Cái nền căm hờn
Những cái nền tro xám Để lại trong làng vắng Để lại trong hoang vắng Những cái nhìn rất đau Bà con ơi, đi đâu Mà nền xưa để lại Cái nền sẫm bóng người Nay lấp vào cỏ dại? Nơi ta và tổ tiên Vẫn đi về trước cửa Nơi mùa màng vất cả Vẫn thơm lừng mái phê
Nội dung bài thơ: Cái nền căm hờn
Những cái nền tro xám
Để lại trong làng vắng
Để lại trong hoang vắng
Những cái nhìn rất đau
Bà con ơi, đi đâu
Mà nền xưa để lại
Cái nền sẫm bóng người
Nay lấp vào cỏ dại?
Nơi ta và tổ tiên
Vẫn đi về trước cửa
Nơi mùa màng vất cả
Vẫn thơm lừng mái phên
Nơi em buổi đầu tiên
Khóc trong mùa sen lên
Mười lăm năm với giặc
Súng em giờ chạm hiên
Nơi cha đi nhận đất
Và ta nhớ mùa đầu
Cái nền ta bỗng chật
Lúa vàng và cờ sao
Ôi cái nền làng ta
Dựng lên cùng thớ đất
Ta quen đi chân trần
Thăm nhau mà thấy mát
Nền quan về một hướng
Người đi chung một đường
Đất với người chung thủy
Đất với người kiên cường...
Bà con ơi, đi đâu
Mà nền xưa để lại
Cái nền sẫm bóng người
Nay lấp vào cỏ dại?
Con ơi, con chớ hỏi
Giặc Mỹ cày nát thôn
Nhà đốt, người lùa trại
Còn cái nền căm hờn...
Bài thơ Cái nền căm hờn của tác giả Nhà thơ Nguyễn Khoa Điềm, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.
Nhà thơ Nguyễn Khoa Điềm
Nghệ danh: Nguyễn Khoa Điềm
Tên thật: Nguyễn Khoa Điềm
Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Nguyễn Khoa Điềm - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác
Cái nền căm hờn,Thơ Nguyễn Khoa Điềm,Nguyễn Khoa Điềm
Khúc hát ru những em bé lớn trên lưng mẹ
Người con gái chằm nón bài thơ
Con gà đất, cây kèn và khẩu súng