II. Những cột mốc sống

Thơ   •   Thứ ba, 02/11/2021, 16:28 PM

Không nhớ con thuyền nào đã phát hiện Hoàng Sa, Trường Sa, Côn Lôn, Phú Quốc Chỉ nhớ những ngư dân đánh cá tận trùng khơi Đảo dựng đá chắn che ngày bão lớn Những đảo hoang bỗng ấm áp hơi người. Ôi tiếng Việt bay qua đầu sóng dữ Nói râm ran trên đảo đ

Nội dung bài thơ: II. Những cột mốc sống

Không nhớ con thuyền nào đã phát hiện Hoàng Sa, Trường Sa, Côn Lôn, Phú Quốc

Chỉ nhớ những ngư dân đánh cá tận trùng khơi

Đảo dựng đá chắn che ngày bão lớn

Những đảo hoang bỗng ấm áp hơi người.

Ôi tiếng Việt bay qua đầu sóng dữ

Nói râm ran trên đảo đá chơi vơi.

Không nhớ người lính nào đã đặt bước chân đầu tiên lên đảo

Chỉ nhớ Hải đội Hoàng Sa vâng lệnh Chúa lên đường

Những người lính chụm vai làm cột mốc

Tờ nhật trình Chúa Nguyễn vẫn lưu hương

Bốn thế kỷ đi qua cột mốc giữa trùng dương

Những Hải đội Hoàng Sa nhập hồn vào sóng nước

Nhập vào đá san hô

Nhập vào Tổ quốc

Vẫn còn đến hôm nay tục tế lễ sân đình

Tế lễ khao quân

Tế sống lính lên đường

Những hình nộm chết thay cho người lính

Cầu an bình cho mọi chuyến hành hương.

Và sản vật được thu về dâng Chúa

Ốc tai voi cùng với ốc xà cừ

Những hải sâm, hải ba, đồi mồi, san hô đỏ

Những bạc vàng trôi dạt tráp thương gia.

Không biết bao nhiêu máu mồ hôi đã đổ

Chỉ biết những “cân”, “thoi”… sách sử vẫn còn ghi:

Lê Quý Đôn, hồi làm Hiệp Trấn Thuận Hoá, đã viết: “tra khảo sổ biên của cai đội Thuyên Đức Hầu”, người chỉ huy Đội Hoàng Sa, trong nhiều năm đã vào Phú Xuân nộp các sản vật thu lượm được từ Hoàng Sa, cụ thể như sau:

– Năm Nhâm Ngọ (1702), Đội Hoàng Sa lượm được 30 thoi bạc.

– Năm Giáp Thân (1704), lượm được thiếc 5100 cân.

– Năm Ất Dậu (1705), lượm được 126 thoi bạc.

Từ năm Kỷ Sửu (1709) đến năm Qúi Tỵ (1713), tức là trong khoảng 5 năm, thỉnh thoảng họ cũng lượm được mấy con đồi mồi và hải sâm. Cũng có lần họ chỉ lượm được mấy khối thiếc, mấy cái bát đá và hai khẩu súng đồng.

Không biết bao nhiêu việc công, Đội Hoàng Sa đảm nhiệm

Chỉ thấy còn đây lời Vua Nguyễn đã ban:

“Không cứ đảo nào, cửa bể nào thuyền chạy đến, sẽ đo nơi ấy chiều dài, chiều ngang, bề cao, bề rộng, chu vi bao nhiêu, rà bên bờ nước bể nông hay sâu. Có cát ngầm, đá mỏm hay không, ở tình thế hiểm trở hay bình thường, xem đo tỏ tường vẽ thành đồ bản, chiếu khi khởi hành, do cửa bể nào ra bể, trông phương hướng nào mà lái đến nơi ấy, cứ theo đường thuỷ đã đi khấu tính ước được bao nhiêu dặm đường? lại ở chốn ấy trông vào bờ bể đối thẳng là tỉnh hạt nào? và phương hướng nào? Ước lượng cách bờ bao nhiêu dặm đường? Ghi nói minh bạch trong hoạ đồ để về trình lên. Lại từ năm nay trở về sau, mỗi khi đến hạ tuần tháng giêng, chiếu theo lệ ấy mà làm”.

Việc đo đạc thuỷ trình, hải trình đã trở thành thông lệ

Những hòn đảo vô danh đã thành danh trong những tấm bản đồ

Đời trước truyền đời sau

Đời sau truyền đời sau nữa

Đời đời ghi tạc

Xương thịt vùi sâu trong ngôi mộ san hô…

Tôi trên con thuyền ra khơi vào lộng

Từ Móng Cái đến Hà Tiên

Bạch Long Vỹ, Vịnh Hạ Long

Hoàng Sa, Trường Sa, Côn Lôn, Phú Quốc

Biển lắng máu cha ông biển xanh biêng biếc

Biển nghĩ suy sóng biển trắng mái đầu

Sóng đi đâu, sóng về đâu

Những ngọn đèn thao thức

Những trái tim thắp lửa phía đất liền

Những trái tim của Mẹ của Em

Sau bờ bãi phi lao phập phồng gió hú

Tôi trên con thuyền bình minh nắng đỏ

Nắng trên trời nắng dưới nước lung linh

Nắng ngàn sao trong mẻ lưới tung lên

Nắng lấp loá oằn mình con cá quẫy

Nắng từ cát hắt vàng hươm chân đảo

Nắng từ lòng người cất tiếng hát bay cao

Tôi trên con thuyền hoàng hôn buông neo

Ánh ngày chưa chịu tắt

Ngày ở biển dài hơn ngày mặt đất

Những cuộc đời dài ngắn bá vai nhau

Đêm mông lung trong chén rượu quê nghèo

Ly bồng bềnh cùng thuyền

Người bồng bềnh cùng sóng

Ngàn sao sa trong đêm biển bồng bềnh…

Tôi trên con thuyền ngày sóng dữ

Hải tặc ráp vây thuyền

Súng ống

Dùi cui

Choang

Xoèng

Ực

Huỵch

Những con cá ngáp khan trong lưới

Mắt không mở được

Tiếng la

Tiếng thét

Tiếng bồm bộp dùi cui

Tiếng lạnh tanh qui-lát

Tiếng chân bước nặng nề

Từ thuyền này sang tàu kia

Từ tàu kia sang thuyền này

Từ thuyền này sang tàu kia

Oằn lưng răng rắc…

Không thể nào mở mắt

Loang loáng dao găm, lưỡi lê

Tôi nghe mình nói mê

Trên hoang đảo một miền nào xa lắm

Những con cá bị cướp

Hội họp căm thù

Những con tôm bị cướp

Duỗi thẳng lưng đứng lên

Rồi tất cả bị mũi dày đè bẹp

Tanh tởm ngoại ngữ quen nghìn năm

Nhai xác…

Tôi nghe sóng Hoàng Sa uất ức

Gầm vang

Tôi nghe hồn Hoàng Sa nghiêng bóng thuyền, che chở

Các bạn thuyền chụm vào nhau trên con thuyền rách nát

Tiếng rên thành bản nhạc chiêu hồn

Có người chết mà tôi không khóc được

Không nói được

Không làm gì được

Tôi chìm vào những bàn tay

Ngày ngày cầm nắm

Những bàn tay xoa dịu

Những bàn tay vuốt ve Sói Biển

Những bàn tay bảo tôi: Nhớ lấy!

Tôi con thuyền bị đâm trên biển của mình

Những xương sườn gãy nát

Ứa máu ngư dân

Ứa máu ngư trường

Bọn cướp biển là ai? Tôi đã nhìn rõ mặt

Chúng lén lút

Chúng ngang nhiên

Chúng hằm hằm

Chúng sằng sặc

Chúng nguỵ trang áo mặc

Chúng trá hình dân đen

Chúng giả bạn giả anh em

Giả tình giả nghĩa

Chúng phản bội cả đàn cừu lột lông và xẻo thịt

Phản bội những con thuyền đánh đắm cả yêu thương

Tôi con thuyền gãy nát cột buồm

Tâm hồn làm phao biển

“Không thể dìm được phao”

Bọn cướp biển hiểu chăng điều đơn giản

Những chiếc phao tâm hồn trong bão tố lớn lên

Mang những chiếc thuyền về bến

Dù vỡ nát

Không thể nào chìm xuống….

Tôi mảnh ván tả tơi lại mọc thành cây

Thành rừng xanh

Thành cổ thụ

Lại xẻ ván đóng thuyền

Lại đợi ngày hạ thuỷ

Lại tế lễ sân đình

Lại đánh trống khao quân

Lại tuyên thệ sống còn vì biển đảo

Những con thuyền tung bay cờ đỏ

Lại rẽ sóng ra khơi…

Sừng sững giữa biển trời.

Những ngư dân trên đất nước tôi

Nguyện làm “cột mốc sống”

Ngàn vạn “cột mốc sống”

Cả triệu “cột mốc sống”

Trên biển sóng

Trên đá ngầm

Trên đảo chìm đảo nổi

Trên tự do lãnh hải Việt Nam tôi!

ĐIỆP KHÚC TIẾNG SÁO:

Nhặt lên viên sỏi tuổi thơ

Ném ra biển cả nào ngờ sóng dâng

Mọc lên lớp lớp tầng tầng

Đảo chìm đảo nổi đá ngầm san hô

Những vùng biển đẹp như mơ

Trường Sa cát trắng Hoàng Sa cát vàng…

Nhặt lên hạt muối, thưa rằng:

Một phần biển mặn. Mấy phần máu xương…


Bài thơ II. Những cột mốc sống của tác giả Nhà thơ Nguyễn Trọng Tạo, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.

Nhà thơ Nguyễn Trọng Tạo

Nghệ danh: Nguyễn Trọng Tạo

Tên thật: Nguyễn Trọng Tạo

Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Nguyễn Trọng Tạo - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác

icon Tập thơ Biển mặn, Tác giả Nguyễn Trọng Tạo, Thơ Nguyễn Trọng Tạo

Tổng hợp

Cùng tập thơ: Biển mặn (2015)

IV. Hải chiến

Thơ   •   02.11.2021
Họ đã ghé Hoàng Sa xin nước uống Những người lính Việt Nam đã san sẻ nghĩa tình Họ đã dạt vào đây trong bão lớn Nhường áo sẻ cơm cho họ đỡ đói lòng Họ đã bị thương cần cứu giúp Lính quân y lên tàu cấp cứu những nạn nhân... Họ đâu phải dân mình Họ là

VI. Vĩ thanh

Thơ   •   02.11.2021
Rồi một ngày em ra đảo cùng anh Nghe tiếng gà gáy trưa trên ghềnh đá Nghe tiếng bò gọi đêm thân thương quá Tiếng chuông chùa rung động cả hoàng hôn Tiếng lính hát ca, tiếng trẻ đến trường Ríu rít bài đồng dao mới: Nu na nu nống Đánh trống phất cờ Biể

V. Đảo bão

Thơ   •   02.11.2021
Những đàn chim trên đảo đã bay đi Chỉ còn lính chúng tôi với rập rình cơn bão Cơn bão biển đang tiến dần tới đảo Cơn bão điên cuồng gió giật cấp 12 Cơn bão chúng tôi biết được qua đài Qua màu nước thuỷ triều bỗng dưng ngầu sóng đục Chúng tôi biết qua

II. Những cột mốc sống

Thơ   •   02.11.2021
Không nhớ con thuyền nào đã phát hiện Hoàng Sa, Trường Sa, Côn Lôn, Phú Quốc Chỉ nhớ những ngư dân đánh cá tận trùng khơi Đảo dựng đá chắn che ngày bão lớn Những đảo hoang bỗng ấm áp hơi người. Ôi tiếng Việt bay qua đầu sóng dữ Nói râm ran trên đảo đ

III. Lính biển

Thơ   •   02.11.2021
Mặc bộ quân phục hải quân hai màu xanh và trắng Như sóng biển hai màu Tôi thành lính biển Mẹ lại tiễn con đi Những người mẹ như đất liền như núi non ngước nhìn ra biển cả Tôi chép lại bài thơ của cha Viết ngày giặc dã: "Những người lính đi q

I. Mặn hơn muối

Thơ   •   02.11.2021
Tôi ăn biển hàng ngày từng hạt muối trắng tinh Tôi ăn bình minh mọc lên nắng mặn Tôi ăn gió thổi về từ biển Tôi ăn rì rầm sóng Và sữa Mẹ nhiều khi mặn đắng Chan nước mắt biển Đông Đôi vai cha lấp lánh lân tinh Mồ hôi muối Áo quầng quầng vết trắng Bà