Chỗ mẹ xưa ngồi
... Con hẻm dài như mọi con hẻm của Sài Gòn. Đầu hẻm là đường giao thông chính, cuối hẻm là con kênh Nhiêu Lộc cắt ngang, chỗ cái xóm ổ chuột của dân tứ xứ lưu lạc vì đủ thứ lý do: chiến tranh, nhập cư tìm việc, học sinh, sinh viên trọ học, gái điếm,
Nội dung bài thơ: Chỗ mẹ xưa ngồi
... Con hẻm dài như mọi con hẻm của Sài Gòn. Đầu hẻm là đường giao thông chính, cuối hẻm là con kênh Nhiêu Lộc cắt ngang, chỗ cái xóm ổ chuột của dân tứ xứ lưu lạc vì đủ thứ lý do: chiến tranh, nhập cư tìm việc, học sinh, sinh viên trọ học, gái điếm, ca ve — đủ cả. Người phụ nữ lưu lạc với 3 đứa con cũng ở đấy. Hàng ngày bà ngồi đầu hẻm với gánh xôi buổi sáng, gánh chè buổi trưa cho học sinh đi học sà vào... Hàng chục năm qua, cái đầu hẻm nhỏ ấy dành chỗ cho bà, dù ngồi trước cửa nhà ai bà cũng không bị đuổi. Những người đầu hẻm biết bà nuôi con như mọi phụ nữ nghèo khác, lại thấy phong cách bà nhã nhặn, nhỏ nhẹ, ai cũng tự hỏi sao bà lam lũ mà chẳng có vẻ gì xuất thân lao động tay chân? Bà chỉ cười im lặng. Bà là một phụ nữ thời trẻ hẳn phải rất đẹp, bởi vì khi ngồi bán xôi chè đầu ngõ bà vẫn còn đẹp. Thời ấy bà chỉ xấp xỉ 40, còn dấu tích xuân sắc trên gương mặt. Có mấy ông ở gần đấy cứ tìm hiểu xem tại sao bà về đây, tại sao bà đến ngồi ở cái xóm ổ chuột này... Nhưng thảy đều vô ích. Người phụ nữ ấy nhã nhặn nhưng cực kỳ kín tiếng.
Nhiều năm trôi qua, Cái xóm ổ chuột đã biến mất, Chung cư mới mọc lên xoá hẳn dấu tích cũ. Người phụ nữ bán chè cũng vắng bóng nơi đầu con hẻm đã gần 20 năm. Bà mất lâu rồi...
Mẹ! Năm nào con cũng về đây. Nhà cũ xóm cũ không còn dấu tích, nhưng con hẻm còn, chỗ mẹ ngày xưa ngồi sớm chiều vẫn còn. Con thường đến đấy vào buổi trưa khi nó vắng vẻ hơn. Nơi cột đèn cũ, bờ tường cũ từng kê chiếc bàn gỗ nho nhỏ của mẹ, con thường đặt xuống một chân nhang, ngồi hút thuốc trước ngôi nhà đối diện và chờ nhang tàn mới đứng lên đi. Những người đầu hẻm cũ người còn, người mất, nhiều người biết con, họ chào và ngạc nhiên chút ít khi thấy cái gã thường gặp trên phương tiện truyền thông lại ngồi ở đây một mình im lặng. Hẻm phía bên kia đường chính là ngôi nhà của một người không họ hàng nhưng đã thay đổi số phận của con. Anh chị ấy cũng đã ở bên kia bờ đại dương lâu rồi. Nhưng con biết mỗi lần con ngồi đấy hút thuốc có nghĩa là đã cuối năm, Có nghĩa đã sắp tết rồi.
Con về thăm chỗ cũ mẹ ngồi.
Bài thơ Chỗ mẹ xưa ngồi của tác giả Nhà thơ Đỗ Trung Quân, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.
Nhà thơ Đỗ Trung Quân
Nghệ danh: Đỗ Trung Quân
Tên thật: Đỗ Trung Quân
Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Đỗ Trung Quân - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác
Đỗ Trung Quân, Thơ Đỗ Trung Quân, Nhà thơ Đỗ Trung Quân
Có một bài thơ không bươm bướm
Tháng mười - Thành phố dốc đồi
Trả lời một cái mail mở vội bên bờ hồ Xuân Hương Đà Lạt
Chuyện kể của một gã lang thang
Một nhà thơ cũ mèm bày đặt làm thơ hậu hiện đại
Lúc 5 giờ 10 phút sáng ở Sài Gòn
Không phải tơ trời, không phải sương mai
Anh có còn chút trí nhớ nào không?
Cuộc truy tìm một bản lý lịch khô héo
Những bông khuynh diệp để lại trên đường Trương Định cũ
Có một ngày trong ngăn sách cũ
Một hôm thấy nắng vàng như là ngày xưa
Ở thị xã Cần Giờ - dịch từ nguyên tác tiếng Cần Giuộc...
Một bài thơ chưa đề tựa nhân ngày của mẹ