Bơ vơ lạnh đến rùng mình
anh như chiếc đồng hồ không kim mùa già nua thầm lặng tuổi gầy úa ăn năn đời róc đời bắc nam tàn khốc điêu linh hề điêu linh đêm quằn mộng triệu đau sông cạn ngày quắn chiêm bao khóc núi cùn bóp nát tay nhàu vò tan gối mỏi nhìn đâu cũng thấy hồ đồ rú
Nội dung bài thơ: Bơ vơ lạnh đến rùng mình
anh như chiếc đồng hồ không kim
mùa già nua thầm lặng
tuổi gầy úa ăn năn
đời róc đời bắc nam tàn khốc
điêu linh hề điêu linh
đêm quằn mộng triệu đau sông cạn
ngày quắn chiêm bao khóc núi cùn
bóp nát tay nhàu
vò tan gối mỏi
nhìn đâu cũng thấy hồ đồ
rút gió quấn thân
ôm mây bện xác
lá đổ xuống chiều như râu rụng canh khuya
hét đến cao xanh
hờn về biển đỏ
hồn đạp hồn đau
quặn máu văn lang
anh thắp gọi oan hồn hàng triệu triệu bát nhang
sụp vái lạy bốn phương tám hướng
hờn hờn căm căm gió rít
thê thê uất uất mưa gào
anh tắm cuộc đời anh bằng tiếng khóc
cõi bơ vơ hút lạnh mắt trần gian
u u máu đỏ da vàng
Bài thơ Bơ vơ lạnh đến rùng mình của tác giả Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.
Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng
Nghệ danh: Lãm Thắng, Lam Thuỵ
Tên thật: Nguyễn Lãm Thắng
Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Nguyễn Lãm Thắng - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác
Tác giả Nguyễn Lãm Thắng, Thơ Nguyễn Lãm Thắng
Có đám mây ngoài phố đã bước cùng tôi
Những chiếc móc trên dây phơi đồ
Bong bóng trôi lẩn quẩn phía góc trời không chân
Chiếc bỉm hút nước đái con trẻ
Giấc mơ về em điều khiển thân xác tôi
Mười bốn tháng tám một chín bảy ba
Nỗi buồn là dòng máu chảy xiết
Bóng đèn đường sáng trong đêm rồi tắt
Tôi đã thấy sáng nay đoá hoa hồng rụng