Chừng

Thơ   •   Thứ tư, 01/12/2021, 15:10 PM

Nghe nói ở đó cũng có một người Chừng sắp chuyển mùa bầu trời bối rối Con chim màu gì thì là chim ngói Chùm hoa hôi hổi rung rung làn môi Chí lớn chơi vơi ở chính giữa đời Nào thế nào thời đây nhân đó quả Chỉ một bước chân mà sao nghiệt ngã Lá bàng

Nội dung bài thơ: Chừng

Nghe nói ở đó cũng có một người

Chừng sắp chuyển mùa bầu trời bối rối

Con chim màu gì thì là chim ngói

Chùm hoa hôi hổi rung rung làn môi

Chí lớn chơi vơi ở chính giữa đời

Nào thế nào thời đây nhân đó quả

Chỉ một bước chân mà sao nghiệt ngã

Lá bàng lả tả sông Cầu thả trôi

Bao nhiêu ảo tưởng chòng chành ngược xuôi


Bài thơ Chừng của tác giả Nhà thơ Việt Phương - Trần Quang Huy, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.

Nhà thơ Việt Phương - Trần Quang Huy

Nghệ danh: Việt Phương

Tên thật: Việt Phương Trần Quang Huy

Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Việt Phương - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác

icon Việt Phương, Thơ Việt Phương, Nhà thơ Việt Phương

Tổng hợp

Cùng tác giả: Nhà thơ Việt Phương - Trần Quang Huy

Rộng

Thơ   •   01.12.2021
Quyến rũ thay cuộc đời này Vừa đầy nhơ nhớp vừa quay tít mù Là bùn đen của ao tù Nuôi tinh khiết những giấc mơ sen hồng Soi bừng sáng những tấm lòng Đưa người đến chỗ cảm thông với người Đục trong bẩn sạch đời ơi Có cành củi nhỏ đang trôi giữa dòng

Hỏi

Thơ   •   12.11.2021
Mỗi ngày tôi phải có một lúc đi ra phố           để nhìn người con gái Thiếu màu xanh trời còn chịu được mươi hôm Thiếu khuôn mặt và dáng hình người con gái        

Đậu

Thơ   •   12.11.2021
Cho dẫu nếu hồn anh sắp cạn Xin nâng niu chắt giọt cuối cùng Nghiêng hẳn đời anh đi mà gạn Một giọt người rất sáng rất trong Đậu xuống vai em                 làm giọt sư

Xa

Thơ   •   12.11.2021
Sáng chủ nhật ra phố Chọn một cô gái đẹp và đi theo Nhìn tỏ mặt cái nghèo Voan hồng da xanh len đỏ Bao nhiêu đêm loang lổ Những vì sao ánh mắt những vì sao bãi đờm Qua mấy cuộc chiến tranh Bắt đầu biết nhìn ra cái đẹp Con đường tiếng hát Người bụi bụ

Bao

Thơ   •   01.12.2021
Bản thể người mang lòng cây dạ đá Từ hư vô tất cả hoá con người Chú mèo con ngủ trên lưng bạn chó Mùa xuân về để ngỏ mộng xa khơ

Tìm (II)

Thơ   •   01.12.2021
Suốt đời mê mải đi tìm Chỉ mong gặp được cánh chim sổ lồng Tìm môi của quả dưa hồng Tìm hồn của những cánh đồng xác xơ Tìm đêm của những đợi chờ Tìm ngày của những vu vơ trên đường Tìm câu đố của mặt gương Tìm lời giải của bình thường sáng nay Ngày

Thường (I)

Thơ   •   12.11.2021
Làm một người bình thường là khát vọng Như buổi sáng bình thường mẹ sinh con ra đời Trái tim bình thường đạp bằng hy vọng Khi quá đau cuộc sống lại mỉm cười Như những người oan khuất chất hai vai Làm nên biển mà đợi hoài đợt sóng Không to tát ồn ào k

Giải

Thơ   •   12.11.2021
Đời như cơ chế thị trường Ngổn ngang pha trộn chán chường mê say Đời như hai cánh mi dầy Rợp che năm tháng đơm đầy khổ đau Đời như toa chợ con tàu Dân nghèo chen chúc gục đầu nương thân Đời như hờ hững bước chân Dẫm lên hoa cỏ không cần đắn đo Đời nh

Cùng

Thơ   •   01.12.2021
Xuân hứa nở bừng xuân hứa mới Xuân chờ xuân đợi xuân bao dung Người ở giữa đường còn đang hởi Đời đang lướt tới hãy theo cùng.

Duy

Thơ   •   12.11.2021
Đã qua cái thời ngạc nhiên Đã qua cái thời dằn vặt Đã qua cái thời tức điên Đã qua cái thời đau uất Đã đến cái thời mở mắt Nhìn cho sáng màu tiếng khóc Nhìn cho tỏ sắc nụ cười Nhìn thấy cuộc đời đang lọc Nhìn ra trong vắt ngày mai Giữa Sài Gòn như ở

Dừng

Thơ   •   12.11.2021
Ra thế mùa thu lại đến rồi Trời như một thoáng giận xa xôi Đang đi vô cớ dừng chân lại Mới biết rằng ta chỉ nhớ ngườ

Không (II)

Thơ   •   12.11.2021
Anh nhớ em như rừng thông nhớ gió Thoảng gió về rừng đã mở lòng thông Hãy quên anh như người quên ngọn cỏ Dẫm lên rồi mà tưởng cứ như không

Nét

Thơ   •   12.11.2021
Làm lý luận như tìm gặp lời thề Ham mê vô độ Làm thơ như người nghèo đi chợ Nhiều thèm thuồng ít mua Ở đời như ở chùa Thanh bần chay tịnh Làm kinh tế như làm lính Đạn thường tránh ai biết liều Nhìn đời bằng đôi mắt tình yêu Ngây dạ

Người như sự sống mãi sinh sôi

Thơ   •   12.11.2021
Ta lắng nghe trái tim mình đang đập Khi bồi hồi, dồn dập, lúc bâng khuâng Khi an ủi, lúc âm thầm trách móc Trái tim quen trong ngực tự bao giờ Tim vẫn đập cả khi ta quên mất Buổi ta làm và trong giấc ta mơ Trái tim ấy ta đúc bằng chân thật Lắng ta

Tìm (I)

Thơ   •   12.11.2021
Anh tìm em giống như tìm chân lý Thấy em rồi xa nữa vẫn là em Cái con người thần tiên và ma quỷ Có gì đâu mà cứ chỉ đi tìm

Năm xưa, buổi lên đường

Thơ   •   12.11.2021
(trích) (Ơi cách mạng ta yêu mình từ bé Như trẻ thơ yêu mẹ tự trong nôi Ta chưa hiểu những lẽ đời dâu bể Chỉ thấy xa xa vòm sáng rạng ngời) Quê ta những con đường đất thịt Êm đềm như một vệt tình thương Hai bờ cỏ mịn màng tha thiết Nh

Nhận

Thơ   •   12.11.2021
Một thoáng giận hờn cay đắng thế Ta yêu bé bỏng biết nhường bao Ngày xưa ít được làm nũng mẹ Nay mở tình thương để gục và

Thay (I)

Thơ   •   12.11.2021
Cỏ non xanh mướt Rêu phong chân tường Bàn chân tượng đồng vẫn ướt Một thời thù hận một thời thương

Thầm

Thơ   •   01.12.2021
Ngồi thềm nhìn khách lại qua Nào ai chính khí gian tà là ai Cô hàng nghiêm chỉnh khôi hài Mắm tôm đủ gắt chài mồi người ăn Mấy ngàn một lạng thịt thăn Những hôm xả láng cũng ngần ấy thôi Cơn mưa đã nặng hạt rồi Ung dung vạt nắng đầu hồi lung linh Chí

Thả

Thơ   •   12.11.2021
Trời trong quá đến nõn nà Đời ngầu quá đến đục nhoà lương tâm Lặng nghe tiếng gió thì thầm Thế gian loạng choạng đâm sầm vào đâu Yêu như yêu mới lần đầu Hận như hận đã từ lâu lắm rồi Đi cho cuối đất cùng trời Đến nơi người thật là người với nhau Xa

Đêm trăng

Thơ   •   12.11.2021
Yêu biết mấy những đêm dài thức trắng Làm kỳ xong. Việc nặng sẵn sức bền Bình minh đuổi lá vàng trên đường vắng Như vì ta mà trời ửng hồng lên. Đời đẹp quá. Sáng hôm nay chủ nhật Cây đầu hè quen đến mất màu xanh Bỗng bừng nở chùm hoa tươi mát nhất Ha

Gió

Thơ   •   12.11.2021
Ta yêu nhau tình yêu không kỷ niệm Không nắng không mưa không giận hờn Không một buổi hoàng hôn màu tím Không cả rụt rè một cái hôn Chưa hôm nào ta cùng đi chơi Để một góc đường thành nỗi nhớ Em chưa từng tặng anh một nhành hoa nhỏ Có một câu không a

Ngộ

Thơ   •   12.11.2021
Chuyện buồn đổ cả xuống sông Chuyện vui giữ lấy trong lòng mà vui Quên cay đắng nhớ ngọt bùi Bỏ qua hận mới chôn vùi thù xưa Nợ dân trả mấy cho vừa Bao nhiêu tận tuỵ cũng chưa đủ đầy Một đời còn mấy năm đây Xin đem tâm huyết đêm ngày đền ơ

Nguyên (I)

Thơ   •   12.11.2021
Năm cũ qua nâng niu cái mới Cầm ngày mai trong tay Năm mới đến chắt chiu cái cũ Mang truyền thống dâng đầy Cái mới nào tính bằng tiền Tây và hàng Nhật Những của dởm gọi là dân chủ và hạnh phúc Huyễn hoặc như mùa xuân Cái cũ nào tính bằng sai lầm và

Thơ   •   12.11.2021
Có một chiếc lá còn tươi vừa rơi trước mặt Có vũ trụ im bặt dưới hàng mi ta Có một bí ẩn ngây thơ vọng từ đôi mắt Có lưa thưa mưa rắc ngọc vào hoa Có một ảo ảnh dối lừa trời cao hơn đất Có chiều thu muộn bâng quơ dâng một chút đậm đà Có một mùa xuâ

Đây

Thơ   •   12.11.2021
Cao cả thế thấp hèn đến thế Có lẽ nào tất cả chỉ là không Khác nhau thế giống nhau đến thế Chùm ô môi e lệ phớt hồng Ngu dốt thế tinh tường đến thế Từ bao đời cú vẫn mượn lông công Phi thường thế bình thường đến thế Đêm Tây Nguyên quần thể một tiế

Mình

Thơ   •   12.11.2021
Thơ tình anh làm rất hiếm có em Hầu như toàn là những cô gái khác Thơ tình anh làm thiếu không gian em Vơ vẩn gửi vào những trời đất khác Trời nào đất nào thì cũng vẫn em Em là cơ duyên của từng hạt cát Thơ tình anh làm như chẳng có em Em là thần thá

Đảo

Thơ   •   12.11.2021
Đảo điên cho thấy sự đời Thấy trời thấy đất thấy người đảo điên Thấy tình lắt léo như tình Trời chao xuống thấp đất lên đến trời Thấy khoa giao đãi nói cười Lúc buông lúc bắt khi mời khi mua Thấy bao mưu mẹo dối lừa Quay cuồng thừa thiếu thiếu thừa l

Ta đến soi vào anh em

Thơ   •   12.11.2021
Anh lại về đây chiều Bắc Kinh Hàng dương chao động nắng màu xanh Những bước đường xưa giàu ân nghĩa Còn giữ bâng khuâng một chút mình Một ngày vắng bặt tin báo động Trời im lặng quá, ngỡ ngàng sao Ta lại quen rồi đời kháng chiến Vốn ở trong ta tự th

Nâng

Thơ   •   12.11.2021
Sáng đi quanh Hồ Gươm xem mua bán Đêm khuya về thơ chữ Hán Nguyễn Du Hà Nội phố nhoáng nhoàng và thanh thản Hương a còng lãng mạn đẫm chiều th

Vờn

Thơ   •   01.12.2021
Từ chốn hỗn mang cuối trời xa Một ngập ngừng xuân ngạt ngào hoa Ngẫm ngợi ngân nga dòng sông chảy Hạt bụi vờn bay đáy Ngân Hà

Cây sấu quê hương

Thơ   •   12.11.2021
Tất cả lý thuyết đều màu xám Mà cây đời thì mãi mãi xanh tươi (Gớt) 1 Dấu tay trên cành nhẵn thín Những chùm sấu vừa chua đến Răng nhai ngấu nghiến giòn tan Vắt vẻo ngồi không chịu vịn Ngực trẻ gió hè mơn man Trưa mệt phố dài nắng lịm Thiếp đ

Gửi người tôi theo mà chưa từng gặp mặt

Thơ   •   12.11.2021
Tôi viết gửi anh              người chưa từng gặp mặt Anh Người yêu của người yêu của tôi Anh đã yêu              như

Mai

Thơ   •   12.11.2021
Còn một mùa xuân chưa vội đến Đợi thêm chín bến ở mười sông Còn một con người chưa kịp hẹn Lỡ bao nhiêu chuyện ở trong lòng

Toán

Thơ   •   12.11.2021
Có con chó già nằm yên khẽ nói Có nhiều mặt trời lên mà không nói Có hai quầy hàng ngộn thịt ba rọi Có một dòng sông vào cõi không tên Con đường ngã mười loại đi chín ngả Cuộc chơi năm xu ngã giá năm nghìn Cứ giật nóng đi chiều nay tính trả Con mắ

Thức

Thơ   •   12.11.2021
Sau ba mươi năm chiến tranh bạc trắng đầu Người lính già cược đời mình thí nghiệm một cách làm ăm mới Có thể mất thẻ đảng viên có thể vào tù Nỗi cơ cực trút lên vợ và con Anh nghĩ mình có quyền phơi gia đình trước cơn mạo hiểm này không Hy sinh nhiề

Gọi

Thơ   •   12.11.2021
Gặp được người con gái có nụ cười                 như em thì yêu Anh không cần biết em chưa yêu             

Đừng

Thơ   •   01.12.2021
Thôi đừng em đừng phá sự lặng im Tim anh đó có một miền yếu lắm Bên dòng sông anh bàng hoàng ngồi ngắm Những ngọn cây đang tắm trong thơ Mặt Hồ Gươm hò hẹn hay tình cờ Cứ xao động như mặt hồ xưa ấy Ba mươi năm thời gian là thế đấy Mỗi đêm ngày bỏng g

Đầu

Thơ   •   12.11.2021
Sáng đầu năm xe buýt đón đầu hè Ngọn gió lạnh đang về từ Đông Bắc Tan dần đi những nỗi niềm dẵn vặt Trời hơi se lòng cũng hơi se Con thuyền thoát bến mê mà lướt tới Hỗn độn sao chưa vẫy gọi hài hoà Mùa xuân bao nhiêu nghìn triệu tuổi Từ khi nào mặt đ

Hát (I)

Thơ   •   12.11.2021
Biển là lời hứa chung tình Trời như thảng thốt giật mình cơn mưa Nắng là hạnh phúc vào mùa Gió như lòng dạ lúc chờ đợi em Lá là cuộc sống đang nhen Suối như giọng hát cất lên từ nguồn Anh là một bóng cô đơn Em như tiếng gọi trong hồn gọi ra Ở nơi trờ

Muôn vàn tình thân yêu trùm lên khắp quê hương

Thơ   •   12.11.2021
I Trời đổ mưa, đi viếng Bác, đồng bào chờ, bị ướt Bác thương đồng bào, con biết Bác không vui Ngừng đập trái tim tột bậc con người Cây cỏ đất trời không thật nữa Mặt ta nhìn sắc màu cũng giả Ôi ước gì không thật cả nỗi đau mồ côi Con đóng cửa buồng,

Bến

Thơ   •   12.11.2021
Đi trong Hà Nội như đi với người yêu Bất ngờ về chính mình sao có nhiều đến thế Những góc tâm hồn mới mẻ Những mái nghèo lặng lẽ gánh lo toan Cái màu xanh trời thu rất ngoan Cứ đậm nhạt theo vui buồn thành phố Người con gái vạt quần thêu rồng múa Đườ

Đọng

Thơ   •   12.11.2021
Ta còn một phía trời xa Hạt sương đọng ở đài hoa loa kèn Ta còn hương dịu đầm sen Sông trăng heo hút con thuyền đơn côi Ta còn biển cả mặn mòi Mênh mang tím gió bồi hồi vàng rơm Ta còn bóng áo chập chờn Lời ru của lá hoàng hôn của trời Ta còn một chú

Thời

Thơ   •   12.11.2021
Mười năm Thơ mấy lần đổi mới Tình yêu mấy lần tắt nguội Đất nước thêm mười một triệu người Em bao nhiêu vòng lượn trong tôi Cháu nhỏ thành cô gái đẹp não nùng hàng ngày trôi qua cửa Tuổi hai mươi thơm ngây ngất gió Cái gì có cái gì thôi Một nét mày c

Cuối

Thơ   •   12.11.2021
Một cái trời đầy mây vô cảm Không gió sương không nắng không mưa Một cái đất ầm ì lảm nhảm Tự ngàn xưa mua bán thiếu thừa Những mắt đục lờ đờ trĩu mệt Những môi màu bợt bạt son phai Nồi nước làm gà lông bê bết Trẻ thơ nô nghịch tiếng cười giòn Bé tr

Xuống

Thơ   •   12.11.2021
Từ tầng ba nhìn phố phường đã khác Những con người nhang nhác những con người Mờ nhoè đi những nét đời sát phạt Hình như là không khí bớt mùi hôi Tầng mười tám phố phường trông ngồ ngộ Những cỡ người thu nhỏ đỡ vênh vang Bao gái trai dọc ngang trên đ

Thở

Thơ   •   12.11.2021
Một vùng sông nước chứa chan nắng tràn hoa cỏ Những giọt nước mưa kiên nhẫn lặng lẽ rơi trên bậc thềm quạnh hiu Điệu nhạc buồn xa xăm dìu dịu Anh nhìn em ăn cơm nguội với rau muống xào Miệng em ngon quá Anh chợt hiểu ăn là một việc làm đẹp biết bao B

Bừng

Thơ   •   12.11.2021
Tờ mờ sáng màn sương còn mờ đục Rồi nắng thu lại đúc một trời mơ Và chân thành sẽ xua tan lừa lọc Giữa Thăng Long nghìn tuổi rất dại khờ Nhá nhem chiều hoàng hôn nhoà bảng lảng Rồi đêm thu lại thoảng một làn hương Nơi gầm cầu lập loè đom đóm sáng Giữ

Gọi (I)

Thơ   •   12.11.2021
Chẳng bao giờ anh gọi em là em Em yêu anh thì anh cũng không dám nhận lời Có thể anh vẫn còn khao khát khổ đau Nhưng anh đã gây đủ cái phần gây đau khổ trên đời Không phải anh đâu Em hãy đi vào hạnh phúc Với một người bạn tra

Thành phố của ta như người đồng đội

Thơ   •   12.11.2021
Thêm một lần mùa thu thương nhớ Những vòm hoa tim lại nở thắm hồng Sự lặng im cũng thành lời nhắc nhở Lòng sông Hồng ta lại mở mênh mông Mỗi hoàng hôn vẫn vì sao mát rượi Ta vẫn đang chờ đang đợi gì đây Từ dải đất tình yêu gió thổi Một mùi hương thâm

Thay (II)

Thơ   •   01.12.2021
Em sẽ thay như mọi cái đều thay Con người khác và ái tình cũng khác Trên đường phố những mặt người phờ phạc Chiều nhá nhem ai ngơ ngác nhìn ai Anh vẫn vậy như đêm dài vẫn vậy Hun hút sâu đâu là đáy cô đơn Khi cả mộng và cả đời bầm gẫy May gặp chăng b

Động

Thơ   •   12.11.2021
Lửa chảy nước cháy Một vùng cỏ áy Xa như bàn tay Lên đỉnh gặp đáy Một chum nước đầy

Chát

Thơ   •   12.11.2021
Mùa xuân cứ như người không tự biết Thổi mình lên siêu việt đến dại khờ Trái đất này mấy nghìn năm vương vít Những cũ mèm sơn phết để mộng mơ Cuộc đời ta đã học đến chữ ngờ Còn chưa thấm chất bùn nhơ Tô Lịch Còn ngơ ngác khi căn lều cuối ngách Phát r

Thơ

Thơ   •   12.11.2021
Có lẽ nào thơ vô tận Có ai tìm đường bằng thơ Thơ soi sáng được lý luận Thì thơ mộng đến bao giờ Có lẽ nào thơ vạn năng Mọi chuyện lấy thơ làm bằng Thơ làm chết người như bỡn Thơ làm sống người được chăng Có một thời thơ ngây thơ Tưởng trời là trờ

Quê

Thơ   •   12.11.2021
Tiếng gà trưa xa xôi khắc khoải đưa ta về típ tắp tuổi thơ Một chiều bảy mươi năm trước nằm trên chõng tre Cầm thìa múc trời tưởng lấy được kem từ những tầng mây trắng xốp Lớn lên thành quen hồi hộp đứng chờ Hà Nội ngày xưa Hà Nội bây giờ Nóng lạnh s

Trên đường Thanh Niên

Thơ   •   12.11.2021
Ta đi yêu người ta yêu nhau Người ta cũng là ta khác đâu Ta yêu tình yêu người ta lắm Say đắm bao nhiêu cái hôn đầu Ta đi yêu người ta yêu nhau Đêm chớ về khuya, hương đượm lâu Gió ơi gió hãy vừa đủ lạnh Cho những lứa đôi chụm mái đầu Ta rủ sóng hồ

Bỗng

Thơ   •   12.11.2021
Bỗng nhiên vũ trụ thuộc về ta khi gian phòng còn một mình hai đứa Như tình cờ như hẹn hò nheư bất ngờ như lời hứa Một phút một đời không biết nữa thời gian Anh đứng sát bên em yên lành tan vỡ Lạnh buốt như băng rực lửa nồng nàn Anh muốn quàng vai em

Lại (II)

Thơ   •   12.11.2021
Lại một mùa xuân sắp đến gần Có gì diễu cợt thế mùa xuân Trời cao tươi nõn trong sạch quá Mà đục ngầu sao cái nhân quần Lại một mùa xuân đang đến đây Lộc xuân nhu nhú nhánh xuân gầy Bao nhiêu khao khát dồn lên nụ Cơn mơ thơ ngây bay thành mây Lại mộ

Nhớ (II)

Thơ   •   01.12.2021
Một đời lý luận một đời tu Một đời lăn lóc như đèn cù Chăm chút phù du mơ cánh nhạn Một đời lãng mạn một đời ngu Một đời vi vui vồ vập sóng Một đời lóng ngóng nhìn lên trời Thao thức nghe người như nghe sóng Một đời trong lộng nhớ ngàn khơ

Cát

Thơ   •   12.11.2021
Ta lại về đây với mênh mông Những sắc trời xanh đến xé lòng Thuyền vẫn chao buồm như thế nhỉ Đêm nghe thủ thỉ những hàng thông Bên biển lòng ta trong sạch lắm Anh nhớ về em những ngày xưa Trăng vẫn đang đùa trên lượn sóng Gió vẫn xôn xao vọng tiếng

Mở

Thơ   •   12.11.2021
Ta choáng ngợp trước cuộc đời vời vợi Cao vượt tầm trông đợi mấy mươi năm Tuy làm ra mà khi cầm thắng lợi Bỗng bàng hoàng tự hỏi đến rồi chăng Trong nín im nghe tim oà nước nở Mắt nhìn như từ dự trữ chiêm bao Pháo hiệu lên trên Sài Gòn bến cũ Đêm hè

Thơ   •   12.11.2021
Ước chi em đừng cho anh ánh nhìn                như trận gió cuồng xô mây điên dại                

Đến (I)

Thơ   •   12.11.2021
Cứ ngỡ từ nay là thênh thang Buổi chiều hoang đường say giải phóng Nỗi nhục như chờ sau vinh quang Cái đường con người kỳ quặc lắm Ai nghèo cơ cực ai giàu sang Quyền lực phũ phàng đen đổi trắng Người mẹ bảy lần đeo vành tang Cái kiếp con người đau đớ

Nhớ (I)

Thơ   •   12.11.2021
Dòng mơ ai biết mơ hay thật Đau nhất là tim không biết quên Chưa có mà sao không chịu mất Dù chỉ mơ hồ một cái tên Ơi ánh sao chiều xa trong vắt Hạnh phúc là tìm không biết quên Chưa có bao giờ nên không mất Dù chỉ một màu xanh áo l

Chỉ

Thơ   •   12.11.2021
Trong niềm tự hào Việt Nam hiện còn bao nhiêu người                           có ba mươi năm kháng chiến Cứ bàng hoàng

Phiêu

Thơ   •   12.11.2021
Mây tụ vào núi Tản Gió tươi mạn Quảng Ninh Thơ tình ga Mường Mán Ai lâm nạn Thái Bình Cũng có núi ở Tây Ninh đấy chứ Có lẽ đúng chân kinh là không chữ Cứ mông lung mở mịt thử xem nào Có cái gì thấp ở trên cao Con chào mào bay vụt Đêm xuân về hun hú

Có (I)

Thơ   •   12.11.2021
Cỏ sắp vào đông xanh nốt thu Vườn hoa thoang thoảng chút hương bù Mặt hồ gợn sóng se se lạnh Người bước trên đường như mộng du Phê cái xấu xa đã chán rồi Cuộc đời đâu giống đĩa thịt ôi Thôi đừng cố đếm bao nhiêu rác Hãy gắng nhìn cho tỏ chất người Th

“Một chút hư không một chút đầy”

Thơ   •   01.12.2021
1 Năm mới tặng ta điều gì mới Hình như gió lộng thổi từ mây Ta tặng điều gì cho năm mới Một chút hư không một chút đầy Đăm chiêu đem gửi theo thư thái Đổi lấy một ánh nhìn thơ ngây Dằn vặt thả bay vào thoải mái Nhận về một niềm vui cầm tay Từng ngày

Ta chờ mình, chính mình chờ ta đấy

Thơ   •   12.11.2021
Tám giờ sáng ngày hăm bảy tháng tư năm sáu chín Từ ngã tư bờ hồ đến ngã năm Cửa Nam Trời rực rỡ cái màu vừa nắng đến Sắc nắng lượn bay ửng hồng phơt tím lại ngời lam Đường phố như chiếc ống vạn hoa giàu đột biến Từng phút vụt đổi thay những cảnh huy

Biển và trời

Thơ   •   12.11.2021
Biển im lìm như một sa mạc nước Chợt rung lên trong trẻo tiếng ai cười Cát nâng niu gót chân em bé bước Được hơi người, sóng biển vẫn reo vui Trời trống rỗng như một lồng úp lớn Vẳng êm đềm câu hát mẹ ru con Gió làm nền cho âm thanh uốn lượn Chứa lờ

Nơi tự do độc lập sáng như gương

Thơ   •   12.11.2021
Bạn từng bảo Hà Nội là địa ngục Nơi quỷ sa tăng Mỹ giết con người Chẳng lẽ cãi bạn rằng hạnh phúc Nằm giữa đất này như trẻ trong nôi Mà hình như chính là hạnh phúc Thở giữa đất này bằng ngực hai mươi... Ôi xanh mát trời thu ta đẹp lắm Mà con ta ngồ

Nhân

Thơ   •   12.11.2021
Khi xa cách nhân lên bằng tuyệt vọng Tận chân trời không một bóng hàng mây Ai che được sự vô cùng trống rỗng Ôi ngày mai ta sẽ sống sao đây Ta bỗng sợ cả vòm cây tiếng nhạc Cả vầng trăng và khúc hát ngày xưa Đường kỷ niệm lá vàng bay xào xạc Heo may

Anh bắt đầu từ em

Thơ   •   12.11.2021
Như trời xanh bắt đầu từ ánh sáng Cứ mỗi ngày anh lại muốn gặp em Như mỗi ngày, đêm lụi nắng ngời lên Chiều bâng khuâng khi hoa tim lại nở Anh muốn bóp trái tim mình đến vỡ Anh muốn tìm điều dễ ghét trong em Tìm được rồi, anh càng thấy yêu thêm Mỗi c

Không (I)

Thơ   •   12.11.2021
Có một hôm mà ngày giống như đêm Anh cố thử nghĩ như chưa từng có em Sẽ không có những buổi đợi chờ                hơn cả thời gian        

Mời

Thơ   •   12.11.2021
Cuộc đời không a mà còng Không vơ mà vẩn không vòng mà vo Con người cứ hững đừng hờ Cứ thương đừng hại cứ mơ đừng màng Gì ơi         Có muốn mời sang

Ấm

Thơ   •   01.12.2021
Ngồi yên trong căn phòng hẹp Ngoài kia âm vang cuộc đời Cửa mở cũng như cửa khép Chỉ muốn ngồi đây mãi thôi Quên hết những gì bẩn thỉu Quên cả những gì trắng trong Như đã thừa như còn thiếu Chỉ xin một phút trong lòng

Đủ

Thơ   •   12.11.2021
Nắng hừng giữa mưa lạnh gió mùa Vô tư giữa được thua ham hố Một tiếng chim sâu nhỏ Nào nổ ra nổ vào vũ trụ tuần hoàn Nào sóng thần dâng tràn toàn cầu hoá Nào phép lạ công nghệ thông tin Nào vươn lên kinh tế tri thức Nào háo hức dân chủ tham gia Nà

Thường (II)

Thơ   •   12.11.2021
Từ toàn cầu hoá thử lên vũ trụ hoá Nhặt vu vơ hú hoạ mấy thiên hà Mùa xuân một sự tình cờ của thái dương hệ Thế rồi oái oăm tình xuân thành giọt lệ                  

Lạc

Thơ   •   12.11.2021
Cái làng quề khiêm nhường ven thành phố Có mặt hồ thuở bé đại dương Dạy một người tiếc manh bát vỡ Sống như mưa như gió trên đường Em nỗi nhớ kinh người từ tiền kiếp Nơi niềm vui tinh khiết đến vô tư Một tấm lòng nhân từ như truyền thuyết Những cơn đ

Hoá

Thơ   •   01.12.2021
Xé nát em ra thành vũ trụ Nghe những thiên hà hú thành đêm Nhìn chim tha rác về xây tổ Thu gom vũ trụ lại thành em

Tiếng hát niềm vui

Thơ   •   12.11.2021
Ta sóng như một người say hạnh phúc Nên tâm hồn luôn rạo rực yêu thương Như người mẹ nhựa đời căng nhức ngực Con thừa no, cho bú chực quanh làng 1. TIẾNG GỌI Nỗi đau ta reo như một rừng thông Như nắng pha mưa gọi sắc cầu vồng Thơm hương nhành quế. Nỗ

Tự

Thơ   •   12.11.2021
Tự làm thành cuốn hút Đi chẳng thiết quay về Đời người nhiều gãy khúc Cây đời vẫn xum xuê Dọc đường nhiều bước ngoặt Cứ trong màu nắng quê Dẫu tái tê lầm lạc Trời xanh như lời thề Dẫu ê chề vùi dập Chết vẫn còn say mê

Yêu tình yêu

Thơ   •   12.11.2021
Không được soi vào đôi mắt em Anh ngắm trời sao cho vợi nhớ Ô kìa, trời sao mà cũng ghen Bắc đẩu nghẹn ngào như tức thở Gốc liễu đôi ta ngồi đêm trước Hôm nay lại vẫn đón một đôi Anh đi suốt hai bờ mây nước Mỗi góc tình yêu đều ấm hơi người Đêm em th

Gọi (II)

Thơ   •   12.11.2021
Ơi những trưa hè thương nhớ ơi Tu hú hay lòng ta bồi hồi Bát ngát tầng xanh trời thăm thẳm Ta đợi chờ ai ngạt chết thôi Ơi những trời sao thương nhớ ơi Như bức tình thư gửi cho người Đêm nay ai đọc lòng ta đó Mà những dòng sao lấp lánh v

Bụi

Thơ   •   12.11.2021
Buổi chiều lá thư hồn ta Gió từ Hà Nội Những dấu chân câu hỏi cát ngã ba Bao giờ em bao giờ căn nhà bao giờ tiếng hát Nếu máu người cũng xanh như máu bạch tuộc Thì cuộc đời ra sao Nụ đào xôn xao bừng nở Thời gian tơi bời nước lũ Ai mê man say ngủ giữ

Sao

Thơ   •   12.11.2021
Anh cần một người con gái để sống Một người con gái để mơ Một người con gái để giận hờn Một người con gái để cưng chiều nhường nhịn Một người con gái để anh là tất cả anh Anh cần một người con gái để nhận biết về quan họ gió rừng Để quen nét uốn lượ

Gửi (II)

Thơ   •   12.11.2021
Các em trong trắng hồn nhiên quá Càng đau lầm lỗi lớp cha anh Để thêm những mảng đời sa đoạ Quanh em buông thả đến rùng mình Thuở lớp cha anh mười tám tuổi Cứ ngỡ gần thôi chạm tương lai Con đường dẫu trải bao rong ruổi Chỉ khoảng trăm năm đủ độ dà

Màu

Thơ   •   12.11.2021
Ba mươi năm trước em từng viết cho con chúng ta Từ cái thời em chưa là mẹ Con chẳng bao giờ ra đời mà được nâng niu thế Cái cuộc đời không dễ thành đôi Cái cuộc đời không dễ chia hai Bây giờ em đã rất xa ở một chân trời khác Mà thế đấy có chút gì lạ

Một

Thơ   •   12.11.2021
Một nhìn nhau hững hờ đắm say Chẳng biết sau này là gì cả Gì cũng chưa mà gì cũng đã Thế mà vô tận hoá phút giây Một nhìn nhau đắm say hững hờ Vừa đủ giăng tơ lên trời biếc Có biết không hay là không biết Trọn đời mất biệt nhẹ nhàng sao Một cầm tay v

Một mùa thu không biết sớm hay chiều

Thơ   •   12.11.2021
1 Ngọt ngào như hoàng hôn Hồ Tây Trời này ai dám bảo vừa đánh giặc trưa nay Bình thản như phố Mai Hắc Đế Giữa phố bom sập nhà, đầu phố xếp hàng mua cá bể Mênh mông như khi tiếng trẻ vắng rồi Sân trường im tưởng lá cũng ngừng rơi Ồn ào như bến phà đô

Cầu

Thơ   •   12.11.2021
Tình cờ một kiếp cõi người Một đời bầm dập một trời rối ren Chút lòng thoát khỏi bon chen Nam mô chưa đến A men không vừa Bao nhiêu thiếu cũng là thừa Sao cho rớt ngược dòng mưa tẩy trầ

Giòn

Thơ   •   12.11.2021
Cây trước nhà có chiếc lá hơi tròn Thì ra chim véo von giữa Hà Nội Thu vàng mơ em nâu thẫm môi son Đi trong nắng bồn chồn hờn dỗi Chợ cũ khơi nguồn mới trào tuôn Lòng lạnh lùng lại dường nóng hổi Ngược xuôi người ào ào như suối Ai dập dìu ai rong ruổ

Đắng

Thơ   •   12.11.2021
Khi anh đốt xe Mỹ trên đường phố Sài Gòn Bị địch bắt đánh chết đi sống lại Tôi bình yên làm trên quê hương những việc anh mơ làm sau chiến thắng Tham quan Liên Xô khảo sát Đức, Hung Tìm hiểu Nam Hàn nghiên cứu Mỹ, Nhật Anh từ Tổng Nha sang Chí Hoà ra

Im

Thơ   •   12.11.2021
Em đừng sợ cách xa thành đau khổ Anh chỉ cần cảm thấy em trên đời Ơi tia sáng rọi về từ tinh tú Em là em hay một ánh xa xôi Anh chỉ cần có em trong vũ trụ Khát khao nhiều nhưng xin bấy nhiêu thôi Mỗi ngày đêm là một niềm vinh dự Khi cùng em anh được

Tạ

Thơ   •   12.11.2021
Vừa oan ức vừa công bằng Ta là người nhỏ bé tầm thường khát khao tuyệt đối            dày vò trong mặc cảm tội lỗi              

Thử

Thơ   •   12.11.2021
Say người tình Mình người vợ Nợ người nghèo Theo người tốt Cốt người thân Cần người bạn Ngán người lười Cười người nịnh Chỉnh người kiêu Chiều người thiệt Biết người lừa Ngừa người phản Tính cho đến núi mòn biển cạn Vẫn còn nguyên bài toán hay sao Kì

Có (II)

Thơ   •   01.12.2021
Thì ra cũng có một thời Có bao thật giả có người có ta Có hương sắc đến bão hòa Có vùng kỷ niệm nhạt nhòa gió bay Có trò giả tạo phơi bày Có lòng chân thật đong đầy mộng mơ Có gì đáng để tôn thờ Có đâu phất phới bóng cờ niềm tin Một thời đủ để đ

Cuộc đời yêu như vợ của ta ơi

Thơ   •   12.11.2021
Năm xưa ta đã nói rất nhiều “cực kỳ” và “hết sức” Tội nghiệp nhất là ta nói chân thành rất mực Chưa biết rằng “trời” còn xanh hơn “trời xanh” Ta thiếu sự trầm lắng đúc nên bởi nhiệt tình. Ta cứ nghĩ đồng chí rồi thì không ai xấu nữa Trong hàng ngũ ta

Tỏ

Thơ   •   12.11.2021
Có những người bảy mươi năm cách mạng tự thấy lão bất thành Có những kẻ hèn kém bất lương được bốc lên lừng danh Có những gã ngông nghênh hoang tưởng mình là thiên tài bị quên lãng Cái đời mê sảng Như tiếng rao giầy giò hai giờ sáng Hà Nội xưa Bây g

Ta nhìn trời đêm nay và ta đọc

Thơ   •   12.11.2021
I. NƠI GỪ 1 Người ta dạy toán hiện đại của chương trình cử nhân cho các em lớp bốn Chú bé còn mút tay đã làm quen với lý thuyết nhóm Xem vô tuyến truyền hình những cuộc du hành xuống gọn sát mặt trăng Ô văn minh Người ta cũng dạy em tru tréo om sòm