Trường ca Sát Thát

Thơ   •   Thứ ba, 16/11/2021, 17:31 PM

Ðoàn người ấy mọc lên trong sa mạc, Cả một rừng gươm trên lưng ngựa trưởng thành. Ðoàn quân ấy từ phương Ðông xuất phát, Lũ con nuông bất trị của Trời Xanh! Chỉ nhắp có hơi men “xung sát”, Chỉ say sưa bằng những miếng “giao tranh”. Nhằm hướng Phi châ

Nội dung bài thơ: Trường ca Sát Thát

Ðoàn người ấy mọc lên trong sa mạc,

Cả một rừng gươm trên lưng ngựa trưởng thành.

Ðoàn quân ấy từ phương Ðông xuất phát,

Lũ con nuông bất trị của Trời Xanh!

Chỉ nhắp có hơi men “xung sát”,

Chỉ say sưa bằng những miếng “giao tranh”.

Nhằm hướng Phi châu,

Ngựa vọt tới đâu là đời sống tan tành,

Biển ngập máu còn mang tên “Hồng hải”.

Cờ phất Âu châu,

Ngựa dẵm tới đâu là xương phơi thịt giãi,

Biển đeo tang còn “Hắc hải” ghi danh.

Như ngọn cuồng lưu, như cơn bão cát,

Từ Mông cổ, Tân cương, đến Ba tư, Bách đạt,

Trở về Hoa hạ, Yên kinh;

Lũ “Thiên kiêu” từng bắc chiến tây chinh

Lẽ nào để một phương không xéo nát:

Trời Nam riêng cõi thanh bình!

Lẽ nào để chiếc ngai vàng Thát Ðát

Ba chân trời đại lục đứng chênh vênh!

Hay đâu:

Bắc phương vừa quẫy đuôi kình,

Rồng thiêng đã sớm cựa mình Nam phương...

Trần triều hai Thánh đế

Hưng Ðạo một đại vương;

Hội mở Diên hồng

     đất nước vang rền khí thế,

Hịch truyền Vạn kiếp

     trời mây sáng rực văn chương

Ý gửi từ muôn dân, lệnh trao từ chín bệ,

Thì: nắm đầu giặc như chơi

     cướp giáo giặc cũng dễ.

Ðây: cửa sông Hàm tử

     bến đò Chương dương;

Nuốt sao Ngưu chẳng phải việc hoang đường.

Nam phương cường? Bắc phương cường?

Máu đào loang sóng Phú lương mấy lần!

Sét nổ trăm hai ngọn ải Tần,

Giang Hoài bốn tỉnh lại ra quân...

Năm mươi vạn tinh binh ruổi ngựa

Tràn xuống Thăng long

như cả một khu rừng bốc lửa

Những “cây sắt”, con nòi Thiết Mộc Chân.

Giống Hồng Lạc giữa hai đường sinh, tử,

Trông lên: sợi tóc buộc ngàn cân.

Chợt đâu đó, xé rèm mây quá khứ,

Xa thăm thẳm mấy ngàn năm Việt sử

Rọi về tia mắt tiền nhân,

Thiêu tàn khoảnh khắc bao do dự,

Cả đến thép vô danh cũng rực ánh gươm thần.

Sát cánh vua cùng dân,

Chung lòng tướng với quân,

Phá cường địch... Cờ ai sáu chữ,

Báo hoàng ân là báo quốc ân.

Trăm họ chẳng ai còn lưỡng lự,

Sông núi nào riêng một họ Trần!

Bình Than lại nổi phong vân,

Một gươm Tiết chế hai lần trao tay...

Lời Đại vương truyền nín cỏ cây;

Ba quân hào khí ngất từng mây.

Vụt nghe tướng lệnh, vươn mình thét:

“Sông Bạch Ðằng tôi có mặt đây!

Hán, Hồ... cũng đến chôn thây,

Trước sau một khúc sông này mà thôi.”

Triều non bạc lên ngôi... giờ lịch sử!

Và xuống ngôi... theo lệnh đại vương truyền.

Nước rút đi, như ngàn vạn mũi tên

Lấy Ðông hải làm bia nhằm bắn tới.

Một ám hiệu! Kình nghê vừa mắc lưới!

Thuyền vương sư liền quật khởi tranh phong

Tay chèo nổi ngược cơn giông

Tiếng hô “Sát Thát” vang sông ngập bờ.

Duyên giang một giải

Lau cũng phất cờ;

Mùa xuân gần cuối

Vẫn sóng bay hoa;

Ngang trời động sấm tháng Ba

Dọc sông chớp giật sáng loà gươm dao.

Cũng nơi đây Bạch Ðằng giang một khúc

Ngô vương từng chém Hoằng Thao!

Gió mây thôi thúc

Quằn quại ba đào...

Chợt tưởng niệm, máu càng sôi sục,

Tinh thần quyết thắng bốc lên cao.

Thế phản công làm giặc dữ nôn nao

Chúng hoảng hốt vội thu quân về thượng lưu sông Bạch.

Nhưng số phận Hung Nô, người phương Nam đã vạch,

Hỡi ơi, bằng giáo sắt cắm ngang sông!

Ðáy trường giang là cả một bàn chông,

Nằm đợi sẵn, khi thuỷ triều xuống thấp,

Ðoàn thuyền giặc lùi qua bị xô nghiêng lật sấp,

Bị xé ra từng mảnh, vỡ tan thây...

Giữa lúc rồng thiêng mở vuốt tung mây:

Quân tiếp ứng của vương sư ào xuất trận.

Và:

Hưng Ðạo Ðại vương Trần Quốc Tuấn

Hiện ra như một vị thần linh;

Chớp mắt trên sông bặt sóng kình!

Thế là đã nơi này bỏ xác

Lũ con nuông của Trời Sa mạc

Khắp Á Âu từng vạn lý trường chinh.

Bọn chúng ngờ đâu một sớm cõi Ly minh,

Thân bách chiến bỗng quay về hạt cát;

Trôi theo sóng cả tiếng tăm nòi Thát Ðát,

Cả giấc mơ xâm lược chúa Hồ Nguyên...

Chàm thích tay ai nét ảo huyền,

Ngọn trào pha máu sắc tươi duyên.

Chàm xanh, máu đỏ, nền sông trắng,

Bức vẽ Ðông A vạn cổ truyền...

Ấy ai qua chốn giang biên,

Khói đầy khoang, giấc sầu miên lạnh lùng!

Tiếng kình vang đợt sóng rung,

Có nghe chăng?

     Có thẹn cùng người xưa?

Riêng ai: nước cũ mây mờ,

“Thái bình diên yến” câu thơ lệ nhoà.

Tháng Giêng kỷ niệm Ðống đa

Sông Ðằng kỷ niệm tháng Ba... mấy lần?

Ðầu mùa xuân, cuối mùa xuân,

Cánh tay Ðế Nguyễn Vương Trần nào ai?


Bài thơ Trường ca Sát Thát của tác giả Nhà thơ Vũ Hoàng Chương, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.

Nhà thơ Vũ Hoàng Chương

Nghệ danh: Vũ Hoàng Chương

Tên thật: Vũ Hoàng Chương

Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Vũ Hoàng Chương - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác

icon Thơ Vũ Hoàng Chương,Tác giả Vũ Hoàng Chương,Vũ Hoàng Chương

Tổng hợp

Cùng tập thơ: Thi phẩm

Trăng loạn đàn sầu

Thơ   •   16.11.2021
Con nước con trăng đôi mắt Nhạc Chiều Phi Uyên các Đêm gác Bay Uyên... Trăng nước... ôi thơ tạc rượu nguyền! Cớ sao lếch thếch gối hàn huyên? Thơ mang hận núi treo đầy bức Rượu ngấm hờn sông chở nặng thuyền Lửa đạn băm nhừ tới bóng Cầm tâm đành phó m

Nhớ mai

Thơ   •   16.11.2021
Khói tỏa thơ ngâm dưới gốc này Hôm nào... để nhớ tới hôm nay, Tiếng tiêu thổn thức bên thành nổi Từng trận mưa hoa trắng vũng lầy. Rã cánh em hồng theo chị bạch Hồn thơm biết có gửi đâu đây? Phút vui những tiếc sao mà ngắn Nâng chén thanh mai giọt lệ

Giây phút ngỡ ngàng

Thơ   •   16.11.2021
Làm sao tôi nhận ra cô bé ngồi kia! Chiếc én đình Vương Tạ Giữa Sài Gòn Sáu Tư                      nắng phai mùa đố lá Hoàng hôn dài lê thê...

Cúc nguyên tiêu

Thơ   •   16.11.2021
Thời gian ai ném tung hê Cho Hoàng-hoa lạc lối về mùa thu! Hỏi Mai trỏ giúp đường tu Vượt bao nhiêu ngả hoa cù đến đây Giữa đêm xuân mới trăng đầy Thơ buông nhạc nổi ngờ mây gác Đằng. Tri âm người cũ đó chăng? Ngàn xưa phong cốt lăng tằng mấy ai! Ng

Một phiến u hoài

Thơ   •   16.11.2021
Cắt vào tâm sự thê lương Mỗi đêm rằm chuốt thành gương sáng ngời. Mặc ai gió lặng mây lười Trăng tròn ta gửi cho người tròn trăng. Bốn năm qua rồi đó chăng? Nàng soi vẫn thấy đêm vằng vặc xưa. Mắt xanh in bóng thuyền mơ Tóc hoa vàng đọng vầ

Kẻ Việt người Tần

Thơ   •   16.11.2021
(Lời thiếu nữ) Đâu nắng Trùng dương men bốc cao? Nơi đây thu bủa lưới mưa rào! Gối chăn lớp lớp tràn băng giá Từ buổi Sông chia Bến nghẹn ngào. Đá chẳng hai phen sầu dựng tượng Giữa mây huyền sử khói ca dao. Ngày qua, hồn mất dần tin tưởng,

Ngấn lệ trăng soi

Thơ   •   16.11.2021
Móng hồng còn vết trên cao Hồng sơn còn ngóng thi hào Nguyễn Du. Sắc hương nằm lạnh thiên thu: Bạc phau gò tuyết, sa mù nửa vai. Sớm chiều mây trắng đeo đai, Giá băng nín thở cho dài nhớ thương. Tiếng Thơ từ buổi lên đường, Gươm đàn chắp cánh đoạn tr

Trở về

Thơ   •   16.11.2021
Đã phá đứt tung Mọi dây trói, mọi rào đơn lưới kép. Đã xóa bỏ những vòng đai chật hẹp Những phù hoa lồng kính đóng khung. Và đã trở về. Đâu cần mở con-đường-không-biết-khép; Cảnh nơi đây còn nguyên vẻ đẹp Của hôm nào ra đi. Núi ngày cũ nghiêng đầu kh

Vòng đua

Thơ   •   16.11.2021
Rằng tất cả đều xoay chong chóng. Còn ai không biết nữa ư? Một chân lý, một cuồng lưu nóng bỏng Ngay quanh mình, ngay giữa nếp suy tư. Khác xa nhịp bước Nàng Thơ vấn vương tiềm thức, Hay trong mơ khúc múa Tinh Cầu. Vì chẳng có chi là nao nức  &

Ai có qua cầu

Thơ   •   16.11.2021
Lời thiếu nữ ) Hôm nay mình là cô dâu; Của hồi môn: chiếc gối sầu mang theo. Các bạn chê điềm gở; Mình cười nghe trong veo, Mà lạ chưa, má phấn đỏ lên nhiều! Tiếng gì như ngọc vỡ? Hay là hạt sương? Hay là châu lệ      x

Trường ca Sát Thát

Thơ   •   16.11.2021
Ðoàn người ấy mọc lên trong sa mạc, Cả một rừng gươm trên lưng ngựa trưởng thành. Ðoàn quân ấy từ phương Ðông xuất phát, Lũ con nuông bất trị của Trời Xanh! Chỉ nhắp có hơi men “xung sát”, Chỉ say sưa bằng những miếng “giao tranh”. Nhằm hướng Phi châ

Nghĩa trang câm nín

Thơ   •   16.11.2021
Hồn ma rên rỉ đáy mồ sâu: Đất sống còn chăng cuối nhịp cầu? Mép vải tay run, người cúi mặt Phù kiều ai biết dẫn về đâu!... Hai hàng thông đứng trơ trơ ngọn Nhìn thấy gì, sao chẳng mách nhau? Ơi hỡi!... đêm đêm bừng trái sáng Cây già nhiễm độc chết từ

Đêm hiển linh

Thơ   •   16.11.2021
Ngõ cụt, về khuya, bước dẫm lên Mấp mô từng tiếng nấc ưu phiền Hỡi ơi! Mẹ vẫn còn đau mãi? Nhát chém thành Sông, thịt khó liền! Tê rời mạch máu giang biên Mười năm cốt nhục hai miền cắt ngang Vết thương khoét lở đá vàng Sông trôi, tiềm thức nghe vang

Cành mai trắng mộng

Thơ   •   16.11.2021
Thời gian chập lại cả đôi kim Một phóng, mười hai mũi trúng tim Giờ điểm Giao thừa... Ai gọi đó? Mang mang tiềm thức bóng quê chìm Góc màn sương khói nằm im Cố đô mờ nét cuốn phim tháng ngày Đã từ lâu... Thoắt giờ đây Lòng căng thẳng chiếu lên đầy bó

Bên nớ bên tê

Thơ   •   16.11.2021
Núi Sông ôm mặt chịu làm bia, Nhát chém ngang vai ngực đứt lìa. Nhưng vẫn trái tim truyền hiệu lệnh, Hai chân còn đứng vững vàng kia! Óc trong đầu có nhiều sao sáng Mười nhánh hoa tay nở nhất tề, Cũng chẳng ly khai nguồn máu được; Kinh Đô Tình Cảm mớ

Nhịp cầu

Thơ   •   16.11.2021
Xa gửi anh hồn bạn thơ N.L. Hạc vàng bay đi Lầu hoang sầu vây quanh Đường ngôi hoang khói sóng bơ phờ Bướm trắng bay đi Bầy lan run rẩy mộng Gai rừng khuya xé rách cánh bơ vơ Một con người mê đời như ai kia! Tài hoa như ai xưa! Nức tiếng "văn ha

Lòng ngõ dâng sầu

Thơ   •   16.11.2021
Phương Nam có người đẹp Dùng văn thay phấn son Mộng gầy trang sách ép Ngoài song hoa nở ngon Gió bão khơi ngòi thép Đá ba sinh chưa mòn Chỉ e lòng ngõ hẹp Sầu thu lở nú

Tưởng niệm

Thơ   •   16.11.2021
Mộng cá hình chim một vút bay Đã hay địa cực nối liền ngay. Không gian nuốt trọn vào tia chớp; Ánh bút trời xưa đẹp tới nay. Men nào cho cánh bằng say? Tuyết rơi lệ khóc lưu đày từng cơn. Biển băng nào chẳng cô đơn; Bắc Nam cũng một khối hờn khác ch

Nỗi lòng phương thảo

Thơ   •   16.11.2021
Con oanh đứt ruột làm chi Lửa phai màu áo, mơ gì Vương Tôn? Chừ nghe Xuân cũng vô hồn, Ngàn hoa tiếng nổi như cồn, sá đâu? Gió tanh rền rĩ Mê Lâu, Cỏ Tương Tư kết ngôi Sầu quê Say. Mênh mông xương trắng ai bày? Khói bên kia... sóng bên này... hỏi ai?

Đôi ngả

Thơ   •   16.11.2021
Chia con sầu rỏ huyết Trang huyền sử còn ghi Lòng Mẹ xuống Nam Hải Lòng Cha lên Ba Vì Chia duyên sầu bất tuyệt Lòng đôi lứa mê si Trai Cửu Trùng hạ tứ Thơ vọng tiếng Bằng Phi Gái Lầu Tây cất chén Ngọc đọng hồn Trương Chi Mồ xanh cỏ như áo Người khuấ

Người nữ hoa tiêu

Thơ   •   16.11.2021
Em đến từ trang sách họ Bồ, Mang theo mùi đất ẩm xương khô? Hay là - ôi nét cười siêu thực! - Em đến từ tranh Picasso? Em đến từ đâu cũng chẳng sao! Từ tranh? từ sách? từ chiêm bao? Từ căn gác hẹp nhà bên nữa! Từ chuyến phi cơ hải ngoại nào! Vì anh c

Gấm hoa

Thơ   •   16.11.2021
Xa tặng KIỀU THU Trời Cố đô cao vút Tuổi mười lăm hai mươi Em là gái Hàng Cân Hàng Bút Thăng bằng muôn nét thắm tươi Anh là gã thư sinh Rừng Bách thảo Giữa cỏ cây muông thú gọi tên người Tiếng bay xuống tận phố phường đông đảo Chen cánh hoa xoan hoa

Còn đâu vọng các

Thơ   •   16.11.2021
Ôi chùa Phật Ngọc mái long lanh, Đất Phật từng gieo hạt ngọc lành! Du tử dâng hồn lên Vọng Các Gương soi chẳng chút úa màu xanh. Đê mê hài hán bước triều thiên Nhạc nữ, hoa thần, hay giáng tiên? Cong vút bàn tay ai mở nhịp: Cánh Thơ, giàn Nhạc

Nhiều và một

Thơ   •   16.11.2021
Đỉnh Cô sơn có còn ai độc tọa Lắng khúc hoành tiêu? Đẹp tư thế "cắt trời xanh đứng một" Có còn chăng nhỉ cánh diều? Ai, nào ai trắng canh dài độc ẩm, Câu vọng ngôn mình tự nối điêu? Quán trọ nào chăng lẻ bóng Gối lên phù kiều?... Của Đơn Ch

Paris tái ngộ

Thơ   •   16.11.2021
Trường bay vàng rót hoạ mi, Chàng Say chẳng hẹn Paris vẫn chờ. Kim thời gian trỏ Không-giờ, Đường hoa sực tỉnh bất ngờ... dậy men. Tiếng chào vang đỉnh Eiffel, Mở vòng tay cũ, sông Seine trắng ngần. Rimbaud có phải tiền thân Từ Phi-châu khoác phong

Bí mật Acropole

Thơ   •   16.11.2021
Đỉnh hoang phế, đây hoàng hôn nhân loại Đang vây quanh chờ giải đáp một lời Muôn nếp sống, từ ba chiều băng hoại Của văn minh, tìm dấu trở về nôi Trèo ngược dốc hai mươi lăm thế kỷ Ta bước lên sầu đá dựng lưng đồi Hỡi tàn tích giữa Athènes huyền bí A

Công chúa mười lăm

Thơ   •   16.11.2021
Xa tặng YSA Công Chúa Mười Lăm, nàng ở đâu? Tìm nàng, thôi đã nát Âu châu Ba Lê, Nhã Điển hay La Mã Đâu cũng rêu in lệnh Miễn Chầu Sân chầu lẻ cặp, những vần thơ Giạt tới Sông Xanh lạnh ngắt bờ Nét vẽ bay lên sườn Núi Trắng Đâu rừng Thi Hoạ thuở ba

Vọng Phu

Thơ   •   16.11.2021
Lệ nghẹn đường trôi về biển Đông; Uổng mơ tin nhạn đón tin hồng. Nghe chăng? Núi dựng sầu chinh phụ; Nam Bắc hai phương đá ngóng chồng. Sáng choang sắt thép ngày ra đi; Kẻ ngược người xuôi, khinh biệt ly. Dứt áo, sông Tần hay bến Việt, Nào ai thao th

Kỷ niệm Đông Âu

Thơ   •   16.11.2021
Ôi hồ Bled! Chiều nay giòng Cảm-xúc Đổ về ngươi muôn ngòi Bút tương thân. Sóng hải đảo gió mây hai đại lục Trời Nam-tư hò hẹn đã bao lần! Đón thi hữu, sá chi phòng khách thính; Giữa lòng ngươi, kìa thấp thoáng non thần. Ngay đầu non, một lâu đài cổ k

Buồn điều chi

Thơ   •   16.11.2021
Người buồn ư? Buồn điều chi Hỡi hỡi CON NGƯỜI viết bằng mẫu tự? Trong đó có anh, gã đàn ông biệt xứ Trong đó có em, bà công chúa hoài nghi Có cả anh, chàng trai từng đêm tự tử Có cả em, cô bé giữa mùa vu quy Và cả anh, tay hào kiệt đang làm lịch sử V

Sương gió bồng bềnh

Thơ   •   16.11.2021
xa gửi bạn N.B. Hỡi kẻ đúc gươm lò Chiến quốc Từng đem mạng sống đổi gươm linh Chỉ mong ánh thép xoay thời cuộc Trở lại mùa Thiên-hạ-thái-bình Nhớ Ngươi, ai nhớ bằng Ta nhớ! Ta tráng sĩ từng như mây bay Ghé bến Hoàng Sa, chân dẵm lửa Tìm gươm... Và

Bảng vàng hoa tím

Thơ   •   16.11.2021
xa tặng KIỀU THU Hà Nội xưa đưa nàng đi thi Có chàng thư sinh tình rất si Cài hoa lên tóc còn buông xoã Chàng nhủ người yêu: Chớ sợ gì! Hoa này, anh đã mất nhiều công Chọn ở Hàng Bài, em biết không? Đề khó đến đâu hoa cũng thuộc Rắc hoa đầy giấy góp

Duyên mùa loạn

Thơ   •   16.11.2021
Người đi ta cũng lên đường Trông ra khói lửa mà thương phong trần. Biết bao giờ gặp cố nhân Cho ta lại được có lần cầm tay? Lời kia xin tạc dạ này Mong đừng quên, lúc đổi thay cuộc cờ. Một đi nắng đợi mưa chờ Bèo mây ai dám hững hờ lòng ai...

Mộng chim liền cánh

Thơ   •   16.11.2021
Xa tặng YSA Cách nhau mười chín giờ bay Mà không liền cánh chim này được ư? Cây sầu trút mãi lá thư Nhớ thương nát cả danh từ, hỡi ơi! Đêm đêm nhìn ảnh mơ người Đến mòn da phấn môi cười nhoà hương Ảnh treo dần khắp bốn tường Siết vòng vây một góc giư