Màu đen ba
Tiếng đập cánh bầy chim đổ xuống khu vườn Cơn mưa tối của âm thanh dịu dàng, bền bỉ Cầu thang gỗ đã ngủ, những răng sâu đã ngủ Dìu dịu trên đệm ấm, cơn ngứa thay lông Vọng về tù xa xăm, tiếng mê sang biển cả Bầy hải âu, những hạt muối đen, tan trên đ
Nội dung bài thơ: Màu đen ba
Tiếng đập cánh bầy chim đổ xuống khu vườn
Cơn mưa tối của âm thanh dịu dàng, bền bỉ
Cầu thang gỗ đã ngủ, những răng sâu đã ngủ
Dìu dịu trên đệm ấm, cơn ngứa thay lông
Vọng về tù xa xăm, tiếng mê sang biển cả
Bầy hải âu, những hạt muối đen, tan trên đầu lưỡi sóng
Biển cộng những con tàu vào biển, nhưng không cộng được thuỷ thủ
Vòng về từ xa xăn và dừng lại trước bờ rào.
Dừng lại và khóc, và hát, và nói, và im lặng
Trong tiếng nghiến mềm mại của ghế mây, những nức nở êm đềm
Những ngón tay bò trong đêm như rắn? như giun? như những kiếp người?
Có thể bại liệt vì cóng trên từng đốt nhỏ
Bò đi, không chịu gục và không chịu sưởi
Bò đi và tự nóng rực lên, quặn xiết vào nhau
Những ngón tay đen như những mẩu củi khô cháy dở
Những ngọn lửa tha phương lầm lụi tìm về
Và bên thềm, chúng, hai màu đen ngóng cố hương, cố hương thở nặng
Tỉnh giấc trong khuya bởi màu trắng cơn mê
Cố hương xoã tóc đen đi trong gió trắng
Cố hương vật lên như sóng
Cố hương vùi mình như muối triệu năm
Và bên thềm, chúng, hai màu đen ngóng phía vòm cây
Tiếng chuông gió mang than thở của xứ sở nó ra đi trên đầu chúng
Trong góc phòng, bầy cá vàng đang giấu mình vào vùng nước tối
Những bức thảm Thổ Nhĩ Kì gõ bong móng ngựa trên đường về xứ sở, cát bay
Những trà Tàu mở mắt lá nhìn bình pha trà xa lạ
Những bò tót Tây Ban Nha đổi mùa khóc rống
Mang cơn mê được chảy máu đầm đìa
Đã thiu ngủ bầy chim trong giá lạnh, lạnh không mở được mắt
Những mỏ đen ngậm cứng lưỡi đen
Những vòm cây đã trộn vào nhau
Rễ trộn vào thân và lá trộn vào quả
Một bóng đèn chợt sáng, sáng như một tiếng nổ
Tiếng nổ trộn vào bầy chim, bầy chim trộn vào im lặng
Và bây giờ những đôi mắt cố trộn vào giấc ngủ
lưỡi cố trộn vào rượu và máu cố trộn vào tim
Biên giới cố trộn vào đất đai và cờ cố trộn vào áo
Như đã chết từ lâu, hai mảng đen, tự mình mai táng vào mình
Đấy là con đường sống của chúng. Và bây giờ quanh chúng
Vọng lên trên mênh mông tiếng rên rỉ thống thiết của sự trộn lẫn
Và tiếng ú ớ của sự chối từ trộn lẫn. Và có thể...
Bài thơ Màu đen ba của tác giả Nhà thơ Nguyễn Quang Thiều, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.
Nhà thơ Nguyễn Quang Thiều
Nghệ danh: Nguyễn Quang Thiều
Tên thật: Nguyễn Quang Thiều
Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Nguyễn Quang Thiều - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác
Màu đen ba,Nhà thơ Nguyễn Quang Thiều,Thơ Nguyễn Quang Thiều,Nguyễn Quang Thiều
Về những đồ vật có trên bài viết