Khóc đi
Khóc đi Chỉ một lần thôi ta muốn người khóc đi không bờ vai, không ủi an, không siết chặt tay nồng ấm hãy khóc như cả thế gian này có riêng mình phải sống khóc đi...
Nội dung bài thơ: Khóc đi
Khóc đi
Chỉ một lần thôi ta muốn người khóc đi
không bờ vai, không ủi an, không siết chặt tay nồng ấm
hãy khóc như cả thế gian này có riêng mình phải sống
khóc đi...
Chỉ một lần thôi dù uất hận có (hay không) tan đi
như một lần làm đứa bé lạc mẹ
chỉ một lần thôi dù có kiệt sức quị ngã
như một lần rơi khỏi vách núi cao...
Cứ mặc kệ những kẻ đã làm ta khổ đau
và cũng mặc kệ luôn những người muốn đời ta hạnh phúc
khóc như bao năm qua ta chỉ biết nuốt nước mắt
khóc đi...
Để biết cảm ơn số phận đã mang ta đến với cuộc đời này
dù một lời cảm ơn kèm ngàn lời oán trách
khi tình yêu dạy cho ta biết thiên đường
rồi chỉ ra lối thoát là địa ngục
biết phải làm sao đây?
Quên một lần ta biết đứng trên đôi chân này
hãy nằm xuống khóc cho gần mặt đất
hay thử leo lên núi cao cận kề những vì sao sáng
ngửa mặt khóc cho gần bầu trời
Đừng lau nước mắt và đừng thở ra niềm vui
gom hết lại những quãng đời tăm tối
cả những nhớ thương lẫn đau nhói
những giận dỗi hoài nghi...
Chỉ một lần thôi ta muốn người khóc đi
khóc đi...
Bài thơ Khóc đi của tác giả Nhà thơ Nguyễn Phong Việt - Me Quê, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.
Nhà thơ Nguyễn Phong Việt - Me Quê
Nghệ danh: Nguyễn Phong Việt
Tên thật: Nguyễn Phong Việt
Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Nguyễn Phong Việt - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác
Nguyễn Phong Việt, Thơ Nguyễn Phong Việt, Nhà thơ Nguyễn Phong Việt
Cho những trái tim vẫn ở lại chốn này!
Cứ ngồi lặng im thế, và khóc...
Chỉ cần được thấy người cười vui
Đã nhìn thấy người từ nơi chốn đây…
Còn biết bao nhiêu lần trong đời sẽ gặp lại nhau nữa đây?
Cần một người mua dùm viên kẹo (2)
Cần một người mua dùm viên kẹo (1)
Không phải lỗi của hoa hồng vàng
Nếu không muốn đi hết con đường...
Có phải chúng ta đang tự đánh mất đi một quãng đời?
Nhưng tại sao không thể tha thứ cho một người?
Có một chiếc xích đu ở đâu đó trong cuộc đời...
Rồi sẽ có lúc con cần phải trở về
Chúng ta sẽ đi đâu trong những buổi chiều tà?