Nằm nghe máu thở

Thơ   •   Thứ bảy, 20/11/2021, 00:45 AM

Mình nằm mình thở mình nghe Máu nằm máu thở máu đè lên tim.

Nội dung bài thơ: Nằm nghe máu thở

Mình nằm mình thở mình nghe

Máu nằm máu thở máu đè lên tim.


Bài thơ Nằm nghe máu thở của tác giả Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.

Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng

Nghệ danh: Lãm Thắng, Lam Thuỵ

Tên thật: Nguyễn Lãm Thắng

Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Nguyễn Lãm Thắng - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác

icon Tác giả Nguyễn Lãm Thắng, Thơ Nguyễn Lãm Thắng

Tổng hợp

Cùng tác giả: Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng

Buổi sáng và những hột mưa đen

Thơ   •   21.11.2021
câu chuyện lòng như cánh hoa rã nát thời gian cho chúng ta những phút giây tức tưởi em hãy cắn nát vai anh một lần nữa hãy cấu cào để biết những giọt máu cuối cùng còn chảy anh ngậm tiếng chim bi ai vào tận đáy lòng hãy giữ một chút hơi cho ấm linh h

Chùm mây quằn quại

Thơ   •   20.11.2021
Chùm mây quằn quại đưa tang bầu trời qua dòng sông khổ luỵ nước mắt đóng băng trong vùng ánh sáng những tiếng nấc gãy vụn theo tiếng chuông nhà thờ.

Vòng vèo ngõ quê

Thơ   •   21.11.2021
Cuối tuần, với vợ, cà phê Con chim khí thế hót, nghe rộn ràng Cau rất xanh, mai rất vàng Chu choa, cái nắng đường làng, rất thơm Giọt sương trên đọt chơm chơm Ngủ chi ngủ tự hồi hơm tới chừ Bên lùm tre cũ, lắc lư Tiếng con bìm bịp hình như vẫn tròn G

Ròng rã nơi đó...

Thơ   •   21.11.2021
ròng rã những tang thương trôi theo từng bước chân mỗi ngày tôi đưa tang một lần mỗi đêm tôi đưa đám tang tôi về khu mộ nơi đó tôi nghe tiếng trẻ khóc oằn trên vũng đói nơi đó tôi nghe âm thanh máu đổ nơi đó tôi nghe bốn mùa tạo hoá chỉ còn một mùa đ

Đất trời còn mưa gió nhiều

Thơ   •   20.11.2021
Đất trời còn mưa gió nhiều như nỗi bất công.

Gấp

Thơ   •   20.11.2021
Thấy gì ở biển hoàng hôn? Mang mang máu dậy từng cơn sẫm màu Mặt trời gục chết thật mau Gió chưa kịp nói nỗi sầu hoang vu.

Nghĩa trang

Thơ   •   20.11.2021
Như ruộng bậc thang những ngôi mộ hàng hàng lớp lớp chung & riêng có tên có tuổi có quê có quán & không tên không tuổi không quê không quán hàng hàng lớp lớp lớp lớp hàng hàng ở đây quy tụ thành nỗi buồn khổng lồ rợn người muốn mang hài cố

Chiều ngó xa xăm

Thơ   •   21.11.2021
Thưa em, ngày cũ lại về Lúa xanh ngăn ngắt triền đê, đã vàng Con trâu đứng cạ cổng làng Quăng đuôi, đẩy chiếc lá bàng xuống ao Gió thương nhớ, thổi ngọt ngào Cỏ đê mê, đứng nép vào bờ xanh Bao nhiêu trái chín trên cành Đợi em về, ướp hương lành lên m

Ta buồn chi lạ huế ơi!

Thơ   •   20.11.2021
chẳng có gì ngoài con sông cũ rích cơn mưa li ti kéo dài cơn đói của nỗi buồn cuối năm quanh co của phố đã đóng băng nỗi mệt mỏi ơ hờ cóng rét chợ hoa không buồn nở những đoá cúc vàng màu đất và màu trời hay màu mắt của người mẹ quê gánh gồng nhọc nh

Nghĩ 2

Thơ   •   21.11.2021
Cuộc đời là một chuyến đi Về nơi huyệt mộ, có chi mô nờ!

Lật thớ đất cày trên cánh đồng máu ứ

Thơ   •   20.11.2021
dòng sông vùi bao nhiêu xác chết chưa đắp trên lưng mình hình nấm mộ cũ lắm rồi lối nói lối nghe lối phớt lờ lối chết thực ra đám tang của mùa xuân mùa hạ mùa thu mùa đông cứ chồng chất lên nhau đi ngược lại sự rớt xuống mỗi ngày của từng tờ lịch đã

Nhủ

Thơ   •   20.11.2021
Đừng đập chết những ngày rỗng không đêm sẽ thức dậy ngờ vực đã triệu kiếp rồi vẫn tồn tại nỗi đau nỗi đau mãi còn trong ngực để người còn biết yêu nhau đừng dập tắt giàn lửa thiêu trong tim mạch tinh cầu réo gọi tuổi mình lồng ngực sôi lên lách tách

Ừ ừ! Té ra là vậy!

Thơ   •   20.11.2021
ông là người nổi tiếng ông là hàng xóm của một người nổi tiếng hai ông có điểm chung về sự nổi tiếng và hai ông có điểm riêng biệt để tạo ra sự nổi tiếng về điểm này ông hơn ông bạn nổi tiếng ông viết thơ như ngốn một nạm rau muống đọt chấm mắm nêm

Giọt nước mắt khuya

Thơ   •   21.11.2021
Riêng tặng L. Thu Đã bao năm tháng rồi, anh Em gom nước mắt kết nhành lặng câm Phố khuya em bước lặng thầm Ngõ khuya trăng vỡ một lần chia phôi Em về khóc với em thôi Đứa con nhỏ, biết lẽ đời là sao? Thuyền tình vỡ nát ngày nao Con tim hằn một vết da

Con đường lá me

Thơ   •   21.11.2021
Nghiêng nghiêng buổi chiều chở gió Con đường xanh ngắt vòm me Nghiêng nghiêng rơi từng lá nhỏ Reo vui theo bước em về Nghiêng nghiêng hồn nhiên bím tóc Vương đầy những lá me rơi Không gian nhẹ tênh như gió Mắt em xanh biếc chân trời Nghiêng nghiêng v

Nhớ em

Thơ   •   20.11.2021
Bóng đêm hắn rất tù mù Bóng ta có chút hình thù bóng đêm Tù mù ngồi nhớ bóng em Tất nhiên không thể là quên hình thù.

Biến tấu hạnh phúc

Thơ   •   20.11.2021
Em đi từng bước cỏ may mùa thu săn lùng bím tóc chênh chao khung trời mắt cay em nghe gió rụng ven hồ xanh ngọc một tình yêu nhẹ như tơ trời đang đính vào không gian những nụ hôn ngọt ngào của nắng em dang tay giữa đời hái cánh bướm tơ non chập chờ

Tay chân co rút

Thơ   •   20.11.2021
nhìn qua góc phố ai chân tay co rút như câu thơ không mọc nổi kiếp người ta thấy phố chềnh choàng ngày mục lá khùng hơn một bàn chân điên đời hiện lên vé số một số không tròn trò

Nhện ạ! Mi thật giỏi!

Thơ   •   21.11.2021
Nhện ạ! mi thật giỏi! bắt được con ong to hơn mi sự im lặng giả vờ thật khủng khiếp.

Buổi trưa trên lăng Tự Đức

Thơ   •   20.11.2021
riêng tặng LT em trượt ngã bên bậc thềm hậu cung buổi trưa đắm nắng cây vả trái xanh không vươn được tán lá che bàn chân em những bức tường rêu đổ nát im lặng đến mê cung em đứng lên theo bàn tay anh em say nắng thật thà đôi môi tím tái và bàn tay lạ

Heo đất ngày xuân

Thơ   •   21.11.2021
Ngày xuân heo đất xấu ghê! Đòi ăn, dẫu đã no nê vẫn đòi Bé thương heo quá đi thôi! Nên cho heo ngủ dậy, rồi lại ăn Mùa xuân chim bướm tung tăng Còn heo vẫn ở lại canh cửa nhà Thương heo bé lại cho quà Tiền lì xì vẫn cứ là của heo.

Những ngày tháng tư

Thơ   •   20.11.2021
Em đã tỉnh chưa hả em? Mặt trời mọc, một màu đen sì sì Bao nhiêu nhang khói bay đi Có nghe biển máu nói gì hay không?

Nụ tình

Thơ   •   20.11.2021
Như cánh rừng ban mai ngậm hương của ngàn loài cỏ lạ nhả ra từng thỏi mặt trời Em cười thật thà như buổi sáng đầy sương non trên vòm lá nõn Cái tinh khiết  được chắt lọc từ ngàn năm dưới lòng giếng sâu trong cổ tích của ngọc Cái hương ngậm đòng

Tau hỏi mi

Thơ   •   21.11.2021
Thằng mất dạy! Mi bỏ rừng bỏ rú Chạy đi mô? Đã thoả chí mi chưa? Ta nghe nói mấy mươi năm mất ngủ Đêm còn đen, thao thức cũng bằng thừa Chắc mi nhớ thuở Sài Gòn, Bảo Lộc Vắt mồ hôi mi chấm ổ bánh mì Ngày vất vưởng và đêm lê lết Tấm áo sờn đứt nút nh

Trăng trối

Thơ   •   21.11.2021
Cái phút giây sặc máu Là lúc chia tay nhau Tình lên cơn co giật Mửa ra toàn nỗi đau!

Ngậm

Thơ   •   20.11.2021
Mắt nhìn thừa thãi nỗi đau Câu kinh ngậm máu bể dâu ngậm người Loay hoay tiếng thở đứng ngồi Lắc lư trên chiếc võng đời tử quy

Quy Nhơn

Thơ   •   21.11.2021
Sớm đón nắng Tây Sơn ùn ùn vó ngựa lá me bay nhắc chuyện vị vua xưa hồn trai tráng bụi tung mù một thủa đất oai linh thơm hoa trái trĩu mùa Chiều Trưng Vương áo lụa trắng trời mơ em nghiêng nón cho vần thơ mở lối lòng biển vậy, trách chi tình nông nổ

Chậu tắm

Thơ   •   21.11.2021
Là cái hồ bơi thu nhỏ Dành cho người chưa biết bơi Cho nên bé ngồi trong đó Chân tay đập nước liên hồi Bể bơi có pha sữa tắm Nên nước thơm ơi là thơm Mùa đông nước càng thêm ấm Từ tay mẹ nấu mẹ đơm Mai ngày bé càng khôn lớn Bể bơi sẽ rộng mênh mông

Một vòng rục rịch

Thơ   •   20.11.2021
Rồi máu chảy, rồi xương tan Rồi ma với bụi, xếp hàng ngó nhau Tắt hơi, trở lại lúc đầu Luân hồi và quả địa cầu cứ quay.

Ngợp tình

Thơ   •   20.11.2021
Từ ánh mắt đa tình rực lửa Tôi nhìn nàng bằng tia nụ hôn Nhiệt cuồng động khuấy Nhiệt cuồng Adam Chiếc cầu thang rung lên từng nhịp hồng hoang nhỏ giọt Ánh neon ảo mờ nhục cảm Tôi khắc đời em trên đỉnh ngực trần non ngát Tôi đánh dấu trên trán bướng

Tìm

Thơ   •   20.11.2021
Lục tìm trong thế kỷ sau Niềm yêu hóa thạch, nỗi đau hóa bùn Máu đông đặc phía đầu nguồn Ngữ ngôn run rẩy, ngượng ngùng đóng băng.

Nụ hôn đêm Giáng sinh

Thơ   •   20.11.2021
Cái gì cũng nhẹ như mưa Tiếng chuông cũng nhẹ… lạ chưa em kìa! Thời gian cũng nhẹ như khuya Từng cánh gió, nhẹ bay về đêm nay Bàn tay nhẹ một vòng tay Để chuyền hơi ấm cho đầy khát khao Lời em nhẹ đến ngọt ngào Nụ cười cũng nhẹ, hút vào đêm thơm Phú

Đò Ba Bến

Thơ   •   20.11.2021
hớp rượu này nữa ta đưa em qua Đò Ba Bến hoang liêu ngã ba lòng xốn xang dòng Vu Gia đỏ ối bờ bến gãy tuổi em lớn thầm sau cuộc chiến da em ngăm thuốc súng môi em mặn mà Cấm Thị mắt em nhàu một vệt nhớ Hà Tân ta như chuyến xe thồ ký ức những hoài niệ

Mưa dồn xuống làng

Thơ   •   21.11.2021
Mưa dồn dập, đổ xuống làng Bờ tre, bụi chuối lại càng te tua Ễnh ương hát giọng quê mùa Bơi đùa trong đống nước thừa dâng cao Vườn nhà, chừ đã thành ao Rau xanh chừ cũng đã xàu thành dưa Vô tư, trời cứ đổ mưa Tội bầy kiến đói, bơi chưa tới bờ.

Man mác, mênh mông và đau đáu

Thơ   •   21.11.2021
Gió thổi tới, mây tuột lui Tôi văng khỏi Huế, về ngồi Bao Vinh Một mình. Hết sức làm thinh Nhìn đời, vất vưởng lục bình nổi trôi Mậu Tài gần một chút thôi Đắn đo Tiên Nộn, bồi hồi Thanh Tiên Chung dòng, mà sóng rất riêng Trăng Địa Linh, đã nằm nghiê

Bệnh nan y

Thơ   •   21.11.2021
Yêu là chứng bệnh nan y Tái phát, chữa hoài không dứt.

Mưa mù như nhang khói

Thơ   •   20.11.2021
Mưa mù mắt, mưa mù trời Thương nhau chi lắm cho đời ướt mem Đi qua mấy ngả phố quen Thấy mưa, như thấy màu đen hồ đồ Bất thần sấm sét tri hô Trái tim động, biết khi mô mới là... Xin người đừng có dò la Đến khi hiểu, đã là ma dưới mồ.

Chiếc mặt nạ

Thơ   •   20.11.2021
sự lạnh lùng phớt lờ cùng cực của nó mãi mãi là của nó không còn ngờ vực nào nữa khi gọi tên nó người ta thầm hiểu đàng sau nó là hàng trăm khuôn mặt thật khôn lường thiện ác khôn lường nó nhảy múa trước công chúng trên sân khấu nó chơi trò cợt giễ

Giã từ lỗ

Thơ   •   20.11.2021
Giã từ lỗ nước mắt đi trong đêm tan ra làm mặt trời.

Độc ẩm

Thơ   •   21.11.2021
Ngươi ngồi trong vườn chuối Ngươi ngó ra ngoài đường Thấy gì trong bóng tối? Thấy gì trong đêm sương? Con rắn trườn dưới đất Con dơi lượn trên đầu Tiếng thở dài rất thật Thở hoài chẳng thành câu Ngươi là ta đấy hử? Ta là ngươi đấy sao? Biết nhau rồi,

Quay quắt ngả tư

Thơ   •   20.11.2021
Thanh quản đắng huda thơ dấy bọt xuân cây bàng mệt lử nhìn mặt trần gian lấm mây thắt vòng tay phố bàn chân sám hối từng bước rễ cây em cười lát cày ruộng cũ năm ngón bóp mặt trời thuỵ & anh nghe nhiều đôi mắt em nụ cười em ngã tư phố quay quắ

Thưa rằng cơm bụi

Thơ   •   20.11.2021
thưa rằng làm rể nhà em có cô con gái vừa duyên vừa tình có ba có mạ chúng mình thương con, thương cháu, thương anh quê mùa vì anh công việc sớm trưa cơm nhà đợi... việc thì chưa... trễ rồi... đời anh như thể bùi nhùi đốt thì không cháy, ui ui ngún h

Nỗi khuya

Thơ   •   21.11.2021
Lại nằm thức với chiêm bao Tiếng con chó sủa cấu cào bờ phên Lăn tăn ngọn gió qua thềm Hú con chuột cống ăn đêm chưa về Nỗi buồn từa tựa lá tre Mỏng manh thôi, mà cứa tê tái lòng Trót thương cô gái có chồng Nghe con họ khóc mà lòng xót xa Bần thần ng

Gặp chi cắc cớ rứa trời?

Thơ   •   21.11.2021
Chết cha mệ nội tui rồi! Tự nhiên quên trớt những lời ngày xưa Gặp em mà ngỡ như đùa Hai hai năm, cũng đã vừa u mê Nói thì vẫn tiếng nhà quê Cười thì cũng đã hôi ê giọng cười Em chừ người cũng ra người Tui chừ răng giống đười ươi quá chừng Cầm tay mà

Xuân đuối đơ

Thơ   •   20.11.2021
Bi chừ đừ điếc chưa con? Một hơi thở, hỏi có còn nguyên không? Chim hoài hương giã ruộng đồng Đường xuân mòn mỏi một vòng đuối đơ.

Tiếc

Thơ   •   20.11.2021
Thôi, đừng trách móc gì nhau Một ngày sống, nghĩa là đau một ngày Đau như thịt lợn giả cầy Như em, bỏ cuộc chơi này, và đi.

Vết đau dai dẳng

Thơ   •   20.11.2021
Băng qua một con đường thép gai rất cũ anh nhặt lên một tiếng thở rất tươi tươi như máu từ bàn chân anh toé ra khi giẫm phải một quá khứ trong giấc mơ nằm nôi anh vẫn thản nhiên cười nhổ một bãi nước miếng đắp vào bẻ một đọt lá dại nhai vội đắp và

Câu thơ bung gai giữa ngày không nắng

Thơ   •   20.11.2021
Câu thơ bung gai giữa ngày không nắng như cơn đói dẳng dai đen nhẻm suốt cuộc hành trình của tuổi những trận mưa hồ đồ chui lên từ lỗ cống bào mòn niềm tin vòng mây trắng hú gọi những oan hồn đang còn thoi thóp sống chập choạng vầng trăng rỉ máu dậy

Ngón đàn si

Thơ   •   21.11.2021
Run cầm cập ngón đàn si Tồng ngồng mưa, ướt dậy thì hoa lau Tiếng quyên làm lả đọt dâu Ái ân mắc nợ giang đầu cuộc vui Ta về bên gốc sung chơi Tà dương hái trộm pha phôi đầu nguồn Tương tư nằm mộng cánh chuồn Phù hư thắp ngọn lửa buồn liêu tra

Nguyễn Du

Thơ   •   20.11.2021
Trăm năm lục bát gieo vần nét phong trần đượm khí thần tài hoa mà hay trong cõi người ta khóc người xưa, lại xót xa khóc mình.

Vượn hú bầm phiến lá

Thơ   •   20.11.2021
mù khơi lang thang trôi lá chiều tím rịm nỗi nhớ lập loà khu rừng hoang phế một giây nằm nghe đá rách cũng đủ làm đau bể dâu ta nằm trong tiếng thở mộng mị về dòng trôi lá trút vào thiên tai tiền kiếp cho lỏng đốt xương trầm luân mưa cháy lên cháy lê

Trinh trắng

Thơ   •   21.11.2021
những giọt rượu màu trắng làm đỏ cơn say sự trinh trắng của nàng những giọt máu đỏ của mặt trờ

Buổi xa người

Thơ   •   20.11.2021
Xa chi xa dữ rứa người? Cách non cách biển cách trời thương mong Không gian nặng mối sầu chung Người ở lại, kẻ theo chồng, xa xôi! Đất trời còn lại chính tôi Cõng bao thương nhớ lên đồi tụng kinh Tôi ươm tiếng mõ lên xanh Để muôn năm gõ cho mình mình

Tôi nói về cái chết

Thơ   •   21.11.2021
Tôi nói về cái chết anh xưng tụng cái sống sống và chết 50/50.

Lật thớ đất cày trên cánh đồng máu ứ

Thơ   •   20.11.2021
dòng sông vùi bao nhiêu xác chết chưa đắp trên lưng mình hình nấm mộ cũ lắm rồi lối nói lối nghe lối phớt lờ lối chết thực ra đám tang của mùa xuân mùa hạ mùa thu mùa đông cứ chồng chất lên nhau đi ngược lại sự rớt xuống mỗi ngày của từng tờ lịch đã

Tiếng ho rừng

Thơ   •   20.11.2021
bật ra từ thanh quản đêm tiếng ho từ 3 giờ sáng bắt đầu một ngày bần cùng vắt lên chòm sao băng hoại rã rời tiếng khua bát đũa tiếng lửa bếp xì xèo phun khói tiếng gà gáy hì hục kéo mặt trời lên từ lúc con suối cựa mình trong lùm gai mây bên cạnh

Gọi mùa (I)

Thơ   •   20.11.2021
Em không về. Đồi tháng Giêng Ngu ngơ vạt cỏ xanh lên nỗi buồn Lẻ loi gió mỏi qua truông Vấp cơn nắng xế quay cuồng niềm riêng Em không về. Đêm tháng Giêng Làm sao Nguyên Đán nối liền Nguyên Tiêu? Bến xuân đành lỗi nhịp chèo Sóng xuân như nước mắt trê

Hội làng

Thơ   •   20.11.2021
Tháng giêng làng mở hội làng Dập dềnh kiệu rước, xênh xang trống cờ U thầy nhớ thuở còn tơ Nụ cười thèn thẹn, chiếc ô ngập ngừng Sân chùa nghi ngút trầm hương Mái rêu ảo ảo, mưa xuân mờ mờ Em khoe đôi má đào tơ Ngày xuân có kẻ ngẩn ngơ cổng chùa Đa

Nghiệm

Thơ   •   20.11.2021
Nắng vàng bất mãn cơn mưa Còn em bất mãn cả mùa yêu đương Từ tin yêu đến chán chường Có bàn chân vạch con đường hoài nghi.

Tết đấy chứ!

Thơ   •   20.11.2021
ừ thì cũng chẳng có gì chỉ nắng lên một tí ngoài trời thôi trong căn phòng vẫn lạnh toát mồ hôi vẫn con gà mái kêu ổ vẫn con chó bạch cẩu huỳnh đầu sủa người qua đường vẫn tiếng rao của người mua ve chai sau tết ta sờ ngực áo một vệt ký ức đâm ta lúc

Cái gạt tàn thuốc là cái tiểu sành

Thơ   •   20.11.2021
Cái gạt tàn là cái tiểu sành điếu thuốc là tôi anh đốt đi tôi cháy linh hồn tôi còn nguyên trong những điếu khác.

Sự trở về

Thơ   •   20.11.2021
sự trở về trượt trên đường tàu đã mục chừng bấy năm có đi đâu có vui bao nhiêu có hạnh phúc bao nhiêu của những ngày tự do thì trở về cũng ngột ngạt trong bực dọc của những chuỗi ngày lê thê giả dối hỡi cao xanh mùa thu còn chìm nghỉm trong lớp bù

Nỗi riêng

Thơ   •   21.11.2021
Nỗi đau ứa như là nước miếng Mà thường ngày ta nuốt vào trong Nếu có nhổ xin đừng tuỳ tiện Bởi niềm riêng ai dễ cho không?!

Đã nhốt trong nhau niềm đau

Thơ   •   20.11.2021
buốt lạnh sạt lở miền nhiệt đới của những ngày không nhau trên tao nôi con mắt người thương đỏ khét ghim triền dâm bụt khúc nhạc dài cày xới nỗi đau thọp thẹp mây bay ảo tượng quấn khăn tang vào ngày giọt mưa đứng dỗ mặt trời dòng sông ngồi dỗ lãng q

Nhân dạy thơ thiền Lý Trần

Thơ   •   20.11.2021
Trên giảng đường hôm nay Tôi cùng em đến với những bài thơ Thiền của một thời hưng quốc Những bài kệ bàn về vận nước Quy luật tử sinh, vạn vật vô thường... Vì cuộc đời như thể "hạt sương" "Hãy gánh vác xin đừng nên sợ hãi" Hã

Chuyến xe ký ức

Thơ   •   21.11.2021
Những toa nụ cười trẻ thơ trên chuyến xe bọ xít rầm rập qua đồi tưởng tượng hành tinh chở lương thực mồng tơi tím ngắt chở bụi đất làng quê vọc lấm quần đùi Chuyến xe đi qua những buổi ăn điểm tâm ổi non muối ớt những đọt xoài, đọt cóc, lá me chua..

Cây thảo nhơn

Thơ   •   20.11.2021
Cây thảo nhơn hiu hiu gió đôi mắt em khép cửa biển chiều.

Nửa đêm mưa nghe cái chân lạnh ngắt

Thơ   •   21.11.2021
thằng con ho cả đêm cựa quậy với cơn sốt con mèo kêu như móc ruột cơn rét nó biết tôi còn sống khi nó lấy chân khèo cái chân trái của tôi rồi lại khèo cái chân phải của tôi vợ tôi ba chặp lại vỗ vỗ cái mông thằng cu rồi ba chặp lại rờ rờ cái trán thằ

Một dòng

Thơ   •   20.11.2021
Cuối cùng, chảy nước như mưa Cuối cùng, một trận gió lùa, trống trơ Trông xa, lớp lớp mơ hồ Ngó gần, san sát những mồ vô danh Ngàn năm, còn miếng mảnh sành Cứa bàn tay, rỏ máu tanh xuống đời!

Hôn lần cuối

Thơ   •   20.11.2021
tôi quyết định hôn nàng lần cuối như ánh mắt của con mèo đen hôn vào bóng tối nụ hôn bế mạc loé lên như vệt sao băng và tan ra thành nước mắt trên gò má nàng bóng đêm gợn lên thuỷ triều đen nàng ôm tôi thật chặt ghì riết hơn mọi lần thượng đế cũng

Mùi âm thanh đã rách

Thơ   •   20.11.2021
Em chừ, Văn Thánh, đã quên Mần răng mà nhớ chiều lên Long Hồ? Trời chơ vơ, đất bơ vơ Hồn ngang Xước Dũ đã phờ phạc lau Chừ nghe nằng nặng cây cầu Nhịp duyên đã lụn, nhịp đau vẫn còn Nhớ nhung cho lở núi non Cho khô biển đục, cho mòn sông trong Còn kh

Vào Sài Gòn đi, mình again

Thơ   •   21.11.2021
cho Lê Liên Không thể lấy từng nụ hôn mà đo nỗi nhớ bởi yêu thương như máu và nước mắt giọt máu đợi chờ giọt nước mắt khi mình nghĩ về nhau mà ứa rụng những con đường em đưa anh đi bây chừ đã thành những thước phim trong ngực Sài Gòn trưa nắng bụi Sà

Hỏi bàn chân cũ

Thơ   •   20.11.2021
Con đường nằm chết dưới mưa Bàn chân cũ, đã về chưa? hay là Một lần bước, vạn lần xa Bóng quê rụng với mưa sa đêm này.

Tin nhắn ngày tình yêu

Thơ   •   21.11.2021
Gửi Linh Nhân Tặng em một ngàn nụ hôn Gửi qua tin nhắn… (Anh khôn quá trời!) Mong em thông cảm cho thôi Sôcôla với hồng tươi làm gì? Chúng mình yêu kiểu nhà quê Thương thầm nhớ trộm… rồi về với nhau Mẹ cha sắm sẵn cau trầu Lễ tình yêu thắm mô

Rất là khó chịu

Thơ   •   21.11.2021
Nhen lên và đốt tuổi mình Bằng men đồng loại, bằng tình thế gian Ngày đi qua suối truông ngàn Nghe xiêu cánh bướm, nghe tàn tiếng chim Nghe lo âu giữa muôn nghìn Nghe tương tư chết giữa bình minh lên Tiếng đàn dội khúc nhớ quên Thất kinh, nguyệt rụ

Động viên

Thơ   •   21.11.2021
Tôi vẫn cười đùa rất tự nhiên như đứa trẻ trong tôi có bốn mùa trong một ngày tôi biết giấu gió mùa đông lá mùa thu nắng mùa hạ vào lòng để tặng bạn màu xuân nụ cười trên khuôn mặt nhiều nếp nhăn.

Nhớ quê

Thơ   •   21.11.2021
Nặng trĩu trong lòng nỗi nhớ quê Xa xôi, luôn ngóng một phương về Thương cha càng thấm bao mưa nắng Nhớ mẹ thêm mòn bấy giấc mơ Khát giọng hò khoan chùng mái lá Cảm lời chim vịt úa triền đê Quê ơi! Con đã người bạt xứ Dẫu rách hằng mong giữ lấy lề

Em trả phòng để đi dọc sông hương à

Thơ   •   20.11.2021
nắng dẫm chân làm nũng vỉa hè lốm đốm những cái đọt lộc vừng vẽ bức tranh màu huyết dụ như một bâng khuâng của sự chia tay về thôi vác một bó yêu thương về hun nóng vòng bánh xe chiều muộn rụng một chiếc lông mi vào cái nhìn vạn dặm sông trôi dật dờ

Cò ơi!

Thơ   •   21.11.2021
Nước lũ mênh mông Cánh đồng ngập úng Cò ơi! đói không? Làm sao cò đứng? Gió giật cành sung Gió lay cành gạo Rồi mưa rồi bão Cò trú nơi nao? Cò ơi! về đâu? Ta thương cò quá! Lũ ơi rút mau Cò chừ đói lả...

Tĩnh & động

Thơ   •   20.11.2021
đã rụng ngày hôm qua vào trong xác lá sáng nay tất nhiên sự ngọt ngào của dòng sông đang cuốn ta vào một ban mai nồng nàn những ánh mắt cuộn cháy thiên đường cỏ xanh mặt trời xuyên ngang vòm lá đỏ những tia nắng như sợi tóc em chảy xuống ngực anh đô

Bé hát karaoke

Thơ   •   21.11.2021
Hai tay cầm mic Bé hét bé la Chữ theo tiếng nhạc Lời là: - A!... a!...

Em chừ như thể mùa đông

Thơ   •   20.11.2021
Lá bàng rụng xuống hồ Gươm Đỏ như mắt đỏ em buồn hôm qua Nước hồ sâu thẳm như là Dỗi hờn - một khoảng cách xa muôn trùng Em chừ như thể mùa đông Bao nhiêu giá rét chất chồng vào anh Anh chừ - chiếc lá rơi nhanh Dám mơ trở lại nhánh cành được chăng?

Cánh chim tụng ca tình yêu vĩnh cửu

Thơ   •   21.11.2021
xoãi cánh về với hoang vu lá khô mùa rớt xoãi cánh về với lớp lớp bụi hồng huyên náo nắng reo ca xoãi cánh về chắp cánh từng cụm mây vàng thảo nguyên nồng ngọt khí trời miên cảm câu thơ còn trinh mọng máu huyền mỹ hoá thân hồng hoa trong giấc ngủ kh

Kim Long

Thơ   •   21.11.2021
Vườn rất xanh và nắng rất trong em lúng liếng chao nghiêng ánh mắt đường quanh quẩn mà lời em rất thật hương yêu đương hong chín trái đầu cành Nghe trong gió có chút gì lành lạnh của dặt dè, khe khẽ của bàn chân phiên chợ Tết nón nghiêng vành Tôn nữ

Em non em nước, ta về

Thơ   •   20.11.2021
Ta về cõng núi đi chơi Dắt sông đi dạo giữa trời mang mang Gặp em nước mắt hai hàng Khóc trăng cố xứ, lạy hoàng hôn xưa Ta về đốt cháy cơn mưa Xương muôn năm cũ, còn chưa xuống mồ Giọt chuông chùa, cứng đơ đơ Ngàn năm nhang khói vật vờ đất thiêng Ta

Buồn như

Thơ   •   20.11.2021
Buồn như Đập Đá đổ mưa Buồn như Cồn Hến mắc lừa Chợ Dinh Buồn như bèo ngả ba Sình Lênh đênh chẳng biết phận mình ra răng!

Những tiếng kêu mọc sừng

Thơ   •   21.11.2021
tảng đá mùa đông mặc chiếc áo rêu dày, xanh những tia nắng uất trữ đã vẽ ra những đường bay của máu lên sự hoài nghi của tháp đá sự tê liệt của rừng hay sự bất động của rú hoặc sự tai biến núi đồi đã hoang mang một dòng thác trắng từ trên cao trư

Nỗi ám

Thơ   •   21.11.2021
Khi giấc ngủ nằm co trong đáy mộ Những chiêm bao là sự thật cuộc đời Và nhang khói đã tru lên tiếng chó Một sát na cũng ám ảnh con người.

Nhớ Phạm Phú Hải

Thơ   •   21.11.2021
Đã tan chưa? Nắm xương buồn Câu thơ tai biến rát nguồn bình minh Sống là tử, chết là sinh Hồn kêu âm lẻ, chuông rền cõi u Mời nhau một chén rượu mù Nhớ hai con mắt tội tù nhìn trăng Hư không là chốn vĩnh hằng Trăm lần tóc rụng xuống cằn cỗi khuya Bứ

Ngắn và dài

Thơ   •   20.11.2021
một câu thơ ngắn làm tôi phải suy nghĩ dài hơn một trường ca

Mệt

Thơ   •   20.11.2021
Nhiều khi mệt mỏi cũng vì Cái tay chẳng biết làm gì cái chân Thở ra, không biết mấy lần Nhưng mà sau đó lại cần hít vô.

Máu đỏ bên trời

Thơ   •   21.11.2021
Mưa bầm dập đá mù hoang Cơn đau kiếp trước còn loang mắt người Chặt sông róc núi tả tơi Mở lòng, có thấy máu rơi bao mùa? Bụi đời chất đống a dua Bạo tàn giăng bẫy, lọc lừa nhân tâm May còn trên tóc, vầng trăng Soi vào cái chết vĩnh hằng xưa sau Quốc

Nguyên tiêu

Thơ   •   21.11.2021
Và cậu con trai của tôi đã khóc chiều qua khi cậu bé về đến cổng nhà vội vàng ra vườn chuối con chó đã cắn lưỡi lúc 2 giờ chiều và ông ngoại đã chôn nó cách đó khoảng chục phút rưỡi cậu bé đã khóc nghẹn ngào đây là lần thứ tư cậu bé khóc đưa tiễn nhữ

Cám dỗ

Thơ   •   20.11.2021
Vầng trăng vỗ về không đánh thức nổi mùa thu Em từ đỉnh cao sương mù mê thẳm Như thiên thần mang nghị lực hỏa châu Về với thung lũng tình yêu say đắm Trong bia mộ cuộc tình Ta có đề tên em- người phụng lập Bằng nước mắt cỏ tranh Bằng linh hồn bạch lạ

Đang về chỗ nớ

Thơ   •   20.11.2021
Ta về, ngồi, một góc đêm Đen thui, như thể ngày em có chồng Ngoài trời, có vẻ mênh mông Nhưng dòm qua, vẫn thấy không bình thường Chẳng nhìn ra, được con đường Nhưng nghe, là biết môi trường rất đen Ngỡ lạ lẫm, mà rất quen Nghe ho, lại nhớ mùi hen s

Trước sau là bụi

Thơ   •   21.11.2021
Đã lạnh buốt đám mây chiều bạc thếch Sương hoàng hôn phủ mịt bóng hoang mồ Đời bi hận kéo thơ vào cõi chết Đàn ngân thầm một khúc máu bơ vơ Ta nằm đại bên góc đời u tối Để nhận diện người là những bóng ma Ngày ẩn hiện, đêm sáng loà móng vuốt Sau nụ c

Những giọt máu trong buổi chiều mù

Thơ   •   20.11.2021
ba con kiến riện bò ngang cửa sổ mục cái nắng sau bão cũng lạ lẫm như ngày của riêng em trong tháng buổi chiều như cọng rơm khô queo phất phơ những râu gió 14h42 anh nhắn tin cho em qua điện thoại những con chữ là những tia máu bắn xa hơn khoảng cách

Ác mộng dài

Thơ   •   20.11.2021
Mắt em rơm rớm mưa phùn Tìm chi ở dưới vũng bùn rứa em? Mỗi ngày máu đổ xuống thêm Ruộng đồng quằn quại mọc lên xác người.

Tin hè

Thơ   •   20.11.2021
Mưa đầu mùa báo hè về Cây xoan biêng biếc tiếng ve trĩu cành Từ trong thăm thẳm lá xanh Phượng hồng đã nhú môi xinh thẹn thùng Cánh diều chở gió qua sông Ngọt ngào hương lúa mênh mông đồng chiều Hình như trời rộng hơn nhiều Lòng em rạo rực... thêm

Đừng rơi vội hỡi chiếc lá

Thơ   •   20.11.2021
Đừng rơi vội hỡi chiếc lá tiếng chim đang hót mùa xuân về.