Bóng đèn điện trong lồng chim

Thơ   •   Thứ bảy, 20/11/2021, 16:10 PM

Bóng đèn bị nhốt trong lồng Đến đêm bừng sáng từ trong ra ngoài Ưu tư tháng rộng năm dài Có khi mở miệng hát vài câu kinh.

Nội dung bài thơ: Bóng đèn điện trong lồng chim

Bóng đèn bị nhốt trong lồng

Đến đêm bừng sáng từ trong ra ngoài

Ưu tư tháng rộng năm dài

Có khi mở miệng hát vài câu kinh.


Bài thơ Bóng đèn điện trong lồng chim của tác giả Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.

Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng

Nghệ danh: Lãm Thắng, Lam Thuỵ

Tên thật: Nguyễn Lãm Thắng

Xem thêm: Tiểu sử Tác giả Nguyễn Lãm Thắng - Cuộc đời, Sự nghiệp, Phong cách sáng tác

icon Tác giả Nguyễn Lãm Thắng, Thơ Nguyễn Lãm Thắng

Tổng hợp

Cùng tác giả: Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng

Những dấu phẩy của âu thị phục an

Thơ   •   21.11.2021
đã 35 năm rồi, anh đã gục ngã trong buổi chiều tháng tư đen như máu bầm ấy, ngày nào cũng vậy, buổi sáng một cốc cà phê đen, cà phê chị mang từ quê lên, và, hai bữa trưa chiều, chị không quên khẩu phần cho riêng anh, dù là củ sắn, đủm khoai, hay mộ

Gọi hè

Thơ   •   21.11.2021
Phượng khoe áo mới gọi hè Chui lên mặt đất... con ve gọi mùa Sen thơm trong ngọn sóng lùa Gọi làn gió mát thoảng bờ ao quê Bướm vàng bay lượn trên đê Gọi em thả cánh diều về hoàng hôn Dòng sông gọi nắng bên cồn Con chim hót gọi nỗi buồn vu vơ...

Sự cấm kỵ

Thơ   •   21.11.2021
Sự cấm kỵ rốt cuộc sẽ làm người ta hay nhắc đến và nhớ sự hiếu kỳ sinh ra từ đó sự thật sinh ra từ đó.

Buổi sáng bên hè

Thơ   •   20.11.2021
Khi hơm mưa gió tơi bời Sáng ni trời xửng lên rồi, đã ghê! Chim thì la úm bụi tre Vịt gà xúm lại bên hè, ré um Con trùn chết nghẻo cù đum Bụng giơ trắng bách dưới lùm ớt xiêm.

Đêm nở ra hoa ấm

Thơ   •   20.11.2021
Em tưới lên cơn mê anh Cơn yêu thương nồng đắm của nắng ngọt Cỏ sinh nở màu trời ngực ấm Những bờ dậu không tên mùa tiếp sức nụ hôn xanh Sự nhiệt cuồng của bão Không bằng sự cuồng nhiệt hạnh phúc Đêm căng da nõn nà Sương đẫm màu diệp lục Sẽ không bì

Trước biển Vũng Tàu

Thơ   •   20.11.2021
ngay giờ phút này và ngày mai ta nghĩ về ngày ta ra đi để ta bước tiếp ngày hôm nay ngày mai khúc hát nhảy múa trên bàn tay từng vượt biển ta bế con đường trên đôi tay ta tạo những con đường trên sóng sóng sẽ lấp con đường ta khai phóng con đường sẽ

Một vòng rục rịch

Thơ   •   20.11.2021
Rồi máu chảy, rồi xương tan Rồi ma với bụi, xếp hàng ngó nhau Tắt hơi, trở lại lúc đầu Luân hồi và quả địa cầu cứ quay.

Buổi chiều kinh rụng

Thơ   •   21.11.2021
Mặt trời chết ngắt rồi em Màu chiêm bao rụng xuống thềm đá xanh Kinh chiều chua lét như chanh Thời gian trắng bệch trên vành trăng xưa.

Buổi sáng và những hột mưa đen

Thơ   •   21.11.2021
câu chuyện lòng như cánh hoa rã nát thời gian cho chúng ta những phút giây tức tưởi em hãy cắn nát vai anh một lần nữa hãy cấu cào để biết những giọt máu cuối cùng còn chảy anh ngậm tiếng chim bi ai vào tận đáy lòng hãy giữ một chút hơi cho ấm linh h

Giấc mơ màu hướng dương

Thơ   •   20.11.2021
Dù không đợi được cả đời Cũng mong có được mấy lời thương yêu Gieo câu lục bát trong chiều Sao nghe bên ấy cũng nhiều đa mang?! Ta chừ quảy gánh bi hoan Về thăm phố cũ muộn màng heo may Hồn như đã trắng màu mây Ngày hoang mang rụng, đêm gầy guộc rơ

Tín hiệu

Thơ   •   20.11.2021
một vùng sáng lúc 3 giờ tôi quấn tấm chăn chống muỗi từng ký tự nhẫn nại lăn trên màn hình tôi ngâm hồn mình trên bàn phím email đang nảy mầm một tín hiệu sớm mai tôi kích chuột niềm tin ánh sáng bước ra trước mắt tôi một ngày mới tôi biết trong đó c

Nói chung là

Thơ   •   20.11.2021
Ta nằm nghe hơi thở ta Khi lên khi xuống lúc ra lúc vào Khi đời thực, lúc chiêm bao Nói chung là chẳng phút nào bình yên.

Hoạ khúc nhớ

Thơ   •   20.11.2021
co người lại anh nhả ra tiếng ngáp có mùi mạng nhện buồn hơn tiếng thạch sùng buổi chiều Hà Nội mưa như trút vào pho tượng rỗng của tháng ngày xa em cho nát cho tan ra những mảng thạch cao mệt mỏi cây ổi lắc lư chùm lá gầy rạc xác xơ co ro trong mùa

Rất tự nhiên

Thơ   •   20.11.2021
Ngày uể oải, đêm co ro Vầng trăng ịn một chữ O cuối trời Nửa đêm, gà gáy một hơi Con thằn lằn nở, bể đôi trứng tròn.

Tìm trong màu trắng đục

Thơ   •   21.11.2021
sóng soài một đêm biển hớp giọt rượu trắng đục lẫn cát vầng trăng méo xệch như chiếc môi sứt biển rùng mình từng cơn ho cảm nóng sự khiết tinh trong trí não phải chăng là nỗi buồn tôi lăn từng nụ hôn xám xịt vào mộng mị hàng dương dấu những tiếng thở

Hoàng hôn có tiếng chim kêu lẻ

Thơ   •   20.11.2021
Chiều nay trời bất tận buồn Tôi nâng tiếng thở đưa chuồn bay lên Một điều nhớ, vạn điều quên Lẫn trong đống khói kề bên góc vườn Cây bòng trụi lá giơ xương Có con rắn lửa vừa trườn qua đây Ráng chiều nuốt một chòm mây Trời xa xa rộng làm cay mắt ngườ

Một mình ngồi nghe mùi nhang rất thơm trong đêm

Thơ   •   20.11.2021
Tôi ngồi ngó khói nhang bay Một sợi mỏng, bốn sợi dày đan xen Phải chăng hồn phách bay lên Một sợi nhớ, chín sợi quên lòng vòng Đất trời có vẻ hơi cong Và tôi, chắc chắn lưu vong lâu rồi Tôi rờ từng đốt xương tôi Càng thêm cảm kích từng hơi thở dài K

Sự may mắn còn sót lại

Thơ   •   20.11.2021
đã mệt mỏi lắm! không ngủ được những con chuột động cỡn trên la phông nhà trọ cũ đêm khuya bức nóng em khêu lên ngọn đèn chói mắt những sợi tóc rối mù loà nép vào ngực trần anh ở đây đêm ngột ngạt may còn những nụ hôn che khuất vầng trăng gãy vụn.

Khuya trôi theo bóng

Thơ   •   21.11.2021
Dắt buồn qua mấy ngõ rêu Thấy ta trôi, tựa cánh bèo trong khuya Quách thành ngậm bóng u mê Đã nghe nhang khói theo về cùng ta Còi tàu rét cóng sân ga Âm dương chất nặng một toa kiếp người Khi buồn đã biết lên ngôi Nghĩa là vũ trụ mồ côi ngàn l

Miệng giếng cũ đã bịt kín

Thơ   •   20.11.2021
Miệng giếng cũ đã bịt kín vẫn còn vang tiếng vọng xa xưa.

Bi kịch

Thơ   •   20.11.2021
Bi kịch của bản thân là bài học lớn nhất của đời tôi.

Đêm nay những tiếng chuông đã sống dậy

Thơ   •   21.11.2021
Những khớp xương bắt đầu uể oải chuyển động triệu chứng đau lưng vai gáy nhức mỏi không kiềm hãm sự sung sướng khi những tiếng chuông đã sống dậy trong máu tôi đã nhảy tưng bừng trên tấm thảm hồn tôi những lung linh sóng biển đã dạt dào huyết mạch tô

Hỏi người dưới mộ

Thơ   •   20.11.2021
Áo quần vừa mới đốt xong Nắm nhang đỏ rực bên vòng hoa tang Người về nhập khẩu nghĩa trang Có còn mang nỗi hàm oan theo cùng?

Toạt

Thơ   •   20.11.2021
Em chừ ngu muội với đời Đắng cay bọc những nụ cười nhẹ tênh Nói thầm hay cứ lặng thinh Nỗi đau toạt máu đa tình, càng đau!

Những con sông cướp máu phố phường làng xóm

Thơ   •   21.11.2021
cơn hồng thủy dồn lên cổ họng mặt đất tắt thở những con sông đồng loã cấu kết dìm kiếp sống những mảnh đời sâu đo ngọ nguậy trong biển lũ quét & quét chỉ còn lại vạt đất trống không người khóc!

Lẩn thẩn chiều quê

Thơ   •   21.11.2021
Đường chiều tím ngọn tía tô Lòng đau lá hẹ, tuổi khô đọt hành Nhớ thương rát cả trời xanh Đỏ hai tròng mắt ngó quanh ruộng đồng Một bầy cò trắng như bông Vẽ vào hoài niệm những vòng khăn tang Trâu bò lửng thửng đôi hàng Bước chiều nặng trịch kéo hoà

Hất một tiếng cười

Thơ   •   20.11.2021
nhặt ta trong từng viên sỏi trần gian bạc phếch ngày bóng tháp ta nuôi máu mình bằng hơi thở kiếp sau ta nuôi tình em bằng những cơn đau bọc nụ cười ta nhớ những khuôn mặt đã tắt bóng con chuồn chuồn đè nặng bóng ta bóng của nụ hôn đè nặng những cuộc

Tĩnh & động

Thơ   •   20.11.2021
đã rụng ngày hôm qua vào trong xác lá sáng nay tất nhiên sự ngọt ngào của dòng sông đang cuốn ta vào một ban mai nồng nàn những ánh mắt cuộn cháy thiên đường cỏ xanh mặt trời xuyên ngang vòm lá đỏ những tia nắng như sợi tóc em chảy xuống ngực anh đô

Nghe

Thơ   •   20.11.2021
Nghe đêm tắt thở nhẹ nhàng Nghe khuya hộc máu trên ngàn xác khô Nghe trong muôn nỗi đợi chờ Là hư vô của bất ngờ hư không.

Thu nhớ bạn

Thơ   •   21.11.2021
Heo heo chút gió bẽ bàng đêm thu nhớ bạn lá vàng hôn mê hẹn chi cho kín lối về cho mình uống chén rượu khê một mình Cái buồn giống cái  lặng thinh để con chim lẻ trên cành lẻ loi chôn chân Cồn Hến đây rồi ruột gan bầm bã những bồi hồi xưa... R

Thời gian rớt

Thơ   •   20.11.2021
Sợi thời gian rớt trên vai Ta đem ta chẻ làm hai mảnh đời Một, ta đem tặng em chơi Một còn lại, ngậm trên môi, đỡ buồn.

Nhú

Thơ   •   20.11.2021
Nắng âm hồn, ố ngọn cau Mây ngu ngơ, lệch một màu so le Em ra phơi áo bên hè Đàn chim thả xuống nửa bè âm thanh.

Trồi

Thơ   •   21.11.2021
Đưa tay ngắt giọt mồ hôi Ngắt xong, giọt khác lại trồi lên ngay Giống y giọt nước mắt cay Quệt xong, nó lại nối dài thêm ra.

Trăng trối

Thơ   •   21.11.2021
Cái phút giây sặc máu Là lúc chia tay nhau Tình lên cơn co giật Mửa ra toàn nỗi đau!

Bài hát trở về

Thơ   •   21.11.2021
Da đã mồi ư? Râu, tóc bạc Một ngày rỗng tuếch bóng tre lu Bầy chim sẻ đói trên cành nát Lũ gió bay, tung những xác mù Ta đã tàn, như rơm rạ sứt Lửa nào thiêu vội ý thơ khô Tro bay trong tiếng chuông vàng đứt Trang sách nhô lên những nấm mồ Con trùn g

Saigon 20h30

Thơ   •   20.11.2021
với Lê Liên Mưa tạnh hôn tạnh mắt chưa tạnh vòng tay chưa tạnh ghế đá chưa ấm vé sài gòn => nha trang bật khóc khoan cắt đại lộ khoảng khắc rối máu lên dập dã bấm phím xem giờ lên xe ô cửa kính cầm tù ánh mắt tin nhắn lộn nhào lòng bàn tay.

Dòng sông đục ngầu

Thơ   •   20.11.2021
Dòng sông đục ngầu mùa hè không còn trong xanh trong dòng nước mát những bến cũ đã chết.

Khi anh thở bằng hơi thở của em

Thơ   •   21.11.2021
khi bờ biển nằm ngửa ra đón nhận sự trần truồng của đôi tình nhân vùi trong cát là lúc những đợt sóng căng một khúc đàn trong suốt soi vào bốn con mắt nhìn nhau khi rừng dương đứng lặng câm ngái ngủ chợt giật mình làm nghiêng đổ cơn gió khi đôi tì

Hè về quê nội

Thơ   •   21.11.2021
Vượt hơn trăm cây số Hết tàu rồi ô tô Em về quê thăm nội Cho thoả nỗi mong chờ Bố dắt em lên đồi Cùng thắp nhang mộ tổ Nhìn xuống cánh đồng vui Diều căng dây trong gió Mẹ hái nhiều sim chín Em hái nhiều tiếng chim Ba hái nhiều kỷ niệm Tuổi thơ cò

Hũng Huyện

Thơ   •   21.11.2021
Tôi ngồi, mây thở cùng tôi Một vài con gió chào đời, tập đi Non cao, ngày xuống xanh rì Suối ngàn năm, mãi xuân thì, hát ca Trời rất gần, tôi rất xa Nắng xuân mờ ảo trên tà sương bay Tôi mất đó, tôi còn đây Giữa hư vô của ngàn cây, tôi về Máu tôi hoà

Dàn hợp xướng mùa hè

Thơ   •   21.11.2021
Sân khấu ở trên không Giữa vòm trời lá biếc Trên cành những nhạc công Cùng thổi kèn náo nhiệt Khi nghe anh nhạc trưởng Kéo kèn lên mở màn Dàn đồng ca cộng hưởng Ve ve ve... rộn ràng Bé đi dưới hàng cây Chỉ thấy vòm lá biếc Nhạc công vẫn mê say Điệu b

Cái hũ sành lủng đít

Thơ   •   21.11.2021
Cái hũ sành lủng đít nằm vắt ngang gốc mít không giữ được mùa đông trong lòng mình những tháng ngày chui vào chui ra theo chân bầy kiến đói có cơn gió gửi một chiếc lá khô ghi dấu ngày tao động đã mấy mươi năm cái hũ sành lủng đít nằm trơ như cái đầ

Vết thương dịu dàng

Thơ   •   20.11.2021
Cái gai năm ấy còn trong Bàn chân một thuở đi rông đường làng Chính là ký ức còn đang Nhắc ta nhớ, bụi tre làng ngày thơ.

Mờ

Thơ   •   20.11.2021
Phố xanh rớt giọt sương xanh Em nghiêng nhan sắc giáp ranh đoạn trường Bóp còi qua mặt yêu thương Môi cong kỹ nữ, mắt vương đèn mờ.

Đón năm mới hai lẻ tư

Thơ   •   20.11.2021
Không chê tuổi tác bộn bề Rứa là xuân cũng theo về cùng ta Dăm cốc rượu, nửa chén trà Nghe ngoài kia, bắn pháo hoa ầm ầm.

Chiếc mào sứt

Thơ   •   21.11.2021
Khoe rằng: - “Ai khoẻ bằng ta” Chú gà trống tía tỏ ra ngạo đời Gà ta chạy xuống sân phơi Ví đàn gà nhỏ... ra oai anh hùng Cún con nằm dưới gốc hồng Cũng bị gà tía đá tung lộn nhào Nghĩ mình là bậc anh hào Nên đêm nay ngủ trên rào đón trăng Nào ngờ lã

Nhập

Thơ   •   20.11.2021
Nửa đêm chuột quậy đùng đùng Cơn mê vội vã trong mùng chui ra Khói nhang thâm thấp là đà Nhập vào giấc ngủ rồi ra bàn thờ.

Mùa thu bỏng rát

Thơ   •   20.11.2021
Nắng như lửa đổ từ trời Da mùa thu, bỏng mất rồi còn đâu.

Ngó xa xăm lại thấy mình xa xăm

Thơ   •   20.11.2021
Bụi mù giãy giụa sau lưng Biển xanh kéo tuột núi rừng lấp đi Ngàn năm cũng đếch nhớ gì Luân hồi xét lại còn tuỳ thế nhân.

Tín hiệu trên nhành cây trụi lá

Thơ   •   21.11.2021
Gió mang đi hết dùm tôi Những buồn vui, đến chân trời nào đây? Tôi còn cái xác khô gầy Hẹn mai, tôi lại xanh đầy lá xanh.

Mê mê man man

Thơ   •   20.11.2021
sự hoang tưởng làm nhàu nát những vạt bình minh mơn mởn xanh những tiếng chửi nhiếc chui lên hằn học từ cổ họng những kẻ quen tên lạ mặt dấu tuổi tên mình chơi trò comment thọc nhau trên blog dòng chảy đục ngầu! mê mê man man câu thơ viết ra giả ch

Đêm qua nghĩa địa

Thơ   •   20.11.2021
Khuya, ta với gió và sương Quanh co qua những ngả đường mộ bia Trước, sau, cát xoá lối về Ta làm một cái bổn lề nhơn gian.

Con đang nhoẻn miệng cười

Thơ   •   20.11.2021
Con đang nhoẻn miệng cười còn giận anh hãy im lặng và xếp tã?

Hiền

Thơ   •   20.11.2021
Đêm đóng băng dòng Hương khi em quay gót trở về một trăm bài hát sắp đặt một cơn mưa hụt anh hụt em trong cái nhìn gần em bỏ đi theo lá rớt tự nhiên rất nhẹ anh chênh chao đào ngũ cuộc vui cái giọng Quảng sặc mùi mì Quảng mắt Duy Phú bọc hương núi Q

Nguyễn Du

Thơ   •   20.11.2021
Trăm năm lục bát gieo vần nét phong trần đượm khí thần tài hoa mà hay trong cõi người ta khóc người xưa, lại xót xa khóc mình.

Buổi trưa trong rừng cấm

Thơ   •   20.11.2021
Treo ngược vòm cây những đám mây xanh như lụa biếc xé tượt ra âm thanh uốn cong bờ vực ngón ngón bám víu khắc khoải loài ong huy động chích từng tia nắng vàng nhuộm hoa mật ngữ giữa ngã ba đường đứt ra từng âm giai yểu mệnh thời gian mở tia nhìn vòm

Lạnh

Thơ   •   20.11.2021
Ta ngồi trên hốc núi cao Kéo mây phiêu lạc cuộn vào tang thương Hoang vu ngút gió miên trường Nghìn con thác đổ như xương trắng chiều.

Cậu bé mua vé số

Thơ   •   20.11.2021
Cậu bé mua vé số của những người tàn tật rồi quên.

Bất chợt gặp giữa đường

Thơ   •   21.11.2021
Lâu rồi mới gặp nhau nề! Em thì mập kít, anh thì... nhúm nhum Tóc em vẫn cột một đùm Lúc la lúc lắc như chùm bông lau Kể hồi trước, nhắc chuyện sau Em nhai bỏm bẻm miếng trầu trong môi Em cười, (vui rứa thì thôi) Vẫn hài hước, giống như hồi c

Giấc mơ hoá điên bay lên nóc nhà rách

Thơ   •   20.11.2021
Giấc mơ hoá điên bay lên nóc nhà rách khêu lên ngọn đèn lạnh ngắt hoang phí trong cuộc đời khét cháy cái chết vực dậy bóng ma trong suy nghĩ loài người.

Mùa hạ gay nồng

Thơ   •   20.11.2021
Trên mùa hạ gay nồng những chùm mây quằn quại đưa tang bầu trời qua dòng sông khổ luỵ nước mắt đóng băng trong vùng ánh sáng những tiếng nấc gãy vụn theo tiếng chuông nhà thờ những móng vuốt tàn khốc của mặt trời thô bạo thiêu trụi niềm tin diệp lụ

Một đêm cố quận

Thơ   •   21.11.2021
Có một tối ta về ngang chốn cũ Ruộng chiêm bao tấu khúc Tịnh Yên Đông Con suối ngược thiết tha lời sông núi Đá uy linh hội kiến nợ tang bồng Trăng Thường Đức lung linh hồn tráng sĩ Gốc sim già máu nhuốm lệ bi ca Màu đông tuyết xây thành cao chính kh

Góc phố câm có cơn mưa điếc

Thơ   •   20.11.2021
Góc phố câm không quên gót chân tôi cơn mưa ập tới tôi nép ngô đồng gió hất tung đời nhành lá tất tả vòng xe xới mưa mưa thấm tôi như em thấm tôi mùi lạ tình ướt sũng niềm đau sau lưng thành có cơn sấm sét trong ngực tôi có nhiều cơn giông phía tr

Em í a điệu luân vũ

Thơ   •   20.11.2021
Em í a điệu luân vũ hở váy đời í a câu hát quen lặp lại ta í a hạt bụi trên tay.

Sông Hương đẹp và thơ

Thơ   •   21.11.2021
Sông Hương đẹp và thơ tôi thích Vu Gia hơn vì mùa hè về nổi lên bãi cát.

Đêm buồn sờ cái gót chân

Thơ   •   21.11.2021
Đêm buồn sờ cái gót chân gót dày, da đã mấy lần bong ra mới hay, cũng một lớp da khi dày trúc trúc, khi ra mỏng mềm Gót buồn trách buổi trăng lên nhắc mình nhớ thuở tuổi em vào rằm bờ tre dấu mối duyên thầm bước chân rón rén gai đâm hẹn hò Rồi hôm

Gửi người của hôm nay

Thơ   •   21.11.2021
ừ thì hôm nay mừng lắm mừng chi lạ dòng sông chảy ngược vẫn xuôi anh đã chết những câu thơ thẳng nằm yên trong huyệt mộ có lẽ mùa tàn không ai quật mộ anh cứ nằm yên xương thịt anh hun xanh cỏ tranh những mầm thơ biếc

Người ơi đừng buồn chi thêm đau

Thơ   •   21.11.2021
Người ơi! Đừng buồn chi thêm đau! Mây xưa còn lang thang trên đầu Chiều nay ta về qua sông Hương Hoàng hôn giăng giăng bao tơ sầu. Đành thôi, tình xa, ôi cô liêu! Đàn ru lê thê cơn mê chiều Đường bay ơ hờ trong đêm đông Câu thơ dài thêm bao tiêu điề

Quên

Thơ   •   20.11.2021
Rồi mai máu sẽ thay màu Mộ bia nở rộ mười đầu ngón tay Trong ngần một giọt sương bay Như không còn nhớ tháng ngày rong chơi.

Ấy chết

Thơ   •   20.11.2021
Gió đông cày xới chiếu chăn Hồn anh, cây lúa cỗi cằn co ro Trong mơ, nắng đổ thật to Anh phơi thương nhớ đến giờ, khô rang.

Sợi duyên

Thơ   •   21.11.2021
Em buộc sợi ngắn Em vén sợi dài Trời nghiêng giọt nắng Đổ đầy bàn tay...

Ta buồn chi lạ huế ơi!

Thơ   •   20.11.2021
chẳng có gì ngoài con sông cũ rích cơn mưa li ti kéo dài cơn đói của nỗi buồn cuối năm quanh co của phố đã đóng băng nỗi mệt mỏi ơ hờ cóng rét chợ hoa không buồn nở những đoá cúc vàng màu đất và màu trời hay màu mắt của người mẹ quê gánh gồng nhọc nh

Cháo nhuyễn tâm linh

Thơ   •   20.11.2021
Cháo nhuyễn tâm linh lửa cháy màu huyền niệm hơi thở phơi bày nhựa sống.

Khi trở về bản quán

Thơ   •   21.11.2021
Nỗi buồn trào ra day dứt như những rễ cây thâm niên cằn cỗi trên bức tường cũ nát lắng nghe tiếng gió rít trên cành cây tiếng đục khoét của sâu đục thân tất cả mờ nhoà lụ khụ xế chiều chỉ có hoài niệm là buổi sớm những cơn mưa xoá sạch dấu chân bạn b

Chiều lệch mắt nâu

Thơ   •   20.11.2021
Chiều lệch mắt nâu rưng dòng đám mây trắng xé từng ngôn ngữ trắng.

Tôi trôi về Quảng Nam

Thơ   •   21.11.2021
từ Hà Nội tôi trôi về Huế và dạt về Quảng Nam những Quảng Điền, Phong Điền, A Lưới, Phú Lộc mềm nhũn những Đà Nẵng, Hội An, Đại Lộc … xơ rơ một xác miền Trung những Bàng Tân, Lộc Phước, Hà Nha, Vĩnh Phước… lều bều rác rưởi Ba Khe ngăn lối tôi về tô

Của mẹ

Thơ   •   21.11.2021
Bà phơi áo quần Ở đâu nhiều thế Bé chỉ áo hồng Reo to rằng: - Mẹ!

Những lẵng hoa rực rỡ

Thơ   •   21.11.2021
Những lẵng hoa rực rỡ tươi rói trong những thước phim tài liệu bên cạnh những nụ cười đã hoá thành rác sau buổi lễ hội.

Đồng dao cây

Thơ   •   21.11.2021
Đụng vào là ngủ Ấy em Ngủ Ngày Bạn của thợ may Đúng là chị Vải Thân mềm không trái Là ả Mía xanh Đẻ trứng trên cành Là cô Trứng Cá Suốt ngày khâu vá Là thím Cỏ May Tóc rũ thật dài Là o Dương Liễu Không thừa chẳng thiếu Đu Đủ sau vườn Mải nhớ người th

Sỏi

Thơ   •   20.11.2021
Góp một phần đời nhỏ nhoi làm nên cao ốc Và chết một đời trong khối bê tông Sỏi đâu biết qua toà nhà cao ngất Có kẻ trầm trồ đưa con mắt trông

Âm thanh trước tiếng gà gáy

Thơ   •   20.11.2021
tất cả xác chết của mùa tương tàn đã được sắp xếp lại trong một hộp đen trôi bềnh bồng trên dòng sông nước mắt không thể hoà trộn vào đâu được dù là một tiếng khóc rất khẽ những ngọn lửa xanh ngút thịt xương đã cháy dần dần soi từng vết thâm của từng

Nhớ chi nhớ lạ!

Thơ   •   21.11.2021
Nhớ chi nhớ lạ quá chừng! Nhớ tay năm ngón, nhớ chưn một bàn Ngậm ngùi khóc thở cười than Chống cờm trố mắt thấy ngàn âm u Bi chừ bến lở sông su Con tơm con tép mịt mù nơi mô? Tồng ngồng nhớ mắt tiểu thơ Nhớ triền cỏ cú, nhớ bờ rau răm Lâu rồi không

Phai

Thơ   •   20.11.2021
Tóc cùn mọc sợi hư vô Lời phai ngôn ngữ, môi chơ vơ mòn Sương chiều phủ trắng sườn non Liêu xiêu dốc muộn, hỏi còn những ai?

Nhớ màu áo cũ

Thơ   •   21.11.2021
Xa em từ bảy đời vương Cây thù đâu, đứng bên đường, chết khô Đìa làng, con giếc, con rô Mấy năm rồi, bỏ đi mô rứa tề?! Nhớ xưa, hai đứa nhà quê Giận nhau quá trớn, làm khê mối tình Đất trời từ đó làm thinh Trái tim hai đứa gùng ghinh tới chừ Mỗi kh

Độc ẩm

Thơ   •   21.11.2021
Ngươi ngồi trong vườn chuối Ngươi ngó ra ngoài đường Thấy gì trong bóng tối? Thấy gì trong đêm sương? Con rắn trườn dưới đất Con dơi lượn trên đầu Tiếng thở dài rất thật Thở hoài chẳng thành câu Ngươi là ta đấy hử? Ta là ngươi đấy sao? Biết nhau rồi,

Bi chừ vẫn Huế

Thơ   •   20.11.2021
Vẫn sông nước cũ tơi bời Nhân gian, vẫn một mớ người xôn xao Từ đêm thành quách đổi màu Gió lang thang, nhảy xuống cầu Phú Xuân Em về ríu cả hai chân Mười phần tóc rối, chín phần môi cay Sông Hương tiếng hát chưa đầy Vầng trăng cũ, đã chết ngay giữa

Nguyện

Thơ   •   21.11.2021
Thưa em, trăng khuyết đã tàn Khói ngu ngơ, phủ ngút ngàn trời xanh Sóng bà điên, khéo khoe nanh Tám phương quậy phá, nát nhành phù du Thưa em, anh cũng mệt đừ Giấc mơ quê cũ bây chừ nát tan Rượu mềm môi, xé ruột gan Trắng đen xin được hoá vàng, thưa

Sẽ quên một cuộc tình

Thơ   •   20.11.2021
Cuộc tình ấy như cuộc chiến tranh quên thuốc súng bởi sống bên nhau mà tê liệt môi hôn bởi đối diện nhau mà không thấy mặt ngôn ngữ bọc đường đã làm đầu lưỡi không còn vị giác từng đợt sóng làm tình của biển cũng dần quên khao khát một lần chạm đau v

Âm thanh ngày

Thơ   •   20.11.2021
Cắt từng lớp âm thanh ngày vẽ lên trang thơ ôi màu âm thanh lập lờ đen trắng phát ra tiếng mưa tiếng suối tiếng máu chảy quanh đời phát ra ngọt ngào lọc lừa cay đắng phát ra lời nguyền rủa vọng chuông cắt từng lớp nụ hôn của đêm dán lên trời cao chú

Khe Ráy

Thơ   •   20.11.2021
những tia nắng đã chết lâu rồi chốn đây chỉ có gió hăng hắc mùi cỏ rã rời chỉ có tiếng bầy ong đói mật reo than trên lùm dây leo mòn mỏi những buổi chiều âm u kéo dài thành những buổi sáng trọc tròi dòng nước bao năm vẫn rỉ ra dòng huyết lệ đỏ ngầu v

Vệt trăng kinh thành

Thơ   •   20.11.2021
Mở mắt đen ướt em lột xác kinh sư em lóc thịt trăng Ngọ Môn & chúng ta cắn máu giấc mơ chói trinh mặt trời đêm quẫy đám cháy loã lồ bạo khát ban mai ló nóng trương mồ hôi nhiệt đới âm giai huyền ẩn gạch mẻ nứt ma hiện kéo mắt tình nhơ

Tôi nói về cái chết

Thơ   •   21.11.2021
Tôi nói về cái chết anh xưng tụng cái sống sống và chết 50/50.

Phát hiện của bé

Thơ   •   21.11.2021
(Tặng cháu Suri - Bảo Trâm) Hôm nay bé xem phim Thấy con khủng long chết Với đôi mắt nhắm nghiền Nằm yên, không hay biết Bé đến bên bà nội Chậm rãi bảo: Bà ơi! Cái ngủ và cái chết Là bạn thân đó thô

Côn Sơn

Thơ   •   20.11.2021
Đá mòn vách núi cũng mòn rừng già nua lắm có còn như xưa dù qua bao cuộc nắng mưa vẫn nghe tiết khí Bình Ngô vọng về.

Khát xưa

Thơ   •   21.11.2021
Tay cầm một miếng hoàng hôn Anh ngu ngơ trót để buồn sang em Hết ngày rồi, bắt đầu đêm Vầng trăng đã nhú lên thêm chút rằm. Tựa đầu vào nỗi lặng câm Gió phiền muộn chẳng thèm cầm tóc em Bờ môi tuột xuống cõi tìm Sông xa xăm quá mấy miền khát khao. Yê

Hỏi mẹ

Thơ   •   20.11.2021
Chạy về quê hỏi mẹ hỏi vị mặn cau trầu hỏi vị chua tóc trắng hỏi vị nồng tiếng chuông hỏi vị cay ngày tháng hỏi vị đắng đêm đen mẹ trả lời bằng nụ cười mẹ trả lời bằng nước mắt mẹ trả lời bằng im lặng mẹ trả lời bằng cái nhìn xa xăm mẹ trả lời bằng m

Nhà thơ là con kiến nhỏ

Thơ   •   20.11.2021
Như con kiến nhỏ tôi quan sát trong từng bước chân của tôi từng phút giây thoáng qua những câu thơ cần mẫn tôi tha từng ngày từng ngày chậm chạp về tổ tôi gọi đó là những chứng từ gốc mà tôi có được dĩ nhiên tôi không cần hoá đơn đỏ trong hành trình

Rơm thành tro

Thơ   •   21.11.2021
Rơm đã thành tro len trong bùn tìm rễ lúa.

Ngợp cầu chợ dinh nghe nằng nặng

Thơ   •   20.11.2021
Hút gió Vĩ Dã chạy hộc xì hơi về Phú Thượng ngày căng ngực có vẻ mới tưng tức em cười ngả gió nón mơn mơn nhìn từ cầu dòng sông mịch cồn nổi thành làng em vít đôi chân cong mặt nhìn chim buồn te hé khoé áo dài non mướt rủ rê chiều cầu nối chuyệ

Ngón đàn si

Thơ   •   21.11.2021
Run cầm cập ngón đàn si Tồng ngồng mưa, ướt dậy thì hoa lau Tiếng quyên làm lả đọt dâu Ái ân mắc nợ giang đầu cuộc vui Ta về bên gốc sung chơi Tà dương hái trộm pha phôi đầu nguồn Tương tư nằm mộng cánh chuồn Phù hư thắp ngọn lửa buồn liêu tra