Trống giục

Thơ   •   Thứ bảy, 30/10/2021, 15:00 PM

Một tinh sương Trống rung loang sóng ao trường giục tôi đi Bài thuộc lòng "quê hương" tôi nhẩm vội, thầm thì Khi ấy Đời tôi là tia nắng mai Lòng tôi là trang giấy mới Hồn tôi là cơn gió thổi Đưa con diều sáo sang sông Tôi đi theo tiếng trố

Nội dung bài thơ: Trống giục

Một tinh sương

Trống rung loang sóng ao trường

giục tôi đi

Bài thuộc lòng "quê hương" tôi nhẩm vội, thầm thì

Khi ấy

Đời tôi là tia nắng mai

Lòng tôi là trang giấy mới

Hồn tôi là cơn gió thổi

Đưa con diều sáo sang sông

Tôi đi theo tiếng trống tùng, tùng, tùng...

Năm xưa đã nổi

Giữa sân đình rập rình ngày hội

Những năm đánh Tây trống gọi giữ làng

Tiếng trống gầm trong tiếng thét

Tây hết

Trống lên chòi cao, bóng đổ chéo sân trường

*

Một tinh sương

Trống hội tòng quân giục tôi lên trường

Đem về những tinh sương đẹp hơn nỗi nhớ

Vòng lá ngụy trang thì thầm, nhắc nhở

Nhẩm trả tôi nghe từng vần thơ "quê hương"

Ngực tôi rộn ràng trống vỗ

Trống chòi cao nhập vào đó từ bao giờ?

*

Dòng quân chảy thành dòng thơ

Sôi sục tựa hồi trống giục

Tôi càng nghe náo nức

Tiếng trống hôm qua vang xa, vang xa

Trống từ ngọn đa

Trống từ bờ mía

Đùng đùng sấm trời

Ầm ầm sóng bể

Tiếng trống chẹn tiếng tàu bay Mỹ!

*

Vai nặng, đường xa, đêm dài, không nghỉ

Giục bước hành quân nhịp trống dồn


Bài thơ Trống giục của tác giả Nhà thơ Nguyễn Duy - Nguyễn Duy Nhuệ, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.

Nhà thơ Nguyễn Duy - Nguyễn Duy Nhuệ

Nghệ danh: Nguyễn Duy

Tên thật: Nguyễn Duy Nhuệ

Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Nguyễn Duy - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác

icon Nguyễn Duy, Nhà thơ Nguyễn Duy, Thơ Nguyễn Duy, Tập thơ Cát trắng (1973)

Tổng hợp

Cùng tập thơ: Cát trắng (1973)

Bàn chân người lính

Thơ   •   30.10.2021
Các anh hành quân xuyên qua giấc ngủ Để lại trên đường dấu chân đẫm sương * Già trẻ hỏi nhau, lòng rưng rưng: - Các anh đi, nửa đêm? hay gà gáy? Chỉ thấy dấu chân như chào ở lại * Bàn chân chuyển lay đổ bốt sập đồn Đi êm hơn giấc ngủ những người thươ

Vẽ biển

Thơ   •   30.10.2021
Tranh biển Tặng em đang học vẽ Em tô sóng trắng, nắng hồng Bảy sắc cầu vồng, năm sắc mây vương Cát vàng, xanh thắm hàng dương Chớ quên màu đất - cánh buồm - em ơi Gió biển Biển thở hơi xanh mỗi đầu ngọn sóng Sáng thổi buồm đi, chiều thổi buồm về Ta ơ

Ngã ba - con mắt - tấm lòng

Thơ   •   30.10.2021
Tặng La Thị Tám - cô gái đếm bom trên ngã ba Đồng Lộc Ngã ba dưới chân em Đất phơi lòng đỏ, lòng đen Khói bụi trộn đêm vào ngày Lửa loé trộn ngày vào đêm Hòn đá lăn ngược lên núi... Vẫn từng đoàn, từng đoàn xe qua Và bóng em vươn cao, trông xa Điểm m

Em bé lạc mẹ

Thơ   •   30.10.2021
Em run run giương mắt thỏ nhìn tôi: - Cháu lạy ông, ông đừng ăn gan cháu! Em mếu máo làm cả tôi mếu máo - Chú đây mà, chú là Giải phóng quân Rồi bế em đi tìm khắp xa gần Tôi đưa em về với mẹ

Trống giục

Thơ   •   30.10.2021
Một tinh sương Trống rung loang sóng ao trường giục tôi đi Bài thuộc lòng "quê hương" tôi nhẩm vội, thầm thì Khi ấy Đời tôi là tia nắng mai Lòng tôi là trang giấy mới Hồn tôi là cơn gió thổi Đưa con diều sáo sang sông Tôi đi theo tiếng trố

Tiếng chim bạn bè

Thơ   •   30.10.2021
Chưa thấy bóng chim đâu Mà thân thương nhau quá Không ngỡ ngàng rừng lạ Nhờ tiếng chim nghe quen Dài rộng là tiếng chim Lấp đi nhiều khoảng cách Dù trong khoảng trời nào Tiếng chim đều trong sạch Cánh màu vèo qua mắt Là con chim bay qua Tiếng hát ró

Trang sách chưa in

Thơ   •   30.10.2021
Cô gái ấy mặc áo màu rêu Ngực áo xanh dòng thêu: Trà Lý Cô lấp hố bom trên cua chữ A Mắt đen cười vẫy đoàn xe tôi qua Má phủ màu đất núi Dải tóc chảy thành đôi nhành suối trong sương * Một trưa dừng chân trong lòng Trường Sơn Nghe giọng gió thơm thơm

Cô gái Hải Lăng

Thơ   •   30.10.2021
- Xin chớ trách em mặc vải Mỹ mỏng tang Những áo hở hang, những quần bó nịt Mười tám tuổi - mười tám năm kìm kẹp Em như con chim trong lồng dây thép gai Chúng nó mưu toan Mỹ hoá cả giống nòi Súng anh nổ phá rào chiến lược Trả lại cho dân xóm làng, vư

Ngủ trong rừng cao su

Thơ   •   30.10.2021
Mắc võng ngủ nhờ rừng cây cao su Quấn thêm cỏ vào dây cho cây không trớt vỏ Giấc ngủ đến nhoè rừng, vẫn nhớ Giữ nguyên lành dòng nhựa trắng cho cây

Tiếng hát mùa gặt

Thơ   •   30.10.2021
Lúa chín Đồng chiêm phả nắng lên không Cánh cò dẫn gió qua thung lúa vàng Gió nâng tiếng hát chói chang Long lanh lưỡi hái liếm ngang chân trời Gặt lúa Tay nhè nhẹ chút người ơi Trông đôi hạt rụng hạt rơi xót lòng Dễ rơi là hạt đầu bông Công một nén,

Nhớ

Thơ   •   30.10.2021
Nhớ em khi đang lên đèo Nghe em là gió vờn reo lá rừng Nhớ em khi đang sang sông Nghe em là sóng bập bùng đưa chân Nhớ em khi áp vách hầm Nghe em là tiếng thì thầm đất rung Nhớ là thế đấy em thương Em vui trăm vạn ngả đường trong anh

Tiếng hát đảo đèn

Thơ   •   30.10.2021
Đảo nhỏ, Long Châu Đêm thẳm sâu - đảo càng nhỏ bé Cô đơn có bủa vây, xâu xé? Sóng gặm đá xanh, buồn có gặm lòng người? Biết mấy lo âu, mong ngóng đảo đèn ơi Đất mẹ lo ra, tàu xa lo tới Cả những mảng cánh dơi trên ngọn triều chấp chới Cá trĩu khoang q

Tiếng chim sau trận bom B52

Thơ   •   30.10.2021
Vừa tim nghỉm tiếng bom rung Đã nghe nhỏng nhảnh chim rừng tán nhau Cành lim nhựa chảy, lá nhàu Tiếng chim dịt vết thương đau cho cành

Mảnh gương

Thơ   •   30.10.2021
Phá ấp - cô gái về làng cũ Kỷ niệm tuổi thơ - hố bom nuốt chửng rồi Dấu vết tình yêu - hố bom nuốt chửng rồi Năm ngoái người con trai trốn giặc càn vét lính Không biết bây giờ đang ở đâu? Cô gái vội vàng ra vườn cau Cái giếng... Cái giếng vườn cau đã

Ở trên chốt, nghe tin bão

Thơ   •   30.10.2021
Đêm giữ chốt, nghe đài báo bão Mái tăng này chẳng sợ gió giật tung Lo trong ấy... nhà thoi loi bờ biển Và ngoài kia... đồng lúa trổ đòng

Đất đỏ - nước xanh

Thơ   •   30.10.2021
Bom đào đất đỏ, đỏ au Chói chang trưa nắng một màu lửa nung Phễu bom sâu hoá giếng hồng Đất tuôn lặng lẽ một dòng nước xanh Quê mình đó phải không anh? Đau thương mấy vẫn ngọt lành bên trong

Cát trắng

Thơ   •   30.10.2021
Bên tê Cửa Tùng mênh mông cát trắng Bên ni Cửa Tùng cũng cát trắng mênh mông Sao cát trắng bên ni trắng toát lạnh lùng Trắng đất, trắng tay, trắng một vùng đai trắng Ấp chiến lược như nấm mồ câm lặng Cát tím bầm - lở loét vết giày đinh Mồ hôi chảy th

Con đường qua Bến Mới

Thơ   •   30.10.2021
B52 lột da đầu của núi Như lũ thực dân xưa lột đầu người da đỏ Anh-điêng Những cánh rừng Hướng Hóa đầy hoa và chim Đã hóa những cái đầu trọc lốc Những cái đầu vẫn ngẩng cao vững chắc Đội một con đường đỏ rực vắt ngang mây

Chiều khẩu đội

Thơ   •   30.10.2021
Có người nói oan cho chiều là buồn Tôi nghe chiều vui khi tôi vui, chiều nhớ khi tôi nhớ Ai say chiều vàng ngõ nhỏ Tôi say sắc chiều ươm chín đỏ cánh đồng Chiều bồn chồn chảy tím dòng sông Chiều dát bình minh theo đường viền đỉnh núi Ráng chiều nấ

Tiếng kèn hiệu trong trận đánh cao điểm X.

Thơ   •   30.10.2021
B52 vừa im Pháo 130 mi-li-mét vừa im Mặt trận bặt im như mặt hồ lặng gió Bỗng loé lên luồng âm thanh chói đỏ Tiếng kèn! Tiếng kèn! Tiếng kèn! (Từ mặt đất cháy đen Một bóng người nhỏ bé vọt lên Và tiếng kèn đồng xuất trận) Tiếng kèn ào ào bủa

Chuyện cúng giỗ trong ấp chiến lược

Thơ   •   30.10.2021
Nải chuối cúng ông bà bằng nhựa rỗng không Cái quả vàng rỗng không hòng dỗ nín cái dạ dày lép kẹp Ôi màu mè phồn vinh thoáng nhìn ngỡ đẹp Nhìn lâu thì ứa nước mắt ra

Giọt nước mắt và nụ cười

Thơ   •   30.10.2021
Chính uỷ của tôi xa quê hương hai mươi sáu năm trời Nay trở lại làng mình đuổi giặc Bộ đội hạ đồn. Nhân dân phá ấp Vợ chồng chính uỷ gặp nhau Cả hai đều đã bạc đầu Họ trao cho nhau Giọt nước mắt và nụ cười hai mươi sáu năm xa dành dụm lại Giọt nước m

Hương cau trong đất

Thơ   •   30.10.2021
Đêm rằm ngủ dưới gốc cau Gió mang hương xuống hầm sâu với người Ơ hay trong đất có trời Thơm man mác ánh trăng soi ngách hầm

Bà mẹ Triệu Phong

Thơ   •   30.10.2021
- Răng mà khóc, con ơi... Gánh cực quằn vai đã trút hết rồi Đất quê kiểng lẽ nào tang thương mãi Đau khổ quá chừng, lòng chai sạn lại Mười năm nay mẹ không khóc nữa rồi Nay con về, đừng khóc, con ơi... Nhưng Nước mắt Người lại rơi nóng vai tô

Cột số bên đường

Thơ   •   30.10.2021
Sài Gòn 1573 Biên Hoà 1348 Đà Nẵng... Huế... Hiền Lương... Đâu chỉ là cây cột số bên đường! Cột số đứng thu lu như trẻ nhỏ Cột số nhìn người như con mắt đỏ Cái nhìn của đất, bạn ơ

Ý nghĩ trong đêm trực của người đỡ đẻ

Thơ   •   30.10.2021
Đêm thùng thình như chiếc áo blu Choàng xuống giấc ngủ say thành phố Ngoài cửa sổ dập dìu hương hoa sữa Đất nước mình thêm trẻ trong đêm Em trực đêm nay - đêm thứ một nghìn Mà không có đêm nào lặp lại Bàn tay em bế bồng bao đổi mới Dù người mẹ nào cũ

Khúc dân ca

Thơ   •   30.10.2021
Khúc I Con cò bay lả bay la Theo câu quan họ bay ra chiến trường Nghe ai hát giữa núi non Mà hương đồng cứ rập rờn trong mây Khúc II Nghìn năm trên dải đất này Cũ sao được cánh cò bay la đà Cũ sao được sắc mây xa Cũ sao được khúc dân ca quê mình! Khú

Khẩu súng, cây đàn

Thơ   •   30.10.2021
- Lên đường! Chúng tôi khoác ba lô, quàng súng Mặt đất rì rầm chuyển động Rung lên một bản đàn trầm Đồng chí Nam đi đầu Vai mang chiếc đàn bầu Làm bằng ống bương và sợi cước câu Lắm núi, lắm bom là đường chiến dịch Vẫn rất đều theo nhịp chân - nhịp p

Bên hàng rào Ái Tử

Thơ   •   30.10.2021
I Bom đạn thi nhau vằm mặt đất Sâu trong lòng đất tôi làm thơ Có anh chiến sĩ yêu thơ quá Áp súng bên tôi thắc thỏm chờ II Đất úp tấm lưng thừa dày rộng Che cho thơ và cho chúng tôi Muốn cùng thơ hát ca ngợi đất Đào hết tâm tư vẫn thiếu lờ

Lớp học trong mây

Thơ   •   30.10.2021
Tặng tổ bảo vệ đường dây F.10 Đốm đỏ đỉnh đèo xanh Một mái tranh nho nhỏ Bốn mùa khoác áo mây Nghe sóng gào biển lá Đây ngôi nhà ai ở? Lưng dựa cột đường dây Hoa rừng nâng hoa sứ Dăng trùng trùng trong mây Tiếng ai cười rích rích Tiếng i tờ líu lô Lớ

Về thăm nhà Bác

Thơ   •   30.10.2021
Sáng mai tôi đi xa Chiều nay tôi về thăm nhà Bác Ngõ nhà Bác đỏ hàng bông bụt Không khác chi hàng bông bụt trước nhà tôi Vườn Bác xanh luống lạc luống khoai Giống mọi mảnh vườn trồng khoai trồng lạc Tám cây cau đằng sau nhà Bác Cũng gầy gò như mọi câ

Trận địa tím

Thơ   •   30.10.2021
Trên đồi sim Nòng súng nghếch nhìn Hiền như sắc tím Cây lá vẫy muôn bàn tay mịn Ấp che ta trong nắng sớm mưa chiều Một thoáng gió qua cũng gợi rất nhiều Bàn tay ngỡ ngàng ngắt bông hoa tím Hết giắt lên tai lại đưa xuống miệng Rõ buồn cười không biế

Nhận được thư ở Đông Hà

Thơ   •   30.10.2021
Hành quân ngày lại thâu đêm Thình lình nhận được thư em, chập chiều Cám ơn đồng chí quân bưu Gửi tình yêu vượt suối đèo theo anh

Hai lần chết của một người lính cộng hoà

Thơ   •   30.10.2021
Dòng máu anh đất hút khô rồi Anh teo quắt, đất vẫn khô không khốc Bà con thương tình chôn anh xuống đất Chưa được nửa ngày, bom Mỹ lại đào lê

Thằng giặc lái bị bắt ăn cơm bằng xác máy bay, uống nước bằng ống rốc-két...

Thơ   •   30.10.2021
Bay trên trời nó có biết đâu Đạn và bom nó vãi Đồ đạc chúng tôi không sót lại thứ gì Bát sành vỡ nát, bát sắt bay đi Cái ca, cái nồi, cái thìa Cũng thủng, cũng bay đi hết * Bay trên trời nó đâu có biết Mảnh đất này găm đầy đuya-ra Cái bát, cái nồi, c

Từ trái bom đến trái dừa

Thơ   •   30.10.2021
I Thằng Mỹ dắt bom tới Hàm Rồng Bom rơi xuống màu xanh sông Mã Bom Mỹ có hình thù một loài quả Khói bom đùn lên cũng na ná một loài cây Trời cứ xanh, cứ xanh trong mắt thằng giặc bay II Trời đang xanh, đang xanh bỗng tối sầm trong mắt Thằng Mỹ rơi về

Võng trăng

Thơ   •   30.10.2021
Cong cong võng bạt anh nằm Khuyên lên nền lá vành trăng lưỡi liềm Râm ran gió kể chuyện đêm Trăng non nghe nghé nhìn nghiêng xuống rừng Lập là sau lớp lá rung Thấy trăng mắc võng lưng chừng cành cây Tình cờ đó khéo giống đây Trăng kia cùng cánh võng

Bát nước ngô của mẹ Việt ở Cam Lộ

Thơ   •   30.10.2021
- Cửa nhà bom giội trắng tay Chỉ còn mấy bắp ngô này con ơi Con về giữa buổi nắng nôi Quà đồng chỉ có thế thôi, gọi là... Nghẹn ngào mẹ nói chẳng ra Nghẹn ngào chiến sĩ nhận quà ngô non *** Ít ngô mà lại nhiều con Mẹ cười móm mém: - hãy còn nước đây!

Hơi ấm ổ rơm

Thơ   •   30.10.2021
Tôi gõ cửa ngôi nhà tranh nhỏ bé ven đồng chiêm Bà mẹ đón tôi trong gió đêm - Nhà mẹ hẹp nhưng còn mê chỗ ngủ Mẹ chỉ phàn nàn chiếu chăn chả đủ Rồi mẹ ôm rơm lót ổ tôi nằm Rơm vàng bọc tôi như kén bọc tằm Tôi thao thức trong hương mật ong của ruộng T

Bài thơ tặng con

Thơ   •   30.10.2021
Một mái hộ sinh Trăm chùm bom rơi Con tôi chào đời trong lòng đất Vách hầm rưng rưng - nước mắt Nước mắt đất Nhỏ trên khuôn mặt như trái hồng ươm Nhỏ vào tiếng khóc mềm như chồi non Cha ghé thăm con: Chiếc hôn vội vã In lên sắc hồng đôi má Dấu đất ch

Bầu trời vuông

Thơ   •   30.10.2021
Thắng rồi - trận đánh thọc sâu Lại về với mái tăng - bầu trời vuông Sục sôi bom lửa chiến trường Tâm tư yên tĩnh vẫn vuông một vùng Khoái nào bằng phút ngả lưng Mở trang thư dưới bóng rừng đung đưa Trời tròn còn lúc rơi mưa Trời vuông vuông suốt bố

Sơ tán

Thơ   •   30.10.2021
Áo trắng em nhuộm màu phòng không Thị trấn cũng giũ đi lớp bụi đường trắng xóa Tạm rời xa con đường quốc lộ Thị trấn vào rừng phố mới xanh non Nhìn mỗi căn nhà sơ tán con con Ai dễ tưởng cuộc sống này hẹp lại? Phải, có hẹp đi những gì trống trải Nhữ

Bài hát người làm gạch

Thơ   •   30.10.2021
Tặng em Hạng - người làm gạch Đất im lặng dưới chân ta Mà nghe có tiếng phố nhà âm vang Xôn xao mái ngói, nhà tầng Lắng nghe có tiếng hát thầm... đất thôi Hòn đất là hòn đất rời Thành vuông gạch dẻo - tay người nhào nên Hòn đất là hòn đất mềm Qua ngh

Bức tranh của tôi

Thơ   •   30.10.2021
Tường nhà tôi thường treo nhiều tranh Đẹp nhất vẫn là bức tranh màu xanh Cửa sổ Khói trắng dăng dăng ngang tầm thành phố Dãy núi lam sương, cánh đồng biếc mạ... Và rung rinh vài nhánh cây, chùm quả Cùng với những gì gọi là cuộc đời Tất cả dẵm trên nề

Qua phà Bến Thuỷ

Thơ   •   30.10.2021
Sóng rẽ nước ra - con phà sang Khoan thai trong tiếng hát sông Lam Người xe ra trận như nước cuốn Cuồn cuộn mà không chút vội vàng

Hạt lúa cháy nảy mầm

Thơ   •   30.10.2021
Bom lân tinh đốt kho lúa giống Mỗi hạt vàng đang thai nghén mùa sau Đang ủ trong vỏ trấu:        những lò cao        đường phố thênh thang, nông trang bát ngát    

Khẩu súng trên tay ta

Thơ   •   30.10.2021
Báng gỗ rất dai, nòng thép rất già Gỗ này bớt ra: Từ chú thoi nào cũng vội Từ chiếc giường đôi ngày cưới Từ bóng cây che con đường xa... Thép này bớt ra: Từ chiếc com-pa đắn đo suy nghĩ Từ bánh xe quay ngày ngày chăm chỉ Từ mũi khoan sâu táo bạo tìm

Tre Việt Nam

Thơ   •   30.10.2021
Tre xanh, Xanh tự bao giờ? Chuyện ngày xưa... đã có bờ tre xanh. Thân gầy guộc, lá mong manh, Mà sao nên luỹ nên thành tre ơi? Ở đâu tre cũng xanh tươi, Cho dù đất sỏi đất vôi bạc màu. Có gì đâu, có gì đâu, Mỡ màu ít chắt dồn lâu hoá nhiều. Rễ siêng

Tôi nghe rất rõ

Thơ   •   30.10.2021
Bên phải anh: hai chiếc xe tăng Mỹ cháy thui Anh nằm xuống, không một lời trăn trối Tôi ngả mũ cúi chào người đồng đội Đắp cho anh nắm đất đỏ như lòng Anh không nói nhưng tôi nghe rất rõ: Doi đất dài là mũi tên đỏ Trỏ về mặt trận phía nam

Phỏng vấn

Thơ   •   30.10.2021
Kính tặng đồng chí Th. T. Nhà báo nước ngoài:         Ông thấy người Mỹ chưa?         Những người Mỹ mang bom trên trời ấy Chiến sĩ Việt Nam:     &