Khóc hết mùa này, chắc cũng nguôi...
Những cơn mưa dằn dỗi với ngày Rót lạnh giá vào chiều ảm đạm Cuối xuân mang nỗi niềm đông xám Thả vào vườn, ngàn chiếc lá rơi... Lá cũng đa mang phận con người Lạnh buốt cõi lòng sao lá ơi? Đêm đêm lá rụng ngoài sân vắng Ngước mặt nhìn lên đếm lệ trờ
Nội dung bài thơ: Khóc hết mùa này, chắc cũng nguôi...
Những cơn mưa dằn dỗi với ngày
Rót lạnh giá vào chiều ảm đạm
Cuối xuân mang nỗi niềm đông xám
Thả vào vườn, ngàn chiếc lá rơi...
Lá cũng đa mang phận con người
Lạnh buốt cõi lòng sao lá ơi?
Đêm đêm lá rụng ngoài sân vắng
Ngước mặt nhìn lên đếm lệ trời...
Mùa xuân được mấy buổi xanh tươi?
Sang hạ khô cong, nắng mệt nhoài
Giữa thu gánh nỗi sầu héo úa
Cho đẹp thơ ai gửi lại đời...
Thôi nhé, lỡ mang rồi thân phận
Đừng hờn, đừng tủi, chút tình vơi
Gót chân nhỡ dẫm-lòng đau xé
Khóc hết mùa này chắc cũng nguôi...
Bài thơ Khóc hết mùa này, chắc cũng nguôi... của tác giả Nhà thơ Từ Nguyễn - Nguyễn Thị Nguyệt, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.
Nhà thơ Từ Nguyễn - Nguyễn Thị Nguyệt
Nghệ danh: Từ Nguyễn
Tên thật: Nguyễn Thị Nguyệt
Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Từ Nguyễn - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác
Từ Nguyễn, Nhà thơ Từ Nguyễn, Thơ Từ Nguyễn, Tập thơ Đâu đó giữa cuộc đời...
Hỏi với thinh không, với tháng ngày...
Khóc hết mùa này, chắc cũng nguôi...
Những lá thư tình của Trịnh...