Mùa trăng vỡ
Khi em nhận ra mùa trăng cũ vỡ tan tành ngàn mảnh Chốn em ngồi bóng tối bỗng vây quanh Ngàn sao băng chợt bừng lên lóng lánh Khắc lên nền trời màu cùng tuyệt mong manh... Giây phút đó dẫu không là vĩnh viễn Vẫn theo em vào góc khuất riêng mình Ngày q
Nội dung bài thơ: Mùa trăng vỡ
Khi em nhận ra
mùa trăng cũ vỡ tan tành ngàn mảnh
Chốn em ngồi bóng tối bỗng vây quanh
Ngàn sao băng chợt bừng lên lóng lánh
Khắc lên nền trời màu cùng tuyệt mong manh...
Giây phút đó dẫu không là vĩnh viễn
Vẫn theo em vào góc khuất riêng mình
Ngày qua đi không nặng nề đay nghiến
Chỉ trầm buồn đủ rơi điệu đưa linh...
Con trăng vỡ gục bên thềm nức nở
Sao mùa thu dường như quá hững hờ?
Lá cũng tiếc, chỉ nhuộm màu dang dở
Không trọn vàng cho trăng mượn mà mơ
Khi em nhận ra
cơn mưa đổ xuống phận đời
Muộn mất rồi, còn đâu nữa an vui?
Dòng sông lỡ ngậm vào lòng muôn cay đắng
Ngàn vạn mảnh buồn làm sao để tan, vơi...
Bài thơ Mùa trăng vỡ của tác giả Nhà thơ Từ Nguyễn - Nguyễn Thị Nguyệt, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.
Nhà thơ Từ Nguyễn - Nguyễn Thị Nguyệt
Nghệ danh: Từ Nguyễn
Tên thật: Nguyễn Thị Nguyệt
Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Từ Nguyễn - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác
Từ Nguyễn, Nhà thơ Từ Nguyễn, Thơ Từ Nguyễn, Tập thơ Đâu đó giữa cuộc đời...
Hỏi với thinh không, với tháng ngày...
Khóc hết mùa này, chắc cũng nguôi...
Những lá thư tình của Trịnh...