Những thành phố mà ta không ghé lại

Thơ   •   Thứ hai, 01/11/2021, 00:33 AM

Anh cũng như em đều từng trượt lỡ, trượt lỡ Những cơ may Thoáng vụt Không chừng đã mở sáng cho ta Những con đường khác hẳn Đưa về những trạm cũng khác hẳn... Nơi ta được chính mình Như được bạc Ở một nhà sòng cực cao sang (Nhà sòng đó cuối cùng p

Nội dung bài thơ: Những thành phố mà ta không ghé lại

Anh cũng như em đều từng trượt lỡ, trượt lỡ

Những cơ may

Thoáng vụt

Không chừng đã mở sáng cho ta

Những con đường khác hẳn

Đưa về những trạm cũng khác hẳn...

Nơi ta được chính mình

Như được bạc

Ở một nhà sòng cực cao sang

(Nhà sòng đó cuối cùng phải đóng cửa)

Và ta đứng lên sừng sững rỡ ràng

Giữa trăm nghìn con mắt sửng lặng

Đích đáng một lần trên trần gian

Ôi những trượt lỡ thương tâm

Hoặc do mình hoặc chẳng phải do mình

Thường khi không hiểu nổi

Như tính tình phản trắc của tương lai

Ôi những thành phố mà ta đã băng qua

Trong một chuyến đi nào

Nhưng rồi không ghé lại

Ôi những người tình mà ta đã yêu qua

Trên một giao lộ nào

Nhưng rồi không giữ lại

Phải chăng định mệnh đuổi lùa ta

Một con thú thuận tùy

Trên cánh đồng chiều hôm sụp rất vội?

Những thành phố mà ta không ghé lại

Biết đâu chẳng có một con đường

Mà ta bồi hồi đi lại suốt đời ta

Như một người tri mệnh

Chẳng tưởng vọng gì hơn

Những thành phố mà ta không ghé lại

Biết đâu chẳng có một con người

Mà ta yêu suốt đời ta thắm thiết mãi

Như một vầng trăng rời rợi cổ thi

Nghìn năm không xế lặn

Hẳn em tin có những con người để cả đời mình miệt mài chuẩn bị

Một tình yêu

Một tình yêu trác tuyệt

Trùm lấp thời gian

Khuất phục vô thường

Sau bao nhiêu là phác thảo lan man

Em muốn lên rừng

Muốn xuống biển...

Vì cớ gì chẳng thả mình đi

Như ngọn gió một lần sống kiếp gió

Hạnh ngộ mênh mông?

Sao phải tự giấu mình

Trong đám đông thường tục

Gọi không nghe

Dẫu biết rõ chẳng thể nào hội nhập?

Sao chẳng đứng riêng ra

Rực chất sáng của mình

Như khối tượng lân tinh

Ngời ngời tiêu hủy lấy

Dẫu phải làm cái đích ném tang thương?

Sao chẳng một lần ghé lại thành phố đã băng qua

Ghé lại giấc mơ một đời chưa tỏ rõ?

Sao cứ phải ngồi trên thềm cửa tiếc thương

Chờ tối đến với ngọn đèn thắp sẵn?

Và chuyến tàu đó vẫn băng qua thành phố đó

Thường trực chở theo em, một hành khách vô hình

Thờ thẫn từ ô cửa nhìn ra...

Anh yêu em bóng nhỏ đường dài

Đi lại thời con gái xa xôi

Cỏ hoa bối rối

Rừng tóc biếc chiêm bao

Ngan ngát hương đêm

Hay hương của những gì còn bay tản trong đời

Để rồi sẽ mất hẳn

Anh yêu em vầng trán hắt hiu

Gợn mơ hồ nét tuổi

Như trang sách võ vàng nào

Khuya khoắt thức

Hiển lộ những lần em vấp ngã

Tan nát mọi nâng niu

Anh đau đớn như chính mình vấp ngã

Ồ, sao chẳng là người cũ của nhau

Gặp từ trước, tránh lỗi lầm phụ rẫy?

Hãy yêu nhau trọn vẹn một lần một

Đền bù nhau cho kịp trước ngày mai

Hãy yêu nhau trọn vẹn một lần một

Bám víu từng khoảng khắc còn bên nhau

Ôi hạt mưa sa ngoài bãi cháy

Một lần thôi cũng tiếng là mưa

Việc đời thường khi bất xứng ý...

Vinh quang cho người chọn được mệnh mình

Dù với giá nào cũng khứng trả

Anh muốn viết một bài thơ mới cho em

Trên trang giấy đã ố vàng quên lãng

Anh muốn ngắt một cành hoa lạ cho em

Trên cuộc đất đã phơi trần hạn hán

Mai ta đi rồi

Mai ta đi rồi

Họa chăng còn một ít tàn tro

Từ bếp lửa qua đêm ngoài quãng trống

Gió thổi bay tan

Trong một thời khoảng luyến thương

Nghe chừng cũng ngắn ngủi

Ôi những thành phố mà ta chỉ băng qua

Mãi còn mơ ước ghé

Con chim bói cá trong tàn tối

Soi vĩnh hằng xanh rợn mặt hồ

Hư ảnh lờn rờn tụ tán tụ

Hoài công không định nổi chân như

Trời đất thì buồn như xác rỗng

Ta thì như gió, tuyệt bơ vơ

Trăm năm, cửa khép hờ mưa nắng...

Mãi chẳng ai về qua gọi cho

Ta đợi nghe chừng thiên cổ mỏi

Hàng hàng thân trụ đứng hư hao

Hoàng hôn, thần thánh bưng mặt khóc

Ta chẳng buồn thăm hỏi tại sao

Ôi đá địa cầu vần vụ mộng

Ai xưa qua yểm lại tình sầu

Thời gian rũ trắng xương làm nhớ

Gió cát không nguôi khóc dãi dầu

Chuyện trần thế nghe như thất thiệt

Kẻ sống còn, tóc dựng kinh hoàng...

Vương tử, sao đời đến nỗi vậy?

Đất ta, ta giẫm mà ghê chân

Thánh đế băng hà, thái miếu sập

Trăng tà soi tịch lặng trường thành

Mùa đông sắt thép rét như phỏng

Quân rã, còn ai điểm trống canh?

Kẻ mới tới bày tòa giữa chợ

Giải người ra, sỉ mạ ba đời

Cho đeo bảng, dong đi khắp phố

Bắn bỏ bên đường, cấm nhận thây

Chĩa súng đuổi người ra khỏi đất

Đày đi biền biệt miệt thiên thu

Đuổi cả người chết ra khỏi mộ

Cày nghĩa trang, trả vói thâm thù

Quan lại sánh tày bão châu chấu

Ập xuống đồng, nghiến ngấu của dân...

Nhơn nháo chẳng cần che lấy mặt

Mấy đời mới gặp dịp nên quan

Những năm đó, làng ta đói kém

Lúa gặt về, nhà nước trưng thâu

Dân cùng ăn đến cả nhau đẻ

Bán tình thâm mà mua gạo châu

Con tố cha cầu được cất nhắc

Cháu giết bà cướp nửa chỉ vàng

Thiên hạ cùng mặt xanh, trắng mắt

Nhớn nhác dòm quanh, lén cả than...

Kể như mặt trời chẳng mọc nữa

Thôi thì sống chết khác gì nhau...

Bạo chúa, ta ngươi cùng diệt vậy!

Nhiều nhà đóng chặt cửa mài dao

Trăm họ lần lượt bỏ xứ trốn

Biển thì hung hãn, thuyền mong manh

Ta nghe kể lại: xác lên bãi

Nằm dài dài như lúc chiến tranh

Đuốc tàn cháy xuống tay cầm đuốc...

Phượng, phượng hề, sao chẳng về đi?

Cố quận mai già tơi rả rụng

Đòi nghe quang quạnh, gió suy vi...

Ngửa mặt khóc cười ba tiếng lớn

Giận thân sao đã khứng ra đời

Bỏ đi, khinh bạc nghiêng trời đất

Gặp đá bên đường, cúi hổ ngươi

Quán mộng, dăm ba người khách lạ

Bên đèn ngờ ngợ nỗi buồn quen

Xưa nào hẳn cũng từng sum họp...

Chuyện dở dang thành tiếp dẫn duyên

Chia tay chẳng hẹn, chẳng cần hẹn...

Voi nhớ xa xăm nghĩa địa nhà

Một sáng ta về qua bãi sụp

Thấy tàn tro váng biết là ta

Hỏi ai, ai có là tri kỷ?

Ai có buồn chớp bể mưa nguồn?

Ta khóc, chẳng qua là khóc lại

Lệ nào, ôi chẳng của tiền nhân?

Cát bụi, sao quên mình cát bụi

Đành hanh nhau tàn khốc máu xương

Mấy mươi năm chiến tranh, tù rạc

Cười rộ vô thường một tiếng suông

Đời động. Đồng rừng rêm tiếng mõ

Ai người rao giảng điển long hoa?

Láng giềng bị bắt lúc trời tối

Lật bật rồi cũng đến lượt ta...

Hỡi ôi, hiền sĩ lạc ma trận

Tám hướng không tìm thấy cửa sinh

Hồn thời gian phơ phất lưới nhện...

Ta đào hư địa mà chôn danh

Thân dại, áo chằm, chỗ gió thốc

Thương mình thôi cũng thể thương vay

Nhặt tàn thuốc cũ se thành điếu

Gẫm lại đời ta chút khói cay

Thảo hoa trường tại bế thiếu thất

Thầm thầm vách lõm bóng ngồi yên...

Giữa khuya có tiếng chim ai oán

Tạt hỏi thăm thần trí bỏ quên

Ta đợi mơ hồ như chẳng đợi

Rừng vô minh chợt thức canh gà

Con đường duỗi sáng như dao bén

Rọc điếng hồn đêm chẳng kịp la

Đợi đến bao giờ còn đợi được

Đời vui bát ngát mưa đền cây

Ta ra sông cái giặt lèo mũ

Rủ bác chài xưa một bữa say

Đợi đến bao giờ không đợi được

Lửa tàn, khuya lụn, chuyện như xong

Đi rồi, để lại lòng thương tưởng...

Đá bạc rền tan nước mắt hồng


Bài thơ Những thành phố mà ta không ghé lại của tác giả Nhà thơ Tô Thuỳ Yên - Đinh Thành Tiên, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.

Nhà thơ Tô Thuỳ Yên - Đinh Thành Tiên

Nghệ danh: Tô Thuỳ Yên

Tên thật: Đinh Thành Tiên

Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Tô Thuỳ Yên - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác

icon Thơ tuyển, Tô Thuỳ Yên, Thơ Tô Thuỳ Yên

Tổng hợp

Cùng tập thơ: Thơ tuyển (1995)

Bất tận cuộc đời hung hãn đó

Thơ   •   01.11.2021
Tặng Nguyễn Thị Thụy Vũ Ôi những rặng cao su thẳng lối ngay hàng Ngang dọc dắt nhau ùa về vô cực điểm Như cuộc hẹn hò tư tưởng không tới nơi... Ôi những rặng cây mang án tử hình treo Sẽ chẳng còn phun tỏa bao ngày trên mặt đất này - mặt đất bôi trô

Người ở lại

Thơ   •   01.11.2021
Tháo giải cho nhau lời hứa cũ Đau như cắn lấy lưỡi mình Em ở lại, thôi thì em ở lại Như thân cừ cắm giữa lạch đời trôi Bỏ lỗi cho anh, bỏ lỗi cho đời Nhớ chuyện trước, coi như từng mãn nguyện Thương nhau hơn Sau trước vẫn là thương Đóa hoa quá thời r

Ta về

Thơ   •   31.10.2021
Ta về - một bóng trên đường lớn / Thơ chẳng ai đề vạt áo phai...

Cánh đồng con ngựa chuyến tàu

Thơ   •   01.11.2021
Trên cánh đồng hoang thuần một màu Trên cánh đồng hoang dài đến đỗi Tàu chạy mau mà qua rất lâu Tàu chạy mau, tàu chạy rất mau Ngựa rượt tàu, rượt tàu, rượt tàu Cỏ cây, cỏ cây lùi chóng mặt Gò nổng cao rồi thung lũng sâu Ngựa thở hào hển, thở hào hể

Hạ tàn

Thơ   •   01.11.2021
Biển ve lặng. Cây sững sờ một lúc Mắt người sâu vời vợi ẩm hơi chiều Thời tiết chuyển, chuồn chuồn bay xuống thấp Lửa hiu hiu. Gió cố sự tràn buồn Ô, có tiếng cành khô nào gẫy đổ Quyển sách gấp dù rằng chưa đọc trọn Người ra đi đã tắt ngọn đèn bàn G

Tội nghiệp

Thơ   •   01.11.2021
Hai đứa kéo nhau chạy vào mộng mị Giờ tắt thở nằm trên bãi hư vô Bầy ngựa chứng hàng thùy dương vó bão Biển đưa trăng lăn vào đá tiếng r

Quán vắng vẻ

Thơ   •   01.11.2021
Đi đến đó, dường như ta có hẹn Hẹn cùng ai, không nhớ rõ là ai Đi đến đó, lòng khô như trái rỗng Khua rụng rời nỗi đói khát trần ai Chiều nay trời nắng gắt... Chiều nay trời mưa dầm... Quán vắng vẻ, không ai người đến gặp Ngọn đèn như nỗi đợi thiê

Ta về

Thơ   •   01.11.2021
Tiếng biển lời rừng nao nức giục Ta về cho kịp độ xuân sang Ta về - một bóng trên đường lớn Thơ chẳng ai đề vạt áo phai... Sao bỗng nghe đau mềm phế phủ? Mười năm, đá cũng ngậm ngùi thay Vĩnh biệt ta-mười-năm chết dấp Chốn rừng thiêng im tiếng nghì

Em nhỏ, làm chi chim biển Bắc

Thơ   •   01.11.2021
Em nhỏ, làm chi chim biển Bắc Để anh lầm mãi bãi Đông mù... Cửa thần phù dựng Trường sơn sóng Mỗi ngọn xô chìm một ước mơ Ôi những con đường đến từ đâu Một lần gặp gỡ ngã tư nào Rồi trong vô hạn chia lìa miết Có cuốn theo mình bụi của nhau? Biệt xứ r

Thao thức

Thơ   •   01.11.2021
Những tàn đuốc vờn bay quyến quít Rồi cũng lắng chìm Cũng tắt nguội Người đi qua chừng đã đi xa Ôi nẻo mơ hồ, tiếng đuối kiệt... Chó ngủ lại Những chân trời thư duỗi nguôi ngoai Gió lờn rờn mê mỏi ru hời Trăng có quả bấy lâu dầu dãi Sầu biếc rợi khô

Kẻ vong tình

Thơ   •   01.11.2021
Chôn lấp chính mình như giếng lạn Bỏ ra đi làm kẻ khác nào Đồng đất lạ Sống chết không màng Trăm năm làn gió thổi Lánh mặt những thâm tình Cài lại thời gian im ỉm ngủ Một cái hẹn vô chừng Máu xương khắc khoải Rừng khuya, hè tận, tiếng chim kêu Thử

Thi sĩ

Thơ   •   01.11.2021
Tặng Huỳnh Diệu Bích 1. Cuộc đời như thế đấy Vẫn cặp mắt phô trần Không mang kính xậm Vẫn thứ mực thông dụng Không phải cường toan Tôi giựt giành đổ máu với tôi Từng chữ một Những tên cai ngục Ngôn ngữ bất đồng Với thứ linh hồn quốc cấm Tôi tù tội ch

Tưởng tượng ta về nơi bản trạch

Thơ   •   01.11.2021
Đào Tử sắp lìa bỏ nơi nghịch lữ Trở về ơi bản trạch. Than ôi, thương thay! (Đào Tiềm) Tưởng tượng ta về nơi bản trạch Gió đưa nhớ rải dọc trần gian Trên đồng ngọn cỏ tranh khom mỏi Đời nặng cơn bi lụy dịu dàng Rồi thôi, im mãi, im vô vọng Ta

Goá phụ

Thơ   •   01.11.2021
Con chim nào chết khô trên cửa Cửa đóng tự ngàn năm bặt âm Như đạo bùa thiêng yểm cổ mộ Sao người khai giải chưa về thăm? Em tìm chạy anh ngoài cõi gió Lửa oan khốc giỡn cười ghê hồn Tiếng kêu đá lở long thiên cổ Cát loạn muôn trùng xóa dấu chôn Em đ

Ánh tàn dư

Thơ   •   01.11.2021
Có một lời từ biệt dị thường Mờ cổ tự Khắc trên thân đá địa đầu mù... Người ra đi ý chừng không trở lại Bao lâu rồi Bao lâu rồi đá ngủ phiêu bồng Ôm giấc chiêm bao người gửi lại Trời đất ngùi ngùi Nắng mưa đắp đổi Thiên thu mòn mỏi tiếng ru hời... Rồ

Đãng tử

Thơ   •   01.11.2021
Ngày kia trở lại Ngôi nhà Lớn Lòng những bằng lòng một kiếp chơi Bạn có nghe, này bạn có nghe Ở bìa rừng bên, gió sửa soạn Tuần du - cuộc tuần du bất tận Bạn có nghe, này bạn có nghe Giữa tầng cao, chim giục giã Từng giàn như những thủy triều sôi Bạ

Hải phận

Thơ   •   01.11.2021
Như một con sò giữa chiếc vỏ Chúng ta cuộn trốn trong tình yêu Như đôi dã tràng không biết mỏi Chúng ta khởi sự lại mối sầu Từng chút vỗ về, từng chút một Em tạt vào anh rồi rút đi... Thương tích chẳng lành chan muối xót Bào sâu thân đá, nước tay ghì

Chiều trên phá Tam Giang

Thơ   •   01.11.2021
Phá Tam Giang ngày rày đã cạn (Ca dao) 1. Chiếc trực thăng bay là mặt nước Như cơn mộng nhanh Phá Tam Giang, phá Tam Giang Bờ bãi hỗn mang, dòng bát ngát Cát hôn mê, nước miệt mài trôi Ngó xuống cảm thương người lỡ bước Trời nước mông mênh,

Mùa hạn

Thơ   •   01.11.2021
Ở đây, địa ngục chín tầng sâu Cả giống nòi câm lặng gục đầu Cắn chết hàm răng, ứa máu mắt Chung xiềng nhưng chẳng dám nhìn nhau Bước tới, chân không đè đá sắc Vai trần chín rạn gánh oan khiên Nước khe, cơm độn, thân tàn rạc Sống chẳng khôn, cầu được

Sáng nay, ta còn đi bên nhau...

Thơ   •   01.11.2021
Sáng nay, ta còn đi bên nhau... Ngày lòa dậy Trời đất một lần nữa mới lại Em sáng rỡ niềm vui... Hẳn rất đẹp Giấc mơ nào em thấy đêm qua Còn tản mạn nơi em như làn hương quyến luyến Gió trôi trôi Qua qua những lượn đồi hư huyễn sương Qua qua những tà

Và rồi tất cả sẽ nguôi ngoai

Thơ   •   01.11.2021
S’en aller! S’en aller! Parole de vivant! (Saint John Perse) Ra đi như nước ao lền đặc May gặp ngày mưa lớn thoát tràn Râu tóc rạng ngời, gậy trúc bóng Nẻo thơm trần thế, gió hân hoan Ra đi như một bình minh lạ Trên kỷ nguyên chưa kịp hiện hì

Những thành phố mà ta không ghé lại

Thơ   •   01.11.2021
Anh cũng như em đều từng trượt lỡ, trượt lỡ Những cơ may Thoáng vụt Không chừng đã mở sáng cho ta Những con đường khác hẳn Đưa về những trạm cũng khác hẳn... Nơi ta được chính mình Như được bạc Ở một nhà sòng cực cao sang (Nhà sòng đó cuối cùng p

Chim bay biển Bắc

Thơ   •   01.11.2021
Có một gã du hành muôn nơi muôn năm trở về kể chuyện. Ý chừng kể để Hư Không nghe. Đầu tiên ta đã kể về im lặng Dưới vòm trời, dưới mái tóc ta... Ôi lại vẫn triều lao xao cuống quít Trên khắp cùng bờ bãi nhân gian! Câu hỏi vạn niên, lời đáp nhất thờ

Tàu đêm

Thơ   •   01.11.2021
Tàu đi. Lúc đó, đêm vừa mỏi Lúc đó, sao trời đã ngủ mê Tàu rú. Sao ơi, hãy thức dậy Long lanh muôn mắt tiễn tàu đi Thức dậy, những ai còn sống đó Nhìn ra nhớ lấy phút giây này Tàu đi như một cơn giông lửa Cuồn cuộn sao từ ống khói bay Cảnh vật mơ hồ

Anh hùng tận

Thơ   •   01.11.2021
Dựng súng trường, cởi nón sắt Đơn vị dừng quân trọn buổi chiều Trọn buổi chiều, ta nhậu nhẹt Mồi chẳng bao nhiêu, rượu rất nhiều Đây ngã ba sông, làng sát nước Xuồng ba lá đậu kế chân bàn Trời mới tạnh mưa còn thấp ướt Lục bình, mây mỏi chuyến lang

Vườn hạ

Thơ   •   01.11.2021
Nhớ Cao Hồng Hạnh Mai kia mốt nọ, anh về chơi Vườn ủ đêm dư, nắng mật ngời Thơ ấu, dậy đi, mừng dụi mắt Cùng anh chạy nhảy tiếp thời vui Ăn trái chín cây mùa hạ trước Thấy nhành ớt động bóng chim quen Hỏi em, em lấy chồng xa xứ Hỏi bạn, bạn lìa quê b

Trường Sa hành

Thơ   •   01.11.2021
Toujours il y eut cette clameur, Toujours il y eut cette fureur... (Saint John Perse) Trường Sa! Trường Sa! Đảo chuếnh choáng! Thăm thẳm sầu vây trắng bốn bề Lính thú mươi người lạ sóng nước Đêm nằm còn tưởng đảo trôi đi Mùa Đông Bắc, gió miê

Giã biệt

Thơ   •   01.11.2021
Khuya đó, anh lên đường Từ bỏ căn nhà Từ bỏ quê hương... Tất cả không còn của anh nữa Anh lên đường, cúi mặt lên đường Giả tảng không nhìn nỗi sỉ nhục Phi trường bị đánh thức Rộn vội cho xong Để còn ngủ gỡ lại Anh ngậm nghẹn lời từ biệt Liên tưởng v

Qua sông

Thơ   •   01.11.2021
Đò nghẹn đoàn quân xa tiếp viện Mưa lâu, trời mốc, buồn hôi xưa Con đường đáo nhậm xa như nhớ Chiều mập mờ xiêu lạc dáng cò Quán chật xanh lên rừng lính ướt Mặt bơ phờ dính gió bao la Khí ẩm mù bay, mùi thuốc khét Chuyện tình cờ nhúm ấm cây mưa Vang

Đêm qua bắc Vàm Cống

Thơ   •   01.11.2021
Đêm qua bắc Vàm Cống Mối sầu như nước sông Chảy hoài mà chẳng cạn Cuốn phăng kiếp bềnh bồng Tôi đi xuống Lục Tỉnh Để rắc bỏ ven đường Tài, tâm hồn, kỷ niệm... Giữ làm gì đau thương Đã đôi lần nhầm lẫn Còn gõ cửa ái tình Van nài chút lưu luyến Của khô

Thân phận của thi sĩ

Thơ   •   01.11.2021
1. Cô đơn bằng Thượng đế Yếu đuối như linh hồn Làm sao tôi trèo lên Vực thẳm tờ bản thảo Trắng im lìm giá băng Ngó thấy tự đằng xa Cuộc đời hàm tiếu thật Tôi lỡ dại ôm ghì Làm dập hoa, xước gai Còn gì tuổi trẻ nữa? Chắc tôi sẽ cắt đứt Huyết mạch cánh

Mòn gót chân sương nắng tháng năm

Thơ   •   01.11.2021
Tặng Lê Thị Trang Đôi bàn tay vỗ nháng âm thanh Loan báo trần gian buổi thượng trình Của các vương tôn miền trí tuệ Lần sau cùng phó hội u minh Ôi các vương tôn miền trí tuệ Mưu đồ đo đạc cả Vô Biên Tung ra khắp bãi thời gian lộng Lượn lượn ưu tư khố

Ngọn gió lạ thường sẽ thổi tới

Thơ   •   01.11.2021
Một ngày, ngọn gió lạ thường sẽ thổi tới Ngoài biển khơi, trên lục địa... Sò hến, côn trùng cũng chẳng yên thân Ngọn gió lạ thường sẽ thổi tới Quật ngã những bức tượng, xô sập những đền đài Tiếng hú chạy dài suốt lịch sử Ngọn gió lạ thường sẽ thổi tớ

Hề, ta trở lại gian nhà cỏ

Thơ   •   01.11.2021
Hề, ta trở lại gian nhà cỏ Giữa cánh đồng không, bên kia sông Trống trải hồn ta, cơn gió rã Tiếng tàn tàn rụng suốt mênh mông Hừng đông hùng vĩ và thanh thản Sương hứa nguyên ngày nắng rực say Ta dậy khi gà truyền nhiễm gáy Chân mây rách đỏ vết thươ

Giấc hoành môn

Thơ   •   01.11.2021
Cùng nhau một giấc hoành môn Lau nhau ríu rít cò con cũng tình... (Nguyễn Gia Thiều) Cũng có lần anh muốn quay lưng đi Đến với rừng xanh, với núi đỏ Đơn độc tột cùng Như con thú đã già Ở lại đó Cố quên lấy được một đôi điều Không biết gọi thế

Đi về

Thơ   •   01.11.2021
Khuya rồi, nước đã đầy trăng Đi về suốt bãi sông Hằng, gặp ai? Lạnh trời, đâu lửa hơ tay? Đêm còn, cứ bãi sông này lại đi Thấy gì chăng, chẳng thấy gì Nước rào, trăng rạt, ta thì mỏi mê... Chầy khuya, nước ủ trăng ê Uổng công, bãi ấy đi về một ta...