Nhìn (I)

Thơ   •   Thứ sáu, 12/11/2021, 15:58 PM

Một đêm anh đã ngồi bên em dưới vầng trăng               mà anh muốn lưỡi liềm Có phải bây giờ em đã biết Những ngẫu nhiên nuôi hờ ta sống       &nb

Nội dung bài thơ: Nhìn (I)

Một đêm anh đã ngồi bên em dưới vầng trăng

              mà anh muốn lưỡi liềm

Có phải bây giờ em đã biết

Những ngẫu nhiên nuôi hờ ta sống

              và những đương nhiên giết dần ta chết

Sẽ đến một thời em biết thêm

Những tình cờ có nanh vuốt đen

              và vòm sáng quanh đường viền hy vọng

Cái bay bổng trong đời cái bò lê trong mộng

Những xấu xa độc ác tấy phồng lên khi tai nghe kể

              và những cao cả nhân ái thấm sâu xuống

                                         khi chính mắt nhìn

Lời tục tĩu trên môi cô gái hai mươi

              như tiếng trẻ thơ chơi ú tim

Còng số tám mới tinh khoá tay tên trấn

              lột trong luồng nắng giữa đường chợt loé bừng tia chớp

                            chuỗi cười ở một đầu suối Trường Sơn lanh lảnh

Trong những chuyến xe ca chật ních

              móc ngoặc hối lộ ăn cắp buôn lậu chửi thề

                            chợt lung linh

                               một khuôn mặt yêu thương

                                          trong ánh vàng mùa thu sóng sánh

Sự sa đoạ bẩn thỉu của một cán bộ

              mấy chục năm tuổi Đảng

sự tráo trở nhăn nhở của một con phe

sự phè phỡn láo xược của một gã đầu cơ

sự nịnh bợ hèn hạ của một thanh niên khôi ngô

sự dối trá bịp bợm của một nhà thơ tài kỹ sảo

sự lừa đảo trắng trợn của một trí thức

                            gọng kính vàng

tất cả có cái gì giả nồng nặc giả tanh tưởi giả

              như một bộ phim con lợn quá dài

                            như một trò đùa dai vô duyên

Đôi má xanh gầy thiếu ăn sạm lại mơ màng của em

                           rất thật

Đôi mắt từng trải đau đớn thơ ngây to đen của em

                            rất thật

Cuộc đời này rất thật

Như em


Bài thơ Nhìn (I) của tác giả Nhà thơ Việt Phương - Trần Quang Huy, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.

Nhà thơ Việt Phương - Trần Quang Huy

Nghệ danh: Việt Phương

Tên thật: Việt Phương Trần Quang Huy

Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Việt Phương - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác

icon Việt Phương, Nhà thơ Việt Phương, Thơ Việt Phương, Tập thơ Cửa đã mở

Tổng hợp

Cùng tập thơ: Cửa đã mở (2008)

Nguyên (I)

Thơ   •   12.11.2021
Năm cũ qua nâng niu cái mới Cầm ngày mai trong tay Năm mới đến chắt chiu cái cũ Mang truyền thống dâng đầy Cái mới nào tính bằng tiền Tây và hàng Nhật Những của dởm gọi là dân chủ và hạnh phúc Huyễn hoặc như mùa xuân Cái cũ nào tính bằng sai lầm và

Thường (II)

Thơ   •   12.11.2021
Từ toàn cầu hoá thử lên vũ trụ hoá Nhặt vu vơ hú hoạ mấy thiên hà Mùa xuân một sự tình cờ của thái dương hệ Thế rồi oái oăm tình xuân thành giọt lệ                  

Niệm

Thơ   •   12.11.2021
Dẫu tránh mà không khỏi Chỉ thiết chứ không thân Dẫu kêu mà không gọi Chỉ quây chứ không quần Dẫu mòn mà không mỏi Chỉ bình chứ không quân Dẫu thông mà không thái Chỉ đỡ chứ không đần Dẫu đi mà cứ lại Dầu đông mà cứ xuân Dẫu không mà cứ tại Nhân nhâ

Nhân

Thơ   •   12.11.2021
Khi xa cách nhân lên bằng tuyệt vọng Tận chân trời không một bóng hàng mây Ai che được sự vô cùng trống rỗng Ôi ngày mai ta sẽ sống sao đây Ta bỗng sợ cả vòm cây tiếng nhạc Cả vầng trăng và khúc hát ngày xưa Đường kỷ niệm lá vàng bay xào xạc Heo may

Tỏ

Thơ   •   12.11.2021
Có những người bảy mươi năm cách mạng tự thấy lão bất thành Có những kẻ hèn kém bất lương được bốc lên lừng danh Có những gã ngông nghênh hoang tưởng mình là thiên tài bị quên lãng Cái đời mê sảng Như tiếng rao giầy giò hai giờ sáng Hà Nội xưa Bây g

Trắng

Thơ   •   12.11.2021
Anh tặng em Cuộc đời anh không sống Giấc mơ anh chỉ mơ Một tâm hồn để trống Những đêm trắng mong chờ Anh tặng em Bài thơ anh không viết Nỗi đau anh đi tìm Màu mây anh chua biết Tha thiết của lặng im

Thật

Thơ   •   12.11.2021
Sa mạc đầm đìa đại dương ráo hoảnh Ma quỷ nhồm nhoàm phun thánh lên trời Tia nắng cung quăng tầng mây ăn mảnh Gió tròn vành vạnh đánh đu chơi Em vắt tim tôi manh quần lót bẩn Thiên hà xa luẩn quẩn một phản đời Trước bích bang chút chân không bất cẩ

Phiêu

Thơ   •   12.11.2021
Mây tụ vào núi Tản Gió tươi mạn Quảng Ninh Thơ tình ga Mường Mán Ai lâm nạn Thái Bình Cũng có núi ở Tây Ninh đấy chứ Có lẽ đúng chân kinh là không chữ Cứ mông lung mở mịt thử xem nào Có cái gì thấp ở trên cao Con chào mào bay vụt Đêm xuân về hun hú

Thức

Thơ   •   12.11.2021
Sau ba mươi năm chiến tranh bạc trắng đầu Người lính già cược đời mình thí nghiệm một cách làm ăm mới Có thể mất thẻ đảng viên có thể vào tù Nỗi cơ cực trút lên vợ và con Anh nghĩ mình có quyền phơi gia đình trước cơn mạo hiểm này không Hy sinh nhiề

Màu

Thơ   •   12.11.2021
Ba mươi năm trước em từng viết cho con chúng ta Từ cái thời em chưa là mẹ Con chẳng bao giờ ra đời mà được nâng niu thế Cái cuộc đời không dễ thành đôi Cái cuộc đời không dễ chia hai Bây giờ em đã rất xa ở một chân trời khác Mà thế đấy có chút gì lạ

Nắng

Thơ   •   12.11.2021
Trước thềm con chim nhỏ phân vân Vào với người ngại ngần chầm chậm Đói quá chăng liều mạng kiếm ăn Từng bước nhẹ băn khoăn cẩn thận Con chim nhỏ rụt rè làm thân Người đàn bà ân cần đón nhận Con chim ăn một chút lòng nhân Hình như muối vẫn còn vị mặ

Hỏi

Thơ   •   12.11.2021
Mỗi ngày tôi phải có một lúc đi ra phố           để nhìn người con gái Thiếu màu xanh trời còn chịu được mươi hôm Thiếu khuôn mặt và dáng hình người con gái        

Sao

Thơ   •   12.11.2021
Anh cần một người con gái để sống Một người con gái để mơ Một người con gái để giận hờn Một người con gái để cưng chiều nhường nhịn Một người con gái để anh là tất cả anh Anh cần một người con gái để nhận biết về quan họ gió rừng Để quen nét uốn lượ

Chỉ

Thơ   •   12.11.2021
Trong niềm tự hào Việt Nam hiện còn bao nhiêu người                           có ba mươi năm kháng chiến Cứ bàng hoàng

Nhận

Thơ   •   12.11.2021
Một thoáng giận hờn cay đắng thế Ta yêu bé bỏng biết nhường bao Ngày xưa ít được làm nũng mẹ Nay mở tình thương để gục và

Thử

Thơ   •   12.11.2021
Say người tình Mình người vợ Nợ người nghèo Theo người tốt Cốt người thân Cần người bạn Ngán người lười Cười người nịnh Chỉnh người kiêu Chiều người thiệt Biết người lừa Ngừa người phản Tính cho đến núi mòn biển cạn Vẫn còn nguyên bài toán hay sao Kì

Bay

Thơ   •   12.11.2021
Người bay vào mây Mây bay về đời Đời bay xuống trời Trời bay lên đất Đất bay thành hơ

Cầu

Thơ   •   12.11.2021
Tình cờ một kiếp cõi người Một đời bầm dập một trời rối ren Chút lòng thoát khỏi bon chen Nam mô chưa đến A men không vừa Bao nhiêu thiếu cũng là thừa Sao cho rớt ngược dòng mưa tẩy trầ

Thơm

Thơ   •   12.11.2021
Anh thơm lên môi em Lịm cả trời sao cho kín đêm Anh thơm lên môi em Tri âm hàng liễu rủ buông rèm Em thơm lên môi anh Hương dậy thì ngây ngất đồng trinh Em thơm lên môi anh Rạo rực êm êm nhựa lên cành Thơm        &

Dành

Thơ   •   12.11.2021
Người con trai thường tặng quà người yêu Anh chẳng bao giờ có gì tặng em Nhận lấy từ em một đời nhường nhịn Hột lạc rang lát mứt gừng Những ước mơ thầm của người con gái Anh chỉ dành được cho em sự giữ gìn Màu hoa phượng đỏ Anh chỉ dành được cho em s

Kịp

Thơ   •   12.11.2021
Nhìn đời càng thấy đời thật đẹp Một chớp mắt mà nay tám mươi Có vẻ hàng ngày ngồi xó bếp Nhìn người đã kịp biết ai người Cuối thu gom nắng lung linh lá Tóc thề em thả xoã vai trinh Mạng vào một chat hơi là lạ Trời nghiêng đất ngả giữa tay mình

Thành

Thơ   •   12.11.2021
Anh cần em như cháu bé suy dinh dưỡng cần cốc sữa Anh thèm em như người tù cấm cố dưới hầm sâu                       thèm một màu xanh lá A

Một

Thơ   •   12.11.2021
Một nhìn nhau hững hờ đắm say Chẳng biết sau này là gì cả Gì cũng chưa mà gì cũng đã Thế mà vô tận hoá phút giây Một nhìn nhau đắm say hững hờ Vừa đủ giăng tơ lên trời biếc Có biết không hay là không biết Trọn đời mất biệt nhẹ nhàng sao Một cầm tay v

Gọi (I)

Thơ   •   12.11.2021
Chẳng bao giờ anh gọi em là em Em yêu anh thì anh cũng không dám nhận lời Có thể anh vẫn còn khao khát khổ đau Nhưng anh đã gây đủ cái phần gây đau khổ trên đời Không phải anh đâu Em hãy đi vào hạnh phúc Với một người bạn tra

Khi

Thơ   •   12.11.2021
Sáng sớm bóc tờ lịch Mất tích một ngày đời Trong lòng nghe tí tách Giọt buồn hay giọt vui Có ai đây vừa đến Có người nào vừa đi Món nợ chừng đến hẹn Xin khất thêm một kỳ Thôi thì ta cứ nín Dẫu mùa xuân đương thì Lúa ngoài đồng sắp chín Cũng như là th

Không (II)

Thơ   •   12.11.2021
Anh nhớ em như rừng thông nhớ gió Thoảng gió về rừng đã mở lòng thông Hãy quên anh như người quên ngọn cỏ Dẫm lên rồi mà tưởng cứ như không

Đủ

Thơ   •   12.11.2021
Nắng hừng giữa mưa lạnh gió mùa Vô tư giữa được thua ham hố Một tiếng chim sâu nhỏ Nào nổ ra nổ vào vũ trụ tuần hoàn Nào sóng thần dâng tràn toàn cầu hoá Nào phép lạ công nghệ thông tin Nào vươn lên kinh tế tri thức Nào háo hức dân chủ tham gia Nà

Hát (II)

Thơ   •   12.11.2021
Em là người dày vò anh và bị anh dày vò nhất Người cuối cùng gặp trên đường Vũ trụ một mình cô độc Những hình trời mây mời mọc Lang thang Vực thẳm óng vàng Rơi bao giờ đến đáy Miếng cháy Thơm mùi cơm hàng ngày Bàn tay Thô ráp xoa đầu bóp trán Giọt sá

Gửi (I)

Thơ   •   12.11.2021
Anh muốn nhìn em thật lâu Để đọc một câu trong mắt Dù cho mặt trời vụt tắt Dù cho trái đất hoang tàn Dù cho con người hung tàn Dù cho cuộc đời phản trắc Em ơi giữ lành đôi mắt Giữ nguyên trong vắt tâm linh Giữ lấy một câu đinh ninh Câu giữ một mình k

Chát

Thơ   •   12.11.2021
Mùa xuân cứ như người không tự biết Thổi mình lên siêu việt đến dại khờ Trái đất này mấy nghìn năm vương vít Những cũ mèm sơn phết để mộng mơ Cuộc đời ta đã học đến chữ ngờ Còn chưa thấm chất bùn nhơ Tô Lịch Còn ngơ ngác khi căn lều cuối ngách Phát r

Mặn

Thơ   •   12.11.2021
Vừa trẻ măng nay đầu đã bạc Bao năm trôi dạt đổ đi rồi Có lúc giật mình nhìn ngơ ngác Con trai mình đó đã năm mươi Sao còn háo hức say mê thế Lượn sóng Hồ Tây đẫm ráng chiều Phố cũ đìu hiu mưa nhè nhẹ Một dáng hình ai ghé lòng theo Tia nắng trong v

Gửi (II)

Thơ   •   12.11.2021
Các em trong trắng hồn nhiên quá Càng đau lầm lỗi lớp cha anh Để thêm những mảng đời sa đoạ Quanh em buông thả đến rùng mình Thuở lớp cha anh mười tám tuổi Cứ ngỡ gần thôi chạm tương lai Con đường dẫu trải bao rong ruổi Chỉ khoảng trăm năm đủ độ dà

Thơ   •   12.11.2021
Ước chi em đừng cho anh ánh nhìn                như trận gió cuồng xô mây điên dại                

Khác

Thơ   •   12.11.2021
Suốt đời làm con vật chính trị Đó từ xưa là định nghĩa con người Mà loài người có độc quyền đâu nhỉ Loài khỉ kia chính trị chẳng nhường ai Suốt đời miệt mài theo quyền lực Dẫu quyền lực với mình như con ruồi Tưởng thế là trả ơn người chân đất Đem lươ

Đây

Thơ   •   12.11.2021
Cao cả thế thấp hèn đến thế Có lẽ nào tất cả chỉ là không Khác nhau thế giống nhau đến thế Chùm ô môi e lệ phớt hồng Ngu dốt thế tinh tường đến thế Từ bao đời cú vẫn mượn lông công Phi thường thế bình thường đến thế Đêm Tây Nguyên quần thể một tiế

Bạch

Thơ   •   12.11.2021
Trông lên chẳng thấy có ai Trông xuống dù chỉ một người cũng không Trông ngang điệp điệp trùng trùng Đất trời bề bộn một vùng nhân gian Hiền lành xen với gian tham Giàu sang cứu nổi cơ hàn được chăng Người thảm bại kẻ vinh thăng Bao nhiêu cơ nghiệp c

Nhìn (II)

Thơ   •   12.11.2021
Em thường cúi xuống           dấu đôi mắt khi nói chuyện với anh Lâu lâu em nhìn lên                    

Gọi

Thơ   •   12.11.2021
Gặp được người con gái có nụ cười                 như em thì yêu Anh không cần biết em chưa yêu             

Hoá

Thơ   •   12.11.2021
Tình hoá đá Đá hoá bùn Bùn nhơ làm thanh khiết hoa sen Sen phiêu du tình đến trễ Hương giang ôm cồn cơm hến Huế Trăng thì thầm sông Nhuệ nằm im Tôm càng xanh Cà Mau quẫy Giẫy chìm

Giải

Thơ   •   12.11.2021
Đời như cơ chế thị trường Ngổn ngang pha trộn chán chường mê say Đời như hai cánh mi dầy Rợp che năm tháng đơm đầy khổ đau Đời như toa chợ con tàu Dân nghèo chen chúc gục đầu nương thân Đời như hờ hững bước chân Dẫm lên hoa cỏ không cần đắn đo Đời nh

Nguyên (II)

Thơ   •   12.11.2021
Cũng chẳng biết anh chân thành hay khôn ngoan Anh hào hứng tụng ca đời rất tươi rất đẹp Có thể lịch sử thuộc về anh hoàn toàn Ba thế kỷ sau càng thấy anh vững vàng sáng suốt Có thế chăng tôi cũng không làm như anh được Cuộc đời trên trang viết của a

Nhìn (I)

Thơ   •   12.11.2021
Một đêm anh đã ngồi bên em dưới vầng trăng               mà anh muốn lưỡi liềm Có phải bây giờ em đã biết Những ngẫu nhiên nuôi hờ ta sống       &nb

Mình

Thơ   •   12.11.2021
Thơ tình anh làm rất hiếm có em Hầu như toàn là những cô gái khác Thơ tình anh làm thiếu không gian em Vơ vẩn gửi vào những trời đất khác Trời nào đất nào thì cũng vẫn em Em là cơ duyên của từng hạt cát Thơ tình anh làm như chẳng có em Em là thần thá

Đậu

Thơ   •   12.11.2021
Cho dẫu nếu hồn anh sắp cạn Xin nâng niu chắt giọt cuối cùng Nghiêng hẳn đời anh đi mà gạn Một giọt người rất sáng rất trong Đậu xuống vai em                 làm giọt sư

Tâm

Thơ   •   12.11.2021
Anh mang em như sông Hồng mang những cơn nước lũ Rừng cao su Trảng Bom nung mủ Gió chướng rì rào mang biển có mênh mông Cây bá đỏ Vĩnh Long mang sẵn đạn trong lòng Màu hạnh phúc là một màu Bãi Cháy Tung trái ban cao Em ngước lên Biển bỗng im lìm khô

Nâng

Thơ   •   12.11.2021
Sáng đi quanh Hồ Gươm xem mua bán Đêm khuya về thơ chữ Hán Nguyễn Du Hà Nội phố nhoáng nhoàng và thanh thản Hương a còng lãng mạn đẫm chiều th

Sáng

Thơ   •   12.11.2021
Khi chia nhau mẩu sắn lùi bên ngọn lửa bập bùng chiến khu Việt Bắc Tưởng chừng mùi thơm chẳng bao giờ quên được                        

Nhớ (I)

Thơ   •   12.11.2021
Dòng mơ ai biết mơ hay thật Đau nhất là tim không biết quên Chưa có mà sao không chịu mất Dù chỉ mơ hồ một cái tên Ơi ánh sao chiều xa trong vắt Hạnh phúc là tìm không biết quên Chưa có bao giờ nên không mất Dù chỉ một màu xanh áo l

Đảo

Thơ   •   12.11.2021
Đảo điên cho thấy sự đời Thấy trời thấy đất thấy người đảo điên Thấy tình lắt léo như tình Trời chao xuống thấp đất lên đến trời Thấy khoa giao đãi nói cười Lúc buông lúc bắt khi mời khi mua Thấy bao mưu mẹo dối lừa Quay cuồng thừa thiếu thiếu thừa l

Đầu

Thơ   •   12.11.2021
Sáng đầu năm xe buýt đón đầu hè Ngọn gió lạnh đang về từ Đông Bắc Tan dần đi những nỗi niềm dẵn vặt Trời hơi se lòng cũng hơi se Con thuyền thoát bến mê mà lướt tới Hỗn độn sao chưa vẫy gọi hài hoà Mùa xuân bao nhiêu nghìn triệu tuổi Từ khi nào mặt đ

Gần (I)

Thơ   •   12.11.2021
Tiếng chim tơ đằng trước bước chân chập chững giọng cười trong trẻo trẻ con Tiếng lá vàng đằng sau bóng ma đuổi đêm mưa cánh đồng hoang vắng Mùa hạ quả mướp ngon lành đắng Tràn cảm thông trong im lặng vô cùng Thuyền thúng tí hon ao tù mênh mông Ngõ

Ngỏ (II)

Thơ   •   12.11.2021
Sự chưa biết của con người là vô cùng vô hạn Biển mênh mông người mới chỉ quẩn quanh                            &

Bụi

Thơ   •   12.11.2021
Buổi chiều lá thư hồn ta Gió từ Hà Nội Những dấu chân câu hỏi cát ngã ba Bao giờ em bao giờ căn nhà bao giờ tiếng hát Nếu máu người cũng xanh như máu bạch tuộc Thì cuộc đời ra sao Nụ đào xôn xao bừng nở Thời gian tơi bời nước lũ Ai mê man say ngủ giữ

Duy

Thơ   •   12.11.2021
Đã qua cái thời ngạc nhiên Đã qua cái thời dằn vặt Đã qua cái thời tức điên Đã qua cái thời đau uất Đã đến cái thời mở mắt Nhìn cho sáng màu tiếng khóc Nhìn cho tỏ sắc nụ cười Nhìn thấy cuộc đời đang lọc Nhìn ra trong vắt ngày mai Giữa Sài Gòn như ở

Nét

Thơ   •   12.11.2021
Làm lý luận như tìm gặp lời thề Ham mê vô độ Làm thơ như người nghèo đi chợ Nhiều thèm thuồng ít mua Ở đời như ở chùa Thanh bần chay tịnh Làm kinh tế như làm lính Đạn thường tránh ai biết liều Nhìn đời bằng đôi mắt tình yêu Ngây dạ

Thời

Thơ   •   12.11.2021
Mười năm Thơ mấy lần đổi mới Tình yêu mấy lần tắt nguội Đất nước thêm mười một triệu người Em bao nhiêu vòng lượn trong tôi Cháu nhỏ thành cô gái đẹp não nùng hàng ngày trôi qua cửa Tuổi hai mươi thơm ngây ngất gió Cái gì có cái gì thôi Một nét mày c

Ơn

Thơ   •   12.11.2021
Qua chặng đường dài đắng cay vất vả Vấp ngã bao lần từ lạ thành quen Qua bao mùa trăng êm đềm màu lụa Buồn vui một đời đọng cả vào em Đôi vai nhỏ gầy gánh nặng triền miên Em là nơi anh hiện lên đầy đủ Lúc thật lành hiền lúc trào thác dữ Em chịu đựng

Bỗng

Thơ   •   12.11.2021
Bỗng nhiên vũ trụ thuộc về ta khi gian phòng còn một mình hai đứa Như tình cờ như hẹn hò nheư bất ngờ như lời hứa Một phút một đời không biết nữa thời gian Anh đứng sát bên em yên lành tan vỡ Lạnh buốt như băng rực lửa nồng nàn Anh muốn quàng vai em

Toán

Thơ   •   12.11.2021
Có con chó già nằm yên khẽ nói Có nhiều mặt trời lên mà không nói Có hai quầy hàng ngộn thịt ba rọi Có một dòng sông vào cõi không tên Con đường ngã mười loại đi chín ngả Cuộc chơi năm xu ngã giá năm nghìn Cứ giật nóng đi chiều nay tính trả Con mắ

Thơ

Thơ   •   12.11.2021
Có lẽ nào thơ vô tận Có ai tìm đường bằng thơ Thơ soi sáng được lý luận Thì thơ mộng đến bao giờ Có lẽ nào thơ vạn năng Mọi chuyện lấy thơ làm bằng Thơ làm chết người như bỡn Thơ làm sống người được chăng Có một thời thơ ngây thơ Tưởng trời là trờ

Lạc

Thơ   •   12.11.2021
Cái làng quề khiêm nhường ven thành phố Có mặt hồ thuở bé đại dương Dạy một người tiếc manh bát vỡ Sống như mưa như gió trên đường Em nỗi nhớ kinh người từ tiền kiếp Nơi niềm vui tinh khiết đến vô tư Một tấm lòng nhân từ như truyền thuyết Những cơn đ

Đọng

Thơ   •   12.11.2021
Ta còn một phía trời xa Hạt sương đọng ở đài hoa loa kèn Ta còn hương dịu đầm sen Sông trăng heo hút con thuyền đơn côi Ta còn biển cả mặn mòi Mênh mang tím gió bồi hồi vàng rơm Ta còn bóng áo chập chờn Lời ru của lá hoàng hôn của trời Ta còn một chú

Xa

Thơ   •   12.11.2021
Sáng chủ nhật ra phố Chọn một cô gái đẹp và đi theo Nhìn tỏ mặt cái nghèo Voan hồng da xanh len đỏ Bao nhiêu đêm loang lổ Những vì sao ánh mắt những vì sao bãi đờm Qua mấy cuộc chiến tranh Bắt đầu biết nhìn ra cái đẹp Con đường tiếng hát Người bụi bụ

Về

Thơ   •   12.11.2021
Em cho anh giàu thêm một chân trời đau khổ mới Cái nhìn địa ngục từ đáy sâu gian dối con người Nghịch lý nổ tung xung đột lạ lùng của tâm hồn khắc khoải Đôi bàn tay đen gầy lam lũ non tươi Cả đời anh đón chờ để tụ về khoảng khắc Ánh chớp bừng niềm v

Ngắm

Thơ   •   12.11.2021
Ngẩn ngơ đi giữa ngổn ngang quán xá Có đúng năm xưa đây là ngày mai Đến bao giờ thì đây là quá khứ Hay thời gian là ảo giác con người Mùi ngầy ngậy bao quanh nồi bún ốc Xe máy lao ồng ộc khắp mặt đường Một cháu bé bơ vơ đang ngồi khóc Con bò già nặng

Bến

Thơ   •   12.11.2021
Đi trong Hà Nội như đi với người yêu Bất ngờ về chính mình sao có nhiều đến thế Những góc tâm hồn mới mẻ Những mái nghèo lặng lẽ gánh lo toan Cái màu xanh trời thu rất ngoan Cứ đậm nhạt theo vui buồn thành phố Người con gái vạt quần thêu rồng múa Đườ

Hương

Thơ   •   12.11.2021
Anh rất sợ trời xanh buồn đi mất Bóng đêm về lẩn khuất giữa lòng nhau Thật yêu thương nên đừng yêu thương thật Cho dạ hương ngây ngất mãi đêm đầ

Thơ   •   12.11.2021
Có một chiếc lá còn tươi vừa rơi trước mặt Có vũ trụ im bặt dưới hàng mi ta Có một bí ẩn ngây thơ vọng từ đôi mắt Có lưa thưa mưa rắc ngọc vào hoa Có một ảo ảnh dối lừa trời cao hơn đất Có chiều thu muộn bâng quơ dâng một chút đậm đà Có một mùa xuâ

Động

Thơ   •   12.11.2021
Lửa chảy nước cháy Một vùng cỏ áy Xa như bàn tay Lên đỉnh gặp đáy Một chum nước đầy

Có (I)

Thơ   •   12.11.2021
Cỏ sắp vào đông xanh nốt thu Vườn hoa thoang thoảng chút hương bù Mặt hồ gợn sóng se se lạnh Người bước trên đường như mộng du Phê cái xấu xa đã chán rồi Cuộc đời đâu giống đĩa thịt ôi Thôi đừng cố đếm bao nhiêu rác Hãy gắng nhìn cho tỏ chất người Th

Cát

Thơ   •   12.11.2021
Ta lại về đây với mênh mông Những sắc trời xanh đến xé lòng Thuyền vẫn chao buồm như thế nhỉ Đêm nghe thủ thỉ những hàng thông Bên biển lòng ta trong sạch lắm Anh nhớ về em những ngày xưa Trăng vẫn đang đùa trên lượn sóng Gió vẫn xôn xao vọng tiếng

Mai

Thơ   •   12.11.2021
Còn một mùa xuân chưa vội đến Đợi thêm chín bến ở mười sông Còn một con người chưa kịp hẹn Lỡ bao nhiêu chuyện ở trong lòng

Lại (II)

Thơ   •   12.11.2021
Lại một mùa xuân sắp đến gần Có gì diễu cợt thế mùa xuân Trời cao tươi nõn trong sạch quá Mà đục ngầu sao cái nhân quần Lại một mùa xuân đang đến đây Lộc xuân nhu nhú nhánh xuân gầy Bao nhiêu khao khát dồn lên nụ Cơn mơ thơ ngây bay thành mây Lại mộ

Thường (I)

Thơ   •   12.11.2021
Làm một người bình thường là khát vọng Như buổi sáng bình thường mẹ sinh con ra đời Trái tim bình thường đạp bằng hy vọng Khi quá đau cuộc sống lại mỉm cười Như những người oan khuất chất hai vai Làm nên biển mà đợi hoài đợt sóng Không to tát ồn ào k

Không (I)

Thơ   •   12.11.2021
Có một hôm mà ngày giống như đêm Anh cố thử nghĩ như chưa từng có em Sẽ không có những buổi đợi chờ                hơn cả thời gian        

Nhắn

Thơ   •   12.11.2021
Bạn thân mến Chúng ta ăn cơm bữa bằng vất vả gian nguy Xoá sự bẩn thỉu để sống và chiến thắng Đừng đeo vào tim những cục chì rất nặng Bệnh ươn hèn loạng choạng niềm tin Tệ ấu trĩ kêu rên ầm ỹ Lối cổ xưa tức khí húc bừa Tật huyênh hoang nói như thánh

Quê

Thơ   •   12.11.2021
Tiếng gà trưa xa xôi khắc khoải đưa ta về típ tắp tuổi thơ Một chiều bảy mươi năm trước nằm trên chõng tre Cầm thìa múc trời tưởng lấy được kem từ những tầng mây trắng xốp Lớn lên thành quen hồi hộp đứng chờ Hà Nội ngày xưa Hà Nội bây giờ Nóng lạnh s

Mời

Thơ   •   12.11.2021
Cuộc đời không a mà còng Không vơ mà vẩn không vòng mà vo Con người cứ hững đừng hờ Cứ thương đừng hại cứ mơ đừng màng Gì ơi         Có muốn mời sang

Ngộ

Thơ   •   12.11.2021
Chuyện buồn đổ cả xuống sông Chuyện vui giữ lấy trong lòng mà vui Quên cay đắng nhớ ngọt bùi Bỏ qua hận mới chôn vùi thù xưa Nợ dân trả mấy cho vừa Bao nhiêu tận tuỵ cũng chưa đủ đầy Một đời còn mấy năm đây Xin đem tâm huyết đêm ngày đền ơ

Tạ

Thơ   •   12.11.2021
Vừa oan ức vừa công bằng Ta là người nhỏ bé tầm thường khát khao tuyệt đối            dày vò trong mặc cảm tội lỗi              

Nội

Thơ   •   12.11.2021
Ta là ông là cha là con là cháu của người Đứa con người hai tháng Ta là bạn của ngươi Đôi môi người cười bất giác trong giấc ngủ trẻ thơ      chưa hề biết mà đã từng hiểu biết      không tự vệ mà h

Xanh

Thơ   •   12.11.2021
Chiếc lá me xanh giấc mơ trẻ con Trời Hà Nội xanh tiếng thở con gái Mắt mèo đêm xanh lòng người mong mỏi Quả cam sành xanh câu hỏi ngày buồn Thư trên giấy xanh lời toàn lừa dối Nước biển chiều xanh trái ớt tươi non Ánh mắt em xanh mùi thơm hoa bưởi Đ

Im

Thơ   •   12.11.2021
Em đừng sợ cách xa thành đau khổ Anh chỉ cần cảm thấy em trên đời Ơi tia sáng rọi về từ tinh tú Em là em hay một ánh xa xôi Anh chỉ cần có em trong vũ trụ Khát khao nhiều nhưng xin bấy nhiêu thôi Mỗi ngày đêm là một niềm vinh dự Khi cùng em anh được

Xuống

Thơ   •   12.11.2021
Từ tầng ba nhìn phố phường đã khác Những con người nhang nhác những con người Mờ nhoè đi những nét đời sát phạt Hình như là không khí bớt mùi hôi Tầng mười tám phố phường trông ngồ ngộ Những cỡ người thu nhỏ đỡ vênh vang Bao gái trai dọc ngang trên đ

Gọi (II)

Thơ   •   12.11.2021
Ơi những trưa hè thương nhớ ơi Tu hú hay lòng ta bồi hồi Bát ngát tầng xanh trời thăm thẳm Ta đợi chờ ai ngạt chết thôi Ơi những trời sao thương nhớ ơi Như bức tình thư gửi cho người Đêm nay ai đọc lòng ta đó Mà những dòng sao lấp lánh v

Học

Thơ   •   12.11.2021
Có nhà triết học phương Tây càng hiểu con người                                  &nb

Đời

Thơ   •   12.11.2021
Gian hùng thế cuộc đời ơi Ngón đàn thật độc nụ cười như hoa Vị tha lắm cuộc đời ta Người là tình nghĩa thiết tha dâng người Oan khiên thế cuộc đời ơi Thổi lên kẻ xấu dập vùi người ngay Thanh tao lắm cuộc đời này Mái nghèo thơm thảo tháng ngày kiên tr

Giêng

Thơ   •   12.11.2021
Có phải niềm vui có chút gì quá thể Đường phố say người đến thế Ta uống cuộc đời vào hồn ta Bao nhiêu năm chiến khu trong mỗi căn nhà Những hy sinh đã qua tụ về cái duyên dáng của người con gái ấy Đi trên đường thành tia nắng vẫy Trẻ mới phơi phới lộ

Dâng

Thơ   •   12.11.2021
Cuối một đời không thiếu gì tan vỡ Anh nhìn em rạng rỡ vẻ nguyên lành Chông chênh quá rợn người từ cửa mở Vịn vào trời ràn rụa một màu xanh

Gió

Thơ   •   12.11.2021
Ta yêu nhau tình yêu không kỷ niệm Không nắng không mưa không giận hờn Không một buổi hoàng hôn màu tím Không cả rụt rè một cái hôn Chưa hôm nào ta cùng đi chơi Để một góc đường thành nỗi nhớ Em chưa từng tặng anh một nhành hoa nhỏ Có một câu không a

Người

Thơ   •   12.11.2021
Kín đáo và mỡ màng Cao sang và e lệ Thơ trẻ và đàng hoàng Ngang tàng và giản dị Khắc kỷ và hồn nhiên Thôi miên và an ủi Gần gũi và xa vời Trọn đời và một thoáng Vòm sáng cõi đời sau Tinh cầu nào hẹn gặp

Bừng

Thơ   •   12.11.2021
Tờ mờ sáng màn sương còn mờ đục Rồi nắng thu lại đúc một trời mơ Và chân thành sẽ xua tan lừa lọc Giữa Thăng Long nghìn tuổi rất dại khờ Nhá nhem chiều hoàng hôn nhoà bảng lảng Rồi đêm thu lại thoảng một làn hương Nơi gầm cầu lập loè đom đóm sáng Giữ

Đến (I)

Thơ   •   12.11.2021
Cứ ngỡ từ nay là thênh thang Buổi chiều hoang đường say giải phóng Nỗi nhục như chờ sau vinh quang Cái đường con người kỳ quặc lắm Ai nghèo cơ cực ai giàu sang Quyền lực phũ phàng đen đổi trắng Người mẹ bảy lần đeo vành tang Cái kiếp con người đau đớ

Lại (I)

Thơ   •   12.11.2021
Mùa hạ ta lại bắt đầu gặt mùa Bây giờ sắp bất ngờ cơn mưa Ta đã biết rằng ta đã biết Vừa đủ là quá thừa Mùa thu ta lại bắt đầu tình yêu Bây giờ sau từng trải nhiều điều Ta đã biết rằng ta chưa biết Bao nhiêu là bao nhiêu Mùa đông ta lại bắt đầu niềm

Mở

Thơ   •   12.11.2021
Ta choáng ngợp trước cuộc đời vời vợi Cao vượt tầm trông đợi mấy mươi năm Tuy làm ra mà khi cầm thắng lợi Bỗng bàng hoàng tự hỏi đến rồi chăng Trong nín im nghe tim oà nước nở Mắt nhìn như từ dự trữ chiêm bao Pháo hiệu lên trên Sài Gòn bến cũ Đêm hè

Dòng

Thơ   •   12.11.2021
Nửa chừng xuân lại nửa chừng đông Con đường tưởng thẳng hoá ra vòng Mưa phùn bụi quá không thành giọt Có không không có có không không

Dừng

Thơ   •   12.11.2021
Ra thế mùa thu lại đến rồi Trời như một thoáng giận xa xôi Đang đi vô cớ dừng chân lại Mới biết rằng ta chỉ nhớ ngườ

Còn

Thơ   •   12.11.2021
Cát bụi bay đi mây nổi trôi qua Vinh quang thật vinh quang hờ hết kiệt Còn lại tình yêu còn lòng vị tha Còn xanh biếc một mùa thu luyến tiếc Còn một bến sông cánh bồng biền biệt Còn một hoàng hôn tha thiết nhìn th

Đắng

Thơ   •   12.11.2021
Khi anh đốt xe Mỹ trên đường phố Sài Gòn Bị địch bắt đánh chết đi sống lại Tôi bình yên làm trên quê hương những việc anh mơ làm sau chiến thắng Tham quan Liên Xô khảo sát Đức, Hung Tìm hiểu Nam Hàn nghiên cứu Mỹ, Nhật Anh từ Tổng Nha sang Chí Hoà ra

Tự

Thơ   •   12.11.2021
Tự làm thành cuốn hút Đi chẳng thiết quay về Đời người nhiều gãy khúc Cây đời vẫn xum xuê Dọc đường nhiều bước ngoặt Cứ trong màu nắng quê Dẫu tái tê lầm lạc Trời xanh như lời thề Dẫu ê chề vùi dập Chết vẫn còn say mê