ngậm ngùi thế gian Đường về cây cỏ hoang mang Mù sương rớt hột đến ngàn năm sau.

Thấy lạnh trong hồn

Thơ   •   20.11.2021
sáng lạnh trong hồn mưa phùn bám lông mi mây tháng giêng buồn như màu tóc nhuộm của em ta xoè bàn tay nhìn guốc gân sấp ngửa nghe bắc nam xuôi ngược lộn qua đèo nghe ngõ an hiên lá rụng nghe đình làng kim long chuông héo nghe đền lê văn duyệt mù tăm

Biết đâu

Thơ   •   21.11.2021
Bất ngờ ai biết... biết đâu? rồi thương như thể cau trầu ngàn năm người gần, quê lại xa xăm cái duyên với cái nợ nần sánh đôi Văn chương khi đứng khi ngồi tháng năm cơm áo buồn vui cõi trần yêu nhau... khổ... chớ ngại ngần gánh tình nặng gấp bội phầ

Những sợi tóc

Thơ   •   21.11.2021
Những sợi tóc cắm mốc lãnh thổ cuộc đời rồi một ngày trắng và xoá.

Dế kêu đêm, nhớ Việt

Thơ   •   21.11.2021
Một khi tiếng dế thò ra Là khuya rụng xuống dăm ba hột buồn Một khi cất bước lên đường Là nghe trục đất tăng cường nhịp quay Một ngày qua, chết một ngày Bao vùng vẫy, giữa vũng lầy thế gian Trò đời cổ trướng xơ gan Chơi chưa tới số đã toan xuống mồ

Hên xui

Thơ   •   20.11.2021
Có nhiều con ngươi nằm ngoài con mắt có nhiều con mắt không có con ngươi có nhiều con người nằm ngoài khuôn mặt có nhiều khuôn mặt không phải con người có nhiều con ngươi ẩn trên khuôn mặt có nhiều khuôn mặt không có con ngươi có nhiều con mắ

Khi bà xã mang bầu

Thơ   •   20.11.2021
Mới gặp nhau, chợt giật mình Rồi ra, lại bất thình lình yêu nhau Chẳng vôi thắm, chẳng cau trầu Mà môi hai đứa đỏ au rồi tề! Nửa là phố, nửa là quê Kết vào nhau, thành lời thề nắng mưa Gặp là thích, ngó là ưa Tình yêu là chuyện ngày xưa ấy mà! Rứa mà

Chậu tắm

Thơ   •   21.11.2021
Là cái hồ bơi thu nhỏ Dành cho người chưa biết bơi Cho nên bé ngồi trong đó Chân tay đập nước liên hồi Bể bơi có pha sữa tắm Nên nước thơm ơi là thơm Mùa đông nước càng thêm ấm Từ tay mẹ nấu mẹ đơm Mai ngày bé càng khôn lớn Bể bơi sẽ rộng mênh mông

Tình thị

Thơ   •   21.11.2021
Đã đành loang lổ lời yêu Tơ hồng trót buộc cái điều đam mê Tiếng cười anh ngợm hả hê Tiếng cười em ngượng bộn bề dở hơi Nhạt trầu cứ quệt thêm vôi Nhạt tình cứ chạm làn môi cháo hành Anh nát rượu cũng nên danh Em hơ hớ váy cũng thành giai nhân Mặc sư

Xác chết một người đàn ông

Thơ   •   21.11.2021
Xác chết một người đàn ông được bới lên năm 1980 thối vô cùng cậu học trò tiểu học ngơ ngác 30 năm sau anh ta vẫn còn nghe mùi xác chết ấy.

Dốc lạnh

Thơ   •   21.11.2021
Mưa rụng, mùa thu đứng gục đầu Lá vàng phiêu hốt, lá xanh đau Ta về, nghe gió cưa sườn núi Nhặt tiếng chim rơi, lạnh thế nào! Căm căm, hồn lạc chiều Ba Bến Cát nổi, đò đi biệt xứ rồi Dốc cũ, chuông chiều hiu hắt vọng Trần gian còn đó áng mây trôi Ha

Cũng chưa chén hết mùa đông

Thơ   •   21.11.2021
Tôi đã hôn vào mùa đông một triệu chín trăm năm mươi bảy lần rưỡi nạm lá phong xác xơ đỏ thẫm da cây ô cựu trầy xước thậm tệ chòm mây ngất ngư thủng loét mưa đắp tấm chăn lên mặt trời ngày đông như con bọ chét cắn vào buồng tim sông Đạm Thuỷ lờ đờ ch

Không nhời

Thơ   •   21.11.2021
Có một dòng sông đẹp Có một chiếc cầu xinh Có bao nhiêu người đã Chọn nơi đây, trầm mình.

Tương tư

Thơ   •   21.11.2021
Mắt gầy ngơ ngác lạc qua sông Bến ấy chiều xưa có nhớ không? Gió gợi nguồn thương, ngùi tấc dạ Mưa đan niềm nhớ, xót tơ lòng Cũng đành dấu kín tình trong mộng Nào dám mơ thầm thuỷ với chung? Con sóng hoàng hôn chừ khuất nẻo Thu ơi! Ai khóc giữa ngà

Bài hát trở về

Thơ   •   21.11.2021
Da đã mồi ư? Râu, tóc bạc Một ngày rỗng tuếch bóng tre lu Bầy chim sẻ đói trên cành nát Lũ gió bay, tung những xác mù Ta đã tàn, như rơm rạ sứt Lửa nào thiêu vội ý thơ khô Tro bay trong tiếng chuông vàng đứt Trang sách nhô lên những nấm mồ Con trùn g

Ở Quy Nhơn viếng Hàn

Thơ   •   20.11.2021
Trùng trục đá lăn lóc- những hồn trăng rụng dọc bờ sóng Nhấp nhô những ý thơ cùi tinh khiết triều âm Người xưa ngồi đây làm thơ đau thương Tài hoa khóc dưới chân sóng Đá vỗ ngàn năm vô thường Cát bụi di thảo không xóa được căn duyên kiếp người bạc m

Sự hấp hối

Thơ   •   21.11.2021
Sự hấp hối là chiếc lưỡi tập nói hơi thở che mù con mắt.

Thương hoài thương huỷ

Thơ   •   21.11.2021
Cứ hẹn miết, rồi không về, bắt mệt! Đợi với chờ, nghe ớn họng ông quơi! Hứa cho cố, để cuộc tình trớt quớt Mấy chục năm, ông lạc mấy phương trời? Nói ông biết, quê chừ, đau rát rạt Sông chết rồi, nước cạn xịt, đục câm Núi trọc lóc, núi cúi đầu, xơ xá

Nói chuyện với muỗi

Thơ   •   21.11.2021
Ta nhét vào khuya tiếng hắc xì Để cho hơi thở khỏi bay đi Cơn mưa đã ngủ, ta còn thức Thử lắng nghe mi nói cái chi? Có lẽ đêm nay không hút máu Chỉ là bay lượn tí cho vui? Mi kêu như thể là âm nhạc Ta thích nên ta lúc lắc đùi Ta hỏi mi nì! lạnh lắm k

Tự vấn

Thơ   •   21.11.2021
Ngày lạnh như là một nhát dao Ngoài kia nắng chảy - máu tuôn trào Tiếng chuông cứa rát đời ai oán Đang sống hay là chết đó sao?

Những ngày tháng tư

Thơ   •   20.11.2021
Em đã tỉnh chưa hả em? Mặt trời mọc, một màu đen sì sì Bao nhiêu nhang khói bay đi Có nghe biển máu nói gì hay không?

Sợi duyên

Thơ   •   21.11.2021
Em buộc sợi ngắn Em vén sợi dài Trời nghiêng giọt nắng Đổ đầy bàn tay...

Đầu năm lên núi

Thơ   •   20.11.2021
Đầu năm cất cẳng lên rừng Nghe hư vô, lạnh lưng chừng phía sau Một bầy mây trắng theo nhau Trèo lên ngọn nắng, vẫy chào nguyên xuân.

Trong cơn mê loài thú hoang

Thơ   •   21.11.2021
Người ngồi câm miệng lại ngó trời đất đảo điên người như ngây như dại đắm trong cuộc muộn phiền ngườii ngồi châm điếu thuốc thấy lòng thêm cô đơn trái đất nuôi trong ruột bao nhiêu lửa căm hờn? người ngồi ngó quanh biển hỏi dài rộng là bao? hạt muố

Con chim sâu bé bỏng réo gọi bình minh

Thơ   •   20.11.2021
Con chim sâu bé bỏng réo gọi bình minh đã chết từ lâu trong họng súng của những thằng du côn chuyên vác súng chì tôi đang nghe mồn một tiếng kêu của nó.

Đêm cô hồn

Thơ   •   20.11.2021
Cái buổi tối keo kiệt ấy cuối cùng rồi cũng tự sát trên con đường đứt mạch đã có ít nhất hàng ngàn viên gạch vỡ trong cuộc tru di của đất trời những viên gạch không đầu lởm chởm như vết hận răng cưa như anh và em bấu xướt ngày cách tuyệt đã tàn dầ

Lời mưa

Thơ   •   20.11.2021
Thì em, em đã quay về Con đường xanh lối cỏ thề ướt mưa Thỏa bao nhiêu những mong chờ Vòng tay là mấy bến bờ yêu thương Gió mùa lành lạnh con đường Mà trong nhau, ấm một phương trùng phùng Đã qua giấc ngủ mông lung Nụ cười đã xoá bão giông đi rồi T

Uống Làng Chuồn ở Hắc Mộc Nhai

Thơ   •   20.11.2021
Riêng tặng nhà văn, hoạ sĩ Lê Minh Phong Nửa trưa ở Hắc Mộc Nhai Ôm tranh và rót lai rai, hết mình Chân tay khóc biển nhiệt tình Cọ trần gian đã xuất tinh hoa nhiều.

Bóng đèn đường sáng trong đêm rồi tắt

Thơ   •   20.11.2021
Bóng đèn đường sáng trong đêm rồi tắt sáng nay mưa những giọt buồn rỏ xuống đất.

Mùa hè về rồi

Thơ   •   21.11.2021
Chú ve kêu trên lá non Báo mùa hè đã về đây rồi Trên cao mây xanh ngẩn ngơ Ngắm phượng hồng nở thắm bên trời Tung tăng cái nắng đi chơi Khắp sân trường rộn vang tiếng cười Mùa hè đã về! Em ơi! Vui quá đi thôi! Mùa hè ơi! Mùa thi đã qua rồi Mùa hè ơi!

Tau hỏi mi

Thơ   •   21.11.2021
Thằng mất dạy! Mi bỏ rừng bỏ rú Chạy đi mô? Đã thoả chí mi chưa? Ta nghe nói mấy mươi năm mất ngủ Đêm còn đen, thao thức cũng bằng thừa Chắc mi nhớ thuở Sài Gòn, Bảo Lộc Vắt mồ hôi mi chấm ổ bánh mì Ngày vất vưởng và đêm lê lết Tấm áo sờn đứt nút nh

Những nụ hôn đêm qua

Thơ   •   20.11.2021
Những nụ hôn còn sót lại trên chùm lá mởn sương anh cởi ý thơ ra hong nắng gió giục những cành cây hôn nhau xa em một chút thôi đã vắng đêm qua vầng trăng không ngủ được bị ám ảnh những nụ hôn nên sáng nay con mắt thao láo trên tầng lầu đêm qua loà

Nằm nghe khuya rớt

Thơ   •   20.11.2021
Chú heo lắc đít trong chuồng Hỏi thăm thím chó có buồn nôn không? Con gà mớ ngủ, rỉa lông Thằng cu, muỗi chích, gãi mông ầm ầm Nửa khuya cúp điện, nực hầm Tôi nằm hít khói nhang trầm, thơm ghê! Đột nhiên cơn gió ùa về Ngang qua, làm rụng bộn bề lá kh

Phố quen

Thơ   •   21.11.2021
Căn phòng chật nhốt đời anh ở đó lọ hoa khô ăm ắp nỗi buồn cây đàn cũ khuya về nương tiếng gió âm thanh nào cũng ướt đẫm hơi sương Anh đi sớm và trở về rất muộn nên căn phòng vắng khách từ lâu những chiếc lá cuối ngày rụng xuống đợi chờ anh nên lá b

Đi dưới gầm trời đen

Thơ   •   21.11.2021
Nắng thiêu mù con mắt Ve kêu điếc lỗ tai Đường về còn xa lắc Lịch sử oằn trên vai Ruộng khô bôi đầy khói Khuất tất một bầu trời Tiếng chim sầu, khát đói Kêu cạn tiếng, hụt hơi Hoa nám tàn cánh mỏng Bướm ong khuỵu chân mềm Đời loang nhiều vết phỏng Ng

Bệnh lý

Thơ   •   21.11.2021
Muôn đời không hối hả Trục đất quay từ từ Người mau quên người quá Nên địa cầu ung thư!

Khúc hát ban mai

Thơ   •   20.11.2021
Núi     sừng sững            nắng mưa                  tình cha bất diệt Dòng sông ơi!

Hát với Thiên An

Thơ   •   21.11.2021
vời vợi tiếng chuông ngân chiều mờ phai trên ngàn thông sầu thầm hỏi gió trong mây đâu hương xưa mối tình ban đầu? lạc giữa chốn hư vô ta tìm đâu ơi màu mắt biếc? lặng lẽ bóng mây trôi ta như đá xanh xao buồn rầu! ngồi với lá xương khô nghe ngàn năm

Buổi trưa trên lăng Tự Đức

Thơ   •   20.11.2021
riêng tặng LT em trượt ngã bên bậc thềm hậu cung buổi trưa đắm nắng cây vả trái xanh không vươn được tán lá che bàn chân em những bức tường rêu đổ nát im lặng đến mê cung em đứng lên theo bàn tay anh em say nắng thật thà đôi môi tím tái và bàn tay lạ

Nghề bán quan tài

Thơ   •   20.11.2021
khách hàng là những người bị sai khiến từ những người đã chế

Ngó lại

Thơ   •   21.11.2021
Tiễn đưa nhang khói về trời Nhẹ tênh trôi giữa cõi đời phù du Lợi danh trong đám mây mù Chiều nay theo gió thiên thu đi rồi Dòng sông không muốn, mà trôi Đục trong rồi cũng về xuôi một dòng Dối gian ai đếm ai đong Biển xanh có hiểu được lòng bể dâu T

Cơn lũ đã qua

Thơ   •   20.11.2021
Cơn lũ đã qua bùn non ở lại nắng làm nứt ra những mảnh buồn.

Sáng khai trường

Thơ   •   21.11.2021
Em bước vào tinh mơ Con đường quen mát lạnh Mùa thu êm như thơ Như cho em đôi cánh Chim gọi năm học mới Reo vang dọc con đường Niềm vui thêm phơi phới Trào dâng buổi tựu trường Này cặp da, tập mới Mũ giày cũng mới tinh Này quần xanh, áo trắng Này kh

Sến một phát cho lòng thêm thơm ngát

Thơ   •   21.11.2021
Mời nhau, ừ thì mời ngồi nhau, ừ thì ngồi tuổi nầy như cỏ úa hoà vui, thì nhấp môi thằng khùng, ừ thì khùng thằng điên, ừ điên lắm! hôn nhau tưởng vô trùng té ra hôi như mắm yêu nhau qua mắt liếc khóc nhau cho mắt lồi nghe như là da diết tưởng như là

Cha nằm viện

Thơ   •   20.11.2021
Cha nằm bệnh viện đứa con gái không về thay tã cho cha kịp và người con dâu đã làm việc đó niềm hạnh phúc nhân bốn và nhiều hơn nữa.

Hẹn về Đà Nẵng

Thơ   •   20.11.2021
Hẹn về Đà Nẵng cùng em Phố xưa chừ đã vui thêm mấy phần Phượng hồng nở đỏ tháng Năm Chiều vương hoa nắng em cầm trên tay Mười lăm năm trở về đây Ly cà phê, nhắc lại ngày xa nhau Từng con đường cũ lao xao Nỗi niềm riêng, biết khi nào mới thôi Mười lăm

Khi thành phố biết hôn

Thơ   •   20.11.2021
rung lên bởi niềm hưng phấn khi thành phố biết hôn những nụ hôn cháy bỏng những tuyến xe buýt nhầm lẫn giờ về dẫu tháng ngày lăn trên con đường quen thuộc, cứng nhắc em đã hút sâu trong vòng tay khát, từng giọt thời gian trở mình bằng sự va đập của h

Khói bếp chui ra vách nứa

Thơ   •   20.11.2021
Khói bếp chui ra vách nứa tìm mây tơ lòng vút cao.

Rứa mà đêm qua trời mưa ở Huế

Thơ   •   21.11.2021
rứa mà để anh đi về một mình cho cơn mưa làm tình làm tội cái đêm qua anh ngồi lọt thỏm trong đêm gió gió mưa mưa âm mưu hành hung anh phát khiếp sông hương run cầm cập làm lạnh ngắt mấy nhịp trường tiền rứa mà cà phê vẫn giọt giống hệt câu thơ rớt x

Nỗi đau có thấu đất trời?

Thơ   •   20.11.2021
(Viết thay cho người chồng trẻ có vợ mang thai bị lũ cuốn trôi ở Phong Điền, Thừa Thiên Huế) Ai tin trời gào khóc? Ai tin đất kêu than? Người vò đầu bứt tóc Mắt máu tuôn hai hàng! Trời gây nên lũ lụt Cho vợ chồng ly tan Gió mưa càng não nuộ

Trong màu nhang khói

Thơ   •   21.11.2021
Vĩnh biệt, ta về, nơi cõi chết đàn lên muôn bực, đàn chưa say còn ta, đã rục trong tiền kiếp em khóc vô tình, ta vẫn hay!

Khe Ráy

Thơ   •   20.11.2021
những tia nắng đã chết lâu rồi chốn đây chỉ có gió hăng hắc mùi cỏ rã rời chỉ có tiếng bầy ong đói mật reo than trên lùm dây leo mòn mỏi những buổi chiều âm u kéo dài thành những buổi sáng trọc tròi dòng nước bao năm vẫn rỉ ra dòng huyết lệ đỏ ngầu v

Rớt

Thơ   •   20.11.2021
Sợi thời gian rớt trên vai Ta đem ta chẻ làm hai mảnh đời Một, ta đem tặng em chơi Một còn lại, ngậm trên môi, đỡ buồn.

Hè về

Thơ   •   21.11.2021
Đàn chim se sẻ Hót trên cánh đồng Bạn ơi biết không Hè về rồi đó Chiều nay bạn gió Mang nồm về đây Ôi mới đẹp thay! Phượng hồng mở mắt Dòng sông trong vắt Trườn lên bãi xa Một chuyến đò qua Mang theo lũ bướm Cánh diều bay lượn Thênh thang lúa đồng Bạ

Qua cầu Ái Nghĩa

Thơ   •   20.11.2021
Máu làng quê, chảy đỏ sông Ngó, không nói, đau quặn lòng là đau Buổi chiều mưa xé đời nhau Cây gòn ở phía đầu cầu thành ma.

Với Đông Hà

Thơ   •   20.11.2021
Ngủ đi! Sông Hiếu khuya rồi Vầng trăng yêu Trọ Trên đồi chiêm bao Rót đi! Khô khốc gió Lào Cho môi em Cháy Niềm khao khát Và...

Ấy bỏ cả tiếng đồng hồ

Thơ   •   20.11.2021
Ấy bỏ cả tiếng đồng hồ để tạo dáng tóc nhưng không vứt nổi một chiếc vỏ kẹo vào sọt rác.

Sông Hương đẹp và thơ

Thơ   •   21.11.2021
Sông Hương đẹp và thơ tôi thích Vu Gia hơn vì mùa hè về nổi lên bãi cát.

Ao sen cuối mùa

Thơ   •   20.11.2021
Ao sen cuối mùa lá khô buổi chiều cúi xuống.

Sự im lặng của mùa thu

Thơ   •   21.11.2021
Tiếng bìm bịp cuối cùng đã tắt lùm tre già không còn ngứa cổ họng đêm mùa thu như bến đò vắng xa xăm dòng sông ướp chiêm bao đẫm mùi ân ái bầu trời đưa tôi lướt qua những vì sao đơn độc tôi thấy rõ những dòng lệ kiếp trước đang rỉ máu và phát ánh sá

Lạc ngày

Thơ   •   21.11.2021
hứa hẹn gặp mặt trời trong cơn mưa tầm tã, ngày dài mây bay lượn lẹo trong đầu những hạt mầm quên chảy nhựa xanh um, em về trong ký ức bội tình, buổi chiều mắc lẹo trên cây sầu đông, có tiếng ngựa hí vang bên sông em tơn hớn nỗi nhớ ngày chưa chồ

Cởi và trói trong màu đêm huyền mặc

Thơ   •   21.11.2021
Trong sa mạc của trời đêm ánh sáng đôi môi thiên hà tung biến hoạt kích thân thể được cởi trói suối nguồn luyến thúc tất cả ngân lên xúc cảm sóng gió mơn mây lỏng sương tràn mầu nhiệm trong vòng tay của người ngực loang huyết mạch đâm chồi ý tưởng m

Cái hũ sành lủng đít

Thơ   •   21.11.2021
Cái hũ sành lủng đít nằm vắt ngang gốc mít không giữ được mùa đông trong lòng mình những tháng ngày chui vào chui ra theo chân bầy kiến đói có cơn gió gửi một chiếc lá khô ghi dấu ngày tao động đã mấy mươi năm cái hũ sành lủng đít nằm trơ như cái đầ

Nhập

Thơ   •   20.11.2021
Nửa đêm chuột quậy đùng đùng Cơn mê vội vã trong mùng chui ra Khói nhang thâm thấp là đà Nhập vào giấc ngủ rồi ra bàn thờ.

Hoang hoang chiều

Thơ   •   20.11.2021
Hoang hoang chiều lửa phun khích niệm bầu trời kêu a tà run rẩy.

Đã chết trong lòng một giấc mơ

Thơ   •   21.11.2021
Thì ta cứ chết thêm lần nữa Cũng chẳng sao đâu, chả việc gì Đất đã chung thân cùng với nước Sống là hoài niệm, chết hôm ni.

Biển thức

Thơ   •   20.11.2021
Rì rầm cỏ mộ nhai sương Khói nhang làm ướt tiếng chuông bên trời Ngoài kia sóng vỗ trùng khơi Hỏi mây thiên cổ dạt trôi chốn nào? Rùng mình chi? Đám phi lao? Mà đem cái rét cứa vào đời nhau Thu lu một nấm mộ nhàu Nằm nghe cát thở trong màu sương khuy

Vạch một vết máu cho mùa xuân

Thơ   •   20.11.2021
toát nóng mùa thơm trên cặp đùi tươi rói màu trinh tiết tôi biết mùa xuân có bốn mùa trên đôi môi ấy khoảng cách giữa từng cánh đồng hoang dã  không đang xích lại sự sinh sôi bắt đầu ngược chảy những gió mùa lay động khép nép và, bắt đầu buông

Bây chừ em đã hiểu chưa?

Thơ   •   20.11.2021
Cho anh một sớm mưa rơi Dắt tương tư qua phố chơi, rồi về Cái ngày dài đến u mê Xa em một chút là lê thê buồn Bàn tay anh đếm vạn muôn Là muôn vạn nhớ… vẫn còn thừa ra Nhớ thương là cái thật thà Nên sáng nay, cứ la cà theo anh Cho anh từng giọt mưa x

Mệt quá đi thôi

Thơ   •   20.11.2021
trong thanh quản đắng huda đã nghe thơ dấy bọt mùa xuân cây bàng mệt lử khi nhìn xuống mặt đường trần gian lấm đám mây co thắt cơn đau sà xuống vòng tay phố trong ý nghĩ nghe bàn chân sám hối từng bước rễ cây mệt quá đi thôi em cười như lát cày ruộng

Hỏi nhà ta đâu?

Thơ   •   20.11.2021
Tiếng ve làm nhão con đường Gió hoang bứt trộm hạt sương gật gù Đèn khuya nửa sáng nửa lu Dắt ta với chiếc bóng thù lù đi Con giun con dế nói gì? Bao nhiêu tiếng nấc lầm lì trong đêm Nhủ lòng học cách để quên Mà sao máu đỏ hiện lên phận người Thở ra,

Tuần trăng mật

Thơ   •   20.11.2021
Thế là hai đứa cãi nhau Giận hờn, rồi lại bắt đầu lặng thinh Bởi vì tất cả tại anh Ngày yêu anh hứa chúng mình cùng nhau...   Bây giờ xong lễ cau trầu Bao nhiêu việc đổ trên đầu cho em Hết nghe nhạc, rồi xem phim Bạn bè nhậu nhẹt suốt đêm ầm à

Có một con đường trắng

Thơ   •   21.11.2021
Trên con đường không còn người anh ngó lại đằng sau chiếc bóng nứt ra từng tia nắng chiều hiu hắt hơi thuốc lá mang hơi thở anh rắc dọc bờ cỏ lạ mùi nọc rắn đâu đó xộc vào mũi anh khịt khịt như chó lạc đường đưa em về bên ấy mấy năm rồi khi đất trờ

Nguyện

Thơ   •   21.11.2021
Thưa em, trăng khuyết đã tàn Khói ngu ngơ, phủ ngút ngàn trời xanh Sóng bà điên, khéo khoe nanh Tám phương quậy phá, nát nhành phù du Thưa em, anh cũng mệt đừ Giấc mơ quê cũ bây chừ nát tan Rượu mềm môi, xé ruột gan Trắng đen xin được hoá vàng, thưa