Gẫy một cành mai

Thơ   •   Chủ nhật, 14/11/2021, 11:47 AM

Lòng son búa sắt Tay chặt bàn tay Dâng lên cúng Phật. Máu hoà mưa bay... Chén cơm thường nhật Oan khổ đã đầy Giờ đây, Mai đây Một còn một mất Trời đất cùng hay Búa năm nhát, nát bàn tay, Xé tung xương thịt cho bay lời nguyền. Bàn tay NGUYỆN-VỌNG Chặ

Nội dung bài thơ: Gẫy một cành mai

Lòng son búa sắt

Tay chặt bàn tay

Dâng lên cúng Phật.

Máu hoà mưa bay...

Chén cơm thường nhật

Oan khổ đã đầy

Giờ đây, Mai đây

Một còn một mất

Trời đất cùng hay

Búa năm nhát, nát bàn tay,

Xé tung xương thịt cho bay lời nguyền.

Bàn tay NGUYỆN-VỌNG

Chặt đi còn nguyên

Chẳng BẠO mà ĐỘNG

Một ngăn mười truyền

Tay PHẬT năm ngón

Giam cả Tề-Thiên

Núi lật năm ngọn

Không tha cường-quyền.

Đó đây mài sẵn Long-tuyền

Búa năm nhát, phát lời nguyền cho Mai!

lời nguyền son sắt

lạy PHẬT-NHƯ-LAI

một điểm linh-đài

cứu cho đừng tắt.

Để những ai ai

Có mắt mở mắt

Còn tai lắng tai.

Nhìn thấu xương Mai

Tấm lòng Trời Đất

Nghe vang búa chặt

Nỗi đau cùng loài...

Biển Đông, ải Bắc, non Đoài,

Vọng về Nam, thét cho dài hồi thanh!

Bàn tay nguyện nối Trường-thành

Nửa chừng xuân, gẫy một cành sá chi.

Lòng Mai hướng cửa TỪ-BI

Khác đâu lòng ấy hoa quỳ hướng dương.

Chín phương mười phương

Giữa cuộc nhiễu nhương

Đã về hợp nhất...

Gió tung cờ phất

Thề lật bạo cường

Khẩu hiệu lên đường:

Không lùi chẳng khuất!

Dưới lằn roi quất

Vung gậy KIM-CƯƠNG

Đối diện Ma-Vương

Một còn một mất.

Oan cừu chứa chất

Mờ mịt Âm Dương

Nghẹn máu quằn xương

Tím gan ứ mật;

Lửa bùng cao ngất

Từ rẫy từ nương

Từng chợ từng trường

Khắp trời khắp đất,

Cháy lên rần-rật

Thành nén tâm hương.

Xin rủ lòng thương

Muôn loài muôn vật,

Giải thoát tai ương;

A-DI-ĐÀ-PHẬT!


Bài thơ Gẫy một cành mai của tác giả Nhà thơ Vũ Hoàng Chương, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.

Nhà thơ Vũ Hoàng Chương

Nghệ danh: Vũ Hoàng Chương

Tên thật: Vũ Hoàng Chương

Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Vũ Hoàng Chương - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác

icon Thơ Vũ Hoàng Chương,Tác giả Vũ Hoàng Chương,Vũ Hoàng Chương

Tổng hợp

Cùng tập thơ: Lửa từ bi (1963)

Vòng đai vương miện

Thơ   •   14.11.2021
Bạo lực cười lên một chuỗi dao Sáng choang vương miện giữa trời sao Một mai Trái Đất này tan vỡ Há bởi Vòng Đai Phóng Xạ nào!

Diều cháy lưng trời

Thơ   •   14.11.2021
Vận nước dầu sôi trải nấu nung Nhiệt-tâm càng đỏ nén hương chung Lá bên Ngô dẫu còn no gió Gặp lửa TỪ-BI cũng cháy bùng.

Lửa gọi đồng thưa

Thơ   •   14.11.2021
Ngọn lửa Từ-Bi gọi cảm thông Bảy lần sôi máu khắp non sông Đàn con Đức Mẹ quỳ, rơi lệ Chuông Thánh-Đường vang dội tiếng đồng

Tận thế rồi chăng?

Thơ   •   14.11.2021
Phật nắm bàn tay lại... Bỗng dưng Kiếp người ba ngả tối như bưng Đường Yêu, đường Sống, đường May Rủi Xa mãi đường Tu chẳng chịu dừng.

Gẫy một cành mai

Thơ   •   14.11.2021
Lòng son búa sắt Tay chặt bàn tay Dâng lên cúng Phật. Máu hoà mưa bay... Chén cơm thường nhật Oan khổ đã đầy Giờ đây, Mai đây Một còn một mất Trời đất cùng hay Búa năm nhát, nát bàn tay, Xé tung xương thịt cho bay lời nguyền. Bàn tay NGUYỆN-VỌNG Chặ

Lưới trời lồng lộng

Thơ   •   14.11.2021
Nghe tin Quốc-Giáo bị gia-hình Ấn-Độ-dương kêu biển Thái-Bình Vạn ngả nước dâng về hỏi tội Năm mười miệng cũng hết thanh minh.

Người với người

Thơ   •   14.11.2021
(Thông-điệp của MỘT gửi cho TẤT CẢ) Chúng ta đều là NGƯỜI Đều thế đứng cao sang            đều sắc máu đỏ tươi Đều hãnh-diện trên muôn loài ngự trị, Nhưng buồn thay... một phút nào kia

Tiếng khóc giờ đây

Thơ   •   14.11.2021
Phật có bàn tay dẹp bất-bình Cả ngàn con mắt chiếu vô-minh Chỉ đôi tai Phật, sao nghe xiết Tiếng khóc giờ đây của chúng sinh!

Một cuộc bể dâu

Thơ   •   14.11.2021
(Tập Kiều) Cơ trời dâu bể đa đoan Nỡ đày đoạ trẻ càng oan khốc già. Phật-tiền ngày bạc lân la Đầy sân gươm tuốt sáng loà... thất kinh! Gió mưa âu hẳn tan tành Thôi thôi đã mắc vào vành chẳng sai. Hằm-hằm sát khí ngất trời Hết điều khinh trọng

Hoa nào ấm mộng?

Thơ   •   14.11.2021
Từ hoa vương giả đến hoa hèn Bướm cũng vừa say đã nhạt men Giận khắp loài thơm lòng chẳng ấm Còn chăng đâu đó LỬA ĐÀI SEN!

Linh sơn Phật khóc

Thơ   •   14.11.2021
Phật ngự Tòa Sen... khối xót thương Vỡ ra thành lệ, ngấn còn hương Lung linh giọt ngọc từng giây phút Tẩy sạch ngai vàng bóng Quỷ-Vương.

Khoa học loài người

Thơ   •   14.11.2021
Dưới trận đòn tra, sức điện quay Tiếng kêu vỡ ngực xé trời bay Nửa phần nhân loại ngây-thơ hỏi: Một vệ-tinh nào phóng nữa đây?

Dư ba

Thơ   •   14.11.2021
Sống giữa chiêm bao vạn mối tình Trắng tay mình lại vẫn riêng mình Lưỡi gươm mài nguyệt còn vô dụng Ngòi bút xuyên mây cũng bất bình Dâu bể nghe đau lòng trái Đất Gối chăn đợi ngát tiếng hoa Quỳnh Nhắn ra muôn dặm về muôn thuở: Vì cái TÂM nên luỵ cá

Lửa từ bi

Thơ   •   14.11.2021
Kính dâng lên BỒ-TÁT QUẢNG-ĐỨC Lửa! Lửa cháy ngất Toà Sen! Tám chín phương nhục thể trần tâm hiện thành Thơ, quỳ cả xuống. Hai Vầng Sáng rưng rưng Đông Tây nhoà lệ ngọc Chắp tay đón một Mặt Trời Mới Mọc, Ánh Đạo Vàng phơi phới  đang bừng lên,

Trời cao Phật hiện

Thơ   •   14.11.2021
Trời lưu ly hiện Phật Kim Cương Mây bạc thân vàng nét tỏ gương Quạ lửa càng sôi cơn thịnh nộ Càng in bóng ngọc xuống mười phương.