Con chim của tôi
Thơ
•
Thứ sáu, 22/10/2021, 13:40 PM
Nó chết rồi, con chim của tôi Con chim sẻ sẻ mới ra đời! Hôm qua nó hãy còn bay nhảy Chỉ một ngày giam, đã chết rồi! Tôi muốn cô đơn dịu bớt sầu Nên tôi yêu nó, có gì đâu! Tình thương vô ý gây nên tội Tôi đã tù, sao bắt nó tù? Sao nỡ dù trong giây ph
Nội dung bài thơ: Con chim của tôi
Nó chết rồi, con chim của tôi
Con chim sẻ sẻ mới ra đời!
Hôm qua nó hãy còn bay nhảy
Chỉ một ngày giam, đã chết rồi!
Tôi muốn cô đơn dịu bớt sầu
Nên tôi yêu nó, có gì đâu!
Tình thương vô ý gây nên tội
Tôi đã tù, sao bắt nó tù?
Sao nỡ dù trong giây phút thôi
Bắt con chim nhỏ hận câm lời
Sao không trả nó về mây gió
Cho nó say sưa uống ánh trời?
Tôi dẫu dành cơm mớm nó ăn
Đủ làm sao được: thiếu không gian!
Sao tôi không hiểu, sao không hiểu?
Để tội tình chưa, nó chết oan!
Bài thơ Con chim của tôi của tác giả Nhà thơ Tố Hữu - Nguyễn Kim Thành, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.
Nhà thơ Tố Hữu - Nguyễn Kim Thành
Nghệ danh: Tố Hữu
Tên thật: Nguyễn Kim Thành
Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Tố Hữu - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác
Con chim của tôi,Thơ Tố Hữu
Cùng tập thơ: Từ ấy (1946)
Thơ
•
22.10.2021
Năm xưa tôi tới chốn này Trông vời ngọn núi, đá xây thành trì Băng ngàn lớp lớp mây đi Gió lay từng trận, rừng cây sóng dồi... Rồi bỗng bao nhiêu mối hận sầu Trong lòng tôi, khoét vết thương sâu Giữa miền địa ngục trần gian ấy Ôi đã hy sinh biết mấy
Thơ
•
22.10.2021
Gửi những bà mẹ và những người vợ Nhật, Đức, Ý Hỡi những bà mẹ hiền Hỡi những bà đáng kính Đang não nuột ưu phiền Nỗi chồng con đi lính! Các bà đã từng trải Biết bao nhiêu ngày đêm Trong một trời sợ hãi Riết chặt những bầu tim. Các bà đã từng trông Q
Thơ
•
22.10.2021
Hồ Chí Minh Người lính già Đã quyết chiến hy sinh Cho Việt Nam độc lập Cho thế giới hoà bình! Người đã sống năm mươi năm
Thơ
•
22.10.2021
Nghe nói ngày xưa lão chặt đầu Đầu xanh đầu bạc, tội gì đâu? Sao không chặt hết đầu bao đứa, Mũ mão rồng bay, áo phượng chầu? Nay lão vác tròng đi thịt chó Chó vàng chó mực, tội gì đâu? Sao không thịt hết bao con đó Liếm gót giầy Tây, béo mượt đầu?
Thơ
•
22.10.2021
Tặng Huỳnh Ngọc Huệ Đường qua mấy phố Quy Nhơn Nhà sao trông lại yêu hơn mọi lần Người đi quấn áo chen chân Ờ sao như đã quen thân từ nào? Xe ơi, chậm chậm ngừng giây phút Kẻo nữa rồi đây lại khát khao! Nhưng nhà đã rải lơ thơ Người đi mấy bóng vẩn v
Thơ
•
22.10.2021
Thưa các ông nghị gật! Đừng bôn ba lật đật uổng công! Nghị ngày xưa là nghị bạc nghị đồng Nghị “bíp tết”, nghị “sâm banh”, “phó mát” Nghị ô-tô, nghị cô đầu chầu hát Nghị “uẩy xừ” không biết cái chi chi Nghị chuyên môn ra nghị viện ngủ khì Khô hết Nướ
Thơ
•
22.10.2021
Mã Chiếm Sơn buông cương và ngẫm nghĩ Ngựa rung đầu hí lạnh giữa tàn quân Đồi phong xa bốc khói, đỉnh non gần Đã khuất phục dưới lá cờ binh Nhật. Trán kiêu hãnh lần đầu trông xuống đất Mã nghẹn ngào: “Thôi hết, Mãn Châu ơi!” Và quân binh cúi lặng chẳ
Thơ
•
22.10.2021
Lão trương hai bàn tay Nhìn tôi và trắng trợn: “Tôi không hay đùa bỡn, Làm việc quá trâu cày Đến già, còn bửa củi Gánh nước, cuốc vườn cau Đất bụi lấm đầy đầu Mà chủ còn hắt hủi! Như cái kiếp ăn mày Ngồi ăn trang góc xó Buồn thiu như con chó Áo rách
Thơ
•
22.10.2021
Tôi gặp bà con mới một lần Mà sao lòng đã thấy yêu thân Như quen biết tựa ngày xưa ấy Mỗi mặt phong trần, một nét nhăn. Ở cũng bàn tay đã nắm qua Ngón tay gân guốc nhám chai da Cũng mùi lưng khét quen mưa nắng Cũng những lời quê ý thiệt thà. Thôi kể
Thơ
•
22.10.2021
Đêm nay pháo nổ giao thừa Mà người chiến sĩ không nhà còn đi Truông dài, bãi rậm, đồng khuya Người đi như chẳng nhớ gì tết xuân Người đi quên hết gian truân Say mê như một dân quân trên đường Xóm làng phảng phất quê hương Nước non man mác tình thương
Thơ
•
21.10.2021
Em hãy vặn dây đàn lên tí nữa Và hãy cao giọng hát khúc sầu bi! Đưa ngón tay nhỏ mềm, em hãy lựa Tiếng đàn sao cho nức nở lâm ly! Em không khóc, nhưng sao anh muốn khóc Em không than, anh lại những buồn đau Con chim non không đợi chờ cánh mọc Cơ khổ
Thơ
•
22.10.2021
Nó chết rồi, con chim của tôi Con chim sẻ sẻ mới ra đời! Hôm qua nó hãy còn bay nhảy Chỉ một ngày giam, đã chết rồi! Tôi muốn cô đơn dịu bớt sầu Nên tôi yêu nó, có gì đâu! Tình thương vô ý gây nên tội Tôi đã tù, sao bắt nó tù? Sao nỡ dù trong giây ph
Thơ
•
22.10.2021
Huế trầm mặc hôm nay sao khác khác Những mắt huyền ngơ ngác hỏi thầm nhau Chân nôn nao như khách đợi mong tàu Bước dò bước, không biết sau hay trước? Tim hồi hộp, vì sao? Ai hẹn ước; Ai đang về? Dáng đó thấp hay cao? Mắt sáng ngời, như lửa hay như sa
Thơ
•
22.10.2021
Khi con tu hú gọi bầy Lúa chiêm đang chín, trái cây ngọt dần Vườn râm dậy tiếng ve ngân Bắp rây vàng hạt đầy sân nắng đào Trời xanh càng rộng càng cao Đôi con diều sáo lộn nhào từng không... Ta nghe hè dậy bên lòng Mà chân muốn đạp tan phòng, hè ôi!
Thơ
•
22.10.2021
Có ngang dọc mới hiễu buồn quanh quẩn Khổ vô biên của ngày tháng khô khan. Đây con tầu im lặng vượt thời gian Toa lớn nhỏ quanh năm vừa chật chỗ. Khách chen chúc trên hai hàng sập gỗ Một lối đi vừa rộng giữa bờ xai Những tường cao và những chắn song
Thơ
•
22.10.2021
Tung ngục tù ra, tung ngục tù ra! Ai đâu giam cấm được hồn ta Ai đâu giam cấm được lời ca Thuở oanh liệt của muôn đời tắt nghỉ! Ta nhắm mắt để thời gian trên mí Chở thuyền hồn lên những bến bờ qua Bữa nay ta lại tới cắm thuyền ta Giữa những tiếng r
Thơ
•
22.10.2021
Mỗi buổi mai lên Trên tường mái phố Chuông nhà thờ đổ Mỗi buổi hoàng hôn Rủ xuống linh hồn Chim hôm về tổ Chuông nhà thờ đổ... Tiếng đồng ngân nga Khoan thai bao la Bình yên uỷ mị Dịu dàng mang ý Muôn lời ngọt thương... Ai nằm trong sương Bên đường p
Thơ
•
21.10.2021
Thôi đã hết ngượng ngùng và bỡ ngỡ Ôi dịu dàng, êm ấm, phút tình thân! Làn môi khô sẽ mấp máy đôi lần, Lão đau đớn trông tôi mà nức nở: Anh có hiểu cô đơn là nỗi khổ Của lòng tôi? Thất thểu giữa muôn người Vẫn thấy mình trơ trọi; muốn tìm nơi Đầy nắ
Thơ
•
22.10.2021
Thương chồng, em phải thay chồng Thay chồng đi đắp đê công suốt ngày. Suốt ngày em lội dưới lầy Lùa bùn vác đất đắp dày đường cao Bụng em không hạt cơm nào Củ chuối em đào, ăn với hổng xanh. Trời ơi! Mưa gió còn hành Áo chiếu tan tành, em rét buốt xư
Thơ
•
22.10.2021
Vô sản thế giới liên hiệp lại! (Các Mác) Khóc là nhục. Rên, hèn. Van, yếu đuối Và dại khờ là những lũ người câm Trên đường đi như những bóng âm thầm Nhận đau khổ mà gởi vào im lặng. Đời ta đã chứa bao nhiêu cay đắng Bao nhiêu xương, bao nhiê
Thơ
•
22.10.2021
Kính tặng các đồng chí hy sinh trong cuộc khởi nghĩa Nam Kỳ 1940 Các anh chị bước lên đài gươm máy Đầu sắp rơi mà môi vẫn cười tươi! Chỉ còn đây một giây sống nữa thôi Mà mắt đó vẫn trông đời bình thản. Giữa lúc giặc hằm hằm tay lắp đạn Anh hùng lê
Thơ
•
22.10.2021
Khi ta đã say mùi hương chân lý Đời đắng cay không một chút ngọt bùi Đời đau buồn không một tiếng cười vui Đời đen tối phải đi tìm ánh sáng Ta bước tới. Chỉ một đường: Cách mạng Vững lòng tin sẽ nắm chắc thành công Như những con tàu giữa biển mênh mô
Thơ
•
22.10.2021
Lời Tổ quốc Hỡi những con khôn của giống nòi Những chàng trai quý, gái yêu ơi! Bâng khuâng đứng giữa đôi dòng nước Chọn một dòng hay để nước trôi? Hỡi những con khôn của giống nòi Đã từng đau tự thuở trong nôi Đã từng thấy Mẹ lăn trong máu Lệ đã chua
Thơ
•
22.10.2021
Mấy bữa trời chưa ngớt gió sương Cành xoan chưa phủ lục bên đường Song lòng ta đã nghe đâu đó Có một mùa xuân phảng phất hương Không phải mùa xuân mấy thuở sang Lá xanh không mát dạ khô vàng Hoa thơm không át mùi xương máu Nắng chỉ lây buồn trên á
Thơ
•
22.10.2021
Người ta lớn bởi vì ngươi cúi xuống Hỡi nhân dân hãy đứng thẳng lên! (Ma-rat) Người ta lớn bởi vì ta quỳ xuống Có gì đâu ta cầu khẩn van lơn? Có gì đâu ta ôm mãi căm hờn? Hãy đứng dậy, ta có quyền vui sống! Ai đi gõ vào cửa lòng lạnh ngắt Và
Thơ
•
22.10.2021
Vui quá đêm nay Ta nhảy ta bay Trong lòng Hà Nội Biển sống trào lên thành đại hội Muôn màu vũ trụ kết hoa đăng Xôn xao mặt đất, trăng là trăng Chảy xiết Ngân Hà, muôn sao vàng rực Mặt trời đỏ huyền kỳ mọc lên, ôi náo nức Nhạc nhân gian cuồn cuộn bốc
Thơ
•
22.10.2021
Ly Quê trên súng thần công Xinh xinh như một tiên đồng Bồng Lai Trăng khuya len xuống rừng dài Đường non thăm thẳm, đá gài lô nhô Hồng quân mê mải sông hồ Đêm nay tạm nghỉ bên bờ suối reo Đêm nay như những chiều chiều Đôi con chim đứng lưng đèo ngẩ
Thơ
•
22.10.2021
Cô đơn thay là cảnh thân tù! Tai mở rộng và lòng sôi rạo rực Tôi lắng nghe tiếng đời lăn náo nức Ở ngoài kia vui sướng biết bao nhiêu! Đây âm u đôi ánh lạt ban chiều Len nhè nhẹ qua rào ô cửa nhỏ Đây lạnh lẽo bốn tường vôi khắc khổ Đây sàn lim, manh
Thơ
•
22.10.2021
Kính tặng anh Nguyễn Chí Diểu Anh với tôi giữa bốn tường vôi lạnh Lặng nhìn nhau, lựa phải nói năng chi! Anh nghe thu rứt lá gọi đời đi Tôi thấy cả một mùa xuân bước lại. Anh là một thuỷ thủ già vững lái Tôi, bên anh là bạn mới cầm chèo Gần nhau đây
Thơ
•
22.10.2021
Đêm nay sương xuống phủ trăng mờ Anh lính ngoài kia đi vẩn vơ Lao ngủ mà anh còn thức đó Với sương từng giọt, gió từng tờ. Thỉnh thoảng dừng chân giữa lối đêm Nghiêng nghiêng tai mỏng lắng im lìm Lá bàng nhẹ nhẹ gieo đôi tấm Như mảnh hồn qua, động vá
Thơ
•
22.10.2021
Tặng những người đàn bà Nhật chết trên đường sắt Đông Kinh Nhật hoàng! Nhật hoàng! Trên ngai vàng chễm chệ Uất hận của Phù Tang Đã vang cùng sóng bể! Trong lầu son lộng lẫy Phe phẩy quạt ngà xinh Nghe không ngươi huyết chảy Trên đường sắt Đông Kinh?
Thơ
•
21.10.2021
Tôi không muốn mời anh đi xa lạ Tìm đau thương trong xã hội điêu tàn. Kể làm sao cho hết cảnh lầm than Lúc trái ngược đã tràn đầy tất cả! Này đây anh, một bức tranh gần gũi: Nó thô sơ? Có lẽ. Nhưng trung thành. Nó tầm thường? Nhưng chính bởi hồn anh
Thơ
•
22.10.2021
Năm sáu ngày mệt xỉu Thuốc làm khuây mấy điếu Vài ba hớp nước trong Suy nghĩ chuyện bao đồng Vẫn không ngoài chuyện đói. Đầu sàn, canh bốc khói Chén cá nức mùi thơm Lên hoạ với mùi cơm Sao mà như cám dỗ! Muốn ngủ mà không ngủ Cái bụng cứ nằn nì: “Ă
Thơ
•
22.10.2021
Ai ăn bánh bột lọc không? Tiếng rao sao mà ướt lạnh tê lòng! Không phải giọng của một hầu đứng tuổi Cao thánh thót hay rồ khan gió bụi Đây âm thanh của một cổ non tơ Mà giây ngân còn vương vấn dại khờ Trên môi mỏng hãy thơm mùi sữa mẹ. Tiếng rao nhỏ
Thơ
•
22.10.2021
Tặng Chế Lan Viên, tác giả “Điêu tàn” Đâu rồi non nước Chiêm Thành ôi! Trơ trọi bên cồn một Tháp côi Nắng gội phôi pha vầng trán nám Rêu in thấp thoáng bóng mây trôi... Ngày xưa độc lập cờ hoe nắng Thành quách huy hoàng rộn bước voi Đồng nội bình yê
Thơ
•
22.10.2021
Trời Hậu Giang, tù và dậy rúc Phèn la kêu, trống giục vang đồng Đường quê đỏ rực cờ hồng Giáo gươm sáng đất, tầm vông nhọn trời Quyết một trận, quét đời nô lệ Quăng máu xương, phá bẻ xiềng gông! Hỡi ôi! Việc chửa thành công Hôm nay máu chảy đỏ đồng H
Thơ
•
22.10.2021
Dậy mà đi! Dậy mà đi! Đừng tiếc nữa, can chi mà tiếc mãi? Ai chiến thắng mà không hề chiến bại Ai nên khôn mà chẳng dại đôi lần? Huống đường đi còn lắm bước gian truân Đây chưa phải trận sau cùng chiến đấu! Thì đứng dậy, xoa tay, và tự bảo: Chỉ còn đ
Thơ
•
22.10.2021
Từ thuở ấy, quăng thân vào gió bụi Đến hôm nay phút chết đã kề bên Đến hôm nay kiệt sức, tôi nằm rên Trên ván lạnh không mảnh mền, manh chiếu. Đời cách mạng, từ khi tôi đã hiểu Dấn thân vô là phải chịu tù đày Là gươm kề tận cổ, súng kề tai Là thân số
Thơ
•
22.10.2021
Đàn báo Nhật giật mình khi chợt hiểu Lầm hoài thai một ảo mộng ngông cuồng Nó dậy rồi, sư tử của phương Đông Nó đã dậy, oai phong và dũng hãn. Giữa sông núi điêu linh dày khói đạn Tưởng cầm tay thân ái của Mao - Chu? Cả Trung Hoa nhất thống chống quâ
Thơ
•
22.10.2021
Trên dòng Hương Giang Em buông mái chèo Trời trong veo Nước trong veo &
Thơ
•
22.10.2021
Không thể nữa, lưng chừng hay tính toán Trọn đời ta rút gọn ở giờ này. Bão đã rốc thổi già trên biển loạn Sống là đây mà chết cũng là đây! Không thể nữa, lơi chèo hay quay lái Đằng sau kia còn bãi cát nào đâu? Chỉ ghê gớm núi chồm trên sóng dại Chực