Đoạn 1

Thơ   •   Thứ ba, 09/11/2021, 13:43 PM

... Khuya rồi tiếng hát ai nghe đó? Cười hộ người điên cuộc đổi thay Ngay đêm hôm ấy, trong một căn hầm nhà ngục. Tường đá nặng nề như đè chặt lấy người. Một cửa giữa, có bậc đá lên mặt đất. Một cửa bên thông sang hầm bên cạnh. Trong hầm, một chiếc c

Nội dung bài thơ: Đoạn 1

... Khuya rồi tiếng hát ai nghe đó? Cười hộ người điên cuộc đổi thay

Ngay đêm hôm ấy, trong một căn hầm nhà ngục.

Tường đá nặng nề như đè chặt lấy người.

Một cửa giữa, có bậc đá lên mặt đất.

Một cửa bên thông sang hầm bên cạnh.

Trong hầm, một chiếc chõng tre, chỗ nằm của

Người Què. Một bình nước. Đầu chõng: một ngọn nến.

Khi mở màn, văng vẳng tiếng chiêng trống

Từ một bãi pháp trường đang xử trảm tội nhân,

Người Què đang nằm bỗng chống tay ngồi dậy nghe ngóng.

Tiếng chiêng trống mỗi lúc một rõ. Lúc đó vào đầu giờ Tuất.

Người què:

Lại chém người! Chúa Nguyễn lại chém người!

(Một lát)

Khi gà lên chuồng,

Lũ oan hồn rền rĩ khắp non sông

Còn nói chi người giả dại, giả ngông

Lấy men rượu mở tấm lòng khí tiết

Còn nói chi người đề thơ lá biếc

Gửi tin về Chúa cũ sóng đưa veo

Còn nói chi người luyện võ lưng đèo

Đem tuổi trẻ gửi bánh xe vong quốc

Chết là hết! khi bàn cờ tàn cuộc

Thì mặc chàng tiểu tốt tạo thời cơ

Ai khôn ngoan nên vào ngục đợi chờ

Sự thắng bại mặc giời cao xếp đặt.

Tiếng Kiều Loan (bên cạnh hát véo von):

Sống chật đất, chết thêm dầy đất

Thà tan theo trăng rõi chân mây

Tìm hơi thở cũ mà say

Hát trên nội cỏ với bầy ma thiêng.

Người què (cười):

Giọng hát những người điên

Nghe ra nhiều lý thú

Bây giờ chưa muốn ngủ

Thì mời bạn sang chơi

Gây lấy một cuộc cười

Cho nhà tù đỡ rét

(Chợt buồn rầu, se sẽ ngâm)

Ba năm chẳng biết giăng tròn khuyết

Đêm nay giăng xế đến đâu rồi?

Mắt ta nhìn mãi tường rêu đá

Cũng hoá thành giăng lạnh lẽo soi

Ta mất đêm rằm quê vợ cũ

Mất ngày rồng rắn tuổi lên mười

Vợ ta trách mãi người trong ngục

Quên bẵng tình giăng muôn dặm khơi

Ví ta mượn cánh con chim nhạn

Sẽ vút trời xanh thăm thẳm sâu

Mỏ ngậm giăng về thăm vợ cũ

Nhìn xem ngực yếm có phai mầu!


Bài thơ Đoạn 1 của tác giả Nhà thơ Hoàng Cầm - Bùi Tằng Việt, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.

Nhà thơ Hoàng Cầm - Bùi Tằng Việt

Nghệ danh: Hoàng Cầm

Tên thật: Bùi Tằng Việt

Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Hoàng Cầm - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác

icon Tác giả Hoàng Cầm, Thơ Hoàng Cầm, Tập kịch thơ Kiều Loan

Tổng hợp

Cùng tập thơ: Tập kịch thơ Kiều Loan phần 4

Đoạn 2

Thơ   •   09.11.2021
(Lại tiếng chiêng trống. Lần này Người Què nép vào một xó tường như muốn trốn tránh tiếng chiêng trống quái ác) Người què (giọng run run): Đừng chém người! Thôi hãy cất đao! (Ngục quan mở cửa từ bậc đá cao bước xuống. Người Què hố

Đoạn 1

Thơ   •   09.11.2021
... Khuya rồi tiếng hát ai nghe đó? Cười hộ người điên cuộc đổi thay Ngay đêm hôm ấy, trong một căn hầm nhà ngục. Tường đá nặng nề như đè chặt lấy người. Một cửa giữa, có bậc đá lên mặt đất. Một cửa bên thông sang hầm bên cạnh. Trong hầm, một chiếc c

Đoạn 10

Thơ   •   09.11.2021
Kiều Loan (một mình với thanh gươm): Đoản kiếm đây, ngươi lại trở về ta Thép năm ấy vẫn sắc như nước lạnh Ngươi đã bao phen theo hầu Nguyễn ánh? Máu lương dân, ngươi đã tắm bao lần? Chỉ vì ta nhầm lẫn quá, lúc thanh xuân Để ngươi kề vai đứa v

Đoạn 8

Thơ   •   09.11.2021
Vũ tướng quân: Tội nhân đâu? Ngục quan: Dạ, bẩm lệnh tướng quân Ngài xét hỏi ông già hay cô gái? Vũ tướng quân: Hai tội nhân cần tra hỏi tỏ tường Nhưng nửa đêm ta đã phải lên đường Dẫn cô gái ra đây, ta hỏi trước (Quản ngục đi vài bước. Vũ tướng

Đoạn 9

Thơ   •   09.11.2021
Kiều loan: Kìa, ông tướng! Sao không đi dẹp giặc Lại vào đây thăm hỏi một người điên? Vũ tướng quân (se sẽ gọi): Kiều Loan...! Kiều Loan: Nàng Kiều Loan giờ đã mất Đừng gọi tên! Lòng tôi đau như cắt Dưới lớp đất đen này, ông cúi nghe xem: Vua

Đoạn 4

Thơ   •   09.11.2021
Người què (trông theo): Xin mời cô nương cứ đi ngủ trước Chí khí can trường rồi cũng thành ma! Ông già: Nào, thử nghe túc hạ nói ba hoa Còn gì nữa? - Người thảnh thơi như thế Lại lên giọng kẻ giang hồ bốn bể Sao hai chân, què một đã bao lâu?

Đoạn 11

Thơ   •   09.11.2021
(Người Què ló đầu ra, rồi bò ra hẳn. Ông Già bò ra sau. Người Què nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, bỗng ôm bụng cười lăn lộn) Người què: Giờ mới biết là vợ ông đại tướng Nửa đêm nay lại bắt đầu sung sướng! (Cười)[/] Ông già: Lại sắp có

Đoạn 3

Thơ   •   09.11.2021
(Ông Già và Kiều Loan ở hầm bên cạnh sang. Ông Già nhìn bức tường đá, giơ mười ngón tay cạo...) Ông già: Không thoát được! Tường dầy hơn một thước Chẳng hề rung vì chiêng trống chém người Chiều mai đây đến lượt đầu ta rơi Xác vùi dưới chân th

Đoạn 12

Thơ   •   09.11.2021
Kiều Loan (tươi cười): Tôi vừa thoảng giấc mơ êm ái nhất Cùng người xưa lơ lửng xứ hoa hương Nghìn tiên chấp chới y thường Vợ chồng phiêu lãng trên đường giăng xanh Chợt tỉnh dậy môi se và miệng đắng Đầu nóng ran như một người cảm nắng Mà tr

Đoạn 6

Thơ   •   09.11.2021
Người què (lại rũ ra cười): Tấm áo vóc đem quăng vào giấc mộng! Ông già: Thưa túc hạ, vậy thì trong kiếp sống Có cái gì không phải giấc mơ màng? Người què: Cụ đứng đây, cụ hãy nhìn qua cửa Mà tưởng lại các anh hùng liệt nữ Bắc cầu gươm lên đỉ

Đoạn 13

Thơ   •   09.11.2021
(Một lát Vũ tướng quân vào gọi to) Vũ tướng quân: Kiều Loan ơi có nghe chăng tiếng trống đã xa rồi, quân sĩ đã lên đường Đi ngay thôi, mau trở lại quê hương! Kiều Loan: Kìa, thiếp tưởng sẽ có ông Hiệu uý Đưa thiếp đi cho đỡ vướng chân chàng?

Đoạn 5

Thơ   •   09.11.2021
Ngục quan: Ai cho phép bay nói cười ầm ĩ? Mai chết chém vẫn chưa thèm để ý Hay lão già còn muốn nếm cực hình? Ông già: Xin đại nhân hãy dẹp nỗi bất bình Lão mới gặp Người Què đây, bạn cũ Mai lão chết, xin cho già than thở một vài câu (Cởi tấm á

Đoạn 7

Thơ   •   09.11.2021
Ngục quan: Sao các ngươi vẫn cứ làm huyên náo? Người què: Tôi cười chuyện những ông vua lếu láo sơn mãi cái ngai vàng mọt gậm của ông cha Ngục quan: Tôi xin ông đừng múa mép ba hoa Đêm hôm nay tạm sang nằm ngục khác Người què (ra vẻ ngớ ngẩn)