Những câu thơ rất khó xuống dòng

Thơ   •   Thứ sáu, 12/11/2021, 12:56 PM

Chùm: Những câu thơ rất khó xuống dòng Bài I: SONG HÀNH Tôi nhặt lên niềm vui ai đó bỏ quên bên đường phố, thả vào chiếc cốc cuộc đời. Niềm vui lặn xuống đáy, còn nỗi buồn tràn ra ngoài miệng cốc.

Nội dung bài thơ: Những câu thơ rất khó xuống dòng

Chùm: Những câu thơ rất khó xuống dòng

Bài I: SONG HÀNH

   Tôi nhặt lên niềm vui ai đó bỏ quên bên đường phố, thả vào chiếc cốc cuộc đời. Niềm vui lặn xuống đáy, còn nỗi buồn tràn ra ngoài miệng cốc. Niềm vui vay mượn không hề sủi bọt trong chính đời tôi. Nỗi buồn của ai cứ quấn lấy tôi như máu thịt.
   Đêm cô đơn. nỗi buồn bò trên da lưng tê tê những bàn chân nhện. Xoáy vào trong khói thuốc tôi phả qua đình màn. Một nỗi buồn bị cắt thành trăm nỗi buồn. Trăm nỗi buồn bay đi trăm phương để sáng nay màu sương bàng bạc. Để sáng nay, nỗi buồn bám răn reo trên mặt người hành khất; trên đôi nạng gỗ không tiền tân trang màu sơn lở loét; trên mái tóc khô rơm còng queo của em bé bụi đời... 

 Em bé làng cùi ở AZun Pa (Chư Sê - Gia Lai)
 
Sự chênh lệch nỗi buồn - niềm vui như Trời với Đất. Hôm nào cô bé bán bia ôm gục đầu vào vai tôi khóc suốt, em không nhận những đồng tiền thương xót của tôi. Lại hôm qua, cô bé nhà bên đi mừng sinh nhật bạn, chiếc xe đạp mi ni Tàu không cánh mà bay...
Mắt chưa kịp cười, mắt kia đã khóc. Niềm vui như mụn vá mới mà nỗi buồn như tấm áo cuối đời - luôn song hành cùng tôi.
  
Bài II: NƠI ẤP TRỨNG *

   Trứng Rồng nở ra Rồng! Lũ Rồng con chúng tôi lớn lên trong chiếc tổ cong cong hình chữ S (ét), đầu gối lên núi Bắc, chân gác sóng biển Nam. Chiếc tổ như dáng rồng bay lượn, như dáng hình con sóng, chênh vênh bên nước bên non, chênh vênh nối Trời với Đất.
   Lũ Rồng con không vương miện, không lòe loẹt sắc màu, ở với đất có màu nâu bùn đất; ở với rừng nhuốm màu chàm, màu lục; ở với sông có vẩy bạc, vây trong. Trăm năm rắn thành tinh. Ngàn năm Rồng cứ là Rồng, giữa vần vũ mây mưa vẫn mơ màng phun châu nhả ngọc.

   Những nhà thông thái nói: "Mọi sinh vật bắt đầu từ nước" (?) Mẹ tôi bảo: "Cá Gáy vượt thác Vũ Môn để hóa ra Rồng!" Tôi đến Vũ Môn, nơi giao thoa giữa trời và Đất, thấy ngọn thác từ chín tầng trời rơi vào trang cổ tích, thấy chín tầng mây chất chồng lẫn vạt ngô non. Có phải cha ông tôi xưa dựng nên đỉnh Giăng Màn cho Cá Gáy hóa Rồng qua màn mây trướng gió? Gió chẳng vô tình, mây không buông thả, cứ hát khúc ngàn năm con cháu Tiên - Rồng...

  "Hoàng đế" Bùi Quang Thanh và "Ngũ đại mỹ nhân"

   Em nhìn kia: phía ráng đỏ là cuối dòng sông - nơi lát nữa vừng dương sẽ mọc, nơi gặp gỡ của nguồn non mạch nước và con đò đêm chúng mình sẽ cặp bến Long Ngâm.
   Long Ngâm, vẫn là những thân rồng xoắn quện vào nhau thành hình hài xứ sở. Đã nghe nồng mặn xóm diêm, xóm chài, gió lay bờ đá, muôn âm thanh hòa tấu tự Thiên Cầm vọng mãi Đèo Ngang. Kỳ vĩ vì thắng cảnh, xúc động bởi chiến công, một dải non xanh nước biếc trập trùng mà hội tụ bao thăng trầm lịch sử. Đứng ở nơi đây em có nghe tiếng đàn trời phả vào trong âm âm sóng gió: tiếng Mười vạn tiền quân cùng Lý Thường Kiệt vượt Đèo Ngang vào Ô, Rí bình Chiêm; Mười vạn hậu quân reo làm an lòng vua Trần và quân dân Đại Việt; Mười vạn trung quân theo voi Nguyễn Huệ đập tan lũ xâm lược kiêu hùng. Đứng ở đây nhìn ra ba phía núi, những vỏ trứng rồng lúp xúp ẩn hiện mây mưa, tôi biết rõ vỏ trứng nào sinh đế, sinh vương, vỏ trứng nào sinh thi nhân, dũng tướng.

   Cám ơn Mẹ Âu Cơ khéo khâu chiếc tổ rồng cheo leo trên bán đảo, để khúc ruột miền Trung thành nơi ấp trứng sinh nở anh hào; những đứa con của Long Quân vươn vai đi mở nước không vương miện trên đầu mà rực rỡ trời sao. 
   Và chính em - những gái cưng của Mẹ, đảm đang, chung thủy, dịu hiền - em chẳng biết mình là vành nôi của bao thế hệ, lời ru ngọt ngào cho đất nước hồi sinh.
  
Bài III: LAY THỨC

   Tình cờ tôi tìm được cuốn lý lịch ông tôi chuột đã gặm bốn bề, nanh vuốt thời gian bập vào quá khứ, từng con chữ long lanh như mảnh thủy tinh vỡ soi vào tôi bằng giọt mắt ngấn sương. Chẳng hiểu vì bận bịu hay vô ý thức mà tôi đánh mất dần những gì còn lại của tổ tiên, đánh mất một thời vinh quang và cay đắng. Để lúc chiêm ngưỡng các tượng đài, lướt qua nhà truyền thống, tôi trầm trồ thán phục như trước các chiến tích siêu nhân. Thì ra lũ chuột thính mũi nhọn răng  lại ưa máu thịt cha ông đẫm trong lịch sử...

   Trước mặt tôi là Ngày Mai. Sau lưng tôi là Quá Khứ. Tôi đón nhận Ngày Mai dửng dưng. Tôi vĩnh biệt Hôm Qua thờ ơ như người buồn ngủ. Tôi vô tư nuốt những tháng ngày ngắn ngủi tạo hóa ban cho. Ngửa mặt lên trời tu chén rượu. Liếc mắt xuống đất kiếm nụ hoa... Bầu trời đầy mây bông mà tôi không nghĩ được tôi chẳng thể nào so với những chùm mây lơ đãng ấy: mây hợp, mây tan, mây rữa thành mưa bụi nhưng mây vẫn là mây trong vũ trụ xoay vần. Bông hoa nào cũng xinh tươi và mới mẻ, bên cạnh bông đang chuyển nụ còn chỗ của bông hôm qua đã tan vào gió chẳng để lại hình hài. Tôi không được như mây: tái tạo. Tôi không được như hoa: rực rỡ một thời. Tôi là tôi thôi: lu mờ, hờ hững, nhỏ nhoi... nếu sôi động chút nào (có chăng) cũng vì miếng ăn tấm mặc, cũng vì gió lay mưa thức trong xôn xao chợ búa kiếp người.
Tôi là tôi thôi - kẻ mắc nợ trần gian như Chúa Chổm. Nợ bầu trời một ngụm ô xi, nợ cánh đồng một bông lúa chín; nợ mẹ đôi bầu sữa lép với câu đò đưa bên cánh võng ngọt ngào. Tôi nợ giọt mồ hôi trượt qua nếp hằn trên trán bố, nợ cây đa đầu làng chìa râu cho tôi đu võng tuổi thơ. Tôi nợ con sông quê khi vùi tấm thân lấm láp của mình giữa dòng trong vắt, sông gột rửa tôi bằng giọt lòng, gạn những gì tôi bỏ lại, lắng đọng đôi bờ thành dịu ngọt phù sa.
;Tôi là tôi thôi, một sớm giật mình nhìn những mẩu chữ thủy tinh chuột gặm, cuống cuồng chạy đi nhặt nhạnh chắp nối quá khứ tiền nhân, ông cha tôi chứ đâu phải thiên thần; những mẩu chữ xếp vào nhau thành sợi xích kéo tôi ngược dòng thời gian nhưng không lạc vào vườn cổ tích; nơi tôi đến là nơi rất thực và tôi đã tìm ra báu vật của mình.

   Lịch sử ông cha, lịch sử xuyên qua nắng - mưa - máu - lửa. Những trang huyền thoại kia truyền từ đời này sang đời nọ là để làm thi vị hóa cuộc trường tồn gian khổ trên dải đất chênh vênh. Lịch sử ông cha tôi có hình dạng tảng băng: một phần nổi, ba phần chìm - kẻ vô tâm chẳng thể nào hiểu được.
   Ai dám bảo chín mươi chín đỉnh non Hồng không phải là ẩn số? Ai chưa dám tin Kinh Dương vương từng tọa lạc nơi này? Đàn chim phượng vô tình vỗ cánh hay tôi vô tình để một mắt xích còn lưu lạc nơi đây?

   Đừng dùng mũi xà beng cậy vào đá núi mong khơi lên cổ vật ngàn đời. Dưới đám mây ảo mờ Hương Tích, nàng Diệu Thiện ôm nguyệt cầm cất tiếng hát khơi vơi. Nàng kể về giải đất hẹp phơi mình trong gió cát, những người nông dân một nắng hai sương tần tảo nuôi đời; rằng giọt mồ hôi trên hạt thóc, củ khoai cũng mặn không kém gì muối chưng lên từ biển; rằng: chẳng phải ngẫu nhiên mà hạt lúa cũng tự mình hai đầu biết nhọn; rằng: dòng Lam xanh trong bởi có đầu nguồn Ngàn Sâu, Ngàn Phố xanh trong. Cám ơn nàng đã cho ta lẽ sống: cội nguồn. 
   Nàng kể: từ nền Trang Vương nhìn ra bốn phía, phía nào cũng đầy ắp giai điệu thi - phú - dân ca; lời kẻ sĩ mịn như Hoa Tiên, đẹp như Kiều, nghênh ngang như Uy Viễn; lời phường cấy, phường cày mộc mạc giọng đò đưa; thiết tha câu phường vải, ca trù...
   Nàng kể về những chiếc áo tơi xù lông trong nắng hạ, những cặp môi chín trầu thắm đỏ buổi chiều đông cứ xôn xao bốn phía ruộng đồng lời vấn vít yêu đương cùng bao chuyện nhân tình - thế sự...
   Cái giàu đang ở tương lai. Cái nghèo chưa thành quá khứ. Những câu ca muôn thuở dăng mắc cõi lòng.
 
Bài IV: DÁNG MẸ

   Con không hình dung nổi Mẹ khi dẫn đàn con đạp núi xuống đồng bằng; con chẳng thể hình dung những ngón chân trần lần đầu tiên víu lên mép biển. Mái nhà Đông Trường Sơn thì dốc thế kia, lổn nhổn đá tai mèo trắng lòa mép sóng.
   Bàn tay không của người mẹ trẻ, những bàn tay không của đám trai tráng đang khao khát trưởng thành, từ cheo leo làng bản xuống chài lưới định canh, con ốc con cua bữa đầu thay tôm cá.
   Ai trong số những người con của Mẹ trở thành thần Khoai, thần Lúa? Ai đóng cối xay? Ai ghép ván lướt thuyền? Mảnh buồm đầu tiên căng gió ra khơi làm bằng vỏ cây hay bằng phên tre nứa?
   Cô gái nào là dâu đầu chị cả biết kết nón quai thao, biết đan áo tơi chằm? Điệu hát đầu tiên ru trẻ dưới đồng bằng có na ná câu then câu lượn?
   Ai cho con tằm ăn lá dâu thay lá sắn để kén thành tơ, tơ thành lụa, mớ ba mớ bảy dập dìu? Vôi bạc trầu cay đắng chát hạt cau ai ghép chúng nên đôi nên lứa?
   Cha độc mộc ngược sông Hồng, sông Mã. Mẹ nhớ thương đâu bến đợi, bến chờ? Bình minh lên sau những gọng vó bè, hoàng hôn rớt cuối lửa nương, khói rẫy.

   Cha và Mẹ giã từ hạnh phúc lứa đôi đi tìm miền Đất Hứa, dời núi chuyển non tạo lập đồng bằng. Rất nhiều năm sau người châu Âu rẽ sóng dõi trăng tìm ra châu Mỹ, châu Đại Dương - cũng vẫn từ đam mê chinh phục.
   Mẹ là người đàn bà đầu tiên trong cổ tích dựng nước non bằng một bọc trứng Rồng. 
   Đất nước vững bền tự bốn ngàn năm, ai tạc nổi dáng hình của Mẹ?
 
 BQT

Bài thơ Những câu thơ rất khó xuống dòng của tác giả Nhà thơ Bùi Quang Thanh, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.

Nhà thơ Bùi Quang Thanh

Nghệ danh: Bùi Quang Thanh

Tên thật: Bùi Quang Thanh

Xem thêm: Tiểu sử Tiểu sử, cuộc đời, tác phẩm và phong cách sáng tác thơ Bùi Quang Thanh

icon Nhà thơ Bùi Quang Thanh,Thơ Bùi Quang Thanh

Tổng hợp

Cùng tác giả: Nhà thơ Bùi Quang Thanh

Đi tàu cùng người đẹp

Thơ   •   21.11.2021
Hình như mưa đã tạnh rồi Phía ngoài cửa kính một trời sao đêm Hình như giấc ngủ êm đềm Đã đưa người ấy về miền xa xôi Nhà tàu đèn tắt đi thôi Để người ngon giấc. Để tôi khỏi nhìn Sợi ray miết gió rập rình Người tin cậy xõa tóc mình sang tôi Nhà tàu đèn tắt đi thôi Bao nhiêu cặp mắt săm soi kia kìa...

Chùm thơ gửi ngày xưa

Thơ   •   12.11.2021
Ký ức những ngày chẳng phai Nhìn chim én bay giục dã Muôn nẻo thênh thang đường dài 2. Em có bình yên không Khi đôi bờ sóng vỗ Bờ thương và bến nhớ Phía nào là tri âm?Nhà thơ Bùi Quang Thanh, Thơ Bùi Quang Thanh

Chim chiền chiện

Thơ   •   21.11.2021
Kính tặng nhà thơ Trần Hữu Thung

Một thuở Tràng An

Thơ   •   12.11.2021
"Chẳng thơm cũng thể hoa nhài" Mỗi sáng bên góc đường Đội Cấn Mẹ ngồi với mấy bó nhài tươi Hoa như vừa ngắt vườn gần lắm Những hạt sương mai vẫn ánh ngời Nón cũ phôi pha trước tháng ngày Mắt già gọng kính vén tóc mây Tay run ve vuốt từng nõn lá Góc phố nhẹ nhàng hương thoảng bay

Kính lão

Thơ   •   12.11.2021
Hai mắt to thao láo Tay víu vào tai ba Mấy tuổi mà lên lão? Mà vênh vang vậy hà? Ba cho ngồi lên mũi Khi đọc sách, làm thơ Trông lão oai đáo để Đôi mắt tròn mộng mơ Lão khoe: mắt lão sáng Để chỉ đường giúp ba Em soi vào mắt lão Eo ơi! Xoay như là... Thì ra lão mù tịt Khi rời khỏi mắt ba.

Đừng mưa nữa

Thơ   •   18.11.2021
Mùa xuân nhé, nếu về trên xóm nhỏ Nhớ rũ hết mưa ngoài cửa bể hẵng về Đừng để ướt tấm áo hoa bé mặc Buốt lưng còng mẹ cấy dưới chân đê Đã quá đủ những hạt mưa rai rích Từ cuối thu đến tận chiều đông Cả bờ tre cũng mọng tròn nước mắt Tím lưng trâu, cây mạ trắng ngoài đồng

Đò dọc sông đêm

Thơ   •   21.11.2021
(Trích Trường ca)

Vâng! Từ bùn đất

Thơ   •   22.11.2021
Sông quê đêm ấy hoa bần nở Líu ríu như sương phấn tơ vàng Tơ sương hay sợi tình giăng mắc Khổ hồn thi sĩ vốn đa đoan

Ngày trở về

Thơ   •   18.11.2021
Yên ả làng quê Hoàng hôn đang buông Xóm nhỏ xa xa Nhịp chân bước dồn Anh lính trở về áo quần đã nhạt Lắc lẻo trên vai ba lô nhẹ tênh Môi dạo nhạc và tay bắt nhịp Con đường làng thay đường trường chinh

Xuân Ba Vì

Thơ   •   21.11.2021
Qua hòn Chông, hòn Chẹ Vút Ba Vì cheo leo

Hoa Ngọc Lan

Thơ   •   21.11.2021
Lời bài ca

Mình tôi trở lại Đông Hà

Thơ   •   12.11.2021
Mình tôi trở lại Đông Hà Dòng sông sau lũ như là trong hơn Một mình, một gánh cô đơn tôi đi tìm lại cái hôm tôi về Vẫn là phố cũ chợ quê ngày đi hai bóng, nay về lẻ đôi Bờ sông ấy đã ai ngồi sân ga vắng, hạt mưa rơi... thật buồn.

Nẻo về

Thơ   •   12.11.2021
Nẻo về* Thân tặng Dương Thanh Biểu Ơi Hoa Đô lau trắng Ơi Bích Động ngàn năm Ơi Kim Sơn, Non Nước... Chớp mắt rồi xa xăm Chuông chùa đâu vang ngân Sông Đáy chiều ửng mặt Nỗi nhớ nặng ngàn cân Nẻo về dài tít tắp Dẫu ngàn năm người ơi nước chảy đá mòn thời gian vầng trăng khuyết lòng ta người biết chăng?

Chuyện về 10 ngón tay

Thơ   •   12.11.2021
Mười anh em nhà nọ Mẹ sinh cùng một lần Hai anh lớn ngắn chân Đôi út người nhỏ thó Cả Mười chàng rất ngộ Từng cặp giống hệt nhau Mũ đội lệch sau đầu Thắt lưng đeo hai cái (chỉ hai anh Cả ấy lưng đeo một thắt thôi)

Em bỏ bùa tôi

Thơ   •   21.11.2021
Tặng Dung

Những đứa con của gió

Thơ   •   21.11.2021
Giò phong lan bá cổ cành săng lẻ Buông nhành hoa đùa giỡn với gió trời Đằng sau vẻ diễm kiều của lá của hoa là bao chùm rễ Hút tận cùng những giọt nhựa hiếm hoi

Mỹ Sơn

Thơ   •   21.11.2021
Đâu phải là huyền thoại xa xưa Bạn hãy sờ tay lên từng thớ gạch Hơi ấm thời gian? Không! Từng nhịp mạch Vẫn đập như là sự sống nối nghìn năm

Phần thơ viết cho thiếu nhi

Thơ   •   18.11.2021
Cong cong vòi hái của bà Lóng tre mòn vẹt những là thời gian Dãi dầu nắng đốt mưa chan Mồ hôi bà nhuốm óng vàng da lươn Tóc bà giờ lấp cỏ sương Dấu tay thân thiết còn vương cán ngà Cong cong vòi hái của bà Giúp em ngoéo một thủa xa trở về

Trò chuyện qua "Phây"

Thơ   •   22.11.2021
Một cô bé tìm tôi qua phây búc Chào xã giao và có vẻ rụt rè Bé xin ảnh trên trang tôi về bão "Cho bạn bè" bé nói : để sẻ chia. Những tấm ảnh bé xin thêm địa chỉ Rằng người ta muốn biết để gửi quà Ôi những món quà tìm về sưởi ấm Bao phận nghèo khi mắt bão xéo qua.

Hào khí Đông A một chút chơi!

Thơ   •   22.11.2021
Phần Một: ĐÊM KHÔNG NGỦ NGHE NGHÌN XƯA GIỤC GIÃ

Gửi Hạnh Thuyền

Thơ   •   21.11.2021
Chắp tay một vái. Chia đường Bóng người lẫn giữa phố phường đua chen Chỉ còn lại ánh mắt đen Nụ cười nửa miệng sư em để dành Mười năm lên núi tu hành Vẫn chưa nắn nổi một vành môi cong Nâu sồng mà thắt lưng ong Làm sao ngăn nổi nhớ mong hỡi người Cửa thiền ai cấm xinh tươi Thi nhân ai cấm nói lời trái tim.

Chuyện của bé dưa đỏ

Thơ   •   22.11.2021
Bé Dưa Đỏ buồn bảo mẹ: "Họ nhà ta ai cũng gầy Đi đâu bạn bè vẫn chế Nhẳng nheo như là cái dây

Đồng đội

Thơ   •   21.11.2021
Tặng Đại tá Trần Xuân Kiểu và nhà thơ Hữu Thỉnh

Đêm Mộc Châu

Thơ   •   21.11.2021
Tặng B.Trang

Đêm mưa Hà Nội

Thơ   •   21.11.2021
Tặng B.s Ngô Thủy

Tản mạn từ Blog Bùi Quang Thanh

Thơ   •   12.11.2021
Blogs, phương tiện truyền tải thông tin qua mạng đã làm say mê nhiều người. Một số các nhà văn, nhà thơ, nhà báo sử dụng blogs như một tờ báo riêng cho mình hay cho một số cộng đồng "cư dân mạng".

Gửi người ở Xuân Song

Thơ   •   22.11.2021
Tặng Đan Linh Chưa kịp nhào ra mép sóng Cát vàng đã ríu bàn chân Mặt người, mặt hoa rạng rỡ Diệu kỳ là đêm Xuân Song

Trăng muộn

Thơ   •   21.11.2021
Khi mặt trăng trồi lên khỏi ao bèo Những cành đa như vương đầy hoa tím Chú Cuội ướt mái tóc đào ba chỏm Mảnh đồng vàng một góc bị trâu xơi.

Ra Trường Sa

Thơ   •   18.11.2021
Ra Trường Sa Lênh đênh trên biển cả Cùng chiến sĩ Hải quân Mười ngày sao nhanh quá Trường Sa ơi, rất gần! Sáng đón bình minh lên Rạng nụ cười của lính Chiều hoàng hôn, biển tím Ấm bữa cơm boong tàu

Giá có thể

Thơ   •   21.11.2021
Những ngọn đèn lùi dần về thành phố Như tuổi xuân lùi mãi cuối xa xăm Gió đông bắc rơi ngoài cửa kính Vẫn len nhẹ trong lòng Cô đơn ơi! Cứ bám cùng ta mãi Chớm bạc rồi mái tóc lãng du Dẫu phía trước đưa ta về cõi thực ánh đèn pha chưa xuyên nổi sương mù

Ý xuân

Thơ   •   21.11.2021
Lúa ríu chân cò chuyển sắc xanh Chiều qua nhỏn mạ mới chia nhành Dấu chân người cấy chưa trong nước Đã bén duyên đời những mong manh Lây phây mưa bụi trắng làng xa Chia sợi tơ xuân đến mỗi nhà Hạt lộc rải đều cho nhân thế Hạt tình - xuân chẳng nhớ dành ta

Ngày nay

Thơ   •   21.11.2021
Nắng không còn dịu như xưa Hạt sương đã nặng, hạt mưa đã dày Bàn tay lạnh với bàn tay Hững hờ cả cái nhún vai... cũng hờ Dòng sông vẫn cứ đôi bờ Nhưng mà bến đục đã ngờ dòng trong Mẹ tôi bán mặt cho đồng Còng lưng đổi chút son hồng môi em

Buông neo

Thơ   •   22.11.2021
(Thơ viết cho thiếu nhi) Có con tàu vạn tấn Neo cạnh chiếc thuyền câu Thi nhau dò đáy bể Cả hai cùng buông “râu”

Song hành

Thơ   •   21.11.2021
Tôi nhặt niềm vui ai đó bỏ quên bên đường phố thả vào chiếc cốc cuộc đời. Niềm vui lặn xuống đáy còn nỗi buồn tràn ra ngoài miệng cốc. Niềm vui vay mượn không hề sủi bọt trong chính đời tôi. Nỗi buồn của ai cứ quấn lấy tôi như máu thịt

Với người tiễn bạn về quê

Thơ   •   12.11.2021
Tặng cô Hà Thanh Ngày mai người lại về chốn ấy Để gió La Giang xõa tóc mềm Con sóng cuối đông chừng đỡ giá Khi đến soi vào đôi mắt đen Tình xưa vẫn đẹp nguyên trong mộng Như cánh đò ngang sóng vật vờ Mẹ quê xanh hết dâu triền bãi Con là tằm điếc chẳng buông tơ

Trong giờ học triết

Thơ   •   21.11.2021
Tặng Đông

Nghịch cảnh

Thơ   •   21.11.2021
Em nõn nà đứng tựa ba-ri-e Gái giao thông sao mà xinh đến tệ Con phà già ậm ạch chở đầy xe Lão gầy yếu mà chất nhiều quá thể?

Gửi Lục Tiểu Linh Đồng

Thơ   •   22.11.2021
Này Lục Tiểu Linh Đồng: Nhà ngươi từng đóng vai Tôn Ngộ Không Một con khỉ thông minh tài giỏi Một con khỉ hiểu trên biết dưới Yêu giống nòi, ghét giả dối bất công. Ngươi phò thầy sang cõi Phật xin kinh Bao ác quỷ yêu ma ngươi biết tuốt Đôi mắt lửa con ngươi vàng giúp thêm sáng suốt Nhận ra bạn, thù để chiến đấu - kết giao

Tình Thư

Thơ   •   21.11.2021
Kính viếng Liệt sĩ Võ Thị Tần

Lên Chùa Hương qua đập nhà Đờng

Thơ   •   12.11.2021
Núi nghiêng sườn trút mái Đập gom nước làm hồ Nơi ngày xưa khe cạn Sóng đẩy thuyền lô xô Núi trên mây, trên nước Rừng dưới biếc, dưới xanh Đường lên trời sóng dợn Thuyền ta bơi dập duyền

Viết từ những câu ca

Thơ   •   12.11.2021
Yêu quê, yêu nhất cánh đồng... Đồng chua, sông mặn, cò không lối về Ngàn năm vẫn mái tranh quê Mẹ tôi tơi lá, nón mê chống trời Tháng ba trong nước em ơi Củ khoai tím cả vỏ ngoài ruột trong Mẹ làm cánh vạc mom sông Cha buồn như lão thần nông mất mùa Đói lòng nên mỗi câu ca Cũng thơm rau muống với cà dầm tương...

Mẹ chọn năm sinh tôi

Thơ   •   22.11.2021
Mẹ chọn năm sinh tôi Năm thế kỷ hai mươi bị tách làm hai nửa Nửa đầm đìa tủi nhục bỏ lại phía sau Tự do rộng dài theo bước chân giải phóng Aó trấn thủ cha mang dấu võng tôi nằm Chiếc võng lác đầm đìa hương cỏ mật Đẫm nắng mặt trời Đẫm gió - sương - trăng

Sao không chạy vào lòng dân ?

Thơ   •   12.11.2021
Về Thiên Cầm, nhớ thuở Hồ Quý Li bị giặc bắt Thất trận từ Tây Đô, Hồ Vương chạy vào nam Vó bạch mã quỵ dưới chân Hồng Lĩnh Mảnh thuyền nan không chở nổi cơ đồ Cặp rú Cùm vua ẩn vào hang lạnh Mộng phục quốc ba thu chưa kịp vững

Mảnh vườn hoang

Thơ   •   22.11.2021
Chọn cho mình một mảnh vườn hoang Ai dang dở những mùa hoa trái Với em lại là miền đất mới Dẫu phù sa hay đá sỏi bạc màu Trong mảnh vườn chẳng biết dưới đất sâu Đang tiềm ẩn những gì từ quá khứ Đang đón đợi biết bao điều lành dữ… Thì mặc lòng. Em đã kết duyên tơ

Hạt rượu

Thơ   •   21.11.2021
Mẹ chắt rượu từ hạt nếp Từng giọt từng giọt thành chai Bố cùng bạn bè nâng chén Từng quai. Từng quai. Từng quai... Ô kìa! Sao mà lạ quá Cái chai uống đầy không say Chỉ khi nhường cho bố hết Hắn ta mới ngã lăn quay Ô kìa! Sao mà lạ thế Hạt rượu bay từ miệng chai Lăn tròn trên vầng trán mẹ Vương vào mắt ai cay cay

Lão ngư làng Nhượng

Thơ   •   21.11.2021
Trẻ trai ra Bớc mò sôn (1) Về già trải chiếu tổ tôm gật gù Yên hàn xúc mực câu thu Động trời vá lưới vần lu giúp bà Rằm vào Yên Lạc hương hoa Tối trăng cua gạch, ghẹ già xài chơi Ngả nghiêng sóng gió một đời Vai vuông hòn én, tóc ngời mây bông.

Sau ngày tết

Thơ   •   12.11.2021
Hết tết rồi bà con lại tha phương Tay xách, nách mang, xe Nam - tàu Bắc Vạt ruộng quê sau những ngày giá buốt Nhỏn mạ trắng đồng như tay vẫy run run

Bài ca người cất rớ

Thơ   •   21.11.2021
Hồ rộng mênh mông Rớ te bé xíu Líu ra líu ríu Nào tép nào tôm

Chiều cửa Nhượng

Thơ   •   18.11.2021
Em đưa tôi về cửa Nhượng Con đường rải đá lô nhô Buổi chiều gió yên biển lặng Sao lòng tôi sóng vỗ bờ. Đảo én trầm tư đứng gác Bao năm tóc trắng mây trời Thiên Cầm gửi thêm Hòn Bớc Giữ miền sóng gió chơi vơi.

Gửi dantraonha.com

Thơ   •   21.11.2021
Gửi dantraonha.com

Đêm pháo hoa sông Son

Thơ   •   18.11.2021
Kìa em! Dòng sông Son rực rỡ sắc màu Màu của cờ hoa, thuyền bè, lễ hội; Anh như con cá mãi bơi - mắt em là lưới Hãy vớt anh lên trên tất cả hội hè Hãy vớt anh lên trên đỉnh núi có hang Mây Để anh nhìn xuống dòng Son yêu dấu Dòng sông hiền hoà, đau thương, nhuốm máu

Tiếng nói nhà văn: Tháng bảy mưa ngâu

Thơ   •   22.11.2021
Tháng 7 - tháng “thất”…thiệt, nhắc mỗi người dân Việt nhớ về những mất mát đau thương của 1/3 kỷ nguyên chiến tranh đẫm máu. Chúng ta đã đổi máu xương để giành lại đất nước thống nhất, đã tạm thời đuổi được lũ ngoại bang xâm lược phương Tây, đã ghép nối 2 mảnh thân thể về một khối thống nhất…

Gửi Bùi Giáng

Thơ   •   12.11.2021
Trước Người, có ai như Người không? ; Sau này, còn ai như Người không? ; Buồn như Rêu và xanh như Cỏ ; Cỏ trong thơ và cỏ trên đồng. ; Thi nhân hỡi! Khi tan cùng sương khói ; Khi tận cùng say đắm niềm yêu ; Người có ngoái đàn dê trên đồng nội

Bụi phấn vương buồn

Thơ   •   21.11.2021
BỤI PHẤN VƯƠNG BUỒN Kính viếng Giáo sư Văn Như Cương Người hóa khói bay về cõi Phật Dương trần bao cặp mắt lệ tuôn Chòm râu trắng lẫn vào mây trắng Rưng rưng bụi phấn vương buồn.

Thả em về với biển thẳm trùng khơi

Thơ   •   21.11.2021
Gửi Hải Yến

Ở Thiên Cầm nhớ Hồ Quý Ly

Thơ   •   21.11.2021
Thất trận từ Tây Đô, Hồ Vương chạy vào Nam Vó bạch mã quỵ dưới chân Hồng Lĩnh Mảnh thuyền nan không chở nổi cơ đồ Cặp rú Cùm vua ẩn vào hang lạnh

Nỗi nhớ này cháu phải viết thành thơ

Thơ   •   18.11.2021
Kính viếng hương hồn chú Bùi Quang Lục Đất nước hết giặc rồi chú không trở lại Mảnh rừng nào chú ngã xuống chú ơi Ngày ra đi cháu còn nhớ mãi Bánh pháo giã từ chú đốt dưới mưa rơi.

Hoa quỳnh

Thơ   •   21.11.2021
Thoảng vào trong vườn đêm Mùi hương lan nhè nhẹ Có tiếng ai reo khẽ - Hoa quỳnh! Ôi hoa quỳnh! Cành giao đứng lặng im Lộc xanh không dám nhú Hạt sương tròn - hạt sữa Chiết ra từ trinh nguyên

Một đời yêu - một đời thơ

Thơ   •   21.11.2021
Kỷ niệm 10 năm ngày mất của nhà thơ Xuân Diệu

Thơ vui nhân họp báo về dân số

Thơ   •   21.11.2021
Ví trái đất như trái mít Mỗi người là một mắt gai Gai mẹ, gai con chi chít Lan trên chật hẹp - lan hoài...

Gửi nghệ sỹ nhiếp ảnh Minh Chiến

Thơ   •   22.11.2021
Rứa là từ ni về Hương Khê Nỏ chộ thằng bạn thân ra cùng hóng mát Hồ Bình sơn vẫn trong Trăng Bình Sơn vẫn long lanh đáy nước Cầu "Thê Húc" Bình Sơn ưỡn bụng gọi mời Mày vác máy đi mô rồi xa lắm, Chiến ơi! Lội qua chiến tranh về bị nghễnh ngãng đôi tai

Xóm núi

Thơ   •   21.11.2021
Vắt chéo trời xanh một dải cầu Ngàn thông soi bóng sóng Ngàn Sâu Tơ lòng ai thả chiều cô tịch Dải yếm em phong buổi gội đầu

Tết nay

Thơ   •   12.11.2021
Chiếc chiếu cói ẩm mốc lâu ngày không ai nằm Tiếng gà gáy gọi bờ tre thức giấc Bên cửa sổ tàu chuối khô xào xạc Chú nhện giăng tơ kéo ký ức trở về

Xin một lần ngất ngây

Thơ   •   22.11.2021
Tặng Trịnh Anh Đạt

Gửi Lục Tiểu Linh Đồng

Thơ   •   10.11.2021
Này Lục Tiểu Linh Đồng: Nhà ngươi từng đóng vai Tôn Ngộ Không / Một con khỉ thông minh tài giỏi / Một con khỉ hiểu trên biết dưới

Phù Đổng Thiên Vương

Thơ   •   12.11.2021
Viết ở đền Phù Đổng Thiên Vương Ba năm không biết khóc cười Ba năm không hé nửa lời, lạ chưa? Ba năm biết mấy nắng mưa Dấu chân mẹ ướm đồng trưa - lớn dần Nếu không vì họa giặc Ân Chắc chàng Gióng sẽ nông dân suốt đời Dãi dầu nón lá áo tơi Lưng trâu ngất ngưởng với lời ca dao Sẽ mê cô Mận cô Đào

Viết giữa lưng chừng

Thơ   •   21.11.2021
I Tôi bay giữa lưng chừng trời Với tay ngỡ chạm tay người mai sau Mây dưới chân, tóc trên đầu Cánh bay - sợi chỉ - bắc cầu thời gian

Với một dòng sông

Thơ   •   21.11.2021
Bến sông lóng lánh trăng soi Con cò chập chờn mép nước Hương đời thoảng giữa bờ môi Hoa bưởi lan từ suối tóc

Đường vô Tam Cốc

Thơ   •   12.11.2021
Hai lần chồn ngựa đá Nghìn thuở vững âu vàng Đường thuyền vô Tam Cốc Thơ miết dòng Ngô Giang Nghi môn vào Tràng An Ghé Thái Vi, cõi Phật Lồng lộng bóng Thái Tông Bá quan chầu đủ mặt Lão Khổng Lồ xây núi Gánh nặng quá đứt quai Quẳng hòn Văn, hòn Võ Trèo lên núi lão ngồi

Trước mùa xuân

Thơ   •   21.11.2021
Đốt một nén trầm cuối năm Khói xoay vần trong lư ấm Khói như bảo rằng: năm tháng chưa tròn – Xuân hãy còn non

Chiều tím

Thơ   •   22.11.2021
Đường anh về hoàng hôn buông vội Thu se dần. Từng sợi khói sương tan Cánh áo mỏng bay ngược chiều gió biển Tím tái bờ môi ríu ran

Ngàn năm Hoa Đô

Thơ   •   21.11.2021
Ngất ngư núi tựa núi Lớp lớp đá chồng mây Điệp điệp như rồng cuộn ảo mờ sương khói bay

Đêm lăm vông ở Lạc Xao

Thơ   •   21.11.2021
Em nhún nhảy, những ngọn đèn nhún nhảy Lời bài ca tôi chẳng biết nói gì Chỉ thấy chân mình rung rung theo nhịp ấy Cả hội trường bia rượu tràn ly

Lẽ mọn

Thơ   •   12.11.2021
Nắng non mới vàng cành Đã lặn vào lá mỏng Những bàn tay của nắng Vẫy nhau về cõi xa Trên thân cây đại già Sân siu bao vết sẹo Vết tròn chen vết méo Cơ man là thời gian

Những câu thơ rất khó xuống dòng

Thơ   •   12.11.2021
Chùm: Những câu thơ rất khó xuống dòng Bài I: SONG HÀNH Tôi nhặt lên niềm vui ai đó bỏ quên bên đường phố, thả vào chiếc cốc cuộc đời. Niềm vui lặn xuống đáy, còn nỗi buồn tràn ra ngoài miệng cốc.

Tiếng gàu

Thơ   •   21.11.2021
Tiếng gàu vẹt đáy giếng thơi Nắng như thể đất và trời ghét nhau Gió hoang nung rạn mặt bàu Búp sen vừa nhú nghẽn màu bùn đen

Bảy chú cò của tôi

Thơ   •   21.11.2021
Chẳng là sáu cũng không là tám Bảy chú cò trắng muốt mây bông Ngày tha thẩn đồng ao nhặt tép Đêm quây quần bãi đước mom sông

Viết nhân sự kiện Trường Sa và an ninh Biển Đông

Thơ   •   12.11.2021
Ngày xưa Cống Quỳnh đón sứ Vạch quần và...ấy xuống sông Bây giờ nhiều ngài đi sứ Đông trùng hạ thảo, nhân sâm Ngày xưa cột cờ Hiền Lương Thi nhau bên cao - bên thấp Bây giờ lên Hữu Nghị quan Họ xây, ta không thèm chấp (?)

Bên tượng đài anh hùng Phan Đình Giót

Thơ   •   21.11.2021
Anh lầm lũi tìm con cua con cá Trẩy trái bần chua hói Tùng lót dạ Rổ sim chiều hái tận miệu Than Đỡ những tháng ngày đói rét miên man...

Tản mạn Vĩnh Linh

Thơ   •   21.11.2021
I Hai lăm năm, chiến trường xưa đã ken đầy cây trái Ai còn đi tìm ai ngủ quên trong lòng đất chưa về Anh linh hỡi nhắn qua lời hương khói Về giữa đội hình dầu chỉ một tấm bia

Lời quê

Thơ   •   21.11.2021
Bữa ni chưa có cu kì Anh về Kẻ Nhoát lấy gì đãi anh Cốm thơm nếp hãy còn xanh Muốn mần nham, nhút - lá chanh đã già Động trời thuyền nhác vô ra Con tôm con mực toàn là đồ khô Quán tranh phên liếp che hờ Nồi than vừa bén anh hơ áo quần Mấy khi ghé biển Kỳ Xuân Rượu suông vừa cất anh mần chút coi!

Viết sau bão Chan Chu

Thơ   •   12.11.2021
Áp tai vào cát mà nghe Ngoài khơi ngàn dặm tiếng ghe lịm dần Nghe trong gió cả sóng gầm Tiếng ai như tiếng người thân thét gào Trời đêm. Biển sáng trăng sao Mà lòng lửa đốt gai cào, lạ chưa?

Thắp hương trên đền Đế Bà

Thơ   •   21.11.2021
Nỗi đau hơn cả Thúy Kiều Oan so Thị Kính gấp nhiều lần hơn Nghẽn lòng chuyện cũ Độc Sơn Càng thương phận liễu, càng hờn Chúa si Vẫn còn đây Đấng Từ Bi Sao người nỡ mặc nữ nhi một mình?

Bên tượng đài

Thơ   •   21.11.2021
Bên tượng đài Anh hùng Phan Đình Giót Anh lầm lũi tìm con cua con cá Trẩy trái bần chua hói Tùng lót dạ Rổ sim chiều hái tận miệu Than Đỡ những tháng ngày đói rét miên man...

Nhớ Hải Hà

Thơ   •   21.11.2021
Nhớ Hải Hà

Lên Chùa Hương

Thơ   •   21.11.2021
Núi nghiêng sườn trút mái Đập gom nước làm hồ Nơi ngày xưa khe cạn Sóng đẩy thuyền lô xô

Có năm người chết đứng

Thơ   •   12.11.2021
Mặt trời tinh quái lặn xuống đáy sâu Anh khờ khạo ngồi yên trên đá Em bình thản quấn tấm xỉn quanh người Dòng Nậm Thơn rùng mình giữa hoàng hôn yên ả

Trái đất này đâu chỉ của hôm nay

Thơ   •   21.11.2021
Mấy họng súng hơi rình rập một cánh cò Câu ca dao bị chặt đôi trên thước ngắm Điệu cò lả giữa chừng tắt lặng Đôi cánh thiên thần đổi bát xáo con.

Chùm: Những câu thơ rất khó xuống dòng

Thơ   •   18.11.2021
Tôi nhặt lên niềm vui ai đó bỏ quên bên đường phố, thả vào chiếc cốc cuộc đời. Niềm vui lặn xuống đáy, còn nỗi buồn tràn ra ngoài miệng cốc. Niềm vui vay mượn không hề sủi bọt trong chính đời tôi. Nỗi buồn của ai cứ quấn lấy tôi như máu thịt.

Chúng tôi đón mùa xuân

Thơ   •   21.11.2021
(Tặng bộ đội biên phòng Hà Tĩnh)

Từ hoa đến củ

Thơ   •   12.11.2021
Biết cây mẹ cần nhiều nắng Nuôi cho cả nhà cùng xanh Hoa Lạc tìm nới yên vắng Cháy lên, vàng rực hết mình Những bông mặt trời bé xíu Lung linh ngời trong ban mai Gió đưa lời đàn lời sáo Xôn xao cánh đồng giêng hai

Rượu đười ươi

Thơ   •   12.11.2021
Mời nhau chén rượu Đười Ươi Uống xong nhắm mắt mà cười ngả nghiêng Rượu này những kẻ chức quyền Dân anh chị, lắm bạc tiền chào thua Chẳng có bán. Bán ai mua? Ngang trời dọc đất vẫn chưa người dùng

Dáng mẹ

Thơ   •   21.11.2021
Con chẳng hình dung ra Mẹ khi dẫn đàn con đạp núi xuống đồng bằng. Con chẳng hình dung những ngón chân trần lần đầu tiên víu lên mép biển. Mái nhà đông Trường Sơn thì dốc thế kia, lổn nhổn đá tai mèo trắng lòa mặt sóng.

Gửi bạn thơ

Thơ   •   18.11.2021
Chiều nay ra Huế thăm Hoàng Phủ Ngọc Tường

Đối mặt với tử thần

Thơ   •   21.11.2021
Tặng anh Uông Xuân Lý

Những hạt ngọc

Thơ   •   21.11.2021
Tặng Kiệm

Với bé gái nhặt đá ở núi Hồng

Thơ   •   21.11.2021
Ngón tay thon hình quản bút Đá núi giòn sắc dao cau Trang sách học trò vừa khép Đã phau bụi đá trắng đầu

Lời ru đồng đội

Thơ   •   18.11.2021
Ngày đi lấy mộ chú Bùi Quang Lục ở Hoài Ân BĐ(*) Ngủ đi giấc ngủ ngàn xưa Lời ru nhè nhẹ. Rừng dừa gió xao Trập trùng lũng thấp đồi cao Qua truông có nhớ ngày nào vượt truông Chẳng còn đạn dập bom dồn Xin đừng mộng mị cho hồn thảnh thơi Ngủ đi! Nào, ngủ - à ơi... Ngọt ngào là tiếng ru hời mẹ xưa

Tiếng đồng

Thơ   •   18.11.2021
Lúa đỏ đuôi rồi, mẹ ơi Phất phơ đôi bờ ngực lép Rám nắng lặn vào da mặt Tay gầy vin mãi buồng cong Áo tơi xoay tròn gió đông Nắn tấm lưng còng trẻ lại Ngót trăm lượt lúa lẩy đòng Thổi bay một thì con gái

Uống rượu với Bá Linh

Thơ   •   21.11.2021
Cười như trẻ con được kẹo Ngửa bàn tay trước chân thật bạn bè Bá Linh* uống rượu như nước lã Chỉ cần vui. Ngon dở miễn khen chê