Mùa hạ gay nồng

Thơ   •   Thứ bảy, 20/11/2021, 16:01 PM

Trên mùa hạ gay nồng những chùm mây quằn quại đưa tang bầu trời qua dòng sông khổ luỵ nước mắt đóng băng trong vùng ánh sáng những tiếng nấc gãy vụn theo tiếng chuông nhà thờ những móng vuốt tàn khốc của mặt trời thô bạo thiêu trụi niềm tin diệp lụ

Nội dung bài thơ: Mùa hạ gay nồng

Trên mùa hạ gay nồng

những chùm mây quằn quại đưa tang bầu trời qua dòng sông khổ luỵ

nước mắt đóng băng trong vùng ánh sáng

những tiếng nấc gãy vụn theo tiếng chuông nhà thờ

những móng vuốt tàn khốc của mặt trời thô bạo

thiêu trụi niềm tin diệp lục

những tán lá dần rũ mục trong mùa đàn áp

một tiếng rên của loài ve như vết máu trên bức tranh mùa hạ!

những ngọn lửa cọ mình trong thân xác than củi sắp biến thành tro

chúng huênh hoang

và mang linh hồn trốn mất

khi nhìn đống tro tàn tồn tại

tôi cảm thấy cái bóng mình nặng gấp mấy lần thân xác

khi nó bám theo tôi trong giấc ngủ

tôi nghĩ về những chiếc lá

rất nhẹ khi lìa cành và vĩnh viễn ở lại đất này không bay lên được

trong góc hồn tôi

em quét những câu thơ rời rạc nỗi buồn

tôi nghe tim mình nhói đau

từng vết chổi cào máu

khuya đè lên thân xác tôi một tảng băng lạnh khiếp

đột nhiên tôi hiểu rằng

máu tôi đang nhảy múa trong tháng ngày cuồng nộ

những giấc mơ hóa điên bay lên nóc nhà rách

chúng khêu lên ngọn đèn lạnh ngắt

những hoang phí trong cuộc đời khét cháy

những cái chết vực dậy những bóng ma trong suy nghĩ loài người.


Bài thơ Mùa hạ gay nồng của tác giả Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.

Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng

Nghệ danh: Lãm Thắng, Lam Thuỵ

Tên thật: Nguyễn Lãm Thắng

Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Nguyễn Lãm Thắng - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác

icon Tác giả Nguyễn Lãm Thắng, Thơ Nguyễn Lãm Thắng

Tổng hợp

Cùng tác giả: Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng

Mười bốn tháng tám một chín bảy ba

Thơ   •   20.11.2021
hai lẻ chín trừ một chín bảy ba té ra mình băm sáu tuổi mặt vẫn gầy vẫn hốc hác như xưa tóc vẫn húi cua răng vẫn sứt miệng rộng tuềnh vẫn thích chút chua cay năm bảy ba ngày mười bốn tháng này trong trời đất có một thằng ra đời quẫy đạp cha mù mắt nê

Nhánh sầu bên sông Bạch Yến

Thơ   •   21.11.2021
Ngày xám quá và đêm sao buốt quá! Một mùa đông rớm máu ở trong hồn Đời xơ xác trên cành trơ trụi lá Thương kiếp người lạc lõng phía cô thôn.

Lật thớ đất cày trên cánh đồng máu ứ

Thơ   •   20.11.2021
dòng sông vùi bao nhiêu xác chết chưa đắp trên lưng mình hình nấm mộ cũ lắm rồi lối nói lối nghe lối phớt lờ lối chết thực ra đám tang của mùa xuân mùa hạ mùa thu mùa đông cứ chồng chất lên nhau đi ngược lại sự rớt xuống mỗi ngày của từng tờ lịch đã

Lạc ngày

Thơ   •   21.11.2021
hứa hẹn gặp mặt trời trong cơn mưa tầm tã, ngày dài mây bay lượn lẹo trong đầu những hạt mầm quên chảy nhựa xanh um, em về trong ký ức bội tình, buổi chiều mắc lẹo trên cây sầu đông, có tiếng ngựa hí vang bên sông em tơn hớn nỗi nhớ ngày chưa chồ

Góc phố câm có cơn mưa điếc

Thơ   •   20.11.2021
Góc phố câm không quên gót chân tôi cơn mưa ập tới tôi nép ngô đồng gió hất tung đời nhành lá tất tả vòng xe xới mưa mưa thấm tôi như em thấm tôi mùi lạ tình ướt sũng niềm đau sau lưng thành có cơn sấm sét trong ngực tôi có nhiều cơn giông phía tr

Đón năm mới hai lẻ tư

Thơ   •   20.11.2021
Không chê tuổi tác bộn bề Rứa là xuân cũng theo về cùng ta Dăm cốc rượu, nửa chén trà Nghe ngoài kia, bắn pháo hoa ầm ầm.

Sự cấm kỵ

Thơ   •   21.11.2021
Sự cấm kỵ rốt cuộc sẽ làm người ta hay nhắc đến và nhớ sự hiếu kỳ sinh ra từ đó sự thật sinh ra từ đó.

Canh rau dền rỏ máu

Thơ   •   20.11.2021
Canh rau dền đỏ máu giá đỗ xanh mới nhú đã dưa chua những hạt cơm im lặng.

Nắng trúc

Thơ   •   21.11.2021
Lời gió hay lời trúc Tơ nắng hay tơ lòng Bướm vàng hay hoa cúc Có ta hay là không?

Tín hiệu trên nhành cây trụi lá

Thơ   •   21.11.2021
Gió mang đi hết dùm tôi Những buồn vui, đến chân trời nào đây? Tôi còn cái xác khô gầy Hẹn mai, tôi lại xanh đầy lá xanh.

Hỏi người dưới mộ

Thơ   •   20.11.2021
Áo quần vừa mới đốt xong Nắm nhang đỏ rực bên vòng hoa tang Người về nhập khẩu nghĩa trang Có còn mang nỗi hàm oan theo cùng?

Từ bếp lửa nhìn ra

Thơ   •   21.11.2021
Gốc gòn rụng lá tùm lum Cây đu đủ, ngoẻo cù đum mất rồi Đường làng - mương nước đang trôi Tiếng chim lợt nhớt cuối trời hoàng hôn Mẹ gà, lông ướt hết trơn Vội đưa sắp nhỏ lơn tơn vô chuồng Bữa rày xối xả mưa tuôn Nổi lên mấy cái xác trùn ngay đơ Mẹ

Đêm quê nội

Thơ   •   21.11.2021
Cháu tan hút trong đêm đen Và cháu đã thấy ngọn đèn rất chăm Như hạt đỗ mới nhú mầm Ngọn đèn toả sáng lặng thầm với đêm Có cơn gió rét bên thềm Vô tư quá, đã xô nghiêng ngọn đèn Đôi tay gân guốc mon men Bà ngăn con gió... cho đèn đừng lay Cháu liền v

Mưa dộng trên nguồn

Thơ   •   20.11.2021
Con gà gáy một hơi dài Nhớ em, hẹn, nhậu lai rai, đỡ buồn Hốt nhiên, mưa dộng trên nguồn Cuốn trôi em, hút vào phương mịt mù.

Những măng tre bụ bẩm

Thơ   •   21.11.2021
Những măng tre bụ bẩm sáng nay xuống chợ sự lựa chọn thế hệ.

Vết thương dịu dàng

Thơ   •   20.11.2021
Cái gai năm ấy còn trong Bàn chân một thuở đi rông đường làng Chính là ký ức còn đang Nhắc ta nhớ, bụi tre làng ngày thơ.

Khóc cho bài thơ chết non

Thơ   •   20.11.2021
tôi viết điếu văn tiễn một bài thơ qua đời đêm qua bài thơ chết non sau cơn ức chế tử cung sáng tạo những cơn mưa khóc sướt mướt như em ngày chạm nỗi nhớ mùa theo cơn gió trôi tuột xuống nấm mồ cũ kỹ tôi hay hồn ma lẩn quẩn trong mái đời dột nát nhữ

Nghe tiếng còi tàu

Thơ   •   20.11.2021
Bứt, và bứt tóc nữa đi! Cái đầu nặng trịch như chì, nó đau Nghe đằng sau, những chuyến tàu Tiếng còi như cũng bạc đầu với sương.

Sủa 2

Thơ   •   20.11.2021
Hai chân mê mải làm thơ Bốn chân ngồi sủa bên bờ trần gian Lửng lơ ngày mới, đêm tàn Trái tim động vật hoàn toàn tự nhiên.

Ngôi mộ cũ

Thơ   •   20.11.2021
Ngôi mộ cũ chùm hoa dẻ vẫn toả thơm khói hương cũ.

Trung du

Thơ   •   20.11.2021
thời gian trắng hớ rỗng tuếch những ngọn núi cúi mặt thê thảm nhìn dòng sông nhầy nhụa máu những con người tôi đã gặp chết dần như cục đất bạc màu những bàn tay xương xẩu chìa ra sau mùa lũ quét những ánh mắt đục ghèn rơm rớm cơn đói đục thân những c

Hồi chuông Yên Tử

Thơ   •   21.11.2021
Đá non thiêng dựng bên trời Bao thăng trầm vần sáng ngời chữ tâm Dáng tùng xanh bảy trăm năm Hiên mây sứ trắng lặng thầm màu sương Rêu phong biêng biếc vô thường Ngân nga rung một hồi chuông vọng thiền Tĩnh tâm tọa lạc đỉnh thiêng Tan trong gió khó

Giấc mơ mùa đông

Thơ   •   20.11.2021
trong vòng tay ấm của đêm trinh ngút ngàn hương thạch thảo dắt dìu nụ hôn chạm tiếng dương cầm mùa đông làm bằng những cơn mưa huyền ảo anh nghe bài thánh ca vang lên từ đêm thật thiêng liêng những ý thơ đan chồng trên tay anh và tay em mùa đi thậ

Khi thành phố biết hôn

Thơ   •   20.11.2021
rung lên bởi niềm hưng phấn khi thành phố biết hôn những nụ hôn cháy bỏng những tuyến xe buýt nhầm lẫn giờ về dẫu tháng ngày lăn trên con đường quen thuộc, cứng nhắc em đã hút sâu trong vòng tay khát, từng giọt thời gian trở mình bằng sự va đập của h

Khóc chi cho mệt

Thơ   •   20.11.2021
Em đừng có khóc vào ta Cơn mưa đần độn hôm qua chết rồi Khóc chi cho lỗ rún lồi Cho khô con mắt, cho trồi lá gan Cuộc tình đen như cục than Nhen cho nó đỏ, nó tàn ra tro Cuộc tình vàng như con bò Vui thì rống, buồn, giả đò bỏ đi Khóc chi cho mệt em h

Xịu lơ

Thơ   •   20.11.2021
Bất thình lình mưa, và mưa Bất thình lình lạnh, như chưa bao giờ Mưa bất chợt, lạnh bất ngờ Hèn chi phường phố xịu lơ zậy cà!

Giấc mơ hoá điên bay lên nóc nhà rách

Thơ   •   20.11.2021
Giấc mơ hoá điên bay lên nóc nhà rách khêu lên ngọn đèn lạnh ngắt hoang phí trong cuộc đời khét cháy cái chết vực dậy bóng ma trong suy nghĩ loài người.

Có thể nói nhiều về điều không thể nói

Thơ   •   20.11.2021
có thể nói nhiều về địa ngục có thể bàn nhiều về thiên đàng có thể luận nhiều về thế giới ta đang sống rất nhiều câu hỏi có câu trả lời từ những thế kỷ trước nhưng không được chấp nhận ít nhất là đêm qua hoặc sáng nay dòng chảy thời gian trôi &

Tấm gương soi mặt mình

Thơ   •   21.11.2021
Tấm gương soi mặt mình hay mình soi gương tấm bia soi đời mình hay mình soi tấm bia?

Gặp hai cái chết đầu năm

Thơ   •   20.11.2021
Sáng ni dậy sớm cho gà ăn có con chuột chết nằm cứng đơ nơi góc chuồng hôm qua trời lạnh quá có thể nó chết đói bầy gà thờ ơ cứ mổ lúa thóc liên hồi chắc chúng nó nghĩ đêm qua con chuột cống uống quá chén con chó cong đít sủa có thể là chiến tích của

Nghĩa trang

Thơ   •   20.11.2021
Như ruộng bậc thang những ngôi mộ hàng hàng lớp lớp chung & riêng có tên có tuổi có quê có quán & không tên không tuổi không quê không quán hàng hàng lớp lớp lớp lớp hàng hàng ở đây quy tụ thành nỗi buồn khổng lồ rợn người muốn mang hài cố

Những buổi chiều thế đấy

Thơ   •   21.11.2021
như cầm được ánh mắt của biển những ý niệm tung tóe cát khỏa lấp nàng khỏa thân tròn tròn hồng hồng mùa vui cuộn và lăn đi lăn đi nàng cho ta bay lên khi ta yếu đuối & cực kỳ dũng mãnh khi ngắm nhìn nàng giọt nước biển mặn mòi tràn qua rố

Mẹ gà đã bị con người ăn cắp hết trứng

Thơ   •   20.11.2021
Mẹ gà đã bị con người ăn cắp hết trứng ngày đêm vẫn ấp cái mỏ cục cục gọi con.

Đêm buồn sờ cái gót chân

Thơ   •   21.11.2021
Đêm buồn sờ cái gót chân gót dày, da đã mấy lần bong ra mới hay, cũng một lớp da khi dày trúc trúc, khi ra mỏng mềm Gót buồn trách buổi trăng lên nhắc mình nhớ thuở tuổi em vào rằm bờ tre dấu mối duyên thầm bước chân rón rén gai đâm hẹn hò Rồi hôm

Đêm trắng

Thơ   •   21.11.2021
Rồi thôi cũng một lần đi lá  trầu khô quéo còn gì nữa đâu? khói tôi lỡ một chuyến tàu hắt hiu toa mọn nằm sau ga buồn Gặm chùng mấy miếng hoàng hôn nghe xa xưa réo rắt hồn heo may lời nào khản giọng cỏ cây tôi đa mang giữa tháng ngày mong manh Q

Đã nhốt trong nhau niềm đau

Thơ   •   20.11.2021
buốt lạnh sạt lở miền nhiệt đới của những ngày không nhau trên tao nôi con mắt người thương đỏ khét ghim triền dâm bụt khúc nhạc dài cày xới nỗi đau thọp thẹp mây bay ảo tượng quấn khăn tang vào ngày giọt mưa đứng dỗ mặt trời dòng sông ngồi dỗ lãng q

Mùa thu bỏng rát

Thơ   •   20.11.2021
Nắng như lửa đổ từ trời Da mùa thu, bỏng mất rồi còn đâu.

Cũng vừa

Thơ   •   20.11.2021
Ngại chi nắng, lo chi mưa Trời chưa kịp sáng đã trưa trợt rồi Một đời dưỡng lưỡi trong môi Mỉm cười nói một chữ thôi, rồi về...

Hên xui

Thơ   •   20.11.2021
Có nhiều con ngươi nằm ngoài con mắt có nhiều con mắt không có con ngươi có nhiều con người nằm ngoài khuôn mặt có nhiều khuôn mặt không phải con người có nhiều con ngươi ẩn trên khuôn mặt có nhiều khuôn mặt không có con ngươi có nhiều con mắ

Vết đau dai dẳng

Thơ   •   20.11.2021
Băng qua một con đường thép gai rất cũ anh nhặt lên một tiếng thở rất tươi tươi như máu từ bàn chân anh toé ra khi giẫm phải một quá khứ trong giấc mơ nằm nôi anh vẫn thản nhiên cười nhổ một bãi nước miếng đắp vào bẻ một đọt lá dại nhai vội đắp và

Về đi

Thơ   •   20.11.2021
Về đi! Huyệt mộ đang chờ Ngày vui đã tận, bàn thờ đã nhang Vui đi một chút vội vàng Ngày mai quên hết cuộc tang thương này.

Đứng dưới nắng

Thơ   •   21.11.2021
Nắng to, nhiệt độ nó tăng Nên trong người, thấy cứ căng thẳng hoài Mịt mù ngọn gió qua tai Con chim nó đứng trên cây nó dòm.

Buồn đem xương thịt phơi bày

Thơ   •   20.11.2021
Ta về, khe suối chết khô Đồi xưa trọc lóc nấm mồ xuân xanh Còn đây lau lách lạnh tanh Cứa bàn tay, máu chảy quanh ngón buồn Tiếng lòng cuộn giọt cô đơn Cho rưng nước mắt mặn hơn biển đời Lạc loài làm hạt mưa rơi Tan bao nhiêu kiếp cho trời hả hê? Rằ

Tán

Thơ   •   20.11.2021
Em lạnh như là nước đóng băng Anh như tia nắng chốn thiên đàng Gặp nhau em quyết không nhìn mặt Nhưng gió bảo rằng: em sẽ tan.

Dế kêu đêm, nhớ Việt

Thơ   •   21.11.2021
Một khi tiếng dế thò ra Là khuya rụng xuống dăm ba hột buồn Một khi cất bước lên đường Là nghe trục đất tăng cường nhịp quay Một ngày qua, chết một ngày Bao vùng vẫy, giữa vũng lầy thế gian Trò đời cổ trướng xơ gan Chơi chưa tới số đã toan xuống mồ

Sẽ không bao giờ thấy những giọt máu trong đêm tối mịt

Thơ   •   21.11.2021
Sẽ không bao giờ thấy những giọt máu trong đêm tối mịt chỉ nghe những âm thanh mang màu đỏ trong tiếng rên lịm dần.

Trở qua trở lại

Thơ   •   20.11.2021
Nằm nghe gió rách sau vườn Vết đau co lại, nhẹ trườn qua cây Tôi nằm duỗi cẳng, quơ tay Đùn lên, một tiếng thở dài văng ra Khuya rơi lộp bộp hiên nhà Đất buồn, nghe nước khóc oà trong đêm Nhìn ngoài trời, toàn màu đen Nghe xa xa, vọng tiếng rên cô

Tôi đã nghe nắng chiều lội qua sông

Thơ   •   20.11.2021
Khớp khô, xương mục, rã rời Ngực căng nhịp thở, máu nhồi cơ tim Chiều vàng rụng một tiếng chim Nắng vô tình đã nhận chìm đáy sông.

Bên góc chùa làng

Thơ   •   21.11.2021
Khum tay ủ gió chùa làng Trên môi biến dạng chưa tàn cuộc mê Nắng loang ướt lá bồ đề Tiếng chuông đột quỵ bên lề hoàng hôn Đã non nửa thế kỷ buồn Kiếp người như tấm bia mòn xanh rêu Lòng như ngói rụng tiêu điều Lặng câm, mà nát trăm chiều ruột gan.

Khi anh vừa thức giấc

Thơ   •   20.11.2021
anh biết anh đang ở một nơi không có ngôi nhà của mình tạo nên ở đó anh đang nghĩ về ngày tháng rất cũ đang sống và chắc chắn sống trong ngôi mộ cổ phía góc sân những buổi sáng trưa chiều tối đều có những tiếng rao dạo anh biết ngày mai cũng chỉ là

Hành trình não

Thơ   •   21.11.2021
đôi ngã rẽ bình minh đi bằng đôi chân của nắng hoàng hôn về bằng gót chân của mưa tôi dạo trong khu vườn trên bầu trời rất tịnh những đám mây tụng lời kinh rất mỏng những cơn gió lắc chuông rất trong tôi đang lên men những đoá hoa vô ưu đã nở đầy tr

Tự nhiên

Thơ   •   20.11.2021
Ngồi nhìn trái mít đung đưa Thấy đời nặng trịch như chưa nhẹ nhàng Tự nhiên anh nghĩ vội vàng Cũng may còn chút dịu dàng nơi em.

Con gà hắn gáy

Thơ   •   20.11.2021
Con gà gáy rách cả khuya Máu tuôn cổ họng đầm đìa nhân gian Con gà gáy giọng hờn oan Máu tuôn cổ họng nhân gian đầm đìa.

Ngày ngắn đêm dài

Thơ   •   20.11.2021
Ngày ngắn đêm dài đời ngắn bụi dài ta là ai?

Em cứ ra tay em sẽ biết

Thơ   •   21.11.2021
Em cứ dịu dàng bóp cổ thơ Từng câu khao khát, ý mong chờ Đến khi tắt thở, thơ thành khói Em hít một hồi, sặc mũi chưa?

Cái trống trường em

Thơ   •   21.11.2021
Hôm nào cũng vậy Cái trống trường em Thức dậy thật sớm Trống kêu vang rền Giục em đến lớp Giục bạn đến trường Mặt mày trầy xước Em thấy mà thương Biết là trống đau Vì dùi đánh nặng Trống chẳng buồn đâu Vì em cố gắng.

Về đâu mong manh

Thơ   •   20.11.2021
Đêm qua Huế mưa rất đen tôi biết mình sắp chết âm vọng rên xiết dòng sông trôi mưa chập choạng sấm chớp cơn đau đánh thức tôi dựa bàn phím toóc tách đua mưa chống chọi bệnh bằng ngụm rượu lạt ngày đông   bóng ma kéo tôi hơ ấm xác lá khung

Nhịp thu

Thơ   •   20.11.2021
Vội đi bỏ lại mùa thu vàng hoe tàu chuối Lạnh ngắt bàn tay gió lốc cợt đùa Vườn hạnh ngỡ ngàng bao tiếc nuối Lối mòn rách toạt cơn mưa Bờ giậu kín mở hàng trăm con mắt Trố trân nhìn con gió hút qua Trái vàng trên cành se thắt Đung đưa chạm ánh nắng

Sáng & tối

Thơ   •   20.11.2021
Anh & em theo ánh sáng nhưng ánh sáng không dắt ta đi vậy chúng ta hai người mù chưa chắc những gì phơi phải nhờ ánh sáng & suốt đời nô lệ ánh sáng nhữnggìcầntìmcầnlụccầnsuycầnkhảocầnchỉtríchcầnphêbìnhcầnnghiêncứu thì phải cần bóng tố

Mờ

Thơ   •   20.11.2021
Phố xanh rớt giọt sương xanh Em nghiêng nhan sắc giáp ranh đoạn trường Bóp còi qua mặt yêu thương Môi cong kỹ nữ, mắt vương đèn mờ.

Nén nhang cháy

Thơ   •   20.11.2021
Nén nhang cháy khói bay vòng nước mắt hoá khói.

Dìu em qua phố mưa

Thơ   •   20.11.2021
Dìu em qua phố ngập mưa Bàn tay bám chặt còn thừa nỗi lo Dòng sông phố, chắng con đò Chỉ toàn xe máy, ô tô làm thuyền Gió tung giật nát tóc mềm Sóng xô buốt ngực, mưa viền lạnh vai Em cầm nỗi sợ trên tay Mắt hoàng hôn, đã nhuốm đầy bi thương Dìu em q

Theo anh ra ngoài thành Huế

Thơ   •   20.11.2021
Chiều theo anh lên chùa Thiên Mụ Ngắm trời xanh soi bóng dòng Hương Ngồi nghe thông hát lời xưa cũ Gió ngọt ngào rụng vài tiếng chuông Chiều theo anh vòng qua Văn Thánh Thắp nén nhang vọng bái người xưa Bia Tiến sĩ nhòe phai nét chữ Anh tìm tên a

Nhớ một chiều Hà Nội

Thơ   •   21.11.2021
Nhớ một chiều Hà Nội em bên anh gió chạm vào tóc em như chạm vào nỗi ghen anh thầm lặng Hồ Tây xanh màu thu dịu nắng sóng chau mày khi đối diện em anh Nụ hôn nào cũng xanh màu thiên thanh đã nhuộm biếc nước hồ thu thăm thẳm có nụ cười nào làm anh say

Nhớ quê

Thơ   •   21.11.2021
Nặng trĩu trong lòng nỗi nhớ quê Xa xôi, luôn ngóng một phương về Thương cha càng thấm bao mưa nắng Nhớ mẹ thêm mòn bấy giấc mơ Khát giọng hò khoan chùng mái lá Cảm lời chim vịt úa triền đê Quê ơi! Con đã người bạt xứ Dẫu rách hằng mong giữ lấy lề

Ăn ở ra răng hổng biết

Thơ   •   20.11.2021
Lấy tay, tôi kéo một lần Bước đi một bước, lại cần kéo ngay Nghĩ mà thương tấm thân gầy Cái quần cũng muốn chia tay với mình.

Đợi

Thơ   •   20.11.2021
Nắng độc hành tím đôi môi Gió loang ra mấy nụ cười khả nghi Nụ hôn chờ đợi dậy thì Trái tim đang ở thời kỳ tuần tra.

Tiếng ho rừng

Thơ   •   20.11.2021
bật ra từ thanh quản đêm tiếng ho từ 3 giờ sáng bắt đầu một ngày bần cùng vắt lên chòm sao băng hoại rã rời tiếng khua bát đũa tiếng lửa bếp xì xèo phun khói tiếng gà gáy hì hục kéo mặt trời lên từ lúc con suối cựa mình trong lùm gai mây bên cạnh

Ta như giọt lệ giữa dòng phù sinh

Thơ   •   21.11.2021
Ta chừ như ngợm giữa đời Bước lê thê, với nắng trời chói chang Ngửa tay bụm giọt chuông vang Thấy phiêu du, đứng hai hàng chông chênh Ta đi, ta đạp bóng mình Nghe mồ hôi rã, đan quanh phận người Ta đi với gió ngang trời Lay phay lá vẫy, chơi vơi bụ

Gọi người môi thắm

Thơ   •   20.11.2021
Nghiêng xuống lòng, một bàn tay Từ xa xôi, nhớ đến ngày không nhau Gió vô hình vẫn làm đau Lá thư hay một lá trầu nhàu khô? Rát chiều mấy ngọn vi lô Găm vào mắt nhớ một bờ lao xao Cõi buồn nào có binh đao Mà muôn vết chém nát nhàu con tim? Ai ngờ tr

Buổi sáng bên hè

Thơ   •   20.11.2021
Khi hơm mưa gió tơi bời Sáng ni trời xửng lên rồi, đã ghê! Chim thì la úm bụi tre Vịt gà xúm lại bên hè, ré um Con trùn chết nghẻo cù đum Bụng giơ trắng bách dưới lùm ớt xiêm.

Ngó xa xăm lại thấy mình xa xăm

Thơ   •   20.11.2021
Bụi mù giãy giụa sau lưng Biển xanh kéo tuột núi rừng lấp đi Ngàn năm cũng đếch nhớ gì Luân hồi xét lại còn tuỳ thế nhân.

Tan

Thơ   •   20.11.2021
Tiếng lòng cuộn giọt cô đơn Cho rưng nước mắt mặn hơn biển đời Lạc loài làm hạt mưa rơi Tan bao nhiêu kiếp cho trời hả hê?

Thở cho đã

Thơ   •   21.11.2021
Ta nằm đại giữa mùa đông lạnh ngắt Kéo cơn mưa tuột xuống giữa lưng quần Duỗi một phát làm chênh chao trái đất Gió ùa về ríu rít massage thân.

Ngày tận với em trong giấc tự do

Thơ   •   21.11.2021
anh bóc đôi cánh mềm thiên đường rung lên tầng tầng ân ái lộ ra những nụ hôn tròn căng thơm phức những giọt mồ hôi cám dỗ vào mùa tách vỏ ngày tháng sóng sánh lớp da non nõn nà mềm mại nụ hồng sơ khai mởn ngọt chúm chím hồng hoang ngày tận ta yê

Dời mộ

Thơ   •   20.11.2021
Năm đói em tôi chết bên đống rơm nâu mẹ lăn tràn sân gạch nước mắt bố tôi úp mặt vào tấm phên tre trét phân trâu nỗi đau ghèn khô trên hốc mắt múc... Năm đó hợp tác xã không cho chôn cất dưới chân đồi vì là nơi trong dự án quy hoạch mấy tháng sa

Tình ca trên dây phơi căng gió

Thơ   •   21.11.2021
ngày hát tình ca trên dây phơi căng gió ta bước xuống dòng sông biệt lộ gặp em cong lúm đồng tiền mùa hoang dại xoáy trên miền trinh tiết em về hái chùm ái ân ta mắc võng si tình trên gác nhớ từng hạt bụi đưa ta về khuấy nhịp luân hồi hai đầu tử sinh

Đêm Vân Ngữ

Thơ   •   20.11.2021
Dòng tóc đêm cuốn Đông vào rét ta mê em ngôn ngữ mềm đã kém 1h sáng ta hét một dòng sông rơi giữa thinh không nhạc dán em vào khuya ta dán đời vào quách ngày khó tháng khó em làm khó ta nụ hôn. đêm Ngữ chết huyền thoại mọc mầm ngày mai em khóc để

Cái chết & sự thật

Thơ   •   20.11.2021
Hàng ngàn sợi khói nhang chờn vờn tiếp nối không chắp vá được kiếp người hàng trăm chiếc vòng hoa không tôn vinh được một cốt cách hàng chục điếu văn chia buồn chưa hiểu được lòng người cuộn trong chiếc áo quan cái tên khắc trên bia chưa ph

Tiễn sông

Thơ   •   21.11.2021
Phố quen, người lạ, sông ngoảnh mặt Thoi thóp lửa sầu trôi hoa đăng Sông chết một lần, ứa nước mắt Đêm dài rướm máu một con trăng.

Đùn

Thơ   •   20.11.2021
Chẳng có gì, ngoài mây bay Thềm xưa lổ đổ cỏ cây cháy vàng Máu hồng hoá cục gạch hoang Gió đùn lau lách lên ngang mặt người.

Chuyến xe cuối năm

Thơ   •   21.11.2021
Em theo ba mẹ về quê Để cùng ông bà đón tết Chuyến xe cuối năm đông ghê! Quà xen với người đông nghịt Mặt ai cũng tươi hớn hở Chuyện trò rôm rả thật vui Có ông khách già tóc trắng Răng rụng hết trơn vẫn cười Có bà gầy như bà nội Răng đen bỏm bẻm nha

Căn phòng trọ

Thơ   •   20.11.2021
Căn phòng trọ rung lên những tiếng rên của những cặp tình nhân cuộc đời còn nhiều khuyến cáo.

Tôi nhặt mình trong góc sân nhà thờ

Thơ   •   21.11.2021
dập dềnh những đám mây trắng bay qua sân giáo đường tiếng chuông nhắc về chuỗi ngày cũ với những nỗi buồn cháy khét trên hàng phượng già những mảng tường vôi cũ xì khô nứt đám rêu không hồi sinh được nỗi đau để lại những vết tích ngày nằm xuống những

Bài hát buồn của loài chim tổ rách

Thơ   •   20.11.2021
trong cuống họng của ánh sáng đã có những tia tuyệt vọng đã có sự chấm dứt của những cơn gió chết không hình thù đã có sự trở lại của những khoảng không mọc cánh đã có nước mắt em chảy xuống bờ vai phố chật lội qua một ngày chán chường những tiếng th

Gặp hai cái chết đầu năm

Thơ   •   20.11.2021
Sáng ni dậy sớm cho gà ăn có con chuột chết nằm cứng đơ nơi góc chuồng hôm qua trời lạnh quá có thể nó chết đói bầy gà thờ ơ cứ mổ lúa thóc liên hồi chắc chúng nó nghĩ đêm qua con chuột cống uống quá chén con chó cong đít sủa có thể là chiến tích của

Mùa hạ gay nồng

Thơ   •   20.11.2021
Trên mùa hạ gay nồng những chùm mây quằn quại đưa tang bầu trời qua dòng sông khổ luỵ nước mắt đóng băng trong vùng ánh sáng những tiếng nấc gãy vụn theo tiếng chuông nhà thờ những móng vuốt tàn khốc của mặt trời thô bạo thiêu trụi niềm tin diệp lụ

Vạch một vết máu cho mùa xuân

Thơ   •   20.11.2021
toát nóng mùa thơm trên cặp đùi tươi rói màu trinh tiết tôi biết mùa xuân có bốn mùa trên đôi môi ấy khoảng cách giữa từng cánh đồng hoang dã  không đang xích lại sự sinh sôi bắt đầu ngược chảy những gió mùa lay động khép nép và, bắt đầu buông

Nghiệm

Thơ   •   20.11.2021
Nắng vàng bất mãn cơn mưa Còn em bất mãn cả mùa yêu đương Từ tin yêu đến chán chường Có bàn chân vạch con đường hoài nghi.

Hát với Thiên An

Thơ   •   21.11.2021
vời vợi tiếng chuông ngân chiều mờ phai trên ngàn thông sầu thầm hỏi gió trong mây đâu hương xưa mối tình ban đầu? lạc giữa chốn hư vô ta tìm đâu ơi màu mắt biếc? lặng lẽ bóng mây trôi ta như đá xanh xao buồn rầu! ngồi với lá xương khô nghe ngàn năm

Mùa hạ gay nồng

Thơ   •   20.11.2021
Trên mùa hạ gay nồng những chùm mây quằn quại đưa tang bầu trời qua dòng sông khổ luỵ nước mắt đóng băng trong vùng ánh sáng những tiếng nấc gãy vụn theo tiếng chuông nhà thờ những móng vuốt tàn khốc của mặt trời thô bạo thiêu trụi niềm tin diệp lụ

Sến một phát cho lòng thêm thơm ngát

Thơ   •   21.11.2021
Mời nhau, ừ thì mời ngồi nhau, ừ thì ngồi tuổi nầy như cỏ úa hoà vui, thì nhấp môi thằng khùng, ừ thì khùng thằng điên, ừ điên lắm! hôn nhau tưởng vô trùng té ra hôi như mắm yêu nhau qua mắt liếc khóc nhau cho mắt lồi nghe như là da diết tưởng như là

Ngợp tình

Thơ   •   20.11.2021
Từ ánh mắt đa tình rực lửa Tôi nhìn nàng bằng tia nụ hôn Nhiệt cuồng động khuấy Nhiệt cuồng Adam Chiếc cầu thang rung lên từng nhịp hồng hoang nhỏ giọt Ánh neon ảo mờ nhục cảm Tôi khắc đời em trên đỉnh ngực trần non ngát Tôi đánh dấu trên trán bướng

Nói gì? Im lặng thì hơn

Thơ   •   21.11.2021
Cắn nát sợi tóc vàng trong khuya nỗi buồn không bao giờ nát như em nghĩ kết thúc một câu nói dở dang anh đã về nằm trong ngôi mộ cũ rất gọn gàng những bài thơ những câu thơ những tứ thơ anh đã ép chặt thành quan tài bốn dài hai ngắn chiếc quan tài nh

Đón xuân

Thơ   •   21.11.2021
Mùa đông tạm biệt đi xa Chợt mùa xuân đến mượt mà chồi non Đàn chim vui hót véo von Từng đôi bướm lượn rập rờn dưới hoa Trời xanh, xanh thật xanh thà Đem tơ nắng rắc la đà ngõ xuân Bé nghe lòng lắm bâng khuâng Mở khung cửa nhỏ đón xuân vào nhà.

Rừng cháy

Thơ   •   21.11.2021
Rừng cháy, hoang mang mùi gỗ khét Cuối trời mù mịt khói tro bay Gió chiều thổi nát câu thơ chết Ôi! nghĩa trang buồn! Ta ở đây Ôi! nghĩa trang buồn! Ta ở đây Bao gươm giáo sẵn ở nơi này Hét lên một tiếng, ôi là máu Máu chảy bao đời cho đến nay.

Đêm cô hồn

Thơ   •   20.11.2021
Cái buổi tối keo kiệt ấy cuối cùng rồi cũng tự sát trên con đường đứt mạch đã có ít nhất hàng ngàn viên gạch vỡ trong cuộc tru di của đất trời những viên gạch không đầu lởm chởm như vết hận răng cưa như anh và em bấu xướt ngày cách tuyệt đã tàn dầ

Tiếc

Thơ   •   20.11.2021
Thôi, đừng trách móc gì nhau Một ngày sống, nghĩa là đau một ngày Đau như thịt lợn giả cầy Như em, bỏ cuộc chơi này, và đi.

Đường lên dốc núi

Thơ   •   20.11.2021
Đường lên dốc núi xói mòn bao năm tiếng bước chân còn ngân trong hố thẳm.

Hãy dưỡng rừng

Thơ   •   20.11.2021
Hãy dưỡng rừng đừng trồng rừng theo ý mình vì rừng không chỉ có một loại cây.