Đoạn 4

Thơ   •   Thứ ba, 09/11/2021, 13:44 PM

Người què (trông theo): Xin mời cô nương cứ đi ngủ trước Chí khí can trường rồi cũng thành ma! Ông già: Nào, thử nghe túc hạ nói ba hoa Còn gì nữa? - Người thảnh thơi như thế Lại lên giọng kẻ giang hồ bốn bể Sao hai chân, què một đã bao lâu?

Nội dung bài thơ: Đoạn 4

Người què (trông theo):

Xin mời cô nương cứ đi ngủ trước

Chí khí can trường rồi cũng thành ma!

Ông già:

Nào, thử nghe túc hạ nói ba hoa

Còn gì nữa? - Người thảnh thơi như thế

Lại lên giọng kẻ giang hồ bốn bể

Sao hai chân, què một đã bao lâu?

Người què:

Thời trẻ trung, tôi xách kiếm theo hầu

Ông Nguyễn Huệ từ Nam ra xứ Bắc...

Ông già (kinh ngạc và vui mừng):

Ồ! Túc hạ cũng đã từng đánh giặc?

Người què:

Tôi đã từng trông những trận ghê hồn

Rạch Gầm, Gia Định, Thuận Hoá, Quy Nhơn

Nhất là trận Đống Đa năm Kỷ Dậu

Cả trời đất đã biến thành bể máu

Quanh mình tôi, đầu giặc rụng như mưa

Tiếng chuông rền, ngựa hí, tiếng reo hò

Hoà một điệu thảm sầu, thần kinh, quỷ khốc

Tôi tưởng mình vừa sa vào địa ngục

Chợt trông lên: đôi mắt Bắc Bình vương

Loè lửa xanh, tôi vội vã vung gươm

Răng nghiến chặt mà say sưa chém giết

Ông già:

Gươm Quang Trung kiêu hãnh biết bao nhiêu

Đã chém năm danh tướng của Thanh triều

Người què:

Trận Đống Đa thật vô cùng khốc liệt

Giặc tan hoang xô chạy gãy phù kiều

Khắp sông Hồng vang dậy tiếng người kêu

Nước đỏ thẫm, nghẹn dòng không chảy nữa

Thành Thăng Long năm ngày chưa tắt lửa

Xác giặc phơi đầy Kẻ Chợ đến biên cương

Cờ nêu cao chiến thắng đỏ chiêu dương

Mà rút lại cũng vẫn là giấc mộng!

Ông già:

Túc hạ què khi đánh trận Đống Đa?

Người què:

Tôi đuổi giặc, bất ngờ sa hố rộng

Ngã gãy chân, thành một kẻ bỏ đi

Vua đền công tôi chẳng biết làm gì

Việc ăn ngủ cũng chỉ là giấc mộng

(Cười lớn)

Ông già:

Vào nhà giam như đến nước cờ thua

Ngẫm chuyện đời sao túc hạ vẫn bông đùa?

Người què:

Vua ở ngôi ba bốn năm lồng lộng

Rồi một chiều nhắm mắt bỏ non sông

Mấy mươi nàng cung nữ lệ ròng ròng

Dựng nhà lá bên mồ thề giữ tiết

Đến bây giờ đã lấy chồng gần hết!

(Cười ngặt nghẽo)

Vị Đông Cung thái tử nối ngôi cha

Còn trẻ thơ, nào hiểu việc quốc gia

Giao gánh nặng cho quyền thần hiểm độc

Tham lợi danh, chém giết nhiều, dân không phục

Các nhân tài lần lượt bỏ ra đi

Mớ bòng bòng chẳng biết gỡ bằng gì

Đức Nhị thế nhà Tần ôm mặt khóc!

Ông già:

Là cận thần, chắc túc hạ biết nhiều

về những ngày thê thảm của Tây triều?

Người què:

Phải, sự nghiệp anh hùng đến hồi tàn cuộc

Thì có người thuận gió, giả thù xưa

Một lòng trung, danh tướng ngã theo cờ

Đạo tàn binh vẫn coi thường sinh tử

Các phiên trấn đã thiếu người phòng giữ

Trong mười hôm thất thủ nốt kinh thành

Chân không giày, vua chạy lên rừng xanh

Hoàng thái hậu đành cầm gươm đâm cổ

Các vương phi mỗi người ngồi một chỗ

Dăng áo hồng che mặt khóc thành mưa

Còn các quan, có kẻ chạy theo vua

Cũng có kẻ ra hàng cầu phú quý

Ông già:

Nhưng cớ sao túc hạ chẳng theo vua

lại chịu vào nằm bẹp chốn lao tù?

Người què:

Tôi què chân, không cách gì bay bổng

Để người ta đưa đến chỗ này đây

Ba năm tròn, ngần ấy sự đổi thay

Đời diễn mãi một tấn tuồng giả dối

Trong nhà giam nghe lòng người biến đổi

Nhớ công cha nghĩa mẹ thuở đầu xanh

Đã trót nửa đời theo đuổi hư danh

Việc đợi chết cũng lại là giấc mộng!

(Người Què cười to quá. Quản ngục mở cửa vào)


Bài thơ Đoạn 4 của tác giả Nhà thơ Hoàng Cầm - Bùi Tằng Việt, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.

Nhà thơ Hoàng Cầm - Bùi Tằng Việt

Nghệ danh: Hoàng Cầm

Tên thật: Bùi Tằng Việt

Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Hoàng Cầm - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác

icon Tác giả Hoàng Cầm, Thơ Hoàng Cầm, Tập kịch thơ Kiều Loan

Tổng hợp

Cùng tập thơ: Tập kịch thơ Kiều Loan phần 4

Đoạn 2

Thơ   •   09.11.2021
(Lại tiếng chiêng trống. Lần này Người Què nép vào một xó tường như muốn trốn tránh tiếng chiêng trống quái ác) Người què (giọng run run): Đừng chém người! Thôi hãy cất đao! (Ngục quan mở cửa từ bậc đá cao bước xuống. Người Què hố

Đoạn 1

Thơ   •   09.11.2021
... Khuya rồi tiếng hát ai nghe đó? Cười hộ người điên cuộc đổi thay Ngay đêm hôm ấy, trong một căn hầm nhà ngục. Tường đá nặng nề như đè chặt lấy người. Một cửa giữa, có bậc đá lên mặt đất. Một cửa bên thông sang hầm bên cạnh. Trong hầm, một chiếc c

Đoạn 10

Thơ   •   09.11.2021
Kiều Loan (một mình với thanh gươm): Đoản kiếm đây, ngươi lại trở về ta Thép năm ấy vẫn sắc như nước lạnh Ngươi đã bao phen theo hầu Nguyễn ánh? Máu lương dân, ngươi đã tắm bao lần? Chỉ vì ta nhầm lẫn quá, lúc thanh xuân Để ngươi kề vai đứa v

Đoạn 8

Thơ   •   09.11.2021
Vũ tướng quân: Tội nhân đâu? Ngục quan: Dạ, bẩm lệnh tướng quân Ngài xét hỏi ông già hay cô gái? Vũ tướng quân: Hai tội nhân cần tra hỏi tỏ tường Nhưng nửa đêm ta đã phải lên đường Dẫn cô gái ra đây, ta hỏi trước (Quản ngục đi vài bước. Vũ tướng

Đoạn 9

Thơ   •   09.11.2021
Kiều loan: Kìa, ông tướng! Sao không đi dẹp giặc Lại vào đây thăm hỏi một người điên? Vũ tướng quân (se sẽ gọi): Kiều Loan...! Kiều Loan: Nàng Kiều Loan giờ đã mất Đừng gọi tên! Lòng tôi đau như cắt Dưới lớp đất đen này, ông cúi nghe xem: Vua

Đoạn 4

Thơ   •   09.11.2021
Người què (trông theo): Xin mời cô nương cứ đi ngủ trước Chí khí can trường rồi cũng thành ma! Ông già: Nào, thử nghe túc hạ nói ba hoa Còn gì nữa? - Người thảnh thơi như thế Lại lên giọng kẻ giang hồ bốn bể Sao hai chân, què một đã bao lâu?

Đoạn 11

Thơ   •   09.11.2021
(Người Què ló đầu ra, rồi bò ra hẳn. Ông Già bò ra sau. Người Què nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, bỗng ôm bụng cười lăn lộn) Người què: Giờ mới biết là vợ ông đại tướng Nửa đêm nay lại bắt đầu sung sướng! (Cười)[/] Ông già: Lại sắp có

Đoạn 3

Thơ   •   09.11.2021
(Ông Già và Kiều Loan ở hầm bên cạnh sang. Ông Già nhìn bức tường đá, giơ mười ngón tay cạo...) Ông già: Không thoát được! Tường dầy hơn một thước Chẳng hề rung vì chiêng trống chém người Chiều mai đây đến lượt đầu ta rơi Xác vùi dưới chân th

Đoạn 12

Thơ   •   09.11.2021
Kiều Loan (tươi cười): Tôi vừa thoảng giấc mơ êm ái nhất Cùng người xưa lơ lửng xứ hoa hương Nghìn tiên chấp chới y thường Vợ chồng phiêu lãng trên đường giăng xanh Chợt tỉnh dậy môi se và miệng đắng Đầu nóng ran như một người cảm nắng Mà tr

Đoạn 6

Thơ   •   09.11.2021
Người què (lại rũ ra cười): Tấm áo vóc đem quăng vào giấc mộng! Ông già: Thưa túc hạ, vậy thì trong kiếp sống Có cái gì không phải giấc mơ màng? Người què: Cụ đứng đây, cụ hãy nhìn qua cửa Mà tưởng lại các anh hùng liệt nữ Bắc cầu gươm lên đỉ

Đoạn 13

Thơ   •   09.11.2021
(Một lát Vũ tướng quân vào gọi to) Vũ tướng quân: Kiều Loan ơi có nghe chăng tiếng trống đã xa rồi, quân sĩ đã lên đường Đi ngay thôi, mau trở lại quê hương! Kiều Loan: Kìa, thiếp tưởng sẽ có ông Hiệu uý Đưa thiếp đi cho đỡ vướng chân chàng?

Đoạn 5

Thơ   •   09.11.2021
Ngục quan: Ai cho phép bay nói cười ầm ĩ? Mai chết chém vẫn chưa thèm để ý Hay lão già còn muốn nếm cực hình? Ông già: Xin đại nhân hãy dẹp nỗi bất bình Lão mới gặp Người Què đây, bạn cũ Mai lão chết, xin cho già than thở một vài câu (Cởi tấm á

Đoạn 7

Thơ   •   09.11.2021
Ngục quan: Sao các ngươi vẫn cứ làm huyên náo? Người què: Tôi cười chuyện những ông vua lếu láo sơn mãi cái ngai vàng mọt gậm của ông cha Ngục quan: Tôi xin ông đừng múa mép ba hoa Đêm hôm nay tạm sang nằm ngục khác Người què (ra vẻ ngớ ngẩn)