Buồn đem xương thịt phơi bày

Thơ   •   Thứ bảy, 20/11/2021, 00:41 AM

Ta về, khe suối chết khô Đồi xưa trọc lóc nấm mồ xuân xanh Còn đây lau lách lạnh tanh Cứa bàn tay, máu chảy quanh ngón buồn Tiếng lòng cuộn giọt cô đơn Cho rưng nước mắt mặn hơn biển đời Lạc loài làm hạt mưa rơi Tan bao nhiêu kiếp cho trời hả hê? Rằ

Nội dung bài thơ: Buồn đem xương thịt phơi bày

Ta về, khe suối chết khô

Đồi xưa trọc lóc nấm mồ xuân xanh

Còn đây lau lách lạnh tanh

Cứa bàn tay, máu chảy quanh ngón buồn

Tiếng lòng cuộn giọt cô đơn

Cho rưng nước mắt mặn hơn biển đời

Lạc loài làm hạt mưa rơi

Tan bao nhiêu kiếp cho trời hả hê?

Rằng: – Từ bỏ xóm làng đi

Bụi tre cũ rích còn y chỗ này

Bàn chân xưa, giẫm phải gai

Máu tha hương, đỏ hình hài bể dâu

Lục tìm trong thế kỷ sau

Niềm yêu hoá thạch, nỗi đau hoá bùn

Máu đông đặc phía đầu nguồn

Ngữ ngôn run rẫy, ngượng ngùng đóng băng

Ngậm ngùi duỗi cẳng ra sân

Cơn mưa rả rích thấm dần vào xương

Nhạt nhoà hình bóng quê hương

Máu khuya rụng giọt tang thương bên trời

Còn đây dăm bảy nụ cười

Cuốn trong cơn bão ngậm ngùi thế gian

Đường về cây cỏ hoang mang

Mù sương rớt hột đến ngàn năm sau

Cỏ xanh loã thể chân cầu

Sông xanh ngả ngớn một màu khoả thân

Gió mây giao hợp mấy lần

Buổi chiều nắng xế vừa gần vừa xa

Từ trong trí não bước ra

Đâu là khóc nấc, đâu là cười vang?

Đâu lửng thửng, đâu vội vàng

Mỉm môi nhìn chiếc áo quan chật khừ

Ngồi đây nhắp giọt sa mù

Mùa xuân kỹ nữ lu bù mốt mai

Lọc sàng được mớ đắng cay

Suốt đêm cà giựt, suốt ngày cà tưng.

Nửa đêm chuột quậy đùng đùng

Cơn mê vội vã trong mùng chui ra

Khói nhang thâm thấp là đà

Nhập vào giấc ngủ rồi ra bàn thờ.

Ta chừ chẳng biết về mô

Lòng như tàu lá chuối khô ngoài vườn

Phất phơ trước gió âm dương

Hát câu tuyệt xứ mở đường vô ngôn

Hỏi thăm Văn Thánh có còn

Hàng bia tiến sĩ đã mòn tuổi tên

Hỏi em còn nhớ hay quên

Mắt xưa rớt giọt đọng trên lưng rùa

Cúi đầu gấp lại trang xưa

Mộ khuya mở huyệt chào thưa cuộc đời

Nhe răng ném một nụ cười

Tuỳ duyên nở rộ trên mười ngón tay

Buồn đem xương thịt phơi bày

Nghe cơn mưa đã héo gầy dặm xa

Một thân cõng mấy bóng ma

Lêu bêu trôi giữa bê tha kiếp này

Chẳng có gì, ngoài mây bay

Thềm xưa lổ đổ cỏ cây cháy vàng

Máu hồng hoá cục gạch hoang

Gió đùn lau lách lên ngang mặt người

Em chừ ngu muội với đời

Đắng cay bọc những nụ cười nhẹ tênh

Nói thầm hay cứ lặng thinh

Nỗi đau toạt máu đa tình, càng đau!

Mưa rơi trở lại giọt đầu

Nắng phơi trường mộng trên cầu phù sinh

Máu xương biến cải tình hình

Vô thường điểm chỉ quá trình nhân gian

Tóc em mềm khói nghĩa trang

Mắt sâu huyệt mộ, môi hoang hoải chiều

Phấn son hạ khoán tình yêu

Vô thường khấn nguyện ba chiều sát na

Từ em lộ diện nõn nà

Đời đau trong ánh mắt xa xót nhìn

Lặng câm suối tóc u minh

Chảy vào nguyên thuỷ mấy nhành nguyên sơ

Lao xao cỏ khóc dưới mồ

Khói nhang đứt khúc bên bờ đá xanh

Chiều êm, nước mắt phiêu hành

Tan thành sương trắng ướt nhành tầm ma

Có khi nghĩ mãi cũng ra

Bon chen trong cõi người ta là vì

Cuộc đời là một chuyến đi

Về nơi huyệt mộ, có chi mô nờ!

Biệt ly nào có hẹn giờ

Tuổi xin khép lại một tờ siêu âm

Ghé chơi trong chốn bụi trần

Buồn vui hội ngộ một lần rồi đi

Nằm nghe cơn gió chửi thề

Búng môi thở một hơi nghe lạnh hồn

Sờ lên não bộ nỗi buồn

Bứt từng sợi tóc đêm chôn vào lời!

Cỏ xưa mọc chỗ ta ngồi

Khói nhang nhoè lấp bóng người lướt qua

Bụi hồng vừa mới nở hoa

Tiếng kinh thắp đỏ vân hà cõi không

Người không về ta vẫn mong

Đêm nay Huế rét, dòng sông cựa mình

Vun từng sợi tóc phiêu linh

Ngồi nghe nỗi nhớ biểu tình trong đêm.


Bài thơ Buồn đem xương thịt phơi bày của tác giả Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.

Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng

Nghệ danh: Lãm Thắng, Lam Thuỵ

Tên thật: Nguyễn Lãm Thắng

Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Nguyễn Lãm Thắng - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác

icon Tác giả Nguyễn Lãm Thắng, Thơ Nguyễn Lãm Thắng

Tổng hợp

Cùng tác giả: Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng

Hũng Huyện

Thơ   •   21.11.2021
Tôi ngồi, mây thở cùng tôi Một vài con gió chào đời, tập đi Non cao, ngày xuống xanh rì Suối ngàn năm, mãi xuân thì, hát ca Trời rất gần, tôi rất xa Nắng xuân mờ ảo trên tà sương bay Tôi mất đó, tôi còn đây Giữa hư vô của ngàn cây, tôi về Máu tôi hoà

Chảnh

Thơ   •   20.11.2021
Hai ta hợp tác cuộc tình Đất trời ủng hộ nhiệt thành em ơi! Yêu nhau quyết liệt một đời Tươi dòng máu nóng đất trời hồi sinh.

Cơn gió lạc dưới vòm trời đen như sông Tô

Thơ   •   20.11.2021
cơn gió hát điệu nhạc slow thật buồn nó bỏ nhà đi hoang nhiều gấp hàng trăm lần so với tuổi bầu trời đen quá! nó thấy những dòng nước mắt của một dân tộc nô lệ nó không biết cách làm khô nó nhìn thấy những nấm mồ ngày tháng đang rỉ rên giọng máu ứ nó

Hành trình mới rất cũ

Thơ   •   21.11.2021
có nghe không? tiếng gió hát trong những giọt mưa giọt mưa hát trong đêm 30 tháng 12 tán cây hát trong trong sự xói mòn của rễ loài người hát trong bóng đêm mịt mù những triều đại hát trong ngói vụn, gạch vỡ và gỗ mục những tiếng kêu bị thủng hai đầ

Nhạt

Thơ   •   20.11.2021
Xin em mặc áo vu quy Đừng bao giờ nhớ đường về ngày xưa. Bao nhiêu nắng, bấy nhiêu mưa Nhạt nhòa như thể là chưa chúng mình.

Tan

Thơ   •   20.11.2021
Tiếng lòng cuộn giọt cô đơn Cho rưng nước mắt mặn hơn biển đời Lạc loài làm hạt mưa rơi Tan bao nhiêu kiếp cho trời hả hê?

Ảnh động

Thơ   •   20.11.2021
Nhớ em, tôi hét giữa đêm Con ma sợ quá đạp mền bỏ đi Kim đồng hồ, chạy chậm rì Nhìn tôi cùng với những gì rất điên.

Đêm hút gió

Thơ   •   20.11.2021
Đêm hút gió xác chết chất chồng mùa đông đóng băng nước mắt.

Mộng tưởng

Thơ   •   20.11.2021
Tiếng ngàn sau, vọng đó chăng? Đâu đây phảng phất mùi trăng rất hiền Trùng trùng sóng mộng xô nghiêng Càn khôn vấp té giữa miền hư vô.

Sầm Sơn

Thơ   •   20.11.2021
Như thế cũng đủ cho anh biết rằng Khuôn mặt biển chiều nay nứt ra nỗi buồn sóng cả Cát điên tiếc đùn mình vào gió Chạy cho kịp lũ mây vàng Một phút Một giờ Một ngày Rồi một đêm trăng Cũng chưa quen được những lối xa xăm thấp thỏm Anh tựa vào nỗi nhớ

Đêm qua mưa rào

Thơ   •   20.11.2021
Đêm qua mưa rào đám rau xanh non vươn ngọn người ta sẽ nghĩ đến một đĩa rau luộc bốc khói.

Bóc một lớp da xù xì trên cây cổ thụ

Thơ   •   20.11.2021
từng giọt máu trong tôi nói với em về sự sống sót của kiếp người trong biển đêm u ám mỗi ngày chúng giục tôi biết hiến dâng và ươm mầm khát vọng như tiếng thở như nhịp tim như tia nhìn không bao giờ ngơi nghỉ tôi vẽ bản đồ cho bình minh tràn đầy nhữ

Hên xui

Thơ   •   20.11.2021
Có nhiều con ngươi nằm ngoài con mắt có nhiều con mắt không có con ngươi có nhiều con người nằm ngoài khuôn mặt có nhiều khuôn mặt không phải con người có nhiều con ngươi ẩn trên khuôn mặt có nhiều khuôn mặt không có con ngươi có nhiều con mắ

Thơ   •   20.11.2021
Từ trong lịch sử bước ra Thiêng liêng hé chút mặn mà vầng trăng Băn khoăn pha chút dùng dằng Mới hay chú Cuội, chị Hằng là hai.

Trong cơn mê loài thú hoang

Thơ   •   21.11.2021
Người ngồi câm miệng lại ngó trời đất đảo điên người như ngây như dại đắm trong cuộc muộn phiền ngườii ngồi châm điếu thuốc thấy lòng thêm cô đơn trái đất nuôi trong ruột bao nhiêu lửa căm hờn? người ngồi ngó quanh biển hỏi dài rộng là bao? hạt muố

Mưa đêm ở Vĩnh Điềm Trung

Thơ   •   21.11.2021
Mưa rụng tự trên trời Lạnh trôi từ dưới đất Vắng dăm ba tiếng cười Thấy cuộc đời chán thật! Dòng người lăn qua phố Vui buồn cuộn vào đêm Nép vào nhau mà thở Vẫn thấy lòng ướt mem Mưa rửa bao hạt bụi? Mưa trôi mấy trận buồn? Bàn chân còn rong ruổi Ba

Bơ vơ lạnh đến rùng mình

Thơ   •   20.11.2021
anh như chiếc đồng hồ không kim mùa già nua thầm lặng tuổi gầy úa ăn năn đời róc đời bắc nam tàn khốc điêu linh hề điêu linh đêm quằn mộng triệu đau sông cạn ngày quắn chiêm bao khóc núi cùn bóp nát tay nhàu vò tan gối mỏi nhìn đâu cũng thấy hồ đồ rú

Như cơn mưa đêm nay

Thơ   •   20.11.2021
Đêm cào cấu áo tình nhơn Nửa khuya nghe gió oán hờn kêu la Em nằm đếm một hai ba Thấy mưa thì ít, thấy ma thì nhiều Thấy tôi ở chốn liêu xiêu Về ngang cái bãi tiêu điều nhơn gian Chuông chùa rút hết tim gan Dộng lên một tiếng, hai hàng lệ rơi Tôi ngh

Ngợp tình

Thơ   •   20.11.2021
Từ ánh mắt đa tình rực lửa Tôi nhìn nàng bằng tia nụ hôn Nhiệt cuồng động khuấy Nhiệt cuồng Adam Chiếc cầu thang rung lên từng nhịp hồng hoang nhỏ giọt Ánh neon ảo mờ nhục cảm Tôi khắc đời em trên đỉnh ngực trần non ngát Tôi đánh dấu trên trán bướng

Đôi tay choàng sóng biển

Thơ   •   20.11.2021
Đôi tay choàng sóng biển ví bàn chân là núi lớn vượt mê.

Lạm dụng trò chơi ngôn ngữ

Thơ   •   20.11.2021
Lạm dụng trò chơi ngôn ngữ nguỵ tạo danh vọng là tự sát bằng tiếng nói đơn độc, lạc điệu.

Quê cũ

Thơ   •   21.11.2021
Tiếng chim hót ngày hôm qua Đã biệt tích, với nắng tà chiều ni Cồn xa, cát lấp lối đi Hỏi hoàng hôn muộn nói gì trong sương?

Tấm ảnh cũ

Thơ   •   21.11.2021
Cầm trên tay tấm ảnh đã hoen màu thời gian vâng, vẫn đôi mắt ấy cứ nhìn ta dịu dàng Ta ngày xưa đấy hở? sao chẳng giống bây giờ nụ cười trong hơ hớ ôi là cái ngày xưa!... Thời gian trôi nhanh quá! kéo ta ngược dòng đời nhiều khi quên mất cả cái ngà

Đò Cồn

Thơ   •   21.11.2021
Nghe đồn có một đàn cò Sáng nay đậu trắng bến đò Cồn Le Hỏi thăm lá mít lá me Đêm qua sương rụng hắn đè đau không?

Bên ngoài cửa sổ

Thơ   •   21.11.2021
Giấc mơ - dơ mất hết rồi Con trăng xuống tóc từ hồi còn non Mây xưa gió thổi đã mòn Sao khuya hay nước mắt còn lung linh?

Cánh chim tụng ca tình yêu vĩnh cửu

Thơ   •   21.11.2021
xoãi cánh về với hoang vu lá khô mùa rớt xoãi cánh về với lớp lớp bụi hồng huyên náo nắng reo ca xoãi cánh về chắp cánh từng cụm mây vàng thảo nguyên nồng ngọt khí trời miên cảm câu thơ còn trinh mọng máu huyền mỹ hoá thân hồng hoa trong giấc ngủ kh

Lạc trong khói lửa

Thơ   •   21.11.2021
Tháng Tư máu chảy bầm tâm tưởng Tóc mẹ khô nhàu, khói đạn bay Môi lạnh, mắt sầu chưa ráo hận Ôm con lạc với nước non này!

Ui cha! tội hè!

Thơ   •   20.11.2021
Gió chiều khủng bố qua đây Không em, anh nắm bàn tay của mình Bao nhiêu cái bất thình lình Cái đau đớn nhứt là tình bỏ đi.

Một chùm ngôn ngữ cho chuỗi ngày đã mất

Thơ   •   20.11.2021
đó là câu chuyện tôi viết cho riêng em khi em mang thai đứa con của người đàn ông biết ghen tuông để cầm giữ em và muốn sở hữu em từng vi tế bào chúng ta đã đánh mất một tình yêu đẹp khi chúng ta mất niềm tin trong lúc chúng ta đang ươm mầm từng hơ

Một ngày cuối tháng bảy hai lẻ chín

Thơ   •   20.11.2021
chạm tay vào buổi sáng những giọt cà phê sóng sánh đen vỉa hè nhộn nhịp tiếng nói và khói thuốc những mảnh đời bắt đầu cho hành trình dạt trôi bình minh mắc cạn trên chằng chịt những dây điện kéo qua thành phố lời chào hỏi đầu tiên buổi sáng là lời m

Một đêm cố quận

Thơ   •   21.11.2021
Có một tối ta về ngang chốn cũ Ruộng chiêm bao tấu khúc Tịnh Yên Đông Con suối ngược thiết tha lời sông núi Đá uy linh hội kiến nợ tang bồng Trăng Thường Đức lung linh hồn tráng sĩ Gốc sim già máu nhuốm lệ bi ca Màu đông tuyết xây thành cao chính kh

Chắp tay

Thơ   •   20.11.2021
Trời thê thê, đất thê thê Trăng về quán gió, ta về mộ sương Nghe phong ba, thoắt lên đường Mời ta hớp rượu, cố hương tuyệt mù.

Về những nụ hôn

Thơ   •   20.11.2021
Có lần anh nắm tay em trong mùa hoa vàng rộ Đêm mở khoá loài người bằng lồng ngực sinh sôi Cánh đồng mở ra màu huyền bí đất trời Tạo những cánh võng làm bằng gió Anh và em nhè nhẹ ru nụ hôn vào giấc mơ dài thần tiên Tiếng cót két của mê đắm Của răng

Khe Ráy

Thơ   •   20.11.2021
những tia nắng đã chết lâu rồi chốn đây chỉ có gió hăng hắc mùi cỏ rã rời chỉ có tiếng bầy ong đói mật reo than trên lùm dây leo mòn mỏi những buổi chiều âm u kéo dài thành những buổi sáng trọc tròi dòng nước bao năm vẫn rỉ ra dòng huyết lệ đỏ ngầu v

Nén nhang cháy

Thơ   •   20.11.2021
Nén nhang cháy khói bay vòng nước mắt hoá khói.

Hoạ khúc nhớ

Thơ   •   20.11.2021
co người lại anh nhả ra tiếng ngáp có mùi mạng nhện buồn hơn tiếng thạch sùng buổi chiều Hà Nội mưa như trút vào pho tượng rỗng của tháng ngày xa em cho nát cho tan ra những mảng thạch cao mệt mỏi cây ổi lắc lư chùm lá gầy rạc xác xơ co ro trong mùa

Vết sẹo của nỗi buồn chái bếp

Thơ   •   20.11.2021
Hai ba tháng chạp khói nhang thay khói bếp chim sẻ sà xuống bên chuồng gà nhặt thóc lũ chim nói tiếng người rất thạo đóiđóiđóiđóiđóiđóiđó đóiđóióióióióióóóiiiiiiiiii trong mùi khói nhang manh nha chuyển động hài cốt ông táo về trời bỏ lại cục đấ

Trên triền đê

Thơ   •   21.11.2021
Trên triền đê chú dế hát gió mùa xuân rất ấm.

Sự im lặng của thời gian

Thơ   •   20.11.2021
Có lẽ sự im lặng của thời gian đã làm ta lạc nhau trong khát tìm ái cảm mặt trời như ổ bánh mì cháy khét trên đền đài hoang cỏ những chiếc lá mục đang tự đốt cháy thắc thỏm tiếng chuông nhà thờ lõm sâu hốc mắt  sương năm tháng xé anh và em

Thời gian nhắm mắt

Thơ   •   20.11.2021
Dự kiến thời gian nằm ngửa & không gian nằm sấp nằm nghiêng tạm gọi [ăn] gian theo dự kiến mặt đất nhô những bộ xương [dĩ nhiên mọc nhánh đẻ cành đâm quả sinh sôi nảy nở vân vân] điều này khả thi dưới mặt đất lớp lớp tầng tầng xác chết nằm ngh

Anh thích trà sữa

Thơ   •   20.11.2021
Anh thích trà sữa tôi thích trà và sữa.

Cung trầm

Thơ   •   20.11.2021
Em đừng thốt lên hương trinh sẽ vỡ mắt cỏ buồn dưới chân thần tượng ta về hâm nóng bùa mê tình yêu như biển chết muối đã ướp xác mình ta như cây ăng- tênh đuối gió đã mất sóng môi em hãy ngồi yên đấy em đừng cọ vai đừng lắc lư ngực trần mưa rớt xuống

Những vết thương lòng

Thơ   •   21.11.2021
những vết thương lòng đánh thức anh dậy sớm hơn mặt trời như những huyệt mộ gọi những sinh linh yểu mệnh anh đã dạt trôi ra khỏi cuộc tình như tiếng gà gáy bị đánh bật ra khỏi ban mai mầu nhiệm anh đi về phía ngưng đọng của những giọt sương mù nặng

Ừ thì em cứ đi

Thơ   •   20.11.2021
Em đi, phố xá đã thèm Vừa nham nhở gió, vừa tèm nhem mưa Ngó trời ngó đất mà bưa Thiếu em một phát, là thừa năm ve Thèm người nói có người nghe Thèm tưng tửng rượu, thèm lè nhè bia Thiếu em, anh cũng ra rìa Cuộc vui đã trật cù chìa, mất ngon Em đi, m

Gió xao xác khúc điêu linh lên ngàn

Thơ   •   20.11.2021
Một tôi nằm chết với chiều Nắng khô rụng xuống ít nhiều chiêm bao Tiếng kinh tắt thở lúc nào Mà ngày tuyệt mệnh đã vào mù sương Lắng nghe phía cuối con đường Hoang vu đã trải khói hương đầm đìa Cõi người là mấy cách chia Dòng phù du ấy, ai về với ai?

Bóng đèn trong lồng chim

Thơ   •   20.11.2021
Bóng đèn bị nhốt trong lồng Đến đêm bừng sáng từ trong ra ngoài Ưu tư tháng rộng năm dài Có khi mở miệng hát vài câu kinh.

Sáng, đi bộ, nghe quạ kêu

Thơ   •   21.11.2021
Sải chân đuổi ngọn gió đồng Loanh quanh cổ tự, lòng vòng nghĩa trang Mộ bia lớp lớp hàng hàng Đọc, không thèm nhớ, lại càng nhớ lâu Người chôn trước, kẻ chôn sau Ma nghèo nấm nhỏ, ma giàu lăng to Ở đời, còn sống, còn lo Hỏi ai đã chết, giả đò sống kh

Trinh trắng

Thơ   •   21.11.2021
những giọt rượu màu trắng làm đỏ cơn say sự trinh trắng của nàng những giọt máu đỏ của mặt trờ

Bài hát buồn của loài chim tổ rách

Thơ   •   20.11.2021
trong cuống họng của ánh sáng đã có những tia tuyệt vọng đã có sự chấm dứt của những cơn gió chết không hình thù đã có sự trở lại của những khoảng không mọc cánh đã có nước mắt em chảy xuống bờ vai phố chật lội qua một ngày chán chường những tiếng th

Dư âm

Thơ   •   20.11.2021
Nhợt nhạt bàn tay sông nhiều ngón gãy bàng bạc sóng chiều tím môi thi thể mùa thu trôi qua nắng cháy dư âm rách tươm tấm áo cời Tôi ghé thăm nỗi nhớ ngập tràn băng qua lối đi già nua vọt vàng cỏ cú con ong mở cánh hư vô bàng hoàng mỏng toanh một lờ

Lẩn thẩn chiều quê

Thơ   •   21.11.2021
Đường chiều tím ngọn tía tô Lòng đau lá hẹ, tuổi khô đọt hành Nhớ thương rát cả trời xanh Đỏ hai tròng mắt ngó quanh ruộng đồng Một bầy cò trắng như bông Vẽ vào hoài niệm những vòng khăn tang Trâu bò lửng thửng đôi hàng Bước chiều nặng trịch kéo hoà

Mở và khép

Thơ   •   20.11.2021
Sự cọ xác bỏng rát của đêm tân hôn bằng âm thanh co duỗi đang nâng vóc dáng của ánh sáng mập mờ quyến gợi ôi cánh tay trần úp mặt nhân gian ôi hương ngực chảy tràn giông bão ôi ngón ngón ngất ngây từng núm ve vuốt ôi sự nhớ quên nhập vào tiếng rên kh

Nhà thơ là con kiến nhỏ

Thơ   •   20.11.2021
Như con kiến nhỏ tôi quan sát trong từng bước chân của tôi từng phút giây thoáng qua những câu thơ cần mẫn tôi tha từng ngày từng ngày chậm chạp về tổ tôi gọi đó là những chứng từ gốc mà tôi có được dĩ nhiên tôi không cần hoá đơn đỏ trong hành trình

Ga Huế, tạm biệt Linh Nhân

Thơ   •   20.11.2021
anh đã tìm trong tương lai một câu nói của em rất cũ đó là ánh mắt nhìn trìu mến và luyến ái mùa hè bật lên những âm thanh nóng khét nghiến nát cuộc chia tay trên bánh sắt chuyến tàu S7 bắt đầu rời ga 19h58 như mũi tên lao về phía trước bỏ lại đằng s

Nằm chộ

Thơ   •   20.11.2021
Đêm nay tôi rất khả quan Thấy trăng sao mọc trên bàn tay xương Thấy nhân gian rất khiêm nhường Thấy em hé lộ nõn nường trong trăng.

Những khúc sông buồn trong cõi chết

Thơ   •   21.11.2021
1. đôi mắt hà nội buồn con hẻm khương hạ ngày giấu mặt trời đen trong nách lá ngâu ba lá thư xanh hồng tím nhốt cuộc tình vào bút tích hoá hoang tro những nụ hôn lang thang đói khổ trên tuyến đường xe buýt thân quen như môi xát vào khuya như mắt đầ

Không ai thèm nghe lời yêu thương và thù hận

Thơ   •   20.11.2021
Không ai thèm nghe lời yêu thương và thù hận buổi chiều trước cổng bệnh viện vang lên tiếng còi xe cấp cứu ai cũng rõ.

Khóc cho bài thơ chết non

Thơ   •   20.11.2021
tôi viết điếu văn tiễn một bài thơ qua đời đêm qua bài thơ chết non sau cơn ức chế tử cung sáng tạo những cơn mưa khóc sướt mướt như em ngày chạm nỗi nhớ mùa theo cơn gió trôi tuột xuống nấm mồ cũ kỹ tôi hay hồn ma lẩn quẩn trong mái đời dột nát nhữ

Đồng tiền còn sót lại trong túi

Thơ   •   20.11.2021
Nỗi đau những đồng tiền còn sót lại trong túi ta đã quên từ lâu.

Tĩnh & động

Thơ   •   20.11.2021
đã rụng ngày hôm qua vào trong xác lá sáng nay tất nhiên sự ngọt ngào của dòng sông đang cuốn ta vào một ban mai nồng nàn những ánh mắt cuộn cháy thiên đường cỏ xanh mặt trời xuyên ngang vòm lá đỏ những tia nắng như sợi tóc em chảy xuống ngực anh đô

Câu thơ bung gai giữa ngày không nắng

Thơ   •   20.11.2021
Câu thơ bung gai giữa ngày không nắng như cơn đói dẳng dai đen nhẻm suốt cuộc hành trình của tuổi những trận mưa hồ đồ chui lên từ lỗ cống bào mòn niềm tin vòng mây trắng hú gọi những oan hồn đang còn thoi thóp sống chập choạng vầng trăng rỉ máu dậy

Về đâu mong manh

Thơ   •   20.11.2021
Đêm qua Huế mưa rất đen tôi biết mình sắp chết âm vọng rên xiết dòng sông trôi mưa chập choạng sấm chớp cơn đau đánh thức tôi dựa bàn phím toóc tách đua mưa chống chọi bệnh bằng ngụm rượu lạt ngày đông   bóng ma kéo tôi hơ ấm xác lá khung

Bông lúa nặng hạt

Thơ   •   20.11.2021
Bông lúa nặng hạt gió mưa đêm qua chuỗi buồn nằm sát đất.

Chào ngày cũ

Thơ   •   20.11.2021
Một ngày cũ lại mở ra Ban mai, hay bóng nắng tà đạo kia Nhìn gần, lớp lớp cách chia Ngó xa, cũng chỉ là lìa tan thôi Dẻo chót lưỡi, ngọt đầu môi Bao dối trá, sặc nụ cười sát nhân Chào đời là đã chung thân nỗi buồn, về với mộ phần chưa nguôi Còn đây,

Thơr trong mắt của anh đấy

Thơ   •   21.11.2021
Thơ ở trong mắt của anh đấy khi anh nhìn rõ âm thanh.

Chứng ngộ

Thơ   •   20.11.2021
An nhiên như vầng trăng Sáng ngần trong gió bụi Mênh mang cõi vĩnh hằng Là đức tin không tuổi Vượt trên đỉnh hư không Giữ tâm mình tự tại Giới thuyết như dòng sông Gập ghềnh và chảy mãi Khép mình là ẩn dật Lá rơi là vô thường Đời khóc - cười - hư -

Ngày đầu tiên tháng sáu

Thơ   •   21.11.2021
Ngày đầu tiên tháng sáu Xinh như là giọt mưa Xinh như là giọt nắng Chim ca vang gọi mùa Ngày đầu tiên tháng sáu Đẹp như là bông hoa Đẹp như vầng nắng ấm Dòng sông xanh hiền hoà Ngày đầu tiên tháng sáu Niềm vui xoay địa cầu Cùng nối vòng tay lớn Ơi bạ

Trong kẽ tường mục

Thơ   •   21.11.2021
Trong kẽ tường mục cánh hoa dại mới nhú chú kiến tròn mắt.

Lịch sử hiện lên từ xương trắng

Thơ   •   21.11.2021
Thước phim dĩ vãng chất chồng nước mắt đáy huyệt máu đông tội ác khôn lường đào sâu những ao cá cũ con chim sáo bị bóp chết trong bàn tay hốt trứng vì nói ngọng lông hoá tro tàn cuối trời huyết dụ những que diêm chưa cháy hết những que diêm thành tha

Con chim đen hót bên dòng sông đỏ

Thơ   •   21.11.2021
Gà gáy ngàn năm trước Cho đêm chết vội vàng Gió trong tim thổi ngược Thơ sầu như nhân gian Mộ từ khi mặc áo Cỏ xanh là tình nhân Râu từ khi quên cạo Cũng mang mang bụi trần Bài thơ khi đứng dậy Vụt bay theo gió ngàn Đời tìm nhau không thấy Nên ngườ

Trên con đường cũ

Thơ   •   21.11.2021
Trên con đường cũ bông hoa nở buổi chiều thơm tóc xưa.

Trong màu khói lạnh

Thơ   •   21.11.2021
Một ngày có nắng về truy điệu Mưa rải cô hồn xuống đáy sân Gió lạnh co ro trong góc miễu Khói nhang nằm đợi những sanh phần Xác giấy trên sông cuồn cuộn nổi Phóng sinh dùm nhé! Những cơn đau! Trời nghiêng đất lệch, bao nhiêu tội? Có tiếng thở nào khô

Chúng ta nói về chúng ta

Thơ   •   20.11.2021
Chúng ta không nói gì về cuộc chia tay sự tắt nghẽn mạch hôn có thể nảy sinh bệnh trĩ tâm tưởng chúng ta tạm dừng lại dẫu biết sự dừng lại này thật tồi tệ tình yêu của chúng ta có quá nhiều tiếng quạ kêu trong cổ họng chúng ta đã tạo lập ngôi mộ khổ

Trời chưa chịu sáng

Thơ   •   20.11.2021
Tiếng gà đã rộn rã, nhưng Màn đêm vẫn cứ dửng dưng tối mù Không gian vẫn cứ lao tù Âm thanh đứt khúc trong khu vực buồn Đèn vàng le lói cô đơn Như hòn máu, rỏ xuống cơn mịt mùng Gác tay ngẫm sự riêng chung Ối giời! Như thể tinh trùng cụt đuôi.

Bóng

Thơ   •   20.11.2021
Cưỡi trâu thăm lại ruộng xưa Thấy mưa trong rú mới vừa qua khe Nắng gầy nhom, thấp lè tè Cụ già gánh những bộn bề lo toan.

Thả diều

Thơ   •   20.11.2021
Chiều dần tắt nắng Gió bồng lên cao Cánh đồng lúa chín Hương thơm ngọt ngào Bé vui hớn hở Tung cánh diều lên Diều bay trong gió Giữa trời mông mênh Diều bay cao vút Gặp bạn mây xanh Thoả bao mơ ước Diều bay vòng quanh Bé thầm mong ước Được như cánh

Phai

Thơ   •   20.11.2021
Tóc cùn mọc sợi hư vô Lời phai ngôn ngữ, môi chơ vơ mòn Sương chiều phủ trắng sườn non Liêu xiêu dốc muộn, hỏi còn những ai?

Những buổi chiều thế đấy

Thơ   •   21.11.2021
như cầm được ánh mắt của biển những ý niệm tung tóe cát khỏa lấp nàng khỏa thân tròn tròn hồng hồng mùa vui cuộn và lăn đi lăn đi nàng cho ta bay lên khi ta yếu đuối & cực kỳ dũng mãnh khi ngắm nhìn nàng giọt nước biển mặn mòi tràn qua rố

Thì hai đứa động viên nhau

Thơ   •   21.11.2021
Một đêm hai đứa thở bằng nhau Tát nửa vầng trăng, chẳng có gàu Vẫn động viên nhau đừng lỗi nhịp Giọt càn khôn rụng xuống mau mau.

Mùng hai tết ngủ với ma

Thơ   •   21.11.2021
Những con ma rất hồn nhiên Rủ nhau chui tọt vào mền cùng tôi Ít khi tôi thấy ma cười Nhưng đêm nay, ma với người hân hoan Ma vừa hiền lại vừa ngoan Không như người, lắm trò quàng với xiên Mùa xuân cũng lắm muộn phiền Gặp ma, lại thấy bớt điên cái đầ

Lạnh

Thơ   •   20.11.2021
Ta ngồi trên hốc núi cao Kéo mây phiêu lạc cuộn vào tang thương Hoang vu ngút gió miên trường Nghìn con thác đổ như xương trắng chiều.

Canh rau dền rỏ máu

Thơ   •   20.11.2021
Canh rau dền đỏ máu giá đỗ xanh mới nhú đã dưa chua những hạt cơm im lặng.

Đùn

Thơ   •   20.11.2021
Chẳng có gì, ngoài mây bay Thềm xưa lổ đổ cỏ cây cháy vàng Máu hồng hoá cục gạch hoang Gió đùn lau lách lên ngang mặt người.

Ánh sáng tàu điện ngầm

Thơ   •   21.11.2021
Khe núi kỳ ảo ngực em tóc cỏ trượt dài đỉnh núi mùa gió thổi băng qua ngày chúa nhật giọt mồ hôi rớt từ trời lạnh em ngậm nụ cười mới nhú trái tim tàu điện ngầm tốc độ băng trong lòng đất bàn chân chạm ga bình yên môi hồng vải mịn.

Mù mê

Thơ   •   20.11.2021
vứt hết không để lại gì cái bản lề nám lom lem ngày cuối vò cái khuôn mặt đớn hèn lại cho vào túi rác mơ hồ chim bay cố xứ hả hê mùa toát lạnh chiêm bao vứt hết bộn bề thân xác vướng cành khô gãy trên mái đầu những thực tại đang chết dòng chữ không c

Hồn của làng

Thơ   •   21.11.2021
Trưa. Trời nắng. Cực thấy bà! Có con chim nhỏ rất là chịu chơi Giương cao cổ, hót một hơi Thật là sảng khoái. Tuyệt vời con chim!

Tiếng trống

Thơ   •   20.11.2021
Tiếng trống vang rền Giục chân trẻ nhỏ Giờ học đừng quên Trống luôn nhắc nhở Nếu ai đi muộn Trống buồn lặng thinh Và nghe tiếng trống Vang trong ngực mình.

Tràn qua lòng bão xé

Thơ   •   21.11.2021
mở cửa lòng nham thạch ngửa giấc mơ phía ngược bão tôi cày tôi vào giây phút đau xé bàn cờ lỏng cuộc chơi quét một cục buồn nửa đen nửa trắng lăn lông lốc phố như bàn tay âm hồn điên loạn băng qua não trời xám đọng vũng tang thương!

Men tình

Thơ   •   21.11.2021
em bảo em uống gần hết chai rượu và em phà hơi men vào mặc mình và em nhớ những lần ta say ta phà rượu vào mặt em giống mà khác

Đường xưa

Thơ   •   20.11.2021
Đã lâu lắm không về thăm xóm núi Gió đồi sương thầm nhắc dấu chân xưa Nhành lau trắng bên triền khe già cỗi Nhắc mẹ già mỏi bước ngóng tin xa Đã lâu lắm không về qua nương sắn Nghe con chim năm ấy hót gieo mùa Con dốc nhỏ phơi mình trong nắng quái Nh

Trước sau là bụi

Thơ   •   21.11.2021
Đã lạnh buốt đám mây chiều bạc thếch Sương hoàng hôn phủ mịt bóng hoang mồ Đời bi hận kéo thơ vào cõi chết Đàn ngân thầm một khúc máu bơ vơ Ta nằm đại bên góc đời u tối Để nhận diện người là những bóng ma Ngày ẩn hiện, đêm sáng loà móng vuốt Sau nụ c

Nỗi buồn

Thơ   •   20.11.2021
Cây cau đứt ngọn, chết luôn Nó, thân chuối gãy, còn đùn ngọn lên Gió đi rát rạt mái hiên Buồn lênh đênh sóng đẩy thuyền trăng trô

Chiều trên khư mộ

Thơ   •   21.11.2021
Đưa tay vớt nửa buổi chiều Còn đây, đọng lại rất nhiều khói nhang Nắng loang con dốc rất vàng Chiều ơi, tiếng dế dưới hang rất buồn Lá khô không nhớ mình luôn Nằm, cho cơn gió kéo hồn lá đi Tôi ngồi, như chẳng biết chi Ô hay, như rứa, còn gì là tôi N

Chiếc răng hỏng

Thơ   •   21.11.2021
Rụng thì sắp rụng rồi đây Lung lay thì đã lung lay lâu rồi Xương mòn, tuỷ cạn đấy thôi Còn dây dưa nữa, còn tồi tệ thêm Tái tê ngày, nhức nhối đêm Lắm phen máu chảy ruột mềm mà đau! Cầu trời trốc gốc cho mau Nụ cười trở lại nguyên màu như xưa.

Anh

Thơ   •   21.11.2021
Anh tưng tửng thế đó em quen rồi! vâng! anh đã quen thế rồi tội gì buồn bã...? không vui? dễ nào đổi lấy nụ cười được đâu? Chốn quê núi rậm, sông sâu niềm vui hoang dã càng lâu... lại càng câu chào dày những âm vang tình người xích lại vô vàn cảm thô

Phố quen

Thơ   •   21.11.2021
Căn phòng chật nhốt đời anh ở đó lọ hoa khô ăm ắp nỗi buồn cây đàn cũ khuya về nương tiếng gió âm thanh nào cũng ướt đẫm hơi sương Anh đi sớm và trở về rất muộn nên căn phòng vắng khách từ lâu những chiếc lá cuối ngày rụng xuống đợi chờ anh nên lá b

Em cào xác mình bằng lưỡi cuốc đớn đau

Thơ   •   21.11.2021
Thành phố chiều nay cởi trần hong nắng những bóng cây khiêu vũ cùng gió em tiễn sợi tóc vàng xuống dòng đời ngày cũ rời tay em mọc nhánh mắt buồn ôi quê hương có nơi nào buồn hơn thế em phiêu du mùa cưới khóc cho đầy một chuyến bay mùa đông mọc lũ mù

Rủ nhau đi học

Thơ   •   21.11.2021
Cái xóm Chân Đồi Rủ nhau đi học Nắng đã lên rồi Vàng ươm con dốc Cún con liền giục: - Lét gâu! lét gâu!* Còn chị vịt bầu Vội vàng: - Lấy cặp! Gà trống luyện đọc Mở miệng: - O! o!... Heo lười giả đò Bảo rằng: - Tôi mệt! Mèo khoang đoán biết Nên liền:

Mùi bể dâu

Thơ   •   20.11.2021
Trưa, đem chó chết đi chôn Nhẹ tay, kéo vội linh hồn nắng lên Tôi nghe cỏ khóc rất hiền Thấy đa đoan chảy triền miên đất trời Chập chờn trong gió, bướm bơi Hồn thu ảm đạm trong lời hoa đau Mây đen phủ kín trên đầu Đã nghe mùi của bể dâu rất nồng.

Bé hát karaoke

Thơ   •   21.11.2021
Hai tay cầm mic Bé hét bé la Chữ theo tiếng nhạc Lời là: - A!... a!...