Lại học khôn
Thơ
•
Thứ năm, 04/11/2021, 23:29 PM
Gần mực thì đen Gần đèn thì rạng Mực để trước đèn Mực sáng? Hay đèn đen?
Nội dung bài thơ: Lại học khôn
Gần mực thì đen
Gần đèn thì rạng
Mực để trước đèn
Mực sáng?
Hay đèn đen?
Bài thơ Lại học khôn của tác giả Nhà thơ Vũ Quần Phương - Vũ Ngọc Chúc, Ngọc Vũ, Phương Viết, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.
Nhà thơ Vũ Quần Phương - Vũ Ngọc Chúc, Ngọc Vũ, Phương Viết
Nghệ danh: Vũ Quần Phương
Tên thật: Vũ Quần Phương Vũ Ngọc Chúc, Ngọc Vũ, Phương Viết
Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Vũ Quần Phương - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác
Nhà thơ Vũ Quần Phương, Thơ Vũ Quần Phương, Tập thơ Chỗ ấy sóng
Cùng tập thơ: Chỗ ấy sóng (2007)
Thơ
•
04.11.2021
Quốc hội thông qua ngân sách Số liệu buồn, vui, mừng, lo âu Đôi khi một thoáng phân vân đến Trời xanh thăm thẳm ở trên đầu Trời xanh thay đổi theo mây gió Số liệu đừng thay như gió mây Bà con vất vả năm hai vụ Thu được bao nhiêu mỗi vụ cày Số liệu ch
Thơ
•
04.11.2021
Tết qua những ngày hoa đã tắt Hết phận hoa thì thành phận rác Xe tang hoa leng keng màu sắc Tươi tắn quá những bông hoa nở chót lần đầu nhìn ngơ ngác mưa bay Đám tang hoa tưng bừng hương sắc cành đào về bãi rác Sắc hoa ánh làm hồng gương mặt những ng
Thơ
•
04.11.2021
Lửa nói lời của lửa Nến nói cho ta nhìn Cây nói như triều lên Nghe cây mà biết gió Hạ nói lời chín đỏ Lưỡi ta nghe vị mùa Đông nói giọng trời khuya Nồng nồng hương hoa sữa Em nói lời của lửa Em nói lời cây xanh Trái chín trong ngực anh Nói thành lờ
Thơ
•
04.11.2021
Tôi chợt thức trong đêm Nhà tôi hay nước lạ Xứ sở xa vời cách Thái Bình Dương Nghe nhịp thở cháu con trong căn nhà đang ở Tiếng thằng cháu nói mê lại dẫn về địa chỉ Căn nhà xa, quen cả đời người Căn nhà Việt, tiếng võng đưa cũng Việt Mà tuyết ngoài k
Thơ
•
04.11.2021
Nằm bên cạnh cháu nghe cháu thở Y hệt ngày xưa cha cháu thôi Mấy chục năm trời như mới đó Ngày đêm như thác cuộn đời trôi Cháu ở bên này, xa đất nước Chẳng nghe tiếng võng, tiếng gà khuya Chẳng biết nỗi niềm trong tiếng Việt Mái rạ than thầm với ngõ
Thơ
•
04.11.2021
Tiễn xong lại đợi là sao? Bên kia cánh cửa là bao la trời Mênh mông đồng đất, một người Con sông đổi hướng, bãi bồi phù sa Ngày mai khác lắm hôm qua Đời như bão gió ta là bụi bay Nhưng chân đã giẫm đất này Ngực mang khí quyển, mắt đầy trăng sao Điệp
Thơ
•
04.11.2021
Tặng Hoàng Bia sủi bọt xôn xao Người lặng im - nhìn nhau - nhìn mình Cạn đi Uống cạn đi ký ức Người Nga về, người Pháp sang Năm chinh chiến cùng đi đánh giặc Tiếng súng tắt Nhưng lòng người gió thổi Khăn gói gió đưa Cháu con Lạc Việt Lênh đênh góc bể
Thơ
•
04.11.2021
Ngỡ gặp quê nhà ngay giữa phố gặp tuổi thơ khi đã bạc đầu Giữa phố hương hoa cau sáng đầu hè thanh mát Hương cau nhẹ mơ hồ bay đến tự nơi nao không biết có đấy rồi lại mất như chơi trò đuổi bắt với ngày xưa Hương đuổi bắt hay hồn tôi đuổi bắt đã có r
Thơ
•
04.11.2021
Muối càng ngày càng nhiều Tiêu càng ngày càng ít Chân đã qua nhiều làng Mắt đã trông nhiều nước Nơi bần hàn rơm rác Thành lầu cao phố sang Nơi điện tía cung vàng Thành bờ lau bãi gió Chẳng gì là không thể Không gì là nhỏ nhoi Chỉ lòng mình lạ thôi Cà
Thơ
•
04.11.2021
Cô gái đi qua đường cắn táo Quả táo tròn căng Môi cô mọng đỏ Mặt trời hớn hở Cặp chân thon dài Váy ngắn trời xanh Hai hàng xe đỗ Ngã tư đèn đỏ Cô đi thanh bình Quả táo ngon lành Môi cô tiêu diệt Cặp môi quyết liệt Sao trông ngon lành Kìa đèn đã xanh
Thơ
•
04.11.2021
Căn nhà cũ mang hồn ta âm thầm đứng đợi Ta âm thầm trở lại lưng dựa tường nghe gọi xa xăm...
Thơ
•
04.11.2021
Mặt trời lên chót cao Cây hiền hoà toả bóng Trưa thấm vào cõi lặng Con nai từ rừng ra Cặp mắt nhìn ngây thơ Bốn chân thon mảnh dẻ Nai e dè qua phố Phố bừng bừng xe đi Con nai thuở xa xưa Ở cùng người trong núi Người bỏ nai ra đi Rồi người về săn đuổ
Con rồng đá bên lăng Lê Văn Thịnh
Thơ
•
04.11.2021
Một mắt thong manh tai bên lành bên điếc Nghe một bên thấy một bên giương vây cuộn khúc hai hàm răng nhọn hoắt cắn thân mình nhai nuốt hung hăng Không biết ai tạc rồng tạc rồi chôn vào đất Đất lặng yên Bức thư đá ghìm lời phán xét đã trồi lê
Thơ
•
04.11.2021
Gần mực thì đen Gần đèn thì rạng Mực để trước đèn Mực sáng? Hay đèn đen?
Thơ
•
04.11.2021
Khánh đất leng keng Lọ men màu kiêu sa trầm mặc Áo tứ thân phơ phất Cô quan họ hội làng Kinh Bắc Con cọp dữ đang gầm im phắc Tấm lưng thon, tóc thả đuôi gà Chú hề cười Đại đao sáng quắc Rầm rập ngựa voi Sĩ tử vua quan, đỏ xanh rối mắt Tổng thống, cô
Thơ
•
04.11.2021
Công nghệ chăn nuôi rồi ướp lạnh Ở lâu thấy nhớ bóng con gà Tảo tần dáng bới ngoài chân giậu Trưa vắng mơ hồ tiếng gáy xa
Thơ
•
04.11.2021
Sông thành Bạch Đằng Giang Vua Ngô Quyền đánh quân Nam Hán Hưng Đạo thắng quân Nguyên Rạo rực trống reo cờ phất Tám tuổi, trường làng, áo nâu, chân đất Dòng sông ấy mênh mang Mênh mang lần thứ nhất Thấy trong mơ mà ngỡ thấy trong đời Sông hẹp lại rồ
Ở nghĩa trang liệt sĩ Ngọc Hồi
Thơ
•
04.11.2021
Làng nước nơi nào không nghĩa trang Một góc rừng đây đã bảo tàng Những Dốc Đầu Lâu, những Đồi Tử Sĩ Tên đất nghe còn đau tóc tang Chiến trận xa rồi, bom đạn tắt Mà sao nước mắt mẹ chưa khô Những người yên nghỉ chưa yên nghỉ Xương cốt run lên ở đáy mồ
Thơ
•
04.11.2021
Mây bay sau vai em Biển cũng sau vai em Tôi phía này ngăn cách Hai tách cà phê đen Thời gian quên mất tôi Tôi nhìn em và trời Trời đầy mây bay trắng Em đầy niềm xa xôi Bên kia mặt bàn thôi Vươn tay là bắt gặp Vuơn tay tôi gặp mây Em thành miền xa lắc
Thơ
•
04.11.2021
Dưới tàn cây râm mát Cỏ lên xanh như thảm mời ngồi Những cụ già lặng nghe xa thẳm Xa thẳm nghe năm tháng đời người Trái tim đầy hoài niệm Bàn tay nghe thảnh thơi Dưới tàn cây râm mát Đàn trẻ con chạy reo Đuổi theo cánh bồ câu bay thấp Đuổi theo các b
Thơ
•
04.11.2021
Trông nước - nước chảy, trông bèo - bèo trôi Có gì còn ở với tôi Bờ sông thì lở, bãi bồi thì xa Bèo về với chốn nước sa Nước ra biển cả bao la với trời Riêng tôi vọng mãi giữa đời Gọi chim chim lạ, gọi người người dưng Lạ chim, lạ suối, lạ rừng Lạ,
Thơ
•
04.11.2021
Mặt trời trên cao soi những mặt trời dưới đất Người nằm như bát úp Cây đứng run mình nghe lá phơi Trời khoe hết của trời Nào bình minh, nào hoàng hôn ngũ sắc Đất cũng khoe mọi huy hoàng của đất: Tung tẩy bikini Thân hình hun nắng mật Mắt một mí và bạ
Thơ
•
04.11.2021
Lặc lè tê giác thanh nhẹ nai hoa voi thản nhiên đi, ngà với chẳng ngà ngựa vằn cứ vằn lông hươu cao cổ thì vươn cao cái cổ Vườn thú trải mình trong nắng toả sư tử nằm lim dim hổ báo chờn vờn dạo bước khỉ đu bay, đười ươi lười nhác còng lưng ngủ gật g
Thơ
•
04.11.2021
Tặng cháu Tâm Tâm vừa mở mắt, gọi ong Ông như có cánh bay trong vườn trời Là ong, ông lại là người Nghe vầng trăng mọc mà tươi đêm rằm Gọi bà, gọi mẹ, gọi măm Sáng nay cháu lại bất thần gọi ông Mai này gọi núi, gọi sông Núi cao, sông rộng, cánh đồng
Thơ
•
04.11.2021
Các cháu về chơi đòi xem xiếc Tết này có diễn xiếc Trung Hoa - Ông có đi không? - Ông chả thiết! Xiếc ta đang diễn khắp muôn nhà
Thơ
•
04.11.2021
Trong tảng đá sù sì thô ráp Đã có pho tượng đẹp Chỉ cần anh lấy ra Trong tiếng thét la Của thường ngày huyên náo Đã chứa sẵn bài ca kỳ ảo Chỉ cần anh nghe ra Trên con đường ta qua Trong tháng ngày ta ở Những sớm nhạt nhoà, những đêm lọ mọ Có khoảnh k
Thơ
•
04.11.2021
Những que diêm quanh cái gạt tàn Thời tiết nói rồi không nói nữa Tàn thuốc lặng im, que diêm lặng im Người im lặng đợi người im lặng Lúc ấy ngoài trời mưa bụi bay Người đàn bà hết thời con gái Người đàn ông hết thời con trai Gạt tàn không còn khói Tr
Thơ
•
04.11.2021
Xe chạy không bao giờ dứt Vừa chạy vừa đổi thay Xe Nga thành xe Tây Xe Tàu thành xe Mỹ Căn nhà cũ kỹ hoá lầu gương Ngã tư đường Cái lần mưa bụi ấy Em đi bóng nhỏ xa dần... khuất Bây giờ mưa vẫn bay
Thơ
•
04.11.2021
Nhớ xa, xót nỗi thương gần Ngọt cay chi, cũng khẩu phần thế gian Sợi dây căng đất với trời Bập bùng tiếng lửa nói lời xa xăm Dấu chân in giữa đường trần Những đêm gió trở vẫn thầm thĩ đau Gió rừng thổi trắng bờ lau Hồn sông rộng nhớ nhịp cầu ngày xưa
Thơ
•
04.11.2021
Bút nghển mực lên trời để viết Rồng cũng thăng về phía mây bay Người đi cúi mặt trên đường bụi Quả trong vườn chín quá tầm tay Tuổi tên tiến sĩ thành bia đá Thóc gạo chưa thành cơm nông dân Kiêu hãnh đội bia co rụt cổ Những cụ rùa Văn miếu nghìn năm
Thơ
•
04.11.2021
Chỗ ấy, sóng đập vào bờ bể Nguời đến rồi người lại ra đi Sóng vô tâm và đá vô tri Chỉ tiếng đập trong lòng ta ở lại Tiếng sóng đập xa vời xa ngái Ngỡ tan đi mà vẫn đang còn Sóng không đổi dẫu bờ thay đổi Ta nhìn ta mà lạ tâm hồn Cứ ngỡ lạc mà không
Thơ
•
04.11.2021
Yêu nhau công cốc thế à Núi là đá rắn, sông là nước trôi Tưởng rằng đá nát thời thôi Tình người thuở ấy đến tôi lại nồng Sông ra đến biển mất dòng Nước ra đến biển lại vòng về non Người yêu thành giọt lệ buồn Chuyện yêu đã hoá thành hồn đất đai Không