Con đường lá me

Thơ   •   Chủ nhật, 21/11/2021, 16:10 PM

Nghiêng nghiêng buổi chiều chở gió Con đường xanh ngắt vòm me Nghiêng nghiêng rơi từng lá nhỏ Reo vui theo bước em về Nghiêng nghiêng hồn nhiên bím tóc Vương đầy những lá me rơi Không gian nhẹ tênh như gió Mắt em xanh biếc chân trời Nghiêng nghiêng v

Nội dung bài thơ: Con đường lá me

Nghiêng nghiêng buổi chiều chở gió

Con đường xanh ngắt vòm me

Nghiêng nghiêng rơi từng lá nhỏ

Reo vui theo bước em về

Nghiêng nghiêng hồn nhiên bím tóc

Vương đầy những lá me rơi

Không gian nhẹ tênh như gió

Mắt em xanh biếc chân trời

Nghiêng nghiêng vô tư trang vở

Bao nhiêu mộng ước trên tay

Nghe mùa trôi theo nhịp thở

Em mơ tháng rộng năm dài.


Bài thơ Con đường lá me của tác giả Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.

Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng

Nghệ danh: Lãm Thắng, Lam Thuỵ

Tên thật: Nguyễn Lãm Thắng

Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Nguyễn Lãm Thắng - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác

icon Tác giả Nguyễn Lãm Thắng, Thơ Nguyễn Lãm Thắng

Tổng hợp

Cùng tác giả: Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng

Hồi chuông Yên Tử

Thơ   •   21.11.2021
Đá non thiêng dựng bên trời Bao thăng trầm vần sáng ngời chữ tâm Dáng tùng xanh bảy trăm năm Hiên mây sứ trắng lặng thầm màu sương Rêu phong biêng biếc vô thường Ngân nga rung một hồi chuông vọng thiền Tĩnh tâm tọa lạc đỉnh thiêng Tan trong gió khó

Lời mưa

Thơ   •   20.11.2021
Thì em, em đã quay về Con đường xanh lối cỏ thề ướt mưa Thỏa bao nhiêu những mong chờ Vòng tay là mấy bến bờ yêu thương Gió mùa lành lạnh con đường Mà trong nhau, ấm một phương trùng phùng Đã qua giấc ngủ mông lung Nụ cười đã xoá bão giông đi rồi T

Lũ miền Trung

Thơ   •   21.11.2021
thêm một bản tin buồn thêm một người mất tích thêm một xác chết thêm dòng dòng nước mắt mênh mông bềnh bồng dạt cuốn những nỗi đau hoá biể

Lấy móng chân khèo móng tay

Thơ   •   20.11.2021
Lấy móng chân khèo móng tay nhột lấy cái câu thơ thọc cái câu thơ ngứa!

Nghe bắt mệt

Thơ   •   20.11.2021
Một mụ gió, một con sông Một tôi trôi giữa đám đông tà tà Lá mùa đông, rụng tẹt ga Bánh xe xẹp, cũng quáng gà trong mưa Hỏi rằng: năm cũ về chưa? Có mang theo chút dây dưa thuở nào? Cây tình sống thiệt là lâu Biết em nay đã mang bầu, vẫn xanh Bìm bìm

Amen

Thơ   •   20.11.2021
Amen a di đà a mẹ về.

Tôi trôi về Quảng Nam

Thơ   •   21.11.2021
từ Hà Nội tôi trôi về Huế và dạt về Quảng Nam những Quảng Điền, Phong Điền, A Lưới, Phú Lộc mềm nhũn những Đà Nẵng, Hội An, Đại Lộc … xơ rơ một xác miền Trung những Bàng Tân, Lộc Phước, Hà Nha, Vĩnh Phước… lều bều rác rưởi Ba Khe ngăn lối tôi về tô

Mộng tưởng

Thơ   •   20.11.2021
Tiếng ngàn sau, vọng đó chăng? Đâu đây phảng phất mùi trăng rất hiền Trùng trùng sóng mộng xô nghiêng Càn khôn vấp té giữa miền hư vô.

Thu nhớ bạn

Thơ   •   21.11.2021
Heo heo chút gió bẽ bàng đêm thu nhớ bạn lá vàng hôn mê hẹn chi cho kín lối về cho mình uống chén rượu khê một mình Cái buồn giống cái  lặng thinh để con chim lẻ trên cành lẻ loi chôn chân Cồn Hến đây rồi ruột gan bầm bã những bồi hồi xưa... R

Sẽ không bao giờ thấy những giọt máu trong đêm tối mịt

Thơ   •   21.11.2021
Sẽ không bao giờ thấy những giọt máu trong đêm tối mịt chỉ nghe những âm thanh mang màu đỏ trong tiếng rên lịm dần.

Ăn một miếng cơm

Thơ   •   20.11.2021
Ăn một miếng cơm những hạt mầm đã chết chết thêm lần nữa.

Ngôi mộ cũ

Thơ   •   20.11.2021
Ngôi mộ cũ chùm hoa dẻ vẫn toả thơm khói hương cũ.

Tin hè

Thơ   •   20.11.2021
Mưa đầu mùa báo hè về Cây xoan biêng biếc tiếng ve trĩu cành Từ trong thăm thẳm lá xanh Phượng hồng đã nhú môi xinh thẹn thùng Cánh diều chở gió qua sông Ngọt ngào hương lúa mênh mông đồng chiều Hình như trời rộng hơn nhiều Lòng em rạo rực... thêm

Ngọt ngào

Thơ   •   20.11.2021
Những giọt sữa ban mai tuôn chảy bình minh xuống ngực mùa Tôi đi qua bờ vai thon thả thẳm xanh tiếng thở Vòm lá môi em đung đưa hương vị thanh tân Những lời ru trẻ con báo hiệu lời tỏ tình sắp mở Nắng của sông mươn mướt phù sa Tôi hôn lên màu xanh củ

Nỗi buồn

Thơ   •   20.11.2021
Cây cau đứt ngọn, chết luôn Nó, thân chuối gãy, còn đùn ngọn lên Gió đi rát rạt mái hiên Buồn lênh đênh sóng đẩy thuyền trăng trô

Câu nói của kẻ đang chết

Thơ   •   20.11.2021
cầm tù đôi mắt tôi vụt ra bên ngoài vũ trụ tóc vướng cứa con tim màu biển xanh những cơn khát địa chấn đang lùng sục sự sống trên triền môi nhân bả

Cơn gió lạc dưới vòm trời đen như sông Tô

Thơ   •   20.11.2021
cơn gió hát điệu nhạc slow thật buồn nó bỏ nhà đi hoang nhiều gấp hàng trăm lần so với tuổi bầu trời đen quá! nó thấy những dòng nước mắt của một dân tộc nô lệ nó không biết cách làm khô nó nhìn thấy những nấm mồ ngày tháng đang rỉ rên giọng máu ứ nó

Cỏ mọc thành giếng cũ

Thơ   •   20.11.2021
miết theo con đường rễ cây nổi gân sần sùi một loài gió trườn như rắn độc sự lãnh cảm của từng chiếc lá sâu đục đang nhả ra một chùm âm thanh rạn nứt lũ ong mệt lử đôi cánh nhàu nát đâu đây có mùi xác lá câm rớt xuống miệng giếng đã điếc mấy chục nă

Về Huyền Không Sơn Thượng

Thơ   •   20.11.2021
Đây núi đồi bình yên Có tiếng chim dịu hiền Có trăm hoa khoe sắc Trên lối về như nhiên Đây có hồ sen thơm Có cây cầu đã cũ Có đôi bờ cỏ non Có đồi thông nho nhỏ Có bài thơ trên đá Với nét chữ tài hoa Có dăm người khách lạ Mỗi ngày mỗi ngày qua Đây ng

Cánh chim tụng ca tình yêu vĩnh cửu

Thơ   •   21.11.2021
xoãi cánh về với hoang vu lá khô mùa rớt xoãi cánh về với lớp lớp bụi hồng huyên náo nắng reo ca xoãi cánh về chắp cánh từng cụm mây vàng thảo nguyên nồng ngọt khí trời miên cảm câu thơ còn trinh mọng máu huyền mỹ hoá thân hồng hoa trong giấc ngủ kh

Không một ánh đèn

Thơ   •   20.11.2021
Không một ánh đèn vẫn nhìn thấy nhau mồn một bởi là tình yêu.

Đợi

Thơ   •   20.11.2021
Nắng độc hành tím đôi môi Gió loang ra mấy nụ cười khả nghi Nụ hôn chờ đợi dậy thì Trái tim đang ở thời kỳ tuần tra.

Giáo dục

Thơ   •   21.11.2021
Sự bành trướng của lòng tham của chủ nghĩa toàn trị ăn dần không gian cần thiết tối thiểu những đứa trẻ khó tung đôi cánh tự do chúng ăn những món ăn tinh thần thô tạp nhất ta đã thấy mây đen phủ kín trên đường bay của chúng.

Mùa đông nhạt nhoà

Thơ   •   21.11.2021
Đã nghe cơn mưa khóc Thấm ướt ngọn đèn khuya Rụng thêm vài sợi tóc Trên gối sầu cách chia Cô đơn xây mộ vắng Bằng hơi thở rã rời Đêm đen và máu trắng Quẫy mình trong cánh dơi Lặng im nghe thân xác Tan dần theo khói nhang Ta tìm trong mất mát Những vế

Bất chợt gặp giữa đường

Thơ   •   21.11.2021
Lâu rồi mới gặp nhau nề! Em thì mập kít, anh thì... nhúm nhum Tóc em vẫn cột một đùm Lúc la lúc lắc như chùm bông lau Kể hồi trước, nhắc chuyện sau Em nhai bỏm bẻm miếng trầu trong môi Em cười, (vui rứa thì thôi) Vẫn hài hước, giống như hồi c

Thạch Bàn khê

Thơ   •   21.11.2021
Ở đây mây trắng ôm rừng ngủ Mưa rắc bụi mờ, giăng lối đi Trời đất im nghe con suối hát Thác ghềnh, tiếng nước vọng phân li Gió hất, mùa đông buồn rỉ rả Nghìn năm lời đá phủ màu rêu Hắt hiu, lá mục hồn du mục Chim chết bao lần trong tiếng kêu Cổ thụ s

Ma sáng

Thơ   •   21.11.2021
Tôi chui vào đám mây & ngủ một giấc no tròn trong ấy trong giấc ngủ tôi đã ăn rất nhiều vì sao tôi cảm thấy rất thú vị khi cơ thể mình bắt đầu toả sáng lấp lánh & em rất dễ dàng nhận thấy tôi nhưng em không thể đến được vì tôi là con ma sáng.

Đêm trắng

Thơ   •   21.11.2021
Rồi thôi cũng một lần đi lá  trầu khô quéo còn gì nữa đâu? khói tôi lỡ một chuyến tàu hắt hiu toa mọn nằm sau ga buồn Gặm chùng mấy miếng hoàng hôn nghe xa xưa réo rắt hồn heo may lời nào khản giọng cỏ cây tôi đa mang giữa tháng ngày mong manh Q

Khúc hát ban mai

Thơ   •   20.11.2021
Núi     sừng sững            nắng mưa                  tình cha bất diệt Dòng sông ơi!

Có đám mây ngoài phố đã bước cùng tôi

Thơ   •   21.11.2021
như người đàn bà ốm nghén tôi nôn tháo thốc nhiều lần sáng nay tôi choáng váng khi chạm giọt nắng cọ quậy chùm hoa mùng tơi cánh cửa vợ chồng trẻ toà nhà bên hé mở tôi lẩm nhẩm đọc tên mình trên bài thơ viết vội đêm qua đã thấy vết nứt tiếng nhạc buồ

Tôi đã nghe nắng chiều lội qua sông

Thơ   •   20.11.2021
Khớp khô, xương mục, rã rời Ngực căng nhịp thở, máu nhồi cơ tim Chiều vàng rụng một tiếng chim Nắng vô tình đã nhận chìm đáy sông.

Cây bàng trơ trụi

Thơ   •   20.11.2021
Cây bàng trơ trụi những chồi non mong ước về những mùa hè mát rượi.

Qua dốc mẹ bồng con

Thơ   •   21.11.2021
Ngập ngừng dốc Mẹ Bồng Con gió khe khẽ thoảng, hương ngòn ngọt đưa ngậm ngùi nhớ mẹ ngày xưa bồng con tay mẹ sớm trưa ấm nồng Lời ru dịu sóng dòng sông đưa con về với ruộng đồng ca dao lời ru êm ả ngọt ngào đôi tay mẹ cũng dạt dào nhịp đưa Bồng c

Đêm tắc kè đọc Tr. Sơn

Thơ   •   20.11.2021
tắc kè tắc kè tắc kè ai oán rót máu trên mái tôn ngôi nhà hoang đêm tân thành thủng nát nhói đau như câu thơ vượt biên không thành như tiếng khóc chào đời côn đảo như những mùa xuân bị cầm tù rục rã hốc mắt tắc kè tắc kè tắc kè đoản khúc đoạn trường

Nỗi buồn là dòng máu chảy xiết

Thơ   •   21.11.2021
Lũ muỗi hiếp dâm những lỗ chân lông trên đùi tôi đêm lạnh quá có lúc thế giới này chỉ là con gió cuốn linh hồn đi cúi xuống cắt tỉa móng chân mình nỗi buồn mọc từ thân thể ngày tháng có sợi lông mi rớt trên bàn chân sự chia sẻ rất chậm tôi không dám

Chới với 2

Thơ   •   20.11.2021
Chừ, ngồi bó gối, khoanh tay Dòm đêm tróc vảy, ngó ngày nớt da Tay trần, trơ những ngón ma Bấu sương, cào gió rụng, và xé trăng Lù lù mộ hoá thành lăng Màu non nước, rợn màu nhang khói. Mù Miếu đền mèo khóc, chó tru Tương lai chẳng biết hình thù ra

Buổi trưa ở làng

Thơ   •   20.11.2021
Buổi trưa làng, nóng sôi sôi Con ve giơ cẳng lên trời, nằm đơ Ngọn cây, đọt cỏ xụi lơ Chó le lưỡi thở, bò ngơ ngác dòm Gà mẹ đẻ, ré um sùm Gà con nghí ngởn dưới lùm ớt xiêm Trên khu đĩ, có con chim Nói chi hổng biết, mắt lim dim buồn Thằng cu bên ảng

Mưa Quan Âm

Thơ   •   21.11.2021
Bữa hơm ghé lại Trường An Mưa Núi Lở, lạnh ngắt, Quan Âm buồn Gió chiều cũng đứng sựng luôn Quán cà phê Tuyến em còn đợi tôi? Hoàng hôn tím rịm đôi môi Chuông nhà thờ đổ một hồi, rồi ngưng Trời ơi! Thấy nhớ vô cùng Một mình chớ mấy, mà ưng đứng hoà

Thắp nhang tiễn bạn

Thơ   •   20.11.2021
Thế là lẳng lặng bỏ đi Một màu nhang khói nói gì mai sau? Đã nghe kinh kệ rơi mau Nắng chiều nát bét một màu bên sông Còn chăng, riêng một chút lòng Gửi vào mây gió như không là gì Gặp, chơi, chưa đã, rồi đi Tan xương nát thịt biết khi nào về?

Hành trình mới rất cũ

Thơ   •   21.11.2021
có nghe không? tiếng gió hát trong những giọt mưa giọt mưa hát trong đêm 30 tháng 12 tán cây hát trong trong sự xói mòn của rễ loài người hát trong bóng đêm mịt mù những triều đại hát trong ngói vụn, gạch vỡ và gỗ mục những tiếng kêu bị thủng hai đầ

A Sầu

Thơ   •   20.11.2021
Sườn dốc trầm u truông đèo tịch mịch hố thẳm cây chà đá xé chiều khơi ngày tháng xếp nhàu xó mây bạc thếch lưng chừng hoa mua bẻ mắt hương đời mái núi cũ càng cây khô ủ gió rễ chôn thân mối đụn khối giang hồ lỏng dây cương tráng chí hờn kim cổ gió

Sự hấp hối

Thơ   •   21.11.2021
Sự hấp hối là chiếc lưỡi tập nói hơi thở che mù con mắt.

Kẹp tóc

Thơ   •   21.11.2021
Có khi là bông hoa Có khi là chiếc lá Có khi là chùm quả Có khi là bướm xinh Dẫu thay sắc đổi hình Thì vẫn là chiếc kẹp Cho bé gái làm đẹp Mái tóc đen gọn gàng Bốn mùa cứ lần sang Lá hoa không tàn héo Quả vẫn mọng vẫn khéo Bướm đậu hoài tóc thơm.

Mùa hoa gạo

Thơ   •   21.11.2021
Thời gian qua rồi hàng cây mắt đỏ hơn một con đường rũ nắng mồ côi em buông tóc cho mùa đi trải gió tuổi xuân buồn thơ không dệt lời vui Em bây chừ lặng yên như sông vắng bãi chiều hoang lau lách tủi thân buồn hòn sỏi nhỏ còn nằm mơ năm tháng dòng tì

Hoá

Thơ   •   20.11.2021
Và em gục mặt vào chiêm- bao, nghe oán khúc của đêm thét gào Tiếng đàn ướt đẫm trăng sao Dòng sông hoá thạch bước vào nghiệp duyên.

Nhớ cái chết của thằng bạn đào vàng năm cũ

Thơ   •   20.11.2021
1. ngày ấy mùa xuân không còn xanh trên lá rừng mi và năm anh em nữa đã chết trong hầm đêm ấy tau và N còn sống sót đêm ấy hai đứa khóc nước mắt và máu nhoà trên đôi tay kiệt sức tau bới đào vô vọng không một nén nhang để gọi hồn mi dậy tau biết m

Kim Long

Thơ   •   21.11.2021
Vườn rất xanh và nắng rất trong em lúng liếng chao nghiêng ánh mắt đường quanh quẩn mà lời em rất thật hương yêu đương hong chín trái đầu cành Nghe trong gió có chút gì lành lạnh của dặt dè, khe khẽ của bàn chân phiên chợ Tết nón nghiêng vành Tôn nữ

Mùa hạ gay nồng

Thơ   •   20.11.2021
Trên mùa hạ gay nồng những chùm mây quằn quại đưa tang bầu trời qua dòng sông khổ luỵ nước mắt đóng băng trong vùng ánh sáng những tiếng nấc gãy vụn theo tiếng chuông nhà thờ những móng vuốt tàn khốc của mặt trời thô bạo thiêu trụi niềm tin diệp lụ

Tình ca nỗi nhớ

Thơ   •   21.11.2021
Vạt áo cũ nẻ chân chim rát bỏng gió sém làn hơi trút ngược lưng còng diều vắt vẻo cao xanh không biết lòng trời đất mỏng ước mơ cao có mang hết gió đồng Có những nỗi nhớ mọc lên như sao lấp lánh lập loè không đếm hết bao giờ? có những hạt muối mồ hô

Hư huyễn

Thơ   •   21.11.2021
Đây xương máu, đó cơ đồ Cuối cùng là khói là tro thôi mà Từ khi nước mắt chảy ra Nụ cười cũng đã nhạt nhoà đức tin.

Những dấu phẩy của âu thị phục an

Thơ   •   21.11.2021
đã 35 năm rồi, anh đã gục ngã trong buổi chiều tháng tư đen như máu bầm ấy, ngày nào cũng vậy, buổi sáng một cốc cà phê đen, cà phê chị mang từ quê lên, và, hai bữa trưa chiều, chị không quên khẩu phần cho riêng anh, dù là củ sắn, đủm khoai, hay mộ

Gối

Thơ   •   21.11.2021
Gối đầu lên đầu gối em Thấy ngày lí lắc, thấy đêm gật gù Một giây gối cả thiên thu Em cong môi, thổi sương mù vào môi.

Hãy dưỡng rừng

Thơ   •   20.11.2021
Hãy dưỡng rừng đừng trồng rừng theo ý mình vì rừng không chỉ có một loại cây.

Một vòng rục rịch

Thơ   •   20.11.2021
Rồi máu chảy, rồi xương tan Rồi ma với bụi, xếp hàng ngó nhau Tắt hơi, trở lại lúc đầu Luân hồi và quả địa cầu cứ quay.

Lời cho ngàn sau

Thơ   •   21.11.2021
Theo dòng năm tháng cuốn trôi Hẹn nhau chi bấy, những lời xưa sau? Tóc xưa mấy ngọn rầu rầu Lỡ duyên lỡ phận, nhuốm màu tân toan Chắp tay lạy mộng dã tràng Đa mang này, với đá vàng hư hao Rượu sầu ngậm giọt thấp cao Tuồng thiên biến, ngọn ba đào hớ h

Cô tề

Thơ   •   20.11.2021
trên con đường mù khói chúng ta đã nhận ra nhau từ khi chạm bàn tay vào những cánh rừng ruỗng mục có thế cạn một buổi trưa có thế cạn một buổi chiều và chúng ta nôn ra hàng lít máu chúng ta sẽ giữ cho nhau một bí mật đó là niềm tin cuối cùng

Biết đâu

Thơ   •   21.11.2021
Bất ngờ ai biết... biết đâu? rồi thương như thể cau trầu ngàn năm người gần, quê lại xa xăm cái duyên với cái nợ nần sánh đôi Văn chương khi đứng khi ngồi tháng năm cơm áo buồn vui cõi trần yêu nhau... khổ... chớ ngại ngần gánh tình nặng gấp bội phầ

Chiều thu nghe tiếng chim cu

Thơ   •   20.11.2021
Rất nhiều nắng chết trên sông Rất nhiều uẩn khúc trong lòng mùa thu Nhành tre níu gió, gật gù Tôi ngồi nghe tiếng con cu rất buồn.

Sự trần truồng khép kín

Thơ   •   21.11.2021
tôi không nhớ mình đã mặc bao nhiêu bộ áo quần những mảnh vá những lỗ thủng những đường kim mũi chỉ mẹ & chị tôi đã vá tôi đã già theo tuổi những tấm ảnh cũ nhắc tôi hoài niệm như những cơn mưa tôi không nhớ những cơn đói của cha mẹ tôi anh chị

Chuyến xe băng đêm lạnh

Thơ   •   20.11.2021
Chuyến xe băng đêm lạnh trong giấc ngủ có hơi ấm người lạ mùa đông về.

Trong bóng tối

Thơ   •   21.11.2021
Đêm vẫn im lìm, đêm tối thui Người đi, thì cũng đã đi rồi Mà sao dưới đáy sâu mồ cũ Vẫn vọng về đây một tiếng cười?

Bên này và bên kia

Thơ   •   20.11.2021
Bên này và bên kia trái đất có hai màu con người có hai mắt.

Cái chết & sự thật

Thơ   •   20.11.2021
Hàng ngàn sợi khói nhang chờn vờn tiếp nối không chắp vá được kiếp người hàng trăm chiếc vòng hoa không tôn vinh được một cốt cách hàng chục điếu văn chia buồn chưa hiểu được lòng người cuộn trong chiếc áo quan cái tên khắc trên bia chưa ph

Gặp ma

Thơ   •   21.11.2021
Đã nghe trời đất hốt kinh Máu hì hục thở, tim thình thịch rung Dặm dài vô thuỷ vô chung Khuyết vầng trăng cũ chết cùng tha nhân Côn trùng chệnh choạng bước chân Rủ ma nhậu xỉn với thân phận người.

Người ơi đừng buồn chi thêm đau

Thơ   •   21.11.2021
Người ơi! Đừng buồn chi thêm đau! Mây xưa còn lang thang trên đầu Chiều nay ta về qua sông Hương Hoàng hôn giăng giăng bao tơ sầu. Đành thôi, tình xa, ôi cô liêu! Đàn ru lê thê cơn mê chiều Đường bay ơ hờ trong đêm đông Câu thơ dài thêm bao tiêu điề

Lửa trong nấm mộ

Thơ   •   20.11.2021
Lửa trong nấm mộ thắp lên linh hồn ta ngồi trong mộ thắp từng nụ hôn.

Mỏi gót dã tràng

Thơ   •   20.11.2021
Loanh quanh, rồi cũng mệt đừ Tiếng chuông Thiên Mụ hình như cũng buồn Từ ngày em bỏ ta luôn Hàng bia Văn Thánh bảo tồn nỗi đau Lom khom ta đọc chữ Tàu Nhớ lời em nói đêm nào mờ trăng «Người đi vào cõi vĩnh hằng Phương danh còn lại hai hàng bia đây A

Tin nhắn ngày tình yêu

Thơ   •   21.11.2021
Gửi Linh Nhân Tặng em một ngàn nụ hôn Gửi qua tin nhắn… (Anh khôn quá trời!) Mong em thông cảm cho thôi Sôcôla với hồng tươi làm gì? Chúng mình yêu kiểu nhà quê Thương thầm nhớ trộm… rồi về với nhau Mẹ cha sắm sẵn cau trầu Lễ tình yêu thắm mô

Một đêm

Thơ   •   20.11.2021
Rồi đến lúc sự già nua cũng mệt mỏi Bọt cuộc đời không còn hơi men Những lá khô không buồn chui vào cội rễ Sẽ tê cứng mùa đông cạn kiệt Biển chết vùi không thao thức sóng Cát cũng chết theo Gió tạo những nấm mồ Lạnh toát mồ hôi một tiếng dương cầm N

Tiếng trưa

Thơ   •   20.11.2021
Buổi trưa, gió đứng một mình Tiếng chim ríu rít trên cành không rơi Tôi ngồi, và thở một hơi Nghe âm ấm lạ! Như lời con chim.

Mưa mồ hôi

Thơ   •   21.11.2021
Tiếng gà trưa vàng ươm bên đống rạ cái nắng đốt người... không gió qua sân cây phượng đầu làng lửa rơi lả tả mưa không về nên đất thiêu thân Núi núi đồi đồi héo cỏ trâu ăn con châu chấu quỵ chân bên gốc ớt lũ ve réo mùa tiếng than đổ ngược từ cành kh

Đừng rơi vội hỡi chiếc lá

Thơ   •   20.11.2021
Đừng rơi vội hỡi chiếc lá tiếng chim đang hót mùa xuân về.

Bơ vơ lạnh đến rùng mình

Thơ   •   20.11.2021
anh như chiếc đồng hồ không kim mùa già nua thầm lặng tuổi gầy úa ăn năn đời róc đời bắc nam tàn khốc điêu linh hề điêu linh đêm quằn mộng triệu đau sông cạn ngày quắn chiêm bao khóc núi cùn bóp nát tay nhàu vò tan gối mỏi nhìn đâu cũng thấy hồ đồ rú

Ngồ ngộ

Thơ   •   21.11.2021
Cứ bảo hiểu chân tơ kẽ tóc Tóc trên đầu ta chưa hề thấy gốc Bao năm đội mái đầu đi Lắm lần thấy mình xuẩn ngốc Cứ bảo thấu hiểu trái tim Vuốt râu gật gù tỏ vẻ Đến khi nhịp đập lặng im Trút hơi ra đi lặng lẽ...

Viết cho con ngày xa

Thơ   •   20.11.2021
(Viết thay cô Nhung - Yên Thành - Nghệ An) Duy ơi! mai mẹ về rồi Cầm tay con… nước mắt rơi… nghẹn ngào! Đành thôi! Biết nói thế nào?! Sao đời mẹ lắm khổ đau thế này! Ngày mai xa một tầm tay Mẹ về nhớ những tháng ngày bên con Thương con, mẹ g

Nhận diện

Thơ   •   21.11.2021
trong ngăn kéo kỷ niệm nhập nhằng cỏ rối ngày cũ chết dần trong hư huyễn đêm cưu mang bóng trăng lõa thể lờ đờ gối trần thổ huyết ì ạch cơn rên nhuốm màu sương đục cõi về băng tuyết rợn rùng bóng lẻ ngón tay trượt mòn đã chết năm năm mười năm hai m

Tự nói với mình

Thơ   •   21.11.2021
Sanh ra là để chết Có ai sống mãi đâu Đã chết, thì chấm hết Khói nhang chung một màu Mà lạ! Người, khi sống Nghe nói chết, né ngay Bao giờ cũng hi vọng Sống một trăm tuổi đầy Nhưng, đời không phải rứa Sống, chết, cũng tuỳ duyên Đúng ra là sống nữa Hế

Quạt bà, quạt bố

Thơ   •   21.11.2021
Quạt của bà mát ít Quạt của bà không xoay Quạt của bà chậm lắm Quạt của bà... dùng tay Quạt của bố mát nhiều Quạt của bố xoay tít Quạt của bố quay đều Quạt của bố... cắm phích Quạt bà thua quạt bố Quạt bố hơn quạt bà Nhưng mỗi khi cúp điện Quạt bố

Thăm cô giáo

Thơ   •   20.11.2021
Hai mươi tháng mười một Bé cùng bạn thăm cô Tặng cô nhiều hoa cúc Và giọng hát ngây thơ Với nụ cười đằm thắm Cô gật đầu cảm ơn Cô hiền như cô Tấm Giữa muôn đoá hoa thơm Cô xoa đầu của bé Khen: - Bé ngoan hát hay! (Sao cô giống mẹ thế Cũng khen bé

Rơm thành tro

Thơ   •   21.11.2021
Rơm đã thành tro len trong bùn tìm rễ lúa.

Sa mạc trắng

Thơ   •   21.11.2021
Sa mạc trắng những cơn gió tạo sóng biển sa mạc hay biển chết.

Con thuyền trôi trên đồi

Thơ   •   20.11.2021
em chạy ngược đồi trăng đêm ấy mùa đông trú ngụ dưới bàn chân em em hồn nhiên lắm em là chúa của muôn loài tôi lạc vào vùng cấm địa của nõn nà nguyệt bạch em giăng bẫy bắng phiến lá mỏng rất sắc của lau lách tiền sử cứa ngọt vào trái tim tôi rỏ má

Một chùm ngôn ngữ cho chuỗi ngày đã mất

Thơ   •   20.11.2021
đó là câu chuyện tôi viết cho riêng em khi em mang thai đứa con của người đàn ông biết ghen tuông để cầm giữ em và muốn sở hữu em từng vi tế bào chúng ta đã đánh mất một tình yêu đẹp khi chúng ta mất niềm tin trong lúc chúng ta đang ươm mầm từng hơ

Ngậm

Thơ   •   20.11.2021
Mắt nhìn thừa thãi nỗi đau Câu kinh ngậm máu bể dâu ngậm người Loay hoay tiếng thở đứng ngồi Lắc lư trên chiếc võng đời tử quy

Trưa mùng tám Tết nơi đó mùa đang rụng trứng [gà]

Thơ   •   21.11.2021
Nơi đó máu đã đông trong trí nhớ đá chất trong ngực nặng trịch tiếng thở chết dần tiếng nhạc đưa tang chìm xuống đáy dòng sông vĩnh viễn không mùa xuân trở lại một lần trong giấc mơ tôi đã chọn sự bình yên rau đắng khuôn mặt cơm khê giữa cuộc đời khá

Nghe không khí lạnh

Thơ   •   20.11.2021
Nghe cơn đau, đến rất gần Nghe trăm năm, xuống mộ phần, rất mau Xin người quên bớt khổ đau Xin tôi, rút lại một câu, mỗi ngày Nghe không khí lạnh vào đây Càng thêm buốt nhức vũng lầy thế gian Nghe em khóc rất dịu dàng Trong tiếng nấc, có khói nhang q

Trò chơi

Thơ   •   21.11.2021
Trong mơ ta lỡ cởi truồng Nhảy vào bản thể cội nguồn tắm chơi Gặp em ở tuốt trên trời Cũng loang lổ, với nụ cười khoả thân Em là tiên nữ xa xăm Tóc xanh tuế nguyệt, ngực rằm đào tơ Kết nhau khu vực ảo mờ Luyến nhau ngan ngát đôi bờ âm dương Môi mềm

Trà khuya

Thơ   •   21.11.2021
Gà gáy, măng đùn, hoa khế rụng Sông khuya, phà cát lạnh lùng trôi Hà Khê ai rót trà thơm lựng Ôm cả đất trời vẫn lẻ loi.

Trời chưa chịu sáng

Thơ   •   20.11.2021
Tiếng gà đã rộn rã, nhưng Màn đêm vẫn cứ dửng dưng tối mù Không gian vẫn cứ lao tù Âm thanh đứt khúc trong khu vực buồn Đèn vàng le lói cô đơn Như hòn máu, rỏ xuống cơn mịt mùng Gác tay ngẫm sự riêng chung Ối giời! Như thể tinh trùng cụt đuôi.

Cõi lặng

Thơ   •   20.11.2021
Em về gấp nửa câu kinh Nằm nghe nguyệt rụng ướt tinh cầu buồn Cúi đầu lá ngậm hơi chuông Đêm mênh mông lặng, giọt sương rùng mình.

Trái đất xoay

Thơ   •   21.11.2021
Trái đất xoay nên không rụng con người rụng vì không xoay.

Vòi vĩnh nguyên tiêu

Thơ   •   20.11.2021
Cho tôi xin một chút vui Để hong ngọn gió cuối trời lên xanh Lộc xuân chúm chím trên cành Tôi nghe nỗi nhớ hóa thành chiếc hôn Cho tôi xin một chút buồn Rót ngày vào những suối nguồn ưu tư Vầng trăng cuối phố mệt nhừ Không em… trăng khóc ướt bờ nguyê

Đứng dưới nắng

Thơ   •   21.11.2021
Nắng to, nhiệt độ nó tăng Nên trong người, thấy cứ căng thẳng hoài Mịt mù ngọn gió qua tai Con chim nó đứng trên cây nó dòm.

Nói chuyện với người bạn già xa nửa vòng trái đất

Thơ   •   20.11.2021
Bạn hỏi tôi có luyến tiếc gì về buổi chiều sắp tàn tôi mím môi cười & rít đốm lửa cuối cùng của ngày như cuộc chia tay của tình yêu không nợ lặng thầm mà đau cạn kiếp cũng chẳng còn gì ngoài gió lũ lượt buốt giá lội qua sông hết rồi phiên chợ cuố

Thời gian trong chảo dầu

Thơ   •   21.11.2021
Thời gian trong chảo dầu chiếc bánh rất thơm ngọt chiếc bánh cháy thành than.

Cái mặt [trời] méo xệch chui qua con hẻm ngập rác

Thơ   •   20.11.2021
Người điên nhìn tôi & cười thân mật anh ta lẩm nhẩm điều gì có lẽ anh ta đã gặp tôi trong giấc mơ của anh cũng nên hay tôi rất giống anh ở điểm nào đó có lẽ là khuôn mặt tôi cũng ngờ ngợ khi nhìn đôi mắt dài dại của anh ấy thật giống tôi tôi bắ

Mảnh đất nứt ra từng vết máu

Thơ   •   21.11.2021
chiếc máy ủi nghiến từng vòng xích máu lạnh hất tung cổ thụ bào tận đáy những chum tro hoả táng đốt trụi trần đồi khe luống tuổi cày xới hố hầm thù hận bới thủng mồ cha mưng mủ nhụa nhầy khoả lấp hồn oan giăng lối u mê cải tạo bằng sức mạnh sản xuấ

Trên cao nguyên mùa đông nghe đá thở

Thơ   •   20.11.2021
mùa đông âm ỉ cháy trong nách lá anh bám chặt từng nụ hôn đứng dậy gió lùa nghẹt thở anh cố níu giữ một chùm ánh sáng đang hôn phối cùng mùi hương của núi chiếc váy em sóng sánh niềm kiêu hãnh đang kéo anh treo ngược triền si muội những âm thanh hóa

Khi niềm tin đã mất

Thơ   •   20.11.2021
Khi niềm tin đã mất càng thủng càng vá càng vá càng thủng.

Đỏ kinh

Thơ   •   20.11.2021
ngày chưa bước qua giấc ngủ liêu đêm chưa hiển ngôn trong cái nhìn lý tiếng chuông bùi khua kinh kệ mùa rụng lá bỉm đời rớt giọt tình âu phục em về trong khuya lê minh em sẽ đón ban mai ngát hoa trắng đinh thị đời chi lạ khaly nhảy lên men chồm lê