Người xưa

Thơ   •   Chủ nhật, 14/11/2021, 15:03 PM

Người ngày xưa anh “rủ” Giờ đang ở phương nào? Đường Nội thành năm cũ Bất chợt chiều xôn xao... Áo ngày xưa em mặc Trắng thơm ánh lụa đào Tay khi không nghiêng nón Làm thuyền tình anh chao! Bao lâu rồi xa Huế Ta cũng đành xa nhau Bên vườn xưa Lại Thế

Nội dung bài thơ: Người xưa

Người ngày xưa anh “rủ”

Giờ đang ở phương nào?

Đường Nội thành năm cũ

Bất chợt chiều xôn xao...

Áo ngày xưa em mặc

Trắng thơm ánh lụa đào

Tay khi không nghiêng nón

Làm thuyền tình anh chao!

Bao lâu rồi xa Huế

Ta cũng đành xa nhau

Bên vườn xưa Lại Thế

Có còn đưa hương cau?

Bao lâu rồi không gặp

Hai đứa thành người dưng

Hôm nay buồn nhớ lại

Mắt lệ sầu rưng rưng...


Bài thơ Người xưa của tác giả Nhà thơ Từ Nguyễn - Nguyễn Thị Nguyệt, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.

Nhà thơ Từ Nguyễn - Nguyễn Thị Nguyệt

Nghệ danh: Từ Nguyễn

Tên thật: Nguyễn Thị Nguyệt

Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Từ Nguyễn - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác

icon Từ Nguyễn, Nhà thơ Từ Nguyễn, Thơ Từ Nguyễn, Tập thơ Đâu đó giữa cuộc đời...

Tổng hợp

Cùng tập thơ: Đâu đó giữa cuộc đời...

Những lá thư tình của Trịnh...

Thơ   •   14.11.2021
Những lá thư tình một thuở của riêng nhau Khi cuộc đời qua đi đã trở thành kỷ vật Có những điều không bao giờ đánh mất Vĩnh viễn khắc ghi sâu trong ngăn tim... Người đi xa vào trong cõi im lìm Lại sống mãi trong niềm yêu tươi thắm Trên khuôn nhạc, bà

Hạt nắng của ngày dài lặng lẽ

Thơ   •   14.11.2021
Có một buổi chiều êm người gọi người trong im lặng... Tháng 3! Nỗi nhớ được đặt tên thành hạt nắng thiết tha... Ôi hạt nắng của ngày dài anh lặng lẽ! Từ mông lung tiếng thở dài khe khẽ: Em chắc chỉ là một chút nắng chiều thoảng ngoài hiên tình cờ a

Vẩn vơ

Thơ   •   14.11.2021
Ta có thể khóc, có thể cười Người có thể buồn, có thể vui Trong đáy u sầu của cuộc thế Ngàn triệu linh hồn mệt mỏi bơi... Ta có thể vay từ cuộc đời Bao điều chìm nổi, vạn trò chơi Rồi có thể quên, không cần biết Ai trả giùm ta đến tả tơi...

Có còn ở lại

Thơ   •   14.11.2021
Tình yêu có còn ở lại Hay như chuyện đời thoáng qua? Vườn lòng còn đơm hoa trái Dù tình vỗ cánh bay xa? Tình yêu có tan theo gió? Viết thành câu chuyện phôi pha Hay mãi còn nguyên ở đó Tim rung trong mỗi âm ba? Tình yêu có bao giờ cũ Nét xưa dẫu có

Biết gửi vào đâu?

Thơ   •   14.11.2021
Khi em buồn thì anh ở nơi đâu? Lời hứa xưa giờ như nước qua cầu Chỉ còn lại một mình em, đơn lẻ Đứng bên bờ đối diện vực ngàn sâu Khi em buồn, em biết gửi vào đâu? Bến yêu thương lá rụng những đêm thâu Rêu phủ lối, chân ai về ngõ lạ Xa quá rồi thuở ấ

Hôm nay tôi say...

Thơ   •   14.11.2021
Bạn biết không? Hôm nay tôi say... Say với vị đắng của tình đời Say với chua cay, bội bạc Rồi tôi ngồi miên man hát Những khúc hát không đầu đuôi... Người ta đi ngang qua, người ta mỉm cười Có những cái nhìn khinh bạc Có cả sự thương hại đầu môi Có

Xin đừng!

Thơ   •   14.11.2021
Có những câu hát được hát ra Mà chắc gì người ta nghĩ về lời của bài hát? Chỉ là mượn ý nhạc Thả hồn mình cho trôi... Không biết rồi bao nỗi buồn có xuôi Bao uẩn khúc có tan trong men rượu? Có quên được? Hay chỉ là gượng gạo Giả vờ quên mà lòng cứ c

Vu vơ đêm

Thơ   •   14.11.2021
Đêm trào lên sóng triều kêu dậy tiếng Nỗi đau nào bóp nghẹt biển cô miên... Người giết người bằng muôn nỗi không tên bằng âm thầm không cần câu hủy hoại! Đôi khi muốn quên nỗi niềm điên dại Mà dường như sóng đã vỡ đê cài...

Thay nhau cõng hết muộn phiền

Thơ   •   14.11.2021
Có một linh hồn trốn ra từ địa ngục Trong đêm lang thang tìm lại chốn yên bình Một đốm lửa lóe lên trong lồng ngực Câm lặng thét gào đòi lại chút niềm tin Có nỗi buồn nhức nhối cõi tâm linh Đôi khi người ta muốn quên mà xem chừng không thể! Quá khứ

Mùa trăng vỡ

Thơ   •   14.11.2021
Khi em nhận ra mùa trăng cũ vỡ tan tành ngàn mảnh Chốn em ngồi bóng tối bỗng vây quanh Ngàn sao băng chợt bừng lên lóng lánh Khắc lên nền trời màu cùng tuyệt mong manh... Giây phút đó dẫu không là vĩnh viễn Vẫn theo em vào góc khuất riêng mình Ngày q

Quanh đây...

Thơ   •   14.11.2021
Một ngày an bình Bao người đang vui cùng hạnh phúc Tôi trở về Góc nhỏ Lại đối diện với nỗi buồn thường trực Quanh đây... Một nỗi buồn riêng tôi biết, tôi hay Cả trong tôi chán ghét Ghét giọt nước mắt này vô duyên Ứa ra trên vành mi rồi đọng lại Chẳng

Đoản khúc buồn cho em

Thơ   •   14.11.2021
Thương em mang nét buồn mênh mông trong mắt Ta đào sâu nơi biển đời Tìm nụ cười thất lạc Nhưng niềm vui lắc đầu, ngơ ngác Không có lối trở về... Thương em đắm nơi lòng vực sầu chất ngất Ta mang câu thơ đạm bạc Chở che Thương em giọt nước mắt hoen m

Không phải thơ...

Thơ   •   14.11.2021
Không phải thơ, chỉ là dòng viết vội Mà sao đêm chậm trôi qua, mùa đông bỗng quá dài? Không phải thơ, chỉ lòng em vời vợi Nhớ về anh mà thiếu những niềm vui... Không phải anh, chỉ là cơn mưa tới Gõ thềm hoang lại ngỡ bước ai qua Không phải anh, ngoà

Một nét tàn phai

Thơ   •   14.11.2021
Kỷ niệm? Xa rồi thuở có nhau Mây - nước, bóng - hình... chẳng còn đâu Gót chân phiêu lãng xuôi dòng mộng Chừ còn chăng nữa: nét mày chau! Đêm hè... sen cũ... giấc qua lâu... Chuyện xưa theo gió ngược giang đầu Trăng ư? Sao ư? Còn đâu nữa Tất cả đắm c

Chỉ là một nốt trầm

Thơ   •   14.11.2021
Tôi chỉ là một nốt trầm Tự biết mình phận mỏng Như cánh hải âu cô đơn giữa nghìn trùng sóng Ngóng một biển mờ xa tít tắp, mông lung... Đôi khi muốn thà cứ khóc một dòng sông Còn hơn nén vào lòng câm nín Có hay không định mệnh Mà sao cứ nối dài mấy kh

Dặn lòng

Thơ   •   14.11.2021
Hãy dặn lòng đừng nhớ nhung chi nữa Người đã đi, tình đã úa phương nao Những tình thơ của thuở ấy ngọt ngào Giờ đọc lại chỉ còn vương vị đắng Đừng đo nữa nỗi sầu dài hay ngắn Bởi mênh mang cõi vắng những rã rời Bao nuối tiếc hãy gửi vào im lặng Chỉ m

Đoản khúc chiều

Thơ   •   14.11.2021
Chiều nay sao lại thấy buồn Thấy trống vắng nơi lòng mình đến vậy? Phải gió xa lao xao rừng lau sậy Thổi chút gì ngơ ngác lạc qua đây...

Khóc hết mùa này, chắc cũng nguôi...

Thơ   •   14.11.2021
Những cơn mưa dằn dỗi với ngày Rót lạnh giá vào chiều ảm đạm Cuối xuân mang nỗi niềm đông xám Thả vào vườn, ngàn chiếc lá rơi... Lá cũng đa mang phận con người Lạnh buốt cõi lòng sao lá ơi? Đêm đêm lá rụng ngoài sân vắng Ngước mặt nhìn lên đếm lệ trờ

Xa lòng

Thơ   •   14.11.2021
Ng­ười vẫn đó, không phải là cách mặt Chỉ xa lòng nên một biển mênh mông Mưa đã từng khóc đủ một dòng sông Vẫn âm thầm rơi trên từng kỷ niệm... Người vẫn đó, cách một tầm tay với Nhớ bao ngày lần theo nét đôi môi Một gương mặt giờ đã xa vời vợi Sao c

Hỏi với thinh không, với tháng ngày...

Thơ   •   14.11.2021
Trên con đường tôi qua sáng nay Nắng vàng trong... Nắng của cuối xuân này Sao bỗng nhớ những điều không nên nhớ? Nén ngậm ngùi, lòng bất chợt mưa bay... Cứ ngỡ đã tàn, tro kỷ niệm Nào ngờ còn đầy ắp cơn say Một góc riêng tư ngàn xao xuyến Lặng thầm

Khúc riêng - chung

Thơ   •   14.11.2021
Có những câu hỏi không còn ai muốn trả lời Có những âm thầm dành cho ta thả nỗi lòng vào đó Giữa bóng nắng vàng trong đã ẩn thầm giông gió Chỉ khi mây kéo về, mới chợt hiểu: sắp mưa... Có những nỗi buồn đủ giết chết một cuộc đời Có những khổ đau sẽ

Chỉ một mình ta

Thơ   •   14.11.2021
Chỉ mình ta nhớ-họ thì không Mỗi bước rời đi, dạ phập phồng Bài thơ đã viết chìm trong lệ Đôi lúc quay đầu trông ngóng trông... Chỉ mình ta úa-họ vẫn tươi Con sáo sang sông, quên hết rồi Lời xưa trao gửi-là chuyện cũ Tình đã vừa qua-lòng cũng vơi...

Cõi không tên

Thơ   •   14.11.2021
Ai biết nỗi buồn tôi mang tên là gì? Xin hãy chỉ ra, một lần thôi cũng được! Tôi sẽ mang thả vào trong con nước Chờ tan ra, lắng xuống, dẫu bao lâu... Ai biết nỗi buồn tôi đến từ đâu? Nơi núi xanh, rừng thẳm, biển ngàn sâu... Hay trên những tinh cầ

Vần thơ đầu về Hà Nội

Thơ   •   14.11.2021
Có thể tôi chưa viết một vần thơ về Hà Nội Có thể tôi sẽ rời nơi đây, rất vội Những hàng cây xanh từng gặp gỡ bao người... Những phố dài ngàn hoa sấu rơi rơi Bằng lăng tím bên phượng đỏ soi hồ Trúc Bạch Đường Cổ Ngư xưa... Hồ Tây Chùa Trấn Quốc Bây g

Lạc cả thời gian

Thơ   •   14.11.2021
Người lạc người... Đành chịu, biết làm sao? Bởi mênh mông cõi thế lạc vào Ngàn muôn lối... lối nào không trắc trở? Lạc vào đêm Con dế buồn nức nở Lạc trong chiều nghe gió cứ than van Lạc vào thâm u nghe rừng khóc động mây ngàn Ngơ ngác hỏi Vì sao lò

Tuyết phương xa

Thơ   •   14.11.2021
Hôm qua có người nhặt hộ tôi Một nắm tuyết của buổi hoàng hôn nơi ấy Cảm nhận giùm phương xa cảm giác bồi hồi chưa từng thấy... Trong lòng bàn tay... Rồi thả ra cho bông tuyết bay bay Để trôi qua vị lạnh Mặt đất kia lại âm thầm, nhặt nhạnh Có điều gì

Mãi hoài như thế

Thơ   •   14.11.2021
Nếu em là kẻ vô tình Sẽ không thể có nỗi sầu dai dẳng Không những đêm dài cay đắng Nghiền ngẫm về điều đã qua... Em sẽ mặc kệ anh và những bài ca Da diết bao lời tình mật ngọt Mặc giọng đàn đắng đót... Mỗi lần nghe lại thầm buốt nhói lòng... Nếu em l

Người xưa

Thơ   •   14.11.2021
Người ngày xưa anh “rủ” Giờ đang ở phương nào? Đường Nội thành năm cũ Bất chợt chiều xôn xao... Áo ngày xưa em mặc Trắng thơm ánh lụa đào Tay khi không nghiêng nón Làm thuyền tình anh chao! Bao lâu rồi xa Huế Ta cũng đành xa nhau Bên vườn xưa Lại Thế

Xin đừng nói...

Thơ   •   14.11.2021
Xin đừng nói cùng em lời hò hẹn Bởi có mùa xuân nào không phai... Cánh chim vườn lòng ngày mới đến Có bao giờ hót giọng không hay... Xin đừng thắp ngọn lửa tình ấm áp Bởi tàn tro sớm ngụ giữa nồng nàn Câu thơ tình chở thương nhớ mênh mang Sẽ cạn khô.

Không còn là có lẽ...

Thơ   •   14.11.2021
Không còn là có lẽ Mùa Đông đã lại về Những nỗi sầu ly biệt Bỗng bừng lên, tái tê! Người đi về cõi vắng Người ở lại ngậm ngùi Ngoảnh nhìn chăn chiếu lặng Thầm mơ một khoảng đời... Hương lửa nồng năm ấy Bây giờ nơi đâu rồi? Chốn mộ sầu cỏ lạnh Biết a

Có & không

Thơ   •   14.11.2021
Rồi một ngày khi tình yêu đi qua Người ta bỗng nhận ra một điều, thật rõ Bao lời tình nói CÓ Thêm một lần khẳng định là KHÔNG... Có những lời hứa hẹn trăm năm Có những lời ngọt hơn cả mật Có những mặn nồng tha thiết Những nụ hôn thật dài Những âu yếm

Cắt ngọt niềm đau

Thơ   •   14.11.2021
Sao anh biết đêm đêm em lặng lẽ Nhớ vu vơ những chuyện cũ xa vời Ngồi bên cửa hát tình ca khe khẽ Để cõi lòng buồn theo khúc chơi vơi? Sao biết em không thể nào ngủ được Thao thức hoài chờ một ánh trăng khuya Chờ trái đất một lần nào quay ngược Một v

Rồi sẽ qua...

Thơ   •   14.11.2021
Có những ngày muốn quên đi cuộc đời Hững hờ với tất cả buồn, vui... Biết rồi sẽ qua đi nhưng phút này ngập ngụa Không nỗi niềm nào lại chịu phận cút côi... Có những đêm đối diện với chính mình Tự cười thầm những khạo khờ, yếu đuối Linh hồn bỗng tách

Nhắn xuân

Thơ   •   14.11.2021
Thầm hỏi: Xuân đã về chưa? Sao bàng còn mang áo đỏ Mưa bay trong lòng phố nhỏ Nhoà mắt người đi bên sông... Chút tình năm cũ còn không Thuyền xưa con nước xuôi dòng Dừng ôm vai cầu mà nhắn Dẫu buồn... mong vẫn hoài mong! Rét mướt qua đông còn ngự Phấ

Mùa hoa sen mới

Thơ   •   14.11.2021
Lại một đời sen góp mặt Cho ta hương vị cuộc này Hạnh phúc đôi khi giản dị Đang nằm đâu đó quanh đây...

Tiếng muôn trùng

Thơ   •   14.11.2021
Ngoài kia mưa... Lá vẫn rụng bời bời Trời còn âm u lắm Nẻo lòng ai hướng thăm thẳm mù khơi? Ơi nắng chiều sao bỗng quá xa xôi Đâu hơi ấm của hôm nào rạo rực... Giữa cơn mưa áp nồng nàn lên ngực Lặng thầm nghe... Hình như tiếng muôn trùng? Những âm tr

Nơi chốn ấy - niềm riêng!

Thơ   •   14.11.2021
Là con người giữa vòng quay bé nhỏ ta thấy mình giẫm lại vết thời gian có thoáng chút ưu tư thoáng chút ngỡ ngàng nằng nặng nơi tim, buồn buồn nơi tâm thức... Đã đi qua bao mùa vàng rạo rực buổi dông tố đỏ trời trong lằn sét rạch ngang đã khóc âm thầ

Ngửa mặt hỏi trời

Thơ   •   14.11.2021
Sống ở đời để gánh chịu nỗi đau? Ừ, có lẽ... Hình như mình đang thế Lòng thắt lại, vẫn nói năng nhỏ nhẻ Miệng tươi cười mà nước mắt muốn tuôn rơi! Đôi khi nhủ thầm ai hiểu nỗi đau tôi Tri âm ư? Có mấy người đâu nhỉ? Khi không thể nói ra điều đang ngh

Viết hộ cho người

Thơ   •   14.11.2021
Thương nỗi lòng ai đó Ký thác vào nơi tôi... Viết dăm bài cho họ Mong khối hờn sẽ trôi... Dịu lòng đi, em hỡi Đừng để mình phải đau Mắt đừng tuôn lệ máu Hồn đừng rơi vực sâu... Tôi biết là không dễ Khi đã gánh hận sầu Nhưng em ơi chớ để Mình chìm giữ

Thoáng nhìn qua kính vạn hoa

Thơ   •   14.11.2021
Thế giới vẫn hàng ngày động đất, chiến tranh Nhà sập ngổn ngang, hố tử thần toang hoác Thân phận con người rẻ như cỏ rác Đếm: trăm, ngàn, vạn... tỉnh bơ! Đau thương quá nhiều, tình cảm cũng chai, xơ Họ chết? Ừ thì chiến tranh, thiên tai... Ai chả chế