Không phải tơ trời, không phải sương mai
Mong manh nhất không phải là tơ trời Không phải nụ hồng Không phải sương mai Không phải là cơn mơ vừa chập chờn đã thức Anh đã biết một điều mong manh nhất Là tình yêu Là tình yêu đấy em! Tình yêu, Vừa buổi sáng nắng lên, Đã u ám cơn mưa chiều dữ dộ
Nội dung bài thơ: Không phải tơ trời, không phải sương mai
Mong manh nhất không phải là tơ trời
Không phải nụ hồng
Không phải sương mai
Không phải là cơn mơ vừa chập chờn đã thức
Anh đã biết một điều mong manh nhất
Là tình yêu
Là tình yêu đấy em!
Tình yêu,
Vừa buổi sáng nắng lên,
Đã u ám cơn mưa chiều dữ dội
Ta vừa chạy tìm nhau...
Em vừa ập vào anh...
... Như cơn giông ập tới
Đã như sóng xô bờ, sóng lại ngược ra khơi.
Không phải đâu em - không phải tơ trời
Không phải mây hoàng hôn
Chợt hồng... chợt tím...
Ta cầm tình yêu như đứa trẻ cầm chiếc cốc pha lê
Khẽ vụng dại là... thế thôi... tan biến
Anh cầu mong - không phải bây giờ
Mà khi tóc đã hoa râm
Khi mái đầu đã bạc
Khi ta đã đi qua những giông - bão - biển - bờ
Còn thấy tựa bên vai mình
Một tình yêu không thất lạc...
Bài thơ Không phải tơ trời, không phải sương mai của tác giả Nhà thơ Đỗ Trung Quân, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.
Nhà thơ Đỗ Trung Quân
Nghệ danh: Đỗ Trung Quân
Tên thật: Đỗ Trung Quân
Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Đỗ Trung Quân - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác
Đỗ Trung Quân, Thơ Đỗ Trung Quân, Nhà thơ Đỗ Trung Quân
Có một bài thơ không bươm bướm
Không phải tơ trời, không phải sương mai
Anh có còn chút trí nhớ nào không?
Một nhà thơ cũ mèm bày đặt làm thơ hậu hiện đại
Có một ngày trong ngăn sách cũ
Chuyện kể của một gã lang thang
Những bông khuynh diệp để lại trên đường Trương Định cũ
Một hôm thấy nắng vàng như là ngày xưa
Một bài thơ chưa đề tựa nhân ngày của mẹ
Lúc 5 giờ 10 phút sáng ở Sài Gòn
Trả lời một cái mail mở vội bên bờ hồ Xuân Hương Đà Lạt
Cuộc truy tìm một bản lý lịch khô héo
Ở thị xã Cần Giờ - dịch từ nguyên tác tiếng Cần Giuộc...
Tháng mười - Thành phố dốc đồi