Như cốm mùa thu
Thơ
•
Chủ nhật, 07/11/2021, 15:18 PM
Như cốm mùa thu nằm mát giữa tờ sen Màu xanh của nắng trời chừng dịu lại Những yêu thương của lòng tôi, tôi gói Trong lá thơ vừa hái ở đời lên.
Nội dung bài thơ: Như cốm mùa thu
Như cốm mùa thu nằm mát giữa tờ sen
Màu xanh của nắng trời chừng dịu lại
Những yêu thương của lòng tôi, tôi gói
Trong lá thơ vừa hái ở đời lên.
Bài thơ Như cốm mùa thu của tác giả Nhà thơ Chế Lan Viên - Phan Ngọc Hoan, Mai Lĩnh, Thạch Hãn, Thạch Mai, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.
Nhà thơ Chế Lan Viên - Phan Ngọc Hoan, Mai Lĩnh, Thạch Hãn, Thạch Mai
Nghệ danh: Chế Lan Viên
Tên thật: Phan Ngọc Hoan, Mai Lĩnh, Thạch Hãn, Thạch Mai
Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Chế Lan Viên - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác
Chế Lan Viên, Thơ Chế Lan Viên, Nhà thơ Chế Lan Viên, Tập thơ Di cảo thơ
Cùng tập thơ: Di cảo thơ
Thơ
•
07.11.2021
Chào căn phòng sứ quán, mai ta đi Nơi ta nhớ em sớm chiều mỗi bữa Cái phòng con, em chửa đến bao giờ Nhưng ta ngỡ em cùng ta đã ở Và khi ta đi, thì em ở lại nơi này Trên vách trắng, trên cửa hồng đều có hơi em thở Chỗ khoá anh cầm, in dấu một bàn tay
Thơ
•
07.11.2021
A Những sao Chổi tuần hoàn có chu kỳ dài hơn tình ái Nếu còn gặp nhau thì ba mươi triệu năm sau anh mới gặp em mà! Chúng ta sẽ chào nhau bằng hạnh phúc quét qua trời một buổi Rồi em đi về phía hư không, anh về phía Trường Xà! B Này, có phải vì nó yê
Thơ
•
07.11.2021
Con học trường sơ tán Thầy giáo thương binh nghèo Bàn hẹp và ghế gẫy Nhà trường còn đơn neo. Ngày nắng giặc bay nhiều Mũ rơm rồi túi thuốc Ngày mưa không học được Mái trường tranh dột nhiều. Thế nhưng con học đều Mỗi năm lên một lớp Học gì, con cũng
Thơ
•
06.11.2021
Có lẽ ta từng ly biệt nhau Tự thời xưa xửa Trái tim đau Vẫn chưa lành hẳn. Nay em hát Bèo giạt mây trôi,
Thơ
•
06.11.2021
Người nông dân ấy đã bốc mộ cho hàng ba trăm thương binh Xác anh em và xác con mình Anh xếp trên giường nhà anh như họ còn nằm ngủ Vợ, dâu anh thì sợ Nhưng anh vẫn làm nhiệm vụ Việc ấy không để lại hào quang trên tay Ánh sáng gì trong mắt Hay huân ch
Thơ
•
07.11.2021
Hằng ngày anh đâu thấy nó Nhưng suốt đời, chẳng phút giây nào nó chẳng đợi chờ anh Không, không phải Nàng tình nhân khắc khoải nào đâu Mà là nó, con nhặng xanh thấy xác chết thì bâu Anh chỉ vừa tắt thở thôi, thì trên thi thể anh, nó đến Dù đó là ngườ
Thơ
•
06.11.2021
Thức dậy vì tiếng bom Bỗng gặp đêm trăng sáng Chói loà trên sông vắng Chói nửa màn em nằm. Cả đêm trăng sáng rỡ Chỉ màu trắng là có Còn chiến tranh là không.
Thơ
•
07.11.2021
Như cốm mùa thu nằm mát giữa tờ sen Màu xanh của nắng trời chừng dịu lại Những yêu thương của lòng tôi, tôi gói Trong lá thơ vừa hái ở đời lên.
Thơ
•
07.11.2021
Nửa thế kỷ rồi, tóc sắp bạc rồi Tôi còn nghe tiếng vang trong nhà Văn miếu Cậu bé lên tám là tôi hú một tiếng dài Và các vách tường từ dĩ vãng lạnh tanh Vang vang đáp lại Làm tôi ù té chạy Nghe hồn ma Văn miếu đuổi theo... Tôi vào đời lại cất tiếng v
Thơ
•
06.11.2021
Đột ngột cây chiều xanh mướt xanh Thôi rồi em hẳn nhớ mong anh? Phố dài bóng nắng cây hai dãy Thiếu giữa hàng cây dáng chúng mình.
Thơ
•
06.11.2021
Rồi tác phẩm rời anh như con thuyền rời bến Sống cuộc đời riêng, anh không dự kiến Nó trôi đến các thời gian xa, những năm tháng mơ hồ Với ngọn gió anh thổi vào buồm trang giấy lúc xa bờ. Cũng có thể gió bão đánh con thuyền anh chìm lỉm Hay nó đến nh
Thơ
•
06.11.2021
Có thể là trái đất mất anh hơn là anh mất nó Nó mất anh như mất một hạt bụi có nghĩa gì? Còn anh ngày mai khi đã là linh hồn, anh vẫn nhìn thấy nó Cha vẫn nhìn thấy con, thấy mẹ, thấy khu vườn Có điều ở thế giới ấy trong sáng, người ta không đau, khô
Thơ
•
07.11.2021
Hoa vàng yên tĩnh thanh bình Hay đâu đang chiến tranh với tự chính mình Từng phút. Chiều. Cuộc chiến tranh một ngày kết thúc Hoa tàn rơi xuống đất Cho một câu thơ đâu đó sinh thành.
Thơ
•
06.11.2021
Khi anh gần chạng vạng Thì có người bình minh Đừng lấy hoàng hôn anh ngăn cản Ban mai của họ sinh thành
Thơ
•
07.11.2021
Khi cha ông đến đầu tiên bên dòng sông nước xoáy Thì đã khổ đã yêu chưa đấy Mà để sóng lòng mình cuộn lại những hoa văn? Hay những dòng sông ban đầu đã chảy xiết thời gian Và nét bút đầu tiên tìm cưỡng lại? Những dấu vết tinh thần Của cha ông gặp sô
Thơ
•
06.11.2021
Hố bom thành giếng mát Sợi tóc dài quá lưng Chải dần từng sợi một Cho bõ ngày gian truâ
Thơ
•
07.11.2021
Anh đắn đo chi câu ngắn với câu dài Mưa bắc lòng hay nam lòng cũng thế Hoa sen tím, hoa sen hồng đều là em đấy cả Và buồn lau hay buồn sậy cũng buồn thô
Thơ
•
07.11.2021
Thấy vạn sông hồ, thấy vạn trời mây Rồi lui về chạm một cánh chim trên gác nhỏ Đấy là cái trọng điểm giữa đất trời mà anh chốt giữ Chớ làm sao anh bao quát vạn đề tà
Thơ
•
07.11.2021
Giữa lúc đang nồng, hoa vụt đi Chờ ta lơ đãng lại xuân về Cứ chơi đi trốn đi tìm thế Hết nửa đời ta Xuân kể chi.
Thơ
•
07.11.2021
Như mặt đẹp vút qua khung tàu điện Thoáng trời đêm yên tĩnh đổi ngôi sao Như người lính bắn phát cuối cùng vì Tổ quốc Ta vẫn yêu đời dù viết nửa chừng câu.
Thơ
•
06.11.2021
Giọng cao bao nhiêu năm, giờ anh hát giọng trầm, Tiếng hát lẫn với im lìm của đất Vườn lặng yên mà thơm mùi mít mật Còn hơn anh rồ giọng hát vang ngân.
Thơ
•
06.11.2021
Đất nước gì mà tuổi trong nôi đã phải nhảy lên mình ngựa thép đi đánh giặc Đang cưỡi trâu, chơi cờ lau cũng phải bỏ chơi mà đánh giặc Chiếc gối lông nga cũng có âm mưu của giặc trộn vào Yêu mà bị chém rơi đầu vì Mỵ Châu hóa giặc! Cho đến cùng phải hó
Thơ
•
07.11.2021
Tôi tiếp cận trang giấy ngày mười sáu tuổi Bây giờ sáu ba Cái trang mơ ước một đời chưa với tới Dần xa Tôi như người xâu sợi chỉ vào cây kim ngay trước mặt Chỉ sắp lọt rồi. Kim bỗng lùi xa Tôi bước lên một bước. Kim lùi thêm một bước Ấy thế mà hết mộ
Thơ
•
06.11.2021
Hỡi em ban mai Trời trong tinh khiết Gió chưa có lời Mây chưa có vết Anh là đêm bão Chờ mong em về Cho cơn bão chết Cho lòng nguôi đi. Em là ban mai Hàng cây không lời Bầy chim thiêm thiếp Lòng người tinh khôi.
Thơ
•
06.11.2021
Tôi viết cho một người nào trong thế kỷ mai sau Nhặt thơ tôi lên từ trong bờ bụi Phủi hết bao tầng mọt mối Bỗng gặp tôi lòe chói ở đôi câu Ngươi kia phủi bụi thêm, đọc lại từ đầu Bỗng chốc thương người xưa, rưng giọt lệ Tôi đã hóa bọ dòi, giun dế...
Thơ
•
07.11.2021
Người xưa nhớ nhau “vầng trăng soi cửa sổ Trăng ai, ta ngỡ nét mày”... Anh nhớ em giữa chừng góc phố, Nắng chiều soi bát phở Lúc nghiêng bình rót vị dấm cay... Nhớ em miền sơ tán Em đi ô tô hàng Về đất Lô Giang Giữa mùa vải nhãn Anh ở lại chỉ có tiế
Thơ
•
06.11.2021
Thơ không thể cù lần Các chữ hóa thần Các chữ thành thiêng Mà thơ cần cà chớn Đấy là một cách đa nghi thơ Ưng bay trên đầu người, trong khí quyển Ta lôi thơ xuống bùn, chạm vào đất đen Nói chuyện thường ngày, vặt vãnh quàng xiên Lột trần áo bào và mũ
Thơ
•
06.11.2021
Có lúc đọc thẳng Kiều, có lúc đọc nghiêng nghiêng Đọc thẳng, nghĩ đến Kiều, đọc nghiêng nghĩ về ta vậy Sông Tiền Đường, ai chẳng đi bên? Tên dẫu khác, vẫn là dòng thời gian ấy.
Thơ
•
07.11.2021
Nhớ biển miền Trung tiếng sóng đùa Nhớ nhà cha mẹ, cảnh trường xưa... Nhớ chao ôi nhớ! Trời xanh thế! Gà lại dồn thêm tiếng gáy trưa!
Thơ
•
06.11.2021
Không đồng nhất mình với bom, cây cháy lại đâm chồi Mùa xuân trong bom, mùa xuân kỳ dị So với mùa xuân, cây có hình ác quỷ Nhưng so với cơn bom, cây lại như người.
Thơ
•
06.11.2021
Mẹ già chạy gạo nuôi anh từng ngày từng buổi Một tháng bao lần ngô ghế theo khoai Thế mà anh đi tìm nắm cỏ tiên để hái Mẹ cần ăn, anh cho nắm cỏ hái trên trời!
Thơ
•
06.11.2021
Cái không đáng khóc bây giờ, ta sẽ khóc mai sau Mai sau, mai sau khi chẳng còn ta nữa Một chút nắng xao ở đầu ngọn gió Là ta đấy mà, ai có biết đâu? Họ ngờ chỉ là mùa xuân trong vườn của họ Có biết đâu đấy là người xưa về trong gió còn đau Họ có khóc
Thơ
•
06.11.2021
Gió thổi lá sen hồ lật lại phía bên kia Phía ấy gọi anh về Về đâu chưa biết nữa? Chỉ biết hồn anh lật lại cùng với gió Ở trong hồn ai đó ném thia lia. Phía bên này lá sen là cuộc đời quá cũ Danh vọng, giấy tờ, bàn tủ... Hoan hô và chửi rủa... Thế mà
Thơ
•
06.11.2021
Nhìn con nai trên trống đồng, trong hang xưa tiền sử Bỗng thương nghìn con nai khác tầm thường xấu số Không thành hoa văn di chỉ để ai tìm Thế chúng chả là nai ư? Dấu vết bặt chìm! Nai, chúng vẫn là nai lắm chứ! Vấn đề là ta phải yêu những người lừng
Thơ
•
06.11.2021
Nguy nga dựng vòm mây trắng Trang nghiêm cái rét đầu mùa Đưa ta vào đền kỷ niệm Nghe từng ngọn gió thu qua
Thơ
•
07.11.2021
A Trang thơ còn đau hơn? Trang đã cháy đau hơn? Khách đến thăm chỉ biết nàng qua tiểu sử Thơ nghìn câu không nói hết một đời người đã vỡ Khách đến thăm mồ, không phải khách văn chương B Trang còn buồn hơn, hay trang mất đau hơn? Những khách sáng nay
Thơ
•
07.11.2021
Bốc lửa máy bay thù mà suýt nữa ta thua Quần với giặc suốt ngày, chưa hạt cơm nào vào bụng Kìa Bụt hiện lên rồi giữa đất trời cháy bỏng Dân bỏ đến tận chiến hào cho một bát canh chua.
Thơ
•
07.11.2021
Khách lấy hàng sắp đến rồi, thời gian khắc nghiệt đến rồi Vẽ vân lên bình sứ anh đi, giao cho nó Giao cho tên phá hoại ấy cái bình không thể vỡ Dẫu vỡ chăng thì mỗi mảnh sứ của anh cũng mang nhành hoa nét vẽ một thờ
Thơ
•
07.11.2021
Mẹ mất mười năm rồi Nay về không thấy mẹ Người quen mẹ đã mù Hỏi đường, không thể trỏ.
Thơ
•
06.11.2021
Làm thơ xưa như ông từ trịnh trọng vào đền Như chú rể lần đầu tiên sang nhà bố vợ Như thần tử quì trước ngôi mặt Chúa Như là người mọc cánh thành tiên... Làm thơ ngày nay như người diễn xiếc Như chú hề lùn yêu cô nàng mắt biếc Có cái gì quỉ quái ngây
Thơ
•
06.11.2021
Lịch sử đã chỉ còn là tiếng ù ù trong vỏ ốc, các chiến công lẫn cùng sóng bể Nỗi đau của cha ông không tan vào cốc rượu thì cũng hóa hư không, cũng hóa mây trời Ta đến sau, tựa vào thời đại biến trang thơ ta thành sấm sét Thành lá cờ đỏ chói sắc vàng
Thơ
•
07.11.2021
Trời vào thu, anh ê ẩm khớp xương Anh bải hoải thân mình với gió mùa bên cửa Một nghìn câu thơ thì chín trăm câu dang dở Và ai đón thơ anh ở cuối con đường?
Thơ
•
07.11.2021
Trời hiu hiu mà lòng cũng hiu hiu Thiếu một cánh chim cho ngày bớt vắng Anh nhớ em chẳng ít chẳng nhiều Vừa tầm với một ngày thu phai sắc nắng.
Thơ
•
07.11.2021
Đừng như người đàn bà góa trong căn nhà mối mọt, đêm nghe nó gặm Mà bất lực chả làm gì được với tiếng kêu trong gỗ như thời gian liên tục nghiền Có lẽ tốt hơn là chỗi dậy, chong đèn xay cối lúa Tiếng cối xay ù ù kia dẹp tan tiếng mọt găm chân giường
Thơ
•
07.11.2021
Với những ngày trống không nhờ nhờ trắng mây Cái nhạt nhẽo mù mờ vô vị Anh làm nên cơ khí Làm nên thỏi vàng nhấp nhánh trên tay Phải rồi, mỗi tháng, mỗi giờ, mỗi phút, mỗi giây Đều có những hạt vàng chảy qua kẽ bàn tay Lẫn với trống không mà anh chẳ
Thơ
•
06.11.2021
Mùa xuân không trôi tuột Nhờ một sắc mai cười Những tấm lòng đơn lẻ Hoa đến buộc thành đôi.
Thơ
•
06.11.2021
Rồi anh cách xa em như hai thiên hà thiên thể cách trùng Đo từ anh đến em dễ triệu năm ánh sáng Tìm hương em phải qua vạn khoảng trời vô hạn Đâu như một thuở một bóng đèn chung, một bóng hoa chung
Thơ
•
06.11.2021
Quá nhiều bất công Tội ác trùng trùng Chả hiệp sĩ nào buồn xách gươm lên ngựa Gươm muốn làm lành cùng cối xay Bảo là nó không xay người Mà chỉ là xay gió! Đuynxinê khuyên chàng thúc thủ Đừng ăn cơm nhà, đi làm các chuyện vô công! Xăngsô tìm nơi ngủ T
Thơ
•
07.11.2021
Điệu chèo như tà áo Mà thời gian thổi bay Cứ mỗi lần xoay Thì năm tháng mất Nhớ hậu phương mươi năm xa lắc Nhớ rau rút ao bèo đất Bắc Buổi tiễn đưa một bát canh cần Nhớ đầu tre vẫy ngọn lúc xa làng Người con gái tiễn ra bờ đê không dám khóc Tiếng í a
Thơ
•
07.11.2021
Năm hết đến nơi Lá bầm quá nửa Một đêm em rét dữ Thì lá bàng anh rơi. Lá bàng rơi đầy sân Sáng phòng ta mở cửa Cây trơ những đường gân Thời gian đi qua đó. Hết năm hết năm rồi Những năm làm ra đời Câu thơ đang viết dở Mà lá bàng cứ rơi.
Thơ
•
07.11.2021
Loạn xạ én chiều bay Bể im lìm bát ngát Gởi lòng về trong đất Quê mẹ dưới chân mây
Thơ
•
06.11.2021
Thôi không còn chờ mùa hoa phía trước Mà ngoái đầu nhẩm lại các mùa hoa phía sau Đấy là quy luật Nhận mà không đau Nhớ từ mùa hoa trong vườn mẹ Lúc ấy là mai hay đào? Lại nhớ mùa hoa xoan xứ Huế Màu ngọc hồng trong chiêm bao... Thôi cho ta khỏi đếm
Thơ
•
07.11.2021
Anh, nhà thơ chiêm tinh chưa tìm ra sao Chổi của riêng mình, Cái đuôi nó hoá bầu trời trước anh vạn năm, giờ bay đâu mất? Bốn bên vạn thiên hà mà sao vắng ngắt? Nhưng chẳng lẽ vì thế mà bỏ nghề, thôi chẳng chiêm tinh.