Đã từng
Đã từng... Một lần ta nhận nụ hôn đó rồi chết theo cảm xúc trong trái tim không bao giờ trở lại chiếc chìa khoá mang theo vào cuộc đời của một người đi mãi vẫn chưa biết đến bao giờ dừng chân... Đã từng... có nhiều tháng năm ta chỉ yêu bản thân mình
Nội dung bài thơ: Đã từng
Đã từng...
Một lần ta nhận nụ hôn đó rồi chết theo cảm xúc trong trái tim
không bao giờ trở lại
chiếc chìa khoá mang theo vào cuộc đời của một người đi mãi
vẫn chưa biết đến bao giờ dừng chân...
Đã từng...
có nhiều tháng năm ta chỉ yêu bản thân mình với sự cô đơn
như một ngôi nhà khoá trái cửa
bất cần cuộc đời với những chọn lựa
miễn sao được thấy lòng bình yên
Chưa bao giờ ta biết quí một nỗi đau riêng
một nụ cười ai đó dành cho mình cũng không thèm nhớ
một cái ôm xiết nhau mà ta vùng vằng như chạm phải lửa
một đôi lần hạnh phúc chìa tay ra nhưng ta cứ mãi nhìn về đâu đó
không chút gì đắn đo...
Để rồi ta nhận được nụ hôn đánh đổi cả quãng đời không một ước mơ
thấy một ánh nhìn thôi lòng cũng rúng động
biết bao nhiêu con người đi qua ta nhưng chỉ một người biết cách làm ta khóc
đau đớn mà vui...
Người chỉ một lần mở cánh cửa ra và dạy ta biết cách cười
biết ôm một con người như thế nào là chặt
biết hôn như thế nào để người kia hạnh phúc
và biết yêu như thế nào để không bao giờ chia cách
(rồi người lại khoá trái cửa và mang theo chiếc chìa khoá ra đi!)
Người (nhẫn tâm) sưởi ấm một trái tim bằng đôi tay
bằng những vỗ về, tha thiết...
sao lại còn ném nó trở về với những bông tuyết
đưa thân nhiệt một con người trở về nhiệt độ âm...
Ngôi nhà từ đó đi qua suốt bốn mùa với cảm giác mùa đông
đợi một bàn chân quay trở lại…
trên ổ khoá cảnh cửa với nét son môi còn hằn lên mãi mãi
treo tấm bảng nhỏ nguệch ngoạc những nét phấn mờ thôi
“Đã từng...
biết yêu thương một con người!”.
Bài thơ Đã từng của tác giả Nhà thơ Nguyễn Phong Việt - Me Quê, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.
Nhà thơ Nguyễn Phong Việt - Me Quê
Nghệ danh: Nguyễn Phong Việt
Tên thật: Nguyễn Phong Việt
Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Nguyễn Phong Việt - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác
Nguyễn Phong Việt, Thơ Nguyễn Phong Việt, Nhà thơ Nguyễn Phong Việt
Cho những trái tim vẫn ở lại chốn này!
Cứ ngồi lặng im thế, và khóc...
Chỉ cần được thấy người cười vui
Đã nhìn thấy người từ nơi chốn đây…
Còn biết bao nhiêu lần trong đời sẽ gặp lại nhau nữa đây?
Cần một người mua dùm viên kẹo (2)
Cần một người mua dùm viên kẹo (1)
Không phải lỗi của hoa hồng vàng
Nếu không muốn đi hết con đường...
Có phải chúng ta đang tự đánh mất đi một quãng đời?
Nhưng tại sao không thể tha thứ cho một người?
Có một chiếc xích đu ở đâu đó trong cuộc đời...
Rồi sẽ có lúc con cần phải trở về
Chúng ta sẽ đi đâu trong những buổi chiều tà?