Khúc 1: Bàn đạp
Lạt chẻ nghiêng đan quạt nan cho mẹ Thổi nắng đi cho mẹ chút thư nhàn Chiếc dây phơi căng chéo góc sân Cây đàn ấy hát bằng màu áo áo cất đi chim ri đến đậu Đàn con từ trong cửa ùa ra Những chiếc lông chim thành huyền thoại bay vù Vun cây ớt đón mùa m
Nội dung bài thơ: Khúc 1: Bàn đạp
Lạt chẻ nghiêng đan quạt nan cho mẹ
Thổi nắng đi cho mẹ chút thư nhàn
Chiếc dây phơi căng chéo góc sân
Cây đàn ấy hát bằng màu áo
áo cất đi chim ri đến đậu
Đàn con từ trong cửa ùa ra
Những chiếc lông chim thành huyền thoại bay vù
Vun cây ớt đón mùa mắm tép
Mắm để dành ăn gặt ăn cày
Năm vài lần thăm bạn đó đây
Quà cho bạn không đứa nào khám xét
Chừng cũng đủ để thành "tên nguy hiểm"
"Tên cứng đầu chống lại quốc gia"
Chúng đem tới nhà tù
Và anh thành cộng sản
Quạt khép mở trên tay của mẹ
Thành tín hiệu qua đường
Cây ớt che miệng hầm
Chiếc dây phơi kéo cờ khởi nghĩa.
***
Anh đã qua những ngày tưởng chừng không qua nổi
Nụ cười bán tín bán nghi
Giỗ tết tường trình liên gia kết phái
Chúng chồng tiền một cái đầu đảng viên
Chúng chuốc rượu cho một thằng phản bội
Chúng phục kích ngoài mí vườn
Chúng rình rập sau một đôi kiếng mát
Thằng Đại Việt, lũ hội đồng
Cắt máu ăn thề trên lá cờ ba sọc
"Với cộng sản thì phải bừa tận gốc"
Những tên lính xăm hầm
Mài thuốn xuống sân xi-măng nhà xã trưởng
Nhạc dạo đầu cho một ngày "bình định"
Chó nghe chó chạy cuồng
Gà nghe gà bỏ ổ
Cây nghe cây thui từng chiếc rễ
Người nghe nắn túi sờ căn cước
Những đồng tiền nghe bật khỏi tủ khỏi rương
Chéo đội hình cánh sẻ
Chúng bắt đầu "phụng sự quốc gia"
Chúa được hôn bằng hơi rượu say mềm
"Xin Chúa ban cho chúng tôi hàng ngày dùng đủ và tha nợ chúng tôi"
Câu kinh rơi giữa hai hàng dân vệ
Thêm một người bị cắm cọc bêu đầu
Thêm một người bị lôi đi mất tích
Thêm một người bị chụp ảnh lăn tay
Thêm một làng bị quăng bom hủy diệt
"Nhưng cuộc càn sẽ không bao giờ dứt
Cho tới khi nhổ cộng sản sạch trơn"
Tên quận trưởng trình lên ngài tỉnh trưởng
Để lĩnh thêm trợ cấp cuối kỳ
Chúng nó còn cần hiệu giặt là quần áo
Để xóa đi vết máu cuộc càn
Vẫn còn người để anh gây cơ sở
Chúng nó cần nơi ăn nhậu lai rai
Để nuốt trôi ám ảnh qua ngày
Vẫn còn đất để cho anh trụ bám
Suốt cứ thế âm thầm nuôi lớn biển
Cứ âm thầm chảy xiết với thời gian
***
ống thông hơi một sợi thở nhỏ nhoi
Nối xóm làng dưới rậm rì tán ớt
Chị nuôi anh dưới đất
Năm năm trời anh nhìn chị trong đêm
Chị gặp anh mà không hay anh ốm mập
Gặp anh mà không hay anh đen trắng ra sao
Chỉ nghe giọng anh mỗi ngày nặng xuống
Chị góa bụa trong hồ sơ tự khai
Chị cười cợt với thằng chỉ điểm
Người nó thắt y chiếc còng số tám
Cứ hau háu rình chộp chị mang đi
Chị cố làm cho thật lẳng lơ
Thắt vạt áo trước bao lời dị nghị
Mỗi năm một lần cúng kỵ
Khấn anh xong mang xôi trái xuống hầm
Hầm xịch mở một vuông đêm thăm thẳm
Đêm lại về cho mặt đất tái sinh
Đêm xóa đi những vết giày đinh
Những lỗ thuốn dài hun hút
Những mẩu thuốc những lời thô tục
Chỉ còn lại nhân dân vằng vặc dưới sao trời
Nhân dân trở về qua tay người móc nối
Qua lời ru gửi gắm xa xôi
Anh không quên mang trăng vào nhà
Trăng buồn trăng phải sáng qua vườn người
Nhân dân bao dung tin vào nhân nghĩa
Gọi về dăm ba tên tuổi lạc loài
Ôi nhân dân! Tấm lá chắn diệu kỳ
Người nhận mọi vết xăm cho căn hầm nguyên vẹn
Người thâm trầm như đêm
Người tinh nhạy như đêm
Người kéo co giành giật lại đôi kèo
Tay bện thêm dây
Chôn chôn thêm cọc
Ghìm lại đất
Đôi kèo hình chữ nhân
Xoạc ra thành chữ nhất
Bay trợn trừng ta bấm lút ngón chân
Bay giương súng ta chùng kèo cho ngã
Mồ mả ông cha không dạy ta buông tay
Con cháu không mong ta than thở
Ta đục ta bào đâu phải đón bơ vơ
Qua mỗi lần chống phá
Lại xác xơ, lại vạc bớt ngôi nhà
Nhưng mặt đất vẫn mênh mông mặt đất
Con gà trống cù kỳ quanh vại nước
Hạt thóc ngậm vào thành ngọc của tình yêu
Tiếng nó gáy rung vang cườm ngũ sắc
Báo cho du kích đã qua chiều
Nghe khẩu lệnh những căn hầm chuẩn bị
Rục rịch chiều nắng chếch lỗ thông hơi
Và mùa xuân, anh nghe rõ mùa xuân
Hoa xoan rụng trước cửa hầm tím cát
Tiếng ếch nổi nênh dọc bờ khoai nước
Cò lại về đậu trắng cánh đồng sâu
Tiếng lựu đạn nổ âm trong nhà tên cảnh sát
Mũi tiến công xuất phát tự khu mồ
Cắm cờ trên dinh quận trưởng Ninh Hòa
Mười tay súng tiến công đồn Dục Mỹ
Anh đã khóc chỉ vì không sao cả
Nghe bà con gọi đích tên anh
Cái tên trèo dừa đánh đu với gió
Cái tên đuổi còng mí biển hát lang thang
Ngọn cờ đây anh ngắm giữa ban ngày
Bà con đó đất đai mình hiển hiện
Cây ớt che anh bây giờ ớt chín
Dấu chân gà hàng gạch chỉ mờ rêu
Chị giở ra chiếc áo ngày nào
Anh thương chị khen vẫn vừa y trước
Này nếp chạy ngang, này đường sổ dọc
Chị ngượng ngùng như thể mới nàng dâu
Chị làm anh sững sờ khói bếp
Anh hỏi hoài làm chị hay quên
Anh hỏi hoài để được nghe chị nói
Hàng tre thưa đem gió rắc lên thềm
Các chiến sĩ hành quân trên lộ Một
Không kịp dừng, không kịp biết tên anh
Nhưng họ biết có một vùng tranh chấp
Một vùng đất kiên trinh làm bến đón quân về
Cây tre lạt chưa buộc lành tấm phên rách gió
Giếng đầu làng chưa lắng kịp sau mưa
Hãy vạch mặt những thằng bắn lén
Ngực anh đau tay bíu lấy thân dừa
Hãy vạch mặt những thằng bắn lén
Sóng đang gầm ngoài vịnh Văn Phong
Hãy vạch mặt những thằng bắn lén
Cánh cò bay sấp ngửa trên đồng.
Bài thơ Khúc 1: Bàn đạp của tác giả Nhà thơ Hữu Thỉnh - Nguyễn Hữu Thỉnh, Vũ Hữu, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.
Nhà thơ Hữu Thỉnh - Nguyễn Hữu Thỉnh, Vũ Hữu
Nghệ danh: Hữu Thỉnh
Tên thật: Nguyễn Hữu Thỉnh, Vũ Hữu
Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Hữu Thỉnh - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác