Tiếng gọi mẹ

Thơ   •   Chủ nhật, 14/11/2021, 11:13 AM

Ngôn ngữ trần gian túi rách Đựng sao đầy hai tiếng "Mẹ ơi!" Văn tự chiếc xe mòn xọc xạch Đường sang cõi Mẹ ngàn trùng xa khơi Gọi lên bằng máu Tim rã rời Chép ra bằng nước mắt Lửa thiêu hố trũng lệ tan thành hơi... Nơi đâu sâu thẳm gặp ca

Nội dung bài thơ: Tiếng gọi mẹ

Ngôn ngữ trần gian túi rách

Đựng sao đầy hai tiếng "Mẹ ơi!"

Văn tự chiếc xe mòn xọc xạch

Đường sang cõi Mẹ ngàn trùng xa khơi

Gọi lên bằng máu

Tim rã rời

Chép ra bằng nước mắt

Lửa thiêu hố trũng lệ tan thành hơi...

Nơi đâu sâu thẳm gặp cao vời!

Mẹ còn hay đã mất?

Cao sâu đâu là nơi?

Tin hoa một sớm thơm đầy đất

Lòng cỏ ba xuân nát tới trời.

Nước có nguồn nên sầu chẳng tắt

Mây không bến gió mưa càng dằn vặt

Con còn nhớ Mẹ - có bao giờ... bao giờ nguôi!

Chuyến tàu chở Mẹ - làm sao... làm sao không

                                                     phản hồi?

Nhưng bánh xe quay đường chỉ một chiều thôi.

Mẹ đang đi cũng là đang trở về.

Ngàn năm ức triệu năm sau nữa

Thời Gian tròn một chu kỳ...

Con nguyện nằm đây làm khối Vô Vi

Giữa sáu mặt giá băng, hàng vạn độ dưới độ hàn

                                                      chết chóc,

Liều thí nghiệm giấc trường miên khoa học

Chút hơi tàn may sẽ kéo dài tơ

Để mạch sống luồn qua sợi tóc

Con chờ,

Son sắt con chờ

Bước Mẹ về như đũa thần chạm tới,

Luồng điện ngủ phá tung dây quật khởi;

Mẹ sẽ cùng con

Tay sắt lòng son

Bẻ ngược máy Huyền Vi cái Mất đổi ra Còn

Ôi Cỏ Vong Ưu! hãy kết Khải Hoàn Môn

Và Chữ Viết! ta phong ngươi Xe Bắc Đẩu

Và Tiếng Nói! ta phong ngươi Túi Càn Khôn.

Chở hết về đây cả ngàn phương Mẫu tự

Chứa hết về đây cả ngàn phương Sinh ngữ.

Để ta đủ chữ

Viết giòng vui mừng

Để ta đủ tiếng

Nói lời rưng rưng.

Giòng này dài hơn độ dài nối liền trong thân người

                                                  muôn mạch máu

Lời này vang như âm vang hòa điệu trong một người

                                                           hai trái tim...

Trỏ vòng hoa tang chợt Mẹ bảo:

Kìa xuân lượn bướm ca chim

Hoa đã nở thành vòng quỹ đạo

Ngát mùi hương cổ kim.

Trông ra vũ trụ im lìm

Con ngoảnh lại: khói ban thờ rã cánh!

Choãi dần vòng hương nhòa dần nụ cười

Bóng Mẹ chìm sâu bức ảnh

Không Gian mờ loãng chơi vơi...

Con thét lên... không còn phải giọng người!

Con khóc lên... không còn phải lệ rơi!

Hôm nay mồng một Tết

Con đập vỡ Đất Trời

Hồn lạnh xương khô hai đáy huyệt

Mẹ có nghe tròn tiếng gọi của con không?


Bài thơ Tiếng gọi mẹ của tác giả Nhà thơ Vũ Hoàng Chương, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.

Nhà thơ Vũ Hoàng Chương

Nghệ danh: Vũ Hoàng Chương

Tên thật: Vũ Hoàng Chương

Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Vũ Hoàng Chương - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác

icon Thơ Vũ Hoàng Chương,Tác giả Vũ Hoàng Chương,Vũ Hoàng Chương

Tổng hợp

Cùng tập thơ: Trời một phương (1962)

Nỗi niềm

Thơ   •   14.11.2021
Xuân đầu xuân cuối tình chan chứa Giang Bắc Giang Nam mộng chập chờn Vầng trán ngọc Thọ Dương Công Chúa Mối tình cao Sử Sĩ Cô Sơn Thảo lư siêu thoát cây ngàn gốc Đổ trắng Giang Thành tiếng sáo đơn Rượu đẹp La Phù ai nỡ tỉnh Chim kia hoa ấy não nguồ

Bơ vơ

Thơ   •   14.11.2021
Mòn con mắt đợi cổng trường Người ta về... các ngả đường xôn xao Bóng ai nào thấy đâu nào Mây càng thấp gió càng cao... một mình Không gian ngoảnh mặt làm thinh Giọt mưa xuân cũng vô tình trêu ai Mưa đầy tóc gió đầy vai Sầu theo bốn hướng trô

Liễu hờn

Thơ   •   14.11.2021
Sắc mới vừa xanh xanh Như khói như mi thầm giấu tiếng oanh Vườn cấm nghiêng tơ ngày ba lần gỡ mộng Ngắt nửa cầu sương cùng đón đưa một cành Sáo ngọc nhà ai kìa gió xuân tàn ngược Cô gái mười lăm nào lưng nhỏ thanh thanh! Rồng phượng thuyền ai mà phấ

Thôn ca

Thơ   •   14.11.2021
Ấy ai xuôi ngược bờ đê Có đi tỉnh Bắc có về tỉnh Đông? Giùm ai khẽ rỉ tai Hồng: “Giải đồng tâm vẫn Cốm Vòng đeo đai” Ai xuôi ngược đấy – Giùm ai Xuống Nam nhắn chị lên Đoài nhủ em Rằng: “Quê xưa vẫn êm đềm Tình quê ngày một ngày thêm nặng tình

Bóng cũ

Thơ   •   14.11.2021
Duyên tiếc cho duyên chẳng vẹn tròn Đường chia bèo nước rẽ mây non Hát câu “Sông Vị chàm xanh ngắt” Ải Lạng chiều pha đỏ chói son Lửa rẫy âm thầm như nghẹn tiếng Lơ thơ hoa khói chợt ngây hồn Chỉ thương non nước tình riêng nặng Bóng cũ bèo mây

Tiếng gọi mẹ

Thơ   •   14.11.2021
Ngôn ngữ trần gian túi rách Đựng sao đầy hai tiếng "Mẹ ơi!" Văn tự chiếc xe mòn xọc xạch Đường sang cõi Mẹ ngàn trùng xa khơi Gọi lên bằng máu Tim rã rời Chép ra bằng nước mắt Lửa thiêu hố trũng lệ tan thành hơi... Nơi đâu sâu thẳm gặp ca

Cười vang giữa cuộc đời

Thơ   •   14.11.2021
Một phen núi chuyển sông dời Ngẩn ngơ gạch đá tơi bời cỏ cây Sầu Nam Bắc nhớ Đông Tây Xuân sang nghe cũng bùn rây áo đào Chống tay giọt lệ tuôn trào Ngó sâu nước vẩn nhìn cao mây mờ Đã toan khép chặt lầu Thơ Đầy song cũng chả buồn vơ bóng thiề

Kiềm toả

Thơ   •   14.11.2021
Còn mưa, còn mưa... chưa ngớt đâu! Mưa qua ngày trắng sang đêm nâu. Đồng hồ như chạy bằng hơi nước Chở nặng Thời Gian vạn chuyến tàu. Còn mưa, còn mưa... chưa dứt đâu! Mưa xuyên biển Á qua trời Âu. Không gian nổi loạn muôn hình thể Như chiếu vào gươ

Mộng ngày mưa

Thơ   •   14.11.2021
Bỗng hồi sinh một thời xưa Nụ hé say chàng Bướm dại Êm đềm giấc mộng ngày mưa Ta đã cùng nhau gặp lại Giòng máu tưng bừng ân ái Đôi lòng một ước trăm năm Tình chớm duyên đầu mê mải Hào quang rờ rỡ trăng rằm Xuân vừa kịp chín mười năm Cô bé v

Giấc mơ tái tạo

Thơ   •   14.11.2021
Lòng vẫn tơi bời ngọn lửa thiêu Nhớ thương khoảnh khắc mơ Thần Nữ Thương chuyện mười năm đợi Át Kiều Bóng lá xanh om hờn gã Mục Cửa hầu sâu thẳm hận chàng Tiêu Không gian thôi đã ba chiều khép Thì đốt tâm tư mở một chiều Mở một chiều riêng để

Ấm lạnh

Thơ   •   14.11.2021
Yêu nhau từ thuở tóc còn buông Một gái thơ ngây một gã cuồng Khuya sớm vai kề vui đọc sách Chung đèn chung cả ánh trăng xuông Bẩy tám mùa hoa dệt trước lầu Năm năm thương mến rễ càng sâu Chia tay căn vặn lời sơn hải Tạm biệt... ai ngờ vĩnh quyết đâu!

Xuân mới

Thơ   •   14.11.2021
Ra đi chẳng nhớ tự đêm nào Đến đây không biết đây là đâu Ngẩng đầu: khuôn chữ mới Vàng sao ngậm chặt nghĩa Thiên Thư. Cúi xuống dò thăm mạch địa từ: La bàn kim chết đứng... Thời Gian bước hững Ra ngoài Hiện Hữu rồi chăng? Không Gian cũng vặn mình Cả

Lá thư người đẹp

Thơ   •   14.11.2021
Đêm tà song chếch nở hoa mai Chuông vọng Hàn San nguyệt Liễu Trai Cạnh gối tờ mây nằm sát ngực Từ e lệ tứ... nếp sơ khai Đào rụng lời thơm suối chở vần Ngược soi lòng chữ dáng thùy vân Thiên Thai có suối này không nhỉ Đào có mê tình, hỡi Ngọc Chân Ý

Nhớ Bắc

Thơ   •   14.11.2021
Phách dựng hồn lên đỉnh nhịp ba Đàn chìm sâu tận đáy xương da Chĩu mười năm mộng khoang thuyền khói Nghiên trái tim đèn nửa mặt hoa Bến cát đìu hiu – nghe gió lọt Mành thưa – nghẹn lệ vỡ hơi ca Một cung bùn ngập tràn phương Bắc Lửa quỷ ai thiê

Em chỉ là mây

Thơ   •   14.11.2021
Lờ lững sông Seine mắt mở choàng Nhìn theo muôn mảnh nguyệt đi hoang Bỗng dưng tròn bóng... Ôi ngàn thuở Vân Muội tình si đã gặp Hoàng! - Sao anh ngơ ngác? Lạ lùng chưa! Em vẫn là mây tự kiếp xưa. Trời xám Paris thu nặng chĩu Lênh đênh sầu biết mấy c

Đêm vàng Thuỷ Tạ

Thơ   •   14.11.2021
Em ạ! Cô Hằng chắp cánh Vừa lên trong khói sương chiều Có phải mưa sầu đã tạnh Cho ta đời chớm hương yêu Tình Thơ nồng thắm bao nhiêu Sách cũ Hội Chân nào chép Mình hoa nghiêng -- sóng lòng xiêu... Đào suối Thiên Thai chẳng đẹp E lệ màu pha

Nhịp bắc phản

Thơ   •   14.11.2021
Lưu Lang có phải tiền thân? Mặc cho bãi bể mấy lần nương dâu. Tầng rêu khe đá bụi ngầu Vung tay gỡ thử mối sầu Thiên Thai. Trùng du Nam Phố - Trùng Dương tiết Cuộc truy hoan mài miệt trắng bao đêm Những vì ai khoảnh khắc trái tim mềm Đã nửa kiếp lăng

Thản nhiên

Thơ   •   14.11.2021
Đã đến giờ chia phôi Đầu tiên là khối óc Ly thân cùng tôi... Nó đi xa để được mở toang trên giòng sông Thời                     Gian bên lở bên bồi,

Nổi trôi

Thơ   •   14.11.2021
Đặt bút cùng ngâm khúc bể dâu Nổi trôi từ đấy xót cho nhau Một phen nhật nguyệt tranh ngôi sáng Hai ngả lòng thu dựng tháp sầu Tình cũng hoài thôi say chẳng nỡ Xuân sang đó nhỉ mộng về đâu Rằng hư rằng thực lời tâm huyết Non vẫn cao hề nước vẫn sâ

Thanh bình

Thơ   •   14.11.2021
Bế môn cao ngoạ Tầm Dương thành, Tuý đảo càn khôn liễu bán sinh. Khởi tích lạc hoa - tằng lạc phách, Hà phương vong thế - dĩ vong hình. Đăng tiền Quỷ Hoả tầm giai thoại, Mộng lý Đào Nguyên tục cựu minh. Hưu quái ngã môn chung nhật lạc, Tại phong yê

Hồi sinh

Thơ   •   14.11.2021
Một tiếng tơ buông - điệp điệp trùng Âm ba truyền mãi ngấn vòng cung Nghe như mở tiếp vào da thịt Nguồn máu vi ti gợn tới cùng Giây khắc bầu băng tưởng vỡ tan Mũi tên kêu vút khỏi cung đàn - Chúng tôi có mặt đây Người ạ! Muôn mảnh tình phai nếp mộng

Gió bắt mưa cầm

Thơ   •   14.11.2021
Dặm phần Tây Vực xa khơi Giải chùng tơ khói xiêm ngời nhật quang Mê người một đóa hồng trang La quần ghen chết mấy nàng cung phi Thạch Môn từ bước lưu ly Động sâu hoài hận mình đi chẳng về Lòng son ngùn ngụt nhớ quê Từng thiêu cháy tóc mây thề

Tận diệt

Thơ   •   14.11.2021
Cùng một phút một giây Nơi nào kẻ kia nhận nút Cho phi thuyền đầu tiên Xé không gian trực chỉ sông Hàn Nơi này ta phóng đi Vào sâu tiềm thức Một phi xa mười trăm ngàn mã lực Quanh co đường chữ Chi Bóng tối đặc như than tay lái nặng hơn chì. Bỗng đâ

Khai sinh

Thơ   •   14.11.2021
MÂY chợt hiện hình ra mặt giấy Bắt đầu Bài Thơ. Hỏa sơn từ bao đời câm tiếng Vươn mình lên mở miệng Uốn cong lưỡi lửa đánh vần: Một phụ âm và hai nguyên âm. Dấu mũ trên chữ A Là chim bay lộn ngược Trên nền trời giấy trắng bao la. Trùng dương vội vàng

Tình xưa

Thơ   •   14.11.2021
Anh đã tưởng Em quên rồi thuở ấy Nguyệt tròn gương phong nhụy đóa hoa tình Mái chèo thơ buộc chặt khóe thu xinh Đâu biết có phong ba tàn nhẫn thế Trải một cuộc nương dâu thành bãi bể Anh tưởng rằng Em đã dứt tình xưa Có ngờ đâu, trời hỡi! -- đế

Trái cấm

Thơ   •   14.11.2021
Ai khóc thầm trong giọt lệ nâu? Ý thơm ngùi rạn trái tim nhầu Canh khuya thổn thức giờ siêu thoát Ngọn bấc hồng tươi lửa vạc dầu. Hỏa thiêu quằn quại má huyền nhung. Giác ngộ - lòng say chợt não nùng: Em đã vì Thơ đêm Sáng Tạo Dâng mình cho nhạc vú