Bơ vơ lạnh đến rùng mình

Thơ   •   Thứ bảy, 20/11/2021, 15:48 PM

anh như chiếc đồng hồ không kim mùa già nua thầm lặng tuổi gầy úa ăn năn đời róc đời bắc nam tàn khốc điêu linh hề điêu linh đêm quằn mộng triệu đau sông cạn ngày quắn chiêm bao khóc núi cùn bóp nát tay nhàu vò tan gối mỏi nhìn đâu cũng thấy hồ đồ rú

Nội dung bài thơ: Bơ vơ lạnh đến rùng mình

anh như chiếc đồng hồ không kim

mùa già nua thầm lặng

tuổi gầy úa ăn năn

đời róc đời bắc nam tàn khốc

điêu linh hề điêu linh

đêm quằn mộng triệu đau sông cạn

ngày quắn chiêm bao khóc núi cùn

bóp nát tay nhàu

vò tan gối mỏi

nhìn đâu cũng thấy hồ đồ

rút gió quấn thân

ôm mây bện xác

lá đổ xuống chiều như râu rụng canh khuya

hét đến cao xanh

hờn về biển đỏ

hồn đạp hồn đau

quặn máu văn lang

anh thắp gọi oan hồn hàng triệu triệu bát nhang

sụp vái lạy bốn phương tám hướng

hờn hờn căm căm gió rít

thê thê uất uất mưa gào

anh tắm cuộc đời anh bằng tiếng khóc

cõi bơ vơ hút lạnh mắt trần gian

u u máu đỏ da vàng


Bài thơ Bơ vơ lạnh đến rùng mình của tác giả Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.

Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng

Nghệ danh: Lãm Thắng, Lam Thuỵ

Tên thật: Nguyễn Lãm Thắng

Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Nguyễn Lãm Thắng - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác

icon Tác giả Nguyễn Lãm Thắng, Thơ Nguyễn Lãm Thắng

Tổng hợp

Cùng tác giả: Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng

Lá chuông rụng xuống

Thơ   •   21.11.2021
Lăn tròn từng nụ buồn vui Đầu non cuối bể kiếp người lăn theo Mắt đời giọt giọt thầm gieo Tim hoen nham thạch, máu reo hồng trần Gánh gồng một mớ giả chân Gót phù vinh, đã mấy lần tiêu dao Gập ghềnh bãi thấp cồn cao Về sông cũ, hái nguyên màu tà huy

Khát xưa

Thơ   •   21.11.2021
Tay cầm một miếng hoàng hôn Anh ngu ngơ trót để buồn sang em Hết ngày rồi, bắt đầu đêm Vầng trăng đã nhú lên thêm chút rằm. Tựa đầu vào nỗi lặng câm Gió phiền muộn chẳng thèm cầm tóc em Bờ môi tuột xuống cõi tìm Sông xa xăm quá mấy miền khát khao. Yê

Giấc mơ màu hướng dương

Thơ   •   20.11.2021
Dù không đợi được cả đời Cũng mong có được mấy lời thương yêu Gieo câu lục bát trong chiều Sao nghe bên ấy cũng nhiều đa mang?! Ta chừ quảy gánh bi hoan Về thăm phố cũ muộn màng heo may Hồn như đã trắng màu mây Ngày hoang mang rụng, đêm gầy guộc rơ

Trên con đường cũ

Thơ   •   21.11.2021
Trên con đường cũ bông hoa nở buổi chiều thơm tóc xưa.

Nấc

Thơ   •   20.11.2021
Mùa xuân mọc trên ngọn cây Mùa sát nhân, mọc dưới tay côn đồ Bây giờ cho đến bao giờ Máu tươi hết vấy đỏ tờ khai sinh?

Đêm qua nghĩa địa

Thơ   •   20.11.2021
Khuya, ta với gió và sương Quanh co qua những ngả đường mộ bia Trước, sau, cát xoá lối về Ta làm một cái bổn lề nhơn gian.

Mồng tám tháng ba

Thơ   •   20.11.2021
thưa món quà đắt tiền và hoa hồng nàng đã vứt vào sọt rác nàng đã ngoảnh mặt em buồn vô hạn thưa em đừng băn khoăn và buồn bã nữa ngay bây giờ em hãy nghĩ về mẹ của em em chưa bao giờ tặng cho mẹ một bông hoa trong dịp này phải không

Mùa hè ở Cù Lao Chàm

Thơ   •   21.11.2021
Trời hay là biển đây? Đều chung màu xanh biếc Nhờ chùm mây trắng bay Thì em mới phân biệt Sóng ở đây tội lắm Cứ reo vui quá chừng Đôi chân chưa muốn tắm Sóng đã ôm sóng mừng Bãi cát dài như lụa Ngỡ nắng vàng ngủ quên Hàng dừa nghiêng tay múa Gọi gió

Lời cỏ (II)

Thơ   •   20.11.2021
nuốt cọng cỏ dại tôi đi tìm mặt trời phía đôi mắt của người nông dân tiều tuỵ mặt trời tàn trong điếu thuốc lá thô chiếc lưỡi cày xoáy vào đất quê như cơn đói xoáy vào tâm thức ước chừng hơn thế kỷ những dòng sông chết từ lâu trong mạch máu người bà

Ngọt ngào

Thơ   •   20.11.2021
Những giọt sữa ban mai tuôn chảy bình minh xuống ngực mùa Tôi đi qua bờ vai thon thả thẳm xanh tiếng thở Vòm lá môi em đung đưa hương vị thanh tân Những lời ru trẻ con báo hiệu lời tỏ tình sắp mở Nắng của sông mươn mướt phù sa Tôi hôn lên màu xanh củ

Con chuột máy tính

Thơ   •   21.11.2021
Cái đuôi dài ghê Đi bằng lỗ rốn Mèo đến cận kề Cũng không chạy trốn Giúp người mải mê Không nề bận rộn.

Có đám mây ngoài phố đã bước cùng tôi

Thơ   •   21.11.2021
như người đàn bà ốm nghén tôi nôn tháo thốc nhiều lần sáng nay tôi choáng váng khi chạm giọt nắng cọ quậy chùm hoa mùng tơi cánh cửa vợ chồng trẻ toà nhà bên hé mở tôi lẩm nhẩm đọc tên mình trên bài thơ viết vội đêm qua đã thấy vết nứt tiếng nhạc buồ

Cái đầu với nhiều kiểu tóc

Thơ   •   20.11.2021
Cái đầu với nhiều kiểu tóc tôi nhuộm cắt tỉa nhiều lần vẫn là tôi.

Lạc ngày

Thơ   •   21.11.2021
hứa hẹn gặp mặt trời trong cơn mưa tầm tã, ngày dài mây bay lượn lẹo trong đầu những hạt mầm quên chảy nhựa xanh um, em về trong ký ức bội tình, buổi chiều mắc lẹo trên cây sầu đông, có tiếng ngựa hí vang bên sông em tơn hớn nỗi nhớ ngày chưa chồ

Nguyên tiêu

Thơ   •   21.11.2021
Và cậu con trai của tôi đã khóc chiều qua khi cậu bé về đến cổng nhà vội vàng ra vườn chuối con chó đã cắn lưỡi lúc 2 giờ chiều và ông ngoại đã chôn nó cách đó khoảng chục phút rưỡi cậu bé đã khóc nghẹn ngào đây là lần thứ tư cậu bé khóc đưa tiễn nhữ

Hành trình tiếng vọng

Thơ   •   20.11.2021
những chất chồng họa tiết nước mắt quệt lên gò má sơn dầu xám xịt một màu mùa đông khe suối một màu mùa hạ biển dâu nhốt chật không gian bố cục ánh sáng lấy từ đôi mắt thiếp ngủ đã nói lời tiên tri xanh xao những phiến màu toát ra từ tiếng thở đã nó

Ngậm

Thơ   •   20.11.2021
Mắt nhìn thừa thãi nỗi đau Câu kinh ngậm máu bể dâu ngậm người Loay hoay tiếng thở đứng ngồi Lắc lư trên chiếc võng đời tử quy

Dìu em qua phố mưa

Thơ   •   20.11.2021
Dìu em qua phố ngập mưa Bàn tay bám chặt còn thừa nỗi lo Dòng sông phố, chắng con đò Chỉ toàn xe máy, ô tô làm thuyền Gió tung giật nát tóc mềm Sóng xô buốt ngực, mưa viền lạnh vai Em cầm nỗi sợ trên tay Mắt hoàng hôn, đã nhuốm đầy bi thương Dìu em q

Gặp ma

Thơ   •   21.11.2021
Đã nghe trời đất hốt kinh Máu hì hục thở, tim thình thịch rung Dặm dài vô thuỷ vô chung Khuyết vầng trăng cũ chết cùng tha nhân Côn trùng chệnh choạng bước chân Rủ ma nhậu xỉn với thân phận người.

Sưởi

Thơ   •   20.11.2021
Gửi cho anh cục than này Anh đem nhuốm chút khói cay sưởi lòng Bao nhiêu cái rét mùa đông Đã tan trong chút than hồng từ em.

Bản năng khóc

Thơ   •   20.11.2021
Quất thật đau vào sự trở về hèn mọn của chính tôi Sự trở về đã cạn ráo cái nhìn quen thuộc Cõi người đã tạo ra bản năng cái khóc Khóc khi lọt lòng Khóc đòi bú sữa Khóc vì sướng sung khi mẹ mua cho cây kẹo ú Khóc vì tình phụ Khóc tiễn đưa một người lì

Hất một tiếng cười

Thơ   •   20.11.2021
nhặt ta trong từng viên sỏi trần gian bạc phếch ngày bóng tháp ta nuôi máu mình bằng hơi thở kiếp sau ta nuôi tình em bằng những cơn đau bọc nụ cười ta nhớ những khuôn mặt đã tắt bóng con chuồn chuồn đè nặng bóng ta bóng của nụ hôn đè nặng những cuộc

Sự cấm kỵ

Thơ   •   21.11.2021
Sự cấm kỵ rốt cuộc sẽ làm người ta hay nhắc đến và nhớ sự hiếu kỳ sinh ra từ đó sự thật sinh ra từ đó.

Sâu răng

Thơ   •   21.11.2021
Sâu răng ngậm kẹo ngọt nhức buốt.

Thưa rằng cơm bụi

Thơ   •   20.11.2021
thưa rằng làm rể nhà em có cô con gái vừa duyên vừa tình có ba có mạ chúng mình thương con, thương cháu, thương anh quê mùa vì anh công việc sớm trưa cơm nhà đợi... việc thì chưa... trễ rồi... đời anh như thể bùi nhùi đốt thì không cháy, ui ui ngún h

Tiếng ho rừng

Thơ   •   20.11.2021
bật ra từ thanh quản đêm tiếng ho từ 3 giờ sáng bắt đầu một ngày bần cùng vắt lên chòm sao băng hoại rã rời tiếng khua bát đũa tiếng lửa bếp xì xèo phun khói tiếng gà gáy hì hục kéo mặt trời lên từ lúc con suối cựa mình trong lùm gai mây bên cạnh

Hẹn về Đà Nẵng

Thơ   •   20.11.2021
Hẹn về Đà Nẵng cùng em Phố xưa chừ đã vui thêm mấy phần Phượng hồng nở đỏ tháng Năm Chiều vương hoa nắng em cầm trên tay Mười lăm năm trở về đây Ly cà phê, nhắc lại ngày xa nhau Từng con đường cũ lao xao Nỗi niềm riêng, biết khi nào mới thôi Mười lăm

Nhà thơ là con kiến nhỏ

Thơ   •   20.11.2021
Như con kiến nhỏ tôi quan sát trong từng bước chân của tôi từng phút giây thoáng qua những câu thơ cần mẫn tôi tha từng ngày từng ngày chậm chạp về tổ tôi gọi đó là những chứng từ gốc mà tôi có được dĩ nhiên tôi không cần hoá đơn đỏ trong hành trình

Mùi bể dâu

Thơ   •   20.11.2021
Trưa, đem chó chết đi chôn Nhẹ tay, kéo vội linh hồn nắng lên Tôi nghe cỏ khóc rất hiền Thấy đa đoan chảy triền miên đất trời Chập chờn trong gió, bướm bơi Hồn thu ảm đạm trong lời hoa đau Mây đen phủ kín trên đầu Đã nghe mùi của bể dâu rất nồng.

Sở hữu

Thơ   •   20.11.2021
Tôi sở hữu hàng ngàn cánh đồng bạt ngàn nỗi buồn và hàng vạn ngôi mộ gió tôi tin vào điều đó như tin vào cái chết của mình vì tôi vĩnh viễn sở hữu cái chết ấy.

Ấy bỏ cả tiếng đồng hồ

Thơ   •   20.11.2021
Ấy bỏ cả tiếng đồng hồ để tạo dáng tóc nhưng không vứt nổi một chiếc vỏ kẹo vào sọt rác.

Cắn nhau một cá rô đồng

Thơ   •   20.11.2021
bởi con cá rô mà làm anh nhớ cái sần sùi tuổi thơ bởi con cá rô mà làm anh thấy cái mùi bùn quê hương bị chiên xù bởi con cá rô mà anh thấy cái vòm trời chật trong cái đĩa bởi con cá rô mà anh thấy cái con người anh như đám cỏ giữa đồng khô em cắn c

Cô tập em viết

Thơ   •   21.11.2021
Như bàn tay của mẹ Dịu dàng cầm tay em Chữ hiện trên dòng kẻ Nét xuống rồi nét lên Như bàn tay của mẹ Truyền hơi ấm cho con Nắn nót từng chữ một Mỗi ngày càng đẹp hơn Làm sao mà em quên Phút ban đầu tập viết Sẽ theo em mải miết Suốt hành trình tươ

Lời mưa

Thơ   •   20.11.2021
Thì em, em đã quay về Con đường xanh lối cỏ thề ướt mưa Thỏa bao nhiêu những mong chờ Vòng tay là mấy bến bờ yêu thương Gió mùa lành lạnh con đường Mà trong nhau, ấm một phương trùng phùng Đã qua giấc ngủ mông lung Nụ cười đã xoá bão giông đi rồi T

Những chiếc móc trên dây phơi đồ

Thơ   •   20.11.2021
như những bờ vai người trần truồng gầy guộc treo lơ ngơ giữa buổi chiều còn sót lại trên sợi dây đời oằn mưa nắng cái đầu nhỏ hơn so với bờ vai rộng cũng chính là nơi để móc thân mình vào sợi dây lơ lửng những chiếc móc lắc lư như con rối vô tư đến l

Tắt tiếng

Thơ   •   21.11.2021
rồi đến lúc lời nói không còn rõ ràng nữa chỉ úm lên khàn khàn như tiếng khạc nhổ ném vào trong đám người thất thổ một phận kiếp ngập ngụa đen đủi ố nhàu da vàng từ đấy tuổi người trườn lên bia mộ nhang khói hong khô linh hồn gửi gắm vào cốt tuỷ nhữ

Nỗi ám

Thơ   •   21.11.2021
Khi giấc ngủ nằm co trong đáy mộ Những chiêm bao là sự thật cuộc đời Và nhang khói đã tru lên tiếng chó Một sát na cũng ám ảnh con người.

Cỏ mọc thành giếng cũ

Thơ   •   20.11.2021
miết theo con đường rễ cây nổi gân sần sùi một loài gió trườn như rắn độc sự lãnh cảm của từng chiếc lá sâu đục đang nhả ra một chùm âm thanh rạn nứt lũ ong mệt lử đôi cánh nhàu nát đâu đây có mùi xác lá câm rớt xuống miệng giếng đã điếc mấy chục nă

Bong bóng trôi lẩn quẩn phía góc trời không chân

Thơ   •   20.11.2021
Nắng cũng đã nhiều rồi mưa cũng đã nhiều rồi hạn hán đã thiêu thành tro nụ cười mới nhú lũ lụt đã cuốn niềm tin từ thủa bén lông tơ chúng ta tự treo mình trên lơ lửng cáp đời không điểm tựa chúng ta không tựa được vào nhau sao khó quá vậy trời yêu th

Nỗi lòng cô phụ

Thơ   •   21.11.2021
Dáng cũ mờ phai theo gió sương Tình ơi! cô phụ khóc sầu vương Lệ khuya rưng rức nhoè trên gối Trăng muộn mê man rũ  góc giường Khắc khoải dòng thơ tràn suối cảm Bồi hồi khúc nhạc đắm nguồn thương Mười năm vọng nhớ, mười năm đã Chết lịm trong hồ

Nghề bán quan tài

Thơ   •   20.11.2021
khách hàng là những người bị sai khiến từ những người đã chế

Có một con đường trắng

Thơ   •   21.11.2021
Trên con đường không còn người anh ngó lại đằng sau chiếc bóng nứt ra từng tia nắng chiều hiu hắt hơi thuốc lá mang hơi thở anh rắc dọc bờ cỏ lạ mùi nọc rắn đâu đó xộc vào mũi anh khịt khịt như chó lạc đường đưa em về bên ấy mấy năm rồi khi đất trờ

Nhịp thu

Thơ   •   20.11.2021
Vội đi bỏ lại mùa thu vàng hoe tàu chuối Lạnh ngắt bàn tay gió lốc cợt đùa Vườn hạnh ngỡ ngàng bao tiếc nuối Lối mòn rách toạt cơn mưa Bờ giậu kín mở hàng trăm con mắt Trố trân nhìn con gió hút qua Trái vàng trên cành se thắt Đung đưa chạm ánh nắng

Saigon 20h30

Thơ   •   20.11.2021
với Lê Liên Mưa tạnh hôn tạnh mắt chưa tạnh vòng tay chưa tạnh ghế đá chưa ấm vé sài gòn => nha trang bật khóc khoan cắt đại lộ khoảng khắc rối máu lên dập dã bấm phím xem giờ lên xe ô cửa kính cầm tù ánh mắt tin nhắn lộn nhào lòng bàn tay.

Rốt cục cũng là máu thôi

Thơ   •   20.11.2021
vỡ ra một nụ cười héo đọt một thế hệ gieo neo cạm bẫy đời bay trên dây kéo mù máu chảy trong cánh đập rớt bầm lối cỏ ngả nón đong mưa kéo tuột nóc lầu hổn hển máu chảy xuống tay người lật lá gan quàn lá phổi mùa xuân nhánh rụng lá đời mà nghe lời đá

Cháo nhuyễn tâm linh

Thơ   •   20.11.2021
Cháo nhuyễn tâm linh lửa cháy màu huyền niệm hơi thở phơi bày nhựa sống.

Trước biển

Thơ   •   20.11.2021
hớp chút nữa đi anh! rượu độc đấy! rượu mềm môi ta ngồi bệt giữa tháng ngày cùng tận bão chưa tan gió vẫn rít gào cây đã đổ có mọc nên mầm mới? chiều nay tôi cùng anh nhìn xa xôi hải lý mịt mù khơi! sóng dữ nuốt thân tàu đàn cá về đâu? tan tác! rồ

Con rắn bò dưới chân

Thơ   •   20.11.2021
Tôi bước ra túp lều hoang đầy cỏ mùi chuột chết xông mũi con rắn lửa trườn qua đống rác ngún khói chiếc giường không vạt chỏng chơ giữa gian nhà rỗng tôi ghé mắt nhìn quá khứ làng quê đâu đó không thấy một bóng người đằng sau bụi chuối ba lùn.

Ngồi bệt trên lá thông khô

Thơ   •   20.11.2021
tôi nghe từ đâu đó những bào thai rụng những căn bệnh ung thư đè nặng ban mai những chuyến tàu chở tham vọng lướt qua những tia nhìn họ sắp từng con chữ để tạo nên quyền lực miễn cưỡng những con chim sẻ vù cánh bay lên khi bước chân họ tới gần vì chú

Âm

Thơ   •   20.11.2021
Người qua đã lút vai người Hẹn nhau gặp giữa nụ cười vô ngôn Kinh vàng lạy tạ tiếng chuông Tử sinh lún một vết buồn ngang môi.

Ký hoạ phố

Thơ   •   20.11.2021
phố chen chúc khu nhà tập thể chen chúc người già em bé nhà sát vách nhưng không hề biết nhau chỉ gặp nhau khi kẻng khua báo giờ đổ rác hiếm hoi những lần họp tổ ông táo ngồi giữ nhà trước cửa kiệt hẻm ngõ ngách sặc mùi khói than đá ong phố sẻ chia k

Tôi đi một vòng quanh tôi

Thơ   •   21.11.2021
tôi tìm những gì sót lại trong lúc lang thang trên cơ thể mình tôi bắt gặp dòng suối khô trong khoé mắt ngày tháng chết kiệt trên hàng mi cháy sém âm thanh vui buồn một thời hoá thạch trên phím đàn răng & đâu đó mùi trinh tiết em còn in đậm từng

Con gà hắn gáy

Thơ   •   20.11.2021
Con gà gáy rách cả khuya Máu tuôn cổ họng đầm đìa nhân gian Con gà gáy giọng hờn oan Máu tuôn cổ họng nhân gian đầm đìa.

Tượng đêm giao thừa

Thơ   •   21.11.2021
Như nước trôi hoa rụng như nấm mồ tan theo lãng quên chúng ta chả thèm nhớ gì về niềm vui cho đêm giao thừa vì nỗi nhớ ấy như căn bệnh nan y trong mỗi chúng ta có lẽ phải nói là sự ám ảnh suốt đời khi cái nắng bao năm cũng rời xa nơi ấy một khoảng tố

Những đám mây xám

Thơ   •   20.11.2021
những đám mây xám toa rập chúng có thể cười toang hoác dưới bầu trời ngột và tự đứt ra từng khúc nhão nhoẹt có một con đường chúng đã chọn và bay không lối thoát có những lúc chúng bay giật lùi mơ hồ có những lúc chúng quần nhau che giấu sự dối trá c

Bên này và bên kia

Thơ   •   20.11.2021
Bên này và bên kia trái đất có hai màu con người có hai mắt.

Cung trầm

Thơ   •   20.11.2021
Em đừng thốt lên hương trinh sẽ vỡ mắt cỏ buồn dưới chân thần tượng ta về hâm nóng bùa mê tình yêu như biển chết muối đã ướp xác mình ta như cây ăng- tênh đuối gió đã mất sóng môi em hãy ngồi yên đấy em đừng cọ vai đừng lắc lư ngực trần mưa rớt xuống

Niệm

Thơ   •   20.11.2021
Rằng: - Từ bỏ xóm làng đi Bụi tre chật ních nằm y chỗ này Bàn chân xưa, giẫm phải gai Máu tha hương, đỏ hình hài bể dâu.

Những con đường lạ hoắc

Thơ   •   20.11.2021
on đường đưa tôi ra khỏi ngôi làng trung du hẻo lánh chỉ cho tôi biết những cánh cò muốt trắng chỉ cho tôi biết những bụi hoa dại mang tên cứt lợn hay mắc lẹo hoặc là chó đẻ ngần ấy năm tôi mang trên vai mình con đường ấy Sài Gòn tôi cất giấc ngủ b

Thời gian nhắm mắt

Thơ   •   20.11.2021
Dự kiến thời gian nằm ngửa & không gian nằm sấp nằm nghiêng tạm gọi [ăn] gian theo dự kiến mặt đất nhô những bộ xương [dĩ nhiên mọc nhánh đẻ cành đâm quả sinh sôi nảy nở vân vân] điều này khả thi dưới mặt đất lớp lớp tầng tầng xác chết nằm ngh

Mùng hai tết ngủ với ma

Thơ   •   21.11.2021
Những con ma rất hồn nhiên Rủ nhau chui tọt vào mền cùng tôi Ít khi tôi thấy ma cười Nhưng đêm nay, ma với người hân hoan Ma vừa hiền lại vừa ngoan Không như người, lắm trò quàng với xiên Mùa xuân cũng lắm muộn phiền Gặp ma, lại thấy bớt điên cái đầ

Một vòng rục rịch

Thơ   •   20.11.2021
Rồi máu chảy, rồi xương tan Rồi ma với bụi, xếp hàng ngó nhau Tắt hơi, trở lại lúc đầu Luân hồi và quả địa cầu cứ quay.

Con thuyền trôi trên đồi

Thơ   •   20.11.2021
em chạy ngược đồi trăng đêm ấy mùa đông trú ngụ dưới bàn chân em em hồn nhiên lắm em là chúa của muôn loài tôi lạc vào vùng cấm địa của nõn nà nguyệt bạch em giăng bẫy bắng phiến lá mỏng rất sắc của lau lách tiền sử cứa ngọt vào trái tim tôi rỏ má

Sợi duyên

Thơ   •   21.11.2021
Em buộc sợi ngắn Em vén sợi dài Trời nghiêng giọt nắng Đổ đầy bàn tay...

Anh thích trà sữa

Thơ   •   20.11.2021
Anh thích trà sữa tôi thích trà và sữa.

Về chốn xưa

Thơ   •   21.11.2021
Khuya tôi về dưới cổng làng Nép vầng trăng muộn, cũ càng tháng năm Nghe tim vỡ gạch, lặng câm Tôi tìm tôi giữa vọng âm đất trời Từ ngày em bẵng quên tôi Cũng từ dạo ấy tôi rời xa quê Bao rưng rức, muốn quay về Rồi mòn mỏi nắng chân đê cuối mùa

Tấm gương soi mặt mình

Thơ   •   21.11.2021
Tấm gương soi mặt mình hay mình soi gương tấm bia soi đời mình hay mình soi tấm bia?

Mặt đất

Thơ   •   20.11.2021
Mặt đất kéo dài miếng ăn loài người và là nơi chôn xác.

Cái chết & sự thật

Thơ   •   20.11.2021
Hàng ngàn sợi khói nhang chờn vờn tiếp nối không chắp vá được kiếp người hàng trăm chiếc vòng hoa không tôn vinh được một cốt cách hàng chục điếu văn chia buồn chưa hiểu được lòng người cuộn trong chiếc áo quan cái tên khắc trên bia chưa ph

Chiếc bỉm hút nước đái con trẻ

Thơ   •   20.11.2021
Chiếc bỉm hút nước đái con trẻ mẹ không nhớ ca dao chỗ ướt mẹ nằm.

Giấc mơ về em điều khiển thân xác tôi

Thơ   •   20.11.2021
Giấc mơ về em điều khiển thân xác tôi thực ra tôi đang nhìn em bằng giấc ngủ.

Mười bốn tháng tám một chín bảy ba

Thơ   •   20.11.2021
hai lẻ chín trừ một chín bảy ba té ra mình băm sáu tuổi mặt vẫn gầy vẫn hốc hác như xưa tóc vẫn húi cua răng vẫn sứt miệng rộng tuềnh vẫn thích chút chua cay năm bảy ba ngày mười bốn tháng này trong trời đất có một thằng ra đời quẫy đạp cha mù mắt nê

Giọt nước mắt khuya

Thơ   •   21.11.2021
Riêng tặng L. Thu Đã bao năm tháng rồi, anh Em gom nước mắt kết nhành lặng câm Phố khuya em bước lặng thầm Ngõ khuya trăng vỡ một lần chia phôi Em về khóc với em thôi Đứa con nhỏ, biết lẽ đời là sao? Thuyền tình vỡ nát ngày nao Con tim hằn một vết da

Bóng đèn điện trong lồng chim

Thơ   •   20.11.2021
Bóng đèn bị nhốt trong lồng Đến đêm bừng sáng từ trong ra ngoài Ưu tư tháng rộng năm dài Có khi mở miệng hát vài câu kinh.

Vệt trăng kinh thành

Thơ   •   20.11.2021
Mở mắt đen ướt em lột xác kinh sư em lóc thịt trăng Ngọ Môn & chúng ta cắn máu giấc mơ chói trinh mặt trời đêm quẫy đám cháy loã lồ bạo khát ban mai ló nóng trương mồ hôi nhiệt đới âm giai huyền ẩn gạch mẻ nứt ma hiện kéo mắt tình nhơ

Động viên

Thơ   •   21.11.2021
Tôi vẫn cười đùa rất tự nhiên như đứa trẻ trong tôi có bốn mùa trong một ngày tôi biết giấu gió mùa đông lá mùa thu nắng mùa hạ vào lòng để tặng bạn màu xuân nụ cười trên khuôn mặt nhiều nếp nhăn.

Mẹo

Thơ   •   21.11.2021
Lũ muỗi trộm máu mà không bị đập chết chỉ có một cách là hút máu nhẹ nhàng êm ái mà người ta không hề hay biết.

Một đêm cố quận

Thơ   •   21.11.2021
Có một tối ta về ngang chốn cũ Ruộng chiêm bao tấu khúc Tịnh Yên Đông Con suối ngược thiết tha lời sông núi Đá uy linh hội kiến nợ tang bồng Trăng Thường Đức lung linh hồn tráng sĩ Gốc sim già máu nhuốm lệ bi ca Màu đông tuyết xây thành cao chính kh

Trước biển Vũng Tàu

Thơ   •   20.11.2021
ngay giờ phút này và ngày mai ta nghĩ về ngày ta ra đi để ta bước tiếp ngày hôm nay ngày mai khúc hát nhảy múa trên bàn tay từng vượt biển ta bế con đường trên đôi tay ta tạo những con đường trên sóng sóng sẽ lấp con đường ta khai phóng con đường sẽ

Mùa hè về rồi

Thơ   •   21.11.2021
Chú ve kêu trên lá non Báo mùa hè đã về đây rồi Trên cao mây xanh ngẩn ngơ Ngắm phượng hồng nở thắm bên trời Tung tăng cái nắng đi chơi Khắp sân trường rộn vang tiếng cười Mùa hè đã về! Em ơi! Vui quá đi thôi! Mùa hè ơi! Mùa thi đã qua rồi Mùa hè ơi!

Máu đang bùng lên ngọn lửa

Thơ   •   20.11.2021
hố thẳm thời gian mọc tua tủa những phiến cộc cằn tươi roi rói bóng ma hay những cánh chim chạng vạng mổ vào sau gáy mùa khô kiệt bàn tay độc hành trên tiếng gõ đã rách tươm màu biệt lộ thung lũng ma trơi đang đông cứng từng vết mê ca của ngọn cuồng

Nằm nghe máu thở

Thơ   •   20.11.2021
Mình nằm mình thở mình nghe Máu nằm máu thở máu đè lên tim.

Tự nói với mình

Thơ   •   21.11.2021
Sanh ra là để chết Có ai sống mãi đâu Đã chết, thì chấm hết Khói nhang chung một màu Mà lạ! Người, khi sống Nghe nói chết, né ngay Bao giờ cũng hi vọng Sống một trăm tuổi đầy Nhưng, đời không phải rứa Sống, chết, cũng tuỳ duyên Đúng ra là sống nữa Hế

Bên ngõ phế thành

Thơ   •   21.11.2021
Một ngày đi một chuyến về Dặm dài may rủi bộn bề toan lo Nẻo quê khuất mấy con đò Lòng nơm nớp vọng giọng hò khoan đưa Người về chung cuộc nắng mưa Nỗi ưu tư, cũng đã vừa biển dâu Hỏi mùa, gió lộng xưa sau Hỏi trăng, mộng tưởng nát nhàu mốt mai Khó

Giọng quỷ đêm

Thơ   •   20.11.2021
âm thanh của đêm mềm ướt có thể vo tròn được như một viên kẹo đắng khó nuốt một ít cảm giác của mùa hè đang hun nóng lên từ tiếng chửi đêm của một người điên gần bốn mươi năm cái tiếng chửi có mùi không thơm không thối nhưng có thể xâu chuỗi lại để k

Mưa mồ hôi

Thơ   •   21.11.2021
Tiếng gà trưa vàng ươm bên đống rạ cái nắng đốt người... không gió qua sân cây phượng đầu làng lửa rơi lả tả mưa không về nên đất thiêu thân Núi núi đồi đồi héo cỏ trâu ăn con châu chấu quỵ chân bên gốc ớt lũ ve réo mùa tiếng than đổ ngược từ cành kh

Trời chưa chịu sáng

Thơ   •   20.11.2021
Tiếng gà đã rộn rã, nhưng Màn đêm vẫn cứ dửng dưng tối mù Không gian vẫn cứ lao tù Âm thanh đứt khúc trong khu vực buồn Đèn vàng le lói cô đơn Như hòn máu, rỏ xuống cơn mịt mùng Gác tay ngẫm sự riêng chung Ối giời! Như thể tinh trùng cụt đuôi.

Hoá vàng ca

Thơ   •   21.11.2021
Buổi sáng, sương như mưa Buổi trưa, gió như nắng Xuân, mới được nửa mùa Buồn hay vui hở Thắng? Sông, nước chảy lưng chừng Núi, đất thêm xói lở Người giết người càng hung Tội ác đè ngột thở Hoa gạo đốt tháng Ba Cháy bùng lên máu đỏ Trên những con đườ

Đò Ba Bến

Thơ   •   20.11.2021
hớp rượu này nữa ta đưa em qua Đò Ba Bến hoang liêu ngã ba lòng xốn xang dòng Vu Gia đỏ ối bờ bến gãy tuổi em lớn thầm sau cuộc chiến da em ngăm thuốc súng môi em mặn mà Cấm Thị mắt em nhàu một vệt nhớ Hà Tân ta như chuyến xe thồ ký ức những hoài niệ

Tương tư

Thơ   •   21.11.2021
Mắt gầy ngơ ngác lạc qua sông Bến ấy chiều xưa có nhớ không? Gió gợi nguồn thương, ngùi tấc dạ Mưa đan niềm nhớ, xót tơ lòng Cũng đành dấu kín tình trong mộng Nào dám mơ thầm thuỷ với chung? Con sóng hoàng hôn chừ khuất nẻo Thu ơi! Ai khóc giữa ngà

Bước mùa

Thơ   •   21.11.2021
Nghe chừng rét mướt đôi tay Lòn bon đã rụng giữa ngày quê hương Nghe chừng mưa nắng vô thường dòng Vu Gia đã ngậm sương cuối mùa Nghe chừng trong bước già nua mẹ trông con, giọt tim khua suối ngàn ... Nghe chừng khuya gió lang thang vốc thơ trút vộ

Nỗi buồn là dòng máu chảy xiết

Thơ   •   21.11.2021
Lũ muỗi hiếp dâm những lỗ chân lông trên đùi tôi đêm lạnh quá có lúc thế giới này chỉ là con gió cuốn linh hồn đi cúi xuống cắt tỉa móng chân mình nỗi buồn mọc từ thân thể ngày tháng có sợi lông mi rớt trên bàn chân sự chia sẻ rất chậm tôi không dám

Bóng đèn đường sáng trong đêm rồi tắt

Thơ   •   20.11.2021
Bóng đèn đường sáng trong đêm rồi tắt sáng nay mưa những giọt buồn rỏ xuống đất.

Bài học nho nhỏ

Thơ   •   21.11.2021
Gà ăn hạt lúa bé Đẻ được nhiều trứng to Hạt mưa rơi rỉ rả Làm nên vũng nên hồ Từng bài học nho nhỏ Em tích luỹ từng ngày Bao điểm mười thắm đỏ Hứa hẹn một tương lai.

Tôi đã thấy sáng nay đoá hoa hồng rụng

Thơ   •   21.11.2021
Đêm qua cơn mưa ập xuống tôi đã nghĩ đến đoá hoa hồng trước ngõ sáng nay những cánh hoa đã rời cuống ướt nhẹp như những xác gián nằm tả tơi trên mặt đất bầm tím thường ngày những sợi tóc của tôi rụng xuống có thể chúng không cho tôi thấy chúng đã đ

May còn tâm sự cùng em

Thơ   •   21.11.2021
Mệt nhoài, thất thểu ngày đi Gió hờ hững rụng, sương trì trệ gieo Đá mòn hốc mắt rong rêu Ngậm câm ngó ngược nắng chiều hom hem May còn tâm sự cùng em Dẫu cho cháy card, mòn sim, cũng là Lời trao xoá nỗi cách xa Yêu thương thổi dạt chúng ta về gần.

Bâng khuâng sân trường cũ

Thơ   •   21.11.2021
Bâng khuâng gió chạm sân trường cũ nắng đã thay mùa xanh biếc xanh con bướm ngày xưa không đến nữa nỗi buồn ghế đá cứ vây quanh Kỷ niệm ùa về trong nẻo nhớ mềm như hơi thở của ngày xa mềm như cánh phượng hồng trong vở cứ nhắc ngày xưa... có nghĩa là.

Đối diện Nhật Lệ

Thơ   •   20.11.2021
cát hằng hà mang hình giọt lệ thổi ngược vào khoé mắt răng môi đồng hới của anh & em và của mặn mòi nỗi nhớ đang bay trên bầu trời ma mị riêng chung hãy tựa vai vào nhau để núi đồi cất dấu trầm hương lời thì thầm của lắng nghe là vị ngọt nụ hôn đ

Mùa hoa gạo

Thơ   •   21.11.2021
Thời gian qua rồi hàng cây mắt đỏ hơn một con đường rũ nắng mồ côi em buông tóc cho mùa đi trải gió tuổi xuân buồn thơ không dệt lời vui Em bây chừ lặng yên như sông vắng bãi chiều hoang lau lách tủi thân buồn hòn sỏi nhỏ còn nằm mơ năm tháng dòng tì

Ôi đời sao nhạt thế?

Thơ   •   21.11.2021
Sáng đầu năm, cà phê Gặp đôi vợ chồng trẻ Cô vợ ngồi im re Với bụng bầu gần đẻ Anh chồng ngồi chơi game Ngón tay chọt chí choé Cô vợ vẫn ngồi im Với cà phê, lặng lẽ Bàn 2, 3 ồn ào Bàn 9, 10 la ré Khói thuốc cũng xôn xao Nước trà thì cứ té Một giờ đã