Giấc mộng đêm

Thơ   •   Thứ năm, 21/10/2021, 23:38 PM

Thành phố khép ngàn ô mắt cửa Tôi một mình thức với canh khuya Những chân xưa chờ lúc vắng trở về Lần từng bước trên mái nhà khe khẽ Trong lá động ai nói gì thủ thỉ Ai than vãn rên rỉ dưới chân giường Những cái đinh như mắt lạnh mở trừng Những chiếc

Nội dung bài thơ: Giấc mộng đêm

Thành phố khép ngàn ô mắt cửa

Tôi một mình thức với canh khuya

Những chân xưa chờ lúc vắng trở về

Lần từng bước trên mái nhà khe khẽ

Trong lá động ai nói gì thủ thỉ

Ai than vãn rên rỉ dưới chân giường

Những cái đinh như mắt lạnh mở trừng

Những chiếc ghế bỗng chập chờn chuyển động

Ai đổ mực đen sì trang giấy trắng

Ai viết lên tường những dòng chữ vẹo xiêu

Bàn tay nào trong bóng tối nhăn nheo

Đập lên cửa từng hồi vang động

Vụt ngoảnh lại, gian phòng bỗng chật

Những bóng gày lặng im

Người ngồi trên cửa sổ chênh vênh

Người đứng sững khoanh tay buồn bã

Những mặt tái nhìn tôi giận dữ

Những nụ cười giàn giụa miệng run run

Phút bàng hoàng chưa kịp biết lạ quen

Tôi lập cập xoè diêm châm ngọn nến

Khói nghi ngút quanh hình người ẩn hiện

Ai men tường lảo đảo dìu nhau

Ai lững thững đến sau

Trong sương khuất những buổi chiều dĩ vãng

Những bà thím suốt đời không ngẩng mặt

Ông tôi rượu say gác tối khóc cười

Ngâm rên rỉ những vần thơ phẫn chí

Đêm giao thừa mù mịt mưa bay

Mặt giấy mờ voi ngựa ngả nghiêng quay

Xác pháo nát đèn lồng cao đỏ thắm

Tôi thấy lại tích tuồng xưa mê mẩn

Những ông tướng mất thành chết chém

Bầy hồ ly hoá gái đẹp trêu người

Đàn đáy dài trầm mặc xa xôi.

Sênh phách gõ trên chiếu hoa thanh khiết

Những ả đào múa hát

"Bến Tầm Dương đưa khách..."

"Bến Tầm Dương..." giọng đàn run nước lạnh

Những ả đào múa hát giữa sông khuya

Gánh xiếc rong kèn trống ầm ĩ

Dao kiếm sắc huơ lên trong nắng

Con gấu đói đi hai chân lộn ngược

Anh hề buồn thổi sáo mắt rưng rưng

Cô giáo cười, áo dài trắng bay tung

Hoa phượng đỏ loà xoà nghiêng trước ngực

Em che mặt, ngón tay đầy vết mực

Em suốt đời cách biệt với lòng tôi

Kẹp tóc rơi trên bậc cửa xa vời

Em nay đã con bồng con dắt

Em vai gày ngực lép mắt quầng thâm

Quên từ lâu trăng dại mọc trên rừng

Em thiếu phụ bơ phờ cáu gắt

Lão bán chim lưng gù râu bạc thếch

Anh kẹo bông rách rưới ngố nghê cười

Những nếp nhăn như dao chém mặt người

Muôn nỗi khổ trên đời

Chìa móng tay nhọn hoắt

Những mặt người thoáng gặp

Trên mặt đường một chuyến đò ngang

Mẹ già Vĩnh Linh chị gái Quảng Bình

Dưới hầm chật nhường tôi ca nước mát

Giờ đi lại quanh mình tôi nóng rực

Những đồng đội ngày xưa

Ở trung đoàn 91

Súng đạn và lách cách

Mũ giầy thủng nát

Áo quần khói lem

Thuỷ, Hùng, De, phải các cậu đó chăng ?

Mình đã chôn Thuỷ lại giữa rừng

Tấm chăn cũ đắp thay vải liệm

Ngực đẫm máu còn nguyên vết đạn

Mưa ướt đầm trên gương mặt xanh xao

Hùng chết giữa trời cao

Trong chiếc Mig bị quân thù bắn cháy

Dù không mở, bọn mình tìm chẳng thấy

Xương thịt Hùng lẫn với đất nâu

De trúng bom khi vượt sóng chữa cầu

Tin đến chậm cuối năm mình mới biết

Các cậu về đăm đắm mắt nhìn nhau

Các cậu về..., đau đớn, khát khao

Tóc như cỏ cháy khô còn dựng ngược

Bỗng sừng sững một ông già cao dỏng

Áo the xanh bạc phếch

Ống tay dài phất phơ

Gương mặt đa tình, khoé miệng xót xa

Vai gầy, trán rộng

Có phải Nguyễn Du

Mắt buồn thăm thẳm

Nhìn tôi nói những lời nghiêm khắc:

"Anh chớ ngại con đường gian khổ nhất

Đau nỗi đau của mỗi trái tim người

Để thơ anh mang lửa đến cho đời

Trên chữ "tài", chữ "tâm" kia phải "lớn"

Tôi bỗng nghe mọi thành trì đổ sụp

Dưới vầng trăng vằng vặc của lòng yêu

Rẽ sông sâu đứng dậy những cô Kiều

Đoàn thuỷ thủ dập dìu lên tiếng hát

Những đảo đá những bầy sứa trắng

Như cái chao đèn quay tít trên cao

Quả chuông nào đang đánh ở nơi đâu

Nến tắt lịm, chỉ ào ào sóng vỗ

Những cánh đồng tôi đã đi qua

Hiện về trắng xoá

Những cô gái tôi yêu

Nói cười nghiêng ngả

Những quần áo tôi mặc từ tuổi nhỏ

Những chăn chiếu tôi đã từng đắp ngủ

Bay giữa trời rách vá

Đêm nay về chụp xuống hồn tôi

Những cây đàn tan vỡ ở trên tay

Rừng sâu thẳm ngã nhào theo trí nhớ

Đáy vô thức rong rêu nằm ủ rũ

Những con sâu con đỉa xanh lè

Những dục vọng, đam mê

Những bầy dơi vàng vọt bay đi

Đàn ngựa chạy, mình như than đỏ rực

Hồn đất nước mỉm cười trong bát ngát.

Phật ngồi nhắm mắt

Sườn trơ xương, ngực thở phập phồng

Tay Giê-su máu chảy ròng ròng

Bầy thiên sứ thổi kèn và đánh trống

Muôn người chết đứng lên cùng kẻ sống

Những cánh tay như dấu hỏi chìa ra

Những cánh tay như buồm thẳng vươn xa

Trên biển rộng, đợi một lời giải đáp

Tôi muốn nói, nhưng bốn bề gió lốc

Lửa trộn mưa trong điệu nhảy quay cuồng

Những mặt người như những quả chuông

Sáng loè chớp giật.


Bài thơ Giấc mộng đêm của tác giả Nhà thơ Lưu Quang Vũ, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.

Nhà thơ Lưu Quang Vũ

Nghệ danh: Lưu Quang Vũ

Tên thật: Lưu Quang Vũ

Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Lưu Quang Vũ - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác

icon Giấc mộng đêm,Thơ Lưu Quang Vũ

Tổng hợp

Cùng tập thơ: Bầy ong trong đêm sâu (1993)

Bầy ong trong đêm sâu

Thơ   •   21.10.2021
Tâm hồn anh dằn vặt cuộc đời anh Thắp một ngọn đèn hồng như ánh lửa Ðêm sâu quá đêm nào biết ngủ Chỉ con người đến ngủ giữa đêm thôi Mà có ngủ đâu, người ta đợi mặt trời Ðợi lâu quá nên để cơn mơ chờ đợi vậy Trong cơn mơ là cuộc đời thức dậy Con ong

Không đề (II)

Thơ   •   21.10.2021
Anh xé quyển thơ anh viết mấy năm ròng Anh xé lòng anh những đêm mất ngủ Cửa kính đóng xong anh đưa tay đập vỡ Đời anh ổn định rồi, anh lại phá tung ra. Anh khờ dại anh tự làm mình khổ Anh sợ những dây chằng, anh sợ cái lồng chim Muốn quên nỗi đau mà

Thơ tình viết về một người đàn bà không có tên (I)

Thơ   •   21.10.2021
Lá cơm nguội rụng vàng mặt phố Mùa đông sắp tới rồi Mùa đông này ta sẽ phải chia tay Một chuyện chia tay, có gì đâu em nhỉ Một chuyện tình tan vỡ, có gì đâu Kết thúc một năm bao giờ chả thế Sau mọi điều, lại chỉ có mùa đông Có gì đâu mà tiếc mà buồ

Lá thu

Thơ   •   21.10.2021
Quán cà phê dưới gầm xe lửa Hạt mưa đen rơi trên ô kính vỡ Ngón tay dài trong bóng tối run run Lá đầu thu xao xác bên đường Trời chuyển gió sắp quay cuồng bão lớn Điều tôi nói phải chăng là quá muộn Em u buồn em có nhận hay không Em gầy như huệ trắng

Những ngọn nến

Thơ   •   21.10.2021
(Tặng Lâm) Những con cá lên nằm ngủ ngọn cây Những cây nến thắp trên mỗi chiếc lá Những cây nến thắp trong đám cưới cô Diệu Oanh Tên những chiếc bánh ngọt trong tủ kính Tuổi thơ nghèo chẳng bao giờ mua được Những cây nến lấp lánh đáy sông Hồ

Người con giai đến phòng em chiều thu

Thơ   •   21.10.2021
Người con giai đến phòng em chiều thu Mặc áo mưa lính rách rưới Hắn buồn và nói huyên thuyên Người con giai đi tìm em mười năm Hắn từ mặt trận trở về Từ quán rượu từ phố đông huyên náo Từ những câu thơ tuyệt vọng trở về Bị lừa dối, bị lăng nhục Rách

Anh đã mất chi anh đã được gì

Thơ   •   21.10.2021
Phải chăng anh đã mất giấc mơ Mất tiếng ve và những mùa dưa chín Anh đã mất cả mây qua lòng giếng Cả tiếng gà hẻm núi cả cơn mưa? Mất những tiếng rung mơ hồ mà biết gọi người đi Mất niềm tin vào chiếc thuyền buồm trắng Mất đom đóm đầm sâu mất nụ cườ

Anh chẳng còn gì nữa

Thơ   •   21.10.2021
Anh chẳng còn gì nữa để yêu em Chẳng còn gì nữa. Những con chim ngờ nghệch tuổi thơ Trong chiếc bẫy thời gian đã chết Hàng rào mát với quả chuông sùng tín Đã tan thành cát bụi dưới lòng sông. Bây giờ anh trong suốt như không khí Như gió hoang không h

Thơ tình viết về một người đàn bà không có tên (II)

Thơ   •   21.10.2021
Mái nhà nâu nhấp nhô Trong khói mờ ẩn hiện Cây bàng cao lá tím Ướt nhoà sương ngã ba. Nhìn nhau không thể xa Đèn mùa đông vụt tắt Màu áo em đỏ rực Cháy sau vòm cửa đêm Giờ anh như con thuyền Bốn bề lên sóng vỗ Xô dạt về tựa ngủ Trên rộng dài bến em E

Gửi một người bạn gái

Thơ   •   21.10.2021
Ta lớn lên cửa sổ thay màu Nghe tiếng chim không thấy mùa nắng nữa Con thuyền giấy nát nhàu sau trận gió Thành phố nghèo hơn và cũng buồn hơn. Mưa không mơ hồ mà tàn nhẫn từng cơn Quyển sách cũ bài thơ nhoè nét chữ Em đã tin trời xanh ngoài cửa sổ Tr

Những chữ...

Thơ   •   21.10.2021
Những chữ đẹp ngày xưa giờ đã bỏ tôi rồi Mở trang thơ chúng biến đi đâu cả Chữ biển chữ trời từ cây xanh từ hương cỏ Từ bình minh, hạnh phúc, tình yêu Những chữ ngọt ngào lộng lẫy gọi kêu Tôi dùng chúng quen tay đến nhẵn mòn sờn rách Không chịu th

Ngã tư tháng Chạp

Thơ   •   21.10.2021
Ngã tư mưa Oà lên vai gương mặt đẹp Nhà cửa như quần áo rách Xích lô lầm lũi lên cầu. Bà già bán thông phong bóng đèn Ca thán về thời buổi khó Người ta đánh một thằng ăn cắp Mặt trẻ ranh gian giảo Máu chảy ròng xuống vai. Ai nói oang oang Những tin c

Nơi tận cùng

Thơ   •   21.10.2021
Mặt em quay trong chiếc ô cũ Ngọn gió xanh Một chiếc bè trôi giữa dòng sông đen Chiếc bè không người đi lừng lững trong đêm Bám lặng lẽ rong rêu và cỏ dại Một cây gạo nở hoa đỏ chói Con đường qua khe núi Con đường quên lặng ngày xưa Tiếng gà xao xác

Có những lúc

Thơ   •   21.10.2021
Có những lúc tâm hồn tôi rách nát Như một chiếc lá khô như một chồng gạch vụn Một tấm gương chẳng biết soi gì Một đáy giếng cạn không một hốc mắt đen sì Trời chật chội như chiếc lồng trống rỗng Thành phố đầy bụi bặm Những mặt người lì nhẵn chen nhau.

Khúc hát

Thơ   •   21.10.2021
Mưa ướt lá đài bi Trúc xinh cơn gió dập Chị hai đứng một mình Qua lối tôi ngẩn ngơ. Làng tôi cách bãi xa Châu chấu nằm trên cỏ Tôi có gian nhà nhỏ Nở vàng hoa mướp leo. Tôi mê cô đào chèo Tôi bỏ cả làm ăn Khoác bị lang thang Dọc bờ sông trắng xoá. Ch

Mưa dữ dội trên đường phố trên mái nhà...

Thơ   •   21.10.2021
(Tặng Quỳnh, ngày xưa) Mưa dữ dội trên đường phố trên mái nhà Như thác trắng vỡ tan như bạc của trời như bước chân của ký ức Em vuốt nước mưa chảy ròng trên mặt Ngoảnh đầu nhìn về đâu ? Trong tiệm cà phê, bài hát về một người đàn bà cầm trá

Lý thương nhau

Thơ   •   21.10.2021
Con cá rô nằm vũng chân trâu Đồng mưa nước trắng Bàn tay em mát lạnh Bây giờ đâu ? Ngón tay xanh xao Nắng chiều kẽ lá Ngón tay gầy nhánh mạ Anh không còn nắm nữa Bây giờ đâu ? Lý thương nhau Câu hát chiều dông trước Gà con cỏ ướt Chân vàng run run. Đ

Những ngày chưa có em

Thơ   •   21.10.2021
Những ngày chưa có em Anh như suối lang thang trong núi Chưa từng biết trung du chưa có bến có thuyền. Những ngày chưa có em Anh như một toa tàu bỏ vắng Rất nhiều gió thổi qua cửa lạnh Nhưng thiếu lửa thiếu tiếng còi không biết lối về ga. Cậu bé c

Mắt một mí

Thơ   •   21.10.2021
Mắt một mí ngồi tựa mạn thuyền Lòng như sóng vỗ Con sáo sang sông bạt gió Cánh cò lặn lội đồng xa. Mắt một mí nhìn sau lá thưa Soi mảnh gương tròn trong nón Đồi rậm trồng khoai giếng sâu nuôi bống Miếng ngọt bùi dâng mẹ nhường em. Mắt một mí ngày nắ

Gửi...

Thơ   •   21.10.2021
Chúng ta gặp nhau quá muộn trong đời Chúng ta cách nhau như buổi sáng cách buổi chiều Chẳng dám mong một lần gặp gỡ Giữa chúng ta cả một ngày cực khổ Có nắng gắt buổi chiều, có bụi nóng ban trưa Có bao nhiêu mệt mỏi và xa lạ Tôi biết trái tim không c

Quán cà phê ngoại ô

Thơ   •   21.10.2021
Quán cà phê ngoại ô Căn nhà gỗ bộ ghế bàn thấp nhỏ Mảnh vườn tối với những pho tượng cổ Bức sơn dầu đã cũ Nắng chiều phố vắng ven sông Ông chủ quán gầy bạc phếch chiếc quần nhung Cô con gái mắt đen dài ngơ ngác Cái máy hát ở góc phòng khẽ hát Phơ-ră

Từ biệt

Thơ   •   21.10.2021
Thôi nhé, em đi Như một cánh chim bay mất Phòng anh chẳng có gì ăn được Chim bay về những mái nhà vui. Nghĩa gì đâu kỷ niệm tháng năm dài Lời thương mến nhớ lại thành chua chát Lòng ta cạn hay tại đời quá hẹp Nghĩ cho cùng, nào dám trách chi em. Nhữ

Anh chỉ sợ rồi trời sẽ mưa

Thơ   •   21.10.2021
Anh chỉ sợ rồi trời sẽ mưa Xoá nhoà hết những điều em hứa Mây đen tới trời chẳng còn xanh nữa Nắng không trong như nắng buổi ban đầu. Cơn mưa rào nối trận mưa ngâu Xoá cả dấu chân em về buổi ấy Gối phai nhạt mùi hương bối rối Lá trên cành khô tan tác

Viết cho em từ cửa biển

Thơ   •   21.10.2021
I Con sông như anh thợ tàu mười bảy tuổi Quả cảm và du đãng Nhem nhuốc và mơ mộng Những xà lan sơn nham nhở Những cánh buồm rách vá Sắt bộn bề hòm gỗ chất cao Mùi hắc ín mùi dầu Mùi gió mặn nồng tanh vị cá Hoa héo và lá tươi Mắt quen và mắt lạ Thành

Giấc mộng đêm

Thơ   •   21.10.2021
Thành phố khép ngàn ô mắt cửa Tôi một mình thức với canh khuya Những chân xưa chờ lúc vắng trở về Lần từng bước trên mái nhà khe khẽ Trong lá động ai nói gì thủ thỉ Ai than vãn rên rỉ dưới chân giường Những cái đinh như mắt lạnh mở trừng Những chiếc

Mấy đoạn thơ

Thơ   •   21.10.2021
(Tặng Q.) Mùa vải thiều đã hết Mùa nhãn còn chưa sang Tôi đi những vùng nắng hạn chang chang Những ngả đường nhiều mưa tháng bảy Bùn lầy          bóng tối Đêm nay Thị xã ướt đầm cỏ lạ Những trá

Quả dưa vàng

Thơ   •   21.10.2021
Chúng ta ăn một quả dưa vàng Vào lúc bốn giờ chiều, mùa hạ nắng Nở bàng hoàng hoa tím khắp đường đi. Trong xưởng hoạ ngổn ngang dao và bút đầy sơn Chúng ta ăn quả dưa tròn chín rực Em đánh đổ một ống màu xuống đất Trái dưa thơm nứt vỡ nước chảy ròng.

Nửa đêm tới thành phố lạ gặp mưa

Thơ   •   21.10.2021
Tặng Nguyễn - Hải Phòng Nửa đêm tới thành phố lạ gặp mưa Những vòm cây cao và tối. Chúng ta đã gặp nhau chúng ta đã tới đây Tất cả chuyện này có vẻ gì không thực Đến bây giờ anh vẫn còn kinh ngạc Em Con tàu về cảng mưa đêm Ngã tư ngô đồng rụng lá

Thơ tình viết về một người đàn bà không có tên (III)

Thơ   •   21.10.2021
Người đàn bà mặc áo mưa xám Đội mũ nồi đàn ông Đi lang thang các thành phố Những bờ bể chênh vênh kè đá Những nhịp cầu những cửa kính mù sương. Người đàn bà không tên Đi suốt tuổi thơ tôi trống trải Đêm tối đen chiều hoang buồn tủi Người đàn bá ấy đế

Hoa tầm xuân

Thơ   •   21.10.2021
(Tặng H. bé) Con đường này xưa có tầm xuân nở Dòng sông cũ cánh buồm giăng trắng xoá Nay cạn khô trong cỏ dại u buồn Những đền đài thuở trước đã tan hoang Những chùa cổ chiều mưa rêu ướt lạnh Chìm trong đất những chùm hương dĩ vãng Tầm xuân ơ

Em (II)

Thơ   •   21.10.2021
Em không bước ra từ một tấm gương câm Không đến từ một con tàu trong trí nhớ Không phải từ một giấc mơ một dòng sông hay lùm cây rực rỡ Em đến giữa một ngày trong những ngày sống thực của anh Một sớm mai có tiếng chổi quét đường Vỉa hè lấm bụi than,

Liên tưởng tháng hai

Thơ   •   21.10.2021
Khói cay quán trọ ven đường Bài hát của người xa đất Xứ sở mưa rào gai ngút mắt Vải dù rách dưới máu đen. Sớm hoà bình đầu tiên Người lính già ngồi nhớ Những báo phát tin đi Các phóng viên ngoại quốc Chen chúc bao lơn khách sạn Tò mò chụp ảnh Trẻ c

Giấc mơ của anh hề

Thơ   •   21.10.2021
Giấc mơ của anh hề Thấy mình thành triệu phú Ác-lơ-canh nghèo khổ Nằm mỉm cười sau tấm màn nhung. Giấc mơ người hát xẩm nhục nhằn Thức dậy giữa lâu đài rực rỡ Thằng bé mồ côi lạnh giá Thấy trong tay chiếc bánh khổng lồ Trên đá lạnh người tù Gặp bầy c

Viết lại một bài thơ Hà Nội

Thơ   •   21.10.2021
Thành phố tiếng cười thành phố nước mắt Con gió đi về ngõ chợ mùa đông Những bầy ve suốt mùa hè kêu khát Những quả bóng màu bay mất Những mặt hồ vụt mở giữa trưa xanh Cái thành phố lam lũ mà chải chuốt Cứng cỏi mà đau xót Hay nhớ và hay quên Nơi năm

Tôi chẳng muốn kỷ niệm về tôi là một điệu hát buồn

Thơ   •   21.10.2021
Bao bài ca xáo trộn trong tôi Có tiếng khóc của con chim gẫy cánh Tiếng đau rên của ngôi nhà đổ sập Tiếng con thuyền không về được bờ quen Tiếng mưa rơi trên ngọn cỏ yếu mềm... Nhưng đêm hội này, chỉ một lần tôi được hát Chỉ sống một cuộc đời giữa vô

Những tuổi thơ

Thơ   •   21.10.2021
Những tuổi thơ không có tuổi thơ Những đôi mắt tráo trơ mà tội nghiệp Chúng ăn cắp, đánh nhau, chửi tục Lang thang hè đường tàu điện quán bia Những bông hoa chưa nở đã tàn đi Những cành cây chưa xanh đã cỗi. Em gái mười lăm đã không còn thiếu nữ Dướ

Không đề (III)

Thơ   •   21.10.2021
Anh lên xứ Đoài xưa Ba Vì mây trắng Nhớ mặt em gầy sau lá mưa Lênh đênh bến nước Trung Hà Những chị buôn chè Ngủ hè phố cũ Con bò gầy đói cỏ Đi trên đồng mê man Những pho tượng gỗ chùa Phùng Thiêm thiếp dưới tầng lá mục Còm cõi bà già chợ huyện Khóc

Ghi vội một đêm 1972

Thơ   •   21.10.2021
Bữa cơm ngô trong quán cơm nghèo Phố Cầu Gỗ tối đen lạnh buốt Người chập choạng tìm nơi ẩn nấp Gió ù ù trên mái ngói bom xô. Lửa cháy đỏ trời bốn phía ngoại ô Tro lả tả xuống mặt gầy hoảng hốt Bom ném lên cao những đường tàu gẫy nát Những bàn ghế nhữ

Việt Nam ơi

Thơ   •   21.10.2021
Những áo quần rách rưới Những hàng cây đắm mình vào bóng tối Chiều mờ sương leo lắt đèn dầu Lũ trẻ ngồi quanh mâm gỗ Lèo tèo mì luộc canh rau. Mấy mươi năm vẫn mái tranh này Dòng sông đen nước cạn Tiếng loa đầu dốc lạnh Tin chiến trận miền xa. Những

Vẫn thơ tình viết về một người đàn bà không có tên (I)

Thơ   •   21.10.2021
Khi em ngẩng đầu lên, anh biết đêm đã xuống,       Gió thổi qua biển lớn và mưa rơi trên       những vòm lá rậm. Khi em mỉm cười, anh biết những bông hoa nở     &nbs