Khuôn mặt tôi

Thơ   •   Thứ bảy, 20/11/2021, 14:44 PM

Khuôn mặt buồn với những vết thâm đen quầng mắt chiếc răng mọc ngược đôi môi tứa máu chòm râu loe toe lởm chởm như gốc rạ màu xỉn và những vết sẹo hom hem sần tái có nụ cười nhô ra từ khuôn mặt buồn có cái nhìn lọt ra từ đôi mắt sâu có đôi môi bị găm

Nội dung bài thơ: Khuôn mặt tôi

Khuôn mặt buồn

với những vết thâm đen quầng mắt

chiếc răng mọc ngược

đôi môi tứa máu

chòm râu loe toe lởm chởm như gốc rạ

màu xỉn

và những vết sẹo hom hem sần tái

có nụ cười nhô ra từ khuôn mặt buồn

có cái nhìn lọt ra từ đôi mắt sâu

có đôi môi bị găm sâu vào chiếc răng mọc ngược

có chiếc lưỡi chạm máu chung tình

có niềm đam mê cứ dài ra dưới lớp râu rậm rạp

có màu sáng

trên những vết sẹo mang hình câu thơ.


Bài thơ Khuôn mặt tôi của tác giả Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.

Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng

Nghệ danh: Lãm Thắng, Lam Thuỵ

Tên thật: Nguyễn Lãm Thắng

Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Nguyễn Lãm Thắng - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác

icon Tác giả Nguyễn Lãm Thắng, Thơ Nguyễn Lãm Thắng

Tổng hợp

Cùng tác giả: Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng

Thói quen

Thơ   •   20.11.2021
Bình thường chẳng biết ra răng Nhưng khi uống rượu, nhớ thằng bạn xưa Mở phone buông chuyện búi xua Nói huyên thuyên, vẫn thấy chưa đã thèm.

Chiếc mặt nạ

Thơ   •   20.11.2021
sự lạnh lùng phớt lờ cùng cực của nó mãi mãi là của nó không còn ngờ vực nào nữa khi gọi tên nó người ta thầm hiểu đàng sau nó là hàng trăm khuôn mặt thật khôn lường thiện ác khôn lường nó nhảy múa trước công chúng trên sân khấu nó chơi trò cợt giễ

Cối đá cũ ở góc vườn

Thơ   •   21.11.2021
Quá lâu, người nhớ ta chi nữa Bụi chuối, chuồng trâu, ta ở đây Một góc đời trôi, thôi, cứ rứa! Sá chi nắng dạn với mưa dày Một thời bao cấp, bao mài giũa Lên xác thân này, rựa với dao Gạo trắng, riêng lòng ta hiểu rõ Nhịp chày đã đớn lại càng đau Ba

Con thuyền trôi trên đồi

Thơ   •   20.11.2021
em chạy ngược đồi trăng đêm ấy mùa đông trú ngụ dưới bàn chân em em hồn nhiên lắm em là chúa của muôn loài tôi lạc vào vùng cấm địa của nõn nà nguyệt bạch em giăng bẫy bắng phiến lá mỏng rất sắc của lau lách tiền sử cứa ngọt vào trái tim tôi rỏ má

Đêm tắc kè đọc Tr. Sơn

Thơ   •   20.11.2021
tắc kè tắc kè tắc kè ai oán rót máu trên mái tôn ngôi nhà hoang đêm tân thành thủng nát nhói đau như câu thơ vượt biên không thành như tiếng khóc chào đời côn đảo như những mùa xuân bị cầm tù rục rã hốc mắt tắc kè tắc kè tắc kè đoản khúc đoạn trường

Trong cơn mê loài thú hoang

Thơ   •   21.11.2021
Người ngồi câm miệng lại ngó trời đất đảo điên người như ngây như dại đắm trong cuộc muộn phiền ngườii ngồi châm điếu thuốc thấy lòng thêm cô đơn trái đất nuôi trong ruột bao nhiêu lửa căm hờn? người ngồi ngó quanh biển hỏi dài rộng là bao? hạt muố

Nghĩa trang

Thơ   •   20.11.2021
Như ruộng bậc thang những ngôi mộ hàng hàng lớp lớp chung & riêng có tên có tuổi có quê có quán & không tên không tuổi không quê không quán hàng hàng lớp lớp lớp lớp hàng hàng ở đây quy tụ thành nỗi buồn khổng lồ rợn người muốn mang hài cố

Giã từ lỗ

Thơ   •   20.11.2021
Giã từ lỗ nước mắt đi trong đêm tan ra làm mặt trời.

Rứa hả?

Thơ   •   20.11.2021
Đi ra vấp cái nỗi buồn Đi vô vấp cái ngọn nguồn khổ đau Tồng ngồng đứng ngó muôn sau Vầng trăng hoá máu lúc nào chẳng hay.

Niềm tin bị cướp

Thơ   •   21.11.2021
tôi chỉ còn một chút niềm tin bằng cục xà phòng tắm đêm qua lũ chuột đã cướp đi và tôi đã phát hiện ở xó bếp một ít niềm tin của tôi còn sống sót chúng gặm tưa lưa chỉ còn một tẹo tôi muốn vứt đi rồi lại vo tròn một đêm thôi niềm tin biến dạng và tiê

Tiếng bước chân lê không hở mặt đất

Thơ   •   21.11.2021
Tiếng bước chân lê không hở mặt đất họ không nhấc nổi đôi chân mình âm thanh mòn.

Theo anh ra ngoài thành Huế

Thơ   •   20.11.2021
Chiều theo anh lên chùa Thiên Mụ Ngắm trời xanh soi bóng dòng Hương Ngồi nghe thông hát lời xưa cũ Gió ngọt ngào rụng vài tiếng chuông Chiều theo anh vòng qua Văn Thánh Thắp nén nhang vọng bái người xưa Bia Tiến sĩ nhòe phai nét chữ Anh tìm tên a

Bạn trong vườn xanh

Thơ   •   21.11.2021
Cùng chung trong một vườn Mít, xoài yêu thương lắm Cành đan nhau, cành vươn Rễ bám lòng đất ấm Và chung một vòm xanh Gọi chim về làm tổ Dù nắng cháy, mưa dầm Đem lá cành che chở Xoài bế “em” trên cao Mít gùi “em” dưới gốc Quả chẳng giống tí nào Xoà

Ánh mắt

Thơ   •   20.11.2021
Ánh mắt mở đầu một tình yêu tình yêu ấy chết cũng từ ánh mắt và vọng mãi trong niềm thù hận.

Ngoảnh lại

Thơ   •   21.11.2021
Bầy nắng quái chập chờn trên mái tóc Ngày chông chênh phố lệch gót mùa đau Ta ngoảnh lại thấy đền đài cỏ mọc Kinh thành ư? Nhoè nhoẹt một màu râu! Sông Hương ạ! Mười năm ta ghé Huế Giọt thượng nguồn thấm khoé mắt ni cô Ta nhắn nhủ chút lòng riêng dâ

Vòng vèo ngõ quê

Thơ   •   21.11.2021
Cuối tuần, với vợ, cà phê Con chim khí thế hót, nghe rộn ràng Cau rất xanh, mai rất vàng Chu choa, cái nắng đường làng, rất thơm Giọt sương trên đọt chơm chơm Ngủ chi ngủ tự hồi hơm tới chừ Bên lùm tre cũ, lắc lư Tiếng con bìm bịp hình như vẫn tròn G

Tịch lặng

Thơ   •   21.11.2021
Chiều lạnh đáy sông su Mộng chui vào tổ kiến Gốc cây, ngồi thu lu Buồn chi nhổ nước miếng? Bạn cũ say bên trời Người cũ chừ dưới mộ Nhạc chiều theo lá rơi Xạc xào mà khủng bố! Rừng vắng mấy nghìn năm Lòng vắng nghìn thế kỷ Đá vẫn đứng lặng câm Sầu vô

Ngồi buồn ngắt cái lông mũi

Thơ   •   20.11.2021
Ngồi buồn ngắt cái lông mũi hơi đau một tí hơi cay một tí mà hay hay cắt nó mọc ra ngắt nó cũng mọc ra ngắt vẫn thích hơn cắt như ngắt cái mặt đời gian dối như xé toang màn kịch lọc lừa như giật nát bóng đêm âm khí ngột ngạt té ra sự phiền toái nhỏ

Xao xác

Thơ   •   21.11.2021
Tre nằm khô một góc vườn Chuối te tua lá bên tường hom hem Mây mù trút xuống là đêm Chiều lu bu, đã ướt mèm gió mưa Người đi đã đến mộ chưa? Máu sông nhuộm đỏ đôi bờ dâu xanh Rưng rưng giọt lệ phiêu hành Đốt xương đã trắng trên nhành phù hư Lời ai gọ

Hiểu

Thơ   •   20.11.2021
Hiểu và uốn lưỡi nói ngược những điều mình biết những câu thơ chất thành gò Đống Đa.

Tự nhủ

Thơ   •   20.11.2021
Con sông đông cứng lại rồi Gió khuya đã gãy làm đôi trên cầu Đen thui đen thủi một màu Nghĩ chi cho mệt cái đầu rứa mi?

Lũ ve quần hội trên tán cây kêu từ sáng đến tối

Thơ   •   20.11.2021
Lũ ve quần hội trên tán cây kêu từ sáng đến tối âm thanh chảy nước mắt thấm đất khóc những xác ve.

Nửa đêm mưa nghe cái chân lạnh ngắt

Thơ   •   21.11.2021
thằng con ho cả đêm cựa quậy với cơn sốt con mèo kêu như móc ruột cơn rét nó biết tôi còn sống khi nó lấy chân khèo cái chân trái của tôi rồi lại khèo cái chân phải của tôi vợ tôi ba chặp lại vỗ vỗ cái mông thằng cu rồi ba chặp lại rờ rờ cái trán thằ

Châu Thuỷ

Thơ   •   20.11.2021
khi đã say mèm trong câu thơ viết cho em của một chiều xao xác rụng gót lá bơ thờ trong đáy quạnh hoàng hôn, ta cúi mặt nhìn dòng sông ẩn ức những đợt sóng buồn tê dại đang mục rủn hình hài nguồn cội suối khe. có phải ngày không? sao giọt nắng ngọc

Cũng vừa

Thơ   •   20.11.2021
Ngại chi nắng, lo chi mưa Trời chưa kịp sáng đã trưa trợt rồi Một đời dưỡng lưỡi trong môi Mỉm cười nói một chữ thôi, rồi về...

Tôi ngồi

Thơ   •   21.11.2021
Tôi ngồi đốt những ngón tay Thấy màu máu đỏ vụt bay lên trời Thấy thịt da của một đời Reo lên tí tách. Khóc cười đó sao? Tôi ngồi mài lưỡi thành dao Đâm vào tôi. Máu ào ào tuôn ra Bên ngoài là cõi người ta Bên ngoài tí nữa là ma quỷ rồi Tôi ngồi chế

Vạch một vết máu cho mùa xuân

Thơ   •   20.11.2021
toát nóng mùa thơm trên cặp đùi tươi rói màu trinh tiết tôi biết mùa xuân có bốn mùa trên đôi môi ấy khoảng cách giữa từng cánh đồng hoang dã  không đang xích lại sự sinh sôi bắt đầu ngược chảy những gió mùa lay động khép nép và, bắt đầu buông

Ngó ngang mùa cũ

Thơ   •   21.11.2021
Từ bữa nớ, em về, không lại nữa Vườn hoang vu, khế rụng suốt đêm ngày Rồi sau đó, nghe tin em có chửa Với một người, yêu chưa hết đắm say Và mải miết, dòng đời trôi vô hậu Em biệt tăm, biệt tích ở nơi mô Tôi cũng đã trở thành người ở đậu Trên nẻo buồ

Một câu thơ ngắn

Thơ   •   20.11.2021
một câu thơ ngắn làm tôi phải suy nghĩ dài hơn một trường ca

Những nẻo đường gãy

Thơ   •   20.11.2021
trên những con đường xỉn màu bã trầu những lối rẽ bóng tối ngoằn ngoèo vô cảm lố nhố những mầm sống hụt lướt trôi dạt phố bụi bám mồ hôi trơn nhớt ngày không còn nắng đã đến lúc cuộc mưu sinh đen nhẻm phận người chui rúc vào ngõ cụt răng cắn bầm mô

Tôi nói về cái chết

Thơ   •   21.11.2021
Tôi nói về cái chết anh xưng tụng cái sống sống và chết 50/50.

Đò Ba Bến

Thơ   •   20.11.2021
hớp rượu này nữa ta đưa em qua Đò Ba Bến hoang liêu ngã ba lòng xốn xang dòng Vu Gia đỏ ối bờ bến gãy tuổi em lớn thầm sau cuộc chiến da em ngăm thuốc súng môi em mặn mà Cấm Thị mắt em nhàu một vệt nhớ Hà Tân ta như chuyến xe thồ ký ức những hoài niệ

Cơn gió xoáy

Thơ   •   20.11.2021
Cơn gió xoáy hạt mưa xiên lời nói thẳng.

Cõng xác

Thơ   •   20.11.2021
bạn tôi đã nằm xuống trong bàn tay của tôi tôi dìu cái chết chưa đông máu rừng thẳm mùa xuân ngưng lại trong tim tôi vác linh hồn xuống dốc đi qua cánh đồng những đám cỏ cong lá tôi nghĩ về trái tim của bạn tôi đang cháy thành than như bầu trời đang

Em ơi!

Thơ   •   21.11.2021
Em đi bước chậm bước mau còn ta vẫn cứ theo sau... bồi hồi nắng mưa, mưa nắng bao đời thủy chung mặn đất... tình người với em Cày ruộng dưới, bừa ruộng trên em đâu nói được nỗi niềm đầy vơi đố ai mà biết em cười bước gian nan, biết nói lời lặng thinh

Về Huyền Không Sơn Thượng

Thơ   •   20.11.2021
Đây núi đồi bình yên Có tiếng chim dịu hiền Có trăm hoa khoe sắc Trên lối về như nhiên Đây có hồ sen thơm Có cây cầu đã cũ Có đôi bờ cỏ non Có đồi thông nho nhỏ Có bài thơ trên đá Với nét chữ tài hoa Có dăm người khách lạ Mỗi ngày mỗi ngày qua Đây ng

Thạch Bàn khê

Thơ   •   21.11.2021
Ở đây mây trắng ôm rừng ngủ Mưa rắc bụi mờ, giăng lối đi Trời đất im nghe con suối hát Thác ghềnh, tiếng nước vọng phân li Gió hất, mùa đông buồn rỉ rả Nghìn năm lời đá phủ màu rêu Hắt hiu, lá mục hồn du mục Chim chết bao lần trong tiếng kêu Cổ thụ s

Tôi mở cửa chiếc tủ lạnh cũ

Thơ   •   21.11.2021
Tôi mở cửa chiếc tủ lạnh cũ một con thằn lằn con bị chết kẹt từ lâu bẹp dí chiếc tủ lạnh đã cám dỗ nó và cũng là lăng mộ chôn nó.

Trưa mùng tám Tết nơi đó mùa đang rụng trứng [gà]

Thơ   •   21.11.2021
Nơi đó máu đã đông trong trí nhớ đá chất trong ngực nặng trịch tiếng thở chết dần tiếng nhạc đưa tang chìm xuống đáy dòng sông vĩnh viễn không mùa xuân trở lại một lần trong giấc mơ tôi đã chọn sự bình yên rau đắng khuôn mặt cơm khê giữa cuộc đời khá

Cô hồn tháng bảy

Thơ   •   21.11.2021
Ta cô hồn và em cô đơn Ta sân si quá, để em hờn Ui chao! Tháng Bảy mù nhang khói Cay mắt em... Ừ! Ta bất nhơn! Ta cô hồn và em cô ca Một Em rất trẻ, một Ta già Tình lên tám hướng mười phương. Vái Ta đó. Em đừng nghĩ bóng ma Ta cô hồn và em cô liêu Ng

Cà dái dê

Thơ   •   21.11.2021
Em cà chớn, còn ta thì cà khịa Dự tiệc thơ, hai đứa quậy tưng bừng Ma quỷ bảo: tụi bay, đồ cà giựt Bởi suốt ngày hai đứa nhảy cà tưng.

Tình ca nỗi nhớ

Thơ   •   21.11.2021
Vạt áo cũ nẻ chân chim rát bỏng gió sém làn hơi trút ngược lưng còng diều vắt vẻo cao xanh không biết lòng trời đất mỏng ước mơ cao có mang hết gió đồng Có những nỗi nhớ mọc lên như sao lấp lánh lập loè không đếm hết bao giờ? có những hạt muối mồ hô

Cuối mùa

Thơ   •   20.11.2021
Đành thôi sen đã cuối mùa Nắng phai màu hạ, gió lùa hơi thu.

Canh rau dền rỏ máu

Thơ   •   20.11.2021
Canh rau dền đỏ máu giá đỗ xanh mới nhú đã dưa chua những hạt cơm im lặng.

Những đám mây xám

Thơ   •   20.11.2021
những đám mây xám toa rập chúng có thể cười toang hoác dưới bầu trời ngột và tự đứt ra từng khúc nhão nhoẹt có một con đường chúng đã chọn và bay không lối thoát có những lúc chúng bay giật lùi mơ hồ có những lúc chúng quần nhau che giấu sự dối trá c

Trước biển Vũng Tàu

Thơ   •   20.11.2021
ngay giờ phút này và ngày mai ta nghĩ về ngày ta ra đi để ta bước tiếp ngày hôm nay ngày mai khúc hát nhảy múa trên bàn tay từng vượt biển ta bế con đường trên đôi tay ta tạo những con đường trên sóng sóng sẽ lấp con đường ta khai phóng con đường sẽ

Chăn nệm ấm áp

Thơ   •   20.11.2021
Chăn nệm ấm áp và một giấc ngủ ngon ai biết dưới gầm giường có bao nhiêu hạt bụi.

Trọ đêm Hà Nội

Thơ   •   21.11.2021
Buồn chi con mắt phố phường Cây me gục khóc bên đường Cổ Ngư Tháng Năm nắng nóng mệt đừ Anh ngang Phố Huế, chần chừ gót đêm Mưa bất chợt, ướt tèm nhem Tựa lưng quán cóc mà tìm cà phê Đời anh quen lắm vỉa hè Dấu rêu mọc rễ xanh lè tim anh Tình tang sợ

Trời chưa chịu sáng

Thơ   •   20.11.2021
Tiếng gà đã rộn rã, nhưng Màn đêm vẫn cứ dửng dưng tối mù Không gian vẫn cứ lao tù Âm thanh đứt khúc trong khu vực buồn Đèn vàng le lói cô đơn Như hòn máu, rỏ xuống cơn mịt mùng Gác tay ngẫm sự riêng chung Ối giời! Như thể tinh trùng cụt đuôi.

Những linh hồn trôi

Thơ   •   20.11.2021
theo thời gian trì trệ những linh hồn trôi vất vưởng giữa bình minh ngột ngạt mặt trời khô máu thoi thóp trên những khối bê tông man rợ trong ngôi nhà mồ tối om những linh hồn dẫm đạp nhau trôi ngờ vực nhìn nhau lạnh buốt những ánh mắt cú vọ đã hú

Nguyên tiêu

Thơ   •   21.11.2021
Và cậu con trai của tôi đã khóc chiều qua khi cậu bé về đến cổng nhà vội vàng ra vườn chuối con chó đã cắn lưỡi lúc 2 giờ chiều và ông ngoại đã chôn nó cách đó khoảng chục phút rưỡi cậu bé đã khóc nghẹn ngào đây là lần thứ tư cậu bé khóc đưa tiễn nhữ

Thắp nhang tiễn bạn

Thơ   •   20.11.2021
Thế là lẳng lặng bỏ đi Một màu nhang khói nói gì mai sau? Đã nghe kinh kệ rơi mau Nắng chiều nát bét một màu bên sông Còn chăng, riêng một chút lòng Gửi vào mây gió như không là gì Gặp, chơi, chưa đã, rồi đi Tan xương nát thịt biết khi nào về?

Bài học nho nhỏ

Thơ   •   21.11.2021
Gà ăn hạt lúa bé Đẻ được nhiều trứng to Hạt mưa rơi rỉ rả Làm nên vũng nên hồ Từng bài học nho nhỏ Em tích luỹ từng ngày Bao điểm mười thắm đỏ Hứa hẹn một tương lai.

Không nhời

Thơ   •   21.11.2021
Có một dòng sông đẹp Có một chiếc cầu xinh Có bao nhiêu người đã Chọn nơi đây, trầm mình.

Mùa hè về rồi

Thơ   •   21.11.2021
Chú ve kêu trên lá non Báo mùa hè đã về đây rồi Trên cao mây xanh ngẩn ngơ Ngắm phượng hồng nở thắm bên trời Tung tăng cái nắng đi chơi Khắp sân trường rộn vang tiếng cười Mùa hè đã về! Em ơi! Vui quá đi thôi! Mùa hè ơi! Mùa thi đã qua rồi Mùa hè ơi!

Tôi yêu sự lặng câm

Thơ   •   21.11.2021
Tôi yêu sự lặng câm vô cùng vì nó đã cho tôi biết sự cô đơn và những khuôn mặt thật.

Thôi đành

Thơ   •   21.11.2021
Cải đã lên ngồng trải bến sông Duyên xưa đành lỗi sợi tơ hồng Cánh chim mòn mỏi nơi phương gió Tóc liễu bơ phờ giữa cõi không Lối mộng người về thôi đã vắng Chợ duyên ai biết có còn đông? Trách chi tình hỡi cho xa xót Giọt lệ thầm rơi quặn đáy lòng!.

Con chim đen hót bên dòng sông đỏ

Thơ   •   21.11.2021
Gà gáy ngàn năm trước Cho đêm chết vội vàng Gió trong tim thổi ngược Thơ sầu như nhân gian Mộ từ khi mặc áo Cỏ xanh là tình nhân Râu từ khi quên cạo Cũng mang mang bụi trần Bài thơ khi đứng dậy Vụt bay theo gió ngàn Đời tìm nhau không thấy Nên ngườ

Hai người mẹ

Thơ   •   21.11.2021
Sáng đưa con đến lớp Cho con ăn, rồi đi Gửi con cho cô giáo Chiều mẹ đón con về Sáng sớm và chiều, tối Mẹ là mẹ của con Cả ngày trên lớp học Mẹ là cô giáo hiền Phải thật ngoan con nhé! Phải biết vâng lời cô Bao nhiêu điều mới mẽ Trong câu hát lời thơ

Phim ma

Thơ   •   20.11.2021
một người nữa gục chết tiếng nổ và máu sự bảo vệ của chế độ độc tài là họng súng chỉ thiên đạn lạc!

Vòi vĩnh nguyên tiêu

Thơ   •   20.11.2021
Cho tôi xin một chút vui Để hong ngọn gió cuối trời lên xanh Lộc xuân chúm chím trên cành Tôi nghe nỗi nhớ hóa thành chiếc hôn Cho tôi xin một chút buồn Rót ngày vào những suối nguồn ưu tư Vầng trăng cuối phố mệt nhừ Không em… trăng khóc ướt bờ nguyê

Màu khói cũ

Thơ   •   20.11.2021
Tôi về dòm lúa, ngó dâu Lơ ngơ đạp đống cứt trâu cuối chiều Chim chuyền bụi duối, chim kêu Hoàng hôn xúm lại rất nhiều bóng tre Một mình tôi bước, tôi nghe Tiếng con bìm bịp kéo hè qua thu Mộ xưa đã khác hình thù Mắt tôi ríu lại, ngó bù mắt bay.

Ngày cũ giống ngày mới

Thơ   •   20.11.2021
Ngày cũ giống ngày mới đều mọc ra từ đêm tối chỉ khác nhau cái mặt.

Xác chết một người đàn ông

Thơ   •   21.11.2021
Xác chết một người đàn ông được bới lên năm 1980 thối vô cùng cậu học trò tiểu học ngơ ngác 30 năm sau anh ta vẫn còn nghe mùi xác chết ấy.

Giữa miền sương đục

Thơ   •   20.11.2021
Quay nhìn, thành cũ đã sương Hàng cây sứ, đứng giơ xương giữa trời Buồn thêm chút nữa, đá ơi! Nước lê thê rụng, non rời rã buông Gác xưa mỏng cánh chuồn chuồn Bao giông bão, bấy ngọn nguồn thương đau Ai về với gió bãi dâu Có nghe máu chảy dưới cầu hà

Sương khuya

Thơ   •   20.11.2021
Một mình tôi, chạy với ma Nửa đêm hổn hển rất là trần gian Sương khuya ưỡn nụ vội vàng Nửa như ức chế, nửa toan đầm đìa.

Thái hư lảo đảo

Thơ   •   20.11.2021
Dừng lại ngọn đồi túi nilon căng rượu kéo gốc túi dài thành vòi rượu lăn vào vỏ chanh leo quý & thương chi lạ những cái kéo dài ra em kéo mùa xuân mái tóc quê hương kéo nỗi buồn dòng sông hoàng hôn kéo bóng cây ngã quỵ xuống con mương già sương m

Ta thất vọng

Thơ   •   20.11.2021
em bảo TA thất vọng nghĩa là ta không thất vọng bởi buổi sáng đã hâm nóng rất dài bằng một chuỗi đợi chờ ta mường tượng khuôn mặt em như một bìa sách cũ ta mơ hồ khuôn mặt em như những vết dao chằng chịt trên thanh sử ta hình dung khuôn mặt em như rê

Tưởng tượng

Thơ   •   21.11.2021
Cái mông của mùa đông cuộm lên như bụng con nhện ra vẻ lịch thiệp lạ lùng tôi trộm nhìn dòng suối đổ xuống với những bờ thác trắng mềm mại nhưng vẫn làm tôi hoài nghi về lũ lụt có khi nào mái tóc của em thơm và mướt có thể trượt lên hồn tôi chảy má

Về chốn xưa

Thơ   •   21.11.2021
Khuya tôi về dưới cổng làng Nép vầng trăng muộn, cũ càng tháng năm Nghe tim vỡ gạch, lặng câm Tôi tìm tôi giữa vọng âm đất trời Từ ngày em bẵng quên tôi Cũng từ dạo ấy tôi rời xa quê Bao rưng rức, muốn quay về Rồi mòn mỏi nắng chân đê cuối mùa

Nhấn phím buồn

Thơ   •   20.11.2021
dãy núi mù loà oằn vai gánh những ngôi mộ không tên đang khao khát một ngày nắng muộn của dĩ vãng rất xa trong ký ức sau cuộc chiến trái tim biết đau ngày lọt lòng nhàu nát đong đưa dáng hình tật nguyền hạt gạo mắc lũ từng dòng nghĩ phơi cốt trơ xư

Heo đất ngày xuân

Thơ   •   21.11.2021
Ngày xuân heo đất xấu ghê! Đòi ăn, dẫu đã no nê vẫn đòi Bé thương heo quá đi thôi! Nên cho heo ngủ dậy, rồi lại ăn Mùa xuân chim bướm tung tăng Còn heo vẫn ở lại canh cửa nhà Thương heo bé lại cho quà Tiền lì xì vẫn cứ là của heo.

Phố quen

Thơ   •   21.11.2021
Căn phòng chật nhốt đời anh ở đó lọ hoa khô ăm ắp nỗi buồn cây đàn cũ khuya về nương tiếng gió âm thanh nào cũng ướt đẫm hơi sương Anh đi sớm và trở về rất muộn nên căn phòng vắng khách từ lâu những chiếc lá cuối ngày rụng xuống đợi chờ anh nên lá b

Tưởng niệm

Thơ   •   21.11.2021
Em bỏ sót nụ hôn thời thơ dại Trong giấc mơ ngày tháng cũ xa rồi Màu thương nhớ ngọt ngào âm ỉ cháy Cánh phượng nào còn thắp lửa trên môi.

Hư huyễn

Thơ   •   21.11.2021
Đây xương máu, đó cơ đồ Cuối cùng là khói là tro thôi mà Từ khi nước mắt chảy ra Nụ cười cũng đã nhạt nhoà đức tin.

Ngờ

Thơ   •   20.11.2021
một ý nghĩ mở ra coi chừng có sự nhập cư của ngôn ngữ một câu nói mở ra coi chừng có sự tòng phạm của ngoa ngôn một nụ hôn mở ra coi chừng có sự đồng thuận của xảo quyệt và em mở ra coi chừng...

Nắng trúc

Thơ   •   21.11.2021
Lời gió hay lời trúc Tơ nắng hay tơ lòng Bướm vàng hay hoa cúc Có ta hay là không?

Đợi mong

Thơ   •   20.11.2021
em cầm cứt lợn ngửi chơi tựa vào dái ngựa ngó trời xanh xanh mây bay qua lối phế thành em bâng khuâng đợi, buồn quanh mắt mèo đường về em, gió hút heo đuôi chồn lay, lạnh đến teo mào gà anh từ trong quảng nam ra quà cho em, nhớ, phải là dái dê nhà em

Ký ức

Thơ   •   20.11.2021
Ký ức mây bay trôi qua xác bia tượng nhịp cầu nối quạnh hiu men say bập bềnh dạ thảo hư vô rất nóng ruột mùa hạ reo thi chập chờn cơn mơ nước mắt viên sỏi chạm môi từ bi lạy tạ khúc vĩ ngâm chết dở năm ngón tay bấu bầm rêu cổ ngun ngút cỏ loang sươ

Tha ma giữa ngọ

Thơ   •   20.11.2021
Ngang qua mả đống đầu làng Nắng trưa dựng đứng hàng hàng âm binh Rùng mình trong đám cỏ tranh Chuột tha xương trắng bò quanh mặt người.

Bên tê bên ni

Thơ   •   20.11.2021
Bên tê là núi Đại Hồng Bên ni là ngã ba sông và chùa Tôi ngồi lượm tiếng chuông trưa Thấy sông nhỏ lại đúng vừa ba gang.

Ác mộng

Thơ   •   20.11.2021
đêm qua tôi đi trong ác mộng ưỡn ngực bước trên con đường vạch sẵn con đường đầy hoa ảo sắc có mùi tanh của máu giẫm đạp lên những hình hài quái gỡ con đường bắt nguồn từ tối tăm mở ra những tháng ngày đen tối vùi lấp nước mắt tài hoa chôn sống dày v

Rớt

Thơ   •   20.11.2021
Sợi thời gian rớt trên vai Ta đem ta chẻ làm hai mảnh đời Một, ta đem tặng em chơi Một còn lại, ngậm trên môi, đỡ buồn.

Có chi mô nà!

Thơ   •   20.11.2021
Ừ, thì cũng chẳng có chi Chẳng qua buồn quá nên suy nhược hoài Ngồi hơm ni nhớ ngày mai Nằm hơm tê nhớ tháng dài năm xa Chiêm bao là thấy quê nhà Tỉnh ra là thấy sơn hà chiêm bao Đời người một chuỗi hư hao Bao nhiêu hột bụi bám vào tuổi tên Một đời s

Với cao nguyên

Thơ   •   21.11.2021
Cũng chỉ là cao nguyên thôi chon von Bảo Lộc, xa khơi Lâm Hà cũng chỉ là con dốc xa ngoằn ngoèo rồi cũng chỉ là nhớ thương Ngày mù sương, đêm mù sương đèn vàng thả sợi vô thường bay đi kéo buồn treo ngược ngang mi vốc thơ mà uống, trả về...  thơ

Trăng trối

Thơ   •   21.11.2021
Cái phút giây sặc máu Là lúc chia tay nhau Tình lên cơn co giật Mửa ra toàn nỗi đau!

Tiếng trống

Thơ   •   20.11.2021
Tiếng trống vang rền Giục chân trẻ nhỏ Giờ học đừng quên Trống luôn nhắc nhở Nếu ai đi muộn Trống buồn lặng thinh Và nghe tiếng trống Vang trong ngực mình.

Khuya sôi

Thơ   •   21.11.2021
Giai điệu cứa đêm tôi chọc thủng ngày mới nhú 1, 2, 3, 4, 5… ngón thôi ứ ư ừ cũng đủ… Mắt bội thu cái ngó tình gật gù lặng đăm âm thanh vừa tách vỏ vỡ òa một tên câm Khuya sôi tê mắt rượu anh sôi vàng màu em dối gian nào mắc cỡ khi ngày cắn vào đêm B

Thói

Thơ   •   20.11.2021
Cái cô cuốn chiếu bò ngang Dăm ba chú muỗi vội vàng chích anh Gió hiền quen thói lướt nhanh Anh hay mất ngủ mà thành thói quen.

Dường như

Thơ   •   21.11.2021
Dường như từ xa xăm khúc nhạc trầm vọng lại dường như trong lặng câm đá trở mình đá dậy Dường như ngàn lau trắng bạc dùm mái thời gian dường như ngàn mưa nắng nói hộ lời tim gan Dường như lá vàng rơi nhắc rừng thiêng xào xạc dường như gió bên trờ

Khuya đè lên thân xác tôi

Thơ   •   20.11.2021
Khuya đè lên thân xác tôi một tảng băng lạnh khiếp đột nhiên tôi hiểu rằng máu tôi đang nhảy múa trong tháng ngày cuồng nộ.

Sẽ quên một cuộc tình

Thơ   •   20.11.2021
Cuộc tình ấy như cuộc chiến tranh quên thuốc súng bởi sống bên nhau mà tê liệt môi hôn bởi đối diện nhau mà không thấy mặt ngôn ngữ bọc đường đã làm đầu lưỡi không còn vị giác từng đợt sóng làm tình của biển cũng dần quên khao khát một lần chạm đau v

Một ngày

Thơ   •   21.11.2021
(Với Hải Tuệ tiên sinh) Một ngày nắng vỡ hư không Gót bồng phiêu chạm xuống dòng chân như Bàn tay cháy xám sa mù Nụ cười xoá vết tội tù trăm năm Một ngày xước một dấu dằm Con tim thao thức nỗi đằm thắm xưa Một ngày không gió không mưa Đàn th

Biết đâu

Thơ   •   21.11.2021
Bất ngờ ai biết... biết đâu? rồi thương như thể cau trầu ngàn năm người gần, quê lại xa xăm cái duyên với cái nợ nần sánh đôi Văn chương khi đứng khi ngồi tháng năm cơm áo buồn vui cõi trần yêu nhau... khổ... chớ ngại ngần gánh tình nặng gấp bội phầ

Mảnh đất nứt ra từng vết máu

Thơ   •   21.11.2021
chiếc máy ủi nghiến từng vòng xích máu lạnh hất tung cổ thụ bào tận đáy những chum tro hoả táng đốt trụi trần đồi khe luống tuổi cày xới hố hầm thù hận bới thủng mồ cha mưng mủ nhụa nhầy khoả lấp hồn oan giăng lối u mê cải tạo bằng sức mạnh sản xuấ

Ngồi chơi với cỏ

Thơ   •   21.11.2021
Mới lập xuân mà đã cuối đông Vừa buông tiếng khóc đã tang bồng Vừa hôn đã lạnh run màu máu Một kiếp đòng đưa với sắc không Mặc kệ. Đã là tro với bụi Ta về vui với cỏ cây thôi Gió thành sông biển, mây thành núi Thì tiếc chi nhau một tiếng cười?

Gió 2

Thơ   •   20.11.2021
Chừ đây gió nhập vào tôi Vòng vo phố thị tôi trôi trên đường Tôi là con gió yêu thương Lang thang góc phố chở hương tặng nàng.

Kéo rèm mưa

Thơ   •   21.11.2021
mùa đông dắt em băng qua cơn mưa ngày tình tự môi nồng ngực cài lấm tấm chiếc ô mọc lửa song hành phố chìm trong em trinh bạch đan chéo trên cành phố ngày rạn một tiếng chim em cảm lạnh hơi thở nhẹ đôi chân mày trần ướt mưa li ti đôi mắt anh cháy sé

Sự may mắn còn sót lại

Thơ   •   20.11.2021
đã mệt mỏi lắm! không ngủ được những con chuột động cỡn trên la phông nhà trọ cũ đêm khuya bức nóng em khêu lên ngọn đèn chói mắt những sợi tóc rối mù loà nép vào ngực trần anh ở đây đêm ngột ngạt may còn những nụ hôn che khuất vầng trăng gãy vụn.

Trong bóng tối

Thơ   •   21.11.2021
Đêm vẫn im lìm, đêm tối thui Người đi, thì cũng đã đi rồi Mà sao dưới đáy sâu mồ cũ Vẫn vọng về đây một tiếng cười?