Thấm trong di chúc

Thơ   •   Thứ năm, 04/11/2021, 17:15 PM

Suốt một đời Bác đã nghĩ về ta Đến phút cuối tim Bác trào lên bút Chữ xô dòng, lòng Bác buốt thương dân. Ôi miền Nam không kịp nữa về thăm Nỗi nhớ toả trên mọi nhà mọi ngõ, Phút chia biệt Bác nói lời đoàn tụ Câu dặn dò nghe ấm vị hàn huyên. Bác đi rồ

Nội dung bài thơ: Thấm trong di chúc

Suốt một đời Bác đã nghĩ về ta

Đến phút cuối tim Bác trào lên bút

Chữ xô dòng, lòng Bác buốt thương dân.

Ôi miền Nam không kịp nữa về thăm

Nỗi nhớ toả trên mọi nhà mọi ngõ,

Phút chia biệt Bác nói lời đoàn tụ

Câu dặn dò nghe ấm vị hàn huyên.

Bác đi rồi còn trao lại niềm tin

Con không khóc, nhưng cứ trào nước mắt

”... đến ngày đó, tôi sẽ đi khắp hai miền Nam Bắc”

Bác Hồ ơi! Ngày đó chẳng còn xa

Ai ngờ đâu, tháng 9 mồng 3...

Quá thương đời và lo nỗi dân đau,

Bác cố tránh nói những lời ly biệt

Mượn câu thơ để khuây lòng thương tiếc.

Ôi lòng Người đo sao hết mông mênh

Nghĩ việc gì Bác cũng nghĩ từ dân

Nói về Đảng cũng vì dân mà nói,

Nước còn giặc, dân còn khi lạnh đói

Bác đắng lòng trong mỗi miếng cơm ăn,

Thắng quân thù dẫu phải mấy mươi năm

Nhưng hạt thóc rụng giữa đồng Bác tiếc.

Nguồn biển lớn uống muôn đời không hết

Vẫn kính nhường từng hạt nước trong sông.

Bác Hồ ơi! Vị muối mặn con ăn

Đã kết đậm bao tình thương của Bác,

Manh áo ấm con mặc khi trở rét

Đã dệt vào trăm mối Bác lo toan.

Phút giã từ trong ánh mắt đăm đăm

Nỗi ưu ái lại trào lên lần chót:

Hãy giữ đức cho trong, giữ lòng cho khiết

Sống kiệm cần, tương kết tương thân...

Ôi giọng Người hiền như giọng cha ông

Cứ mộc mạc mà thấm vào mãi mãi,

Con nghe Bác hiểu thêm tầm thời đại

Sáng thêm lòng nhân ái Việt Nam ta.

Trọn một đời Bác chung thuỷ gần xa

Trăm ơn nghĩa luôn nặng đằm bên dạ.

Lời vĩnh biệt đã thành lời cảm tạ

Giọng khiêm nhường ôm bốn bể anh em.

Thế kỷ này đâu phải đã bình yên

Trái tim lớn nặng niềm đau mặt đất.

Tình bè bạn, phút ra đi, còn nhắc

Dao cắt lòng nhưng vẫn ngập yêu tin.

Lần đầu tiên Bác nói đến niềm riêng,

Cả nước khóc nghe những lời dặn cuối.

Ôi trời rộng và núi cao vời vợi

Sông biển nào sánh được Bác thương ta!

Bữa cơm ăn vẫn quen nhút quen cà,

Lúc nhắm mắt xin dâng đừng tang chế.

Ôi tim Bác sao mà mênh mông thế!

Gương trong ngần cho muôn thuở cùng soi.

Triệu lòng người cùng cất gọi: Bác ơi!

“Muôn vàn tình thương yêu” Bác gửi lại trong lời

Chúng con đọc nghẹn ngào thấm thía

Tay Bác yếu không còn đều nét chữ

Tim Bác đập vẫn đồng bào đồng chí

Giây cuối cùng Bác vẫn gánh lo toan.

Bác Hồ ơi xin Bác cứ yên tâm!

Lời Bác dặn chúng con xin nguyện ước.

Mỗi giọt lệ thấm xuống dòng Di chúc.

Một lời nguyền vang đến suốt mai sau.


Bài thơ Thấm trong di chúc của tác giả Nhà thơ Vũ Quần Phương - Vũ Ngọc Chúc, Ngọc Vũ, Phương Viết, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.

Nhà thơ Vũ Quần Phương - Vũ Ngọc Chúc, Ngọc Vũ, Phương Viết

Nghệ danh: Vũ Quần Phương

Tên thật: Vũ Quần Phương Vũ Ngọc Chúc, Ngọc Vũ, Phương Viết

Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Vũ Quần Phương - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác

icon Nhà thơ Vũ Quần Phương, Thơ Vũ Quần Phương, Tập thơ Những điều cùng đến

Tổng hợp

Cùng tập thơ: Những điều cùng đến (1983)

Cô ca sĩ Sài Gòn hát bài hát Trường Sơn

Thơ   •   04.11.2021
Cùng mắc võng trên rừng Trường Sơn Bài hát viết từ rừng le, rừng khộp Năm ấy Sài Gòn lô nhô cao ốc Em chưa biết gì về rừng khộp, rừng le Anh lên xe trời đổ cơn mưa Mưa chưa ướt vai em khi ấy Rau hết rồi, măng rừng anh hái Hái măng rừng chưa có em đ

Viết về cây

Thơ   •   04.11.2021
Mùa xuân Tôi muốn viết về cây Cây trên núi. trên đồng. trên vỉa hè thành phố Người làm chứng lặng im Bùng cạnh mỗi cuộc đời Cái bóng mát độ đường như quán trọ. Mỗi vòm lá là một vùng quê nhỏ Cây giữ riêng năm tháng của từng người. Trưa, tuổi thơ khô

Đất làng năm ấy

Thơ   •   04.11.2021
(Ghi trong nạn lụt năm Kỷ Hợi 1971) Mặt đê Trên đê nhìn về làng Cbưa bao giờ tôi nhìn quê tôi như chiều nay Nước vỗ chấm ngọn cây Lờ lờ mái rạ Bốn phía trắng một màu trắng xoá Con đê dài hóa phố chon von Chưa bao giờ tôi hiểu hết bà con Như

Trước biển

Thơ   •   04.11.2021
Biết nói gì trước biển em ơi! Trước cái xa xanh thanh khiết không lời Cái hào hiệp ngang tàng của gió Cái kiên nhẫn của nghìn đời sóng vỗ Cái nghiêm trang của đá đứng chen trời Cái giản đơn sâu sắc như đời Chân trời kia biển mãi gọi người đi Bao khá

Gửi người về từ nơi xa nhất

Thơ   •   04.11.2021
Thuở bé chơi diều, diều bay với gió Nơi anh qua gió có còn đâu Căn nhà như xa xôi trắng màu mây thương nhớ Có mây đâu mà nỗi nhớ tìm theo Muốn hình dung một tia khói bếp Khói không bay mà toả mọi chiều Ngỡ chẳng còn gì gắn anh với đất Thân thể anh g

Về thăm quê sơ tán

Thơ   •   04.11.2021
Con sơ tán Quốc Oai, làng ở quá chùa Thầy Bố qua chỗ chân tu nhưng chưa vào viếng Phật Tuần một buổi lên thăm con tất bật Đi mờ sương, về cũng đã tan ngày Cái đỉnh núi cao cho xoã bóng một tàn cây Thành cái mốc bố trông những buổi chiều đạp vội Bố q

Cỏ trên hè phố

Thơ   •   04.11.2021
Tôi yêu kính những người trồng lúa Tôi kính yêu những người trồng bông Nhưng cảm động vô ngần Tôi được thấy những người trồng cỏ Trên vỉa hè thành phố Sớm mai này tôi đi. Bao năm rồi trên mặt vỉa hè kia Đắt khô khốc quanh miệng hầm trú ẩn Đất rắn lạ

Kể chuyện làng

Thơ   •   04.11.2021
Tặng bà con và các bạn thanh niên làng biển cửa Sông Hồng "Làng tớ ấy à..." Các cậu kể chuyện làng thích quá! Những  rặng tre ôm vùng làng Bắc Bộ Những đồi chè mở suốt đất Trung du Bóng cây đa, quán nước, mái đình chùa Nhịp cầu đá nhẵ

Ghi ở Triệu Phong

Thơ   •   04.11.2021
Cỏ lác ngập cánh đồng cao ngang thắt lưng Các mẹ dắt cháu về đi dưới nắng Chiêm chiếp tiếng gà con đầu gánh Nghĩ vô chừng thương mẹ, mẹ ơi! Trưa gió Lào, nắng đẫm mồ hôi Tôi đã gặp bao cánh đồng như thế Mẹ tóc bạc về các em thơ bé Nón đội đầu trong-

Thực mơ Đà Lạt

Thơ   •   04.11.2021
Những dãy phố có thể bừng dưới nắng Có thể mờ trong lãng đãng sương bay Tiếng rì rào ta nghe có thể là tiếng thác Có thể là tiếng gió trên đầu cây Có thể hạ - giữa trời trưa nắng sáng Có thể thu - khi chiều lạnh heo may Mây có thể bay lạc vào tr

Người chăn nói chuyện bò

Thơ   •   04.11.2021
Tặng anh hùng Hồ Giáo Con trước đã chạy vù lên đồi Con sau đủng đỉnh như thi sĩ Ngẫm nghĩ như người "thai nghén" thơ. Anh nựng tôi khi anh lại thét Gậy huơ chen với giọng tâm tình - Nhiều con tính nết "bò" ghê lắm Mình quát vang

Anh bộ đội và con búp bê

Thơ   •   04.11.2021
Không thể lẫn giữa Sài Gòn là anh bộ đội Không thể lẫn giữa các anh bộ đội là con búp bê Tám năm đi đánh giặc chưa về Vào Sài Gòn bỗng nhớ con da diết. Giữa phố xá người xe náo nhiệt Hàng hóa sắc màu lộng lẫy cửa gương Con búp bê bình thường Trên ba

Mùa xuân 1973

Thơ   •   04.11.2021
Hoa đào tươi trong bài ấm mưa rơi Mùa xuân thứ bao nhiêu mà đời còn trẻ quá Cành nhú lộc non tơ, đồng xanh từng chân mạ Bức tranh chuột bao đời đám cưới vẫn chưa qua. Bốn xung quanh vườn tược cửa nhà Màu  xanh mát của cây, sắc nâu bền của đất Lấ

Từ biệt sơ tán

Thơ   •   04.11.2021
Mai cha sẽ đưa con về phố Đêm cuối, nhà dân sao khó ngủ. Trăm nỗi nhớ đầy lên vô hạn vô hồi Nhứ cái giếng sau nhà kéo nước chai tay Lối ngõ nhỏ sớm mai, tiếng bà con ra ruộng Nhớ mùa đông trên cánh đồng rạ trống Nhớ mùa hè thóc chật các sân kho. Gió

Các cụ chép sách trong thư viện

Thơ   •   04.11.2021
Các cụ già ngồi chép chữ Nho Dáng trầm lắng trên pho sách cổ Trông phảng phất giống hòn non bộ Những sợi râu mờ như khói sương. Tiếng mực mài kiên nhẫn trong nghiên Phòng đọc rộng chìm trong lặng lẽ Giữa luận án, phương  trình, đồ thị Tiếng mực

Tình yêu - Dòng sông

Thơ   •   04.11.2021
1 Có bao giờ sông chảy thẳng đâu em Sông lượn khúc lượn dòng mà đến biển Bờ bãi loi thoi xóm làng ẩn hiện Đời sông như đời người trên sông Đời anh quen với lũ với dông Với gió chạy cát bay, đá ngầm vực xoáy Thuyền êm lướt khi sào va dưới đáy Anh thuộ

Giấc ngủ ở nhà mình

Thơ   •   04.11.2021
Hai mươi mốt năm anh mới ngủ lại nhà mình Căn nhà gỗ nhỏ nhoi trong hẻm nhỏ Trên tường cũ tấm hình anh còn đó Anh là chú bé con mười bốn tuổi đầu Hai mươi mốt năm chú bé này ở với mẹ già anh Gương mặt chú vẫn cười, cả những khi mẹ khóc Thế mà mái đ

Nghĩa địa hàng dương

Thơ   •   04.11.2021
Gió thổi dài trên những hàng dương Sóng đập miệt mài vào vách đá Mặt trời lặn, mặt trời lên thu đông xuân hạ Những nấm mộ như cát bồi như lá như triều khơi... Ở đây có những ai? Bao nhiêu cuộc đời chỉ còn nấm cỏ, Có tấm bia chỉ là mỏm đá Mộ năm ngư

Thấm trong di chúc

Thơ   •   04.11.2021
Suốt một đời Bác đã nghĩ về ta Đến phút cuối tim Bác trào lên bút Chữ xô dòng, lòng Bác buốt thương dân. Ôi miền Nam không kịp nữa về thăm Nỗi nhớ toả trên mọi nhà mọi ngõ, Phút chia biệt Bác nói lời đoàn tụ Câu dặn dò nghe ấm vị hàn huyên. Bác đi rồ

Những điều cùng đến

Thơ   •   04.11.2021
1 Các nước trong veo anh rồi đề trên bàn Em nói đến nhưng con chim mùa hạ Chiều rộng rãi một màu xanh phố xá Ngôi sao hôm biêng biếc như cười Hạnh phúc bất ngờ và cũng giản đơn thôi Em chợt đến và đời anh làm tổ Như một kẻ lang thang bỗng tìm về xứ s

Ru con sau trận lụt

Thơ   •   04.11.2021
Cha ru con ngủ nhà vắng trưa nay Mặt trời trên cao, gió trong đám lá Sách vở trên bàn, quần áo trên dây Lụt ngấm phù sa trên cành cây mít Con ong trở về ngơ ngác ong bay. Con ngủ trong tay cha bồng cha bế Một mái nhà ta ở giữa bao nhà Cây lúa chưa

Một chiều trung du

Thơ   •   04.11.2021
Buổi chiều đi lên vùng trung du Lá cọ se se, gió trở mùa Vườn đồi cao thấp xanh tre trúc Trái bưởi vàng như trong chuyện xưa. Nước bốn nghìn nắm, nôi cổ sơ Cỏ cây quen thuộc đến bây giờ Nơi vua cày ruộng, quan trồng lúa Công chúa làm nương và dệt tơ